Chương 188: Chặn đường thông báo 2
Tần Giản
30/05/2017
Gió nhẹ nhàng thổi,
mang theo chút mùi hoa thấm lạnh lùa vào người Thái tử phi. Bà nhìn Lâm
Nguyên Hinh xinh đẹp, không hiểu vì sao lại đột nhiên thở dài: “Hinh
Nhi, ngươi là chủ nhân yến hội. Vừa rồi nha đầu của ngươi xảy ra chuyện, ngươi đưa ta về cũng liền thôi. Nếu thật sự còn không xuất hiện, người
khác sẽ lại lấy ngươi làm đề tài nói chuyện. Giữ lại Âu Dương tiểu thư ở đây trò chuyện với ta là được rồi, ngươi cứ đi đi!”
Lâm Nguyên Hinh sửng sốt, lập tức hiểu được, cúi đầu nói: "Dạ!”
Nàng mơ hồ đoán được Thái tử phi muốn nói chuyện riêng với Âu Dương Noãn, trong lòng không khỏi lo lắng. Nhưng cũng không tốt để nói thêm cái gì, chỉ có thể an ủi nhìn Âu Dương Noãn rồi chậm rãi đi ra ngoài.
Thái tử phi nhìn Âu Dương Noãn, ánh mắt thực ôn hòa, nhẹ giọng nói: “Hài tử, ngươi vừa rồi chớp mắt với ta, là muốn nói riêng với ta cái gì sao?”
Âu Dương Noãn gật gật đầu. Chính phi Hoàng trưởng tôn có thai, địa vị cùng tính mạng của Lâm Nguyên Nhu sẽ bị uy hiếp. Mà điều này bất quá chỉ là một góc bóng ma trong gia tộc hoàng thất.
Ngay cả Chu Chỉ Quân có tâm ngoan thủ lạt thì cũng là vì đứa nhỏ của chính mình. Thắng làm vua thua làm giặc, không thể nói rõ ai đúng ai sai, bất quá đều chỉ vì sinh tồn mà thôi.
Thái tử phi là nữ chủ nhân chân chính của phủ Thái tử, có một số chuyện, có một số lời thật sự không cần cũng không nên giấu diếm bà. Âu Dương Noãn cố nén trụ cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, quyết tâm, quỳ mạnh xuống đất, nhẹ giọng nói: “Cầu Thái tử phi cứu biểu tỷ!”
Thái tử phi ngẩn ra, thần sắc vốn ôn nhu cũng chậm rãi biến mất. Bà đến gần Âu Dương Noãn nói: “Ngươi có biết bản thân đang nói gì không?”
Âu Dương Noãn gian nan nín thở, thanh âm trầm tĩnh như dòng nước đóng băng, nàng bình tĩnh nói: “Hôm nay Âu Dương Noãn ngẫu nhiên phát hiện ra, trong Mặc hà trai có một bức Quan âm tử đồ. Nước mực dùng để vẽ cực kỳ cổ quái, nếu hít vào thường xuyên, lâu dài có thể mất mạng!”
Ngực Thái tử phi căng cứng, cơ hồ nhịn không được mà biến sắc: “Cái gì?”
Âu Dương Noãn nghiêm mặt nói: "Âu Dương Noãn đối thư pháp thập phần yêu thích, đối các loại mực cũng hiểu rõ. Màu mực bức họa kia tiên diễm hơn bình thường, trong đó có một màu nâu mang theo vân son. Đây là điều cực kỳ hiếm thấy cho nên tiểu nữ mới nổi lên nghi ngờ. Nếu Thái tử phi không tin, có thể nghiệm chứng!”
Ánh mắt Thái tử phi chợt lạnh: “Những lời của ngươi ngày hôm nay, rốt cuộc là có mục đích gì?”
Âu Dương Noãn nâng mặt lên, cười nhẹ. Chỉ là thanh âm có chút nặng nề: “Tiểu nữ biết, nếu nói với Thái tử phi, ngài nhất định sẽ hoài nghi ta có mục đích riêng. Nhưng so với chuyện đó ta lại càng quan tâm đến bình an của biểu tỷ hơn. Bức tranh này là biểu tỷ cầu ở Thủy nguyệt am mang về, nếu ngài thực sự hoài nghi mục đích của ta, có thể đi điều tra người đứng sau là ai! Chắc chắn không thể nào không để lại chút dấu vết nào!”
Thái Tử Phi nghe vậy thì chấn động, yên lặng nhìn Âu Dương Noãn nửa ngày.
Âu Dương Noãn thẳng lưng, vẻ mặt quật cường. Đáy lòng Thái tử phi trở nên ảm đạm, khẽ thở dài rồi bỗng nhiên cúi đầu rầu rĩ nói một câu: “Âu Dương tiểu thư, ngươi rất tốt!”
Âu Dương Noãn nhất thời không thể hiểu ý. Thái tử phi thở dài: “Ngươi đã nói thật với ta. Tốt lắm!”
Âu Dương Noãn cúi đầu: “Thái tử phi đánh giá cao. Nếu hôm nay không phải biểu tỷ bị hại, ta sẽ không làm điều thừa!”
Thái tử phi ý vị nhìn nàng, trong đôi mắt đã thêm phần lạnh lẽo. Khuôn mặt trở nên nghiêm khắc: “Loại này không quan trọng kỹ xảo, bất quá chỉ là bình thường mà thôi!”
Âu Dương Noãn gọn gàng dứt khoát nói: "Đây vốn là gia sự của Hoàng trưởng tôn, không đến lượt một người ngoài như ta xen vào. Nhưng Hinh biểu tỷ cùng Âu Dương Noãn tình như tỷ muội, ta thật sự không đành lòng nhìn biểu tỷ lâm vào tuyệt cảnh. Xin Thái tử phi hãy quan tâm tỷ ấy nhiều hơn!”
Ngón tay Thái tử phi nhẹ nhàng mơn trớn vòng mã não trên cổ tay, giống như không chút để ý nói: “Đây là do biểu tỷ ngươi bảo ngươi nói sao?”
Âu Dương Noãn mỉm cười: "Thái tử phi, ngài có thể hoài nghi ta nhưng không nên hoài nghi biểu tỷ. Nàng không phải người như vậy!”
Thần sắc Thái tử phi hòa hoãn: “Phải, ta không nên hoài nghi nàng. Hinh Nhi là đứa nhỏ đơn thuần, cũng vì nguyên nhân đó nên ta mới thích nàng. Ta đã sớm nói với Hinh Nhi, nàng tuy rằng có hiếu tâm với ta nhưng tâm tư này cũng nên đặt vào Hoàng trưởng tôn, đặt vào những việc, những người sau hậu viện. Nhưng nàng đúng là vẫn còn nhỏ tuổi, không thể lĩnh hội được điểm này. Âu Dương tiểu thư, ngươi nói có đúng không?”
Âu Dương Noãn rũ mắt xuống: “Biểu tỷ cũng có tâm tư của nàng. Làm cho Thái tử phi vui vẻ là tâm nguyện của Hoàng trưởng tôn, nàng vì phu quân phân ưu cũng là bổn phận. Còn nữa, bên người Hoàng trưởng tôn còn có Chính phi cùng các thị thiếp khác, cũng sẽ không cô đơn nếu thiếu nàng. Ngược lại bên cạnh Thái tử phi, biểu tỷ nói thường xuyên được ngài chỉ điểm dạy bảo, nàng học được rất nhiều điều!”
Thái tử phi nghiêm túc nhìn Âu Dương Noãn, thần sắc đã trở nên ôn hòa: “Hài tử ngoan, mau đứng lên đi!”
Âu Dương Noãn càng thêm khiêm trác, chậm rãi đứng lên: “Đa tạ Thái tử phi!”
Thái tử phi cười lắc lắc đầu, nói: "Ngươi chọn nói cho ta biết mà không phải là Hoàng trưởng tôn, chẳng qua là do cảm thấy hắn ngoài mặt xử lý sự việc công bằng nhưng thực chất lại yêu thích Chu Chỉ Quân hơn. Còn với Hinh Nhi tôn trọng cùng trân trọng chỉ là xuất phát từ sự tôn trọng đối với Trấn quốc Hầu phủ mà thôi, có phải không?”
Trong mắt Âu Dương Noãn mơ hồ có chút sợ hãi nhưng thanh âm lại rất bình tĩnh: “Tiểu nữ không dám!”
Thái Tử Phi đột nhiên cười ha hả: "Có cái gì không dám? Đứa nhỏ Diễn Nhi này ta rất hiểu. Không chỉ là hắn mà nam nhân đều như thế, đều có chút ham thích mới mẻ. Chỉ Quân dung mạo cùng tâm cơ đều hơn Hinh Nhi rất nhiều, lại vào trễ hơn nàng, nay còn có thai. Hắn để ý quan tâm hơn cũng là điều khó tránh khỏi!”
Nguyên nhân vì Chu Chỉ Quân đang có thai, không có khả năng bị trừng phạt nên Âu Dương Noãn mới không nói chuyện này cho Lâm Nguyên Hinh.
Biểu tỷ tâm tư đơn thuần, quá mức thiện lương, vạn nhất biết được chuyện này, cho dù có thể chịu hạ oán hận nhưng lời nói cử chỉ cũng khó đảm bảo không bị Chu Chỉ Quân nhìn ra manh mối.
Nếu không phải đã chết qua một lần, Âu Dương Noãn làm sao có thể hiểu hết chân lý của một chữ nhẫn. Nhẫn nại, nhẫn nhịn đến mức trong lòng như có lợi trảo hung hăng cào xé cùng lôi kéo, từng chút từng chút đau đớn nhưng cũng sẽ vẫn mỉm cười ôn nhu với kẻ thù. Cho đến một ngày, một kích tất trúng đem đối phương chết không có chỗ chôn.
Nếu hiện tại nói hết cho Lâm Nguyên Hinh, sẽ khiến nàng sinh ra cảnh giác. Sau đó vạn nhất nàng không thể nhịn xuống oán giận, như vậy sẽ có hậu quả gì?
Cho nên Âu Dương Noãn vẫn mãi cân nhắc, cuối cùng lựa chọn Thái tử phi. Bà có lẽ để ý đứa nhỏ trong bụng Chu Chỉ Quân lại càng để ý an bình cùng thể diện hoàng thất gia tộc.
Lúc này, Âu Dương Noãn trầm mặc. Trong giọng nói nói có một loại lạnh bạc, cũng có một loại bi ai của người từng trải. Bên trong thanh âm hàm chứa sự lạnh lẽo, xuyên thấu qua da thịt thấm vào lòng người. Âu Dương Noãn bình tĩnh nhìn đối phương, mang theo khẩu khí khẩn cầu: “Thái tử phi, ngài…”
Thái tử phi híp mắt lại, trên mặt vẫn là thần sắc ôn hòa vô hại nhưng đáy mắt lại lóe ra ánh sáng rét lạnh: “Phủ người khác ta không biết, còn trong phủ Thái tử không chấp nhận được những thứ hại người này!”
Âu Dương Noãn yên lòng, chỉ cần Thái tử phi ra mặt chỉ Chu Chỉ Quân, nhất định có thể khiến đối phương thu liễm một chút. Trước khi sinh ra trưởng tử, Lâm Nguyên Hinh sẽ có một đoạn ngày tháng an toàn.
Thái tử phi lại nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn, thẳng đến khi lòng nàng hơi nảy lên mới mỉm cười nói: “Khi Chỉ Quân chưa gả vào phủ Thái tử, ta cũng từng gặp qua. Đứa nhỏ này tính tình ôn nhu trầm tĩnh lại ngại ngùng. Chẳng qua biểu tỷ ngươi vào cửa trước, lại khiến ta rất thích, đã đứng vững trong phủ rồi nên nàng khó tránh khỏi có chút gấp….Nhìn ra bên ngoài, nam nhân có tranh đấu của bọn họ, nữ nhân cũng có thế giới của mình. Đừng nói đến phủ Thái tử, cho dù chỉ là nhà bình thường thì tranh đấu giữa thê thiếp cũng rất gay gắt. Phàm là dính đến địa vị chính thê, dính đến quyền lực, người nào không đánh cược cả bản thân, không tiếc sử dụng mọi thủ đoạn. Ủy khuất của Hinh Nhi bất quá chỉ vừa mới bắt đầu…”
Khóe mắt Thái tử phi ẩn ẩn có chút mất mát, nhưng giọng điệu lại rất bình thản mà xa cách. Cho dù là cả thân đang phẫn nộ cũng vẫn thản nhiên không dấu vết. Bình tĩnh như vậy, chung quy cũng là đã trải qua nhiều biến cố.
Âu Dương Noãn nghe, lại như bị đánh một cái thật mạnh vào ngực. Chu Chỉ Quân muốn tính mạng biểu tỷ, dữ dội và tàn nhẫn. Nhưng trong mắt Thái tử phi chỉ như thủ đoạn tranh chấp nơi hậu viện. Chỉ cần địa vị bị uy hiếp thì sẽ đoạt tính mạng ngươi….
Âu Dương Noãn hơi hơi cúi đầu, nói: “Xin Thái tử phi yên tâm. Biểu tỷ tuyệt đối sẽ không biết chuyện này. Lại càng không vì vậy mà làm ảnh hưởng đến hòa khí với chính phi!”
“Đứa nhỏ này thông minh như vậy, khó trách Trưởng công chúa lại thích ngươi. Hai năm nay mỗi khi có yến hội, nàng đều mang theo ngươi!”
Thái tử phi nói đến một nửa lại cố ý dừng lại. Nhưng Âu Dương Noãn lại lẳng lặng đứng, cũng không tiếp câu chuyện. Thái tử phi không nhịn được mà truy vấn một câu: “Ta cũng rất kỳ quái, vì sao nàng lại thích ngươi như vậy?”
Âu Dương Noãn thản nhiên cười: “Công chúa thường nói, nếu nữ nhi của mình có thể bình an lớn lên thì cũng sẽ giống như ta. Cho nên tiểu nữ nghĩ đây chính là nguyên nhân công chúa coi trọng ta!”
Thái tử phi lại nhìn nàng, còn nghiêm túc gật gật đầu: “Con mắt nhìn người của Đại công chúa ta công nhận. Lúc trước ta chỉ nghĩ ngươi chẳng qua là cố ý lấy lòng để có thể tiến thân. Nhưng hôm nay xem ra, ngươi khác xa với hạng người đầu cơ mà ta tưởng tượng trước đây!”
Những lời của Âu Dương Noãn hôm nay, quả thực là rất mạo hiểm. Nhưng nàng lại vì Lâm Nguyên Hinh mà hoàn toàn không để ý. Cho nên câu thừa nhận này của Thái tử phi là hoàn toàn xuất phát từ chân tâm. Âu Dương Noãn tất nhiên nhận ra, nhưng nàng chỉ lẳng lặng cúi đầu.
Từ tập hiền quán đi ra, trong mắt Âu Dương Noãn đã là một mảnh hàn đàm thủy tĩnh, hờ hững, vững vàng mà lại sâu thẳm, đã hoàn toàn che đi cảm xúc bên trong….
Yến hội kết thúc, Âu Dương Tước đã đứng chờ trước xe ngựa. Thấy Lâm Nguyên Hinh tự mình tiễn Âu Dương Noãn chậm rãi bước ra liền nhanh chóng hành lễ rồi nói: “Tỷ tỷ, chúng ta về thôi!”
Lâm Nguyên Hinh sửng sốt, lập tức hiểu được, cúi đầu nói: "Dạ!”
Nàng mơ hồ đoán được Thái tử phi muốn nói chuyện riêng với Âu Dương Noãn, trong lòng không khỏi lo lắng. Nhưng cũng không tốt để nói thêm cái gì, chỉ có thể an ủi nhìn Âu Dương Noãn rồi chậm rãi đi ra ngoài.
Thái tử phi nhìn Âu Dương Noãn, ánh mắt thực ôn hòa, nhẹ giọng nói: “Hài tử, ngươi vừa rồi chớp mắt với ta, là muốn nói riêng với ta cái gì sao?”
Âu Dương Noãn gật gật đầu. Chính phi Hoàng trưởng tôn có thai, địa vị cùng tính mạng của Lâm Nguyên Nhu sẽ bị uy hiếp. Mà điều này bất quá chỉ là một góc bóng ma trong gia tộc hoàng thất.
Ngay cả Chu Chỉ Quân có tâm ngoan thủ lạt thì cũng là vì đứa nhỏ của chính mình. Thắng làm vua thua làm giặc, không thể nói rõ ai đúng ai sai, bất quá đều chỉ vì sinh tồn mà thôi.
Thái tử phi là nữ chủ nhân chân chính của phủ Thái tử, có một số chuyện, có một số lời thật sự không cần cũng không nên giấu diếm bà. Âu Dương Noãn cố nén trụ cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, quyết tâm, quỳ mạnh xuống đất, nhẹ giọng nói: “Cầu Thái tử phi cứu biểu tỷ!”
Thái tử phi ngẩn ra, thần sắc vốn ôn nhu cũng chậm rãi biến mất. Bà đến gần Âu Dương Noãn nói: “Ngươi có biết bản thân đang nói gì không?”
Âu Dương Noãn gian nan nín thở, thanh âm trầm tĩnh như dòng nước đóng băng, nàng bình tĩnh nói: “Hôm nay Âu Dương Noãn ngẫu nhiên phát hiện ra, trong Mặc hà trai có một bức Quan âm tử đồ. Nước mực dùng để vẽ cực kỳ cổ quái, nếu hít vào thường xuyên, lâu dài có thể mất mạng!”
Ngực Thái tử phi căng cứng, cơ hồ nhịn không được mà biến sắc: “Cái gì?”
Âu Dương Noãn nghiêm mặt nói: "Âu Dương Noãn đối thư pháp thập phần yêu thích, đối các loại mực cũng hiểu rõ. Màu mực bức họa kia tiên diễm hơn bình thường, trong đó có một màu nâu mang theo vân son. Đây là điều cực kỳ hiếm thấy cho nên tiểu nữ mới nổi lên nghi ngờ. Nếu Thái tử phi không tin, có thể nghiệm chứng!”
Ánh mắt Thái tử phi chợt lạnh: “Những lời của ngươi ngày hôm nay, rốt cuộc là có mục đích gì?”
Âu Dương Noãn nâng mặt lên, cười nhẹ. Chỉ là thanh âm có chút nặng nề: “Tiểu nữ biết, nếu nói với Thái tử phi, ngài nhất định sẽ hoài nghi ta có mục đích riêng. Nhưng so với chuyện đó ta lại càng quan tâm đến bình an của biểu tỷ hơn. Bức tranh này là biểu tỷ cầu ở Thủy nguyệt am mang về, nếu ngài thực sự hoài nghi mục đích của ta, có thể đi điều tra người đứng sau là ai! Chắc chắn không thể nào không để lại chút dấu vết nào!”
Thái Tử Phi nghe vậy thì chấn động, yên lặng nhìn Âu Dương Noãn nửa ngày.
Âu Dương Noãn thẳng lưng, vẻ mặt quật cường. Đáy lòng Thái tử phi trở nên ảm đạm, khẽ thở dài rồi bỗng nhiên cúi đầu rầu rĩ nói một câu: “Âu Dương tiểu thư, ngươi rất tốt!”
Âu Dương Noãn nhất thời không thể hiểu ý. Thái tử phi thở dài: “Ngươi đã nói thật với ta. Tốt lắm!”
Âu Dương Noãn cúi đầu: “Thái tử phi đánh giá cao. Nếu hôm nay không phải biểu tỷ bị hại, ta sẽ không làm điều thừa!”
Thái tử phi ý vị nhìn nàng, trong đôi mắt đã thêm phần lạnh lẽo. Khuôn mặt trở nên nghiêm khắc: “Loại này không quan trọng kỹ xảo, bất quá chỉ là bình thường mà thôi!”
Âu Dương Noãn gọn gàng dứt khoát nói: "Đây vốn là gia sự của Hoàng trưởng tôn, không đến lượt một người ngoài như ta xen vào. Nhưng Hinh biểu tỷ cùng Âu Dương Noãn tình như tỷ muội, ta thật sự không đành lòng nhìn biểu tỷ lâm vào tuyệt cảnh. Xin Thái tử phi hãy quan tâm tỷ ấy nhiều hơn!”
Ngón tay Thái tử phi nhẹ nhàng mơn trớn vòng mã não trên cổ tay, giống như không chút để ý nói: “Đây là do biểu tỷ ngươi bảo ngươi nói sao?”
Âu Dương Noãn mỉm cười: "Thái tử phi, ngài có thể hoài nghi ta nhưng không nên hoài nghi biểu tỷ. Nàng không phải người như vậy!”
Thần sắc Thái tử phi hòa hoãn: “Phải, ta không nên hoài nghi nàng. Hinh Nhi là đứa nhỏ đơn thuần, cũng vì nguyên nhân đó nên ta mới thích nàng. Ta đã sớm nói với Hinh Nhi, nàng tuy rằng có hiếu tâm với ta nhưng tâm tư này cũng nên đặt vào Hoàng trưởng tôn, đặt vào những việc, những người sau hậu viện. Nhưng nàng đúng là vẫn còn nhỏ tuổi, không thể lĩnh hội được điểm này. Âu Dương tiểu thư, ngươi nói có đúng không?”
Âu Dương Noãn rũ mắt xuống: “Biểu tỷ cũng có tâm tư của nàng. Làm cho Thái tử phi vui vẻ là tâm nguyện của Hoàng trưởng tôn, nàng vì phu quân phân ưu cũng là bổn phận. Còn nữa, bên người Hoàng trưởng tôn còn có Chính phi cùng các thị thiếp khác, cũng sẽ không cô đơn nếu thiếu nàng. Ngược lại bên cạnh Thái tử phi, biểu tỷ nói thường xuyên được ngài chỉ điểm dạy bảo, nàng học được rất nhiều điều!”
Thái tử phi nghiêm túc nhìn Âu Dương Noãn, thần sắc đã trở nên ôn hòa: “Hài tử ngoan, mau đứng lên đi!”
Âu Dương Noãn càng thêm khiêm trác, chậm rãi đứng lên: “Đa tạ Thái tử phi!”
Thái tử phi cười lắc lắc đầu, nói: "Ngươi chọn nói cho ta biết mà không phải là Hoàng trưởng tôn, chẳng qua là do cảm thấy hắn ngoài mặt xử lý sự việc công bằng nhưng thực chất lại yêu thích Chu Chỉ Quân hơn. Còn với Hinh Nhi tôn trọng cùng trân trọng chỉ là xuất phát từ sự tôn trọng đối với Trấn quốc Hầu phủ mà thôi, có phải không?”
Trong mắt Âu Dương Noãn mơ hồ có chút sợ hãi nhưng thanh âm lại rất bình tĩnh: “Tiểu nữ không dám!”
Thái Tử Phi đột nhiên cười ha hả: "Có cái gì không dám? Đứa nhỏ Diễn Nhi này ta rất hiểu. Không chỉ là hắn mà nam nhân đều như thế, đều có chút ham thích mới mẻ. Chỉ Quân dung mạo cùng tâm cơ đều hơn Hinh Nhi rất nhiều, lại vào trễ hơn nàng, nay còn có thai. Hắn để ý quan tâm hơn cũng là điều khó tránh khỏi!”
Nguyên nhân vì Chu Chỉ Quân đang có thai, không có khả năng bị trừng phạt nên Âu Dương Noãn mới không nói chuyện này cho Lâm Nguyên Hinh.
Biểu tỷ tâm tư đơn thuần, quá mức thiện lương, vạn nhất biết được chuyện này, cho dù có thể chịu hạ oán hận nhưng lời nói cử chỉ cũng khó đảm bảo không bị Chu Chỉ Quân nhìn ra manh mối.
Nếu không phải đã chết qua một lần, Âu Dương Noãn làm sao có thể hiểu hết chân lý của một chữ nhẫn. Nhẫn nại, nhẫn nhịn đến mức trong lòng như có lợi trảo hung hăng cào xé cùng lôi kéo, từng chút từng chút đau đớn nhưng cũng sẽ vẫn mỉm cười ôn nhu với kẻ thù. Cho đến một ngày, một kích tất trúng đem đối phương chết không có chỗ chôn.
Nếu hiện tại nói hết cho Lâm Nguyên Hinh, sẽ khiến nàng sinh ra cảnh giác. Sau đó vạn nhất nàng không thể nhịn xuống oán giận, như vậy sẽ có hậu quả gì?
Cho nên Âu Dương Noãn vẫn mãi cân nhắc, cuối cùng lựa chọn Thái tử phi. Bà có lẽ để ý đứa nhỏ trong bụng Chu Chỉ Quân lại càng để ý an bình cùng thể diện hoàng thất gia tộc.
Lúc này, Âu Dương Noãn trầm mặc. Trong giọng nói nói có một loại lạnh bạc, cũng có một loại bi ai của người từng trải. Bên trong thanh âm hàm chứa sự lạnh lẽo, xuyên thấu qua da thịt thấm vào lòng người. Âu Dương Noãn bình tĩnh nhìn đối phương, mang theo khẩu khí khẩn cầu: “Thái tử phi, ngài…”
Thái tử phi híp mắt lại, trên mặt vẫn là thần sắc ôn hòa vô hại nhưng đáy mắt lại lóe ra ánh sáng rét lạnh: “Phủ người khác ta không biết, còn trong phủ Thái tử không chấp nhận được những thứ hại người này!”
Âu Dương Noãn yên lòng, chỉ cần Thái tử phi ra mặt chỉ Chu Chỉ Quân, nhất định có thể khiến đối phương thu liễm một chút. Trước khi sinh ra trưởng tử, Lâm Nguyên Hinh sẽ có một đoạn ngày tháng an toàn.
Thái tử phi lại nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn, thẳng đến khi lòng nàng hơi nảy lên mới mỉm cười nói: “Khi Chỉ Quân chưa gả vào phủ Thái tử, ta cũng từng gặp qua. Đứa nhỏ này tính tình ôn nhu trầm tĩnh lại ngại ngùng. Chẳng qua biểu tỷ ngươi vào cửa trước, lại khiến ta rất thích, đã đứng vững trong phủ rồi nên nàng khó tránh khỏi có chút gấp….Nhìn ra bên ngoài, nam nhân có tranh đấu của bọn họ, nữ nhân cũng có thế giới của mình. Đừng nói đến phủ Thái tử, cho dù chỉ là nhà bình thường thì tranh đấu giữa thê thiếp cũng rất gay gắt. Phàm là dính đến địa vị chính thê, dính đến quyền lực, người nào không đánh cược cả bản thân, không tiếc sử dụng mọi thủ đoạn. Ủy khuất của Hinh Nhi bất quá chỉ vừa mới bắt đầu…”
Khóe mắt Thái tử phi ẩn ẩn có chút mất mát, nhưng giọng điệu lại rất bình thản mà xa cách. Cho dù là cả thân đang phẫn nộ cũng vẫn thản nhiên không dấu vết. Bình tĩnh như vậy, chung quy cũng là đã trải qua nhiều biến cố.
Âu Dương Noãn nghe, lại như bị đánh một cái thật mạnh vào ngực. Chu Chỉ Quân muốn tính mạng biểu tỷ, dữ dội và tàn nhẫn. Nhưng trong mắt Thái tử phi chỉ như thủ đoạn tranh chấp nơi hậu viện. Chỉ cần địa vị bị uy hiếp thì sẽ đoạt tính mạng ngươi….
Âu Dương Noãn hơi hơi cúi đầu, nói: “Xin Thái tử phi yên tâm. Biểu tỷ tuyệt đối sẽ không biết chuyện này. Lại càng không vì vậy mà làm ảnh hưởng đến hòa khí với chính phi!”
“Đứa nhỏ này thông minh như vậy, khó trách Trưởng công chúa lại thích ngươi. Hai năm nay mỗi khi có yến hội, nàng đều mang theo ngươi!”
Thái tử phi nói đến một nửa lại cố ý dừng lại. Nhưng Âu Dương Noãn lại lẳng lặng đứng, cũng không tiếp câu chuyện. Thái tử phi không nhịn được mà truy vấn một câu: “Ta cũng rất kỳ quái, vì sao nàng lại thích ngươi như vậy?”
Âu Dương Noãn thản nhiên cười: “Công chúa thường nói, nếu nữ nhi của mình có thể bình an lớn lên thì cũng sẽ giống như ta. Cho nên tiểu nữ nghĩ đây chính là nguyên nhân công chúa coi trọng ta!”
Thái tử phi lại nhìn nàng, còn nghiêm túc gật gật đầu: “Con mắt nhìn người của Đại công chúa ta công nhận. Lúc trước ta chỉ nghĩ ngươi chẳng qua là cố ý lấy lòng để có thể tiến thân. Nhưng hôm nay xem ra, ngươi khác xa với hạng người đầu cơ mà ta tưởng tượng trước đây!”
Những lời của Âu Dương Noãn hôm nay, quả thực là rất mạo hiểm. Nhưng nàng lại vì Lâm Nguyên Hinh mà hoàn toàn không để ý. Cho nên câu thừa nhận này của Thái tử phi là hoàn toàn xuất phát từ chân tâm. Âu Dương Noãn tất nhiên nhận ra, nhưng nàng chỉ lẳng lặng cúi đầu.
Từ tập hiền quán đi ra, trong mắt Âu Dương Noãn đã là một mảnh hàn đàm thủy tĩnh, hờ hững, vững vàng mà lại sâu thẳm, đã hoàn toàn che đi cảm xúc bên trong….
Yến hội kết thúc, Âu Dương Tước đã đứng chờ trước xe ngựa. Thấy Lâm Nguyên Hinh tự mình tiễn Âu Dương Noãn chậm rãi bước ra liền nhanh chóng hành lễ rồi nói: “Tỷ tỷ, chúng ta về thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.