Quyển 5 - Chương 95: Phòng cháy, phòng trộm, phòng đàn anh
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
18/06/2013
Mấy người cười cười nói nói một chút, xe đã tới cửa đại học Thân Hoa rồi.
Đại học Thân Hoa trực thuộc Trung Ương, được bộ Giáo dục cùng Thượng Hải xây dựng nên là một đại học trọng điểm cả nước, đứng đầu cả nước trong 12 viện nổi tiếng. Là một trong những trường đại học trọng điểm, có diện tích hơn ba nghìn tám trăm mẫu, trường học được xây dựng với diện tích hơn một triệu năm trăm ngàn mét vuông. Ngành học trong trường đủ cả, bao gồm triết học, kinh tế học, luật, giáo dục học, văn học, lịch sử, vật lý, kỹ sư, quản trị và y học, có mười khoa đại học, có được hơn hai trăm trung tâm nghiên cứu khoa học, trong đó bao gồm hơn năm mươi ngành học giao cho trung tâm nghiên cứu. Có thể nói đây là trường đại học hàng đầu Thượng Hải, cũng là đại học hạng nhất cả nước.
Về điều này, từ cổng chính trường đã có thể nhìn thấy một phần, một cây cột năm chân to đến năm sáu người ôm đứng sừng sững, trên cửa có bốn chữ to Đại học Thân Hoa, câu đề tặng vốn là của lão gia tử! Đường vào cổng chính rộng đủ để bốn xe ... cùng đi song song, tiến vào bên trong có thể nhìn thấy một pho tượng chủ tịch cao hơn mười thước.
Hai bên đường là bãi cỏ rừng cây thơm mát.
Nhưng hôm nay trước cửa đại học Thân Hoa đông nghịt, nhìn ra đâu đâu cũng thấy dòng người rộn rạo nhốn nháo. Vô số thanh niên, ít thì một người, nhiều đến ba bốn người đang dũng mãnh bước vào cửa.
Xe không thể tiến vào nữa, mấy người Phương Minh Viễn nhảy xuống xe, Triệu Nhã và Phùng Thiện đem hành lý va li đã chuẩn bị từ sau xe ra, thật ra cũng không có nhiều, mỗi người đều có thể tự mình kéo hành lý theo. Trần Trung mỗi tay kéo một cái, đi theo sau bốn người, hòa vào dòng người cuồn cuộn.
Triệu Nhã ghi danh khoa quản lý công thương, Phùng Thiện ghi danh khoa quản lý tài nguyên nhân lực, hai khoa tuy không cùng một nơi, nhưng cũng không cách xa nhau là mấy.
-Minh Viễn, trường này nhiều nữ sinh thiệt hả?
Lưu Dũng chọc chọc Phương Minh Viễn. Thấp giọng nói
-Hy vọng chúng ta thi đại học Cộng Tế Hoa Đông cũng có thể như thế này.
Chuyện trung than đại sự của Phương Minh Viễn cả đời không cần phải buồn phiền nữa, nhưng cậu ta thì muốn giải quyết chuyện nửa kia của chính mình ở ngay trong trường đại học này.
Phương Minh Viễn nhìn theo hướng đó, quả nhiên như lời Lưu Dũng, nữ sinh đi trên đường tỉ lệ hiển nhiêu cao hơn nam sinh, hơn nữa thoạt nhìn còn hoàn toàn vượt trội. Tuy nhiên ngẫm lại khoa y học của đại học Thân Hoa nổi tiếng cả nước, có tới mười bệnh viên trực thuộc, Phương Minh Viễn cảm thấy tình huống này cũng có thể lý giải được.
-Sợ gì? Cùng lắm đến lúc đó để mấy cô giới thiệu cho cậu nữ sinh đại học Thân Hoa chứ gì.
Phương Minh Viễn vỗ vai hắn, chỉ mấy người Triệu Nhã thấp giọng nói
-Còn sợ không tìm thấy người phù hợp à?
Lưu Dũng lập tức mặt mày hớn hở gật đầu lia lịa.
Theo bảng hướng dẫn, đoàn người đi tới sân thể dục giữa vườn trường, lập tức bảy tám nam bắt đầu vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi Triệu Nhã và Phùng Thiện, còn Phương Minh Viễn và Lưu Dũng đứng bên cạnh mấy người họ thì hoàn toàn không ai đếm xỉa tới.
Phương Minh Viễn không nhịn được cười, hình như cảnh tượng này ở các trường đại học cũng không hiếm thấy. Sau khi vào đại học, không có thầy giáo cha mẹ quản thúc, cũng không nặng nề việc học, sớm tới thời kì trưởng thành rồi, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để nói chuyện yêu đương. Chẳng qua với chị khóa trên bọn chúng đều không có hi vọng rồi. Chỉ có thể dán mắt vào bạn học và đàn em khóa dưới thôi. Đương nhiên, trong đó đàn em khóa dưới đương nhiên càng được hoan nghênh hơn. Mà xinh đẹp giống đàn em Triệu Nhã và Phùng Thiện đương nhiên không cần phải bàn gì nữa. Phần lớn bọn chúng quan tâm như vậy cũng đúng thôi!
Nhìn màn “tiếp cận” này, Lưu Dũng không khỏi trợn mắt há mồm, đây là học sinh sao? sao giống như mấy người đi bộ đội đến mấy năm chưa được nhìn thấy gái vậy.
-Xin nhường, xin nhường. Chúng tôi muốn tới khoa quản lý công thương để báo danh.
Thấy đã đến giờ báo danh Phương Minh Viễn cao giọng nói.
Lập tức có hai nam sinh mặt mày hớn hở nói với những người khác:
- Nghe thấy không, là khoa chúng ta đấy! . .
Hai nam sinh cao gầy trong đó nói
- Hai bạn học sinh, tớ là sinh viên năm hai khoa quản lý công thương Lưu Banh, còn hăn là Tiền Minh, các cậu tên là gì? A? Hành lý của các cậu đâu?
Phương Minh Viễn tiến lên vỗ vỗ vai Lưu Banh nói
-Chúng tôi có người giúp mang hành lý rồi, còn nữa nói cho cậu em biết, người đã có chủ, không cần hai cậu phải quan tâm.
Nói xong thì hắn khoát tay hai người Triệu Nhã cùng Phùng Thiện bị khoát tay liền quay trở lại.
Phương Minh Viễn nhìn bóng dáng bọn chúng, không khỏi hừ một tiếng. Nam sinh khoa khác vui sướng khi người khác gặp họa nói:
- Có nghe hay không, ngườ ta nói rồi, hoa đã có chủ rồi, hai người không phải quan tâm! Ha ha ha hai người thích quá rồi!
-Hừ! Ai vui tới cuối cùng còn chưa biết đâu!
Lưu Banh cười lạnh nói
- Người cuối cùng là của khoa chúng ta, gần quan được ban lộc, mấy người nhìn mà chảy nước miếng đi thôi.
-Tiểu Nhã, Thiện Thiện, từ hôm nay trở đi hai cô sẽ một mình sống ở đại học, có một câu tôi muốn nhắc nhở trước.
Phương Minh Viễn quay đầu nhìn thoáng qua đám người Lưu Banh nói
- Hại người không được, đề phòng người không thể không làm! Ha ha, ở trong trường hãy phòng cháy, phòng trộm, phòng đàn anh.
-Phòng cháy, phòng trộm, phòng đàn anh?
Triệu Nhã xì một tiếng, lần đầu tiên cô nghe có người nói như vậy.
-Vì sao?
Phùng Thiện kỳ quái hỏi.
-Bởi vì có rất nhiều đàn anh không có ý tốt!
Lưu Dũng lúc ấy cũng đoán ra đôi điều, tên Lưu Banh này đối với mấy người Triệu Nhã thì quá nhiệt tình, mà đối với cậu ta và Phương Minh Viễn thì cực kì lạnh lùng, điều này đủ để giải thích vấn đề.
- Thiện Thiện, ừ, nói như thế này, không thể khẳng định đàn anh tốt sẽ không đi đón người mới đến, nhưng có rất nhiều người cũng không có thời gian. Mà cậu vừa chân ướt chân ráo tới họ đã tranh nhau giúp cậu xách hành lý, nhưng lại chẳng hề đếm xỉa tới nam sinh mới, bọn họ không thể xem như đàn anh tốt được, rất tốt bụng nhưng lại bán thẻ điện thoại . . . Phương Minh Viễn vẫn còn một câu chưa nói đó là đàn anh ưu tú, đã sớm bị đàn chị đoạt đi rồi, còn cần gì đến đàn em đến kéo đi.
Sau khi ngồi xuống, người điểm danh là một cô gái trẻ tuổi khoảng hai mươi, tuy không phải rất xinh đẹp, nhưng khí chất rất tao nhã, làm người khác cảm thấy dễ chịu. Sau khi Triệu Nhã đưa giấy trúng tuyển, chỉ nhìn thoáng qua cô gái liền mỉm cười
- Hoan nghênh bạn đến học tập tại khoa quản lý công thương đại học Thân Hoa, tôi là Mông Diễm Diễm, trợ giảng của các bạn.
Mông Diễm Diễm đã sớm biết sẽ có một tân sinh tới khoa mình, tuy nói rằng tập đoàn Carrefour quyên tặng năm triệu đồng cho nhà trường để được ghi danh, nhưng thành tích của cô ta thi vào trường vẫn đạt tới sáu trăm năm mươi tám điểm, hoàn toàn đạt tiêu chuẩn trúng tuyển của đại học Thân Hoa. Tuy Mông Diễm Diễm không biết Triệu Nhã này rốt cuộc lai lịch như thế nào, nhưng có thể được tập đoàn Carrefour ra mặt, rõ ràng chẳng phải người thường. Khoa rất coi trong cô sinh viên này, chủ nhiệm khoa đích thân lên tiếng nói cô phải tham gia hoạt động đón chào người mới, nói trắng ra chính là để nghênh đón người này.
-Chào cô, trợ giảng Mông
Triệu Nhã vội vàng nói.
-Mấy bạn này cũng là sinh viên khoa tôi sao?
Mông Diễm Diễm đã sớm chú y tới mấy người phía sau Triệu Nhã , khiến cô cảm thấy kỳ lạ, ngoại trừ Trần Trung kéo hành lý ở ngoài, cô không thấy ai giống như cha mẹ của Triệu Nhã tới.
-Bạn ấy là tân sinh viên khoa quản lý tài nguyên nhân lực, tên là Phùng Thiện, chúng em đi cùng nhau.
Triệu Nhã lại chỉ mấy người Phương Minh Viễn nói
- Bọn họ là bạn học của em, đại học Cộng Tế Hoa Đông, hôm nay đưa em tới điểm danh.
Mông Diễm Diễm ngạc nhiên nói
- Cha mẹ của em đâu?
-A? Cha mẹ em chưa tới ạ. Giấy báo không thấy có yêu cầu cha mẹ phải cùng tới mà?
Triệu Nhã giật mình sợ sệt, vội vàng hỏi
- Trợ giảng Mông . . .
-Không sao, không việc gì đâu, cô chỉ thấy lạ thôi, em yên tâm đi nhé.
Mông Diễm Diễm vội nói
-nhưng hôm nay em là người đầu tiên cô gặp không có gia đình cùng đi theo . . .
Cô không khỏi nhìn Phương Minh Viễn và Lưu Dũng đứng phía sau Trần Trung, ai là cha mẹ của bọn họ? Vì sao không nói một câu đi?
-Em là tân sinh viên khoa quản lý tài nguyên nhân lực? Như vậy đi, khoa quản lý tài nguyên nhân lực điểm danh ở bên kia, cô sẽ dẫn các em tới đó báo danh, sau đó lại dẫn các em cùng đi nhận đồ đạc các thứ . . .
Mông Diễm Diễm ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
-Vậy cảm ơn trợ giảng Mông quá!
Phương Minh Viễn cười nói. Hắn đã nhận thấy, trợ giảng Mông đến tám phần đã biết chút gì rồi, nên đối với Triệu Nhã sẽ có chút chiếu cố. Được Mông Diễm Diễm dẫn dắt, nhóm người họ thuận lợi báo danh, lại nhận lĩnh một đống đồ dùng. Chỉ có điều khi ở khoa quản lý tài nguyên nhân lực báo danh lại có một nữ trợ giảng tên Ngô Thiệu Hồng tới gia nhập đội ngũ bọn họ.
-Tốt lắm, giờ thì chủ yếu còn việc đi lấy chìa khóa kí túc xá nữa thôi.
Mông Diễm Diễm vỗ vỗ tay nói.
-Diễm Diễm, tớ nhớ ký túc xá mấy em này ở hình như đã định rồi! Là ở tầng du học sinh à hay là ở ký túc xá giáo viên nhỉ?
Ngô Thiệu Hồng và Mông Diễm Diễm rõ ràng rất thân quen.
-Ôi chao!
Mông Diễm Diễm vỗ trán, chán nản nói
- Cô làm sao cứ cầm cái này quên đưa lại rồi! Các em ở trong này chờ một chút, cô đi lấy chìa khóa.
Mông Diễm Diễm bước nhanh về phía nơi báo danh, Ngô Thiệu Hồng thì cùng bọn họ chờ ở đây.
Ngô Thiệu Hồng một mặt thuận miệng giới thiệu một chút tình hình đại học Thân Hoa cho mấy người họ, mặt khác lại nhìn bọn họ từ trên xuống dưới.
Lãnh đạo khoa quản lý tài nguyên nhân lực đối với Phùng Thiện giờ cũng khá coi trọng, không thể không coi trọng được. Tập đoàn Carrefour đã quyên tặng đại học Thân Hoa năm triệu đồng, có một triệu rơi xuống đầu bọn họ, vào năm chín lăm, số vốn một triệu đối với đại học Thân Hoa nổi tiếng cũng vẫn là một số tiền tương đối nhiều.
Hơn nữa quan trọng hơn, các lãnh đạo khoa quản lý tài nguyên thấy được sinh viên có thể thực tập vào nghề ở tập đoàn Carrefour cũng rất quan trọng!
Tập đoàn Carrefour đúng như thế là siêu thị lớn nhất Hoa Hạ lại đã lên giao dịch chứng khoán trên thị trường, trả tiền lương cho công nhân ở xí nghiệp có thể nói là ở mức cao nhất, rất nhiều doanh nghiệp nhà nước đều khó có thể so sánh với tập đoàn này. Hơn nữa lại là một doanh nghiệp tư nhân mới nổi ít phân biệt đối xử, hơn nữa còn đánh giá cao năng lực của công nhân! Tại xí nghiệp này có thể phát triển thương hiệu của sinh viên tốt nghiệp đại học!
Đại học Thân Hoa trực thuộc Trung Ương, được bộ Giáo dục cùng Thượng Hải xây dựng nên là một đại học trọng điểm cả nước, đứng đầu cả nước trong 12 viện nổi tiếng. Là một trong những trường đại học trọng điểm, có diện tích hơn ba nghìn tám trăm mẫu, trường học được xây dựng với diện tích hơn một triệu năm trăm ngàn mét vuông. Ngành học trong trường đủ cả, bao gồm triết học, kinh tế học, luật, giáo dục học, văn học, lịch sử, vật lý, kỹ sư, quản trị và y học, có mười khoa đại học, có được hơn hai trăm trung tâm nghiên cứu khoa học, trong đó bao gồm hơn năm mươi ngành học giao cho trung tâm nghiên cứu. Có thể nói đây là trường đại học hàng đầu Thượng Hải, cũng là đại học hạng nhất cả nước.
Về điều này, từ cổng chính trường đã có thể nhìn thấy một phần, một cây cột năm chân to đến năm sáu người ôm đứng sừng sững, trên cửa có bốn chữ to Đại học Thân Hoa, câu đề tặng vốn là của lão gia tử! Đường vào cổng chính rộng đủ để bốn xe ... cùng đi song song, tiến vào bên trong có thể nhìn thấy một pho tượng chủ tịch cao hơn mười thước.
Hai bên đường là bãi cỏ rừng cây thơm mát.
Nhưng hôm nay trước cửa đại học Thân Hoa đông nghịt, nhìn ra đâu đâu cũng thấy dòng người rộn rạo nhốn nháo. Vô số thanh niên, ít thì một người, nhiều đến ba bốn người đang dũng mãnh bước vào cửa.
Xe không thể tiến vào nữa, mấy người Phương Minh Viễn nhảy xuống xe, Triệu Nhã và Phùng Thiện đem hành lý va li đã chuẩn bị từ sau xe ra, thật ra cũng không có nhiều, mỗi người đều có thể tự mình kéo hành lý theo. Trần Trung mỗi tay kéo một cái, đi theo sau bốn người, hòa vào dòng người cuồn cuộn.
Triệu Nhã ghi danh khoa quản lý công thương, Phùng Thiện ghi danh khoa quản lý tài nguyên nhân lực, hai khoa tuy không cùng một nơi, nhưng cũng không cách xa nhau là mấy.
-Minh Viễn, trường này nhiều nữ sinh thiệt hả?
Lưu Dũng chọc chọc Phương Minh Viễn. Thấp giọng nói
-Hy vọng chúng ta thi đại học Cộng Tế Hoa Đông cũng có thể như thế này.
Chuyện trung than đại sự của Phương Minh Viễn cả đời không cần phải buồn phiền nữa, nhưng cậu ta thì muốn giải quyết chuyện nửa kia của chính mình ở ngay trong trường đại học này.
Phương Minh Viễn nhìn theo hướng đó, quả nhiên như lời Lưu Dũng, nữ sinh đi trên đường tỉ lệ hiển nhiêu cao hơn nam sinh, hơn nữa thoạt nhìn còn hoàn toàn vượt trội. Tuy nhiên ngẫm lại khoa y học của đại học Thân Hoa nổi tiếng cả nước, có tới mười bệnh viên trực thuộc, Phương Minh Viễn cảm thấy tình huống này cũng có thể lý giải được.
-Sợ gì? Cùng lắm đến lúc đó để mấy cô giới thiệu cho cậu nữ sinh đại học Thân Hoa chứ gì.
Phương Minh Viễn vỗ vai hắn, chỉ mấy người Triệu Nhã thấp giọng nói
-Còn sợ không tìm thấy người phù hợp à?
Lưu Dũng lập tức mặt mày hớn hở gật đầu lia lịa.
Theo bảng hướng dẫn, đoàn người đi tới sân thể dục giữa vườn trường, lập tức bảy tám nam bắt đầu vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi Triệu Nhã và Phùng Thiện, còn Phương Minh Viễn và Lưu Dũng đứng bên cạnh mấy người họ thì hoàn toàn không ai đếm xỉa tới.
Phương Minh Viễn không nhịn được cười, hình như cảnh tượng này ở các trường đại học cũng không hiếm thấy. Sau khi vào đại học, không có thầy giáo cha mẹ quản thúc, cũng không nặng nề việc học, sớm tới thời kì trưởng thành rồi, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để nói chuyện yêu đương. Chẳng qua với chị khóa trên bọn chúng đều không có hi vọng rồi. Chỉ có thể dán mắt vào bạn học và đàn em khóa dưới thôi. Đương nhiên, trong đó đàn em khóa dưới đương nhiên càng được hoan nghênh hơn. Mà xinh đẹp giống đàn em Triệu Nhã và Phùng Thiện đương nhiên không cần phải bàn gì nữa. Phần lớn bọn chúng quan tâm như vậy cũng đúng thôi!
Nhìn màn “tiếp cận” này, Lưu Dũng không khỏi trợn mắt há mồm, đây là học sinh sao? sao giống như mấy người đi bộ đội đến mấy năm chưa được nhìn thấy gái vậy.
-Xin nhường, xin nhường. Chúng tôi muốn tới khoa quản lý công thương để báo danh.
Thấy đã đến giờ báo danh Phương Minh Viễn cao giọng nói.
Lập tức có hai nam sinh mặt mày hớn hở nói với những người khác:
- Nghe thấy không, là khoa chúng ta đấy! . .
Hai nam sinh cao gầy trong đó nói
- Hai bạn học sinh, tớ là sinh viên năm hai khoa quản lý công thương Lưu Banh, còn hăn là Tiền Minh, các cậu tên là gì? A? Hành lý của các cậu đâu?
Phương Minh Viễn tiến lên vỗ vỗ vai Lưu Banh nói
-Chúng tôi có người giúp mang hành lý rồi, còn nữa nói cho cậu em biết, người đã có chủ, không cần hai cậu phải quan tâm.
Nói xong thì hắn khoát tay hai người Triệu Nhã cùng Phùng Thiện bị khoát tay liền quay trở lại.
Phương Minh Viễn nhìn bóng dáng bọn chúng, không khỏi hừ một tiếng. Nam sinh khoa khác vui sướng khi người khác gặp họa nói:
- Có nghe hay không, ngườ ta nói rồi, hoa đã có chủ rồi, hai người không phải quan tâm! Ha ha ha hai người thích quá rồi!
-Hừ! Ai vui tới cuối cùng còn chưa biết đâu!
Lưu Banh cười lạnh nói
- Người cuối cùng là của khoa chúng ta, gần quan được ban lộc, mấy người nhìn mà chảy nước miếng đi thôi.
-Tiểu Nhã, Thiện Thiện, từ hôm nay trở đi hai cô sẽ một mình sống ở đại học, có một câu tôi muốn nhắc nhở trước.
Phương Minh Viễn quay đầu nhìn thoáng qua đám người Lưu Banh nói
- Hại người không được, đề phòng người không thể không làm! Ha ha, ở trong trường hãy phòng cháy, phòng trộm, phòng đàn anh.
-Phòng cháy, phòng trộm, phòng đàn anh?
Triệu Nhã xì một tiếng, lần đầu tiên cô nghe có người nói như vậy.
-Vì sao?
Phùng Thiện kỳ quái hỏi.
-Bởi vì có rất nhiều đàn anh không có ý tốt!
Lưu Dũng lúc ấy cũng đoán ra đôi điều, tên Lưu Banh này đối với mấy người Triệu Nhã thì quá nhiệt tình, mà đối với cậu ta và Phương Minh Viễn thì cực kì lạnh lùng, điều này đủ để giải thích vấn đề.
- Thiện Thiện, ừ, nói như thế này, không thể khẳng định đàn anh tốt sẽ không đi đón người mới đến, nhưng có rất nhiều người cũng không có thời gian. Mà cậu vừa chân ướt chân ráo tới họ đã tranh nhau giúp cậu xách hành lý, nhưng lại chẳng hề đếm xỉa tới nam sinh mới, bọn họ không thể xem như đàn anh tốt được, rất tốt bụng nhưng lại bán thẻ điện thoại . . . Phương Minh Viễn vẫn còn một câu chưa nói đó là đàn anh ưu tú, đã sớm bị đàn chị đoạt đi rồi, còn cần gì đến đàn em đến kéo đi.
Sau khi ngồi xuống, người điểm danh là một cô gái trẻ tuổi khoảng hai mươi, tuy không phải rất xinh đẹp, nhưng khí chất rất tao nhã, làm người khác cảm thấy dễ chịu. Sau khi Triệu Nhã đưa giấy trúng tuyển, chỉ nhìn thoáng qua cô gái liền mỉm cười
- Hoan nghênh bạn đến học tập tại khoa quản lý công thương đại học Thân Hoa, tôi là Mông Diễm Diễm, trợ giảng của các bạn.
Mông Diễm Diễm đã sớm biết sẽ có một tân sinh tới khoa mình, tuy nói rằng tập đoàn Carrefour quyên tặng năm triệu đồng cho nhà trường để được ghi danh, nhưng thành tích của cô ta thi vào trường vẫn đạt tới sáu trăm năm mươi tám điểm, hoàn toàn đạt tiêu chuẩn trúng tuyển của đại học Thân Hoa. Tuy Mông Diễm Diễm không biết Triệu Nhã này rốt cuộc lai lịch như thế nào, nhưng có thể được tập đoàn Carrefour ra mặt, rõ ràng chẳng phải người thường. Khoa rất coi trong cô sinh viên này, chủ nhiệm khoa đích thân lên tiếng nói cô phải tham gia hoạt động đón chào người mới, nói trắng ra chính là để nghênh đón người này.
-Chào cô, trợ giảng Mông
Triệu Nhã vội vàng nói.
-Mấy bạn này cũng là sinh viên khoa tôi sao?
Mông Diễm Diễm đã sớm chú y tới mấy người phía sau Triệu Nhã , khiến cô cảm thấy kỳ lạ, ngoại trừ Trần Trung kéo hành lý ở ngoài, cô không thấy ai giống như cha mẹ của Triệu Nhã tới.
-Bạn ấy là tân sinh viên khoa quản lý tài nguyên nhân lực, tên là Phùng Thiện, chúng em đi cùng nhau.
Triệu Nhã lại chỉ mấy người Phương Minh Viễn nói
- Bọn họ là bạn học của em, đại học Cộng Tế Hoa Đông, hôm nay đưa em tới điểm danh.
Mông Diễm Diễm ngạc nhiên nói
- Cha mẹ của em đâu?
-A? Cha mẹ em chưa tới ạ. Giấy báo không thấy có yêu cầu cha mẹ phải cùng tới mà?
Triệu Nhã giật mình sợ sệt, vội vàng hỏi
- Trợ giảng Mông . . .
-Không sao, không việc gì đâu, cô chỉ thấy lạ thôi, em yên tâm đi nhé.
Mông Diễm Diễm vội nói
-nhưng hôm nay em là người đầu tiên cô gặp không có gia đình cùng đi theo . . .
Cô không khỏi nhìn Phương Minh Viễn và Lưu Dũng đứng phía sau Trần Trung, ai là cha mẹ của bọn họ? Vì sao không nói một câu đi?
-Em là tân sinh viên khoa quản lý tài nguyên nhân lực? Như vậy đi, khoa quản lý tài nguyên nhân lực điểm danh ở bên kia, cô sẽ dẫn các em tới đó báo danh, sau đó lại dẫn các em cùng đi nhận đồ đạc các thứ . . .
Mông Diễm Diễm ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
-Vậy cảm ơn trợ giảng Mông quá!
Phương Minh Viễn cười nói. Hắn đã nhận thấy, trợ giảng Mông đến tám phần đã biết chút gì rồi, nên đối với Triệu Nhã sẽ có chút chiếu cố. Được Mông Diễm Diễm dẫn dắt, nhóm người họ thuận lợi báo danh, lại nhận lĩnh một đống đồ dùng. Chỉ có điều khi ở khoa quản lý tài nguyên nhân lực báo danh lại có một nữ trợ giảng tên Ngô Thiệu Hồng tới gia nhập đội ngũ bọn họ.
-Tốt lắm, giờ thì chủ yếu còn việc đi lấy chìa khóa kí túc xá nữa thôi.
Mông Diễm Diễm vỗ vỗ tay nói.
-Diễm Diễm, tớ nhớ ký túc xá mấy em này ở hình như đã định rồi! Là ở tầng du học sinh à hay là ở ký túc xá giáo viên nhỉ?
Ngô Thiệu Hồng và Mông Diễm Diễm rõ ràng rất thân quen.
-Ôi chao!
Mông Diễm Diễm vỗ trán, chán nản nói
- Cô làm sao cứ cầm cái này quên đưa lại rồi! Các em ở trong này chờ một chút, cô đi lấy chìa khóa.
Mông Diễm Diễm bước nhanh về phía nơi báo danh, Ngô Thiệu Hồng thì cùng bọn họ chờ ở đây.
Ngô Thiệu Hồng một mặt thuận miệng giới thiệu một chút tình hình đại học Thân Hoa cho mấy người họ, mặt khác lại nhìn bọn họ từ trên xuống dưới.
Lãnh đạo khoa quản lý tài nguyên nhân lực đối với Phùng Thiện giờ cũng khá coi trọng, không thể không coi trọng được. Tập đoàn Carrefour đã quyên tặng đại học Thân Hoa năm triệu đồng, có một triệu rơi xuống đầu bọn họ, vào năm chín lăm, số vốn một triệu đối với đại học Thân Hoa nổi tiếng cũng vẫn là một số tiền tương đối nhiều.
Hơn nữa quan trọng hơn, các lãnh đạo khoa quản lý tài nguyên thấy được sinh viên có thể thực tập vào nghề ở tập đoàn Carrefour cũng rất quan trọng!
Tập đoàn Carrefour đúng như thế là siêu thị lớn nhất Hoa Hạ lại đã lên giao dịch chứng khoán trên thị trường, trả tiền lương cho công nhân ở xí nghiệp có thể nói là ở mức cao nhất, rất nhiều doanh nghiệp nhà nước đều khó có thể so sánh với tập đoàn này. Hơn nữa lại là một doanh nghiệp tư nhân mới nổi ít phân biệt đối xử, hơn nữa còn đánh giá cao năng lực của công nhân! Tại xí nghiệp này có thể phát triển thương hiệu của sinh viên tốt nghiệp đại học!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.