Quyển 5 - Chương 62: Thu thập tin tức của khu bị nạn
Nguyệt Hạ Đích Cô Lang
18/06/2013
Đứng bên ngoài xe Bando Jiro chính là Yamashita, con át chủ bài của đài truyền hình Tokyo! Cô và các thành viên của tổ sản xuất phim của đài truyền hình Tokyo một hàng mười hai người ngồi máy bay trực thăng của đội tự vệ bay tới khu bị nạn Kobe.
Nói thật, sau khi bọn họ tiến vào khu bị nạn Kobe, họ càng kinh ngạc hơn khi nhìn thấy những cảnh tượng thực so với cảnh đã thấy qua ống kính truyền hình, mười hai người có thể nói là ai cũng rưng rưng lệ. Không cần hạ cánh xuống, bọn họ vẫn hoàn toàn có thể tưởng tượng được tình cảnh mà những người dân Kobe hiện tại đang phải đối mặt.
Sau khi mười hai người họ tiến vào Kobe liền chia thành mấy tổ nhỏ, phân ra cùng đi với đội tự vệ đến khu bị nạn. Yamashita vừa đến, sau khi nghe những người dân nơi đây nói rằng có một người còn sống sót vẫn đang gắng gượng nhưng không có cách nào để ra khỏi xe, cô cảm thấy cảnh ngộ mà Bando Jiro gặp phải đúng là khó khăn rất tiêu biểu, anh ta còn sống, nói anh ta là người may mắn sống sót đi, bị nhốt trong chiếc xe đã biến dạng, không thể cử động, càng không thể thoát thân như anh ta, so với những người khác đúng là càng bị nguy hiểm hơn!
Kobe từ giờ khắc xảy ra trận đại động đất đến nay đã ít nhất cũng có tới bảy, tám lần dư chấn, cấp độ dư chấn động đất cao nhất đạt đến sáu độ mấy, hơn nữa rất nhiều khu vực trong thành phố do bị rò khí gas, hoặc do những chiếc xe bị va đập làm tràn xăng đã dẫn đến những vụ hỏa hoạn. Nói khó nghe hơn một chút, Bando Jiro hiện tại chính là đang nằm trên một kho thuốc nổ, vẫn bị mắc kẹt, nếu làm không cẩn thận thì anh ta sẽ đi đời nhà ma! Nhưng không phải không có người nghĩ qua việc dùng dao chặt đứt cánh tay của Bando Jiro, như vậy liền có thể kéo anh ta ra ngoài được! Nhưng ý tưởng này cuối cùng bị gạt bỏ. Chưa nói đến chuyện Bando Jiro không thể chấp nhận cuộc sống sau này của mình khi bị mất một cánh tay, thêm nữa, trong chiếc xe méo mó với không gian có hạn như bây giờ, nói là chặt bỏ, kỳ thật cách dùng “cưa” có thỏa đáng, nhưng với tình hình chữa trị của bệnh viện Kobe hiện tại, có thể bảo vệ được mạng sống của anh ta hay không thì vẫn còn chưa biết.
-Cô là Yamashita?
Bando Jiro dùng hết sức lực cố ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào Yamashita nói. Yamashita đã từng là người đẹp trong mộng của anh ta, không thể tưởng tượng được hiện tại anh ta lại có thể gặp được cô. Chỉ có điều vừa nghĩ đến bản thân đang bị kẹt, chật vật trong xe, Bando Jiro lại cảm thấy lạnh sống lưng!
-Tôi là Yamashita. Chúng tôi là phóng viên của đài truyền hình Tokyo đến thu thập tin tức về khu vực bị nạn, để có thể nói với đồng bào cả nước đang quan tâm tới sự an nguy của những người ở đây. Anh tên gì vậy?
Yamashita tuy mắt có chút sưng đỏ nhưng vẫn cố mỉm cười thật tươi với Bando Jiro.
-Tôi là Bando Jiro, là nhân viên của công ty bảo hiểm Kobe.
Bando Jiro cười khổ nói.
-Yamashita, có thể gặp được cô thật là vinh hạnh! Cảm ơn cô đã bất chấp nguy hiểm để đến đây, quan tâm tới những đồng bào bị nạn như chúng tôi!
-Bando Jiro, anh rất dũng cảm, tôi rất khâm phục anh. Trong hoàn cảnh nguy hiểm như bây giờ mà anh vẫn có thể cười được.
Yamashita nói lời từ đáy lòng.
Bando Jiro cười gượng, thực ra anh ta rất sợ, thậm chí còn tè cả ra quần rồi. Nếu không phải Yamashita đứng trước mặt anh ta, hơn nữa nếu không phải là qua cửa kính, cô nhất định sẽ thấy, cũng sẽ ngửi được mùi ở trong xe. Đương nhiên những việc như thế này, ngay trước mặt mỹ nhân, ngay trước ống kính camera, anh ta không thể chủ động lường trước được.
- Yamashita, tôi đã bị kẹt ở đây mười hai tiếng rồi. Ban đầu tôi cũng rất lo sợ, nhưng hiện tại tôi lại cảm thấy dù tôi có sợ đến mấy thì cũng vô ích, mạng sống của tôi không do tôi quyết định. Vì thế sợ hãi phỏng có ích gì?
Yamashita không khỏi kính phục, xã hội bây giờ, những người có thể nhận thức rõ ràng được sự sống chết như Bando Jiro, người dám đối mặt với cái chết thật đúng là không còn mấy ai!
-Bando Jiro. Ngay trước ống kính, trước mặt đồng bào cả nước, anh có điều gì muốn nói không?
Yamashita ngồi xuống bên cạnh xe, đưa microphone đến gần Bando Jiro nói. Vì biết tình hình ở khu bị nạn rất phức tạp, đường xá đi lại rất khó khăn, nhóm của cô tất nhiên sẽ không ăn mặc như bình thường đi phỏng vấn, nhưng mặc dù là như vậy, khi ngồi xổm xuống cũng để lộ những đường cong duyên dáng của cô. Bando Jiro có thể tận mắt ngắm nhìn người đẹp trong mộng gần như vậy, thật đúng là cơ hội hiếm có!
-Đầu tiên, tôi mong những người thân của tôi đừng quá lo lắng, tôi hiện tại vẫn rất tốt, chỉ là do chiếc xe bị biến dạng nên còn mắc kẹt, không thể cử động được. Mọi người đã và đang tìm biện pháp thích hợp để giải cứu cho tôi.. So với những đồng bào cũng đang gặp nạn, tôi như vậy đã là vô cũng may mắn.
Bando Jiro nói xong đôi mắt hơi đỏ, có lẽ sau này anh ta không còn được gặp lại những người thân của mình nữa.
-Tiếp theo, tôi muốn nói với những người thân của Long Điền Chính Thái, Murakami, Mito… Rất xin lỗi, bọn họ có lẽ đã về với các vị thần.
Bando Jiro kể ra sáu cái tên, họ đều là bạn nhậu với anh ta tối hôm trước. Trong khe hở trên đường kia, trong những đống hoang tàn đổ nát này, đó chính là quán rượu họ đã nhậu, tuy nhiên nhìn mức độ điêu tàn của công trình kiến trúc này, những người trong đó khó mà sống nổi.
-Bando Jiro, vì sao anh lại khẳng định như vậy?
Yamashita kinh ngạc hỏi.
-Tối hôm qua chúng tôi có uống rượu cùng nhau. Tôi tiễn Long Điền và Murakami về, bọn họ ngồi trong chiếc taxi bị rơi vào kẽ nứt phía trước kia. Còn những người khác, không bị vướng vào những đống hoang tàn đổ nát này thì cũng bị vùi dưới quán rượu. Vừa rồi mọi người đã nhìn qua đó, trước mắt hiện chỉ còn mình tôi còn sống!
Bando Jiro buồn bã nói.
Yamashita nhìn theo kẽ nứt mà Bando Jiro vừa nói. Nói là kẽ nứt nhưng hiện tại nó như một cái khe, cắt ngang đường cái, kéo dài mãi vào tận hai bên lề đường. Khe nứt phải rộng đến bốn mét, đứng trên mép khe nhìn xuống có thể thấy nó sâu đến mức nào… Yamashita nhìn xuống đáy khe mà chạnh lòng, cô ước chừng nó cũng phải cao bằng tòa nhà ba, bốn tầng.
Có điều nước trong khe tính ra cũng nhiều, bởi vì dưới đáy khe trào ra rất nhiều mạch nước ngầm. Tuy vẫn là nhìn không được rõ, nhưng cũng thấp thoáng thấy xác vài chiếc xe dưới đó. Có thể tưởng tượng, rơi từ độ cao như vậy xuống, lại bị lửa thiêu đốt, bị ngập trong nước, những người ngồi trong xe chắc chắn không có cơ hội sống sót.
-Yamashita, đừng đứng sát mép vực như vậy, nơi này bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra dư chấn!
Wutao Masao tiến đến bên Yamashita nhắc nhở cô, cũng nghiêm túc nhắc nhở mọi người, cần phải bảo đảm an toàn cho Yamashita ở khu vực phỏng vấn. Nếu Yamashita xảy ra chuyện gì không hay, không chỉ bọn họ, mà đài truyền hình Tokyo cũng sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của những người dân Nhật Bản!
Yamashita run sợ, vội lùi lại vài bước. Cái khe nứt cũng không ổn định, thỉnh thoảng lại nứt thêm ra, nếu mà rớt xuống, thật là khó giữ được mạng.
Yamashita lại cùng đoàn quay phim đi quanh một vòng, còn cố ý xem xét đống hoang tàn còn sót lại củaquán rượu mà Bando Jiro đã nói. Tửu lầu sáu tầng giờ đây đã hoàn toàn đổ sập, biến thành đống hoang tàn. Một phần bị sập hướng về mặt đường chính là những mảnh vụn đang đè lên xe đầu xe của Bando Jiro kia. Những phần còn lại của tửu lầu vẫn sừng sững, mà bên này tầng trệt này, xi măng ầm ầm đổ xuống, che lấp hoàn toàn tầng thấp nhất của tửu quán.
Đứng cạnh đống hoang tàn, mấy người Yamashita có thể thấy rất rõ, các loại đồ dùng sinh hoạt hàng ngày rơi rải rác khắp nơi, có cả mảnh vụn của ti vi, chiếc tủ lạnh bong mất cửa, các bộ quần áo trên những viên gạch, các loại dụng cụ gia đình… Yamashita còn thấy những món đồ chơi, hiển nhiên tầng trên của tửu quán hẳn phải dùng làm nhà ở, hơn nữa chắc chắn có phụ nữ hoặc trẻ nhỏ sống.
-Bên đó!
Có người nhẹ giọng nói với nhóm quay, mọi người nhìn theo phía tay người đó chỉ. Phía dưới lớp xi măng lộ ra một bàn chân thon dài, mơ hồ có thể nhìn ra chiếc đùi tròn, đây nhất định là một phụ nữ. Chân thon dài, đường cong tuyệt mỹ, móng chân còn được sơn đỏ, nếu bình thường, thấy đôi chân thon đẹp như vậy, những người đàn ông ở đây sẽ cảm thấy vô cùng thích thú, nhưng trong tình huống như hiện nay thì lại là sự bi ai của một sinh mạng.
Dễ nhận thấy, chủ nhân của chiếc đùi xinh đẹp này, khi xảy ra động đất, nếu không phải đang ngủ thì cũng là đang tắm, khiến cô không kịp mặc quần áo thì đã bị vùi dưới đống hoang tàn. Cho dù khi đó nhất thời cô chưa chết, nhiệt độ tháng một ở Nhật Bản vẫn là rất thấp, thân không mảnh vải như cô khó mà sống nổi.
Hơn nữa người cô lại bị vùi dưới đống xi măng, không có máy móc thiết bị cỡ lớn, căn bản không thể đưa thi thể của cô ra, đây cũng là nguyên nhân vì sao thi thể của cô hiên tại vẫn còn đang nằm ở đây.
Yamashita u buồn, cởi chiếc áo khác ngoài ra nói:
- Có ai có thể qua đó mặc cho cô ấy! Người đã chết nhưng cũng nên để cho chết trong sự tôn nghiêm.
-Yamashita, lấy của tôi đi!
Có người chủ động đưa áo khoác nói.
-Chị là người phụ trách của chúng tôi, nếu chị bệnh, sẽ ảnh hưởng đến công việc của chúng ta!
-Không cần áo khoác, vì có dùng cũng vô ích!
Người quay camera ngăn người kia lại.
-Mọi người không để ý sao? Những quần áo rơi rải rác trong đống hoang tàn không phải là rất khó lấythì cũng ở những chỗ bị đất cát vùi lấp không thể lấy. Động đất lại xảy ra vào ban đêm, không biết có bao nhiêu người còn sống sót không có quần áo mặc, để áo lại, đến khi chúng ta đi rồi, tôi tin chắc rằng cũng sẽ có người lấy đi.
Mọi người lại im lặng không nói gì, đây là hiện thực thảm khốc! Sự tôn nghiêm của người chết và sự sinh tồn của người sống, bên nào quan trọng hơn?
Vào ngay lúc này, dưới chân mọi người thoáng rung động.
Nói thật, sau khi bọn họ tiến vào khu bị nạn Kobe, họ càng kinh ngạc hơn khi nhìn thấy những cảnh tượng thực so với cảnh đã thấy qua ống kính truyền hình, mười hai người có thể nói là ai cũng rưng rưng lệ. Không cần hạ cánh xuống, bọn họ vẫn hoàn toàn có thể tưởng tượng được tình cảnh mà những người dân Kobe hiện tại đang phải đối mặt.
Sau khi mười hai người họ tiến vào Kobe liền chia thành mấy tổ nhỏ, phân ra cùng đi với đội tự vệ đến khu bị nạn. Yamashita vừa đến, sau khi nghe những người dân nơi đây nói rằng có một người còn sống sót vẫn đang gắng gượng nhưng không có cách nào để ra khỏi xe, cô cảm thấy cảnh ngộ mà Bando Jiro gặp phải đúng là khó khăn rất tiêu biểu, anh ta còn sống, nói anh ta là người may mắn sống sót đi, bị nhốt trong chiếc xe đã biến dạng, không thể cử động, càng không thể thoát thân như anh ta, so với những người khác đúng là càng bị nguy hiểm hơn!
Kobe từ giờ khắc xảy ra trận đại động đất đến nay đã ít nhất cũng có tới bảy, tám lần dư chấn, cấp độ dư chấn động đất cao nhất đạt đến sáu độ mấy, hơn nữa rất nhiều khu vực trong thành phố do bị rò khí gas, hoặc do những chiếc xe bị va đập làm tràn xăng đã dẫn đến những vụ hỏa hoạn. Nói khó nghe hơn một chút, Bando Jiro hiện tại chính là đang nằm trên một kho thuốc nổ, vẫn bị mắc kẹt, nếu làm không cẩn thận thì anh ta sẽ đi đời nhà ma! Nhưng không phải không có người nghĩ qua việc dùng dao chặt đứt cánh tay của Bando Jiro, như vậy liền có thể kéo anh ta ra ngoài được! Nhưng ý tưởng này cuối cùng bị gạt bỏ. Chưa nói đến chuyện Bando Jiro không thể chấp nhận cuộc sống sau này của mình khi bị mất một cánh tay, thêm nữa, trong chiếc xe méo mó với không gian có hạn như bây giờ, nói là chặt bỏ, kỳ thật cách dùng “cưa” có thỏa đáng, nhưng với tình hình chữa trị của bệnh viện Kobe hiện tại, có thể bảo vệ được mạng sống của anh ta hay không thì vẫn còn chưa biết.
-Cô là Yamashita?
Bando Jiro dùng hết sức lực cố ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào Yamashita nói. Yamashita đã từng là người đẹp trong mộng của anh ta, không thể tưởng tượng được hiện tại anh ta lại có thể gặp được cô. Chỉ có điều vừa nghĩ đến bản thân đang bị kẹt, chật vật trong xe, Bando Jiro lại cảm thấy lạnh sống lưng!
-Tôi là Yamashita. Chúng tôi là phóng viên của đài truyền hình Tokyo đến thu thập tin tức về khu vực bị nạn, để có thể nói với đồng bào cả nước đang quan tâm tới sự an nguy của những người ở đây. Anh tên gì vậy?
Yamashita tuy mắt có chút sưng đỏ nhưng vẫn cố mỉm cười thật tươi với Bando Jiro.
-Tôi là Bando Jiro, là nhân viên của công ty bảo hiểm Kobe.
Bando Jiro cười khổ nói.
-Yamashita, có thể gặp được cô thật là vinh hạnh! Cảm ơn cô đã bất chấp nguy hiểm để đến đây, quan tâm tới những đồng bào bị nạn như chúng tôi!
-Bando Jiro, anh rất dũng cảm, tôi rất khâm phục anh. Trong hoàn cảnh nguy hiểm như bây giờ mà anh vẫn có thể cười được.
Yamashita nói lời từ đáy lòng.
Bando Jiro cười gượng, thực ra anh ta rất sợ, thậm chí còn tè cả ra quần rồi. Nếu không phải Yamashita đứng trước mặt anh ta, hơn nữa nếu không phải là qua cửa kính, cô nhất định sẽ thấy, cũng sẽ ngửi được mùi ở trong xe. Đương nhiên những việc như thế này, ngay trước mặt mỹ nhân, ngay trước ống kính camera, anh ta không thể chủ động lường trước được.
- Yamashita, tôi đã bị kẹt ở đây mười hai tiếng rồi. Ban đầu tôi cũng rất lo sợ, nhưng hiện tại tôi lại cảm thấy dù tôi có sợ đến mấy thì cũng vô ích, mạng sống của tôi không do tôi quyết định. Vì thế sợ hãi phỏng có ích gì?
Yamashita không khỏi kính phục, xã hội bây giờ, những người có thể nhận thức rõ ràng được sự sống chết như Bando Jiro, người dám đối mặt với cái chết thật đúng là không còn mấy ai!
-Bando Jiro. Ngay trước ống kính, trước mặt đồng bào cả nước, anh có điều gì muốn nói không?
Yamashita ngồi xuống bên cạnh xe, đưa microphone đến gần Bando Jiro nói. Vì biết tình hình ở khu bị nạn rất phức tạp, đường xá đi lại rất khó khăn, nhóm của cô tất nhiên sẽ không ăn mặc như bình thường đi phỏng vấn, nhưng mặc dù là như vậy, khi ngồi xổm xuống cũng để lộ những đường cong duyên dáng của cô. Bando Jiro có thể tận mắt ngắm nhìn người đẹp trong mộng gần như vậy, thật đúng là cơ hội hiếm có!
-Đầu tiên, tôi mong những người thân của tôi đừng quá lo lắng, tôi hiện tại vẫn rất tốt, chỉ là do chiếc xe bị biến dạng nên còn mắc kẹt, không thể cử động được. Mọi người đã và đang tìm biện pháp thích hợp để giải cứu cho tôi.. So với những đồng bào cũng đang gặp nạn, tôi như vậy đã là vô cũng may mắn.
Bando Jiro nói xong đôi mắt hơi đỏ, có lẽ sau này anh ta không còn được gặp lại những người thân của mình nữa.
-Tiếp theo, tôi muốn nói với những người thân của Long Điền Chính Thái, Murakami, Mito… Rất xin lỗi, bọn họ có lẽ đã về với các vị thần.
Bando Jiro kể ra sáu cái tên, họ đều là bạn nhậu với anh ta tối hôm trước. Trong khe hở trên đường kia, trong những đống hoang tàn đổ nát này, đó chính là quán rượu họ đã nhậu, tuy nhiên nhìn mức độ điêu tàn của công trình kiến trúc này, những người trong đó khó mà sống nổi.
-Bando Jiro, vì sao anh lại khẳng định như vậy?
Yamashita kinh ngạc hỏi.
-Tối hôm qua chúng tôi có uống rượu cùng nhau. Tôi tiễn Long Điền và Murakami về, bọn họ ngồi trong chiếc taxi bị rơi vào kẽ nứt phía trước kia. Còn những người khác, không bị vướng vào những đống hoang tàn đổ nát này thì cũng bị vùi dưới quán rượu. Vừa rồi mọi người đã nhìn qua đó, trước mắt hiện chỉ còn mình tôi còn sống!
Bando Jiro buồn bã nói.
Yamashita nhìn theo kẽ nứt mà Bando Jiro vừa nói. Nói là kẽ nứt nhưng hiện tại nó như một cái khe, cắt ngang đường cái, kéo dài mãi vào tận hai bên lề đường. Khe nứt phải rộng đến bốn mét, đứng trên mép khe nhìn xuống có thể thấy nó sâu đến mức nào… Yamashita nhìn xuống đáy khe mà chạnh lòng, cô ước chừng nó cũng phải cao bằng tòa nhà ba, bốn tầng.
Có điều nước trong khe tính ra cũng nhiều, bởi vì dưới đáy khe trào ra rất nhiều mạch nước ngầm. Tuy vẫn là nhìn không được rõ, nhưng cũng thấp thoáng thấy xác vài chiếc xe dưới đó. Có thể tưởng tượng, rơi từ độ cao như vậy xuống, lại bị lửa thiêu đốt, bị ngập trong nước, những người ngồi trong xe chắc chắn không có cơ hội sống sót.
-Yamashita, đừng đứng sát mép vực như vậy, nơi này bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra dư chấn!
Wutao Masao tiến đến bên Yamashita nhắc nhở cô, cũng nghiêm túc nhắc nhở mọi người, cần phải bảo đảm an toàn cho Yamashita ở khu vực phỏng vấn. Nếu Yamashita xảy ra chuyện gì không hay, không chỉ bọn họ, mà đài truyền hình Tokyo cũng sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của những người dân Nhật Bản!
Yamashita run sợ, vội lùi lại vài bước. Cái khe nứt cũng không ổn định, thỉnh thoảng lại nứt thêm ra, nếu mà rớt xuống, thật là khó giữ được mạng.
Yamashita lại cùng đoàn quay phim đi quanh một vòng, còn cố ý xem xét đống hoang tàn còn sót lại củaquán rượu mà Bando Jiro đã nói. Tửu lầu sáu tầng giờ đây đã hoàn toàn đổ sập, biến thành đống hoang tàn. Một phần bị sập hướng về mặt đường chính là những mảnh vụn đang đè lên xe đầu xe của Bando Jiro kia. Những phần còn lại của tửu lầu vẫn sừng sững, mà bên này tầng trệt này, xi măng ầm ầm đổ xuống, che lấp hoàn toàn tầng thấp nhất của tửu quán.
Đứng cạnh đống hoang tàn, mấy người Yamashita có thể thấy rất rõ, các loại đồ dùng sinh hoạt hàng ngày rơi rải rác khắp nơi, có cả mảnh vụn của ti vi, chiếc tủ lạnh bong mất cửa, các bộ quần áo trên những viên gạch, các loại dụng cụ gia đình… Yamashita còn thấy những món đồ chơi, hiển nhiên tầng trên của tửu quán hẳn phải dùng làm nhà ở, hơn nữa chắc chắn có phụ nữ hoặc trẻ nhỏ sống.
-Bên đó!
Có người nhẹ giọng nói với nhóm quay, mọi người nhìn theo phía tay người đó chỉ. Phía dưới lớp xi măng lộ ra một bàn chân thon dài, mơ hồ có thể nhìn ra chiếc đùi tròn, đây nhất định là một phụ nữ. Chân thon dài, đường cong tuyệt mỹ, móng chân còn được sơn đỏ, nếu bình thường, thấy đôi chân thon đẹp như vậy, những người đàn ông ở đây sẽ cảm thấy vô cùng thích thú, nhưng trong tình huống như hiện nay thì lại là sự bi ai của một sinh mạng.
Dễ nhận thấy, chủ nhân của chiếc đùi xinh đẹp này, khi xảy ra động đất, nếu không phải đang ngủ thì cũng là đang tắm, khiến cô không kịp mặc quần áo thì đã bị vùi dưới đống hoang tàn. Cho dù khi đó nhất thời cô chưa chết, nhiệt độ tháng một ở Nhật Bản vẫn là rất thấp, thân không mảnh vải như cô khó mà sống nổi.
Hơn nữa người cô lại bị vùi dưới đống xi măng, không có máy móc thiết bị cỡ lớn, căn bản không thể đưa thi thể của cô ra, đây cũng là nguyên nhân vì sao thi thể của cô hiên tại vẫn còn đang nằm ở đây.
Yamashita u buồn, cởi chiếc áo khác ngoài ra nói:
- Có ai có thể qua đó mặc cho cô ấy! Người đã chết nhưng cũng nên để cho chết trong sự tôn nghiêm.
-Yamashita, lấy của tôi đi!
Có người chủ động đưa áo khoác nói.
-Chị là người phụ trách của chúng tôi, nếu chị bệnh, sẽ ảnh hưởng đến công việc của chúng ta!
-Không cần áo khoác, vì có dùng cũng vô ích!
Người quay camera ngăn người kia lại.
-Mọi người không để ý sao? Những quần áo rơi rải rác trong đống hoang tàn không phải là rất khó lấythì cũng ở những chỗ bị đất cát vùi lấp không thể lấy. Động đất lại xảy ra vào ban đêm, không biết có bao nhiêu người còn sống sót không có quần áo mặc, để áo lại, đến khi chúng ta đi rồi, tôi tin chắc rằng cũng sẽ có người lấy đi.
Mọi người lại im lặng không nói gì, đây là hiện thực thảm khốc! Sự tôn nghiêm của người chết và sự sinh tồn của người sống, bên nào quan trọng hơn?
Vào ngay lúc này, dưới chân mọi người thoáng rung động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.