Quyển 4 - Chương 653: Phá cửa cướp người
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
18/06/2013
Cậu Phương, chúng tôi làm việc không tốt, tình nguyện chịu phạt
Liễu Chính và Lý Minh Mãn đứng trước Phương Minh Viễn với vẻ mặt biết lỗi nói. Lần mua gạo này mang đến rất nhiều rắc rối cho công ty, đến mức kinh động cả Phương Minh Viễn, hai người luôn nơm nớp lo sợ. Mặc dù tính ra cũng là nhân viên lâu năm của Carrefour, nhưng gây ra sai sót lớn như vậy, cả hai nhất định phải gánh trách nhiệm. Nếu như có thể thương lượng với công ty Nguyệt Long Lương Dầu để thu lại tiền thì còn tốt, nếu như không thu lại được hơn trăm vạn này, trách nhiệm mà hai người phải gánh sẽ rất lớn, mà căn bản là không thể nào gánh hết được.
Phương Minh Viễn khoát tay nói :
-Không cần lo lắng quá nhiều, sự việc chưa tới bước đường cùng.
Sự việc lần này tuy rằng hai người họ đích thực phạm sai lầm, nhưng cũng không thể chỉ trách họ. Họ đã không dám làm gì khuất tất trong quá trình thu mua thì hắn cũng không muốn trách móc hai người họ quá nặng lời, suy cho cùng trong chuyện này hai người họ cũng chỉ là kẻ bị hại.
-Đã điều tra ra toàn bộ nhân viên và thế lực của công ty Nguyệt Long Lương Dầu chưa?
Phương Minh Viễn quay sang Quách Thiên Minh. Từ lúc ra khỏi tỉnh Tần Tây, hắn đã sai Quách Thiên Minh thông qua quan hệ, nhờ sở cảnh sát tỉnh Liêu điều tra về công ty Nguyệt Long Lương Dầu.
-Kẻ đứng sau công ty là Phó Minh Nguyệt, con trai cục trưởng cục cảnh sát huyện Võ Diệp, còn một nhóm nữa, là Chu Đức Long,con trai phó chủ tịch huyện kiêm chủ quản sở nông nghiệp huyện Võ Hiệp, cô của tên này là phó cục trưởng sở giao thông tỉnh Liêu. Tình hình cụ thể còn phải chờ đi sâu vào quá trình điều tra mới rõ.
Vẻ mặt Quách Thiên Minh có chút kỳ lạ, hắn cũng mới biết những điều này qua quan hệ với cảnh sát tỉnh Liêu sau khi từ xã Tam Đài về.
-Chu Đức Long?
Phương Minh viễn cũng có chút ngạc nhiên, thế giới này quả thật lắm điều khó lường, ai ngờ kẻ từng gặp qua trên đường lại là người đứng sau công ty Nguyệt Long Lương Dầu, đúng là người hắn cần tìm. Cháu của phó cục trưởng sở giao thông, nếu tính trong huyện Võ Diệp thì đích thị cũng là một nhân vật tầm cỡ rồi.
-Ừm,công ty Nguyệt Long Lương Dầu, Phó Minh Nguyệt, Chu Đức Long
Phương Minh Viễn gật gật đầu, có vẻ như tin tức tình báo mà sở cảnh sát tỉnh Liêu cung cấp là chính xác.
-Trợ lý Lâm, liên lạc với giám đốc Carrefour của Phụng Kinh, kêu bọn họ tìm người thích hợp,giải quyết việc này đi.
Phương Minh Viễnquay sang nói với Lâm Dung. Nếu đã là người của luật pháp, vậy thì Phương Minh Viễn cũng không muốn phí sức dùng luật pháp để đấu đá với họ. Lâm Dung dạ lên một tiếng rồi vào phòng gọi điện. Lúc này Liễu Chính và Lý Minh mới như trút được gánh nặng, thở phào.
-Cốc cốc cốc
Âm thanh gõ cửa nặng nề vang lên, khiến những người trong phòng giật mình,Phương Minh Viễn nhíu mày:
-Mở cửa xem là ai.
Liễu Chính đứng gần cửa nhất, liền ra mở cửa, cánh cửa vừa mở ra đã bị đẩy thô bạo, vài người vẻ mặt hung dữ tiến vào.
Đi đầu là một thanh niên chừng 20 tuổi ,vẻ mặt khá điển trai,có điều lúc này nhìn có chút dữ tợn. Nhìn kỹ mới phát hiện, mắt anh ta có chút lờ đờ.người có mùi rượu, mặt đỏ bừng. Đằng sau anh ta là 3 thanh niên vẻ mặt hung hãn, tuy họ mặc áo phao, nhưng có thể nhìn thấy cổ tay và gáy đều có hình xăm trổ.
Trần Trung và Quách Thiên Minh lập tức đứng dậy, chen vào giữa Phương Minh Viễn và bọn họ
-Các người muốn gì?
Người thanh niên ngước mắt nhìn khắp phòng 1 lượt, vẻ mặt lộ rõ sự thất vọng.
Lâm Dung cũng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, liền đi từ trong phòng ra.
Người thanh niên nhìn thấy Lâm Dung, ánh mắt lập tức sang lên :
-Chính nó, nó nợ chúng tôi tiền.
Một gã phía sau người thanh niên liền tiến về phía Lâm Dung, Lý Minh đứng bên cạnh lập tức ngăn lại,không nói nửa lời, gã liền tát luôn vào mặt Lý Minh một cái như trời giáng, Lý Minh lảo đảo ngã xuống đất, tai ù đi. Quách Thiên Minh thấy vậy hết sức phẫn nộ liền nhảy qua, đá vào đầu gối gã nọ. Gã không đứng vững, khuỵu quỳ xuống, Quách Thiên Minh liền đá tiếp 1 cước vào lưng gã, gã nằm bẹp hẳn xuống sàn, Quách Thiên Minh dẫm bàn chân lên lưng, không cho gã ngóc đầu lên. Chuỗi động tác này nhanh đến nỗi, những người trong phòng chỉ chớp mắt một cái đã thấy gã kia nằm dưới chân của Quách Thiên Minh
-Tam ca!
Đến lúc này hai gã thanh niên khác mới định thần lại, một gã liền rút ra con dao găm, nhằm thẳng hướng Quách Thiên Minh đâm tới.
Sau lưng Quách Thiên Minh là Lâm Dung đang luống cuống, căn bản là không còn đường tránh.
Quách Thiên Minh dù sao cũng là cảnh sát lão luyện của tỉnh Liêu, nếu không cũng không được cử tới để bảo vệ Phương Minh Viễn. Đối mặt phút nguy hiểm, vẫn bình tĩnh, ông liền tung một cú đá, đá văng gã đang nằm dưới chân về phía gã còn lại, khiến gã chới với,đến khi gã cầm dao bò dậy được, muốn nhắm vào Quách Thiên Minh lần nữa, thì một họng súng đen ngòm đã nhắm thẳng vào đầu hai gã.
Gã đàn ông lúc này chân tay run lẩy bẩy, hắn biết trong nơi quản lý súng nghiêm ngặt như Hoa Hạ, có thể mang súng ngắn bên mình, nếu không phải là cảnh sát, đặc công hoặc quân nhân thì cũng là bang đảng xã hội đen, người bình thường đừng nói đến chuyện được phép mang súng ngắn, đến cả súng săn cũng bị cấm mang.
-Thằng chó, mày còn ngẩn người ra đó làm gì, mau đâm chết thằng khốn đó cho tao
Lúc này gã tam ca đầu óc quay cuồng đứng dậy, hết sức phẫn nộ. Ở cái huyện Võ Diệp này, trước giờ chỉ có gã dẫm lên người khác, chứ chưa bao giờ có chuyện gã bị người khác dẫm lên người. Nhất là trước mặt bao nhiều người như vậy, thật là quá mất mặt.
-Các ngươi đứng im đó,giơ hai tay lên đầu, nếu như dám làm liều,đừng trách khẩu súng của ta không có mắt
Quách Thiên Minh hét lớn. Căn phòng nhỏ như vậy, nếu như 3 gã kia liều mạng xông tới, ông quả thật không chắc có thể bảo vệ được hết cả Lâm Dung,Phương Minh Viễn, còn cả Lý Minh và Liễu Chính nữa. Nếu như có gì đáng tiếc xảy ra,thì sẽ làm mọi chuyện trở nên rất phiền phức, thế nên bắt buộc phải rút súng để khống chế được cục diện.
-Lão Quách, không cần phải căng thẳng thế
Trần Trung một tay đặt lên cổ của gã thanh niên, một tay thu về, gã còn lại chớp mắt một cái liền ngã lăn ra sàn bất tỉnh.
-Ngươi…các ngươi…các ngươi muốn làm gì? Cha tôi chính là Tôn Đắc Phúc, Chủ tịch huyện Võ Phúc
Người thanh niên run giọng nói.
Cửa phòng lại mở ra,Vu Đắc Sinh bước vào, đạp cho gã tam ca và đàn em ngã chúi xuống, nhưng cả hai gã đều không dám manh động, sợ nếu như có manh động gì thì sẽ lãnh đạn.
-Anh Quách, 3 tên ngoài cửa đều đã bị tôi khống chế,nhưng tôi thấy có hai tên phục vụ đã chạy xuống lầu rồi.
Vu Đắc Sinh nói.
-Cậu Phương?
Quách Thiên Minh nhìn Phương Minh Viễn
-Không cần để tâm đến họ, trước mắt đem những kẻ này nhốt hết lại.
Phương Minh Viễn nổi trận lôi đình, mặc dù đã chuẩn bị trước với tình hình trị an khá rối loạn của huyện Võ Diệp, nhưng dám phá cửa bắt người, một lời không nói đã rút đao ra thì quả thật là không thể lường đến. Có thể thấy tình hình trong huyện Võ Diệp đã phức tạp đến mức nào.
-Hỏng rồi hỏng rồi, xảy ra chuyện lớn rồi,mau báo cảnh sát
Hai người phục vụ chạy hộc mạng xuống quầy ở tầng một.
-Xảy ra chuyện gì?
Nhân viên quầy vội hỏi
-Tôn thiếu gia gặp chuyện rồi, chính mắt tôi nhìn thấy mấy người họ bị đánh.
-Hả? Mẹ ơi..
Hai chân của tên nhân viên quầy run lẩy bẩy, ngồi phịch xuống đất. Có thể làm phục vụ ở đây đã là một công việc tốt hiếm có rồi, vì công việc này mà bọn họ đã tiêu hao không ít sức người,sức của. Vị thiếu gia họ tôn đó là con trai của chủ tịch huyện, nếu như gặp chuyện gì ở đây, bọn họ chắc chắn không tránh khỏi liên lụy. Cô cố sức đứng dậy, nhưng hai chân cứ mềm nhũn, không đứng dậy nổi.
Nhìn hai nhân viên phục vụ còn ngơ ngác nhìn cô,cô liền hét lên
-Các người còn ngây người ra đó làm gì, còn không mau gọi điện cho cục cảnh sát.
Lúc này,trong phòng Phương Minh Viễn, bọn tam ca, cẩu tử đều đã bị trói lại, Quách Thiên Minh dẫn bọn họ ra, tuy rằng có súng, nhưng lại không mang còng tay, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, đem rèm cửa xé ra làm dây thừng trói chúng lại.
-Bằng hữu…hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi.
Tôn Thụy Trí nuốt nước bọt nói
Gã nghe nói hôm nay có một nhóm người lạ đến phòng đón tiếp của huyện, trong đó có một cô gái rất xinh đẹp, các cô gái trong khắp huyện Võ Diệp không ai bì kịp. Buổi tối gã uống chút rượu ,máu háo sắc nổi lên,liền dẫn mấy người đến phòng chờ cướp người, trước giờ những việc này cũng không phải là chuyện hiếm, hơn nữa có Tôn huyện trưởng chống lưng, chẳng ai dám làm gì gã cả.
Ai ngờ, cô gái đó quả thật rất xinh đẹp, những người này lại nhìn có vẻ hiền lành, gã chỉ cần mang vài ba người đến, là giải quyết êm rồi, không ngờ đối phương lại có súng.
Sự việc này làm gã tỉnh hẳn rượu, ở Hoa Hạ mà có thể mang súng, nếu không phải là tay có máu mặt, thì cũng thuộc dạng tội phạm đào tẩu, bất kể là hạng người nào, gã hiện như cá nằm trên thớt, có nguy cơ bị hại bất cứ lúc nào. Bây giờ quan trọng là phải thoát khỏi tình trạng nguy hiểm trước mắt đã.
Mặc dù Quách Thiên Minh đã thu súng lại, nhưng mồ hôi đã ra ướt đẫm lưng áo Tôn Thụy Trí rồi.
-Hiểu lầm?
Nhìn Lâm Dung vẻ thất thần, trong long Phương Minh Viễn cũng có chút sợ hãi, nếu không phải do Quách Thiên Minh cao tay, thì nhát dao vừa rồi,nếu không trúng Quách Thiên Minh, thì cũng trúng Lâm Dung. Những người này nửa câu không nói đã vung dao, đúng là điên cuồng hết mức.
-Hiểu lầm, thật sự chỉ là hiểu lầm thôi, tối nay tôi uống nhiều rượu quá, đi nhầm cửa rồi
Tôn Thụy Trí rối rít nói. Chỉ cần hiện tại thoát được thân, những cái khác không thể tính toán thêm được nữa rồi.
Liễu Chính và Lý Minh Mãn đứng trước Phương Minh Viễn với vẻ mặt biết lỗi nói. Lần mua gạo này mang đến rất nhiều rắc rối cho công ty, đến mức kinh động cả Phương Minh Viễn, hai người luôn nơm nớp lo sợ. Mặc dù tính ra cũng là nhân viên lâu năm của Carrefour, nhưng gây ra sai sót lớn như vậy, cả hai nhất định phải gánh trách nhiệm. Nếu như có thể thương lượng với công ty Nguyệt Long Lương Dầu để thu lại tiền thì còn tốt, nếu như không thu lại được hơn trăm vạn này, trách nhiệm mà hai người phải gánh sẽ rất lớn, mà căn bản là không thể nào gánh hết được.
Phương Minh Viễn khoát tay nói :
-Không cần lo lắng quá nhiều, sự việc chưa tới bước đường cùng.
Sự việc lần này tuy rằng hai người họ đích thực phạm sai lầm, nhưng cũng không thể chỉ trách họ. Họ đã không dám làm gì khuất tất trong quá trình thu mua thì hắn cũng không muốn trách móc hai người họ quá nặng lời, suy cho cùng trong chuyện này hai người họ cũng chỉ là kẻ bị hại.
-Đã điều tra ra toàn bộ nhân viên và thế lực của công ty Nguyệt Long Lương Dầu chưa?
Phương Minh Viễn quay sang Quách Thiên Minh. Từ lúc ra khỏi tỉnh Tần Tây, hắn đã sai Quách Thiên Minh thông qua quan hệ, nhờ sở cảnh sát tỉnh Liêu điều tra về công ty Nguyệt Long Lương Dầu.
-Kẻ đứng sau công ty là Phó Minh Nguyệt, con trai cục trưởng cục cảnh sát huyện Võ Diệp, còn một nhóm nữa, là Chu Đức Long,con trai phó chủ tịch huyện kiêm chủ quản sở nông nghiệp huyện Võ Hiệp, cô của tên này là phó cục trưởng sở giao thông tỉnh Liêu. Tình hình cụ thể còn phải chờ đi sâu vào quá trình điều tra mới rõ.
Vẻ mặt Quách Thiên Minh có chút kỳ lạ, hắn cũng mới biết những điều này qua quan hệ với cảnh sát tỉnh Liêu sau khi từ xã Tam Đài về.
-Chu Đức Long?
Phương Minh viễn cũng có chút ngạc nhiên, thế giới này quả thật lắm điều khó lường, ai ngờ kẻ từng gặp qua trên đường lại là người đứng sau công ty Nguyệt Long Lương Dầu, đúng là người hắn cần tìm. Cháu của phó cục trưởng sở giao thông, nếu tính trong huyện Võ Diệp thì đích thị cũng là một nhân vật tầm cỡ rồi.
-Ừm,công ty Nguyệt Long Lương Dầu, Phó Minh Nguyệt, Chu Đức Long
Phương Minh Viễn gật gật đầu, có vẻ như tin tức tình báo mà sở cảnh sát tỉnh Liêu cung cấp là chính xác.
-Trợ lý Lâm, liên lạc với giám đốc Carrefour của Phụng Kinh, kêu bọn họ tìm người thích hợp,giải quyết việc này đi.
Phương Minh Viễnquay sang nói với Lâm Dung. Nếu đã là người của luật pháp, vậy thì Phương Minh Viễn cũng không muốn phí sức dùng luật pháp để đấu đá với họ. Lâm Dung dạ lên một tiếng rồi vào phòng gọi điện. Lúc này Liễu Chính và Lý Minh mới như trút được gánh nặng, thở phào.
-Cốc cốc cốc
Âm thanh gõ cửa nặng nề vang lên, khiến những người trong phòng giật mình,Phương Minh Viễn nhíu mày:
-Mở cửa xem là ai.
Liễu Chính đứng gần cửa nhất, liền ra mở cửa, cánh cửa vừa mở ra đã bị đẩy thô bạo, vài người vẻ mặt hung dữ tiến vào.
Đi đầu là một thanh niên chừng 20 tuổi ,vẻ mặt khá điển trai,có điều lúc này nhìn có chút dữ tợn. Nhìn kỹ mới phát hiện, mắt anh ta có chút lờ đờ.người có mùi rượu, mặt đỏ bừng. Đằng sau anh ta là 3 thanh niên vẻ mặt hung hãn, tuy họ mặc áo phao, nhưng có thể nhìn thấy cổ tay và gáy đều có hình xăm trổ.
Trần Trung và Quách Thiên Minh lập tức đứng dậy, chen vào giữa Phương Minh Viễn và bọn họ
-Các người muốn gì?
Người thanh niên ngước mắt nhìn khắp phòng 1 lượt, vẻ mặt lộ rõ sự thất vọng.
Lâm Dung cũng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, liền đi từ trong phòng ra.
Người thanh niên nhìn thấy Lâm Dung, ánh mắt lập tức sang lên :
-Chính nó, nó nợ chúng tôi tiền.
Một gã phía sau người thanh niên liền tiến về phía Lâm Dung, Lý Minh đứng bên cạnh lập tức ngăn lại,không nói nửa lời, gã liền tát luôn vào mặt Lý Minh một cái như trời giáng, Lý Minh lảo đảo ngã xuống đất, tai ù đi. Quách Thiên Minh thấy vậy hết sức phẫn nộ liền nhảy qua, đá vào đầu gối gã nọ. Gã không đứng vững, khuỵu quỳ xuống, Quách Thiên Minh liền đá tiếp 1 cước vào lưng gã, gã nằm bẹp hẳn xuống sàn, Quách Thiên Minh dẫm bàn chân lên lưng, không cho gã ngóc đầu lên. Chuỗi động tác này nhanh đến nỗi, những người trong phòng chỉ chớp mắt một cái đã thấy gã kia nằm dưới chân của Quách Thiên Minh
-Tam ca!
Đến lúc này hai gã thanh niên khác mới định thần lại, một gã liền rút ra con dao găm, nhằm thẳng hướng Quách Thiên Minh đâm tới.
Sau lưng Quách Thiên Minh là Lâm Dung đang luống cuống, căn bản là không còn đường tránh.
Quách Thiên Minh dù sao cũng là cảnh sát lão luyện của tỉnh Liêu, nếu không cũng không được cử tới để bảo vệ Phương Minh Viễn. Đối mặt phút nguy hiểm, vẫn bình tĩnh, ông liền tung một cú đá, đá văng gã đang nằm dưới chân về phía gã còn lại, khiến gã chới với,đến khi gã cầm dao bò dậy được, muốn nhắm vào Quách Thiên Minh lần nữa, thì một họng súng đen ngòm đã nhắm thẳng vào đầu hai gã.
Gã đàn ông lúc này chân tay run lẩy bẩy, hắn biết trong nơi quản lý súng nghiêm ngặt như Hoa Hạ, có thể mang súng ngắn bên mình, nếu không phải là cảnh sát, đặc công hoặc quân nhân thì cũng là bang đảng xã hội đen, người bình thường đừng nói đến chuyện được phép mang súng ngắn, đến cả súng săn cũng bị cấm mang.
-Thằng chó, mày còn ngẩn người ra đó làm gì, mau đâm chết thằng khốn đó cho tao
Lúc này gã tam ca đầu óc quay cuồng đứng dậy, hết sức phẫn nộ. Ở cái huyện Võ Diệp này, trước giờ chỉ có gã dẫm lên người khác, chứ chưa bao giờ có chuyện gã bị người khác dẫm lên người. Nhất là trước mặt bao nhiều người như vậy, thật là quá mất mặt.
-Các ngươi đứng im đó,giơ hai tay lên đầu, nếu như dám làm liều,đừng trách khẩu súng của ta không có mắt
Quách Thiên Minh hét lớn. Căn phòng nhỏ như vậy, nếu như 3 gã kia liều mạng xông tới, ông quả thật không chắc có thể bảo vệ được hết cả Lâm Dung,Phương Minh Viễn, còn cả Lý Minh và Liễu Chính nữa. Nếu như có gì đáng tiếc xảy ra,thì sẽ làm mọi chuyện trở nên rất phiền phức, thế nên bắt buộc phải rút súng để khống chế được cục diện.
-Lão Quách, không cần phải căng thẳng thế
Trần Trung một tay đặt lên cổ của gã thanh niên, một tay thu về, gã còn lại chớp mắt một cái liền ngã lăn ra sàn bất tỉnh.
-Ngươi…các ngươi…các ngươi muốn làm gì? Cha tôi chính là Tôn Đắc Phúc, Chủ tịch huyện Võ Phúc
Người thanh niên run giọng nói.
Cửa phòng lại mở ra,Vu Đắc Sinh bước vào, đạp cho gã tam ca và đàn em ngã chúi xuống, nhưng cả hai gã đều không dám manh động, sợ nếu như có manh động gì thì sẽ lãnh đạn.
-Anh Quách, 3 tên ngoài cửa đều đã bị tôi khống chế,nhưng tôi thấy có hai tên phục vụ đã chạy xuống lầu rồi.
Vu Đắc Sinh nói.
-Cậu Phương?
Quách Thiên Minh nhìn Phương Minh Viễn
-Không cần để tâm đến họ, trước mắt đem những kẻ này nhốt hết lại.
Phương Minh Viễn nổi trận lôi đình, mặc dù đã chuẩn bị trước với tình hình trị an khá rối loạn của huyện Võ Diệp, nhưng dám phá cửa bắt người, một lời không nói đã rút đao ra thì quả thật là không thể lường đến. Có thể thấy tình hình trong huyện Võ Diệp đã phức tạp đến mức nào.
-Hỏng rồi hỏng rồi, xảy ra chuyện lớn rồi,mau báo cảnh sát
Hai người phục vụ chạy hộc mạng xuống quầy ở tầng một.
-Xảy ra chuyện gì?
Nhân viên quầy vội hỏi
-Tôn thiếu gia gặp chuyện rồi, chính mắt tôi nhìn thấy mấy người họ bị đánh.
-Hả? Mẹ ơi..
Hai chân của tên nhân viên quầy run lẩy bẩy, ngồi phịch xuống đất. Có thể làm phục vụ ở đây đã là một công việc tốt hiếm có rồi, vì công việc này mà bọn họ đã tiêu hao không ít sức người,sức của. Vị thiếu gia họ tôn đó là con trai của chủ tịch huyện, nếu như gặp chuyện gì ở đây, bọn họ chắc chắn không tránh khỏi liên lụy. Cô cố sức đứng dậy, nhưng hai chân cứ mềm nhũn, không đứng dậy nổi.
Nhìn hai nhân viên phục vụ còn ngơ ngác nhìn cô,cô liền hét lên
-Các người còn ngây người ra đó làm gì, còn không mau gọi điện cho cục cảnh sát.
Lúc này,trong phòng Phương Minh Viễn, bọn tam ca, cẩu tử đều đã bị trói lại, Quách Thiên Minh dẫn bọn họ ra, tuy rằng có súng, nhưng lại không mang còng tay, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, đem rèm cửa xé ra làm dây thừng trói chúng lại.
-Bằng hữu…hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi.
Tôn Thụy Trí nuốt nước bọt nói
Gã nghe nói hôm nay có một nhóm người lạ đến phòng đón tiếp của huyện, trong đó có một cô gái rất xinh đẹp, các cô gái trong khắp huyện Võ Diệp không ai bì kịp. Buổi tối gã uống chút rượu ,máu háo sắc nổi lên,liền dẫn mấy người đến phòng chờ cướp người, trước giờ những việc này cũng không phải là chuyện hiếm, hơn nữa có Tôn huyện trưởng chống lưng, chẳng ai dám làm gì gã cả.
Ai ngờ, cô gái đó quả thật rất xinh đẹp, những người này lại nhìn có vẻ hiền lành, gã chỉ cần mang vài ba người đến, là giải quyết êm rồi, không ngờ đối phương lại có súng.
Sự việc này làm gã tỉnh hẳn rượu, ở Hoa Hạ mà có thể mang súng, nếu không phải là tay có máu mặt, thì cũng thuộc dạng tội phạm đào tẩu, bất kể là hạng người nào, gã hiện như cá nằm trên thớt, có nguy cơ bị hại bất cứ lúc nào. Bây giờ quan trọng là phải thoát khỏi tình trạng nguy hiểm trước mắt đã.
Mặc dù Quách Thiên Minh đã thu súng lại, nhưng mồ hôi đã ra ướt đẫm lưng áo Tôn Thụy Trí rồi.
-Hiểu lầm?
Nhìn Lâm Dung vẻ thất thần, trong long Phương Minh Viễn cũng có chút sợ hãi, nếu không phải do Quách Thiên Minh cao tay, thì nhát dao vừa rồi,nếu không trúng Quách Thiên Minh, thì cũng trúng Lâm Dung. Những người này nửa câu không nói đã vung dao, đúng là điên cuồng hết mức.
-Hiểu lầm, thật sự chỉ là hiểu lầm thôi, tối nay tôi uống nhiều rượu quá, đi nhầm cửa rồi
Tôn Thụy Trí rối rít nói. Chỉ cần hiện tại thoát được thân, những cái khác không thể tính toán thêm được nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.