Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi
Chương 196: Tổn Thương Của Kỷ An Quốc
Diệp Ức Lạc
21/10/2020
Nhìn thấy Lâu Vũ cùng Mạc Phi, biểu tình Kỷ An Quốc có chút vui mừng: “Hai đứa tới thăm ta à?”
Lâu Vũ gật đầu, thực thân thiết nhìn Kỷ An Quốc: “Ngoại công khỏe không?”
Kỷ An Quốc cười sung sướng: “Khỏe, ngoại công sao lại không khỏe được chứ.”
Lâu Vũ lấy hộp thuốc ra, tiến lên nói: “Ngoại công, đây là Phi Phi điều chế cho người.”
Kỷ An Quốc mở hộp, nhìn thấy thứ bên trong thì không khỏi ngây ngẩn. Sau đó không dám tin ngẩng đầu, run rẩy nói: “Đây là, dược tề chữa thương cấp tám?”
Mạc Phi nghiêng đầu, thực tán thưởng nói: “Nhãn lực của ngoại công thực tốt.”
Kỷ An Quốc mỉm cười: “Không có năng lực điều chế dược tề, nếu ngay cả nhãn lực cũng không có thì ngoại công làm sao lăn lộn được a!”
Mạc Phi phản bác: “Ngoại công là gừng càng già càng cay, ai không lăn lộn được không biết, thế nhưng người chắc chắn là được a!”
Kỷ An Quốc nhìn Mạc Phi, thực vui mừng nói: “Mạc Phi, Tiểu Vũ có thể cưới được ngươi cũng không biết đã tu luyện tích phúc bao nhiêu đời, sau này nếu hắn dám khi dễ ngươi, ngoại công nhất định sẽ ra mặt giúp ngươi.”
Mạc Phi hớn hở nói: “Thật sao? Kia tốt quá, sau này ta nhờ người đánh hắn, người ngàn vạn lần không thể nương tay a!”
Lâu Vũ: “…”
Mạc Phi cùng Lâu Vũ lưu lại phủ nguyên soái hai giờ, sau đó khởi hành quay về phủ tam hoàng tử .
Trên đường tới giết chết năm người, đường về an bình không ít, xác định màn giết gà dọa khỉ ban sáng đã có tác dụng, đám người ẩn núp rình rập trong bóng tối đã ít đi rất nhiều.
Mạc Phi nhìn Lâu Vũ, có chút nghi hoặc hỏi: “Lâu Vũ, thương thế của ngoại công ngươi hẳn là có thể dùng dược tề cấp thấp giảm bớt, thế nhưng vừa nãy ta nhìn thấy hắn tựa hồ đã rất lâu rồi không dùng dược tề.”
Sau khi thăng lên cấp sáu, khả năng nhìn thấu của Mạc Phi lại tăng cao vài phần, những vấn đề mà trước kia không phát hiện, hiện giờ chỉ cần liếc mắt đã nhận ra.
Ánh mắt Lâu Vũ lóe lên chút đau xót: “Năm đó sau khi ngoại công bị thương, Nạp Lan gia âm thầm mua chuộc tên dược sư cấp bảy đang điều chế dược tề cho ngoại công, bỏ độc vào thuốc.”
Mạc Phi trợn to mắt: “Kia…”
“Tuy ngoại công dựa vào tinh nguyên lực thâm hậu bức độc dược ra ngoài, thế nhưng thương thế vẫn quá nặng, lúc còn trẻ ngoại công tài hoa tuyệt thế, vốn có hi vọng thăng lên cấp chín, thế nhưng sau khi trọng thương còn bị trúng tộc, tuy tu vi miễn cưỡng bảo trụ nhưng muốn tiến thêm một bước là rất khó khăn.”
“Ngoại công ta đối với dược sư cấp bảy kia không tệ, chính là người nọ chỉ vì chút lợi ích mà phản bội ngoại công, trong lúc giận dữ ngoại công đã giết chết dược sư kia.”
Thời điểm đó Nạp Lan gia nhân cơ hội truyền tin ngoại công là kẻ độc ác khát máu, bởi vì dược sư kia không thể chữa trị khỏi thương thế của hắn mà bị giết chết, sau khi tin tức đó bị lan truyền, không còn dược sư nào dám điều chế dược tề cho ngoại công nữa.”
“Cũng vì chuyện lần đó, ngoại công cũng lườ tiìm dược sư khác, thương thế cứ vậy kéo dài tới hôm nay.”
Mạc Phi sững sốt nói: “Nạp Lan gia đúng là đáng giận mà!”
Lâu Vũ gật đầu, tràn đầy thống hận nói: “Nạp Lan gia từ trên xuống dưới đều là một lũ súc sinh.”
Mạc Phi vỗ vỗ vai Lâu Vũ: “Bớt giận đi, hết thảy đều đã qua rồi.”
Lâu Vũ nắm lấy tay Mạc Phi: “Đúng vậy! Bởi vì ngươi, hết thảy đều đã qua rồi.”
Mạc Phi cúi đầu, mạc ửng đỏ.
***
Nhìn thấy Lâu Vũ cùng Mạc Phi vào cửa, Thiên Diệp vui sướng nói: “Các ngươi đã về rồi à, mau tới đây xem.”
Mạc Phi cùng Lâu Vũ đi tới thì phát hiện trước mặt Thiên Diệp có một tấm bản đồ thật lớn.
Thiên Diệp chỉ một vị trí trên bản đồ: “Nếu người Trần quốc đến đây thì hẳn sẽ cập bến ở đây?”
“Ở rừng Bất Quy à, sao lại là ở đó?” Lâu Vũ khó hiểu hỏi.
“Bởi vì nơi này bí mật a! Hơn nữa cũng hiếm người lui tới, lúc người Trần quốc tới đây cũng không hi vọng kinh động tới người Vinh quốc, chúng ta có thể mai phục đánh cướp ở nơi này.” Thiên Diệp tự tin nói.
Trịnh Huyên nhìn Thiên Diệp, hoài nghi nói: “Ngươi xác định bọn họ sẽ cập bến ở đây à?”
Thiên Diệp gật gật đầu: “Đương nhiên.”
Lâu Vũ hít sâu một hơi: “Thay vì để bọn chúng tìm tới cửa, không bằng chúng ta tự đối mặt, tập kích bất ngờ.”
Thiên Diệp gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy, tiên hạ thủ vi cường, chúng ta có thể hạ dược để bọn họ suy giảm sức mạnh, người Trần quốc nhất định không ngờ chúng ta dám chủ động tấn công.”
“Ta cảm thấy có chút vấn đề.” Trịnh Huyên cau mày, có chút do dự nói.
Lâu Vũ nhìn Trịnh Huyên, khó hiểu hỏi: “Vấn đề gì?”
Trịnh Huyên chỉ Thiên Diệp: “Người này có vấn đề, ta cảm thấy hắn không đáng tin.”
Thiên Diệp: “…”
Lâu Vũ liếc nhìn vẻ mặt ấm ức của Thiên Diệp, thở dài một hơi, sau đó vỗ vỗ vai Trịnh Huyên, bất đắc dĩ nói: “Ta cũng cảm thấy hắn không đáng tin, thế nhưng chúng ta hiểu biết về Trần quốc quá ít, chỉ có thể liều một phen thôi.”
Thiên Diệp: “…”
Trịnh Huyên trầm mặc một hồi: “Vậy được rồi, ta tạm thời tin tưởng hắn có thể làm mèo mù vớ được chuột chết.”
Thiên Diệp: “…”
“Một khi đã vậy, nghỉ ngơi một chút đi, ba ngày sau chúng ta xuất phát, Trịnh thiếu, ngươi có muốn trở về thăm gia gia không?” Lâu Vũ hỏi.
Trịnh Huyên nhíu chặt mày: “Không cần đâu, dù sao hắn cũng không để ý tới sống chết của ta.”
Lâu Vũ bất đắc dĩ thở dài: “Chuyện năm đó thực sự rất khó xử, ngươi đổ hết sai lầm lên đầu gia gia mình như vậy quả thực có chút bất công, mấy năm nay hắn cũng rất khổ sở, kỳ thực hắn rất quan tâm ngươi.”
Biểu tình Trịnh Huyên có chút do dự, sao hắn lại không biết Trịnh Hồng bất đắc dĩ được chứ, thế nhưng nghĩ tới cha mẹ đã vì mình mà tự bạo, trong lòng Trịnh Huyên vẫn luôn có gút mắc.
Thiên Diệp chớp mắt nói: “Ngươi về nhà đi, ngươi gà mờ như vậy, đối thủ lần này lại rất mạnh, nếu ngươi không qua được thì sao đây?”
Trịnh Huyên: “…”
Mạc Phi hung tợn trừng mắt liếc Thiên Diệp một cái, tươi cười nói: “Trịnh Huyên, ngươi đừng nghe Thiên Diệp nói bừa, ngươi lợi hại như vậy sao có thể dễ dàng chết như vậy! Ngươi muốn về nhà một chuyến không? Nếu ngươi về thì ta bảo Nhất Nhất cùng về thăm gia gia với ngươi.”
Ánh mắt Trịnh Huyên sáng lên: “Tam hoàng tử phi, ngươi nói sẽ để Nhất Nhất cùng về với ta à?”
Mạc Phi gật đầu: “Đúng vậy!”
Trịnh Huyên suy tư một chút: “Ta muốn về một chuyến.”
Thiên Diệp cười ha hả: “Trịnh thiếu, ngươi bao nhiêu tuổi rồi, về nhà cũng phải có người đi cùng, không có người bồi thì không dám à, ha ha ha…”
Trịnh Huyên hung hăng trừng Thiên Diệp, tức giận nói: “Ngươi bớt lo chuyện người ta đi, ta biết ngươi rất muốn bồi Tô Vinh quay về Tô gia nhưng Tô Vinh lại không cần ngươi.”
Thiên Diệp: “…” Tên Trịnh Huyên này thực độc miệng a!
Tô Vinh kích động quay về Tô gia, sau khi thăng lên cấp sáu, trong tộc chỉ có vài vị trưởng lão là có thể so với hắn, dọc theo đường đi nhận được vô số ánh mắt tôn kính làm lòng Tô Vinh có chút lâng lâng.
Tô Vinh đi vào viện, nhìn hai người quen thuộc trước mặt, Tô Vinh có chút kích động gọi: “Cha, nương.”
Nhìn cha mẹ trước mặt, Tô Vinh cảm thấy ánh mắt bọn họ nhìn mình tựa hồ có chút không thích hợp.
“Hai ngưởi làm sao vậy? Sao lại nhìn ra như vậy?” Tô Vinh khó hiểu hỏi.
“Sao Thiên Diệp không về chung với ngươi?” Tô mẫu có chút trách cứ hỏi.
Tô Vinh nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Sao hắn phải về cùng với ta a?”
“Đứa nhỏ này thực là, nếu người ta không nói thì ta cũng không biết, đã ngủ chung một giường với người ta rồi mà vẫn không chịu cho người ta danh phận à?” Tô mẫu tức giận nói.
Tô Vinh đen mặt: “Cha nương, chúng ta quả thực ngủ chung một giường nhưng mà…” Bởi vì giường không đủ.
“Nhưng mà ngươi ghét bỏ người ta là diễn viên đúng không? Vinh Vinh, ngươi không thể như vậy! Tuy Thiên Diệp là ngôi sao nhưng hắn vẫn luôn giữ mình trong sạch, sao ngươi có thể khinh thường người ta chứ?” Tô mẫu nghiêm mặt nhìn Tô Vinh.
Tô Vinh: “…” Khinh thường Thiên Diệp? Trời ạ? Hắn làm sao có thể khinh thường Thiên Diệp chứ, tên kia thoạt nhìn nhu nhược phong tình nhưng thực tế lại là một kẻ tâm ngoan thủ lạt ý chí sắt đá.
Người này một bên nhu tình mật ý nói Vinh Vinh gả cho ta đi, ta thích ngươi nhất, một bên lại thao luyện ngoan độc như muốn giết hắn.
Tuy là bản thân hắn cảm thấy thực lực mình quá kém sẽ kéo chân mọi người mới nhờ Thiên Diệp chỉ điểm, thế nhưng Thiên Diệp cũng quá ngoan độc đi, mỗi ngày chỉnh hắn tới chết đi sống lại, cũng may mà phương pháp ấy thực sự có chút hiệu quả.
“Nương, ngươi hiểu lầm rồi, ta cùng Thiên Diệp… kỳ thực không có quan hệ gì cả.” Tô Vinh bất đắc dĩ nói.
“Ngươi chán ghét người ta à? Con trai, một người phong hoa tuyệt đại như Thiên Diệp có thể coi trọng ngươi thì ngươi phải cảm thấy đủ rồi chứ, vợ xấu chung quy cũng phải gặp cha mẹ chồng, lần sau ngươi nhất định phải dẫn hắn về đấy.” Tô mẫu nghiêm túc nói.
“…”
Tô Vinh gãi gãi đầu: “Nương, có phải Thiên Diệp đã nói gì với ngươi không?”
Tô mẫu gật đầu nói: “Hắn nói hắn nhất kiến chung tình một lòng một dạ với ngươi, chính là ngươi bạc tình bội nghĩ, ngủ với người ta xong rồi không chịu nhận, cũng không chịu chịu trách nhiệm, Vinh Vinh, sao ngươi lại trở thành một kẻ phụ tình như vậy chứ?”
Tô Vinh: “…” Sao lại có một người miệng tiện đến vậy chứ?
Lâu Vũ gật đầu, thực thân thiết nhìn Kỷ An Quốc: “Ngoại công khỏe không?”
Kỷ An Quốc cười sung sướng: “Khỏe, ngoại công sao lại không khỏe được chứ.”
Lâu Vũ lấy hộp thuốc ra, tiến lên nói: “Ngoại công, đây là Phi Phi điều chế cho người.”
Kỷ An Quốc mở hộp, nhìn thấy thứ bên trong thì không khỏi ngây ngẩn. Sau đó không dám tin ngẩng đầu, run rẩy nói: “Đây là, dược tề chữa thương cấp tám?”
Mạc Phi nghiêng đầu, thực tán thưởng nói: “Nhãn lực của ngoại công thực tốt.”
Kỷ An Quốc mỉm cười: “Không có năng lực điều chế dược tề, nếu ngay cả nhãn lực cũng không có thì ngoại công làm sao lăn lộn được a!”
Mạc Phi phản bác: “Ngoại công là gừng càng già càng cay, ai không lăn lộn được không biết, thế nhưng người chắc chắn là được a!”
Kỷ An Quốc nhìn Mạc Phi, thực vui mừng nói: “Mạc Phi, Tiểu Vũ có thể cưới được ngươi cũng không biết đã tu luyện tích phúc bao nhiêu đời, sau này nếu hắn dám khi dễ ngươi, ngoại công nhất định sẽ ra mặt giúp ngươi.”
Mạc Phi hớn hở nói: “Thật sao? Kia tốt quá, sau này ta nhờ người đánh hắn, người ngàn vạn lần không thể nương tay a!”
Lâu Vũ: “…”
Mạc Phi cùng Lâu Vũ lưu lại phủ nguyên soái hai giờ, sau đó khởi hành quay về phủ tam hoàng tử .
Trên đường tới giết chết năm người, đường về an bình không ít, xác định màn giết gà dọa khỉ ban sáng đã có tác dụng, đám người ẩn núp rình rập trong bóng tối đã ít đi rất nhiều.
Mạc Phi nhìn Lâu Vũ, có chút nghi hoặc hỏi: “Lâu Vũ, thương thế của ngoại công ngươi hẳn là có thể dùng dược tề cấp thấp giảm bớt, thế nhưng vừa nãy ta nhìn thấy hắn tựa hồ đã rất lâu rồi không dùng dược tề.”
Sau khi thăng lên cấp sáu, khả năng nhìn thấu của Mạc Phi lại tăng cao vài phần, những vấn đề mà trước kia không phát hiện, hiện giờ chỉ cần liếc mắt đã nhận ra.
Ánh mắt Lâu Vũ lóe lên chút đau xót: “Năm đó sau khi ngoại công bị thương, Nạp Lan gia âm thầm mua chuộc tên dược sư cấp bảy đang điều chế dược tề cho ngoại công, bỏ độc vào thuốc.”
Mạc Phi trợn to mắt: “Kia…”
“Tuy ngoại công dựa vào tinh nguyên lực thâm hậu bức độc dược ra ngoài, thế nhưng thương thế vẫn quá nặng, lúc còn trẻ ngoại công tài hoa tuyệt thế, vốn có hi vọng thăng lên cấp chín, thế nhưng sau khi trọng thương còn bị trúng tộc, tuy tu vi miễn cưỡng bảo trụ nhưng muốn tiến thêm một bước là rất khó khăn.”
“Ngoại công ta đối với dược sư cấp bảy kia không tệ, chính là người nọ chỉ vì chút lợi ích mà phản bội ngoại công, trong lúc giận dữ ngoại công đã giết chết dược sư kia.”
Thời điểm đó Nạp Lan gia nhân cơ hội truyền tin ngoại công là kẻ độc ác khát máu, bởi vì dược sư kia không thể chữa trị khỏi thương thế của hắn mà bị giết chết, sau khi tin tức đó bị lan truyền, không còn dược sư nào dám điều chế dược tề cho ngoại công nữa.”
“Cũng vì chuyện lần đó, ngoại công cũng lườ tiìm dược sư khác, thương thế cứ vậy kéo dài tới hôm nay.”
Mạc Phi sững sốt nói: “Nạp Lan gia đúng là đáng giận mà!”
Lâu Vũ gật đầu, tràn đầy thống hận nói: “Nạp Lan gia từ trên xuống dưới đều là một lũ súc sinh.”
Mạc Phi vỗ vỗ vai Lâu Vũ: “Bớt giận đi, hết thảy đều đã qua rồi.”
Lâu Vũ nắm lấy tay Mạc Phi: “Đúng vậy! Bởi vì ngươi, hết thảy đều đã qua rồi.”
Mạc Phi cúi đầu, mạc ửng đỏ.
***
Nhìn thấy Lâu Vũ cùng Mạc Phi vào cửa, Thiên Diệp vui sướng nói: “Các ngươi đã về rồi à, mau tới đây xem.”
Mạc Phi cùng Lâu Vũ đi tới thì phát hiện trước mặt Thiên Diệp có một tấm bản đồ thật lớn.
Thiên Diệp chỉ một vị trí trên bản đồ: “Nếu người Trần quốc đến đây thì hẳn sẽ cập bến ở đây?”
“Ở rừng Bất Quy à, sao lại là ở đó?” Lâu Vũ khó hiểu hỏi.
“Bởi vì nơi này bí mật a! Hơn nữa cũng hiếm người lui tới, lúc người Trần quốc tới đây cũng không hi vọng kinh động tới người Vinh quốc, chúng ta có thể mai phục đánh cướp ở nơi này.” Thiên Diệp tự tin nói.
Trịnh Huyên nhìn Thiên Diệp, hoài nghi nói: “Ngươi xác định bọn họ sẽ cập bến ở đây à?”
Thiên Diệp gật gật đầu: “Đương nhiên.”
Lâu Vũ hít sâu một hơi: “Thay vì để bọn chúng tìm tới cửa, không bằng chúng ta tự đối mặt, tập kích bất ngờ.”
Thiên Diệp gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy, tiên hạ thủ vi cường, chúng ta có thể hạ dược để bọn họ suy giảm sức mạnh, người Trần quốc nhất định không ngờ chúng ta dám chủ động tấn công.”
“Ta cảm thấy có chút vấn đề.” Trịnh Huyên cau mày, có chút do dự nói.
Lâu Vũ nhìn Trịnh Huyên, khó hiểu hỏi: “Vấn đề gì?”
Trịnh Huyên chỉ Thiên Diệp: “Người này có vấn đề, ta cảm thấy hắn không đáng tin.”
Thiên Diệp: “…”
Lâu Vũ liếc nhìn vẻ mặt ấm ức của Thiên Diệp, thở dài một hơi, sau đó vỗ vỗ vai Trịnh Huyên, bất đắc dĩ nói: “Ta cũng cảm thấy hắn không đáng tin, thế nhưng chúng ta hiểu biết về Trần quốc quá ít, chỉ có thể liều một phen thôi.”
Thiên Diệp: “…”
Trịnh Huyên trầm mặc một hồi: “Vậy được rồi, ta tạm thời tin tưởng hắn có thể làm mèo mù vớ được chuột chết.”
Thiên Diệp: “…”
“Một khi đã vậy, nghỉ ngơi một chút đi, ba ngày sau chúng ta xuất phát, Trịnh thiếu, ngươi có muốn trở về thăm gia gia không?” Lâu Vũ hỏi.
Trịnh Huyên nhíu chặt mày: “Không cần đâu, dù sao hắn cũng không để ý tới sống chết của ta.”
Lâu Vũ bất đắc dĩ thở dài: “Chuyện năm đó thực sự rất khó xử, ngươi đổ hết sai lầm lên đầu gia gia mình như vậy quả thực có chút bất công, mấy năm nay hắn cũng rất khổ sở, kỳ thực hắn rất quan tâm ngươi.”
Biểu tình Trịnh Huyên có chút do dự, sao hắn lại không biết Trịnh Hồng bất đắc dĩ được chứ, thế nhưng nghĩ tới cha mẹ đã vì mình mà tự bạo, trong lòng Trịnh Huyên vẫn luôn có gút mắc.
Thiên Diệp chớp mắt nói: “Ngươi về nhà đi, ngươi gà mờ như vậy, đối thủ lần này lại rất mạnh, nếu ngươi không qua được thì sao đây?”
Trịnh Huyên: “…”
Mạc Phi hung tợn trừng mắt liếc Thiên Diệp một cái, tươi cười nói: “Trịnh Huyên, ngươi đừng nghe Thiên Diệp nói bừa, ngươi lợi hại như vậy sao có thể dễ dàng chết như vậy! Ngươi muốn về nhà một chuyến không? Nếu ngươi về thì ta bảo Nhất Nhất cùng về thăm gia gia với ngươi.”
Ánh mắt Trịnh Huyên sáng lên: “Tam hoàng tử phi, ngươi nói sẽ để Nhất Nhất cùng về với ta à?”
Mạc Phi gật đầu: “Đúng vậy!”
Trịnh Huyên suy tư một chút: “Ta muốn về một chuyến.”
Thiên Diệp cười ha hả: “Trịnh thiếu, ngươi bao nhiêu tuổi rồi, về nhà cũng phải có người đi cùng, không có người bồi thì không dám à, ha ha ha…”
Trịnh Huyên hung hăng trừng Thiên Diệp, tức giận nói: “Ngươi bớt lo chuyện người ta đi, ta biết ngươi rất muốn bồi Tô Vinh quay về Tô gia nhưng Tô Vinh lại không cần ngươi.”
Thiên Diệp: “…” Tên Trịnh Huyên này thực độc miệng a!
Tô Vinh kích động quay về Tô gia, sau khi thăng lên cấp sáu, trong tộc chỉ có vài vị trưởng lão là có thể so với hắn, dọc theo đường đi nhận được vô số ánh mắt tôn kính làm lòng Tô Vinh có chút lâng lâng.
Tô Vinh đi vào viện, nhìn hai người quen thuộc trước mặt, Tô Vinh có chút kích động gọi: “Cha, nương.”
Nhìn cha mẹ trước mặt, Tô Vinh cảm thấy ánh mắt bọn họ nhìn mình tựa hồ có chút không thích hợp.
“Hai ngưởi làm sao vậy? Sao lại nhìn ra như vậy?” Tô Vinh khó hiểu hỏi.
“Sao Thiên Diệp không về chung với ngươi?” Tô mẫu có chút trách cứ hỏi.
Tô Vinh nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Sao hắn phải về cùng với ta a?”
“Đứa nhỏ này thực là, nếu người ta không nói thì ta cũng không biết, đã ngủ chung một giường với người ta rồi mà vẫn không chịu cho người ta danh phận à?” Tô mẫu tức giận nói.
Tô Vinh đen mặt: “Cha nương, chúng ta quả thực ngủ chung một giường nhưng mà…” Bởi vì giường không đủ.
“Nhưng mà ngươi ghét bỏ người ta là diễn viên đúng không? Vinh Vinh, ngươi không thể như vậy! Tuy Thiên Diệp là ngôi sao nhưng hắn vẫn luôn giữ mình trong sạch, sao ngươi có thể khinh thường người ta chứ?” Tô mẫu nghiêm mặt nhìn Tô Vinh.
Tô Vinh: “…” Khinh thường Thiên Diệp? Trời ạ? Hắn làm sao có thể khinh thường Thiên Diệp chứ, tên kia thoạt nhìn nhu nhược phong tình nhưng thực tế lại là một kẻ tâm ngoan thủ lạt ý chí sắt đá.
Người này một bên nhu tình mật ý nói Vinh Vinh gả cho ta đi, ta thích ngươi nhất, một bên lại thao luyện ngoan độc như muốn giết hắn.
Tuy là bản thân hắn cảm thấy thực lực mình quá kém sẽ kéo chân mọi người mới nhờ Thiên Diệp chỉ điểm, thế nhưng Thiên Diệp cũng quá ngoan độc đi, mỗi ngày chỉnh hắn tới chết đi sống lại, cũng may mà phương pháp ấy thực sự có chút hiệu quả.
“Nương, ngươi hiểu lầm rồi, ta cùng Thiên Diệp… kỳ thực không có quan hệ gì cả.” Tô Vinh bất đắc dĩ nói.
“Ngươi chán ghét người ta à? Con trai, một người phong hoa tuyệt đại như Thiên Diệp có thể coi trọng ngươi thì ngươi phải cảm thấy đủ rồi chứ, vợ xấu chung quy cũng phải gặp cha mẹ chồng, lần sau ngươi nhất định phải dẫn hắn về đấy.” Tô mẫu nghiêm túc nói.
“…”
Tô Vinh gãi gãi đầu: “Nương, có phải Thiên Diệp đã nói gì với ngươi không?”
Tô mẫu gật đầu nói: “Hắn nói hắn nhất kiến chung tình một lòng một dạ với ngươi, chính là ngươi bạc tình bội nghĩ, ngủ với người ta xong rồi không chịu nhận, cũng không chịu chịu trách nhiệm, Vinh Vinh, sao ngươi lại trở thành một kẻ phụ tình như vậy chứ?”
Tô Vinh: “…” Sao lại có một người miệng tiện đến vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.