Chương 180: Tân cừu thù cũ trong phủ Thái tử 2
Tần Giản
18/05/2017
Đáy mắt hắn tựa hồ có loại quỷ quái khó hiểu. Âu Dương Noãn mỉm cười nói: “Điện hạ trân trọng biểu tỷ, thật sự khiến người khác hâm mộ!”
Mày Tiếu Diễn hơi hơi nhăn lại, hiển nhiên đối với câu trả lời tránh nặng tìm nhẹ này không quá vừa lòng. Nhưng hắn biết rõ hiện tại không phải lúc nói chuyện nên chỉ cười cười nói với Lâm Nguyên Hinh: “Hinh Nhi, nàng giúp ta tiếp đón Dung quận chúa. Phòng khách đã đến rất nhiều khách nhân, ta đi ra trước!”
Lâm Nguyên Hinh mỉm cười cung kính hành lễ: “Dạ!”
Lúc này Dung quận chúa liền bước lên mỉm cười nói: “Hoàng trưởng tôn không cần lo lắng. Ta cùng Lâm phi và Âu Dương tiểu thư đã sớm quen biết!”
Tiếu Diễn liền nhìn nàng ta gật gật đầu, lại thật sâu nhìn Âu Dương Noãn một cái rồi xoay người bước nhanh. Dung quận chúa lại cười nói: “Hai vị, đã lâu không gặp!”
Tươi cười trên môi Lâm Nguyên Hinh thực bình thản, nhưng lại không có chút nào không chu toàn: “Dung quận chúa ở trong cung, tất nhiên bình thường không thể gặp được. Có thể có cơ hội mời ngài đến làm khách quý, là vinh hạnh của chúng ta!”
Ý cười Dung quận chúa chân thành, mặt mày sáng ngời khiến người đối diện động tâm. Nàng ta mỉm cười nói: “Đây cũng là Thái Hậu sợ ta ở trong cung lâu ngày phiền muộn cho nên mới đặc biệt cho phép ta xuất cung. Nhưng thật sự không nghĩ có thể gặp Âu Dương tiểu thư ở đây!”
Âu Dương Noãn cười nói: "Quận chúa chê cười rồi! Ta chỉ là đến để góp vui thôi!”
Dung quận chúa như có như không cười: “Không biết Âu Dương tiểu thư có đến dự hôn lễ của Lan Hinh hay không? Đáng tiếc nàng gả đến nơi ngàn dặm xa xôi….Đúng rồi, trước đó vài ngày nàng có gửi cho ta một phong thư….”
Nói tới đây đột nhiên ngừng lại, tựa tiếu phi tiếu nhìn Âu Dương Noãn.
Đôi mắt Âu Dương Noãn trong suốt, cười nhẹ: “Quận chúa nói đùa rồi. Ta chân không ra khỏi nhà, sao có thể đến tham dự? Cũng may Trần tiểu thư tuy rằng gả xa nhưng nghe nói phu gia đối đãi rất tốt, cái này cũng coi như là gả vào chỗ tốt. Chỉ là không biết trong thư Trần tiểu thư nói gì?”
Âu Dương Noãn mỉm cười, ánh mắt giống như vô tình đảo qua đối phương: “Chắc sẽ không nói đối với hôn sự này không hài lòng a?”
Dung quận chúa hơi hơi sửng sốt nhưng cũng không chút biến sắc, cười tươi như hoa: “Âu Dương tiểu thư nói đùa rồi, có cô nương nào dám bất mãn với phu gia mình gả vào đâu?” Nàng ta ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ Âu Dương tiểu thư biết nội tình gì?”
Âu Dương Noãn mỉm cười, nói: "Quận chúa cùng Trần tiểu thư quan hệ tốt còn không biết. Huống chi ta cùng nàng mới có duyên gặp mặt vài lần, làm sao có thể biết được chuyện gì? Nghe Quận chúa nói vậy khiến cho Noãn Nhi cũng thấy tò mò!”
Lâm Nguyên Hinh ở một bên yên lặng nghe, có chút trầm tư. Lúc này Âu Dương Noãn giống như nhàn thoại, thản nhiên nói: “Lại nói, hôn nhân đại sự chính là phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn. Vừa lòng cũng tốt, không hài lòng cũng vậy, tuyệt không có ai tự quyết định, càng không có ai có thể mưu cầu cho mình. Dung quận chúa, ngài xem ta nói đúng không?”
(Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn: lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối. Kiểu như cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy ý)
Dung quận chúa lập tức cảnh giác, có chút rùng mình, một lát sau trấn tĩnh lại, mới chậm rãi nói: “Âu Dương tiểu thư quả thật có tri thức hiểu lễ nghĩa, tú ngoại tuệ trung. Những lời nói ra khiến người ta không thể chê được!”
Âu Dương Noãn giống như giật mình nói: “Chỉ là nghe thấy Quận chúa nói đến Trần tiểu thư, ta không nhịn được mới cảm khái vài câu mà thôi!”
Dung quận chúa ngưng mắt nhìn Âu Dương Noãn, biết rõ đối phương vạch trần chuyện vừa rồi mình có ý định tiếp cận Hoàng trưởng tôn. Nhưng lại không thể phát tác, mọi cảm xúc đều hóa thành một nụ cười thản nhiên: “Âu Dương tiểu thư nay danh chấn kinh đô, tự nhiên không lo không tìm thấy người thích hợp a!”
Còn Kha Dung nàng lại không như vậy, năm này nàng đã mười tám, cho dù không muốn cũng không thể không vì bản thân mà suy tính. Dựa theo thân phận, nếu vào phủ Thái tử, cho dù là Chu Chỉ Quân cũng phải thoái vị. Cho nên, nàng cố ý tiếp cận Tiếu Diễn thì có gì sai?
Âu Dương Noãn an hòa mỉm cười nói: "Thân là nữ tử đúng là không dễ dàng, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận đủ bề. Nếu bước sai một bước thì chính là vạn kiếp bất phục, cho nên….càng nóng vội lại càng phải cẩn thận!”
Lâm Nguyên Hinh hơi hơi động dung: "Noãn Nhi nói đúng! Hết thảy đều do trời định, không phải ngươi muốn thế nào thì sẽ được như vậy!” Nói xong liền nhìn Dung quận chúa, ánh mắt mỉm cười.
Dung quận chúa khẽ run lên, thế nhưng lại cúi đầu. Nàng làm sao không biết? Nàng làm sao thường nguyện ý? Thái Hậu hứa với nàng một hứa hẹn, khiến nàng chờ đợi vài năm, nhưng hiện tại nàng chờ không nổi nữa.
Hôm nay hai người bọn họ nói những lời đó tất có ý, chính là Kha Dung nàng tài mạo như vậy nếu phải gả cho một nam nhân bình thường nàng làm sao có thể cam tâm?
.....
Ba người cùng tới yến hội, đã thấy không ít khách nhân. Dung quận chúa đến ghế của mình ngồi, Lâm Nguyên Hinh mỉm cười nhìn Âu Dương Noãn, chỉ chỉ chỗ ngồi một bên ý bảo Âu Dương Noãn ngồi chỗ kia. Còn nàng thì tới bên cạnh Hoàng trưởng tôn ngồi xuống.
Âu Dương Noãn từ xa nhìn lại thì thấy bên cạnh Tiếu Diễn là một mỹ nhân mi như thúy vũ, da như tuyết trắng, khuôn mặt tú lệ, khí chất xuất chúng. Nổi bật nhất là trâm cài tinh xảo trên mái tóc đen nhánh dường như đang phát sáng.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, nàng ta hoàn toàn để mặt mộc, trên mặt một chút son phấn cũng không có. Âu Dương Noãn liền lập tức nhận ra vị này chính là Chu Chỉ Quân, chính phi của Tiếu Diễn.
Lúc này nàng ta lẳng lặng ngồi bên cạnh Tiếu Diễn, mọi người liền chỉ cần nhìn liền thấy khí chất thuần nhã, dung sắc kinh người.
Nếu nói Dung quận chúa là mẫu đơn diễm lệ trong hoa viên thì Chu Chỉ Quân giống như u lan trong cốc.
Mãi đến khi gả cho Hoàng trưởng tôn, thường theo trượng phu tham gia các yến hội mọi người mới kinh hô, hóa ra Chu gia lại có một tiểu mỹ nhân như thế, lại cứ dấu trong nhà nhiều năm không để người khác thấy như vậy. Quả nhiên là khiến mọi người kinh ngạc than lên.
Nhìn Lâm Nguyên Nhu lặng lẽ ngồi dưới Chu Chỉ Quân, ngẩng đầu cúi đầu đều là nụ cười vi liễm. Âu Dương Noãn không biết tâm tình lúc này rốt cuộc là vui hay buồn, chỉ cảm thấy trong lòng mờ mịt như ánh trăng bị mây che khuất.
Một nữ tử tốt như vậy, nay gả vào hoàng gia lại chỉ có thể từng bước cẩn thận mà sống, không dám có chút ý vượt mặt, thậm chí luôn phải xem sắc mặt của chính phi để làm việc. Nếu biểu tỷ có thể được gả vào một nhà bình thường, vậy thì….
Lúc Âu Dương Noãn vẫn còn thất thần, đột nhiên một đôi mắt trong suốt xuất hiện trước mặt nàng: “Âu Dương tiểu thư!”
Thanh âm Tiếu Thanh Bần thập phần kinh hỷ, bộ dáng kia giống như đi trên đường đột nhiên nhìn thấy người quen. Mười phần là nhiệt tình khiến Âu Dương Noãn nhất thời không biết phải phản ứng sao cho tốt, sợ sự lạnh nhạt quá mức sẽ làm tổn thương vị quận vương trẻ tuổi này.
“Âu Dương tiểu thư, ta biết lần này nhất định tiểu thư sẽ đến!”
Tiếu Thanh Bần rất kích động, đang muốn nói tiếp thì chợt nghe một thanh âm châm chọc nói: “Duẫn quận vương! Không phải Chu vương thúc quản ngươi rất chặt, bắt ngươi phải học tập tốt sao?”
Lỗ vương thế tử Tiếu Tiệm Cách thập phần thân thiết ôm bả vai Tiếu Thanh Bần. Mày nhướng lên dẫn theo ba phần kiêu ngạo: “Sao có thể rảnh rang chạy đến đây tìm Âu Dương tiểu thư thể hiện ân cần?”
Tiếu Thanh Bần âm thầm bĩu môi, cái gì mà thể hiện ân cần? Hắn vừa nói được một câu thì tên này cũng đã chạy đến rồi. Hắn ngay cả một câu hỏi thăm thân thiết cũng chưa nói được a.
Lần trước hắn tiếp cận Âu Dương Noãn cũng bị tên này phá đám, một mạch kéo nàng đi chơi cờ. Sau lại còn mang Tiếu Trọng Hoa đến, bây giờ cư nhiên còn xuất hiện ở đây, đúng là âm hồn bất tán mà!
Tiếu Tiệm Cách mặc kệ sắc mặt âm trầm của Tiếu Thanh Bần, tướng mạo oai hùng mang theo mấy phần tươi cười: “Âu Dương tiểu thư, đã lâu không gặp!”
Lời mở đầu này với Tiếu Thanh Bần cơ hồ giống nhau như đúc. Âu Dương Noãn bị sự thú vị của bọn họ chọc cười nhưng phải nhịn lại, chỉ hơi hơi gật đầu.
"Âu Dương tiểu thư rất ít khi xuất phủ, ngay cả các yến hội cũng không thường tham gia. Vậy ngày thường ở trong phủ tiểu thư lấy cái gì tiêu khiển?” Tiếu Thanh Bần không cam lòng yếu thế, đẩy tay Tiếu Tiệm Cách, còn nghiêm túc hỏi.
Âu Dương Noãn mỉm cười, vừa muốn trả lời liền nghe Tiếu Tiệm Cách cười nói: “Nghe nói thân mình tiểu thư không được tốt lắm, không biết có phải không được thoải mái chỗ nào hay không?”
Hai năm qua, vết thương của nàng giờ chỉ còn lại dấu vết nhàn nhạt, nhưng thân thể cũng không còn khoẻ mạnh như trước nữa, trở nên rất sợ lạnh. Cho nên mùa đông nàng cơ hồ như không bước chân ra khỏi phủ. Âu Dương Noãn cười nói: “Chỉ là ít bệnh cũ, không có gì lớn. Làm phiền Thế tử lo lắng rồi!”
“Nữ hài tử không ra khỏi cửa cũng là điều nên làm. Huống chi Âu Dương tiểu thư cũng đã đến tuổi cập kê, ra ngoài khiến bọn đăng đồ tử chú ý cũng không tốt!” Tiếu Thanh Bần nhanh chóng cướp lời.
“Âu Dương tiểu thư phải cố gắng điều dưỡng thân thể mới tốt. Ta có một gốc nhân sâm ngàn năm khả ngộ bất khả cầu, rất bổ dưỡng cho thân thể. Hơn nữa, ở biệt viện ngoại ô của ta còn có ôn tuyền, ngâm mình ích khí bổ thần, dưỡng thân kiện thể, hộ phu mỹ nhan. Nếu Âu Dương tiểu thư muốn, có thể cùng tổ mẫu tiểu thư qua ở một thời gian….”
(Khả ngộ bất khả cầu: ý nói chỉ gặp khi có duyên, không thể cưỡng cầu)
Tiếu Thanh Bần vừa đưa ra đề nghị, Tiếu Tiệm Cách đã lạnh mặt: “Duẫn quận vương ngươi cũng quá xấu xa rồi. Thế nhưng lại dám mời tiểu thư chưa xuất giá nhà người ta đến ở biệt viện của ngươi, truyền ra ngoài thì sẽ thế nào? Ngươi không phải là đang cố ý phá hoại thanh danh của Âu Dương tiểu thư đấy chứ?”
“Tiếu Tiệm Cách, nói chuyện với ngươi càng ngày càng chán ghét. Ta nói mời Âu Dương lão phu nhân cùng đi, nếu ta có ý đồ khác, hà tất phải làm vậy? Huống hồ biệt viện của ta, cho Âu Dương tiểu thư mượn cũng là chuyện của ta, có quan hệ gì đến ngươi? Dù sao ta cũng là người rảnh rỗi không có chuyện gì làm, nhưng Lỗ vương thế tử ngươi lại không giống a! Lỗ vương gần đây không phải thường xuyên phân việc cho ngươi xử lý sao?”
Tiếu Thanh Bần cười lạnh nói: “Ngươi còn không đi làm chuyện của ngươi, ta cùng Âu Dương tiểu thư nói chuyện thì có quan hệ gì đến ngươi? Ngươi không nên cứ đứng lỳ ở đây, không biết bản thân chướng mắt lắm sao?”
Mắt thấy hai người sắp cãi nhau đến nơi, Âu Dương Noãn nhanh chóng mỉm cười: “Ý tốt của quận vương ta xin nhận. Chỉ là đại phu nói thân thể ta hư nhược, không thể thiện thêm tiến bổ. Nhân sâm ngàn năm kia là bảo vật, không cần lãng phí uổng công. Còn về ôn tuyền ở biệt viện, nếu có cơ hội ta sẽ đi. Đa tạ ngài quan tâm!”
Xương Bồ nói nhỏ với Hồng Ngọc: “Bọn họ đều muốn lấy lòng tiểu thư a!”
Hồng Ngọc liếc nhìn Xương Bồ một cái, lần đầu tiên gật đầu đồng ý. Trên mặt Xương Bồ nhất thời lộ ra thần sắc khát khao.
Thấy Âu Dương Noãn cự tuyệt, trên mặt Tiếu Thanh Bần không khỏi lộ ra thần sắc thất vọng. Tiếu Tiệm Cách lại vui mừng quá đỗi, mỉm cười nói: “Nghe nói thư pháp của tổ phụ Lâm phi, lão Hầu gia lúc đó thiên hạ có một không hai. Bút tích lưu lại có một quyển bản thảo kết tinh cả đời thư pháp của lão Hầu gia. Chỉ tiếc lần trước ta từng hướng Hầu gia lấy ra đánh giá nhưng lại biết nó đã không nằm trong Hầu phủ. Ta có muốn cũng không thấy được!”
Tiếu Tiệm Cách nói Hầu gia, chính là Lâm Chi Nhiễm. Ánh mắt Âu Dương Noãn không khỏi chớp động, nhẹ giọng hỏi: “Thế tử đang nói ‘Hán trung tập’ sao?”
“Phải, phải!” Tiếu Tiệm Cách quan sát thần sắc Âu Dương Noãn: “Ta vẫn luôn muốn tìm, Âu Dương tiểu thư đã từng xem qua sao?”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, cười nói: “Bản gốc mặc dù đã mất đi nhưng chỗ ta vẫn còn có một bản viết tay. Nếu thế tử thích ngày khác ta sẽ bảo Tước Nhi đưa đến quý phủ!”
“Chuyện này sao có thể? Không nên không nên! Đó là bản mà tiểu thư yêu thích, ta sao có thể ngang nhiên đoạt đi thứ yêu thích của người khác?” Tiếu Tiệm Cách liên tục xua tay, “Vẫn là ta nên tự mình đến bái phỏng, vừa khéo có chút vấn đề về thư pháp muốn thỉnh giáo tiểu thư!”
Hắn không chịu nhận lấy bản sao, ngược lại muốn chủ động đến thỉnh giáo. Rõ ràng chỉ là mượn cớ, muốn tiền dần đến từng bước. Tiếu Thanh Bần thấy tình hình không ổn, không khỏi có chút sốt ruột, vội hỏi: “Ta cũng muốn thỉnh giáo Âu Dương tiểu thư!”
Lời này vừa thốt ra, ngay cả Âu Dương Noãn cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Kinh đô ai chẳng biết Tiếu Thanh Bần cái gì cũng đều có thể thích, chỉ duy nhất chán ghét việc đọc sách viết chữ. Hắn là cũng nhất thời lanh miệng mà nói sai, liền mặt đỏ tai hồng, nói không nên lời.
Xương Bồ cười hắc hắc, chớp chớp mắt, cẩn thận nói nhỏ bên tai Hồng Ngọc: “Duẫn quận vương đang nói dối kìa!”
Hồng Ngọc: ". . . . ."
Náo nhiệt bên này, Tiếu Lăng Phong ngồi phía xa xa thu hết vào mắt. Khuôn mặt vẫn luôn mang tươi cười càng thong dong thích thú. Hắn nhìn Tiếu Thiên Diệp nói: “Âu Dương tiểu thư của ngươi rất được hoan nghênh a! Ngươi không lo lắng sao?”
Tiếu Thiên Diệp uống một ngụm rượu: “Ngươi đang nói đùa gì vậy? Nàng ta âm hiểm độc ác như vậy, xach giày cho ta cũng không xứng!”
Sau đó hắn cười chỉ vào nữ tử mỹ mạo bên cạnh Tiếu Lăng Phong nói: “Ta thấy Thế tử phi của ngươi so với Âu Dương Noãn cũng không kém bao nhiêu a!”
Mày Tiếu Diễn hơi hơi nhăn lại, hiển nhiên đối với câu trả lời tránh nặng tìm nhẹ này không quá vừa lòng. Nhưng hắn biết rõ hiện tại không phải lúc nói chuyện nên chỉ cười cười nói với Lâm Nguyên Hinh: “Hinh Nhi, nàng giúp ta tiếp đón Dung quận chúa. Phòng khách đã đến rất nhiều khách nhân, ta đi ra trước!”
Lâm Nguyên Hinh mỉm cười cung kính hành lễ: “Dạ!”
Lúc này Dung quận chúa liền bước lên mỉm cười nói: “Hoàng trưởng tôn không cần lo lắng. Ta cùng Lâm phi và Âu Dương tiểu thư đã sớm quen biết!”
Tiếu Diễn liền nhìn nàng ta gật gật đầu, lại thật sâu nhìn Âu Dương Noãn một cái rồi xoay người bước nhanh. Dung quận chúa lại cười nói: “Hai vị, đã lâu không gặp!”
Tươi cười trên môi Lâm Nguyên Hinh thực bình thản, nhưng lại không có chút nào không chu toàn: “Dung quận chúa ở trong cung, tất nhiên bình thường không thể gặp được. Có thể có cơ hội mời ngài đến làm khách quý, là vinh hạnh của chúng ta!”
Ý cười Dung quận chúa chân thành, mặt mày sáng ngời khiến người đối diện động tâm. Nàng ta mỉm cười nói: “Đây cũng là Thái Hậu sợ ta ở trong cung lâu ngày phiền muộn cho nên mới đặc biệt cho phép ta xuất cung. Nhưng thật sự không nghĩ có thể gặp Âu Dương tiểu thư ở đây!”
Âu Dương Noãn cười nói: "Quận chúa chê cười rồi! Ta chỉ là đến để góp vui thôi!”
Dung quận chúa như có như không cười: “Không biết Âu Dương tiểu thư có đến dự hôn lễ của Lan Hinh hay không? Đáng tiếc nàng gả đến nơi ngàn dặm xa xôi….Đúng rồi, trước đó vài ngày nàng có gửi cho ta một phong thư….”
Nói tới đây đột nhiên ngừng lại, tựa tiếu phi tiếu nhìn Âu Dương Noãn.
Đôi mắt Âu Dương Noãn trong suốt, cười nhẹ: “Quận chúa nói đùa rồi. Ta chân không ra khỏi nhà, sao có thể đến tham dự? Cũng may Trần tiểu thư tuy rằng gả xa nhưng nghe nói phu gia đối đãi rất tốt, cái này cũng coi như là gả vào chỗ tốt. Chỉ là không biết trong thư Trần tiểu thư nói gì?”
Âu Dương Noãn mỉm cười, ánh mắt giống như vô tình đảo qua đối phương: “Chắc sẽ không nói đối với hôn sự này không hài lòng a?”
Dung quận chúa hơi hơi sửng sốt nhưng cũng không chút biến sắc, cười tươi như hoa: “Âu Dương tiểu thư nói đùa rồi, có cô nương nào dám bất mãn với phu gia mình gả vào đâu?” Nàng ta ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ Âu Dương tiểu thư biết nội tình gì?”
Âu Dương Noãn mỉm cười, nói: "Quận chúa cùng Trần tiểu thư quan hệ tốt còn không biết. Huống chi ta cùng nàng mới có duyên gặp mặt vài lần, làm sao có thể biết được chuyện gì? Nghe Quận chúa nói vậy khiến cho Noãn Nhi cũng thấy tò mò!”
Lâm Nguyên Hinh ở một bên yên lặng nghe, có chút trầm tư. Lúc này Âu Dương Noãn giống như nhàn thoại, thản nhiên nói: “Lại nói, hôn nhân đại sự chính là phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn. Vừa lòng cũng tốt, không hài lòng cũng vậy, tuyệt không có ai tự quyết định, càng không có ai có thể mưu cầu cho mình. Dung quận chúa, ngài xem ta nói đúng không?”
(Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn: lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối. Kiểu như cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy ý)
Dung quận chúa lập tức cảnh giác, có chút rùng mình, một lát sau trấn tĩnh lại, mới chậm rãi nói: “Âu Dương tiểu thư quả thật có tri thức hiểu lễ nghĩa, tú ngoại tuệ trung. Những lời nói ra khiến người ta không thể chê được!”
Âu Dương Noãn giống như giật mình nói: “Chỉ là nghe thấy Quận chúa nói đến Trần tiểu thư, ta không nhịn được mới cảm khái vài câu mà thôi!”
Dung quận chúa ngưng mắt nhìn Âu Dương Noãn, biết rõ đối phương vạch trần chuyện vừa rồi mình có ý định tiếp cận Hoàng trưởng tôn. Nhưng lại không thể phát tác, mọi cảm xúc đều hóa thành một nụ cười thản nhiên: “Âu Dương tiểu thư nay danh chấn kinh đô, tự nhiên không lo không tìm thấy người thích hợp a!”
Còn Kha Dung nàng lại không như vậy, năm này nàng đã mười tám, cho dù không muốn cũng không thể không vì bản thân mà suy tính. Dựa theo thân phận, nếu vào phủ Thái tử, cho dù là Chu Chỉ Quân cũng phải thoái vị. Cho nên, nàng cố ý tiếp cận Tiếu Diễn thì có gì sai?
Âu Dương Noãn an hòa mỉm cười nói: "Thân là nữ tử đúng là không dễ dàng, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận đủ bề. Nếu bước sai một bước thì chính là vạn kiếp bất phục, cho nên….càng nóng vội lại càng phải cẩn thận!”
Lâm Nguyên Hinh hơi hơi động dung: "Noãn Nhi nói đúng! Hết thảy đều do trời định, không phải ngươi muốn thế nào thì sẽ được như vậy!” Nói xong liền nhìn Dung quận chúa, ánh mắt mỉm cười.
Dung quận chúa khẽ run lên, thế nhưng lại cúi đầu. Nàng làm sao không biết? Nàng làm sao thường nguyện ý? Thái Hậu hứa với nàng một hứa hẹn, khiến nàng chờ đợi vài năm, nhưng hiện tại nàng chờ không nổi nữa.
Hôm nay hai người bọn họ nói những lời đó tất có ý, chính là Kha Dung nàng tài mạo như vậy nếu phải gả cho một nam nhân bình thường nàng làm sao có thể cam tâm?
.....
Ba người cùng tới yến hội, đã thấy không ít khách nhân. Dung quận chúa đến ghế của mình ngồi, Lâm Nguyên Hinh mỉm cười nhìn Âu Dương Noãn, chỉ chỉ chỗ ngồi một bên ý bảo Âu Dương Noãn ngồi chỗ kia. Còn nàng thì tới bên cạnh Hoàng trưởng tôn ngồi xuống.
Âu Dương Noãn từ xa nhìn lại thì thấy bên cạnh Tiếu Diễn là một mỹ nhân mi như thúy vũ, da như tuyết trắng, khuôn mặt tú lệ, khí chất xuất chúng. Nổi bật nhất là trâm cài tinh xảo trên mái tóc đen nhánh dường như đang phát sáng.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, nàng ta hoàn toàn để mặt mộc, trên mặt một chút son phấn cũng không có. Âu Dương Noãn liền lập tức nhận ra vị này chính là Chu Chỉ Quân, chính phi của Tiếu Diễn.
Lúc này nàng ta lẳng lặng ngồi bên cạnh Tiếu Diễn, mọi người liền chỉ cần nhìn liền thấy khí chất thuần nhã, dung sắc kinh người.
Nếu nói Dung quận chúa là mẫu đơn diễm lệ trong hoa viên thì Chu Chỉ Quân giống như u lan trong cốc.
Mãi đến khi gả cho Hoàng trưởng tôn, thường theo trượng phu tham gia các yến hội mọi người mới kinh hô, hóa ra Chu gia lại có một tiểu mỹ nhân như thế, lại cứ dấu trong nhà nhiều năm không để người khác thấy như vậy. Quả nhiên là khiến mọi người kinh ngạc than lên.
Nhìn Lâm Nguyên Nhu lặng lẽ ngồi dưới Chu Chỉ Quân, ngẩng đầu cúi đầu đều là nụ cười vi liễm. Âu Dương Noãn không biết tâm tình lúc này rốt cuộc là vui hay buồn, chỉ cảm thấy trong lòng mờ mịt như ánh trăng bị mây che khuất.
Một nữ tử tốt như vậy, nay gả vào hoàng gia lại chỉ có thể từng bước cẩn thận mà sống, không dám có chút ý vượt mặt, thậm chí luôn phải xem sắc mặt của chính phi để làm việc. Nếu biểu tỷ có thể được gả vào một nhà bình thường, vậy thì….
Lúc Âu Dương Noãn vẫn còn thất thần, đột nhiên một đôi mắt trong suốt xuất hiện trước mặt nàng: “Âu Dương tiểu thư!”
Thanh âm Tiếu Thanh Bần thập phần kinh hỷ, bộ dáng kia giống như đi trên đường đột nhiên nhìn thấy người quen. Mười phần là nhiệt tình khiến Âu Dương Noãn nhất thời không biết phải phản ứng sao cho tốt, sợ sự lạnh nhạt quá mức sẽ làm tổn thương vị quận vương trẻ tuổi này.
“Âu Dương tiểu thư, ta biết lần này nhất định tiểu thư sẽ đến!”
Tiếu Thanh Bần rất kích động, đang muốn nói tiếp thì chợt nghe một thanh âm châm chọc nói: “Duẫn quận vương! Không phải Chu vương thúc quản ngươi rất chặt, bắt ngươi phải học tập tốt sao?”
Lỗ vương thế tử Tiếu Tiệm Cách thập phần thân thiết ôm bả vai Tiếu Thanh Bần. Mày nhướng lên dẫn theo ba phần kiêu ngạo: “Sao có thể rảnh rang chạy đến đây tìm Âu Dương tiểu thư thể hiện ân cần?”
Tiếu Thanh Bần âm thầm bĩu môi, cái gì mà thể hiện ân cần? Hắn vừa nói được một câu thì tên này cũng đã chạy đến rồi. Hắn ngay cả một câu hỏi thăm thân thiết cũng chưa nói được a.
Lần trước hắn tiếp cận Âu Dương Noãn cũng bị tên này phá đám, một mạch kéo nàng đi chơi cờ. Sau lại còn mang Tiếu Trọng Hoa đến, bây giờ cư nhiên còn xuất hiện ở đây, đúng là âm hồn bất tán mà!
Tiếu Tiệm Cách mặc kệ sắc mặt âm trầm của Tiếu Thanh Bần, tướng mạo oai hùng mang theo mấy phần tươi cười: “Âu Dương tiểu thư, đã lâu không gặp!”
Lời mở đầu này với Tiếu Thanh Bần cơ hồ giống nhau như đúc. Âu Dương Noãn bị sự thú vị của bọn họ chọc cười nhưng phải nhịn lại, chỉ hơi hơi gật đầu.
"Âu Dương tiểu thư rất ít khi xuất phủ, ngay cả các yến hội cũng không thường tham gia. Vậy ngày thường ở trong phủ tiểu thư lấy cái gì tiêu khiển?” Tiếu Thanh Bần không cam lòng yếu thế, đẩy tay Tiếu Tiệm Cách, còn nghiêm túc hỏi.
Âu Dương Noãn mỉm cười, vừa muốn trả lời liền nghe Tiếu Tiệm Cách cười nói: “Nghe nói thân mình tiểu thư không được tốt lắm, không biết có phải không được thoải mái chỗ nào hay không?”
Hai năm qua, vết thương của nàng giờ chỉ còn lại dấu vết nhàn nhạt, nhưng thân thể cũng không còn khoẻ mạnh như trước nữa, trở nên rất sợ lạnh. Cho nên mùa đông nàng cơ hồ như không bước chân ra khỏi phủ. Âu Dương Noãn cười nói: “Chỉ là ít bệnh cũ, không có gì lớn. Làm phiền Thế tử lo lắng rồi!”
“Nữ hài tử không ra khỏi cửa cũng là điều nên làm. Huống chi Âu Dương tiểu thư cũng đã đến tuổi cập kê, ra ngoài khiến bọn đăng đồ tử chú ý cũng không tốt!” Tiếu Thanh Bần nhanh chóng cướp lời.
“Âu Dương tiểu thư phải cố gắng điều dưỡng thân thể mới tốt. Ta có một gốc nhân sâm ngàn năm khả ngộ bất khả cầu, rất bổ dưỡng cho thân thể. Hơn nữa, ở biệt viện ngoại ô của ta còn có ôn tuyền, ngâm mình ích khí bổ thần, dưỡng thân kiện thể, hộ phu mỹ nhan. Nếu Âu Dương tiểu thư muốn, có thể cùng tổ mẫu tiểu thư qua ở một thời gian….”
(Khả ngộ bất khả cầu: ý nói chỉ gặp khi có duyên, không thể cưỡng cầu)
Tiếu Thanh Bần vừa đưa ra đề nghị, Tiếu Tiệm Cách đã lạnh mặt: “Duẫn quận vương ngươi cũng quá xấu xa rồi. Thế nhưng lại dám mời tiểu thư chưa xuất giá nhà người ta đến ở biệt viện của ngươi, truyền ra ngoài thì sẽ thế nào? Ngươi không phải là đang cố ý phá hoại thanh danh của Âu Dương tiểu thư đấy chứ?”
“Tiếu Tiệm Cách, nói chuyện với ngươi càng ngày càng chán ghét. Ta nói mời Âu Dương lão phu nhân cùng đi, nếu ta có ý đồ khác, hà tất phải làm vậy? Huống hồ biệt viện của ta, cho Âu Dương tiểu thư mượn cũng là chuyện của ta, có quan hệ gì đến ngươi? Dù sao ta cũng là người rảnh rỗi không có chuyện gì làm, nhưng Lỗ vương thế tử ngươi lại không giống a! Lỗ vương gần đây không phải thường xuyên phân việc cho ngươi xử lý sao?”
Tiếu Thanh Bần cười lạnh nói: “Ngươi còn không đi làm chuyện của ngươi, ta cùng Âu Dương tiểu thư nói chuyện thì có quan hệ gì đến ngươi? Ngươi không nên cứ đứng lỳ ở đây, không biết bản thân chướng mắt lắm sao?”
Mắt thấy hai người sắp cãi nhau đến nơi, Âu Dương Noãn nhanh chóng mỉm cười: “Ý tốt của quận vương ta xin nhận. Chỉ là đại phu nói thân thể ta hư nhược, không thể thiện thêm tiến bổ. Nhân sâm ngàn năm kia là bảo vật, không cần lãng phí uổng công. Còn về ôn tuyền ở biệt viện, nếu có cơ hội ta sẽ đi. Đa tạ ngài quan tâm!”
Xương Bồ nói nhỏ với Hồng Ngọc: “Bọn họ đều muốn lấy lòng tiểu thư a!”
Hồng Ngọc liếc nhìn Xương Bồ một cái, lần đầu tiên gật đầu đồng ý. Trên mặt Xương Bồ nhất thời lộ ra thần sắc khát khao.
Thấy Âu Dương Noãn cự tuyệt, trên mặt Tiếu Thanh Bần không khỏi lộ ra thần sắc thất vọng. Tiếu Tiệm Cách lại vui mừng quá đỗi, mỉm cười nói: “Nghe nói thư pháp của tổ phụ Lâm phi, lão Hầu gia lúc đó thiên hạ có một không hai. Bút tích lưu lại có một quyển bản thảo kết tinh cả đời thư pháp của lão Hầu gia. Chỉ tiếc lần trước ta từng hướng Hầu gia lấy ra đánh giá nhưng lại biết nó đã không nằm trong Hầu phủ. Ta có muốn cũng không thấy được!”
Tiếu Tiệm Cách nói Hầu gia, chính là Lâm Chi Nhiễm. Ánh mắt Âu Dương Noãn không khỏi chớp động, nhẹ giọng hỏi: “Thế tử đang nói ‘Hán trung tập’ sao?”
“Phải, phải!” Tiếu Tiệm Cách quan sát thần sắc Âu Dương Noãn: “Ta vẫn luôn muốn tìm, Âu Dương tiểu thư đã từng xem qua sao?”
Âu Dương Noãn gật gật đầu, cười nói: “Bản gốc mặc dù đã mất đi nhưng chỗ ta vẫn còn có một bản viết tay. Nếu thế tử thích ngày khác ta sẽ bảo Tước Nhi đưa đến quý phủ!”
“Chuyện này sao có thể? Không nên không nên! Đó là bản mà tiểu thư yêu thích, ta sao có thể ngang nhiên đoạt đi thứ yêu thích của người khác?” Tiếu Tiệm Cách liên tục xua tay, “Vẫn là ta nên tự mình đến bái phỏng, vừa khéo có chút vấn đề về thư pháp muốn thỉnh giáo tiểu thư!”
Hắn không chịu nhận lấy bản sao, ngược lại muốn chủ động đến thỉnh giáo. Rõ ràng chỉ là mượn cớ, muốn tiền dần đến từng bước. Tiếu Thanh Bần thấy tình hình không ổn, không khỏi có chút sốt ruột, vội hỏi: “Ta cũng muốn thỉnh giáo Âu Dương tiểu thư!”
Lời này vừa thốt ra, ngay cả Âu Dương Noãn cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Kinh đô ai chẳng biết Tiếu Thanh Bần cái gì cũng đều có thể thích, chỉ duy nhất chán ghét việc đọc sách viết chữ. Hắn là cũng nhất thời lanh miệng mà nói sai, liền mặt đỏ tai hồng, nói không nên lời.
Xương Bồ cười hắc hắc, chớp chớp mắt, cẩn thận nói nhỏ bên tai Hồng Ngọc: “Duẫn quận vương đang nói dối kìa!”
Hồng Ngọc: ". . . . ."
Náo nhiệt bên này, Tiếu Lăng Phong ngồi phía xa xa thu hết vào mắt. Khuôn mặt vẫn luôn mang tươi cười càng thong dong thích thú. Hắn nhìn Tiếu Thiên Diệp nói: “Âu Dương tiểu thư của ngươi rất được hoan nghênh a! Ngươi không lo lắng sao?”
Tiếu Thiên Diệp uống một ngụm rượu: “Ngươi đang nói đùa gì vậy? Nàng ta âm hiểm độc ác như vậy, xach giày cho ta cũng không xứng!”
Sau đó hắn cười chỉ vào nữ tử mỹ mạo bên cạnh Tiếu Lăng Phong nói: “Ta thấy Thế tử phi của ngươi so với Âu Dương Noãn cũng không kém bao nhiêu a!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.