Chương 148: LƯỠNG TÌNH TƯƠNG DUYỆT
Đê Điều Quân
08/04/2022
Tĩnh phi không ở lại lâu. Gần đây nàng dồn hết tâm tư và sức lực mình vào chuyện trồng hoa chăm cỏ, những lúc ấy mới thấy dễ chịu trong lòng. Huống chi cũng đã gần tới bữa trưa rồi, mặt trời treo cao trên không trung.
Mạnh Cổ Thanh đưa tay che đi ánh nắng mặt trời, bước chân chầm chậm bước. Vừa vào tới Vĩnh Thọ cung, từ xa đã nhìn thấy Tứ Hỉ đang vận sức kéo một thùng nước lớn về phía góc sân nhỏ. Nàng nhíu mày nheo mắt, không hiểu Tứ Hỉ đang làm gì. Hoa cỏ trong góc sân cũng đều đã được tưới nước, mỗi lần đều là do Tĩnh phi đích thân chăm sóc, Tứ Hỉ chỉ ở bên phụ xách nước mà thôi. Suy nghĩ một chốc, bước chân không nhanh không chậm đi tới góc sân, nàng muốn xem có phải Tứ Hỉ muốn tưới nước cho hoa hay không.
Gọi là sân nhỏ, thế nhưng sân trong Tử Cấm Thành không có nơi nào là nhỏ. Mạnh Cổ Thanh đi xuyên qua sân, vòng tới khoảnh vườn gần sườn viện, thấy Tứ Hỉ đang quay lưng về phía mình, đào bới lấy ra thứ gì đó. Thùng gỗ đầy nước đặt ngay bên, Tứ Hỉ ngồi xổm, tay đầy đất bùn.
Mạnh Cổ Thanh nhìn không hiểu, đành mở miệng hỏi, "Ngươi đang làm gì đây?"
Đột nhiên nghe giọng Tĩnh phi vang lên phía sau mình, Tứ Hỉ hoảng đến quay phắt lại, mất thăng bằng mà ngã ngồi, lắp bắp cà lăm, "Tĩnh... Tĩnh phi nương nương?"
Ngước mắt nhìn lên thấy Tĩnh phi nhíu mày, Tứ Hỉ tái mặt, vội vàng chật vật quỳ xuống, "Hồi nương nương... nô tì... nô tì sửa lại vườn hoa."
"Sửa lại vừa hoa?" Tĩnh phi vẫn không hiểu,
Hóa ra xưa nay Tĩnh phi chưa bao giờ động tay vào việc đất bùn hoa cỏ, đương nhiên không biết cách làm cho đúng. Cũng chỉ là trồng hoa giải khuây mà thôi, có tâm huyết, thế nhưng không có kiến thức, khóm hoa này cách khóm hoa kia quá gần, mầm cây này lại cách mầm cây kia quá xa, hoàn toàn không có quy tắc. Đã một thời gian Tứ Hỉ đứng bên cạnh nhìn, thực sự là có đôi khi phải nhắm mắt làm ngơ, chính là vì nhìn không nổi, rồi lại không dám biểu hiện ra ngoài. Tứ Hỉ xuất thân nô tài, những chuyện thế này nàng thạo nhất đấy, nhưng rồi lại e ngại Tĩnh phi, không dám nói lời khuyên. Sáng nay thấy Tĩnh phi vội vàng rời khỏi như thế, suy nghĩ một lát, rốt cuộc quyết định sẽ sửa lại vườn hoa một phen, đợi khi Tĩnh phi về rồi, hy vọng cũng sẽ chỉ nhắc nhở đôi câu.
Có điều, nghĩ thì dễ, làm mới khó. Tứ Hỉ còn rất trẻ, cảm thấy việc xách nước thực vô cùng phiền phức, vậy là quyết đổ nước cho đầy thùng. Đổ nước đầy thùng rồi mới nhận ra có đẩy thế nào thùng cũng không nhúc nhích, vận sức chín trâu hai hổ mới kéo đi được. Vườn lớn như vậy, Tĩnh phi trồng quá nhiều hoa cỏ, làm cho nàng cạn hết sức lực vẫn chưa xong xuôi.
Chưa xong xuôi thì Tĩnh phi đã về.
Tứ Hỉ cúi đầu, giải thích cặn kẽ. Tĩnh phi nghe, đầu mày càng nhíu chặt, "Trồng hoa cũng phải chú ý đến khoảng cách?"
"Hồi nương nương, chính là như thế. Khoảng cách quá gần nhau thì cây không lớn, mà hoa cũng không sống được đâu. Trồng gần nhau, chúng sẽ tranh giành..."
Tĩnh phi nghe, cảm thấy hứng thú, "Hoa cũng biết tranh giành?" Nàng cười trầm trầm, "Tứ Hỉ, ngẩng đầu lên."
Đây là lần đầu tiên Tĩnh phi gọi tên Tứ Hỉ. Từ khi tới Vĩnh Thọ cung tới nay, Tứ Hỉ thấy Tĩnh phi không nói mấy lời, thậm chí là dường như không có ý định nói chuyện, điều duy nhất nàng hỏi chính là tên của Tứ Hỉ. Đã một thời gian dài như vậy rồi, Tĩnh phi cũng chưa từng nói với Tứ Hỉ mấy câu. Mỗi ngày mỗi ngày, Tứ Hỉ yên lặng ở bên nhìn Tĩnh phi bay ngày thì chăm cỏ trồng cây mới có thể thư thái, đêm xuống thì uống mấy chén rượu nhạt mới có thể chìm vào giấc ngủ. Đêm, Tĩnh phi thường xuyên có ác mộng, Tứ Hỉ nhìn cũng không khỏi cảm thấy đáng tiếc đau lòng thay. Nàng nghĩ, hầu hạ ở Vĩnh Thọ cung này là chuyện tốt. Tứ Hỉ tuyệt đối tin tưởng Tang Chi. Vả lại, dần dần Tứ Hỉ cũng cảm thấy Tĩnh phi nương nương dù sao cũng là một chủ tử tốt, tuy rằng sắc mặt không tốt, thế nhưng cũng chưa từng nặng nhẹ trừng phạt nàng. Nhớ khi ấy còn ở Tân Giả khố, Tứ Hỉ đã nghe đuộc không ít lời từ đám tỷ muội, đều là miêu tả đồn đại mà thôi, thực chất Tĩnh phi nương nương không hề như thế.
Tứ Hỉ ngẩng đầu nhìn lên, không dám trái ý, ánh mắt không giấu được tia khẩn trương, nhưng trong vắt, sáng bừng.
Mạnh Cổ Thanh va phải ánh mắt của người đang quỳ kia, khẽ giật mình. Rồi lại để ý thấy khuôn mặt ấy lấm lem đất bùn, mồ hôi chảy dọc xuống thái dương, trông như con mèo vằn. Nàng chợt cảm thấy hài hước, muốn bật cười. Nén lại, chỉ hé môi cười khẽ một tiếng, hỏi, "Ngươi bao nhiêu tuổi?"
Tới Vĩnh Thọ cung đã được hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên Tứ Hỉ nhìn thấy Tĩnh phi cười, tự cảm thán, nụ cười này thật đẹp vô cùng. Vậy là, mắt thì nhìn thế, khóe môi cũng không nhịn được mà nhếch lên, ánh mắt đã thành ngơ ngác.
Mạnh Cổ Thanh nhướn mày, "Tứ Hỉ?" Nàng không ngờ tới tiểu cô nương này sẽ nhìn mình mà cười ngốc như vậy, dường như là, nụ cười không có chút tâm cơ.
Dường như đã có người từng nhìn nàng mà cười như vậy.
Nụ cười trên môi liền biến mất không để lại dấu vết, Tứ Hỉ nhìn sắc mặt Tĩnh phi trầm xuống trong nháy mắt, cũng lập tức căng thẳng. Nhưng Tĩnh phi nương nương không cho nàng cúi đầu, làm sao nàng dám cúi, đành nói, "Hồi nương nương, nô tì... năm nay mười bốn."
Mạnh Cổ Thanh nhìn tiểu cô nương kia còn chẳng dám thở mạnh, không biết vì sao lại cảm thấy thực buồn cười, vậy là khóe môi lại câu lên, nụ cười nhàn nhạt, "Đi rửa mặt đi, vườn hoa từ từ sửa cũng được."
"Nô tì hiểu rồi." Tứ Hỉ tuân, đợi đến lúc Tĩnh phi quay lưng rời khỏi mới dám ngẩng đầu lên. Nhìn bóng lưng dần xa, tiểu cô nương quyết định sẽ toàn tâm toàn ý, sửa vườn cho Tĩnh phi nương nương sao cho thật hoàn hảo.
---
Tĩnh phi rời khỏi, trả lại cho Khôn Ninh cung một bầu không khí quỷ dị.
Tố Lặc, một ngày một đêm này đã kinh qua quá nhiều biến động, sắc mặt đương nhiên là không thể tốt cho được. Dù ở Khôn Ninh cung đã miễn cưỡng uống một bát canh, thế nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt không một tia huyết sắc.
Tang Chi, lúc này điều duy nhất nàng cảm nhận được là cảm giác nóng bỏng ở đùi, như thể da thịt gân cốt đã bị thiêu cháy. Nàng nhìn sang Tố Lặc, biết Tố Lặc đang giận mình, nhưng rồi nhất thời lại không biết nên mở miệng nói gì. Nàng cũng mệt mỏi. Thân thể mệt mỏi, tâm trí cũng mệt mỏi.
Qua một ngày một đêm, cả hai đều kiệt quệ.
Lúc này nơi đây không có ai, cả hai trầm mặc im lặng một hồi lâu, cuối cùng lên tiếng, lại không hẹn mà cùng mở miệng.
"Ngươi đã ăn gì chưa?"
"Nàng đã dùng bữa chưa?"
Hỏi xong, lại im lặng nhìn nhau. Tang Chi nở nụ cười, dang tay hướng về phía Tố Lặc, "Tới, ôm."
Tức giận bực bội trong lòng kia, lập tức biến thành một biển nhu tình, Tố Lặc thở dài, đi tới chìm vào trong vòng tay kia. Tay ôm chặt lấy, miệng còn oán giận, "Ngươi muốn đi tìm cô mẫu thì cho nô tài đi tìm là được rồi, còn tự mình đi tới đó."
Tang Chi ôm người kia, cảm thấy như lòng mình cũng bình ổn, lại càng siết chặt vòng tay, "Nàng gầy."
"Vậy sao?" Tố Lặc hỏi lại, cánh tay quấn quanh eo Tang chi, "Còn ngươi thì mập."
"Ta mập?" Tang Chi ngạc nhiên.
"Chắc mười phần là đồ ăn của Khôn Ninh cung không so được với Thừa Càn cung, giữ ngươi ở đây, nuôi mãi ngươi vẫn gầy, ai mà ngờ được vừa tới ở bên Hoàng quý phi chưa bao lâu mà bây giờ cả người đã toàn thịt rồi."
Tố Lặc cố tình nói những lời quỷ dị kỳ quái, Tang Chi nghe, dở khóc dở cười, "Ta mập? Sao có thể? Ta..." Nàng nghĩ lại, quả thực ở Thừa Càn cung nàng cũng không làm gì, chỉ có ăn rồi đứng bên túc trực, chẳng lẽ vì thế mà mập? Nàng nhíu mày, "Ta mập thật sao?"
Tố Lặc bật cười, tay vỗ vỗ má người kia, "Càng mập càng tốt, nhưng ngươi, có nuôi thế nào cũng không mập."
"Chính là, tương tư khiến người ta tiều tụy." Tang Chi nhìn Tố Lặc, ánh mắt chăm chăm, lại cười, "Nhớ nàng đến ăn không ngon ngủ không yên, mập được mới là lạ đấy." Nói xong, ngồi xuống, tay giữ lấy eo Tố Lặc, kéo nàng ngồi xuống trên đùi mình, khiến cho Tố Lặc cả kinh, "Chân ngươi còn đang bị thương!"
"Cũng chẳng phải là tàn phế." Tang Chi giữ lấy không buông, "Bị thương là mắt cá chân bị thương cũng không phải trên đùi, nói không chừng, hưởng được chút phúc phận của Hoàng hậu nương nương sẽ còn càng nhanh khỏi đấy."
Khiến cho Tố Lặc đỏ mặt, sẵng giọng quát, "Ăn nói hàm hồ!" Ngồi xuống lại không dám thực sự ngồi, đành vòng tay qua ôm lấy cổ Tang Chi, vừa ôm vừa đỡ. Liếc mắt nhìn tấm gỗ nẹp dưới chân người kia, nàng thở dài, "Đau lắm phải không?" Giọng nói tràn đầy thương tiếc, như thể nàng còn đau hơn người bị thương vậy.
Nội tâm Tang Chi lúc này, dĩ nhiên, vô cùng ấm áp dễ chịu, nhưng rồi rốt cuộc vẫn là đau lòng xót xa. Vết thương thể xác, sao có thể so với một đêm mà Tố Lặc đã trải qua. Nàng không muốn lộ ra bi thương khổ sở vào lúc này, nhưng rồi lại bất giác ôm chặt lấy người kia, nhỏ giọng, "Còn nàng? Có phải nàng cũng nhớ ta đến mức ăn không ngon miệng, thế cho nên mới gầy như vậy?"
Tố Lặc đẩy vai người kia, sườn mặt vẫn còn chưa hết nóng, "Ai nhớ ngươi? Ai nhớ một người vô lương tâm như ngươi? Cứ đi, đi không biết đến đường về, ta chắc đến tám phần là ngươi lưu luyến Đổng Ngạc thị, quên mất ta rồi... A..."
Tang Chi không kìm được, đột ngột hôn nàng. Tố Lặc cảm tưởng như tim mình đã hẫng mất một nhịp. Tang Chi cũng chẳng có hành động càn rỡ, chẳng qua là, ôn nhu dịu dàng mà hôn vậy thôi.
"Nàng không nhớ ta, nhưng ta nhớ nàng, rất nhớ rất nhớ, nhớ đến mức thức ăn vào miệng đều không có mùi vị, mỗi ngày đều hận không thể tới gặp nàng. Tố Lặc, ta cảm thấy như ta sinh bệnh rồi."
Tố Lặc nghe những lời kia, cõi lòng đã tan thành nước rồi, mà câu cuối lại khiến nàng thất kinh, "Ngươi bị bệnh?"
"Phải." Tang Chi gật đầu, trán tựa vào trán Tố Lặc, "Bệnh này, hễ không gặp nàng sẽ phát tác, mất hồn mất vía."
Tố Lặc động môi, cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng rực lên, cả người đều vô lực, giọng nói cũng trở nên yếu ớt, "Ta cũng vậy... Biết làm sao bây giờ..." Nàng nâng giọng, có chút ấm ức, "Ta không muốn ngươi về Thừa Càn cung nữa."
Tang Chi hôn lên trán nàng, "Ta không về Thừa Càn cung nữa."
Ánh mắt sáng lên, "Không về nữa?"
"Đúng vậy."
"Vậy tốt quá!" Tố Lặc cười, ôm lấy cổ Tang Chi, lại nói, "Nhưng mà..."
"Sao vậy?"
Tố Lặc lắc đầu, "Không sao, chỉ là... chúng ta phải đánh một trận nữa."
Tang Chi cười lên, "Phải. Những lời của Tĩnh phi khiến ta nhận ra Thái hậu căn bản cũng không thể thực sự động tới nàng được, quyền lực thể hiện ra cho người ta thấy thì là như vậy mà thôi."
Nhưng Tố Lặc lắc đầu, mềm mại dịu dàng trong đáy mắt lại phảng phất lo lắng, "Thái hậu không thể tùy tiện động tới ta, nhưng hoàn toàn có thể tùy tiện động tới ngươi. Đây mới là điều ta lo lắng."
Tang Chi cũng không thể không lo. Cũng giống như, đến cuối cùng thì Tĩnh phi vẫn bình an vô sự, nhưng Cẩm Tú đã vong mạng. Thái hậu không chạm được đến Hoàng hậu, thế nhưng Tang Chi nàng là nô tài, Thái hậu muốn chém muốn giết, dễ dàng như bóp chết một con kiến. Mặc cho Thái hậu chán ghét hành vi thái độ của Hoàng hậu, nhưng rồi sự tồn tại của Tang Chi cũng đồng thời trở thành một lợi thế, một quân bài. Hoàng hậu càng quan tâm, Thái hậu càng muốn nắm chặt lấy Tang Chi.
--- Hết chương 127 ---
Editor lảm nhảm:
Fact: Khôn Ninh cung là nhà phân phối cẩu lương của TCT, thèm cẩu lương mời tới.
Plot-twist: Cẩm Tú chỉ là vai phụ trong line của Vĩnh Thọ cung. Vai chính Tứ Hỉ (aka lưu manh ngốc nghếch niên hạ công) bây giờ mới log-in.
Mạnh Cổ Thanh đưa tay che đi ánh nắng mặt trời, bước chân chầm chậm bước. Vừa vào tới Vĩnh Thọ cung, từ xa đã nhìn thấy Tứ Hỉ đang vận sức kéo một thùng nước lớn về phía góc sân nhỏ. Nàng nhíu mày nheo mắt, không hiểu Tứ Hỉ đang làm gì. Hoa cỏ trong góc sân cũng đều đã được tưới nước, mỗi lần đều là do Tĩnh phi đích thân chăm sóc, Tứ Hỉ chỉ ở bên phụ xách nước mà thôi. Suy nghĩ một chốc, bước chân không nhanh không chậm đi tới góc sân, nàng muốn xem có phải Tứ Hỉ muốn tưới nước cho hoa hay không.
Gọi là sân nhỏ, thế nhưng sân trong Tử Cấm Thành không có nơi nào là nhỏ. Mạnh Cổ Thanh đi xuyên qua sân, vòng tới khoảnh vườn gần sườn viện, thấy Tứ Hỉ đang quay lưng về phía mình, đào bới lấy ra thứ gì đó. Thùng gỗ đầy nước đặt ngay bên, Tứ Hỉ ngồi xổm, tay đầy đất bùn.
Mạnh Cổ Thanh nhìn không hiểu, đành mở miệng hỏi, "Ngươi đang làm gì đây?"
Đột nhiên nghe giọng Tĩnh phi vang lên phía sau mình, Tứ Hỉ hoảng đến quay phắt lại, mất thăng bằng mà ngã ngồi, lắp bắp cà lăm, "Tĩnh... Tĩnh phi nương nương?"
Ngước mắt nhìn lên thấy Tĩnh phi nhíu mày, Tứ Hỉ tái mặt, vội vàng chật vật quỳ xuống, "Hồi nương nương... nô tì... nô tì sửa lại vườn hoa."
"Sửa lại vừa hoa?" Tĩnh phi vẫn không hiểu,
Hóa ra xưa nay Tĩnh phi chưa bao giờ động tay vào việc đất bùn hoa cỏ, đương nhiên không biết cách làm cho đúng. Cũng chỉ là trồng hoa giải khuây mà thôi, có tâm huyết, thế nhưng không có kiến thức, khóm hoa này cách khóm hoa kia quá gần, mầm cây này lại cách mầm cây kia quá xa, hoàn toàn không có quy tắc. Đã một thời gian Tứ Hỉ đứng bên cạnh nhìn, thực sự là có đôi khi phải nhắm mắt làm ngơ, chính là vì nhìn không nổi, rồi lại không dám biểu hiện ra ngoài. Tứ Hỉ xuất thân nô tài, những chuyện thế này nàng thạo nhất đấy, nhưng rồi lại e ngại Tĩnh phi, không dám nói lời khuyên. Sáng nay thấy Tĩnh phi vội vàng rời khỏi như thế, suy nghĩ một lát, rốt cuộc quyết định sẽ sửa lại vườn hoa một phen, đợi khi Tĩnh phi về rồi, hy vọng cũng sẽ chỉ nhắc nhở đôi câu.
Có điều, nghĩ thì dễ, làm mới khó. Tứ Hỉ còn rất trẻ, cảm thấy việc xách nước thực vô cùng phiền phức, vậy là quyết đổ nước cho đầy thùng. Đổ nước đầy thùng rồi mới nhận ra có đẩy thế nào thùng cũng không nhúc nhích, vận sức chín trâu hai hổ mới kéo đi được. Vườn lớn như vậy, Tĩnh phi trồng quá nhiều hoa cỏ, làm cho nàng cạn hết sức lực vẫn chưa xong xuôi.
Chưa xong xuôi thì Tĩnh phi đã về.
Tứ Hỉ cúi đầu, giải thích cặn kẽ. Tĩnh phi nghe, đầu mày càng nhíu chặt, "Trồng hoa cũng phải chú ý đến khoảng cách?"
"Hồi nương nương, chính là như thế. Khoảng cách quá gần nhau thì cây không lớn, mà hoa cũng không sống được đâu. Trồng gần nhau, chúng sẽ tranh giành..."
Tĩnh phi nghe, cảm thấy hứng thú, "Hoa cũng biết tranh giành?" Nàng cười trầm trầm, "Tứ Hỉ, ngẩng đầu lên."
Đây là lần đầu tiên Tĩnh phi gọi tên Tứ Hỉ. Từ khi tới Vĩnh Thọ cung tới nay, Tứ Hỉ thấy Tĩnh phi không nói mấy lời, thậm chí là dường như không có ý định nói chuyện, điều duy nhất nàng hỏi chính là tên của Tứ Hỉ. Đã một thời gian dài như vậy rồi, Tĩnh phi cũng chưa từng nói với Tứ Hỉ mấy câu. Mỗi ngày mỗi ngày, Tứ Hỉ yên lặng ở bên nhìn Tĩnh phi bay ngày thì chăm cỏ trồng cây mới có thể thư thái, đêm xuống thì uống mấy chén rượu nhạt mới có thể chìm vào giấc ngủ. Đêm, Tĩnh phi thường xuyên có ác mộng, Tứ Hỉ nhìn cũng không khỏi cảm thấy đáng tiếc đau lòng thay. Nàng nghĩ, hầu hạ ở Vĩnh Thọ cung này là chuyện tốt. Tứ Hỉ tuyệt đối tin tưởng Tang Chi. Vả lại, dần dần Tứ Hỉ cũng cảm thấy Tĩnh phi nương nương dù sao cũng là một chủ tử tốt, tuy rằng sắc mặt không tốt, thế nhưng cũng chưa từng nặng nhẹ trừng phạt nàng. Nhớ khi ấy còn ở Tân Giả khố, Tứ Hỉ đã nghe đuộc không ít lời từ đám tỷ muội, đều là miêu tả đồn đại mà thôi, thực chất Tĩnh phi nương nương không hề như thế.
Tứ Hỉ ngẩng đầu nhìn lên, không dám trái ý, ánh mắt không giấu được tia khẩn trương, nhưng trong vắt, sáng bừng.
Mạnh Cổ Thanh va phải ánh mắt của người đang quỳ kia, khẽ giật mình. Rồi lại để ý thấy khuôn mặt ấy lấm lem đất bùn, mồ hôi chảy dọc xuống thái dương, trông như con mèo vằn. Nàng chợt cảm thấy hài hước, muốn bật cười. Nén lại, chỉ hé môi cười khẽ một tiếng, hỏi, "Ngươi bao nhiêu tuổi?"
Tới Vĩnh Thọ cung đã được hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên Tứ Hỉ nhìn thấy Tĩnh phi cười, tự cảm thán, nụ cười này thật đẹp vô cùng. Vậy là, mắt thì nhìn thế, khóe môi cũng không nhịn được mà nhếch lên, ánh mắt đã thành ngơ ngác.
Mạnh Cổ Thanh nhướn mày, "Tứ Hỉ?" Nàng không ngờ tới tiểu cô nương này sẽ nhìn mình mà cười ngốc như vậy, dường như là, nụ cười không có chút tâm cơ.
Dường như đã có người từng nhìn nàng mà cười như vậy.
Nụ cười trên môi liền biến mất không để lại dấu vết, Tứ Hỉ nhìn sắc mặt Tĩnh phi trầm xuống trong nháy mắt, cũng lập tức căng thẳng. Nhưng Tĩnh phi nương nương không cho nàng cúi đầu, làm sao nàng dám cúi, đành nói, "Hồi nương nương, nô tì... năm nay mười bốn."
Mạnh Cổ Thanh nhìn tiểu cô nương kia còn chẳng dám thở mạnh, không biết vì sao lại cảm thấy thực buồn cười, vậy là khóe môi lại câu lên, nụ cười nhàn nhạt, "Đi rửa mặt đi, vườn hoa từ từ sửa cũng được."
"Nô tì hiểu rồi." Tứ Hỉ tuân, đợi đến lúc Tĩnh phi quay lưng rời khỏi mới dám ngẩng đầu lên. Nhìn bóng lưng dần xa, tiểu cô nương quyết định sẽ toàn tâm toàn ý, sửa vườn cho Tĩnh phi nương nương sao cho thật hoàn hảo.
---
Tĩnh phi rời khỏi, trả lại cho Khôn Ninh cung một bầu không khí quỷ dị.
Tố Lặc, một ngày một đêm này đã kinh qua quá nhiều biến động, sắc mặt đương nhiên là không thể tốt cho được. Dù ở Khôn Ninh cung đã miễn cưỡng uống một bát canh, thế nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt không một tia huyết sắc.
Tang Chi, lúc này điều duy nhất nàng cảm nhận được là cảm giác nóng bỏng ở đùi, như thể da thịt gân cốt đã bị thiêu cháy. Nàng nhìn sang Tố Lặc, biết Tố Lặc đang giận mình, nhưng rồi nhất thời lại không biết nên mở miệng nói gì. Nàng cũng mệt mỏi. Thân thể mệt mỏi, tâm trí cũng mệt mỏi.
Qua một ngày một đêm, cả hai đều kiệt quệ.
Lúc này nơi đây không có ai, cả hai trầm mặc im lặng một hồi lâu, cuối cùng lên tiếng, lại không hẹn mà cùng mở miệng.
"Ngươi đã ăn gì chưa?"
"Nàng đã dùng bữa chưa?"
Hỏi xong, lại im lặng nhìn nhau. Tang Chi nở nụ cười, dang tay hướng về phía Tố Lặc, "Tới, ôm."
Tức giận bực bội trong lòng kia, lập tức biến thành một biển nhu tình, Tố Lặc thở dài, đi tới chìm vào trong vòng tay kia. Tay ôm chặt lấy, miệng còn oán giận, "Ngươi muốn đi tìm cô mẫu thì cho nô tài đi tìm là được rồi, còn tự mình đi tới đó."
Tang Chi ôm người kia, cảm thấy như lòng mình cũng bình ổn, lại càng siết chặt vòng tay, "Nàng gầy."
"Vậy sao?" Tố Lặc hỏi lại, cánh tay quấn quanh eo Tang chi, "Còn ngươi thì mập."
"Ta mập?" Tang Chi ngạc nhiên.
"Chắc mười phần là đồ ăn của Khôn Ninh cung không so được với Thừa Càn cung, giữ ngươi ở đây, nuôi mãi ngươi vẫn gầy, ai mà ngờ được vừa tới ở bên Hoàng quý phi chưa bao lâu mà bây giờ cả người đã toàn thịt rồi."
Tố Lặc cố tình nói những lời quỷ dị kỳ quái, Tang Chi nghe, dở khóc dở cười, "Ta mập? Sao có thể? Ta..." Nàng nghĩ lại, quả thực ở Thừa Càn cung nàng cũng không làm gì, chỉ có ăn rồi đứng bên túc trực, chẳng lẽ vì thế mà mập? Nàng nhíu mày, "Ta mập thật sao?"
Tố Lặc bật cười, tay vỗ vỗ má người kia, "Càng mập càng tốt, nhưng ngươi, có nuôi thế nào cũng không mập."
"Chính là, tương tư khiến người ta tiều tụy." Tang Chi nhìn Tố Lặc, ánh mắt chăm chăm, lại cười, "Nhớ nàng đến ăn không ngon ngủ không yên, mập được mới là lạ đấy." Nói xong, ngồi xuống, tay giữ lấy eo Tố Lặc, kéo nàng ngồi xuống trên đùi mình, khiến cho Tố Lặc cả kinh, "Chân ngươi còn đang bị thương!"
"Cũng chẳng phải là tàn phế." Tang Chi giữ lấy không buông, "Bị thương là mắt cá chân bị thương cũng không phải trên đùi, nói không chừng, hưởng được chút phúc phận của Hoàng hậu nương nương sẽ còn càng nhanh khỏi đấy."
Khiến cho Tố Lặc đỏ mặt, sẵng giọng quát, "Ăn nói hàm hồ!" Ngồi xuống lại không dám thực sự ngồi, đành vòng tay qua ôm lấy cổ Tang Chi, vừa ôm vừa đỡ. Liếc mắt nhìn tấm gỗ nẹp dưới chân người kia, nàng thở dài, "Đau lắm phải không?" Giọng nói tràn đầy thương tiếc, như thể nàng còn đau hơn người bị thương vậy.
Nội tâm Tang Chi lúc này, dĩ nhiên, vô cùng ấm áp dễ chịu, nhưng rồi rốt cuộc vẫn là đau lòng xót xa. Vết thương thể xác, sao có thể so với một đêm mà Tố Lặc đã trải qua. Nàng không muốn lộ ra bi thương khổ sở vào lúc này, nhưng rồi lại bất giác ôm chặt lấy người kia, nhỏ giọng, "Còn nàng? Có phải nàng cũng nhớ ta đến mức ăn không ngon miệng, thế cho nên mới gầy như vậy?"
Tố Lặc đẩy vai người kia, sườn mặt vẫn còn chưa hết nóng, "Ai nhớ ngươi? Ai nhớ một người vô lương tâm như ngươi? Cứ đi, đi không biết đến đường về, ta chắc đến tám phần là ngươi lưu luyến Đổng Ngạc thị, quên mất ta rồi... A..."
Tang Chi không kìm được, đột ngột hôn nàng. Tố Lặc cảm tưởng như tim mình đã hẫng mất một nhịp. Tang Chi cũng chẳng có hành động càn rỡ, chẳng qua là, ôn nhu dịu dàng mà hôn vậy thôi.
"Nàng không nhớ ta, nhưng ta nhớ nàng, rất nhớ rất nhớ, nhớ đến mức thức ăn vào miệng đều không có mùi vị, mỗi ngày đều hận không thể tới gặp nàng. Tố Lặc, ta cảm thấy như ta sinh bệnh rồi."
Tố Lặc nghe những lời kia, cõi lòng đã tan thành nước rồi, mà câu cuối lại khiến nàng thất kinh, "Ngươi bị bệnh?"
"Phải." Tang Chi gật đầu, trán tựa vào trán Tố Lặc, "Bệnh này, hễ không gặp nàng sẽ phát tác, mất hồn mất vía."
Tố Lặc động môi, cảm thấy mặt mình càng lúc càng nóng rực lên, cả người đều vô lực, giọng nói cũng trở nên yếu ớt, "Ta cũng vậy... Biết làm sao bây giờ..." Nàng nâng giọng, có chút ấm ức, "Ta không muốn ngươi về Thừa Càn cung nữa."
Tang Chi hôn lên trán nàng, "Ta không về Thừa Càn cung nữa."
Ánh mắt sáng lên, "Không về nữa?"
"Đúng vậy."
"Vậy tốt quá!" Tố Lặc cười, ôm lấy cổ Tang Chi, lại nói, "Nhưng mà..."
"Sao vậy?"
Tố Lặc lắc đầu, "Không sao, chỉ là... chúng ta phải đánh một trận nữa."
Tang Chi cười lên, "Phải. Những lời của Tĩnh phi khiến ta nhận ra Thái hậu căn bản cũng không thể thực sự động tới nàng được, quyền lực thể hiện ra cho người ta thấy thì là như vậy mà thôi."
Nhưng Tố Lặc lắc đầu, mềm mại dịu dàng trong đáy mắt lại phảng phất lo lắng, "Thái hậu không thể tùy tiện động tới ta, nhưng hoàn toàn có thể tùy tiện động tới ngươi. Đây mới là điều ta lo lắng."
Tang Chi cũng không thể không lo. Cũng giống như, đến cuối cùng thì Tĩnh phi vẫn bình an vô sự, nhưng Cẩm Tú đã vong mạng. Thái hậu không chạm được đến Hoàng hậu, thế nhưng Tang Chi nàng là nô tài, Thái hậu muốn chém muốn giết, dễ dàng như bóp chết một con kiến. Mặc cho Thái hậu chán ghét hành vi thái độ của Hoàng hậu, nhưng rồi sự tồn tại của Tang Chi cũng đồng thời trở thành một lợi thế, một quân bài. Hoàng hậu càng quan tâm, Thái hậu càng muốn nắm chặt lấy Tang Chi.
--- Hết chương 127 ---
Editor lảm nhảm:
Fact: Khôn Ninh cung là nhà phân phối cẩu lương của TCT, thèm cẩu lương mời tới.
Plot-twist: Cẩm Tú chỉ là vai phụ trong line của Vĩnh Thọ cung. Vai chính Tứ Hỉ (aka lưu manh ngốc nghếch niên hạ công) bây giờ mới log-in.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.