Quyển 3 - Chương 591: Phó chủ tịch huyện mới
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
18/06/2013
Chỉ có điều Phương Minh Viễn vẫn chưa quyết định chuyện này lúc nào thì có thể công bố ra ngoài, hắn cũng chưa về lại huyện Bình Xuyên nên Lưu Vũ cũng không có cái gan dám gọi điện hỏi hắn, cho nên mọi chuyện cứ để như vậy. Đến bây giờ không chỉ là những thương gia trong Bình Xuyên hỏi chuyện này mà cả những thương nhân ở Duy Nam và Phụng Nguyên cũng đã có một số tới dò la tin tức. Mấy tháng gần đây Lưu Vũ cẩm thấy mình như to lên gấp ba lần.
Tô Ái Quân nghe xong ánh mắt sáng rất kỳ dị, tuy rằng anh ta lúc nào cũng tin tưởng vào nhãn quang và năng lực kiếm tiền của Phương Minh Viễn, nhưng dự án tu sửa thành cổ Bình Xuyên đến lúc nào mới có thể thu hồi lại được vốn, trong lòng anh ta không thể đoán biết được. Dù sao thì trước đây cũng chưa hề có một tiền lệ nào để tham khảo. Mà chuyện bảo vệ những di vật cổ có thể nói là một cái động không đáy, cho nên về tình cảm mà nói anh ta cảm thấy Phương Minh Viễn làm như thế là đúng.Nhưng từ lý trí mà nói anh talại cảm thấy hắn làm như vậy là tự đặt lên vai mình một gánh nặng-một số vốn đầu tư khổng lồ, mà lại trong một thời gian dài không nhìn thấy nguồn thu, thậm chí là trong vài năm đầu còn có nguy cơ thua lỗ. Nhưng với một số vốn tương tự nếu đầu tư vào điện tử hoặc là siêu thị Carrefour vậy thì chỉ trong năm đó là có thể thấy được một khoản lợi nhuận kếch xù.
Nhưng bây giờ xem ra anh ta lại nhầm nữa rồi, xem ra không cần tiến hành quảng bá thúc đẩy tiêu thụ gì cũng đã được người ta thuê đến không còn một chỗ trống.
Lưu Vũ báo xong tình hình thì cũng đã đến giờ ăn cơm tối, thế là dưới sự đề nghị của Phương Minh Viễn, mọi người cùng đến khu thương mại của thành cổ ăn cơm, cũng tiện thể đi dạo xem phố xá. Lưu Vũ là người thông thuộc nơi đây nhất tất nhiên sẽ là người dẫn đường. Đối với nhiệm vụ này Lưu Vũ tất nhiên là vui như mở cờ trong bụng liên tục gật đầu nhận lời.
Từ Dinh thự nhà họ Phương đi ra, đi về hướng đông khoảng 200m là có thể vào đến khu thương mại của thành cổ, từ đó có thể thấy lúc đầu khi quy hoạch thành cổ Lưu Vũ cũng đã có một chút dụng tâm. Tuy rằng có thể gọi những nhân viên phục vụ trong thành cung cấp ngựa cưỡi hoặc là ngồi xe, nhưng theo đề nghị của Tô Ái Quân mọi người quyết định đi bộ.
-Minh Viễn, bây giờ một chút cũng không nhận ra bộ dạng đổ nát trước đây rồi.
Lý Vũ Hân lúc đầu chính là người cùng Phương Minh Viễn đi thăm quan thành cổ, đối với cái cảnh ngập ngụa bẩn thỉu lúc đó ấn tượng rất sâu sắc.
-Ban đầu nơi đây rất đổ nát sao?
Lô Minh Tú tò mò hỏi.
-Rất rất đổ nát, hai bên đường toàn là rãnh thoát nước, có khi còn bốc mùi hôi thối, đường cũng không phải lát bằng đá xanh như bây giờ mà là đá phiến chỉ có điều đã lâu năm không được tu sửa nên có viên đã vỡ vụn hoàn toàn lộ cả đất phiá dưới. Lần đó tôi đến, đường rất khó đi, lại còn có một số nhà cửa lúc đó trông rất hoang vắng, uhm… nói thể nào nhỉ, lúc đó tôi thấy nơi này cảm thấy giống như cái thành trong “thiếu nữ u hồn” vậy.
Lý Vũ Hân nói.
-Lúc đó còn là ban ngày, nếu như không có Phương Minh Viễn đi cùng tôi không dám vào đây đầu.
-Vũ Hân cậu đừng làm tôi sợ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lô Minh Tú trắng bệch ra, tay nắm chặt vạt áo của Lý Vũ Hân, ánh mắt lộ ra vài phần sợ hãi nhìn xung quanh, giống như là sợ có một u hồn nào đó sẽ từ một trong các dinh thự ở đây xông ra vậy. Phương Minh Viễn nhìn thấy cảnh này không thể nhịn được cười, thật không ngờ cô nàng chân dài này lại sợ ma đến vậy, bây giờ đang là ban ngày, mặt trời còn chưa lặn kia mà.
-Minh Viễn, cậu đã hứa với tôi đến lúc đó sẽ để lại cho tôi một gian phòng đấy nhé,
Lý Vũ Hân nói nhỏ vào tai Phương Minh Viễn. Ban nãy mấy người Phương Minh Viễn nói chuyện trong phòng, cô và Lô Minh Tú đã đi thăm dinh thự một vòng, cô thậm chí còn thích ở đây hơn là ở những nhà lầu kia gấp một vạn lần. Không cần phải ra ngoài cũng có một công viên nhỏ cho riêng mình, buổi sáng trong đó sẽ không có người đứng luyện giọng cũng không có đám đông tập trng làm ầm ĩ.
-Ừ, không vấn đề gì, đến lúc đó ngoại trừ phòng của ông nồi ra thì tùy cậu chọn.
Phương Minh Viễn không để ý nói.
Lý Vũ Hân chu cái miệng nhỏ nhắn lên mắng thầm trong lòng “đúng là đồ đầu đất, đồ ngốc”.
-Đúng rồi, Minh viễn Thiện Thiện và tiểu Nhã lúc đó sẽ ở đâu?
Lý Vũ Hân hỏi.
-Tùy họ thôi, thích sống ở chỗ tôi thì sống, thích về nhà thì về nhà, dù sao thì cách nhau cũng không xa lắm.
Phương Minh Viễn cũng đã chọn cho hai nhà ấy một nơi trong cổ thành này.
Không có được câu trả lời hài lòng, Lý Vũ Hân đi lùi lại chú ý tới cô bạn thân Lô Minh Tú đang kéo kéo vạt áo cô ta nói:
-Người cậu thích chính là cậu ta ư, xem ra cũng không phải là cực đẹp trai. So với Lý Kiệt còn kém xa.
Lý Vũ Hân mở to mắt nhìn cô ta, tức giận nói:
-Minh Tú, cậu thích Lý Kiệt cũng chẳng sao, nhưng đừng cho rằng ai cũng coi cậu ta là bảo bối. Chẳng phải chỉ là biết chơi bóng rổ sao? cao một chút thôi sao? ngoài mấy cái đó ra cậu ta được cái gì chứ? đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
-Nhưng cậu không cảm thấy cậu ấy ở trên sân bóng rổ rất uy phong sao? cậu ấy ra sân là đội trường chúng ta mạnh lên trông thấy, trong trường chúng ta có rất nhiều cô gái đều thích cậu ấy đấy.
Lô Minh Tú bất mãn nói.
-Mọi người đều nói cậu ấy có thể vào đội của tỉnh, sau này còn có thể vào đội tuyển quốc gia đấy.
-Sau này để sau này nói, nhưng bây giờ tôi chẳng có tí hứng thú nào với cậu ta cả.
Lý Vũ Hân than thở.
Ở cuối đường lại là một cửa kiểm soát, bốn bảo vệ ở đây có trách nhiệm duy trì trật tự, ngăn chặn những du khách tò mò ở bên ngoài. Có Lưu Vũ dẫn đường, mấy người Phương Minh viễn rất nhanh đã hòa vào dòng người.
Thành cổ Bình Xuyên hiện giờ, những cửa hàng hai bên đường đã mọc lên không ít, tuy những đồ vật bày bán đều là của hiện tại, nhưng cách bài trí trong các cửa hàng thì hoàn toàn mang phong cách cổ. Những người có giọng nói rõ ràng không phải là người bản địa vui vẻ cười nói đi dạo bên ngoài.
-Con đường này nhỏ thật, ở Bắc Kinh nhiều lắm cũng chỉ được coi là một con hẽm thôi.
Tô Ái Quân cười nói.
-Lẽ nào các cậu không định cho xe đi vào.
-Có một số con đường chính đều tương đối rộng, có thể đi ba xe ngang hàng, còn những nơi khác đại bộ phận đều chỉ rộng bằng này. Đường ở bên thành Tây có ý định sẽ mở rộng sau.
Phương Minh Viễn cũng không giải thích. Hoa Hạ bây giờ chắc cũng chưa có nhiều quan chức ý thức được ưu điểm của những con đường đi bộ với việc thúc đẩy thương mại. Đoàn người vừa đi dạo vừa nhìn ngắm vừa nói chuyện, có lúc thì ngừng lại ghé vào một cửa hiệu nào đó xem một chút. Phương Minh Viễn chú ý thấy, người nước ngoài trên phố không ít, chỉ trong vòng một trăm mét hắn đã nhìn thấy tận sáu người.
-Giám đốc Lưu, bây giờ ở huyện Bình Xuyên chúng ta khách du lịch nước ngoài nhiều vậy sao?
Phương Minh Viễn cười hỏi.
-Nhiều, rất nhiều.
Lưu Vũ gật đầu.
-Đặc biệt là sau khi nơi này mở cửa, vì có đường cao tốc từ Phụng Nguyên xuống đây rất thuận tiện cho nên có rất nhiều công ty du lịch coi đây là một điểm tham quan, vì vậy người nước ngoài đến đây cũng rất nhiều. Hiện giờ trong huyện cũng đã có những khách sạn giành cho người nước ngoài.
-Khách sạn giành cho người nước ngoài?
Phương Minh Viễn ngạc nhiên hỏi:
-Chỉ cho phép người nước ngào thuê thôi sao?
-Đúng vậy, không nhận người Hoa Hạ chúng ta,. Nghe nói giá tiền vô cùng đắt.
Lưu Vũ nói.
-Nhưng nếu người nước ngoài muốn ở khách sạn bình thường thì sao?
Tô Ái Quân hỏi.
-Cũng không cho phép, trong huyện, ngoài nhà khách thu hút đầu tư của huyện ra không được khách sạn nào được phép nhận người nước ngoài, nếu phát hiện ra sẽ bị buộc phải đóng cửa một tháng. Một tháng trước có ba người Hàn Quốc đến một khách sạn của huyện chúng ta, vì ba người đó có thể nói được tiếng Hán không biết vì sao khách sạn đó cũng cho ở. Kết quả khi huyện biết được, ngày hôm sau liền gọi lãnh đạo nhà khách đó lên dọa cho một phen, rồi phạt tiền rồi kiểm tra. May mà nhà khách đó là của huyện nên không bị đóng cửa, nếu không nhất định đã bị dẹp rồi.
Lưu Vũ đáp.
Phương Minh Viễn nhíu mày, đã trải qua kiếp trước hắn tất nhiên là rất phản cảm với những hành vi như vậy. Có điều hắn cũng hiểu những hành động kiểu này ở Hoa Hạ hiện nay nơi nào cũng có. Đến cả Bắc Kinh và Thượng hải, cũng đã từng có một thời gian khách nước ngoài bắt buộc phải ở trong những khách sạn cấp sao trở lên.
-À, đúng rồi, giám đốc Lưu, hai nhà trọ trong thành tu sửa thế nào rồi?
Phương Minh Viễn đột nhiên nhớ ra hỏi. Trong thành cổ Bình Xuyên cũng đã quy hoạch hai nhà trọ cho khách du lịch, cũng là hoàn toàn dựa vào phong cách của nhà trọ trước đây tu sửa. Phương Minh Viễn còn cao hứng đặt cho hai nhà trọ đó là “Cao Thăng” và “Long Môn”. Bây giờ bộ phim “Tân nhà trọ Long Môn” đã được công chiếu, tinrằng những người yêu điện ảnh sau khi nhìn thấy biển hiệu nhà trọ này sẽ có hứng thú.
-Cũng đã tàm tạm rồi, chỉ là thủ tục phê duyệt còn chưa hoàn thành. Nghe nói trên huyện không đồng ý cho phép người nước ngoài được ở trong thành cổ, nói rằng như vậy kể cả về trật tự trị an hay không khí xã hội đều có ảnh hưởng. Trên huyện yêu cầu khách nước ngoài vẫn phải sống ở nhà khách thu hút đầu tư. Như vậy tiện cho việc quản lý.
Lưu Vũ bất đắc dĩ nói.
-Huyện không đồng ý? Vị nào không đồng ý?
Phương Minh viễn có chút ngạc nhiên hỏi. Những người trên huyện làm trái ý nhà họ Phương cực kỳ ít.
-Là vị phó chủ tịch mới được điều đến Lưu Trì.
Lưu Vũ nhìn trước ngó sau rồi nhỏ giọng đáp:
-Nghe nói hậu thuẫn của vị này rất lớn, năm nay mới hơn hai mươi tuổi mà đã làm đến phó chủ tịch huyện rồi, vì vậy bí thư Lý và chủ tịch Lữ có chút kiêng kị anh ta. Vì anh ta rất kiên quyết nên chuyện này đến bây giờ vẫn chưa giải quyết được.
-Lưu Trì?
Tô Ái Quân vỗ vỗ vai Phương Minh Viễn nháy mắt ra hiệu.
Phương Minh Viễn hiểu ý nhích lại gần anh ta. Tô Ái Quân thấp giọng nói:
-Người này chú biết, y chính là cháu nội của phó tham mưu trưởng quân khu Hoa Bắc Lưu Trường Giang, cha y chính là cục trưởng cục in ấn phát hành tem của Hoa Hạ, còn mẹ là phó bí thư cục hàng không Quốc gia. Người nhà họ Lưu rất đông, ở Bắc Kinh cũn có chút thế lực. Có điều chú nghe nói, quê của nhà họ là ở tỉnh Tần Tây, Lưu Trì đến tám phần là cục vàng của nhà họ.
Tô Ái Quân nghe xong ánh mắt sáng rất kỳ dị, tuy rằng anh ta lúc nào cũng tin tưởng vào nhãn quang và năng lực kiếm tiền của Phương Minh Viễn, nhưng dự án tu sửa thành cổ Bình Xuyên đến lúc nào mới có thể thu hồi lại được vốn, trong lòng anh ta không thể đoán biết được. Dù sao thì trước đây cũng chưa hề có một tiền lệ nào để tham khảo. Mà chuyện bảo vệ những di vật cổ có thể nói là một cái động không đáy, cho nên về tình cảm mà nói anh ta cảm thấy Phương Minh Viễn làm như thế là đúng.Nhưng từ lý trí mà nói anh talại cảm thấy hắn làm như vậy là tự đặt lên vai mình một gánh nặng-một số vốn đầu tư khổng lồ, mà lại trong một thời gian dài không nhìn thấy nguồn thu, thậm chí là trong vài năm đầu còn có nguy cơ thua lỗ. Nhưng với một số vốn tương tự nếu đầu tư vào điện tử hoặc là siêu thị Carrefour vậy thì chỉ trong năm đó là có thể thấy được một khoản lợi nhuận kếch xù.
Nhưng bây giờ xem ra anh ta lại nhầm nữa rồi, xem ra không cần tiến hành quảng bá thúc đẩy tiêu thụ gì cũng đã được người ta thuê đến không còn một chỗ trống.
Lưu Vũ báo xong tình hình thì cũng đã đến giờ ăn cơm tối, thế là dưới sự đề nghị của Phương Minh Viễn, mọi người cùng đến khu thương mại của thành cổ ăn cơm, cũng tiện thể đi dạo xem phố xá. Lưu Vũ là người thông thuộc nơi đây nhất tất nhiên sẽ là người dẫn đường. Đối với nhiệm vụ này Lưu Vũ tất nhiên là vui như mở cờ trong bụng liên tục gật đầu nhận lời.
Từ Dinh thự nhà họ Phương đi ra, đi về hướng đông khoảng 200m là có thể vào đến khu thương mại của thành cổ, từ đó có thể thấy lúc đầu khi quy hoạch thành cổ Lưu Vũ cũng đã có một chút dụng tâm. Tuy rằng có thể gọi những nhân viên phục vụ trong thành cung cấp ngựa cưỡi hoặc là ngồi xe, nhưng theo đề nghị của Tô Ái Quân mọi người quyết định đi bộ.
-Minh Viễn, bây giờ một chút cũng không nhận ra bộ dạng đổ nát trước đây rồi.
Lý Vũ Hân lúc đầu chính là người cùng Phương Minh Viễn đi thăm quan thành cổ, đối với cái cảnh ngập ngụa bẩn thỉu lúc đó ấn tượng rất sâu sắc.
-Ban đầu nơi đây rất đổ nát sao?
Lô Minh Tú tò mò hỏi.
-Rất rất đổ nát, hai bên đường toàn là rãnh thoát nước, có khi còn bốc mùi hôi thối, đường cũng không phải lát bằng đá xanh như bây giờ mà là đá phiến chỉ có điều đã lâu năm không được tu sửa nên có viên đã vỡ vụn hoàn toàn lộ cả đất phiá dưới. Lần đó tôi đến, đường rất khó đi, lại còn có một số nhà cửa lúc đó trông rất hoang vắng, uhm… nói thể nào nhỉ, lúc đó tôi thấy nơi này cảm thấy giống như cái thành trong “thiếu nữ u hồn” vậy.
Lý Vũ Hân nói.
-Lúc đó còn là ban ngày, nếu như không có Phương Minh Viễn đi cùng tôi không dám vào đây đầu.
-Vũ Hân cậu đừng làm tôi sợ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lô Minh Tú trắng bệch ra, tay nắm chặt vạt áo của Lý Vũ Hân, ánh mắt lộ ra vài phần sợ hãi nhìn xung quanh, giống như là sợ có một u hồn nào đó sẽ từ một trong các dinh thự ở đây xông ra vậy. Phương Minh Viễn nhìn thấy cảnh này không thể nhịn được cười, thật không ngờ cô nàng chân dài này lại sợ ma đến vậy, bây giờ đang là ban ngày, mặt trời còn chưa lặn kia mà.
-Minh Viễn, cậu đã hứa với tôi đến lúc đó sẽ để lại cho tôi một gian phòng đấy nhé,
Lý Vũ Hân nói nhỏ vào tai Phương Minh Viễn. Ban nãy mấy người Phương Minh Viễn nói chuyện trong phòng, cô và Lô Minh Tú đã đi thăm dinh thự một vòng, cô thậm chí còn thích ở đây hơn là ở những nhà lầu kia gấp một vạn lần. Không cần phải ra ngoài cũng có một công viên nhỏ cho riêng mình, buổi sáng trong đó sẽ không có người đứng luyện giọng cũng không có đám đông tập trng làm ầm ĩ.
-Ừ, không vấn đề gì, đến lúc đó ngoại trừ phòng của ông nồi ra thì tùy cậu chọn.
Phương Minh Viễn không để ý nói.
Lý Vũ Hân chu cái miệng nhỏ nhắn lên mắng thầm trong lòng “đúng là đồ đầu đất, đồ ngốc”.
-Đúng rồi, Minh viễn Thiện Thiện và tiểu Nhã lúc đó sẽ ở đâu?
Lý Vũ Hân hỏi.
-Tùy họ thôi, thích sống ở chỗ tôi thì sống, thích về nhà thì về nhà, dù sao thì cách nhau cũng không xa lắm.
Phương Minh Viễn cũng đã chọn cho hai nhà ấy một nơi trong cổ thành này.
Không có được câu trả lời hài lòng, Lý Vũ Hân đi lùi lại chú ý tới cô bạn thân Lô Minh Tú đang kéo kéo vạt áo cô ta nói:
-Người cậu thích chính là cậu ta ư, xem ra cũng không phải là cực đẹp trai. So với Lý Kiệt còn kém xa.
Lý Vũ Hân mở to mắt nhìn cô ta, tức giận nói:
-Minh Tú, cậu thích Lý Kiệt cũng chẳng sao, nhưng đừng cho rằng ai cũng coi cậu ta là bảo bối. Chẳng phải chỉ là biết chơi bóng rổ sao? cao một chút thôi sao? ngoài mấy cái đó ra cậu ta được cái gì chứ? đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
-Nhưng cậu không cảm thấy cậu ấy ở trên sân bóng rổ rất uy phong sao? cậu ấy ra sân là đội trường chúng ta mạnh lên trông thấy, trong trường chúng ta có rất nhiều cô gái đều thích cậu ấy đấy.
Lô Minh Tú bất mãn nói.
-Mọi người đều nói cậu ấy có thể vào đội của tỉnh, sau này còn có thể vào đội tuyển quốc gia đấy.
-Sau này để sau này nói, nhưng bây giờ tôi chẳng có tí hứng thú nào với cậu ta cả.
Lý Vũ Hân than thở.
Ở cuối đường lại là một cửa kiểm soát, bốn bảo vệ ở đây có trách nhiệm duy trì trật tự, ngăn chặn những du khách tò mò ở bên ngoài. Có Lưu Vũ dẫn đường, mấy người Phương Minh viễn rất nhanh đã hòa vào dòng người.
Thành cổ Bình Xuyên hiện giờ, những cửa hàng hai bên đường đã mọc lên không ít, tuy những đồ vật bày bán đều là của hiện tại, nhưng cách bài trí trong các cửa hàng thì hoàn toàn mang phong cách cổ. Những người có giọng nói rõ ràng không phải là người bản địa vui vẻ cười nói đi dạo bên ngoài.
-Con đường này nhỏ thật, ở Bắc Kinh nhiều lắm cũng chỉ được coi là một con hẽm thôi.
Tô Ái Quân cười nói.
-Lẽ nào các cậu không định cho xe đi vào.
-Có một số con đường chính đều tương đối rộng, có thể đi ba xe ngang hàng, còn những nơi khác đại bộ phận đều chỉ rộng bằng này. Đường ở bên thành Tây có ý định sẽ mở rộng sau.
Phương Minh Viễn cũng không giải thích. Hoa Hạ bây giờ chắc cũng chưa có nhiều quan chức ý thức được ưu điểm của những con đường đi bộ với việc thúc đẩy thương mại. Đoàn người vừa đi dạo vừa nhìn ngắm vừa nói chuyện, có lúc thì ngừng lại ghé vào một cửa hiệu nào đó xem một chút. Phương Minh Viễn chú ý thấy, người nước ngoài trên phố không ít, chỉ trong vòng một trăm mét hắn đã nhìn thấy tận sáu người.
-Giám đốc Lưu, bây giờ ở huyện Bình Xuyên chúng ta khách du lịch nước ngoài nhiều vậy sao?
Phương Minh Viễn cười hỏi.
-Nhiều, rất nhiều.
Lưu Vũ gật đầu.
-Đặc biệt là sau khi nơi này mở cửa, vì có đường cao tốc từ Phụng Nguyên xuống đây rất thuận tiện cho nên có rất nhiều công ty du lịch coi đây là một điểm tham quan, vì vậy người nước ngoài đến đây cũng rất nhiều. Hiện giờ trong huyện cũng đã có những khách sạn giành cho người nước ngoài.
-Khách sạn giành cho người nước ngoài?
Phương Minh Viễn ngạc nhiên hỏi:
-Chỉ cho phép người nước ngào thuê thôi sao?
-Đúng vậy, không nhận người Hoa Hạ chúng ta,. Nghe nói giá tiền vô cùng đắt.
Lưu Vũ nói.
-Nhưng nếu người nước ngoài muốn ở khách sạn bình thường thì sao?
Tô Ái Quân hỏi.
-Cũng không cho phép, trong huyện, ngoài nhà khách thu hút đầu tư của huyện ra không được khách sạn nào được phép nhận người nước ngoài, nếu phát hiện ra sẽ bị buộc phải đóng cửa một tháng. Một tháng trước có ba người Hàn Quốc đến một khách sạn của huyện chúng ta, vì ba người đó có thể nói được tiếng Hán không biết vì sao khách sạn đó cũng cho ở. Kết quả khi huyện biết được, ngày hôm sau liền gọi lãnh đạo nhà khách đó lên dọa cho một phen, rồi phạt tiền rồi kiểm tra. May mà nhà khách đó là của huyện nên không bị đóng cửa, nếu không nhất định đã bị dẹp rồi.
Lưu Vũ đáp.
Phương Minh Viễn nhíu mày, đã trải qua kiếp trước hắn tất nhiên là rất phản cảm với những hành vi như vậy. Có điều hắn cũng hiểu những hành động kiểu này ở Hoa Hạ hiện nay nơi nào cũng có. Đến cả Bắc Kinh và Thượng hải, cũng đã từng có một thời gian khách nước ngoài bắt buộc phải ở trong những khách sạn cấp sao trở lên.
-À, đúng rồi, giám đốc Lưu, hai nhà trọ trong thành tu sửa thế nào rồi?
Phương Minh Viễn đột nhiên nhớ ra hỏi. Trong thành cổ Bình Xuyên cũng đã quy hoạch hai nhà trọ cho khách du lịch, cũng là hoàn toàn dựa vào phong cách của nhà trọ trước đây tu sửa. Phương Minh Viễn còn cao hứng đặt cho hai nhà trọ đó là “Cao Thăng” và “Long Môn”. Bây giờ bộ phim “Tân nhà trọ Long Môn” đã được công chiếu, tinrằng những người yêu điện ảnh sau khi nhìn thấy biển hiệu nhà trọ này sẽ có hứng thú.
-Cũng đã tàm tạm rồi, chỉ là thủ tục phê duyệt còn chưa hoàn thành. Nghe nói trên huyện không đồng ý cho phép người nước ngoài được ở trong thành cổ, nói rằng như vậy kể cả về trật tự trị an hay không khí xã hội đều có ảnh hưởng. Trên huyện yêu cầu khách nước ngoài vẫn phải sống ở nhà khách thu hút đầu tư. Như vậy tiện cho việc quản lý.
Lưu Vũ bất đắc dĩ nói.
-Huyện không đồng ý? Vị nào không đồng ý?
Phương Minh viễn có chút ngạc nhiên hỏi. Những người trên huyện làm trái ý nhà họ Phương cực kỳ ít.
-Là vị phó chủ tịch mới được điều đến Lưu Trì.
Lưu Vũ nhìn trước ngó sau rồi nhỏ giọng đáp:
-Nghe nói hậu thuẫn của vị này rất lớn, năm nay mới hơn hai mươi tuổi mà đã làm đến phó chủ tịch huyện rồi, vì vậy bí thư Lý và chủ tịch Lữ có chút kiêng kị anh ta. Vì anh ta rất kiên quyết nên chuyện này đến bây giờ vẫn chưa giải quyết được.
-Lưu Trì?
Tô Ái Quân vỗ vỗ vai Phương Minh Viễn nháy mắt ra hiệu.
Phương Minh Viễn hiểu ý nhích lại gần anh ta. Tô Ái Quân thấp giọng nói:
-Người này chú biết, y chính là cháu nội của phó tham mưu trưởng quân khu Hoa Bắc Lưu Trường Giang, cha y chính là cục trưởng cục in ấn phát hành tem của Hoa Hạ, còn mẹ là phó bí thư cục hàng không Quốc gia. Người nhà họ Lưu rất đông, ở Bắc Kinh cũn có chút thế lực. Có điều chú nghe nói, quê của nhà họ là ở tỉnh Tần Tây, Lưu Trì đến tám phần là cục vàng của nhà họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.