Trùng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn
Chương 21
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
09/07/2022
Đảo mắt liền đến sinh nhật mười tám tuổi của Lục Quân Cường, Lục Khôn Đức từ sớm đã bắt đầu kế hoạch, còn hỏi riêng Đồng Kha xem nên chuẩn bị cái gì.
Đồng Kha ghé vào trên giường ký túc xá lẩm bẩm: "Cậu hỏi tôi cái này làm gì, lúc sinh nhật Vu Hạo Phong tôi... Không không, cậu lại không dùng được, xem TV xem TV."
Trước đó vài ngày Lục Quân Cường có đặt một cái TV nhỏ trong ký túc xá cho bọn anh, nhờ vậy quãng thời gian sau giờ học của Lục Khôn Đức và Đồng Kha cũng bớt nhàm chán, Đồng Kha dạo này ghiền coi 《 Tân dòng sông ly biệt》đang hot, suốt ngày rầm rì bài tình ca trong phim.
Lục Khôn Đức tiến lên tắt TV, xoay đầu Đồng Kha nhìn mình, khinh thường nói: "Coi cái gì mà coi, còn không phải chỉ là một đám người diễn kịch thôi sao."
Đồng Kha mất hứng, bĩu môi nói: "Tôi thích ngắm nam minh tinh trong đó mà... Haizz mau nói đi, để tôi còn coi nốt mấy tập cuối."
Lục Khôn Đức ngồi lại lên ghế, tựa đầu lên lưng ghế, khó xử nói: "Trước kia không có tiền, chúng tôi đều không làm sinh nhật, nhưng mà không phải hiện tại cũng có thể mua cho nó chút gì sao, tôi lại không nghĩ ra được đứa nhỏ này thích cái gì."
"Thứ cậu ta thích hả... Ha ha" Đồng Kha không biết là nhớ tới cái gì, cười cười trong chốc lát, "Nói thật, kỳ thật cậu đưa cái gì thì cậu ta cũng thích thôi."
Lục Khôn Đức lắc đầu: "Mấy ngày nay Tiểu Quân đều rất... Hầy, tôi định làm gì đó cho nó vui, chứ tới ngày lại mua có cái bánh sinh nhật, không thú vị gì hết."
Đồng Kha nghĩ nghĩ, cười nói: "Cuối tuần tới nhà tôi đi, nhà tôi có một bộ dụng cụ làm bánh kem, ngày thường Hạo Phong hay làm cho tôi ăn, tự cậu làm bánh kem cho cậu ta đi, cho nó có tâm."
Lục Khôn Đức nghĩ nghĩ, cười cười: "Được, Vu Hạo Phong cuối tuần không đi làm phải không? Kêu anh ấy dạy tôi với."
Đồng Kha móc di động ra gọi cho Vu Hạo Phong, ngay lập tức xác định thời gian.
Cuối tuần Lục Khôn Đức gạt Lục Quân Cường chạy đến nhà Vu Hạo Phong học một buổi chiều, làm ra được mấy cái đều không hài lòng.
Anh nhìn mấy cái bánh kem tự mình làm, hoa kem bơ ngã trái ngã phải, bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ" viết ở giữa còn không bằng chữ của Lục Quân Cường, nhất thời cảm thấy chán nản: "Đây là cái gì vậy trời..."
Vu Hạo Phong cười cười: "Không sao đâu, Quân Cường coi trọng tâm ý, do chính cậu làm là được."
Đồng Kha gặm trái cây ở một bên hát: "Đúng vại đúng vại, khẳng định cậu ta đều có thể ăn hết."
Lục Khôn Đức nhìn dâu tây trong rổ trên bàn điều khiển như suy tư điều gì, xoay người hướng Vu Hạo Phong và Đồng Kha cười cười.
Anh lại làm một cái cốt bánh kem, cũng không cố gắng chà láng nữa, bắt một vòng đường viền hoa, ở giữa để trống, cẩn thận xếp lên đó một lớp dâu tây cắt đôi. Dâu tây đỏ tươi nằm giữa lớp bơ trắng mịn trông dị thường đẹp, anh lại nấu chảy chocolate, làm cái biển nhỏ ghi "Sinh nhật vui vẻ" cắm ở bên rìa bánh kem, hoàn thành.
Vu Hạo Phong vỗ vỗ tay: "Thiên tài!"
Lục Khôn Đức khiêm tốn: "Làm gì có." Lại thuận tiện đánh rớt bàn tay mon men lại đây của Đồng Kha.
Lục Khôn Đức và Đồng Kha đều vụng về, chỉ còn Vu Hạo Phong khéo tay nhất, làm một cái hộp lớn tinh xảo bỏ bánh kem vào, lại dùng lụa thắt cái hoa, quà sinh nhật cho Lục Quân Cường thế là đã xong.
Lục Khôn Đức vui tươi hớn hở cầm bánh kem định về nhà, Vu Hạo Phong đi vào phòng cầm một cái hộp nhỏ đưa cho anh, cười nói: "Cái này xem như quà của tôi và Đồng Kha, tôi với Quân Cường rất hợp duyên, đồ vật nhỏ này cũng không đáng giá cái gì, đừng từ chối."
Anh mở hộp phát hiện ra bên trong là một cái nút tay áo nho nhỏ rất tinh xảo, nhìn bộ dạng chân thành của hắn cũng không tiện từ chối, nói: "Tôi thay Tiểu Quân cảm ơn anh, khẳng định nó sẽ thích."
Vu Hạo Phong buổi tối còn phải trực ban, Đồng Kha liền cùng Lục Khôn Đức ra ngoài, định theo anh về trường học.
Gần nhà Đồng Kha là khu biệt thự lớn, ngày thường đều không gọi được xe, may mắn hai người cũng không vội, chậm rãi trò chuyện đi ra ngoài.
Thời gian này khu biệt thự không có người, chung quanh hồ nhân tạo trống không một người cũng không có, Đồng Kha gác tay sau đầu, lười nhác nói: "Àiii...Cậu có đôi khi, có cảm thấy hai anh em các cậu tình cảm quá tốt hay không?"
Lục Khôn Đức sửng sốt một chút, như là không quen biết Đồng Kha, cười nói: "Nói gì vậy... Kỳ thật, đều là bởi vì chúng tôi không có ba mẹ lo đến, hai người bọn họ đi sớm, mấy năm nay... đều là tôi và Tiểu Quân sống nương tựa lẫn nhau, so với anh em nhà người khác không giống nhau cũng phải thôi."
Đồng Kha cười cười, rốt cuộc là tâm tính trẻ con, vẫn không nhịn được nói: "Nếu, tôi nói nếu, nếu là Quân Cường... A!"
Lục Khôn Đức và Đồng Kha vẫn luôn nói chuyện nên không chú ý, một người đeo khẩu trang từ phía sau đột nhiên xuất hiện, đoạt mất túi của Lục Khôn Đức rồi bỏ chạy. Lục Khôn Đức sửng sốt vài giây mới phục hồi tinh thần lại, la lên một tiếng: "Tiền của tôi cất ở bên trong!"
Lục Khôn Đức đưa bánh kem cho Đồng Kha rồi như phát điên đuổi theo người nọ, dưới chân sinh gió, mạnh mẽ oai phong. Anh giống như con ngựa hoang được cởi dây cương một bên hô to túi tiền một bên gắt gao đuổi theo người kia. Đồng Kha đặt bánh kem xuống đất rồi cũng đuổi theo anh, bất đắc dĩ chậm một bước không đuổi kịp, ôm hận nhìn Lục Khôn Đức đuổi theo ăn trộm ở trước mắt mình tuyệt trần mà đi.
Cái tên ăn trộm này là lặng lẽ lẻn vào, người tiếp ứng ở ngoài cổng lớn của tiểu khu đã khởi động xe máy chờ, tên ăn trộm dù đã phát toàn lực cũng ném không được Lục Khôn Đức đang bám riết theo sau, vòng qua hồ nhân tạo, xuyên qua rừng cây nhỏ, lướt qua núi đồi giả, mắt thấy sắp đến cổng lớn, bị Lục Khôn Đức từ phía sau tàn nhẫn đá một cái, té nhào.
Xe ngoài cổng tiểu khu nhìn thấy đồng bọn thất thủ, lập tức nổ máy bỏ chạy.
Ăn trộm: "......"
Lúc này Đồng Kha đã ngồi xe Vu Hạo Phong chạy tới, Vu Hạo Phong chưa kịp dừng xe đã phóng xuống, vài ba cái chế trụ tên ăn trộm, giao vào tay bảo an tiểu khu khoan thai tới muộn. Đồng Kha đã báo án, chỉ chốc lát sau cảnh sát chạy tới, bởi vì muốn lập hồ sơ, cũng mang Lục Khôn Đức đang thở như trâu đi luôn.
Vu Hạo Phong không yên tâm, gọi điện thoại cho Lục Quân Cường, đi theo xe cảnh sát theo tới đồn.
Chờ tới lúc cậu vội vàng chạy đến đồn cảnh sát Lục Khôn Đức đang ôm bánh kem bảo bối ngồi chờ, Lục Quân Cường gấp gáp sắc mặt trắng bệch, một đường đuổi tới nơi này còn đang thở hổn hển, nhìn Lục Khôn Đức không có việc gì khó khăn lắm mới buông tâm, thở phì phò vội la lên: "Bị giựt thì kệ đi! Truy cái gì mà truy?!"
Lục Khôn Đức ngượng ngùng cười làm lành nói: "Không phải... Bóp tiền để ở trong túi mà."
Lục Quân Cường hận không thể giơ tay đánh anh một trận, liều mạng nhịn xuống, giật lấy bóp tiền của anh, hung hăng mở ra ném trên mặt đất, quát: "Lúc này có mấy đồng cắc thôi?! Hả? Có mấy đồng cắc! Nếu như ăn trộm mang theo dao thì sao?! Nếu như nó mang theo súng thì sao! Vì mấy đồng cắc này mà anh không muốn sống nữa à! Ngày thường anh nói như thế nào! Hả?!"
Lục Quân Cường rất ít khi phát hỏa, nhưng mỗi lần tức giận đều là trí mạng, đồn cảnh sát nhất nhất an tĩnh lại, mỗi người đều xấu hổ nhìn Lục Quân Cường.
Lục Khôn Đức vốn dĩ cũng khẩn trương muốn chết, bị Lục Quân Cường rống không nhịn được ủy khuất, nhưng e ngại người ngoài nên không nói gì thêm, ngồi xổm xuống cầm bóp tiền lên, lại nhặt từng tờ từng tờ tiền văng tứ tung dưới đất, Lục Quân Cường nhìn thấy, lửa giận lại dâng lên, một chân đá văng bóp tiền trong tay anh, âm thanh lạnh lùng nói: "Hiếm lạ như vậy? Hiếm lạ đến mức mạng mình cũng từ bỏ?"
Lục Khôn Đức trong nháy mắt cảm thấy rất khó chịu, nhịn không được đỏ đôi mắt, lại lần nữa nhặt bóp tiền, có một tờ tiền giấy bị chân Lục Quân Cường quét vào phía dưới bàn làm việc, Lục Khôn Đức mắt đỏ hoe, làm trò trong văn phòng nhiều người, quỳ trên mặt đất, tận lực hướng bên trong moi móc, tay cọ đầy bụi mới lấy được tờ tiền kia ra.
Lục Quân Cường hít vào một hơi thật sâu, mang theo Lục Khôn Đức trở về nhà.
Về đến nhà Lục Khôn Đức thật cẩn thận đặt bánh kem lên bàn trà trước sô pha, nhỏ giọng nói: "Tiểu Quân, hôm nay là sinh nhật em, anh làm cho em cái bánh kem."
Dọc đường đi Lục Quân Cường đã bình tĩnh rất nhiều, cậu kéo Lục Khôn Đức ngồi xuống sô pha, trầm giọng nói: "Hôm nay không nên làm trò trước nhiều người như vậy làm anh khó xử, là em không tốt, nhưng việc anh làm hôm nay thật sự rất quá đáng, chuyện này có bao nhiêu nguy hiểm anh có biết hay không? Lần này là anh may mắn, nếu có gì xảy ra anh nói em làm sao bây giờ?"
Lục Khôn Đức thưa dạ gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Anh đã biết, là anh không tốt."
Lục Quân Cường thở dài, cùng Lục Khôn Đức trán kề trán, thân mật vô cùng, nhỏ giọng nói: "Nếu anh vì chút tiền ấy mà bị thương, anh biết em sẽ làm gì người nọ không... Em sẽ gϊếŧ hắn, em thật sự sẽ gϊếŧ hắn..."
Lục Quân Cường ôm lấy Lục Khôn Đức thân mật trong chốc lát, nhắc tới bánh kem cười cười: "Cảm ơn món quà của anh, em thích lắm." Nói xong Lục Quân Cường cầm bánh kem đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm chiều.
Lục Khôn Đức cười khẽ một chút, mở bóp tiền vẫn luôn nắm chặt ở trong tay ra, lấy tờ tiền bị Lục Quân Cường đá đến phía dưới cái bàn kia ra, đó là một tờ mười đồng kiểu cũ, trên đó viết mấy chữ bằng bút mực màu xanh ---
Số tiền đầu tiên Tiểu Quân kiếm được.
Đồng Kha ghé vào trên giường ký túc xá lẩm bẩm: "Cậu hỏi tôi cái này làm gì, lúc sinh nhật Vu Hạo Phong tôi... Không không, cậu lại không dùng được, xem TV xem TV."
Trước đó vài ngày Lục Quân Cường có đặt một cái TV nhỏ trong ký túc xá cho bọn anh, nhờ vậy quãng thời gian sau giờ học của Lục Khôn Đức và Đồng Kha cũng bớt nhàm chán, Đồng Kha dạo này ghiền coi 《 Tân dòng sông ly biệt》đang hot, suốt ngày rầm rì bài tình ca trong phim.
Lục Khôn Đức tiến lên tắt TV, xoay đầu Đồng Kha nhìn mình, khinh thường nói: "Coi cái gì mà coi, còn không phải chỉ là một đám người diễn kịch thôi sao."
Đồng Kha mất hứng, bĩu môi nói: "Tôi thích ngắm nam minh tinh trong đó mà... Haizz mau nói đi, để tôi còn coi nốt mấy tập cuối."
Lục Khôn Đức ngồi lại lên ghế, tựa đầu lên lưng ghế, khó xử nói: "Trước kia không có tiền, chúng tôi đều không làm sinh nhật, nhưng mà không phải hiện tại cũng có thể mua cho nó chút gì sao, tôi lại không nghĩ ra được đứa nhỏ này thích cái gì."
"Thứ cậu ta thích hả... Ha ha" Đồng Kha không biết là nhớ tới cái gì, cười cười trong chốc lát, "Nói thật, kỳ thật cậu đưa cái gì thì cậu ta cũng thích thôi."
Lục Khôn Đức lắc đầu: "Mấy ngày nay Tiểu Quân đều rất... Hầy, tôi định làm gì đó cho nó vui, chứ tới ngày lại mua có cái bánh sinh nhật, không thú vị gì hết."
Đồng Kha nghĩ nghĩ, cười nói: "Cuối tuần tới nhà tôi đi, nhà tôi có một bộ dụng cụ làm bánh kem, ngày thường Hạo Phong hay làm cho tôi ăn, tự cậu làm bánh kem cho cậu ta đi, cho nó có tâm."
Lục Khôn Đức nghĩ nghĩ, cười cười: "Được, Vu Hạo Phong cuối tuần không đi làm phải không? Kêu anh ấy dạy tôi với."
Đồng Kha móc di động ra gọi cho Vu Hạo Phong, ngay lập tức xác định thời gian.
Cuối tuần Lục Khôn Đức gạt Lục Quân Cường chạy đến nhà Vu Hạo Phong học một buổi chiều, làm ra được mấy cái đều không hài lòng.
Anh nhìn mấy cái bánh kem tự mình làm, hoa kem bơ ngã trái ngã phải, bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ" viết ở giữa còn không bằng chữ của Lục Quân Cường, nhất thời cảm thấy chán nản: "Đây là cái gì vậy trời..."
Vu Hạo Phong cười cười: "Không sao đâu, Quân Cường coi trọng tâm ý, do chính cậu làm là được."
Đồng Kha gặm trái cây ở một bên hát: "Đúng vại đúng vại, khẳng định cậu ta đều có thể ăn hết."
Lục Khôn Đức nhìn dâu tây trong rổ trên bàn điều khiển như suy tư điều gì, xoay người hướng Vu Hạo Phong và Đồng Kha cười cười.
Anh lại làm một cái cốt bánh kem, cũng không cố gắng chà láng nữa, bắt một vòng đường viền hoa, ở giữa để trống, cẩn thận xếp lên đó một lớp dâu tây cắt đôi. Dâu tây đỏ tươi nằm giữa lớp bơ trắng mịn trông dị thường đẹp, anh lại nấu chảy chocolate, làm cái biển nhỏ ghi "Sinh nhật vui vẻ" cắm ở bên rìa bánh kem, hoàn thành.
Vu Hạo Phong vỗ vỗ tay: "Thiên tài!"
Lục Khôn Đức khiêm tốn: "Làm gì có." Lại thuận tiện đánh rớt bàn tay mon men lại đây của Đồng Kha.
Lục Khôn Đức và Đồng Kha đều vụng về, chỉ còn Vu Hạo Phong khéo tay nhất, làm một cái hộp lớn tinh xảo bỏ bánh kem vào, lại dùng lụa thắt cái hoa, quà sinh nhật cho Lục Quân Cường thế là đã xong.
Lục Khôn Đức vui tươi hớn hở cầm bánh kem định về nhà, Vu Hạo Phong đi vào phòng cầm một cái hộp nhỏ đưa cho anh, cười nói: "Cái này xem như quà của tôi và Đồng Kha, tôi với Quân Cường rất hợp duyên, đồ vật nhỏ này cũng không đáng giá cái gì, đừng từ chối."
Anh mở hộp phát hiện ra bên trong là một cái nút tay áo nho nhỏ rất tinh xảo, nhìn bộ dạng chân thành của hắn cũng không tiện từ chối, nói: "Tôi thay Tiểu Quân cảm ơn anh, khẳng định nó sẽ thích."
Vu Hạo Phong buổi tối còn phải trực ban, Đồng Kha liền cùng Lục Khôn Đức ra ngoài, định theo anh về trường học.
Gần nhà Đồng Kha là khu biệt thự lớn, ngày thường đều không gọi được xe, may mắn hai người cũng không vội, chậm rãi trò chuyện đi ra ngoài.
Thời gian này khu biệt thự không có người, chung quanh hồ nhân tạo trống không một người cũng không có, Đồng Kha gác tay sau đầu, lười nhác nói: "Àiii...Cậu có đôi khi, có cảm thấy hai anh em các cậu tình cảm quá tốt hay không?"
Lục Khôn Đức sửng sốt một chút, như là không quen biết Đồng Kha, cười nói: "Nói gì vậy... Kỳ thật, đều là bởi vì chúng tôi không có ba mẹ lo đến, hai người bọn họ đi sớm, mấy năm nay... đều là tôi và Tiểu Quân sống nương tựa lẫn nhau, so với anh em nhà người khác không giống nhau cũng phải thôi."
Đồng Kha cười cười, rốt cuộc là tâm tính trẻ con, vẫn không nhịn được nói: "Nếu, tôi nói nếu, nếu là Quân Cường... A!"
Lục Khôn Đức và Đồng Kha vẫn luôn nói chuyện nên không chú ý, một người đeo khẩu trang từ phía sau đột nhiên xuất hiện, đoạt mất túi của Lục Khôn Đức rồi bỏ chạy. Lục Khôn Đức sửng sốt vài giây mới phục hồi tinh thần lại, la lên một tiếng: "Tiền của tôi cất ở bên trong!"
Lục Khôn Đức đưa bánh kem cho Đồng Kha rồi như phát điên đuổi theo người nọ, dưới chân sinh gió, mạnh mẽ oai phong. Anh giống như con ngựa hoang được cởi dây cương một bên hô to túi tiền một bên gắt gao đuổi theo người kia. Đồng Kha đặt bánh kem xuống đất rồi cũng đuổi theo anh, bất đắc dĩ chậm một bước không đuổi kịp, ôm hận nhìn Lục Khôn Đức đuổi theo ăn trộm ở trước mắt mình tuyệt trần mà đi.
Cái tên ăn trộm này là lặng lẽ lẻn vào, người tiếp ứng ở ngoài cổng lớn của tiểu khu đã khởi động xe máy chờ, tên ăn trộm dù đã phát toàn lực cũng ném không được Lục Khôn Đức đang bám riết theo sau, vòng qua hồ nhân tạo, xuyên qua rừng cây nhỏ, lướt qua núi đồi giả, mắt thấy sắp đến cổng lớn, bị Lục Khôn Đức từ phía sau tàn nhẫn đá một cái, té nhào.
Xe ngoài cổng tiểu khu nhìn thấy đồng bọn thất thủ, lập tức nổ máy bỏ chạy.
Ăn trộm: "......"
Lúc này Đồng Kha đã ngồi xe Vu Hạo Phong chạy tới, Vu Hạo Phong chưa kịp dừng xe đã phóng xuống, vài ba cái chế trụ tên ăn trộm, giao vào tay bảo an tiểu khu khoan thai tới muộn. Đồng Kha đã báo án, chỉ chốc lát sau cảnh sát chạy tới, bởi vì muốn lập hồ sơ, cũng mang Lục Khôn Đức đang thở như trâu đi luôn.
Vu Hạo Phong không yên tâm, gọi điện thoại cho Lục Quân Cường, đi theo xe cảnh sát theo tới đồn.
Chờ tới lúc cậu vội vàng chạy đến đồn cảnh sát Lục Khôn Đức đang ôm bánh kem bảo bối ngồi chờ, Lục Quân Cường gấp gáp sắc mặt trắng bệch, một đường đuổi tới nơi này còn đang thở hổn hển, nhìn Lục Khôn Đức không có việc gì khó khăn lắm mới buông tâm, thở phì phò vội la lên: "Bị giựt thì kệ đi! Truy cái gì mà truy?!"
Lục Khôn Đức ngượng ngùng cười làm lành nói: "Không phải... Bóp tiền để ở trong túi mà."
Lục Quân Cường hận không thể giơ tay đánh anh một trận, liều mạng nhịn xuống, giật lấy bóp tiền của anh, hung hăng mở ra ném trên mặt đất, quát: "Lúc này có mấy đồng cắc thôi?! Hả? Có mấy đồng cắc! Nếu như ăn trộm mang theo dao thì sao?! Nếu như nó mang theo súng thì sao! Vì mấy đồng cắc này mà anh không muốn sống nữa à! Ngày thường anh nói như thế nào! Hả?!"
Lục Quân Cường rất ít khi phát hỏa, nhưng mỗi lần tức giận đều là trí mạng, đồn cảnh sát nhất nhất an tĩnh lại, mỗi người đều xấu hổ nhìn Lục Quân Cường.
Lục Khôn Đức vốn dĩ cũng khẩn trương muốn chết, bị Lục Quân Cường rống không nhịn được ủy khuất, nhưng e ngại người ngoài nên không nói gì thêm, ngồi xổm xuống cầm bóp tiền lên, lại nhặt từng tờ từng tờ tiền văng tứ tung dưới đất, Lục Quân Cường nhìn thấy, lửa giận lại dâng lên, một chân đá văng bóp tiền trong tay anh, âm thanh lạnh lùng nói: "Hiếm lạ như vậy? Hiếm lạ đến mức mạng mình cũng từ bỏ?"
Lục Khôn Đức trong nháy mắt cảm thấy rất khó chịu, nhịn không được đỏ đôi mắt, lại lần nữa nhặt bóp tiền, có một tờ tiền giấy bị chân Lục Quân Cường quét vào phía dưới bàn làm việc, Lục Khôn Đức mắt đỏ hoe, làm trò trong văn phòng nhiều người, quỳ trên mặt đất, tận lực hướng bên trong moi móc, tay cọ đầy bụi mới lấy được tờ tiền kia ra.
Lục Quân Cường hít vào một hơi thật sâu, mang theo Lục Khôn Đức trở về nhà.
Về đến nhà Lục Khôn Đức thật cẩn thận đặt bánh kem lên bàn trà trước sô pha, nhỏ giọng nói: "Tiểu Quân, hôm nay là sinh nhật em, anh làm cho em cái bánh kem."
Dọc đường đi Lục Quân Cường đã bình tĩnh rất nhiều, cậu kéo Lục Khôn Đức ngồi xuống sô pha, trầm giọng nói: "Hôm nay không nên làm trò trước nhiều người như vậy làm anh khó xử, là em không tốt, nhưng việc anh làm hôm nay thật sự rất quá đáng, chuyện này có bao nhiêu nguy hiểm anh có biết hay không? Lần này là anh may mắn, nếu có gì xảy ra anh nói em làm sao bây giờ?"
Lục Khôn Đức thưa dạ gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Anh đã biết, là anh không tốt."
Lục Quân Cường thở dài, cùng Lục Khôn Đức trán kề trán, thân mật vô cùng, nhỏ giọng nói: "Nếu anh vì chút tiền ấy mà bị thương, anh biết em sẽ làm gì người nọ không... Em sẽ gϊếŧ hắn, em thật sự sẽ gϊếŧ hắn..."
Lục Quân Cường ôm lấy Lục Khôn Đức thân mật trong chốc lát, nhắc tới bánh kem cười cười: "Cảm ơn món quà của anh, em thích lắm." Nói xong Lục Quân Cường cầm bánh kem đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm chiều.
Lục Khôn Đức cười khẽ một chút, mở bóp tiền vẫn luôn nắm chặt ở trong tay ra, lấy tờ tiền bị Lục Quân Cường đá đến phía dưới cái bàn kia ra, đó là một tờ mười đồng kiểu cũ, trên đó viết mấy chữ bằng bút mực màu xanh ---
Số tiền đầu tiên Tiểu Quân kiếm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.