Chương 10: Tương Phùng
Shunshine Sweets
08/08/2021
Hôm ấy là một ngày đẹp trời, mây xanh nắng ấm, cây xanh, chim hót, hoa thơm nở rực, Lý Thiên Hinh nhàn nhã đọc sách, uống trà, trong khi bên cạnh là Lan Nhi luôn nghiêm túc bảo vệ. Mặc cho đã nhiều năm trôi qua, nàng vẫn như vậy không đổi, bên cạnh cũng chỉ cần một hần cận duy nhất. Lúc nhỏ làm Vua, lớn chút làm người của Trần Cảnh, sau bên cạnh Hoa Bảo Ngân và hiện tại làm phu nhân của Lê Phụ Trần cũng không ngoại lệ.
Đọc sách được một lúc, Lý Thiên Hinh có chút mỏi mắt tạm dừng, nâng trà uống một chút, rồi hướng Lan Nhi hỏi, "Tông nhi và Khuê nhi thế nào rồi?". Dù hai đứa trẻ ấy thường hay ở cạnh Lê Phụ Trần, vơi mẫu thân này dường như có chút lạnh nhạt, nhưng nàng vẫn với hài tử của mình có sự quan tâm âm thầm nhất định.
"Dạ! Hai tiểu chủ tử đã cùng Bảo Văn hầu ra ngoài một chuyến, hẳn là đến mai mới quay về", Lan Nhi dù đã có tuổi, nhưng vẫn tỏ ra cung kính và trung thành tuyệt đối trước Lý Thiên Hinh không đổi. Với nàng, chăm sóc chủ tử không chỉ là việc nên làm, mà còn là nhiệm vụ và trách nhiệm cả đời này.
"Ừm, ta hiểu rồi".
Lý Thiên Hinh nói xong ra hiệu cho Lan Nhi tạm đứng sang bên, rồi lại ngẩng đầu ngắm nhìn những bông hoa mẫu đơn bản thân tự tay trồng đang nở một màu đỏ rực, tựa như thiếu nữ xinh đẹp đang khoe sắc. Khiến bất cứ cho ai nhìn cũng không thể không động lòng, vô thức say đắm vẻ đẹp rực rỡ này.
Thoáng trong một khoảnh khắc, Lan Nhi thông qua thính giác nhạy bén của mình nghe thấy một tiếng thở nặng nề khẽ. Không nhìn, không hỏi, nàng cũng biết đó là ai. Đã nhiều năm như vậy, Lý Thiên Hinh tuy chưa bao giờ nói, nhưng trong lòng vẫn cứ nặng hình bóng người đó. Nỗi nhớ nhung không thể bày tỏ ra mặt, không thể nói thành lời, sau cùng đành biến thành một tiếng thở dài nặng nề.
Thương yêu một người nhiều như vậy, nhưng cuối cùng vẫn phải buông tay nhau ra khi cả hai vẫn còn tình cảm sâu đậm. Một lần chẳng gặp lại, liền là cả đời mang theo nhớ nhung đau khổ không thể nói với ai, càng chẳng thể cùng người nhớ nhung gặp lại, chẳng biết người sống chết ra sao. Loại khổ não này, Lan Nhi có thể không cảm nhận rõ bằng Lý Thiên Hinh, nhưng lại có thể âm thầm biết được nó nhất định còn hơn cả nỗi đau bị đao kiếm xuyên người, vạn tiễn xuyên tâm. Nàng tiếc cho chủ nhân của mình, sinh ra trong hoàng tộc, nhưng một đời lại chỉ toàn là thương đau, phản bội, lừa gạt và đến cuối người thật lòng yêu thương cũng chẳng thể giữ lại được bên cạnh.
Sinh ra là hoàng gia, cả đời mạng khổ. Đạo lý này, cuối cùng Lan Nhi cũng phần nào hiểu được.
Đã bao năm trôi qua, thân phận Lý Thiên Hinh cũng từ Phế hậu của Trần Cảnh thành Bảo Văn hầu phu nhân, trên gương mặt xinh đẹp cũng sớm lộ ra một chút vết tích thời gian. Nhưng so với nữ nhân thông thường thì lại phi thường xinh đẹp, tựa như nữ nhân tầm ngoài ba mươi một chút. Vừa thanh tú, lại vừa phi thường xinh đẹp, lại có khí chất cao quý đặc thù, khiến ai nhìn nàng cũng không thể không ngưỡng mộ dáng vẻ này. Song, họ nào biết, gương mặt xinh đẹp này sau vẻ đẹp của một mỹ nhân an tĩnh, là những nỗi lòng khó nói cùng nỗi nhớ ai, u sầu dai dẳng.
Nhiều năm nay Bảo Văn hầu Lê Phụ Trần vẫn luôn rất tốt với Lý Thiên Hinh, vừa trân trọng vừa yêu chiều. Nhưng đời này vẫn chính là vậy, trong lòng vẫn luôn vì một bóng hình đã rời xa mà nhớ nhung. Còn với người tướng công tốt hiện tại, lòng cũng chỉ có thể mang sự cảm kích vô cùng sâu sắc, đa tạ hắn đời này đã chân thành đối đãi với nàng.
Đúng lúc Lý Thiên Hinh vẫn đang trầm tư một mình, thì bỗng dưng gió lớn nổi lên, cây cỏ nghiêng ngã, trời tối sầm lại đột ngột một cách bất thường. Khiến Lan Nhi cũng bắt đầu cảnh giác, chạy ngay đến chỗ chủ tử che chắn.
Lý Thiên Hinh mơ hồ cảm thấy có điều hiểm nguy sắp đến, lo lắng không yên. Chuyện bị hành thích với nàng không phải một ngày một bữa, nhưng lần này quả thực kỳ dị. Đến sắc trời đều đổi, lại có giông bão bất ngờ trong khi trước đó trời quang, cơ bản không thể do người làm được. Chuyện này sợ là nếu không phải là dị tượng, thì hẳn là một thế lực vô cùng đáng sợ đang kéo đến, dẫn đến đều gì đó chẳng lành sắp xảy ra.
Đúng như những gì Lý Thiên Hinh lo lắng, sau một lúc trời đột ngột xuất hiện dị tượng, thì từ đâu trên không trung xuất hiện một nhóm người mặc đồ đen từ đầu đến chân, không nói không rằng liền xông đến tấn công. Lan Nhi một mình bị bao vây tứ phía, lấy ra binh khí là một nhuyễn tiên bằng sắt mười ba khúc vung về phía kẻ địch, đồng thời cẩn thận che chắn cho chủ tử. Nhưng kẻ địch đông, sức chiến lại lớn, nên chẳng qua bao lâu đã lộ rõ thắng thua.
Tất cả những chiêu Lan Nhi đánh ra ra đều hoàn toàn bị áp chế, bị đẩy vào thế hạ phong. Kẻ địch vừa đông, lại vừa thạo sử dụng vũ khí đao kiếm tấn công tới, hoàn toàn không cho nàng một chút cơ hội chống trả. Thậm chí, trong lúc không để ý còn có một tên vung kiếm xém trúng Lý Thiên Hinh đang ở phía sau.
Lan Nhi thấy đấu tiếp không ổn liền kéo theo Lý Thiên Hinh chạy trước, tìm viện trợ, tránh thương tổn không hay. Nhưng kẻ địch cũng rất thông minh, sớm đã chặn đường rút từ đầu. Nàng không còn cách nào ngoài cố hết sức "lấy trứng chọi đá" và rất nhanh bị hạ gục sau đó.
Điều cuối cùng Lan Nhi nhìn thấy trước khi ngất đi là một trong số bọn chúng đã bắt được Lý Thiên Hinh, rồi dùng một thứ gì đó trông rất kỳ lạ khiến nàng ấy ngất đi. Nàng tức giận, cố sức chịu đau gượng dậy, nhưng kết quả lại bị ăn thêm một kiếm từ kẻ địch rồi liệm đi hẳn trong vũng máu đỏ tươi.
Đến khi Lan Nhi tỉnh lại thì đã là một thế giới vô cùng kỳ lạ, đầy những người mặc y phục tương tự Hoa Bảo Ngân và K' Hạnh lúc mới đến. Nhưng do trọng thương nặng, nên đi lang thang một chút đã ngất đi, không còn một chút ý thức, trong khi cả thân thể tràn đầy vết thương, đau đớn vô cùng. Lúc tỉnh lại lần nữa thì cũng đã ở trong nơi được gọi là phòng bệnh gì đó, trong khi trước mặt chính là gương mặt thân quen mà bản thân chẳng bao giờ quên, K' Hạnh cô nương.
Ở nơi khác, Lý Thiên Hinh sau khi bị người ta dùng dụng cụ sốc điện làm cho ngất đi, đến lúc tỉnh lại đã thấy bản thân bị dây xích trói lại nằm trên đất, xung quanh là mùi ẩm mốc, cùng mùi đất xộc lên mũi. Nàng cố gượng dậy, nhưng không cách nào nổi, do dư chứng của cơn sốc điện và bị trói.
Lý Thiên Hinh mơ mơ hồ hồ, không hiểu cuối cùng là chuyện gì đang diễn ra. Những kẻ kia hành động quá nhanh, chuyên nghiệp, so với thích khách trước đó quá khác biệt. Thêm nữa, liệu là ai có thể làm ra chuyện này. Nếu là Trần Cảnh, thì vừa có thể vừa không. Cả hai sớm đã thỏa thuận ổn, nhiều năm nay cũng nước sông không đụng nước giếng, nên bây giờ đột ngột muốn giết người thì có phần không hợp lý lắm.
Tuy nhiên, cũng có thể là kẻ thù bên ngoài của Lê Phụ Trần. Sau nhiều năm chinh chiến bên ngoài, Bảo Văn hầu đã có không ít kẻ địch, nên bọn chúng ra tay với Lý Thiên Hinh thì phần nào có thể hiểu được. Nhưng còn dị tượng, thì có thể giải thích thế nào được. Nó thật sự tương tự như dị tượng năm ấy, cái ngày mà Hoa Bảo Ngân xuất hiện.
Nếu liên quan đến nàng ấy, thì mình làm sao đây?, Lý Thiên Hinh nặng lòng. Dù đã nhiều năm chẳng gặp lại, nhưng nàng chắc chắn Hoa Bảo Ngân sẽ không bao giờ làm hại mình hơn bất cứ ai. Cô ấy là một đứa trẻ đáng yêu, là một tình nhân tốt và có trái tim nhân hậu hơn bất kỳ ai, nên làm ra chuyện gây hại này nhất định làm không thể. Nhưng cũng chính vì vậy mà mọi thứ lại càng đáng sợ hơn.
Liên quan đến Hoa Bảo Ngân, nhưng không phải cô làm thì nhất định là kẻ địch. Lý Thiên Hinh nhớ, rất nhớ, nhiều năm liền vẫn giữ hình bóng ấy, nhưng bản thân hiểu rõ hơn ai hết, cả hai không nên gặp lại. Bởi vì nếu lần nữa gặp lại nhau, chắc chắn sẽ lại là một lần đau thương và nàng không muốn làm người mình yêu tổn thương thêm lần nào nữa.
Lý Thiên Hinh sợ bản thân không còn đủ can đảm để như năm đó, có thể nhẫn tâm cắt đứt với Hoa Bảo Ngân. Năm ấy, nàng đã biết bao nhiêu là can đảm, mới có thể một lần dứt ra, mặc kệ cả trái tim của mình và người mình yêu đã phải chịu tổn thương. Còn hiện tại, khi đã qua nhiều nỗi nhớ nhung, lòng cũng âm thầm hối hận, thì sự can đảm năm xưa sợ cũng chẳng còn nữa, nếu phải chọn thêm một lần.
Nhớ lại năm ấy, chính Lý Thiên Hinh còn không biết tại sao mình can đảm từ bỏ được Hoa Bảo Ngân, người mà bản thân yêu vô cùng sâu đậm hơn bất cứ thứ gì, hay ai trên đời này. Nếu ngày ấy Trần Cảnh không đến, bản thân dũng cảm hơn, thì có lẽ sẽ mãi mãi chẳng rời xa, mọi chuyện cũng sẽ tốt hơn. Đúng không?
Đêm của năm ấy, Hoa Bảo Ngân chờ khi Trần Cảnh mới quay lại. Vừa quay lại, tâm tình trong lòng vốn không ổn, gặp lại Lý Thiên Hinh thì câu đầu tiên cho cả hai lại chính là lời chia ly. Lúc này cả Lan Nhi và K' Hạnh đều ở ngoài, nên hai người họ đến tận sau này vẫn không hiểu rõ tận tình mọi chuyện của cuộc chia ly.
"Ta không tiếp tục được nữa, chúng ta dừng lại đi", Lý Thiên Hinh quay đi, không đủ can đảm nhìn vào Hoa Bảo Ngân. Chính nàng khi nói ra lời trên có biết bao nhiêu đau lòng, phải hạ bao nhiêu quyết tâm. Bắt buộc rời xa nhau khi đang yêu nhất, đau lòng biết bao nhiêu, nàng thật sự hiểu. Nhưng nếu không buông, đợi khi Trần Thủ Độ thật sự hành động, thì dù là Trần Cảnh niệm tình xưa giúp đỡ cũng hoàn bất khả thi.
Phải đẩy Hoa Bảo Ngân vào nguy hiểm, thì Lý Thiên Hinh thà rằng hôm nay nhẫn tâm chặt bỏ đoạn tình cảm này, để cả hai đau thương một lần rồi kết thúc. Còn hơn dây dưa hồi lâu bên nhau trong sợ hãi, để rồi kết cục sợ là còn đau thương hơn cả cái chết của chính mình.
Lý Thiên Hinh cũng tính đến Hoa Bảo Ngân sau khi nghe lời chia tay sẽ tức giận, rồi hận mình thật nhiều. Nhưng nàng sai rồi, cô thật sự không tức giận, không khóc, mà ngược lại còn có bình tĩnh một cách khó hiểu.
Giọng bình ổn, không bất ngờ, không tức giận, Hoa Bảo Ngân hỏi, "Nàng thật sự muốn vậy sao?".
Đương nhiên Lý Thiên Hinh không muốn, nhưng không thể làm cách nào khác. Chuyện lần này là Trần Cảnh dùng tính mạng của Hoa Bảo Ngân ra tính, thì còn có thể làm gì đây. Nàng thà bản thân mình đau thương đến chết, cũng không muốn cả hai âm dương cách biệt.
"Ta không muốn bản thân mỗi ngày đều phải lo lắng bị phát hiện. Nhìn xem! Chúng ta chỉ quanh quẩn cùng nhau ở chỗ này, không thể tính mai sau. Vậy thì thử hỏi dừng, hay không dừng đây!".
"Ha! Ta cũng sớm đoán ra sẽ có ngày này. Chỉ là không ngờ, nhanh vậy liền đến thôi. Nghe đau lòng thật...".
Hoa Bảo Ngân nói lời trên trong khi môi nở nụ cười chua chát. Cô không tức giận, không oán hận Lý Thiên Hinh, vì bản thân thật sự sớm đoán được ngày hôm nay. Vừa rồi trên đường cũng đã nói qua với K' Hạnh, nếu lần này thật sự là phải buông tay, thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Không phải Hoa Bảo Ngân không yêu Lý Thiên Hinh, không phải không muốn ở cạnh nhau. Nhưng hiện thực trước mắt bày ra, mối quan hệ của họ có quá nhiều nguy cơ và kết cục khả thi nhất là họ phải tận mắt nhìn thấy người kia vì tình cảm này mà thương tổn nặng nề. Cho nên, cô sớm đã chuẩn bị cho nàng một đường lui. Chỉ là không ngờ, cuối cùng vẫn là bị chia tay trước. Trong lòng thành thật có chút đau nhói, muốn bật khóc thật to.
Đi đến bên cạnh Lý Thiên Hinh, Hoa Bảo Ngân vòng tay ôm lấy thân thể người yêu thật chặt cho lần cuối, dịu dàng nói, "Để ta ôm nàng một chút thôi, rồi ta sẽ không hối tiếc khi rời đi. Được không?".
Lý Thiên Hinh gật đầu không đáp, bề ngoài không chút biểu cảm bi thương, nhưng trong lòng lại là bão tố. Thâm tâm tựa như có hàng vạn mũi dao bén nhọn đang xâu xé trái tim nàng, đau đớn, thống khổ đến tận xương tủy. Cảm xúc trong tim cũng đang không ngừng gào thét, kêu hãy giữ người mình yêu lại, nhưng lý trí lại kiên định không được, phải để Hoa Bảo Ngân đi, để cho cô được an toàn. Dù cho điều đó với mình chính là nỗi đau thương không điểm ngừng, không cách cứu chữa.
"Nàng gầy thật đấy. Sau này ta không còn ở cạnh nữa, nhất định phải chăm sóc mình thật tốt. Dù là chuyện gì, cũng phải bảo vệ bản thân, đừng để mình thương tổn. Nếu không, ta sẽ không thể yên lòng được. Biết không?".
"Ưm...".
"Ban đêm ngủ cũng nhớ đắp chăn cẩn thận, đừng để cho bản thân bị cảm. Cũng đừng ngủ muộn quá, không tốt cho sức khỏe đâu. Khi rảnh thì cùng Lan Nhi chơi cờ, đừng tự mình một mình đơn độc như vậy, sẽ chán lắm. Nàng khi tắm cũng hay quên thời gian, nên nhớ nhắc trước Lan Nhi gọi. Không được để bản thân bệnh, chăm sóc bản thân thật nhiều. Được chứ?".
"Được...".
Hoa Bảo Ngân tạm an lòng, cười dịu dàng, hôn nhẹ vào tai của Lý Thiên Hinh, thì thầm, "Lời cuối cùng gửi đến người ta yêu. Đừng trách bản thân, hãy sống thật tốt khi không có ta bên cạnh. Ta ở nơi khác nhất định sẽ luôn dõi theo nàng. Nàng nhất định phải hạnh phúc hơn bất kỳ ai, vui vẻ hơn bất kỳ ai trên đời này. Có như vậy, ta mới an lòng được. Vĩnh biệt!".
Một câu "vĩnh biệt", chính thức kép lại đoạn tình duyên của cả hai. Hoa Bảo Ngân buông vòng tay, rồi quay lưng rời đi, bỏ lại Lý Thiên Hinh ở phía sau đã gục khóc tự lúc nào. Nàng rõ ràng đã nén rất nhiều, vậy mà cuối cùng vẫn không ngăn bản thân sao có thể dừng khóc. Đoạn tình cảm này chính là sâu đậm đến vậy, nhưng đến cuối lại nhẹ nhàng kết thúc trong mấy câu. Không cần thiên ngôn vạn ngữ, lời chia lìa trong nước mắt, nhưng sâu trong tâm lại ôm theo nỗi đau không cách vơi đến mãi mãi về sau.
Sau lần chia lìa đó, Lý Thiên Hinh gần như suốt ngày đều đăm đầu vào đọc sách, vào đánh cờ, luôn làm bản thân bận rộn để quên đi đoạn tình cảm bi thương và bóng hình của người khiến tâm mình không ngừng nhớ nhung. Để rồi, khi màn đêm buông xuống, trong vô thức vẫn gọi "Tiểu Bảo Bối của tỷ", rồi nước mắt lã chã lúc nào chẳng hay.
Suốt nhiều năm sau đó Lý Thiên Hinh luôn dành sự nhớ nhung cho Hoa Bảo Ngân, bất kể cả khi đã thành thân. Dù biết bản thân làm vậy có lỗi với Lê Phụ Trần, nhưng làm sao đây, khi tình yêu của nàng dành cho cô vẫn luôn ở đó, vẹn nguyên và sâu nặng hơn tất cả những thứ gì trên đời. Nàng thậm chí còn có một thời gian hậu thành thân với Bảo Văn hầu, luôn trong tình trạng không ngủ được khi về đêm, gây tổn hại sức khỏe không ít, cũng chỉ vị lo lắng đêm đến lại gọi tên người lòng mình thương yêu, nhớ nhung. Phải mất rất lâu sau đó, khi đã quen với cuộc sống mới, mọi thứ mới trở nên bình ổn.
Dù yêu sâu đậm là vậy, nhưng bản thân Lý Thiên Hinh có hai hài từ, phải làm một mẫu thân có trách nhiệm với hài tử của mình. Vậy nên, gặp lại lần nữa, tình cảm cùng trách nhiệm đối nhau, thì cũng tiến thoái lưỡng nan. Niềm vui gặp lại khó có được, trong khi đau đớn lại cứ ở đấy trực chờ bám lấy.
Trong khi Lý Thiên Hinh vẫn nửa tỉnh nửa mê, thì bên ngoài cũng bắt đầu ồn ào một phen. Nàng nghe thấy tiếng người, tiếng nổ, cùng hàng loạt tiếng bước chân dồn dập về phía mình. Cho đến khi bản thân bị ai đó mạnh bạo kéo đứng dậy, rồi mất một lúc hậu chấn độn, thì mới nhận ra mình đang bị ai đó lấy ra làm lá chắn, trong khi đối diện là một nhóm người ăn mặc kỳ lạ và cầm theo một thứ kỳ lạ chĩa về phía này.
Từ trong ý thức tỉnh táo dần, Lý Thiên Hinh nhìn rõ một thân ảnh quen thuộc bước ra từ nhóm người đối diện. Tuy thời gian đã làm thay đổi, da cũng tối màu hơn, khuôn mặt đến ánh mắt đều trông lãnh đạm, không còn là tiểu đáng yêu hay cười ngày xưa, nhưng đó thật sự là Hoa Bảo Ngân mà nàng đã ngày đêm nhớ mong. Tại sao chứ, tại sao đúng lúc này cô lại ở đây, khiến cho trái tim vốn luôn giữ cho bình yên lại trở nên mất khống chế, trở nên loạn nhịp. Đây chính là cái gọi là duyên phận trái ngang, nghiệt duyên ư?
Hoa Bảo Ngân mặt không biến sắc, một mực lãnh đạm, hướng đối diện, nhìn kẻ đang giữ chặt Lý Thiên Hinh làm con tin, hỏi, "Muốn gì?".
Kẻ đó vừa thấy Hoa Bảo Ngân liền kích động kêu, "Bảo Ngân! Anh thật sự yêu em mà, sao em lại làm như vầy với anh? Anh thật sự yêu em mà!".
"Rất yêu tôi? Yêu kiểu gì mà hại tôi té cầu thang bị chấn thương?".
Nhớ lại sự kiện đẫm máu đó, Hoa Bảo Ngân vẫn còn cảm thấy đau đầu không ít. Tuy nhiên, không nhờ một lần đó, thì cũng chẳng có một đoạn tình duyên vừa ngọt ngào lại vừa đau đớn kia của cô với Lý Thiên Hinh.
"Lần đó anh thật sự không cố ý. Là tại cha. Chính ông ấy xúi anh làm tất cả. Anh thật sự không cố ý làm em bị thương đâu, là cha cả. Nhưng không sao nữa rồi. Anh báo thù cho em, anh đã giết chết ông ấy rồi. Hahaha!", tên điên bật cười về chiến tích giết cha của hắn.
Tên đối diện thật sự là tên điên tội tề, khi trước khi cố tình muốn tấn công hại Hoa Bảo Ngân phải xuyên không, còn bây giờ thì hợp tác với tội phạm xuyên không bắt Lý Thiên Hinh. Không những vậy còn tự tay giết cha mình. Tên này thật sự dùng một chữ "điên" miêu tả là không đủ, chưa xứng một phần tội ác và bản chất thua cả vi sinh vật của hắn.
Nghe đến hắn đã giết cha hắn, Hoa Bảo Ngân trong lòng thầm khinh ghét, ngoài mặt lãnh đạm, nói, "Vậy còn người này thì liên quan gì? Nói yêu tôi thì đến bắt tôi, chứ liên quan gì người này". Cô chỉ tay về phía Lý Thiên Hinh trong khi hỏi, mặc dù bản thân đã biết là kẻ điên kia cố tình bắt nàng để dụ mình tới.
Tính ra vậy thì tên điên này cũng xem như có não, biết dùng kế dụ thỏ rời hang. Bởi thật sự việ thuê tội phạm thời gian bắt Lý Thiên Hinh sẽ dễ hơn bắt ngay Hoa Bảo Ngân, người bề ngoài bình thường, nhưng lại là con của cháu của một gia tộc có gốc quân sự, ảnh hưởng được trong và cả ngoài nước.
"Thì ai kêu em yêu cô ta như vậy. Anh có gì không tốt mà em yêu cô ta, không chịu yêu anh hả? Nên anh phải trước mắt em giết chết cô ta, không để em yêu cô ta nữa. Như vậy em sẽ thuộc về anh. Em nhất định phải thuộc về anh thôi Bảo Ngân!", tên điên trở nên mất bình tĩnh. Mắt hắn nhìn Hoa Bảo Ngân đầy đầy dục vọng chiếm hữu, trong khi tay cầm dao đã nâng cao sát vào cổ Lý Thiên Hinh, khiến cổ nàng bị cắt trúng, khiến máu tươi bắt đầu chảy.
Hoa Bảo Ngân nhìn thấy Lý Thiên Hinh chảy máu thì bắt đầu sợ, nhất thời trong lòng bất an, dù ngoài mặt vẫn tỏ ra lãnh đạm vô tình. Song, cũng không vì vậy mà từ bỏ đàm phán, mà thay vào liền sử dụng kế sách đã chuẩn bị, nói, "Ai nói anh tôi yêu cô ta. Ờ! Thì đúng là từng yêu đấy, nhưng giờ thì... Ha! Ai đâu yêu một người hoài không chán".
Một lời "từng yêu" của Hoa Bảo Ngân như đâm thẳng vào tim của Lý Thiên Hinh, khiến nàng chịu nỗi đau thấu trời. Rõ ràng là biết có thể kia là lời nói dối, nhưng vì sao lòng vẫn không thể ngừng đau.
Một người từng yêu mình nhiều hơn bất cứ ai, giờ lại nói chỉ từng yêu mình, trong khi mình là còn yêu người ta rất nhiều. Nỗi đau này của Lý Thiên Hinh, liệu ai có thể thấu đây.
"Em nói dối! Em không yêu cô ta vậy sao đến đây? Em rõ ràng là yêu cô ta, nên đến đây cứu người. Em nhất định còn yêu cô ta!".
"Tại vì ân nghĩa. Năm đó anh hại tôi xuyên không, là cô ta cứu. Hôm nay đến trả ơn, vậy thôi".
"Thật... thật vậy sao? Em nói dối đúng không?".
"Anh vẫn không tin chứ gì. Vậy tôi giới thiệu anh người yêu mới của tôi luôn vậy. Ngọc Ngân à!".
Hoa Bảo Ngân vừa dứt lời, Đặng Ngọc Ngân liền từ trong đám người đi ra. Cô xinh đẹp trẻ trung, đáng yêu, lại có nét đơn thuần. Song, lại có khuôn mặt hoàn toàn giống Lý Thiên Hinh, so với nàng chắc cũng chỉ khác nhau về khí chất và tuổi tác.
"Sư phụ à!", Đặng Ngọc Ngân ôm chặt tay Hoa Bảo Ngân, tỏ ra là một cô gái nhỏ đáng yêu.
"Sư phụ? Cô ta gọi em là sư phụ, không phải người yêu mà!", tên điên tỏ ra tức giận. Miệng hắn thì không tin, nhưng ánh mắt ghen tuông, tức giận đã bắt đầu ném thẳng về phía Đặng Ngọc Ngân.
"Ủa? Người ta trước tình cô trò, sau yêu đương mà. Mắc gì mấy người ý kiến chứ!", Đặng Ngọc Ngân tỏ ra xéo sắc. Cô bình thường không muốn, chứ muốn là xéo sắc thuộc hàng thứ dữ chứ chẳng đùa.
"Mày nói cái gì hả, con chó kia! Ai cho phép mày đụng vào Bảo Ngân của tao?".
"Ớ! Sư phụ à! Tên đó nổi điên với em kìa", Đặng Ngọc Ngân nũng nịu với Hoa Bảo Ngân. Vừa chu mỏ phồng má, lại vừa kéo áo. Tỏ ra thật sự là một người yêu nhỏ bé, đáng yêu, cần được yêu thương.
Hoa Bảo Ngân cũng nhiệt tình phối hợp, ánh mắt phá lệ trở nên dịu dàng, xoa đầu Đặng Ngọc Ngân, nói, "Ngoan! Đừng sợ. Anh ta đang ghen tuông thôi. Chờ cứu xong người, lúc quay về chị sẽ thưởng cho em".
"Hihihi! Hứa rồi đó. Yêu!".
Tự ý thêm kịch bản, Đặng Ngọc Ngân chu môi muốn hôn hôn với Hoa Bảo Ngân. Cô gái nhỏ này rõ ràng là cố ý "thừa nước đục thả câu" rồi.
Hoa Bảo Ngân vì đại cuộc, nên đã nâng má và vờ như hôn môn với học trò của mình. Trong khi mọi người điều cho rằng giữa họ diễn ra nụ hôn môi ngọt ngào, thì sự thật là lúc dùng tay giữ mặt, cô đã dùng hai ngón tay cái tạo thành chữ "X" trên môi Đặng Ngọc Ngân, tránh để thật sự môi chạm môi với nhau.
Nụ hôn giả trông quá chân thật, khiến cho tên điên kia hiểu lầm là nụ hôn ngọt ngào, nên liền đẩy Lý Thiên Hinh ra, xông đến muốn xử lý Đặng Ngọc Ngân. Nhưng hắn không ngờ trong giây phút hắn vừa bỏ nàng ra, cũng là khi ăn trọn ba phát đạn từ người mình yêu.
Khuôn mặt không biến sắc, hành động gọn lẹ, Hoa Bảo Ngân bắn hai phát vào chân và một phát súng vào vai của tên điên. Đồng thời nhanh nhẹn chạy đến đỡ lấy Lý Thiên Hinh vẫn còn yếu ớt bị đẩy ngã trên đất, rồi lấy tay mình giữ lấy vết thương ở cổ đang chảy máu của nàng.
Hoa Bảo Ngân nhìn Lý Thiên Hinh bị thương trong vòng tay của mình, tháo bỏ sự lãnh đạm, lo lắng, trấn an, "Đừng sợ. Ngay lập tức xe cấp cứu sẽ đến ngay". Cô trấn an nàng rồi, lại quay sang nhìn đám người của mình đang thu dọn tàn cuộc, bắt giữ tên điên đã bị bắn ngất, hét, "Xe cấp cứu đâu rồi!".
Một tên trong số họ vội đáp, "Xin tiểu thư đừng tức giận! Do vấn đề dịch chuyển không gian, nên họ tầm ba phút nữa mới đến được".
"Hừ! Một đám vô dụng".
Hoa Bảo Ngân tức giận với vệ sĩ của mình, rồi lại quay sang nhìn Lý Thiên Hinh, ánh mắt đầy dịu dàng, lần nữa trấn an, "Đợi chút nữa. Đợi chút nữa sẽ không sao, không đau nữa. Nàng chịu thêm một chút nữa thôi".
Trong khoảnh khắc này, ánh mắt của Lý Thiên Hinh và Hoa Bảo Ngân lại lần nữa va nhau. Hai đôi mắt chân thành, tràn ngập yêu thương, tình cảm năm ấy tựa như vẹn nguyên chưa từng sứt mẻ, cũng chưa có sự chia xa mười mấy năm qua. Họ cũng vì ánh mắt này liền xác nhận nhiều năm qua đối phương dành tình cảm cho mình vẫn vậy, một chút thay đổi cũng chưa từng có.
Lý Thiên Hinh ngắm nhìn khuôn mặt đã trở nên góc cạnh, trưởng thành hơn của Hoa Bảo Ngân, đau lòng nói, "Nàng thay đổi nhiều quá, Tiểu Bảo Bối!".
"Cũng hơn mười năm, ta sớm cũng chẳng còn trẻ trung. Mà nàng cũng vậy. Ta xém không nhận ra nàng rồi, Tiểu Tâm Can!".
Một tiếng "Tiểu Bảo Bối", một tiếng "Tiểu Tâm Can", Đặng Ngọc Ngân bên cạnh nhìn mà đau lòng không thôi. Cô cuối cùng cũng hiểu, ánh mắt dịu dàng hôm đó là dành cho ai.
Không phải Đặng Ngọc Ngân, không phải ai cả. Trong nhân gian này, Hoa Bảo Ngân độc nhất chỉ dành dịu dàng, chân thành cho một Lý Thiên Hinh. Bất kể là bao lâu, thì cũng sẽ vẹn nguyên như vậy. Dù cho viện tiễn xuyên tâm, thiên địa hợp, cũng tuyệt chẳng thể cản trở đoạn tình cảm này của cô dành cho nàng.
Đọc sách được một lúc, Lý Thiên Hinh có chút mỏi mắt tạm dừng, nâng trà uống một chút, rồi hướng Lan Nhi hỏi, "Tông nhi và Khuê nhi thế nào rồi?". Dù hai đứa trẻ ấy thường hay ở cạnh Lê Phụ Trần, vơi mẫu thân này dường như có chút lạnh nhạt, nhưng nàng vẫn với hài tử của mình có sự quan tâm âm thầm nhất định.
"Dạ! Hai tiểu chủ tử đã cùng Bảo Văn hầu ra ngoài một chuyến, hẳn là đến mai mới quay về", Lan Nhi dù đã có tuổi, nhưng vẫn tỏ ra cung kính và trung thành tuyệt đối trước Lý Thiên Hinh không đổi. Với nàng, chăm sóc chủ tử không chỉ là việc nên làm, mà còn là nhiệm vụ và trách nhiệm cả đời này.
"Ừm, ta hiểu rồi".
Lý Thiên Hinh nói xong ra hiệu cho Lan Nhi tạm đứng sang bên, rồi lại ngẩng đầu ngắm nhìn những bông hoa mẫu đơn bản thân tự tay trồng đang nở một màu đỏ rực, tựa như thiếu nữ xinh đẹp đang khoe sắc. Khiến bất cứ cho ai nhìn cũng không thể không động lòng, vô thức say đắm vẻ đẹp rực rỡ này.
Thoáng trong một khoảnh khắc, Lan Nhi thông qua thính giác nhạy bén của mình nghe thấy một tiếng thở nặng nề khẽ. Không nhìn, không hỏi, nàng cũng biết đó là ai. Đã nhiều năm như vậy, Lý Thiên Hinh tuy chưa bao giờ nói, nhưng trong lòng vẫn cứ nặng hình bóng người đó. Nỗi nhớ nhung không thể bày tỏ ra mặt, không thể nói thành lời, sau cùng đành biến thành một tiếng thở dài nặng nề.
Thương yêu một người nhiều như vậy, nhưng cuối cùng vẫn phải buông tay nhau ra khi cả hai vẫn còn tình cảm sâu đậm. Một lần chẳng gặp lại, liền là cả đời mang theo nhớ nhung đau khổ không thể nói với ai, càng chẳng thể cùng người nhớ nhung gặp lại, chẳng biết người sống chết ra sao. Loại khổ não này, Lan Nhi có thể không cảm nhận rõ bằng Lý Thiên Hinh, nhưng lại có thể âm thầm biết được nó nhất định còn hơn cả nỗi đau bị đao kiếm xuyên người, vạn tiễn xuyên tâm. Nàng tiếc cho chủ nhân của mình, sinh ra trong hoàng tộc, nhưng một đời lại chỉ toàn là thương đau, phản bội, lừa gạt và đến cuối người thật lòng yêu thương cũng chẳng thể giữ lại được bên cạnh.
Sinh ra là hoàng gia, cả đời mạng khổ. Đạo lý này, cuối cùng Lan Nhi cũng phần nào hiểu được.
Đã bao năm trôi qua, thân phận Lý Thiên Hinh cũng từ Phế hậu của Trần Cảnh thành Bảo Văn hầu phu nhân, trên gương mặt xinh đẹp cũng sớm lộ ra một chút vết tích thời gian. Nhưng so với nữ nhân thông thường thì lại phi thường xinh đẹp, tựa như nữ nhân tầm ngoài ba mươi một chút. Vừa thanh tú, lại vừa phi thường xinh đẹp, lại có khí chất cao quý đặc thù, khiến ai nhìn nàng cũng không thể không ngưỡng mộ dáng vẻ này. Song, họ nào biết, gương mặt xinh đẹp này sau vẻ đẹp của một mỹ nhân an tĩnh, là những nỗi lòng khó nói cùng nỗi nhớ ai, u sầu dai dẳng.
Nhiều năm nay Bảo Văn hầu Lê Phụ Trần vẫn luôn rất tốt với Lý Thiên Hinh, vừa trân trọng vừa yêu chiều. Nhưng đời này vẫn chính là vậy, trong lòng vẫn luôn vì một bóng hình đã rời xa mà nhớ nhung. Còn với người tướng công tốt hiện tại, lòng cũng chỉ có thể mang sự cảm kích vô cùng sâu sắc, đa tạ hắn đời này đã chân thành đối đãi với nàng.
Đúng lúc Lý Thiên Hinh vẫn đang trầm tư một mình, thì bỗng dưng gió lớn nổi lên, cây cỏ nghiêng ngã, trời tối sầm lại đột ngột một cách bất thường. Khiến Lan Nhi cũng bắt đầu cảnh giác, chạy ngay đến chỗ chủ tử che chắn.
Lý Thiên Hinh mơ hồ cảm thấy có điều hiểm nguy sắp đến, lo lắng không yên. Chuyện bị hành thích với nàng không phải một ngày một bữa, nhưng lần này quả thực kỳ dị. Đến sắc trời đều đổi, lại có giông bão bất ngờ trong khi trước đó trời quang, cơ bản không thể do người làm được. Chuyện này sợ là nếu không phải là dị tượng, thì hẳn là một thế lực vô cùng đáng sợ đang kéo đến, dẫn đến đều gì đó chẳng lành sắp xảy ra.
Đúng như những gì Lý Thiên Hinh lo lắng, sau một lúc trời đột ngột xuất hiện dị tượng, thì từ đâu trên không trung xuất hiện một nhóm người mặc đồ đen từ đầu đến chân, không nói không rằng liền xông đến tấn công. Lan Nhi một mình bị bao vây tứ phía, lấy ra binh khí là một nhuyễn tiên bằng sắt mười ba khúc vung về phía kẻ địch, đồng thời cẩn thận che chắn cho chủ tử. Nhưng kẻ địch đông, sức chiến lại lớn, nên chẳng qua bao lâu đã lộ rõ thắng thua.
Tất cả những chiêu Lan Nhi đánh ra ra đều hoàn toàn bị áp chế, bị đẩy vào thế hạ phong. Kẻ địch vừa đông, lại vừa thạo sử dụng vũ khí đao kiếm tấn công tới, hoàn toàn không cho nàng một chút cơ hội chống trả. Thậm chí, trong lúc không để ý còn có một tên vung kiếm xém trúng Lý Thiên Hinh đang ở phía sau.
Lan Nhi thấy đấu tiếp không ổn liền kéo theo Lý Thiên Hinh chạy trước, tìm viện trợ, tránh thương tổn không hay. Nhưng kẻ địch cũng rất thông minh, sớm đã chặn đường rút từ đầu. Nàng không còn cách nào ngoài cố hết sức "lấy trứng chọi đá" và rất nhanh bị hạ gục sau đó.
Điều cuối cùng Lan Nhi nhìn thấy trước khi ngất đi là một trong số bọn chúng đã bắt được Lý Thiên Hinh, rồi dùng một thứ gì đó trông rất kỳ lạ khiến nàng ấy ngất đi. Nàng tức giận, cố sức chịu đau gượng dậy, nhưng kết quả lại bị ăn thêm một kiếm từ kẻ địch rồi liệm đi hẳn trong vũng máu đỏ tươi.
Đến khi Lan Nhi tỉnh lại thì đã là một thế giới vô cùng kỳ lạ, đầy những người mặc y phục tương tự Hoa Bảo Ngân và K' Hạnh lúc mới đến. Nhưng do trọng thương nặng, nên đi lang thang một chút đã ngất đi, không còn một chút ý thức, trong khi cả thân thể tràn đầy vết thương, đau đớn vô cùng. Lúc tỉnh lại lần nữa thì cũng đã ở trong nơi được gọi là phòng bệnh gì đó, trong khi trước mặt chính là gương mặt thân quen mà bản thân chẳng bao giờ quên, K' Hạnh cô nương.
Ở nơi khác, Lý Thiên Hinh sau khi bị người ta dùng dụng cụ sốc điện làm cho ngất đi, đến lúc tỉnh lại đã thấy bản thân bị dây xích trói lại nằm trên đất, xung quanh là mùi ẩm mốc, cùng mùi đất xộc lên mũi. Nàng cố gượng dậy, nhưng không cách nào nổi, do dư chứng của cơn sốc điện và bị trói.
Lý Thiên Hinh mơ mơ hồ hồ, không hiểu cuối cùng là chuyện gì đang diễn ra. Những kẻ kia hành động quá nhanh, chuyên nghiệp, so với thích khách trước đó quá khác biệt. Thêm nữa, liệu là ai có thể làm ra chuyện này. Nếu là Trần Cảnh, thì vừa có thể vừa không. Cả hai sớm đã thỏa thuận ổn, nhiều năm nay cũng nước sông không đụng nước giếng, nên bây giờ đột ngột muốn giết người thì có phần không hợp lý lắm.
Tuy nhiên, cũng có thể là kẻ thù bên ngoài của Lê Phụ Trần. Sau nhiều năm chinh chiến bên ngoài, Bảo Văn hầu đã có không ít kẻ địch, nên bọn chúng ra tay với Lý Thiên Hinh thì phần nào có thể hiểu được. Nhưng còn dị tượng, thì có thể giải thích thế nào được. Nó thật sự tương tự như dị tượng năm ấy, cái ngày mà Hoa Bảo Ngân xuất hiện.
Nếu liên quan đến nàng ấy, thì mình làm sao đây?, Lý Thiên Hinh nặng lòng. Dù đã nhiều năm chẳng gặp lại, nhưng nàng chắc chắn Hoa Bảo Ngân sẽ không bao giờ làm hại mình hơn bất cứ ai. Cô ấy là một đứa trẻ đáng yêu, là một tình nhân tốt và có trái tim nhân hậu hơn bất kỳ ai, nên làm ra chuyện gây hại này nhất định làm không thể. Nhưng cũng chính vì vậy mà mọi thứ lại càng đáng sợ hơn.
Liên quan đến Hoa Bảo Ngân, nhưng không phải cô làm thì nhất định là kẻ địch. Lý Thiên Hinh nhớ, rất nhớ, nhiều năm liền vẫn giữ hình bóng ấy, nhưng bản thân hiểu rõ hơn ai hết, cả hai không nên gặp lại. Bởi vì nếu lần nữa gặp lại nhau, chắc chắn sẽ lại là một lần đau thương và nàng không muốn làm người mình yêu tổn thương thêm lần nào nữa.
Lý Thiên Hinh sợ bản thân không còn đủ can đảm để như năm đó, có thể nhẫn tâm cắt đứt với Hoa Bảo Ngân. Năm ấy, nàng đã biết bao nhiêu là can đảm, mới có thể một lần dứt ra, mặc kệ cả trái tim của mình và người mình yêu đã phải chịu tổn thương. Còn hiện tại, khi đã qua nhiều nỗi nhớ nhung, lòng cũng âm thầm hối hận, thì sự can đảm năm xưa sợ cũng chẳng còn nữa, nếu phải chọn thêm một lần.
Nhớ lại năm ấy, chính Lý Thiên Hinh còn không biết tại sao mình can đảm từ bỏ được Hoa Bảo Ngân, người mà bản thân yêu vô cùng sâu đậm hơn bất cứ thứ gì, hay ai trên đời này. Nếu ngày ấy Trần Cảnh không đến, bản thân dũng cảm hơn, thì có lẽ sẽ mãi mãi chẳng rời xa, mọi chuyện cũng sẽ tốt hơn. Đúng không?
Đêm của năm ấy, Hoa Bảo Ngân chờ khi Trần Cảnh mới quay lại. Vừa quay lại, tâm tình trong lòng vốn không ổn, gặp lại Lý Thiên Hinh thì câu đầu tiên cho cả hai lại chính là lời chia ly. Lúc này cả Lan Nhi và K' Hạnh đều ở ngoài, nên hai người họ đến tận sau này vẫn không hiểu rõ tận tình mọi chuyện của cuộc chia ly.
"Ta không tiếp tục được nữa, chúng ta dừng lại đi", Lý Thiên Hinh quay đi, không đủ can đảm nhìn vào Hoa Bảo Ngân. Chính nàng khi nói ra lời trên có biết bao nhiêu đau lòng, phải hạ bao nhiêu quyết tâm. Bắt buộc rời xa nhau khi đang yêu nhất, đau lòng biết bao nhiêu, nàng thật sự hiểu. Nhưng nếu không buông, đợi khi Trần Thủ Độ thật sự hành động, thì dù là Trần Cảnh niệm tình xưa giúp đỡ cũng hoàn bất khả thi.
Phải đẩy Hoa Bảo Ngân vào nguy hiểm, thì Lý Thiên Hinh thà rằng hôm nay nhẫn tâm chặt bỏ đoạn tình cảm này, để cả hai đau thương một lần rồi kết thúc. Còn hơn dây dưa hồi lâu bên nhau trong sợ hãi, để rồi kết cục sợ là còn đau thương hơn cả cái chết của chính mình.
Lý Thiên Hinh cũng tính đến Hoa Bảo Ngân sau khi nghe lời chia tay sẽ tức giận, rồi hận mình thật nhiều. Nhưng nàng sai rồi, cô thật sự không tức giận, không khóc, mà ngược lại còn có bình tĩnh một cách khó hiểu.
Giọng bình ổn, không bất ngờ, không tức giận, Hoa Bảo Ngân hỏi, "Nàng thật sự muốn vậy sao?".
Đương nhiên Lý Thiên Hinh không muốn, nhưng không thể làm cách nào khác. Chuyện lần này là Trần Cảnh dùng tính mạng của Hoa Bảo Ngân ra tính, thì còn có thể làm gì đây. Nàng thà bản thân mình đau thương đến chết, cũng không muốn cả hai âm dương cách biệt.
"Ta không muốn bản thân mỗi ngày đều phải lo lắng bị phát hiện. Nhìn xem! Chúng ta chỉ quanh quẩn cùng nhau ở chỗ này, không thể tính mai sau. Vậy thì thử hỏi dừng, hay không dừng đây!".
"Ha! Ta cũng sớm đoán ra sẽ có ngày này. Chỉ là không ngờ, nhanh vậy liền đến thôi. Nghe đau lòng thật...".
Hoa Bảo Ngân nói lời trên trong khi môi nở nụ cười chua chát. Cô không tức giận, không oán hận Lý Thiên Hinh, vì bản thân thật sự sớm đoán được ngày hôm nay. Vừa rồi trên đường cũng đã nói qua với K' Hạnh, nếu lần này thật sự là phải buông tay, thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Không phải Hoa Bảo Ngân không yêu Lý Thiên Hinh, không phải không muốn ở cạnh nhau. Nhưng hiện thực trước mắt bày ra, mối quan hệ của họ có quá nhiều nguy cơ và kết cục khả thi nhất là họ phải tận mắt nhìn thấy người kia vì tình cảm này mà thương tổn nặng nề. Cho nên, cô sớm đã chuẩn bị cho nàng một đường lui. Chỉ là không ngờ, cuối cùng vẫn là bị chia tay trước. Trong lòng thành thật có chút đau nhói, muốn bật khóc thật to.
Đi đến bên cạnh Lý Thiên Hinh, Hoa Bảo Ngân vòng tay ôm lấy thân thể người yêu thật chặt cho lần cuối, dịu dàng nói, "Để ta ôm nàng một chút thôi, rồi ta sẽ không hối tiếc khi rời đi. Được không?".
Lý Thiên Hinh gật đầu không đáp, bề ngoài không chút biểu cảm bi thương, nhưng trong lòng lại là bão tố. Thâm tâm tựa như có hàng vạn mũi dao bén nhọn đang xâu xé trái tim nàng, đau đớn, thống khổ đến tận xương tủy. Cảm xúc trong tim cũng đang không ngừng gào thét, kêu hãy giữ người mình yêu lại, nhưng lý trí lại kiên định không được, phải để Hoa Bảo Ngân đi, để cho cô được an toàn. Dù cho điều đó với mình chính là nỗi đau thương không điểm ngừng, không cách cứu chữa.
"Nàng gầy thật đấy. Sau này ta không còn ở cạnh nữa, nhất định phải chăm sóc mình thật tốt. Dù là chuyện gì, cũng phải bảo vệ bản thân, đừng để mình thương tổn. Nếu không, ta sẽ không thể yên lòng được. Biết không?".
"Ưm...".
"Ban đêm ngủ cũng nhớ đắp chăn cẩn thận, đừng để cho bản thân bị cảm. Cũng đừng ngủ muộn quá, không tốt cho sức khỏe đâu. Khi rảnh thì cùng Lan Nhi chơi cờ, đừng tự mình một mình đơn độc như vậy, sẽ chán lắm. Nàng khi tắm cũng hay quên thời gian, nên nhớ nhắc trước Lan Nhi gọi. Không được để bản thân bệnh, chăm sóc bản thân thật nhiều. Được chứ?".
"Được...".
Hoa Bảo Ngân tạm an lòng, cười dịu dàng, hôn nhẹ vào tai của Lý Thiên Hinh, thì thầm, "Lời cuối cùng gửi đến người ta yêu. Đừng trách bản thân, hãy sống thật tốt khi không có ta bên cạnh. Ta ở nơi khác nhất định sẽ luôn dõi theo nàng. Nàng nhất định phải hạnh phúc hơn bất kỳ ai, vui vẻ hơn bất kỳ ai trên đời này. Có như vậy, ta mới an lòng được. Vĩnh biệt!".
Một câu "vĩnh biệt", chính thức kép lại đoạn tình duyên của cả hai. Hoa Bảo Ngân buông vòng tay, rồi quay lưng rời đi, bỏ lại Lý Thiên Hinh ở phía sau đã gục khóc tự lúc nào. Nàng rõ ràng đã nén rất nhiều, vậy mà cuối cùng vẫn không ngăn bản thân sao có thể dừng khóc. Đoạn tình cảm này chính là sâu đậm đến vậy, nhưng đến cuối lại nhẹ nhàng kết thúc trong mấy câu. Không cần thiên ngôn vạn ngữ, lời chia lìa trong nước mắt, nhưng sâu trong tâm lại ôm theo nỗi đau không cách vơi đến mãi mãi về sau.
Sau lần chia lìa đó, Lý Thiên Hinh gần như suốt ngày đều đăm đầu vào đọc sách, vào đánh cờ, luôn làm bản thân bận rộn để quên đi đoạn tình cảm bi thương và bóng hình của người khiến tâm mình không ngừng nhớ nhung. Để rồi, khi màn đêm buông xuống, trong vô thức vẫn gọi "Tiểu Bảo Bối của tỷ", rồi nước mắt lã chã lúc nào chẳng hay.
Suốt nhiều năm sau đó Lý Thiên Hinh luôn dành sự nhớ nhung cho Hoa Bảo Ngân, bất kể cả khi đã thành thân. Dù biết bản thân làm vậy có lỗi với Lê Phụ Trần, nhưng làm sao đây, khi tình yêu của nàng dành cho cô vẫn luôn ở đó, vẹn nguyên và sâu nặng hơn tất cả những thứ gì trên đời. Nàng thậm chí còn có một thời gian hậu thành thân với Bảo Văn hầu, luôn trong tình trạng không ngủ được khi về đêm, gây tổn hại sức khỏe không ít, cũng chỉ vị lo lắng đêm đến lại gọi tên người lòng mình thương yêu, nhớ nhung. Phải mất rất lâu sau đó, khi đã quen với cuộc sống mới, mọi thứ mới trở nên bình ổn.
Dù yêu sâu đậm là vậy, nhưng bản thân Lý Thiên Hinh có hai hài từ, phải làm một mẫu thân có trách nhiệm với hài tử của mình. Vậy nên, gặp lại lần nữa, tình cảm cùng trách nhiệm đối nhau, thì cũng tiến thoái lưỡng nan. Niềm vui gặp lại khó có được, trong khi đau đớn lại cứ ở đấy trực chờ bám lấy.
Trong khi Lý Thiên Hinh vẫn nửa tỉnh nửa mê, thì bên ngoài cũng bắt đầu ồn ào một phen. Nàng nghe thấy tiếng người, tiếng nổ, cùng hàng loạt tiếng bước chân dồn dập về phía mình. Cho đến khi bản thân bị ai đó mạnh bạo kéo đứng dậy, rồi mất một lúc hậu chấn độn, thì mới nhận ra mình đang bị ai đó lấy ra làm lá chắn, trong khi đối diện là một nhóm người ăn mặc kỳ lạ và cầm theo một thứ kỳ lạ chĩa về phía này.
Từ trong ý thức tỉnh táo dần, Lý Thiên Hinh nhìn rõ một thân ảnh quen thuộc bước ra từ nhóm người đối diện. Tuy thời gian đã làm thay đổi, da cũng tối màu hơn, khuôn mặt đến ánh mắt đều trông lãnh đạm, không còn là tiểu đáng yêu hay cười ngày xưa, nhưng đó thật sự là Hoa Bảo Ngân mà nàng đã ngày đêm nhớ mong. Tại sao chứ, tại sao đúng lúc này cô lại ở đây, khiến cho trái tim vốn luôn giữ cho bình yên lại trở nên mất khống chế, trở nên loạn nhịp. Đây chính là cái gọi là duyên phận trái ngang, nghiệt duyên ư?
Hoa Bảo Ngân mặt không biến sắc, một mực lãnh đạm, hướng đối diện, nhìn kẻ đang giữ chặt Lý Thiên Hinh làm con tin, hỏi, "Muốn gì?".
Kẻ đó vừa thấy Hoa Bảo Ngân liền kích động kêu, "Bảo Ngân! Anh thật sự yêu em mà, sao em lại làm như vầy với anh? Anh thật sự yêu em mà!".
"Rất yêu tôi? Yêu kiểu gì mà hại tôi té cầu thang bị chấn thương?".
Nhớ lại sự kiện đẫm máu đó, Hoa Bảo Ngân vẫn còn cảm thấy đau đầu không ít. Tuy nhiên, không nhờ một lần đó, thì cũng chẳng có một đoạn tình duyên vừa ngọt ngào lại vừa đau đớn kia của cô với Lý Thiên Hinh.
"Lần đó anh thật sự không cố ý. Là tại cha. Chính ông ấy xúi anh làm tất cả. Anh thật sự không cố ý làm em bị thương đâu, là cha cả. Nhưng không sao nữa rồi. Anh báo thù cho em, anh đã giết chết ông ấy rồi. Hahaha!", tên điên bật cười về chiến tích giết cha của hắn.
Tên đối diện thật sự là tên điên tội tề, khi trước khi cố tình muốn tấn công hại Hoa Bảo Ngân phải xuyên không, còn bây giờ thì hợp tác với tội phạm xuyên không bắt Lý Thiên Hinh. Không những vậy còn tự tay giết cha mình. Tên này thật sự dùng một chữ "điên" miêu tả là không đủ, chưa xứng một phần tội ác và bản chất thua cả vi sinh vật của hắn.
Nghe đến hắn đã giết cha hắn, Hoa Bảo Ngân trong lòng thầm khinh ghét, ngoài mặt lãnh đạm, nói, "Vậy còn người này thì liên quan gì? Nói yêu tôi thì đến bắt tôi, chứ liên quan gì người này". Cô chỉ tay về phía Lý Thiên Hinh trong khi hỏi, mặc dù bản thân đã biết là kẻ điên kia cố tình bắt nàng để dụ mình tới.
Tính ra vậy thì tên điên này cũng xem như có não, biết dùng kế dụ thỏ rời hang. Bởi thật sự việ thuê tội phạm thời gian bắt Lý Thiên Hinh sẽ dễ hơn bắt ngay Hoa Bảo Ngân, người bề ngoài bình thường, nhưng lại là con của cháu của một gia tộc có gốc quân sự, ảnh hưởng được trong và cả ngoài nước.
"Thì ai kêu em yêu cô ta như vậy. Anh có gì không tốt mà em yêu cô ta, không chịu yêu anh hả? Nên anh phải trước mắt em giết chết cô ta, không để em yêu cô ta nữa. Như vậy em sẽ thuộc về anh. Em nhất định phải thuộc về anh thôi Bảo Ngân!", tên điên trở nên mất bình tĩnh. Mắt hắn nhìn Hoa Bảo Ngân đầy đầy dục vọng chiếm hữu, trong khi tay cầm dao đã nâng cao sát vào cổ Lý Thiên Hinh, khiến cổ nàng bị cắt trúng, khiến máu tươi bắt đầu chảy.
Hoa Bảo Ngân nhìn thấy Lý Thiên Hinh chảy máu thì bắt đầu sợ, nhất thời trong lòng bất an, dù ngoài mặt vẫn tỏ ra lãnh đạm vô tình. Song, cũng không vì vậy mà từ bỏ đàm phán, mà thay vào liền sử dụng kế sách đã chuẩn bị, nói, "Ai nói anh tôi yêu cô ta. Ờ! Thì đúng là từng yêu đấy, nhưng giờ thì... Ha! Ai đâu yêu một người hoài không chán".
Một lời "từng yêu" của Hoa Bảo Ngân như đâm thẳng vào tim của Lý Thiên Hinh, khiến nàng chịu nỗi đau thấu trời. Rõ ràng là biết có thể kia là lời nói dối, nhưng vì sao lòng vẫn không thể ngừng đau.
Một người từng yêu mình nhiều hơn bất cứ ai, giờ lại nói chỉ từng yêu mình, trong khi mình là còn yêu người ta rất nhiều. Nỗi đau này của Lý Thiên Hinh, liệu ai có thể thấu đây.
"Em nói dối! Em không yêu cô ta vậy sao đến đây? Em rõ ràng là yêu cô ta, nên đến đây cứu người. Em nhất định còn yêu cô ta!".
"Tại vì ân nghĩa. Năm đó anh hại tôi xuyên không, là cô ta cứu. Hôm nay đến trả ơn, vậy thôi".
"Thật... thật vậy sao? Em nói dối đúng không?".
"Anh vẫn không tin chứ gì. Vậy tôi giới thiệu anh người yêu mới của tôi luôn vậy. Ngọc Ngân à!".
Hoa Bảo Ngân vừa dứt lời, Đặng Ngọc Ngân liền từ trong đám người đi ra. Cô xinh đẹp trẻ trung, đáng yêu, lại có nét đơn thuần. Song, lại có khuôn mặt hoàn toàn giống Lý Thiên Hinh, so với nàng chắc cũng chỉ khác nhau về khí chất và tuổi tác.
"Sư phụ à!", Đặng Ngọc Ngân ôm chặt tay Hoa Bảo Ngân, tỏ ra là một cô gái nhỏ đáng yêu.
"Sư phụ? Cô ta gọi em là sư phụ, không phải người yêu mà!", tên điên tỏ ra tức giận. Miệng hắn thì không tin, nhưng ánh mắt ghen tuông, tức giận đã bắt đầu ném thẳng về phía Đặng Ngọc Ngân.
"Ủa? Người ta trước tình cô trò, sau yêu đương mà. Mắc gì mấy người ý kiến chứ!", Đặng Ngọc Ngân tỏ ra xéo sắc. Cô bình thường không muốn, chứ muốn là xéo sắc thuộc hàng thứ dữ chứ chẳng đùa.
"Mày nói cái gì hả, con chó kia! Ai cho phép mày đụng vào Bảo Ngân của tao?".
"Ớ! Sư phụ à! Tên đó nổi điên với em kìa", Đặng Ngọc Ngân nũng nịu với Hoa Bảo Ngân. Vừa chu mỏ phồng má, lại vừa kéo áo. Tỏ ra thật sự là một người yêu nhỏ bé, đáng yêu, cần được yêu thương.
Hoa Bảo Ngân cũng nhiệt tình phối hợp, ánh mắt phá lệ trở nên dịu dàng, xoa đầu Đặng Ngọc Ngân, nói, "Ngoan! Đừng sợ. Anh ta đang ghen tuông thôi. Chờ cứu xong người, lúc quay về chị sẽ thưởng cho em".
"Hihihi! Hứa rồi đó. Yêu!".
Tự ý thêm kịch bản, Đặng Ngọc Ngân chu môi muốn hôn hôn với Hoa Bảo Ngân. Cô gái nhỏ này rõ ràng là cố ý "thừa nước đục thả câu" rồi.
Hoa Bảo Ngân vì đại cuộc, nên đã nâng má và vờ như hôn môn với học trò của mình. Trong khi mọi người điều cho rằng giữa họ diễn ra nụ hôn môi ngọt ngào, thì sự thật là lúc dùng tay giữ mặt, cô đã dùng hai ngón tay cái tạo thành chữ "X" trên môi Đặng Ngọc Ngân, tránh để thật sự môi chạm môi với nhau.
Nụ hôn giả trông quá chân thật, khiến cho tên điên kia hiểu lầm là nụ hôn ngọt ngào, nên liền đẩy Lý Thiên Hinh ra, xông đến muốn xử lý Đặng Ngọc Ngân. Nhưng hắn không ngờ trong giây phút hắn vừa bỏ nàng ra, cũng là khi ăn trọn ba phát đạn từ người mình yêu.
Khuôn mặt không biến sắc, hành động gọn lẹ, Hoa Bảo Ngân bắn hai phát vào chân và một phát súng vào vai của tên điên. Đồng thời nhanh nhẹn chạy đến đỡ lấy Lý Thiên Hinh vẫn còn yếu ớt bị đẩy ngã trên đất, rồi lấy tay mình giữ lấy vết thương ở cổ đang chảy máu của nàng.
Hoa Bảo Ngân nhìn Lý Thiên Hinh bị thương trong vòng tay của mình, tháo bỏ sự lãnh đạm, lo lắng, trấn an, "Đừng sợ. Ngay lập tức xe cấp cứu sẽ đến ngay". Cô trấn an nàng rồi, lại quay sang nhìn đám người của mình đang thu dọn tàn cuộc, bắt giữ tên điên đã bị bắn ngất, hét, "Xe cấp cứu đâu rồi!".
Một tên trong số họ vội đáp, "Xin tiểu thư đừng tức giận! Do vấn đề dịch chuyển không gian, nên họ tầm ba phút nữa mới đến được".
"Hừ! Một đám vô dụng".
Hoa Bảo Ngân tức giận với vệ sĩ của mình, rồi lại quay sang nhìn Lý Thiên Hinh, ánh mắt đầy dịu dàng, lần nữa trấn an, "Đợi chút nữa. Đợi chút nữa sẽ không sao, không đau nữa. Nàng chịu thêm một chút nữa thôi".
Trong khoảnh khắc này, ánh mắt của Lý Thiên Hinh và Hoa Bảo Ngân lại lần nữa va nhau. Hai đôi mắt chân thành, tràn ngập yêu thương, tình cảm năm ấy tựa như vẹn nguyên chưa từng sứt mẻ, cũng chưa có sự chia xa mười mấy năm qua. Họ cũng vì ánh mắt này liền xác nhận nhiều năm qua đối phương dành tình cảm cho mình vẫn vậy, một chút thay đổi cũng chưa từng có.
Lý Thiên Hinh ngắm nhìn khuôn mặt đã trở nên góc cạnh, trưởng thành hơn của Hoa Bảo Ngân, đau lòng nói, "Nàng thay đổi nhiều quá, Tiểu Bảo Bối!".
"Cũng hơn mười năm, ta sớm cũng chẳng còn trẻ trung. Mà nàng cũng vậy. Ta xém không nhận ra nàng rồi, Tiểu Tâm Can!".
Một tiếng "Tiểu Bảo Bối", một tiếng "Tiểu Tâm Can", Đặng Ngọc Ngân bên cạnh nhìn mà đau lòng không thôi. Cô cuối cùng cũng hiểu, ánh mắt dịu dàng hôm đó là dành cho ai.
Không phải Đặng Ngọc Ngân, không phải ai cả. Trong nhân gian này, Hoa Bảo Ngân độc nhất chỉ dành dịu dàng, chân thành cho một Lý Thiên Hinh. Bất kể là bao lâu, thì cũng sẽ vẹn nguyên như vậy. Dù cho viện tiễn xuyên tâm, thiên địa hợp, cũng tuyệt chẳng thể cản trở đoạn tình cảm này của cô dành cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.