Chương 119: Gà bay trứng vỡ, bàn tính thất bại
Tần Giản
10/02/2017
“Khả Nhi, đừng sốt
ruột! Chuyện mà mẫu thân đã đáp ứng có chuyện gì là không làm được?” Lâm thị tươi cười, ôn nhu an ủi, “Tất cả đều vì Âu Dương Noãn chết tiệt
kia, làm hại ngươi biến thành bộ dạng này, bây giờ ngay cả cửa lớn Âu
Dương gia cũng không thể bước ra. Nếu như không vì vậy, yến hội ngắm hoa của Đại công chúa….”
“Miễn bàn đến Đại công chúa kia đi!” Âu Dương Khả nghe lại tức giận, hung hăng nói: “Ngài ấy đưa bái thiếp đến chỉ nói mời Đại tiểu thư Âu Dương gia. Cũng không ngẫm lại xem mẫu thân mới là nữ chủ nhân của nhà này, cư nhiên một lòng chỉ nghĩ đến xú nha đầu kia. Đúng là khinh người quá đáng!”
Nghe mẹ con này nói chuyện, Vương mama chỉ có thể cúi đầu, không dám lên tiếng. Phu nhân mất đi sủng ái, Nhị tiểu thư nay lại đi khập khiễng, hạ nhân trong phủ này tuy không nói nhưng trong lòng đã rõ ràng. Thải thấp phùng cao là bản tính của con người, nhìn thấy phu nhân ngã xuống tự nhiên sẽ đối với nơi này lạnh nhạt hơn rất nhiều. Mọi người đều muốn leo lên Đại tiểu thư cùng Lý di nương, chuyện này làm Lâm thị hận đến cực điểm nhưng lại thật sự không thể nề hà.
“Mẫu thân, nay con đã biến thành dạng này, ai còn đem chuyện hôn sự đến bàn tính nữa chứ? Chỉ trơ mắt nhìn Âu Dương Noãn khắp nơi toả sáng, trong lòng con thật sự rất khó chịu!” Sắc mặt Âu Dương Khả sa sầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói.
Tức giận của Lâm thị lại ẩn ẩn, bà ta cười lạnh nói: “Nó muốn khoe khoang trước mặt người khác, con cứ mặc kệ nó. Nay lão thái thái rõ ràng thiên vị Âu Dương Noãn, có chuyện gì tốt còn nghĩ đến con nữa sao? Bà ta đã không cho ta bước ra cửa liền nghĩ ta cái gì cũng không biết sao? Hừ, mấy ngày hôm trước lão thái bà đó vì lễ hội ngắm hoa này mà đã tặng cho Âu Dương Noãn một tráp trang sức. Cứ thế liền quên luôn ngươi!”
“Cái gì?”Âu Dương Khả lập tức đứng lên, “Ta cũng là cháu gái của tổ mẫu, dựa vào cái gì thứ tốt nhất lại cho Âu Dương Noãn chứ?”
“Được rồi, đừng náo loạn nữa! Ngươi ngoài việc gây phiền toái ra thì còn có thể làm được gì hả? Nếu không phải ban đầu ngươi phá hỏng kế hoạch của ta, đã vậy lại còn gây chuyện thì cũng sẽ không bị người ta bắt được nhược điểm!”
Lâm thị một tay lôi Âu Dương Khả ngồi xuống, vỗ về bả vai nàng ta. Trầm ổn áp chế bất an của Âu Dương Khả rồi nhẹ giọng nói: “Khả nhi, lúc trước mẫu thân thấy tâm tình con không tốt, có chút không tiện nói. Hiện tại mắt thấy báo thù sắp tới, con cũng nên sớm tỉnh táo lại đi.Từ hôm nay nhất định phải suy nghĩ thoáng, vực dậy tinh thần. Chẳng lẽ con muốn để người khác thấy chúng ta đã đánh mất sủng ái của lão thái thái lại liền rối loạn thành kẻ ngu dốt sao?”
Âu Dương Khả nhìn Lâm thị, vẻ mặt vô tội mà mờ mịt.
Lâm thị thở dài nói: “Lại nói, yến hội ngắm hoa của Đại công chúa thật sự là cơ hội tốt. Mẫu thân sớm đã phái người đi thăm dò, lần này quyền quý trong triều tham gia không ít. Không cần nói đến các Thế tử quận vương vương phủ, ngay cả Dung quận chúa trong cung cũng đến. Nếu ngươi cũng có thể đi, nói không chừng có thể lọt vào mắt xanh của ai đó, từ nay về sau chúng ta có thể xoay người…”
“Mẫu thân, người điên rồi! Hoàng tộc là nơi nhà chúng ta có thể với tới hay sao? Hôn sự của những hoàng tôn công tử này do Hoàng đế khâm điểm, chính bản thân bọn họ cũng không được làm chủ!” Âu Dương Khả lập tức ngẩng mạnh đầu, biểu tình đã muốn ngây dại, thanh âm run run.
Lâm thị nhất thời tái mặt quát lớn: “Cái gì mà với không tới? Ngươi thì biết cái gì? Mẫu thân cũng không hy vọng ngươi có thể làm chính phi, chỉ mong có thể được làm trắc phi. Đó chính là cơ hội ngàn năm có một!”
“Cái gì mà cơ hội ngàn năm có một? Ta không cần làm trắc phi nhà người ta, như vậy chẳng phải cả đời không ngóc đầu lên được sao?” Âu Dương Khả không nghĩ tới ý tốt của Lâm thị, nhất thời vừa thẹn vừa tức. Hai gò má đỏ ửng, tức giận nói: “Ta mới không muốn làm trắc phi!”
Lâm thị nhìn nữ nhi của mình, trong lòng vạn phần yêu quý. Nhưng miệng lại mắng: “Thật sự là nha đầu ngốc. Trắc phi này cũng không phải là Lý thị thiếp nơi cửa nhỏ nhà nghèo. Cho dù thấy chính phi cũng chỉ là quỳ gối hành lễ, còn Dư phu nhân thị thiếp thấy ngươi đều phải quỳ lạy, càng không cần nói đến người bên ngoài sẽ phải nhìn ngươi bằng con mắt khác! Nếu tương lai ngươi có con, đích hay thứ còn chưa nói trước được. Hơn nữa, ngươi cho rằng Lão thái thái dựa vào cái gì mà đối xử tốt với Âu Dương Noãn? Còn không phải là vì muốn đem nó đưa vào vương phủ nào đó hay sao?”
Vừa nghe Lâm thị nhắc đến Âu Dương Noãn, Âu Dương Khả lập tức nhíu mày, nở nụ cười mỉa mai: “Nó sao? Tuy rằng khuôn mặt cũng không đến nỗi, thế nhưng mật phúc kiếm, tâm ngoan thủ lạt. Lão thái thái mắt mù hay sao mà lại chọn nó chứ?”
Lâm thị nhẹ giọng cười nhạo, kéo dài âm thanh nói: “Phải tâm ngoan thủ lạt mới tốt. Vào cửa hoàng gia, không có thủ đoạn thì sẽ không sống nổi. Huống hồ lão thái thái cũng không phải chỉ có vậy đâu, bà ta trông cậy tương lai nhà chúng ta sẽ có Vương phi! Hừ, lão già kia tính tính toán toán, ngày mai ta sẽ khiến cho tính toán của bà ta thành công dã tràng, gà bay trứng vỡ. Khả nhi, ngươi hãy nghe lời ta, mẫu thân tự nhiên sẽ có biện pháp cho ngươi tương lai bay lên làm phượng hoàng!”
Âu Dương Khả ngơ ngẩn nhìn Lâm thị, trên mặt lại không có mấy vẻ vui mừng. Trong lòng nàng ta vẫn còn nhớ thương Tô Ngọc Lâu đẹp như quan ngọc, căn bản không thể dung nạp được người khác. Cho nên đối với ý tứ này của Lâm thị, nàng ta có chút mâu thuẫn.
Vương mama cúi đầu, tính toán của phu nhân đúng là có hơi quá sức. Dòng dõi Âu Dương Khả gả cho một nhà công hầu cũng miễn cưỡng coi như môn đăng hộ đối rồi. Nhưng muốn leo lên hoàng thất thì liền không đơn giản. Còn lão thái thái dám tính toán đến bước này là vì Đại tiểu thư công dung ngôn hạnh đều rất xuất sắc. Thật sự là Nhị tiểu thư kém xa không thể bằng Âu Dương Noãn được. Tâm kế thường thường như vậy thì sống sót làm sao trong đại viện nhà cao cửa rộng kia chứ?
Điểm mấu chốt nhất chính là…..ánh mắt Vương mama lặng lẽ dừng trên đôi giày thêu trên chân Âu Dương Khả, khe khẽ thở dài. Nhị tiểu thư nay còn bị tật đi khập khiễng, cho dù các nhà quan lại bình thường cũng không muốn một người con dâu như vậy huống chi là hoàng gia cao cao tại thượng kia. Phu nhân quả nhiên là hồ đồ rồi, làm sao có thể hứa hẹn với Nhị tiểu thư điều đó chứ? Trong lòng Vương mama mặc dù suy nghĩ vậy nhưng miệng vẫn nói: “Đúng vậy Nhị tiểu thư, người cứ yên tâm đi. Hết thảy đã có phu nhân tính toán rồi!”
Âu Dương Khả lại căn bản không muốn nghe Lâm thị nói đến viễn cảnh tiền đồ tốt đẹp. Trong đầu nàng ta chỉ có Tô Ngọc Lâu dung mạo tuấn mĩ, căn bản không nghĩ tới cái gì mà trèo cao. Sau một lúc lâu, nàng ta dùng thanh âm mỏng manh nhẹ chuyển đề tài: “Mẫu thân, trước hết chưa bàn đến chuyện này vội. Ngày mai người nhất định phải đem trận này diễn tốt một chút, tốt nhất là huyên náo làm toàn bộ kinh đô này đều biết mới thoả mãn!”
“Đây là tất nhiên!” Lâm thị trịnh trọng gật đầu rồi lại thản nhiên cười, mang theo một loại ngoan độc bất động thanh sắc.
Sáng sớm hôm sau, Âu Dương Tước cuộn tròn búi tóc rồi cố định bằng một thúc phát ngân quan, một thân y phục sáng màu vững vàng đi vào Noãn các. Gã sai vặt hầu cận đi theo bên cạnh lúc này liền lui xuống, Âu Dương Tước liền nhanh như chớp vọt vào trong.
“Ai nha, đại thiếu gia của ta, ngài chạy từ từ thôi!” Chưa kịp nghe thông báo đã nhìn thấy Âu Dương Tước như một cơn gió chạy vụt vào đây, Phương mama không khỏi chấn động, kêu lên một tiếng. Khi nhìn thấy vẻ mặt non nớt tươi cười nhìn mình thì đành bất đắc dĩ thở dài một hơi.Trên mặt lập tức tươi cười.
“Tỷ tỷ, đệ đến rồi!”
Hồng Ngọc đang thay Âu Dương Noãn chải đầu, thấy Đại thiếu gia tiến vào, động tác trong tay liền nhanh hơn. Nhẹ nhàng thay Âu Dương Noãn vấn tà kế rồi thêm một trâm ngọc trân cố định, cuối cùng là cắm một bông hoa trắng noãn lên búi tóc, trông rất có cảm giác tươi mát.
Âu Dương Noãn nghe tiếng thì ngẩng đầu, vừa vặn thấy Âu Dương Tước đẩy rèm cửa ra. Một trận gió theo đó lùa vào, Âu Dương Tước cười dài, nàng liền cười nói: “Sao có thể lỗ mãng như vậy hả? Ồn ào đến mức ta ở trong phòng cũng nghe thấy được!”
Âu Dương Tước làm vẻ thần bí rồi từ trong lòng lấy ra một hộp nhỏ, thần thần bí bí mang qua. Âu Dương Noãn sửng sốt nhận lấy rồi mở ra liền nhìn thấy một túi hương điểm thuý xinh xắn. Nàng lật qua lật lại xem một hồi rồi không khỏi cười nói: “Tước Nhi thích cô nương nhà nào rồi sao?”
Âu Dương Tước đem túi hương đến sát mặt Âu Dương Noãn, ánh mắt trong suốt nói: “Tỷ ngửi thử xem!”
Vừa đưa đến gần liền có một cỗ mùi hương thanh nhã ùa vào mặt. Âu Dương Noãn không khỏi bật cười nói: “Mùi hương thơm ngát nhưng lại làm thần trí người ta cảm thấy thoải mái. Nếu ta đoán không sai, đây chính là mùi hương linh thảo!”
Linh thảo sinh trưởng ở ngọn núi hiểm trở nơi cực bắc lạnh giá. Rất khó để lấy được, kinh đô này có không quá mười chu. Người ta dùng nó để hầm cách thuỷ tẩm bổ, hương vị tươi mát lãnh tề, có tác dụng an thần, là thứ cực kỳ khó có được. Âu Dương Noãn nhìn đệ đệ, nói: “Từ đâu mà đệ có được vậy?”
Âu Dương Tước cười ha ha rồi nói: “Nghe nói linh thảo có công dụng an thần. Vốn túi hương này là vài ngày trước đệ phải trăm phương ngàn kế mới mua được, chuẩn bị lễ vật cho ngày sinh thần của tỷ. Nhưng hôm qua tỷ bị kinh hách cho nên đệ mới lấy ra.Tỷ có thích không?”
“Thích, cái gì của đệ ta đều thích!” Âu Dương Noãn đem túi hương trong tay lên thưởng thức rồi mỉm cười nhìn hắn nói: “Đúng rồi, tối hôm qua đệ nói chuyện gì cùng phụ thân vậy?”
“Hôm qua ở thư phòng, ta đem mọi chuyện đơn giản nói lại với phụ thân một lần. Hơn nữa theo ý tỷ tỷ, đem chuyện Minh quận vương hộ tống chúng ta trở về cũng nói ra. Ta thấy vẻ mặt của người, dường như là có chút cao hứng!”
Âu Dương Tước nghĩ đến biểu tình lúc đó của Âu Dương Trì, trong lòng có chút không thoải mái. Rõ ràng bọn hắn bị tập kích nhưng sao Âu Dương Trì lại có biểu tình giống như là gặp được chuyện gì tốt vậy.
Thứ Âu Dương Trì quan tâm không phải an toàn của tỷ đệ Âu Dương Noãn mà chính là vị Minh quận vương ngoài ý muốn đột nhiên xuất hiện kia. Chỉ sợ ông ấy còn cảm thấy may mắn khi gặp phải chuyện ngoài ý muốn này, làm bọn họ một lần nữa có quan hệ đến Minh quận vương. Âu Dương Noãn cong lên một nụ cười kinh diễm, nói: “Phụ thân tự có quyết định của mình. Chuyện này chỉ cần chúng ta bẩm báo với người một tiếng là tốt rồi, những chuyện khác không cần đệ quản!”
Nàng cố ý dừng lại không nói tiếp, đem túi hương đưa cho Hồng Ngọc. Nàng nâng tách trà lên, dùng nắp gạt gạt lá trà rồi thưởng thức. Nàng cố ý để Âu Dương Tước có thời gian ngẫm nghĩ hàm ý trong lời nói của nàng.
Âu Dương Tước ngẩn người, sau đó ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ, những người đó thừa dịp hỗn loạn cướp đi đai lưng của Trần tiểu thư, chỉ sợ còn muốn nháo loạn một phen!”
Thần sắc Âu Dương Noãn ôn nhu, nàng cười nói: “Xem như đệ có tiến bộ, cư nhiên còn nhớ rõ điểm này. Đệ cứ nói ra suy nghĩ của mình đi!”
“Ngày hôm qua loạn thành một đoàn, đệ đoán là bọn họ chưa phát hiện ra người ngồi trong xe ngựa không phải là chúng ta, chắc bọn họ còn tưởng rằng mưu kế đã thành công. Nói không chừng hiện tại còn đang đắc ý, đai lưng kia đang nằm trong tay bọn họ, chắc là chuẩn bị để đối phó với chúng ta!” Nói đến đây, Âu Dương Tước nhún vai, “Gần đây nữ nhân kia liên tục có xích mích với tổ mẫu, chỉ sợ sớm đã nhịn không được. Nắm được nhược điểm tốt như vậy làm sao có thể dễ dàng buông tha? Nhất định bà ta sẽ mượn cơ hội này nháo một hồi thật lớn. Đáng giận là tổ mẫu cùng phụ thân không ai chịu hỏi đến chuyện này!”
Âu Dương Noãn lắc đầu nói: “Cho đến hôm nay đệ hẳn là nhìn thấy được. Việc này mặc dù rất rõ ràng nhưng tổ mẫu cùng phụ thân lại không chịu điều tra rõ ràng, bởi vì trong mắt bọn họ căn bản không để ý đến. Tổ mẫu quan tâm đến đệ có còn sống khoẻ mạnh hay không, phụ thân lại để ý chuyện này có thể mang lại lợi ích gì cho Âu Dương gia hay không. Bọn họ sẽ không quan tâm rốt cuộc là có kẻ nào đứng sau phá rối, lại càng sẽ không ra mặt vì chúng ta lấy lại công đạo!” Thấy hắn nghiêng đầu không nói, Âu Dương Noãn lại tiếp tục lên tiếng: “Muốn báo thù, đệ trước hết phải hiểu thấu tâm tư của mọi người!”
“Đệ hiểu! Bản thân đệ còn phải học hỏi rất nhiều!” Âu Dương Tước gật gật đầu, thần sắc dịu đi một chút, “Hiện tại đệ chỉ lo lắng chúng ta phải xử trí như thế nào khi người đó đến cửa náo loạn?”
Âu Dương Noãn nở nụ cười, ánh mắt ôn nhu chuyển từ mặt Âu Dương Tước nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đệ thử nói xem!”
Âu Dương Tước theo ánh mắt của nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong viện vốn là cảnh sắc tiêu điều của mùa đông thì nay vô số nụ hoa đã đồng loạt nở rộ. Ở trong gió nhẹ nhàng bay phấp phới, lại càng tăng thêm vẻ quyến rũ động lòng người, xuân ý dạt dào. Tâm hắn có chút động, nghiêm túc suy nghĩ.
Đúng lúc này Xương Bồ vén rèm bước nhanh vào, ánh mắt toát ra vẻ lo lắng: “Đại tiểu thư, người gác cổng báo tin nói bên ngoài có người đến gây chuyện!”
Âu Dương Tước thật sự không nghĩ lại đến nhanh như vậy, hắn có chút hoảng vô ý đẩy ly trà, ‘loảng xoảng’ một tiếng, ly trà vỡ nát.
Hắn không chút suy nghĩ, đứng mạnh lên nói: “Tỷ tỷ, đệ mang người đuổi hắn đi!”
Hồng Ngọc nhanh chóng ngồi xuống thu dọn những mảnh vỡ của ly trà. Âu Dương Noãn lại không để vào mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào Âu Dương Tước nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Đệ có nắm chắc không?”
Thanh âm Âu Dương Tước thản nhiên lại có thêm chút tàn nhẫn, hắn dứt khoát nói: “Tỷ tỷ, chuyện lần này tỷ có chút không tiện ra mặt. Tỷ cứ tin ta!” Nói xong hắn liền bay nhanh ra ngoài.
Nhìn bóng dáng hắn, Phương mama có chút lo lắng: “Đại tiểu thư, chuyện này dù sao cũng liên quan đến danh dự của người. Xử lý không tốt sẽ sinh ra sai lầm, để Đại thiếu gia đi có thích hợp không?”
Khoé môi Âu Dương Noãn cong lên, nếp nhăn nơi khoé mắt hiện lên, ánh mắt nàng rạng rỡ mà sáng ngời: “Vì nguyên nhân đó nên ta mới giao cho Tước Nhi xử lý!”
Chuyện này Âu Dương Noãn đã làm một nửa, còn nửa khác liền xem Âu Dương Tước hoàn thành như thế nào? Việc đã đến nước này, hắn phải hoàn toàn triệt để hạ quyết tâm, nếu hắn cứ mềm lòng, một mực không chịu nói ra đai lưng kia là của Trần tiểu thư thì chắc chắn nước bẩn này sẽ hắt lên người bọn họ....
“Miễn bàn đến Đại công chúa kia đi!” Âu Dương Khả nghe lại tức giận, hung hăng nói: “Ngài ấy đưa bái thiếp đến chỉ nói mời Đại tiểu thư Âu Dương gia. Cũng không ngẫm lại xem mẫu thân mới là nữ chủ nhân của nhà này, cư nhiên một lòng chỉ nghĩ đến xú nha đầu kia. Đúng là khinh người quá đáng!”
Nghe mẹ con này nói chuyện, Vương mama chỉ có thể cúi đầu, không dám lên tiếng. Phu nhân mất đi sủng ái, Nhị tiểu thư nay lại đi khập khiễng, hạ nhân trong phủ này tuy không nói nhưng trong lòng đã rõ ràng. Thải thấp phùng cao là bản tính của con người, nhìn thấy phu nhân ngã xuống tự nhiên sẽ đối với nơi này lạnh nhạt hơn rất nhiều. Mọi người đều muốn leo lên Đại tiểu thư cùng Lý di nương, chuyện này làm Lâm thị hận đến cực điểm nhưng lại thật sự không thể nề hà.
“Mẫu thân, nay con đã biến thành dạng này, ai còn đem chuyện hôn sự đến bàn tính nữa chứ? Chỉ trơ mắt nhìn Âu Dương Noãn khắp nơi toả sáng, trong lòng con thật sự rất khó chịu!” Sắc mặt Âu Dương Khả sa sầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói.
Tức giận của Lâm thị lại ẩn ẩn, bà ta cười lạnh nói: “Nó muốn khoe khoang trước mặt người khác, con cứ mặc kệ nó. Nay lão thái thái rõ ràng thiên vị Âu Dương Noãn, có chuyện gì tốt còn nghĩ đến con nữa sao? Bà ta đã không cho ta bước ra cửa liền nghĩ ta cái gì cũng không biết sao? Hừ, mấy ngày hôm trước lão thái bà đó vì lễ hội ngắm hoa này mà đã tặng cho Âu Dương Noãn một tráp trang sức. Cứ thế liền quên luôn ngươi!”
“Cái gì?”Âu Dương Khả lập tức đứng lên, “Ta cũng là cháu gái của tổ mẫu, dựa vào cái gì thứ tốt nhất lại cho Âu Dương Noãn chứ?”
“Được rồi, đừng náo loạn nữa! Ngươi ngoài việc gây phiền toái ra thì còn có thể làm được gì hả? Nếu không phải ban đầu ngươi phá hỏng kế hoạch của ta, đã vậy lại còn gây chuyện thì cũng sẽ không bị người ta bắt được nhược điểm!”
Lâm thị một tay lôi Âu Dương Khả ngồi xuống, vỗ về bả vai nàng ta. Trầm ổn áp chế bất an của Âu Dương Khả rồi nhẹ giọng nói: “Khả nhi, lúc trước mẫu thân thấy tâm tình con không tốt, có chút không tiện nói. Hiện tại mắt thấy báo thù sắp tới, con cũng nên sớm tỉnh táo lại đi.Từ hôm nay nhất định phải suy nghĩ thoáng, vực dậy tinh thần. Chẳng lẽ con muốn để người khác thấy chúng ta đã đánh mất sủng ái của lão thái thái lại liền rối loạn thành kẻ ngu dốt sao?”
Âu Dương Khả nhìn Lâm thị, vẻ mặt vô tội mà mờ mịt.
Lâm thị thở dài nói: “Lại nói, yến hội ngắm hoa của Đại công chúa thật sự là cơ hội tốt. Mẫu thân sớm đã phái người đi thăm dò, lần này quyền quý trong triều tham gia không ít. Không cần nói đến các Thế tử quận vương vương phủ, ngay cả Dung quận chúa trong cung cũng đến. Nếu ngươi cũng có thể đi, nói không chừng có thể lọt vào mắt xanh của ai đó, từ nay về sau chúng ta có thể xoay người…”
“Mẫu thân, người điên rồi! Hoàng tộc là nơi nhà chúng ta có thể với tới hay sao? Hôn sự của những hoàng tôn công tử này do Hoàng đế khâm điểm, chính bản thân bọn họ cũng không được làm chủ!” Âu Dương Khả lập tức ngẩng mạnh đầu, biểu tình đã muốn ngây dại, thanh âm run run.
Lâm thị nhất thời tái mặt quát lớn: “Cái gì mà với không tới? Ngươi thì biết cái gì? Mẫu thân cũng không hy vọng ngươi có thể làm chính phi, chỉ mong có thể được làm trắc phi. Đó chính là cơ hội ngàn năm có một!”
“Cái gì mà cơ hội ngàn năm có một? Ta không cần làm trắc phi nhà người ta, như vậy chẳng phải cả đời không ngóc đầu lên được sao?” Âu Dương Khả không nghĩ tới ý tốt của Lâm thị, nhất thời vừa thẹn vừa tức. Hai gò má đỏ ửng, tức giận nói: “Ta mới không muốn làm trắc phi!”
Lâm thị nhìn nữ nhi của mình, trong lòng vạn phần yêu quý. Nhưng miệng lại mắng: “Thật sự là nha đầu ngốc. Trắc phi này cũng không phải là Lý thị thiếp nơi cửa nhỏ nhà nghèo. Cho dù thấy chính phi cũng chỉ là quỳ gối hành lễ, còn Dư phu nhân thị thiếp thấy ngươi đều phải quỳ lạy, càng không cần nói đến người bên ngoài sẽ phải nhìn ngươi bằng con mắt khác! Nếu tương lai ngươi có con, đích hay thứ còn chưa nói trước được. Hơn nữa, ngươi cho rằng Lão thái thái dựa vào cái gì mà đối xử tốt với Âu Dương Noãn? Còn không phải là vì muốn đem nó đưa vào vương phủ nào đó hay sao?”
Vừa nghe Lâm thị nhắc đến Âu Dương Noãn, Âu Dương Khả lập tức nhíu mày, nở nụ cười mỉa mai: “Nó sao? Tuy rằng khuôn mặt cũng không đến nỗi, thế nhưng mật phúc kiếm, tâm ngoan thủ lạt. Lão thái thái mắt mù hay sao mà lại chọn nó chứ?”
Lâm thị nhẹ giọng cười nhạo, kéo dài âm thanh nói: “Phải tâm ngoan thủ lạt mới tốt. Vào cửa hoàng gia, không có thủ đoạn thì sẽ không sống nổi. Huống hồ lão thái thái cũng không phải chỉ có vậy đâu, bà ta trông cậy tương lai nhà chúng ta sẽ có Vương phi! Hừ, lão già kia tính tính toán toán, ngày mai ta sẽ khiến cho tính toán của bà ta thành công dã tràng, gà bay trứng vỡ. Khả nhi, ngươi hãy nghe lời ta, mẫu thân tự nhiên sẽ có biện pháp cho ngươi tương lai bay lên làm phượng hoàng!”
Âu Dương Khả ngơ ngẩn nhìn Lâm thị, trên mặt lại không có mấy vẻ vui mừng. Trong lòng nàng ta vẫn còn nhớ thương Tô Ngọc Lâu đẹp như quan ngọc, căn bản không thể dung nạp được người khác. Cho nên đối với ý tứ này của Lâm thị, nàng ta có chút mâu thuẫn.
Vương mama cúi đầu, tính toán của phu nhân đúng là có hơi quá sức. Dòng dõi Âu Dương Khả gả cho một nhà công hầu cũng miễn cưỡng coi như môn đăng hộ đối rồi. Nhưng muốn leo lên hoàng thất thì liền không đơn giản. Còn lão thái thái dám tính toán đến bước này là vì Đại tiểu thư công dung ngôn hạnh đều rất xuất sắc. Thật sự là Nhị tiểu thư kém xa không thể bằng Âu Dương Noãn được. Tâm kế thường thường như vậy thì sống sót làm sao trong đại viện nhà cao cửa rộng kia chứ?
Điểm mấu chốt nhất chính là…..ánh mắt Vương mama lặng lẽ dừng trên đôi giày thêu trên chân Âu Dương Khả, khe khẽ thở dài. Nhị tiểu thư nay còn bị tật đi khập khiễng, cho dù các nhà quan lại bình thường cũng không muốn một người con dâu như vậy huống chi là hoàng gia cao cao tại thượng kia. Phu nhân quả nhiên là hồ đồ rồi, làm sao có thể hứa hẹn với Nhị tiểu thư điều đó chứ? Trong lòng Vương mama mặc dù suy nghĩ vậy nhưng miệng vẫn nói: “Đúng vậy Nhị tiểu thư, người cứ yên tâm đi. Hết thảy đã có phu nhân tính toán rồi!”
Âu Dương Khả lại căn bản không muốn nghe Lâm thị nói đến viễn cảnh tiền đồ tốt đẹp. Trong đầu nàng ta chỉ có Tô Ngọc Lâu dung mạo tuấn mĩ, căn bản không nghĩ tới cái gì mà trèo cao. Sau một lúc lâu, nàng ta dùng thanh âm mỏng manh nhẹ chuyển đề tài: “Mẫu thân, trước hết chưa bàn đến chuyện này vội. Ngày mai người nhất định phải đem trận này diễn tốt một chút, tốt nhất là huyên náo làm toàn bộ kinh đô này đều biết mới thoả mãn!”
“Đây là tất nhiên!” Lâm thị trịnh trọng gật đầu rồi lại thản nhiên cười, mang theo một loại ngoan độc bất động thanh sắc.
Sáng sớm hôm sau, Âu Dương Tước cuộn tròn búi tóc rồi cố định bằng một thúc phát ngân quan, một thân y phục sáng màu vững vàng đi vào Noãn các. Gã sai vặt hầu cận đi theo bên cạnh lúc này liền lui xuống, Âu Dương Tước liền nhanh như chớp vọt vào trong.
“Ai nha, đại thiếu gia của ta, ngài chạy từ từ thôi!” Chưa kịp nghe thông báo đã nhìn thấy Âu Dương Tước như một cơn gió chạy vụt vào đây, Phương mama không khỏi chấn động, kêu lên một tiếng. Khi nhìn thấy vẻ mặt non nớt tươi cười nhìn mình thì đành bất đắc dĩ thở dài một hơi.Trên mặt lập tức tươi cười.
“Tỷ tỷ, đệ đến rồi!”
Hồng Ngọc đang thay Âu Dương Noãn chải đầu, thấy Đại thiếu gia tiến vào, động tác trong tay liền nhanh hơn. Nhẹ nhàng thay Âu Dương Noãn vấn tà kế rồi thêm một trâm ngọc trân cố định, cuối cùng là cắm một bông hoa trắng noãn lên búi tóc, trông rất có cảm giác tươi mát.
Âu Dương Noãn nghe tiếng thì ngẩng đầu, vừa vặn thấy Âu Dương Tước đẩy rèm cửa ra. Một trận gió theo đó lùa vào, Âu Dương Tước cười dài, nàng liền cười nói: “Sao có thể lỗ mãng như vậy hả? Ồn ào đến mức ta ở trong phòng cũng nghe thấy được!”
Âu Dương Tước làm vẻ thần bí rồi từ trong lòng lấy ra một hộp nhỏ, thần thần bí bí mang qua. Âu Dương Noãn sửng sốt nhận lấy rồi mở ra liền nhìn thấy một túi hương điểm thuý xinh xắn. Nàng lật qua lật lại xem một hồi rồi không khỏi cười nói: “Tước Nhi thích cô nương nhà nào rồi sao?”
Âu Dương Tước đem túi hương đến sát mặt Âu Dương Noãn, ánh mắt trong suốt nói: “Tỷ ngửi thử xem!”
Vừa đưa đến gần liền có một cỗ mùi hương thanh nhã ùa vào mặt. Âu Dương Noãn không khỏi bật cười nói: “Mùi hương thơm ngát nhưng lại làm thần trí người ta cảm thấy thoải mái. Nếu ta đoán không sai, đây chính là mùi hương linh thảo!”
Linh thảo sinh trưởng ở ngọn núi hiểm trở nơi cực bắc lạnh giá. Rất khó để lấy được, kinh đô này có không quá mười chu. Người ta dùng nó để hầm cách thuỷ tẩm bổ, hương vị tươi mát lãnh tề, có tác dụng an thần, là thứ cực kỳ khó có được. Âu Dương Noãn nhìn đệ đệ, nói: “Từ đâu mà đệ có được vậy?”
Âu Dương Tước cười ha ha rồi nói: “Nghe nói linh thảo có công dụng an thần. Vốn túi hương này là vài ngày trước đệ phải trăm phương ngàn kế mới mua được, chuẩn bị lễ vật cho ngày sinh thần của tỷ. Nhưng hôm qua tỷ bị kinh hách cho nên đệ mới lấy ra.Tỷ có thích không?”
“Thích, cái gì của đệ ta đều thích!” Âu Dương Noãn đem túi hương trong tay lên thưởng thức rồi mỉm cười nhìn hắn nói: “Đúng rồi, tối hôm qua đệ nói chuyện gì cùng phụ thân vậy?”
“Hôm qua ở thư phòng, ta đem mọi chuyện đơn giản nói lại với phụ thân một lần. Hơn nữa theo ý tỷ tỷ, đem chuyện Minh quận vương hộ tống chúng ta trở về cũng nói ra. Ta thấy vẻ mặt của người, dường như là có chút cao hứng!”
Âu Dương Tước nghĩ đến biểu tình lúc đó của Âu Dương Trì, trong lòng có chút không thoải mái. Rõ ràng bọn hắn bị tập kích nhưng sao Âu Dương Trì lại có biểu tình giống như là gặp được chuyện gì tốt vậy.
Thứ Âu Dương Trì quan tâm không phải an toàn của tỷ đệ Âu Dương Noãn mà chính là vị Minh quận vương ngoài ý muốn đột nhiên xuất hiện kia. Chỉ sợ ông ấy còn cảm thấy may mắn khi gặp phải chuyện ngoài ý muốn này, làm bọn họ một lần nữa có quan hệ đến Minh quận vương. Âu Dương Noãn cong lên một nụ cười kinh diễm, nói: “Phụ thân tự có quyết định của mình. Chuyện này chỉ cần chúng ta bẩm báo với người một tiếng là tốt rồi, những chuyện khác không cần đệ quản!”
Nàng cố ý dừng lại không nói tiếp, đem túi hương đưa cho Hồng Ngọc. Nàng nâng tách trà lên, dùng nắp gạt gạt lá trà rồi thưởng thức. Nàng cố ý để Âu Dương Tước có thời gian ngẫm nghĩ hàm ý trong lời nói của nàng.
Âu Dương Tước ngẩn người, sau đó ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ, những người đó thừa dịp hỗn loạn cướp đi đai lưng của Trần tiểu thư, chỉ sợ còn muốn nháo loạn một phen!”
Thần sắc Âu Dương Noãn ôn nhu, nàng cười nói: “Xem như đệ có tiến bộ, cư nhiên còn nhớ rõ điểm này. Đệ cứ nói ra suy nghĩ của mình đi!”
“Ngày hôm qua loạn thành một đoàn, đệ đoán là bọn họ chưa phát hiện ra người ngồi trong xe ngựa không phải là chúng ta, chắc bọn họ còn tưởng rằng mưu kế đã thành công. Nói không chừng hiện tại còn đang đắc ý, đai lưng kia đang nằm trong tay bọn họ, chắc là chuẩn bị để đối phó với chúng ta!” Nói đến đây, Âu Dương Tước nhún vai, “Gần đây nữ nhân kia liên tục có xích mích với tổ mẫu, chỉ sợ sớm đã nhịn không được. Nắm được nhược điểm tốt như vậy làm sao có thể dễ dàng buông tha? Nhất định bà ta sẽ mượn cơ hội này nháo một hồi thật lớn. Đáng giận là tổ mẫu cùng phụ thân không ai chịu hỏi đến chuyện này!”
Âu Dương Noãn lắc đầu nói: “Cho đến hôm nay đệ hẳn là nhìn thấy được. Việc này mặc dù rất rõ ràng nhưng tổ mẫu cùng phụ thân lại không chịu điều tra rõ ràng, bởi vì trong mắt bọn họ căn bản không để ý đến. Tổ mẫu quan tâm đến đệ có còn sống khoẻ mạnh hay không, phụ thân lại để ý chuyện này có thể mang lại lợi ích gì cho Âu Dương gia hay không. Bọn họ sẽ không quan tâm rốt cuộc là có kẻ nào đứng sau phá rối, lại càng sẽ không ra mặt vì chúng ta lấy lại công đạo!” Thấy hắn nghiêng đầu không nói, Âu Dương Noãn lại tiếp tục lên tiếng: “Muốn báo thù, đệ trước hết phải hiểu thấu tâm tư của mọi người!”
“Đệ hiểu! Bản thân đệ còn phải học hỏi rất nhiều!” Âu Dương Tước gật gật đầu, thần sắc dịu đi một chút, “Hiện tại đệ chỉ lo lắng chúng ta phải xử trí như thế nào khi người đó đến cửa náo loạn?”
Âu Dương Noãn nở nụ cười, ánh mắt ôn nhu chuyển từ mặt Âu Dương Tước nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đệ thử nói xem!”
Âu Dương Tước theo ánh mắt của nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong viện vốn là cảnh sắc tiêu điều của mùa đông thì nay vô số nụ hoa đã đồng loạt nở rộ. Ở trong gió nhẹ nhàng bay phấp phới, lại càng tăng thêm vẻ quyến rũ động lòng người, xuân ý dạt dào. Tâm hắn có chút động, nghiêm túc suy nghĩ.
Đúng lúc này Xương Bồ vén rèm bước nhanh vào, ánh mắt toát ra vẻ lo lắng: “Đại tiểu thư, người gác cổng báo tin nói bên ngoài có người đến gây chuyện!”
Âu Dương Tước thật sự không nghĩ lại đến nhanh như vậy, hắn có chút hoảng vô ý đẩy ly trà, ‘loảng xoảng’ một tiếng, ly trà vỡ nát.
Hắn không chút suy nghĩ, đứng mạnh lên nói: “Tỷ tỷ, đệ mang người đuổi hắn đi!”
Hồng Ngọc nhanh chóng ngồi xuống thu dọn những mảnh vỡ của ly trà. Âu Dương Noãn lại không để vào mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào Âu Dương Tước nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Đệ có nắm chắc không?”
Thanh âm Âu Dương Tước thản nhiên lại có thêm chút tàn nhẫn, hắn dứt khoát nói: “Tỷ tỷ, chuyện lần này tỷ có chút không tiện ra mặt. Tỷ cứ tin ta!” Nói xong hắn liền bay nhanh ra ngoài.
Nhìn bóng dáng hắn, Phương mama có chút lo lắng: “Đại tiểu thư, chuyện này dù sao cũng liên quan đến danh dự của người. Xử lý không tốt sẽ sinh ra sai lầm, để Đại thiếu gia đi có thích hợp không?”
Khoé môi Âu Dương Noãn cong lên, nếp nhăn nơi khoé mắt hiện lên, ánh mắt nàng rạng rỡ mà sáng ngời: “Vì nguyên nhân đó nên ta mới giao cho Tước Nhi xử lý!”
Chuyện này Âu Dương Noãn đã làm một nửa, còn nửa khác liền xem Âu Dương Tước hoàn thành như thế nào? Việc đã đến nước này, hắn phải hoàn toàn triệt để hạ quyết tâm, nếu hắn cứ mềm lòng, một mực không chịu nói ra đai lưng kia là của Trần tiểu thư thì chắc chắn nước bẩn này sẽ hắt lên người bọn họ....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.