Chương 145: Lôi đình nhất kích trí chư tử địa 3
Tần Giản
27/03/2017
Phúc Thụy viện.
Lâm thị âm trầm ngồi dậy, biến cố đột ngột này khiến bà ta hết mức thương tâm nhưng đồng thời cũng làm cho bà ta có một ý niệm khác trong đầu. Lâm thị cùng Âu Dương Noãn phải đấu đến ngươi chết ta sống, chỉ một người được sống sót. Nhưng nay Âu Dương Noãn khôn khéo giảo hoạt, ngôn hành cẩn trọng làm bà ta không thể bắt được nhược điểm. Chỉ có thể đợi Âu Dương Noãn một chút sơ sẩy, một chút sơ hở, Lâm thị liền giáng lôi đình nhất kích, dồn nàng vào chỗ chết!
Nhất niệm thành ma, nhất niệm thành phật, vì để đánh bại Âu Dương Noãn, bà ta chỉ có thể làm việc trái với đạo trời. Lâm thị thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại càng âm lãnh. Bà ta cúi đầu nhìn Âu Dương Khả nước mắt như mưa đang quỳ rạp dưới đất: “Im miệng! Ngươi đứng lên đi!....Nghe đây, nếu đã có gan gây ra đại họa, thì không được khóc. Ngươi không có tư cách rơi nước mắt!”
(Nhất niệm thành ma, nhất niệm thành phật: Một niềm tà tâm khởi lên thì thành ma , một niệm chân chính khởi lên thì thành phật)
Thấy Âu Dương Khả vẫn cứ thút thít không nín, Lâm thị liền hung hăng cho nàng ta một cước. Một cước này vừa vặn đá vào bên sườn, Âu Dương Khả thất kinh kêu một tiếng, lúc ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Lâm thị thì lập tức ngậm miệng. Vẻ mặt Lâm thị cực kỳ đáng sợ, như là đang muốn rút gân lột da, nuốt sống nàng ta vậy: “Mau đến bàn lấy son lại đây!”
“Mẫu thân….người…!” Âu Dương Khả muốn hỏi Lâm thị muốn lấy son làm gì nhưng lại không dám nói.
“Nhanh đi lấy lại đây!” Thanh âm Lâm thị càng thêm lãnh khốc nghiêm khắc.
Âu Dương Khả hoảng sợ, nhanh chóng chạy đi lấy son. Lúc vội vàng chạy đến đụng phải góc bàn, cũng không dám hé răng hô đau, mau chóng chạy đến người Lâm thị: “Mẫu thân, son của người!”
“Đem son này bôi trên môi Hạo Nhi. Trên mặt cũng sửa sang sắc mặt một chút” Lâm thị lạnh lùng nhìn Âu Dương Khả, ánh mắt so với lúc nãy còn đáng sợ hơn. Âu Dương Khả sợ tới mức run rẩy, nhưng lại không dám cãi lời, đờ đẫn di động hai chân đến bên cái nôi.
Đúng lúc này, Vương mama tiến vào bẩm báo: “Phu nhân, hết thảy đều đã an bài thỏa đáng!”
“Làm thỏa đáng? Mẫu thân, người không phải là muốn giao nữ nhi cho phụ thân xử trí chứ? Mẫu thân, ta không muốn!” Âu Dương Khả biến sắc, hộp son lạch cạch một tiếng rơi xuống đất.
Lâm thị lạnh lùng nhìn Âu Dương Khả: “Ta sao lại sinh ra đồ phế vật như ngươi chứ?”
Vương mama thở dài nhìn Âu Dương Khả nói: “Nhị tiểu thư, lần này người thật sự là đã gây ra đại họa rồi. Chuyện lúc nãy đều bị vú nuôi Cao thị kia nghe thấy hết, phu nhân sao có thể giữ lại tính mạng nàng ta chứ?”
Âu Dương Khả vừa nghe, sắc mặt liền tốt hơn rất nhiều, lúng túng nhìn hai người không dám nói. Trong phòng nhất thời yên tĩnh, Âu Dương Khả nghĩ nghĩ, chung quy vẫn không nhịn được mà dò hỏi: “Mẫu thân, son này…”
Lâm thị nhìn về cái nôi, chậm rãi đi tới, cầm lấy hộp son vừa rơi trên đất, một tay đẩy Âu Dương Khả thật mạnh: “Cút qua một bên!” Nói xong liền mở hộp son ra, tự mình quyệt son bôi lên khuôn mặt đã lạnh băng của Âu Dương Hạo.
Âu Dương Khả nhìn vẻ mặt ôn nhu của Lâm thị, một bộ dáng mẫu thân từ ái khiến trong lòng nàng ta ngược lại càng không yên. Thời khắc này trôi qua thật chậm, làm Âu Dương Khả cảm thấy cả người lạnh lẽo, hai chân như chết lặng. Mãi đến khi Lâm thị bôi xong son, hừ lạnh nói: “Chuẩn bị một chút, nửa canh giờ sau ta muốn mời các vị phu nhân đến Phúc Thụy viện!”
“Mẫu thân, người muốn làm gì?” Âu Dương Khả sợ ngây người.
Lâm thị cũng không để ý đến nàng ta, chỉ nhìn Vương mama nói: “Nhớ kỹ, Đại tiểu thư nhất định phải mời đến!”
Âu Dương Khả cả kinh, trong đầu ẩn ẩn có đáp án, mặt của nàng ta không khống chế được mà hiện lên vẻ vui mừng. Nhưng Lâm thị liền đảo ánh mắt sắc bén qua, Âu Dương Khả lập tức cúi đầu, không dám hé răng nữa….
Lâm thị thay váy rồi mang theo Âu Dương Khả quay lại xem kịch. Vừa khéo vừa ra thì vở diễn cũng hoàn, Lâm thị cười khanh khách lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, cũng phân phó người ban thưởng cho gánh hát. Các vị phu thấy Lâm thị thì đều bước đến hàn huyên, bà ta cũng cười ứng đáp, dường như chưa hề phát sinh chuyện gì ngồi xuống cùng mọi người xem diễn.
“Khả Nhi, sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy?”
Âu Dương Khả ngẩng mạnh đầu, lại thấy ánh mắt lạnh như băng của Lâm thị đang nhìn lại đây thì trong lòng sợ run cả người nhưng vẫn cố gắng trấn định nói: “Thân thể có chút không thoải mái mà thôi!” Nói xong liền nhìn xung quanh rồi lại nhẹ nhàng hỏi: “Nhu tỷ tỷ, tỷ tỷ của ta đang ở đâu?”
Lâm Nguyên Nhu đang xem diễn nên tùy ý nói: “Nói là đi chuẩn bị một chút cho tiệc tối!” Nàng ta không hề chú ý tới sắc mặt Âu Dương Khả càng tái nhợt, trong ánh mắt tràn ngập ánh lửa đố kỵ kỳ dị.
Noãn các.
Lý di nương đưa danh sách món ăn của tiệc tối cho Âu Dương Noãn, nàng kiểm tra cảm thấy không có vấn đề mới gật đầu nói: “Cứ vậy đi, di nương vất vả rồi!”
Lý di nương tươi cười: “Đại tiểu thư khách khí rồi, đây là việc ta nên làm!” Nói xong liền cười dẫn mama quản sự rời đi.
Âu Dương Noãn nhìn bóng dáng Lý Nguyệt Nga rời đi, nửa ngày cũng không nói.
Hồng Ngọc thấy nàng xuất thần thì nhẹ giọng hỏi: “Tiểu thư, người làm sao vậy?”
Âu Dương Noãn có chút sửng sốt, sau đó nói: “Ta đang nghĩ khi nào thì Lê Hương trở về, đi làm cái gì…”
“Đại tiểu thư, người thật sự đã quá mệt mỏi rồi. Việc này, vốn người không cần quan tâm. Nếu phu nhân vẫn còn, ngày ngày trôi qua đều yên ả, căn bản sẽ không giống như bây giờ, vắt kiệt tinh lực để làm việc, suy nghĩ!” Trong thanh âm của Hồng Ngọc mang theo tia thương cảm.
Trong lòng Âu Dương Noãn ấm áp, ánh mắt khẽ cong, không tự giác mà mỉm cười. Chủ động kéo tay Hồng Ngọc nói: “Không sao, như bây giờ cũng rất tốt!”
“Đại tiểu thư!” Trên mặt Hồng Ngọc hiện lên vẻ lo lắng, “Vị phu nhân hiện tại làm việc rất độc ác, đến khi nào bà ta mới chịu buông tha cho tiểu thư chứ?”
Buông tha sao? Âu Dương Noãn cười lạnh, chuyện này tuyệt đối không có khả năng. Nàng không cần tốn nhiều sức đã đưa đến cho Âu Dương Trì hai nữ tử trẻ tuổi mỹ mạo. Chỉ dựa vào điểm ấy thôi, Lâm thị đã tuyệt đối không buông tha cho nàng.
Lâm thị là trưởng bối, nàng là vãn bối, thân phận khác biệt, tôn ti có tự. Âu Dương Noãn nàng mặc dù hận Lâm thị thấu xương nhưng cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Nay Lâm thị tuy rằng đã mất đi sự duy trì của tổ mẫu cùng sủng ái của phụ thân nhưng chừng nào còn Lâm Văn Uyên chống lưng thì bà ta vẫn sẽ vững vàng ngồi ở vị trí chủ mẫu.
Âu Dương Trì mặc dù chán ghét vạn phần, lại chưa bao giờ có ý định hưu thê. Nếu Âu Dương Noãn muốn trừ bỏ Lâm thị, đầu tiên phải lật đổ Lâm Văn Uyên. Nhưng một nữ tử khuê các như nàng muốn lật đổ Lâm Văn Uyên thì giống như lấy hạt dẻ trong lò lửa. Đây là một con đường khó khăn, mạo hiểm nhất. Còn cần phải có sự trợ giúp rất lớn.
“Hồng Ngọc, ngươi đi theo ta lâu như vậy cũng nên hiểu tâm tư của ta. Hiện tại cho dù bà ta có buông tha cho ta, nhưng ta có thể buông tha cho mụ sao? Chỉ có lật đổ Lâm thị, đệ đệ của ta mới có thể bình an lớn lên!” Âu Dương Noãn mỉm cười, mắt nhìn xa xa, tựa hồ như đang lẩm bẩm một mình, “Vì Tước Nhi, ta tuyệt đối không thể lui nửa bước!”
Hồng Ngọc không hề chớp mắt nhìn nàng, hình như có chút xúc động: “Tiểu thư, Hồng Ngọc sẽ không để người phải một mình chiến đấu!”
“Người bên cạnh ta tin tưởng, chỉ có ngươi cùng mama…” Âu Dương Noãn thở dài. Hồng Ngọc lại nghe không hiểu ý vị thâm trường bên trong…
Qua hồi lâu Âu Dương Noãn mới hỏi: “Hồng Ngọc, những chuyện ta phân phó ngươi đã làm thỏa đáng chưa?”
Hồng Ngọc gật gật đầu nói: “Đại tiểu thư yên tâm, Hồng Ngọc đã làm thỏa đáng rồi!”
“Đại tiểu thư, Lê Hương đã trở lại!” Nha đầu bên ngoài tiến vào hồi bẩm, “Không biết đã đi đâu mà váy ướt hết, hiện tại đang về phòng thay y phục!”
“Váy bị ướt sao?” Âu Dương Noãn có chút giật mình
Nha đầu thấy nàng sau một lúc lâu mà không nói nữa liền thử hỏi một câu: “Tiểu thư?”
“Bảo nàng sau khi thay quần áo thì tới gặp ta!” Âu Dương Noãn phục hồi tinh thần, phân phó nha đầu.
Sau khi nha đầu rời đi, Hồng Ngọc liền nghi hoặc nói: “Đi vào viện phu nhân, đang êm đẹp sao váy lại bị ướt? Tiểu thư, người xem….”
“Cái này tất nhiên là có nguyên cớ!” Âu Dương Noãn nhẹ nhàng thở dài, có chút ẩn ưu, “Chúng ta cứ từ từ xem xét đi!”
Lê Hương thay xong xiêm y, vội vàng chạy tới. Hồng Ngọc thấp giọng nói: “Tiểu thư, nô tỳ đi ra ngoài canh!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, Lê Hương sửng sốt. Đây là Đại tiểu thư đang muốn cùng nàng nói chuyện riêng. Trong lòng Lê Hương rùng mình, không tự chủ được mà siết chặt tay áo. Lúc Hồng Ngọc đi qua, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lê Hương.
Lê Hương vừa ngẩng đầu liền đón nhận ánh mắt lạnh nhạt của Âu Dương Noãn. Lê Hương liền quỳ xuống: “Đại tiểu thư!”
Âu Dương Noãn nhoẻn miệng cười: “Lê Hương, mẫu thân bên đó, ta bên này. Ngươi hai bên khó xử, chạy qua chạy lại, thật là vất vả cho ngươi rồi!”
Lê Hương cúi gằm mặt, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư sao lại nói vậy, đây đều là việc mà nô tỳ phải làm!”
Âu Dương Noãn đứng lên, từ từ đến trước mặt Lê Hương vươn tay nâng cằm nàng ta lên rồi thở dài: “Ngươi năm nay….đã mười sáu tuổi rồi!” Nàng cố ý dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tuổi này sớm đã nên gả ngươi đi, sao mẫu thân vẫn chưa hứa gả ngươi cho ai?”
Đó là bởi vì nàng ta biết nhiều chuyện tình, phu nhân sao có thể dễ dàng bỏ qua? Lê Hương rùng mình, cố cười nói: “Là nô tỳ tự nguyện hầu hạ phu nhân thêm vài năm nữa!”
Âu Dương Noãn vẫn tươi cười nhìn thẳng vào mắt Lê Hương, thật lâu sau thở dài ôn nhu nói: “Một nha đầu ôn nhu đáng yêu như ngươi, nếu vẫn giữ lại hậu viện, nói không chừng tương lai mẫu thân muốn đem ngươi cất nhắc lên làm di nương. Như vậy đúng là nhất kiện mỹ sự a!”
Sắc mặt Lê Hương lập tức trắng bệch, thủ đoạn phu nhân dùng để xử lý các di nương nàng ta đều đã thấy qua. Có cho vàng Lê Hương cũng không muốn làm di nương! Âu Dương Noãn làm như không nhìn thấu tâm tư nàng ta, thản nhiên nói: “Ta thấy, vào nhà lớn làm di nương còn không bằng làm phu nhân một nhà bình thường. Tự do tự tại, ngày trôi qua thoải mái. Lại càng không cần phải khúm núm, sợ hãi. Lê Hương, ngươi nói có đúng không?”
Đây đúng là điều mà Lê Hương ngày đêm mong chờ. Chỉ là tất cả đều không có khả năng, phu nhân tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình! Lê Hương cúi đầu: “Đại tiểu thư nói đùa rồi! Nô tỳ không dám mơ!”
“Sao lại không dám mơ? Ngươi xưa nay thông minh trầm ổn, làm việc lại nhanh nhẹn, ta thực sự rất thích nha đầu ngươi. Chắc ngươi cũng biết, mẫu thân ta sau khi qua đời đã để lại cho ta không ít tài sản. Những sản nghiệp đó vốn là do ngoại tổ mẫu bảo quản, gần đây mới giao lại cho ta. Trong số đó có một chưởng quầy, đang muốn tìm một cô nương gia thế trong sạch, tính tình hiền lành về làm vợ cho con trai độc nhất của ông ấy. Còn từng cầu nha đầu bên người ta, nhưng ngươi cũng biết, Hồng Ngọc không thể rời ta được, Xương Bồ lại cứng rắn lỗ mãng, Văn Tú lại quá chất phác thật thà. Đại nha đầu trong phòng này, thông minh lanh lợi nhất chính là ngươi…”
Lê Hương nhất thời lấy lại phản ứng, kinh ngạc nói: “Tiểu thư….người muốn hứa gả nô tỳ…!” Rồi lập tức lắc đầu: “Tiểu thư nói đùa rồi. Nô tỳ…Nô tỳ làm sao xứng đôi…”
Trong mắt Âu Dương Noãn như có vô vàn vì tinh tú khiến người ta không dám nhìn thẳng. Nàng cười nói: “Từ khi ngươi vào viện ta, ta liền có chủ ý này. Nhưng bây giờ thấy ngươi sợ hãi rụt rè, bảo sao ta có thể yên tâm gả ngươi đi? Người như thế nếu làm chủ mẫu làm sao giúp trượng phu chưởng quản cửa hàng? Ngươi cũng nên sớm rèn luyện một chút, đừng làm cho ta thấy không yên lòng!”
Lê Hương không thể tin, lẳng lặng nhìn Âu Dương Noãn: “Tiểu thư…người thật sự nghĩ như vậy sao?”
Khóe miệng Âu Dương Noãn cong lên: “Đương nhiên, sớm chuẩn bị để gả đi đi!”
Lê Hương mừng rõ, cơ hồ như muốn đứng dậy nhảy nhót. Âu Dương Noãn mỉm cười: “Lê Hương, đến lúc đó, ta cũng sẽ cho ngươi thêm của hồi môn. Chỉ là….”
Lâm thị âm trầm ngồi dậy, biến cố đột ngột này khiến bà ta hết mức thương tâm nhưng đồng thời cũng làm cho bà ta có một ý niệm khác trong đầu. Lâm thị cùng Âu Dương Noãn phải đấu đến ngươi chết ta sống, chỉ một người được sống sót. Nhưng nay Âu Dương Noãn khôn khéo giảo hoạt, ngôn hành cẩn trọng làm bà ta không thể bắt được nhược điểm. Chỉ có thể đợi Âu Dương Noãn một chút sơ sẩy, một chút sơ hở, Lâm thị liền giáng lôi đình nhất kích, dồn nàng vào chỗ chết!
Nhất niệm thành ma, nhất niệm thành phật, vì để đánh bại Âu Dương Noãn, bà ta chỉ có thể làm việc trái với đạo trời. Lâm thị thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại càng âm lãnh. Bà ta cúi đầu nhìn Âu Dương Khả nước mắt như mưa đang quỳ rạp dưới đất: “Im miệng! Ngươi đứng lên đi!....Nghe đây, nếu đã có gan gây ra đại họa, thì không được khóc. Ngươi không có tư cách rơi nước mắt!”
(Nhất niệm thành ma, nhất niệm thành phật: Một niềm tà tâm khởi lên thì thành ma , một niệm chân chính khởi lên thì thành phật)
Thấy Âu Dương Khả vẫn cứ thút thít không nín, Lâm thị liền hung hăng cho nàng ta một cước. Một cước này vừa vặn đá vào bên sườn, Âu Dương Khả thất kinh kêu một tiếng, lúc ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Lâm thị thì lập tức ngậm miệng. Vẻ mặt Lâm thị cực kỳ đáng sợ, như là đang muốn rút gân lột da, nuốt sống nàng ta vậy: “Mau đến bàn lấy son lại đây!”
“Mẫu thân….người…!” Âu Dương Khả muốn hỏi Lâm thị muốn lấy son làm gì nhưng lại không dám nói.
“Nhanh đi lấy lại đây!” Thanh âm Lâm thị càng thêm lãnh khốc nghiêm khắc.
Âu Dương Khả hoảng sợ, nhanh chóng chạy đi lấy son. Lúc vội vàng chạy đến đụng phải góc bàn, cũng không dám hé răng hô đau, mau chóng chạy đến người Lâm thị: “Mẫu thân, son của người!”
“Đem son này bôi trên môi Hạo Nhi. Trên mặt cũng sửa sang sắc mặt một chút” Lâm thị lạnh lùng nhìn Âu Dương Khả, ánh mắt so với lúc nãy còn đáng sợ hơn. Âu Dương Khả sợ tới mức run rẩy, nhưng lại không dám cãi lời, đờ đẫn di động hai chân đến bên cái nôi.
Đúng lúc này, Vương mama tiến vào bẩm báo: “Phu nhân, hết thảy đều đã an bài thỏa đáng!”
“Làm thỏa đáng? Mẫu thân, người không phải là muốn giao nữ nhi cho phụ thân xử trí chứ? Mẫu thân, ta không muốn!” Âu Dương Khả biến sắc, hộp son lạch cạch một tiếng rơi xuống đất.
Lâm thị lạnh lùng nhìn Âu Dương Khả: “Ta sao lại sinh ra đồ phế vật như ngươi chứ?”
Vương mama thở dài nhìn Âu Dương Khả nói: “Nhị tiểu thư, lần này người thật sự là đã gây ra đại họa rồi. Chuyện lúc nãy đều bị vú nuôi Cao thị kia nghe thấy hết, phu nhân sao có thể giữ lại tính mạng nàng ta chứ?”
Âu Dương Khả vừa nghe, sắc mặt liền tốt hơn rất nhiều, lúng túng nhìn hai người không dám nói. Trong phòng nhất thời yên tĩnh, Âu Dương Khả nghĩ nghĩ, chung quy vẫn không nhịn được mà dò hỏi: “Mẫu thân, son này…”
Lâm thị nhìn về cái nôi, chậm rãi đi tới, cầm lấy hộp son vừa rơi trên đất, một tay đẩy Âu Dương Khả thật mạnh: “Cút qua một bên!” Nói xong liền mở hộp son ra, tự mình quyệt son bôi lên khuôn mặt đã lạnh băng của Âu Dương Hạo.
Âu Dương Khả nhìn vẻ mặt ôn nhu của Lâm thị, một bộ dáng mẫu thân từ ái khiến trong lòng nàng ta ngược lại càng không yên. Thời khắc này trôi qua thật chậm, làm Âu Dương Khả cảm thấy cả người lạnh lẽo, hai chân như chết lặng. Mãi đến khi Lâm thị bôi xong son, hừ lạnh nói: “Chuẩn bị một chút, nửa canh giờ sau ta muốn mời các vị phu nhân đến Phúc Thụy viện!”
“Mẫu thân, người muốn làm gì?” Âu Dương Khả sợ ngây người.
Lâm thị cũng không để ý đến nàng ta, chỉ nhìn Vương mama nói: “Nhớ kỹ, Đại tiểu thư nhất định phải mời đến!”
Âu Dương Khả cả kinh, trong đầu ẩn ẩn có đáp án, mặt của nàng ta không khống chế được mà hiện lên vẻ vui mừng. Nhưng Lâm thị liền đảo ánh mắt sắc bén qua, Âu Dương Khả lập tức cúi đầu, không dám hé răng nữa….
Lâm thị thay váy rồi mang theo Âu Dương Khả quay lại xem kịch. Vừa khéo vừa ra thì vở diễn cũng hoàn, Lâm thị cười khanh khách lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, cũng phân phó người ban thưởng cho gánh hát. Các vị phu thấy Lâm thị thì đều bước đến hàn huyên, bà ta cũng cười ứng đáp, dường như chưa hề phát sinh chuyện gì ngồi xuống cùng mọi người xem diễn.
“Khả Nhi, sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy?”
Âu Dương Khả ngẩng mạnh đầu, lại thấy ánh mắt lạnh như băng của Lâm thị đang nhìn lại đây thì trong lòng sợ run cả người nhưng vẫn cố gắng trấn định nói: “Thân thể có chút không thoải mái mà thôi!” Nói xong liền nhìn xung quanh rồi lại nhẹ nhàng hỏi: “Nhu tỷ tỷ, tỷ tỷ của ta đang ở đâu?”
Lâm Nguyên Nhu đang xem diễn nên tùy ý nói: “Nói là đi chuẩn bị một chút cho tiệc tối!” Nàng ta không hề chú ý tới sắc mặt Âu Dương Khả càng tái nhợt, trong ánh mắt tràn ngập ánh lửa đố kỵ kỳ dị.
Noãn các.
Lý di nương đưa danh sách món ăn của tiệc tối cho Âu Dương Noãn, nàng kiểm tra cảm thấy không có vấn đề mới gật đầu nói: “Cứ vậy đi, di nương vất vả rồi!”
Lý di nương tươi cười: “Đại tiểu thư khách khí rồi, đây là việc ta nên làm!” Nói xong liền cười dẫn mama quản sự rời đi.
Âu Dương Noãn nhìn bóng dáng Lý Nguyệt Nga rời đi, nửa ngày cũng không nói.
Hồng Ngọc thấy nàng xuất thần thì nhẹ giọng hỏi: “Tiểu thư, người làm sao vậy?”
Âu Dương Noãn có chút sửng sốt, sau đó nói: “Ta đang nghĩ khi nào thì Lê Hương trở về, đi làm cái gì…”
“Đại tiểu thư, người thật sự đã quá mệt mỏi rồi. Việc này, vốn người không cần quan tâm. Nếu phu nhân vẫn còn, ngày ngày trôi qua đều yên ả, căn bản sẽ không giống như bây giờ, vắt kiệt tinh lực để làm việc, suy nghĩ!” Trong thanh âm của Hồng Ngọc mang theo tia thương cảm.
Trong lòng Âu Dương Noãn ấm áp, ánh mắt khẽ cong, không tự giác mà mỉm cười. Chủ động kéo tay Hồng Ngọc nói: “Không sao, như bây giờ cũng rất tốt!”
“Đại tiểu thư!” Trên mặt Hồng Ngọc hiện lên vẻ lo lắng, “Vị phu nhân hiện tại làm việc rất độc ác, đến khi nào bà ta mới chịu buông tha cho tiểu thư chứ?”
Buông tha sao? Âu Dương Noãn cười lạnh, chuyện này tuyệt đối không có khả năng. Nàng không cần tốn nhiều sức đã đưa đến cho Âu Dương Trì hai nữ tử trẻ tuổi mỹ mạo. Chỉ dựa vào điểm ấy thôi, Lâm thị đã tuyệt đối không buông tha cho nàng.
Lâm thị là trưởng bối, nàng là vãn bối, thân phận khác biệt, tôn ti có tự. Âu Dương Noãn nàng mặc dù hận Lâm thị thấu xương nhưng cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Nay Lâm thị tuy rằng đã mất đi sự duy trì của tổ mẫu cùng sủng ái của phụ thân nhưng chừng nào còn Lâm Văn Uyên chống lưng thì bà ta vẫn sẽ vững vàng ngồi ở vị trí chủ mẫu.
Âu Dương Trì mặc dù chán ghét vạn phần, lại chưa bao giờ có ý định hưu thê. Nếu Âu Dương Noãn muốn trừ bỏ Lâm thị, đầu tiên phải lật đổ Lâm Văn Uyên. Nhưng một nữ tử khuê các như nàng muốn lật đổ Lâm Văn Uyên thì giống như lấy hạt dẻ trong lò lửa. Đây là một con đường khó khăn, mạo hiểm nhất. Còn cần phải có sự trợ giúp rất lớn.
“Hồng Ngọc, ngươi đi theo ta lâu như vậy cũng nên hiểu tâm tư của ta. Hiện tại cho dù bà ta có buông tha cho ta, nhưng ta có thể buông tha cho mụ sao? Chỉ có lật đổ Lâm thị, đệ đệ của ta mới có thể bình an lớn lên!” Âu Dương Noãn mỉm cười, mắt nhìn xa xa, tựa hồ như đang lẩm bẩm một mình, “Vì Tước Nhi, ta tuyệt đối không thể lui nửa bước!”
Hồng Ngọc không hề chớp mắt nhìn nàng, hình như có chút xúc động: “Tiểu thư, Hồng Ngọc sẽ không để người phải một mình chiến đấu!”
“Người bên cạnh ta tin tưởng, chỉ có ngươi cùng mama…” Âu Dương Noãn thở dài. Hồng Ngọc lại nghe không hiểu ý vị thâm trường bên trong…
Qua hồi lâu Âu Dương Noãn mới hỏi: “Hồng Ngọc, những chuyện ta phân phó ngươi đã làm thỏa đáng chưa?”
Hồng Ngọc gật gật đầu nói: “Đại tiểu thư yên tâm, Hồng Ngọc đã làm thỏa đáng rồi!”
“Đại tiểu thư, Lê Hương đã trở lại!” Nha đầu bên ngoài tiến vào hồi bẩm, “Không biết đã đi đâu mà váy ướt hết, hiện tại đang về phòng thay y phục!”
“Váy bị ướt sao?” Âu Dương Noãn có chút giật mình
Nha đầu thấy nàng sau một lúc lâu mà không nói nữa liền thử hỏi một câu: “Tiểu thư?”
“Bảo nàng sau khi thay quần áo thì tới gặp ta!” Âu Dương Noãn phục hồi tinh thần, phân phó nha đầu.
Sau khi nha đầu rời đi, Hồng Ngọc liền nghi hoặc nói: “Đi vào viện phu nhân, đang êm đẹp sao váy lại bị ướt? Tiểu thư, người xem….”
“Cái này tất nhiên là có nguyên cớ!” Âu Dương Noãn nhẹ nhàng thở dài, có chút ẩn ưu, “Chúng ta cứ từ từ xem xét đi!”
Lê Hương thay xong xiêm y, vội vàng chạy tới. Hồng Ngọc thấp giọng nói: “Tiểu thư, nô tỳ đi ra ngoài canh!”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, Lê Hương sửng sốt. Đây là Đại tiểu thư đang muốn cùng nàng nói chuyện riêng. Trong lòng Lê Hương rùng mình, không tự chủ được mà siết chặt tay áo. Lúc Hồng Ngọc đi qua, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lê Hương.
Lê Hương vừa ngẩng đầu liền đón nhận ánh mắt lạnh nhạt của Âu Dương Noãn. Lê Hương liền quỳ xuống: “Đại tiểu thư!”
Âu Dương Noãn nhoẻn miệng cười: “Lê Hương, mẫu thân bên đó, ta bên này. Ngươi hai bên khó xử, chạy qua chạy lại, thật là vất vả cho ngươi rồi!”
Lê Hương cúi gằm mặt, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư sao lại nói vậy, đây đều là việc mà nô tỳ phải làm!”
Âu Dương Noãn đứng lên, từ từ đến trước mặt Lê Hương vươn tay nâng cằm nàng ta lên rồi thở dài: “Ngươi năm nay….đã mười sáu tuổi rồi!” Nàng cố ý dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tuổi này sớm đã nên gả ngươi đi, sao mẫu thân vẫn chưa hứa gả ngươi cho ai?”
Đó là bởi vì nàng ta biết nhiều chuyện tình, phu nhân sao có thể dễ dàng bỏ qua? Lê Hương rùng mình, cố cười nói: “Là nô tỳ tự nguyện hầu hạ phu nhân thêm vài năm nữa!”
Âu Dương Noãn vẫn tươi cười nhìn thẳng vào mắt Lê Hương, thật lâu sau thở dài ôn nhu nói: “Một nha đầu ôn nhu đáng yêu như ngươi, nếu vẫn giữ lại hậu viện, nói không chừng tương lai mẫu thân muốn đem ngươi cất nhắc lên làm di nương. Như vậy đúng là nhất kiện mỹ sự a!”
Sắc mặt Lê Hương lập tức trắng bệch, thủ đoạn phu nhân dùng để xử lý các di nương nàng ta đều đã thấy qua. Có cho vàng Lê Hương cũng không muốn làm di nương! Âu Dương Noãn làm như không nhìn thấu tâm tư nàng ta, thản nhiên nói: “Ta thấy, vào nhà lớn làm di nương còn không bằng làm phu nhân một nhà bình thường. Tự do tự tại, ngày trôi qua thoải mái. Lại càng không cần phải khúm núm, sợ hãi. Lê Hương, ngươi nói có đúng không?”
Đây đúng là điều mà Lê Hương ngày đêm mong chờ. Chỉ là tất cả đều không có khả năng, phu nhân tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình! Lê Hương cúi đầu: “Đại tiểu thư nói đùa rồi! Nô tỳ không dám mơ!”
“Sao lại không dám mơ? Ngươi xưa nay thông minh trầm ổn, làm việc lại nhanh nhẹn, ta thực sự rất thích nha đầu ngươi. Chắc ngươi cũng biết, mẫu thân ta sau khi qua đời đã để lại cho ta không ít tài sản. Những sản nghiệp đó vốn là do ngoại tổ mẫu bảo quản, gần đây mới giao lại cho ta. Trong số đó có một chưởng quầy, đang muốn tìm một cô nương gia thế trong sạch, tính tình hiền lành về làm vợ cho con trai độc nhất của ông ấy. Còn từng cầu nha đầu bên người ta, nhưng ngươi cũng biết, Hồng Ngọc không thể rời ta được, Xương Bồ lại cứng rắn lỗ mãng, Văn Tú lại quá chất phác thật thà. Đại nha đầu trong phòng này, thông minh lanh lợi nhất chính là ngươi…”
Lê Hương nhất thời lấy lại phản ứng, kinh ngạc nói: “Tiểu thư….người muốn hứa gả nô tỳ…!” Rồi lập tức lắc đầu: “Tiểu thư nói đùa rồi. Nô tỳ…Nô tỳ làm sao xứng đôi…”
Trong mắt Âu Dương Noãn như có vô vàn vì tinh tú khiến người ta không dám nhìn thẳng. Nàng cười nói: “Từ khi ngươi vào viện ta, ta liền có chủ ý này. Nhưng bây giờ thấy ngươi sợ hãi rụt rè, bảo sao ta có thể yên tâm gả ngươi đi? Người như thế nếu làm chủ mẫu làm sao giúp trượng phu chưởng quản cửa hàng? Ngươi cũng nên sớm rèn luyện một chút, đừng làm cho ta thấy không yên lòng!”
Lê Hương không thể tin, lẳng lặng nhìn Âu Dương Noãn: “Tiểu thư…người thật sự nghĩ như vậy sao?”
Khóe miệng Âu Dương Noãn cong lên: “Đương nhiên, sớm chuẩn bị để gả đi đi!”
Lê Hương mừng rõ, cơ hồ như muốn đứng dậy nhảy nhót. Âu Dương Noãn mỉm cười: “Lê Hương, đến lúc đó, ta cũng sẽ cho ngươi thêm của hồi môn. Chỉ là….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.