Trùng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn
Chương 25
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
09/07/2022
Cảnh báo: Chap này có H...
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Trở lại khách sạn Lục Khôn Đức kêu cơm về phòng, cùng Lục Quân Cường mỏi mệt ăn cơm tắm rửa ngủ, thẳng đến ngày hôm sau trời tờ mờ sáng mới dậy.
Lục Khôn Đức dậy trước, hơi hơi động làm Lục Quân Cường cũng mở bừng mắt.
"Hay là anh ngủ tiếp một lát nữa đi?"
Lục Khôn Đức lắc đầu: "Không mệt, em còn mệt sao? Ngày hôm qua quỳ lâu như vậy."
Lục Quân Cường cong chân, vừa lúc để ở giữa hai chân anh, giảo hoạt nhỏ giọng cười: "Không mệt, anh muốn thử không?"
Mặt Lục Khôn Đức đỏ lên, hơi hơi tách hai chân ra, giống như đang cưỡi trên đùi cậu, thích ý cảm thụ Lục Quân Cường nhẹ nhàng đùa bỡn, nhỏ giọng nói: "Thật không mệt?"
Lục Quân Cường biết anh cũng muốn, không chọc anh nữa, ôm sau lưng anh kéo người về phía mình, hôn anh thật sâu.
Nụ hôn mang theo tìиɦ ɖu͙ƈ của Lục Quân Cường luôn luôn không ôn nhu giống ngày thường, bá đạo thậm chí có chút dã man, hung hăng thâm nhập tựa như muốn từ một cái hôn xuyên qua linh hồn anh, Lục Khôn Đức đã rất lâu không cùng cậu thân thiết, nhất thời chưa thể thích ứng, nhịn không được hơi kháng cự. Không nghĩ tới càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ du͙ƈ vọиɠ thích ngược đãi của Lục Quân Cường, cậu dùng một bàn tay vặn đôi tay anh ra phía sau, cả người đè ở trên người anh, một cái tay khác không cho kháng cự nhéo gương mặt anh, miệng Lục Khôn Đức không tự chủ được mở ra, ngẩng đầu lên thừa nhận Lục Quân Cường tiến quân tàn sát bừa bãi.
Không biết qua bao lâu, Lục Quân Cường buông anh ra, thở gấp nhìn anh ánh mắt mơ màng, Lục Khôn Đức vừa rồi suýt nữa bị ngạt thở, lúc này há miệng thở phì phò, toàn bộ thân thể đều mềm nhũn.
Lục Quân Cường cười cười: "Anh còn được chứ? Nơi này sao lại có tinh thần như vậy?" Một chân nhẹ nhàng cọ cọ hạ thân của anh, cảm nhận được qυầи ɭóŧ của anh đã ướt một mảng.
Lục Khôn Đức thở hổn hển gật đầu: "Lộng sao?"
Lục Quân Cường không cởϊ qυầи lót anh ra, duỗi tay xuống cách một lớp vải mỏng chậm rãi xoa, Lục Khôn Đức thoải mái trong cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn, định duỗi tay cởi qυầи ɭóŧ ra, nhưng bị Lục Quân Cường ngăn lại, anh nghi hoặc nhìn cậu, Lục Quân Cường khẽ mỉm cười không nói lời nào, một bên ung dung tra tấn phân thân Lục Khôn Đức, một bên yên lặng nhìn anh bị tìиɦ ɖu͙ƈ chọc đỏ mặt.
Lục Khôn Đức ở dưới tầm mắt của cậu cảm thấy nan kham vô cùng, nhắm mắt lại quay đầu đi, Lục Quân Cường lập tức giống như trừng phạt hung hăng nhéo côn ŧɦịŧ của anh một chút, Lục Khôn Đức "Ô" hô đau, đôi mắt ướt đẫm bất an mà nhìn cậu.
Giọng nói Lục Quân Cường khàn khàn gợi cảm, nhỏ giọng ra lệnh: "Không được... không được nhắm mắt, nhìn em, em thích nhìn mặt anh."
Lục Khôn Đức bị mệnh lệnh Lục Quân Cường khiến cho xấu hổ chảy nước mắt, nhưng cũng không chống cự, đỏ mặt nhìn Lục Quân Cường, tất cả tìиɦ ɖu͙ƈ trên mặt trong lòng đều hiện ra.
Lục Quân Cường cởi một kiện quần áo cuối cùng của anh ra, ôn nhu tinh tế vuốt ve côn ŧɦịŧ của anh, chỉ chốc lát sau Lục Khôn Đức liền bắn.
Lục Khôn Đức gần như hư thoát, nằm trên giường há miệng thở dốc, Lục Quân Cường lật người anh qua, bàn tay dính thể dịch tìm được mặt sau của anh, cẩn thận duỗi hai ngón tay đi vào. Lục Quân Cường ôn nhu khuếch trương cho anh, nhỏ giọng nói: "Đau không?"
Lục Khôn Đức lắc lắc đầu, chôn mặt vào trong gối.
Lục Quân Cường biết anh là vì vừa rồi bị bắt không được nhắm mắt nên thẹn thùng, cũng không đùa giỡn anh, chuyên tâm an ủi mặt sau cho anh, chờ người hoàn toàn thích ứng mới rút ngón tay ra. Lục Quân Cường nằm ở trên lưng Lục Khôn Đức, cắn vành tai anh thì thầm: "Em muốn vào, có đau nhớ phải nói... Kiên nhẫn một chút..."
Thân thể này của Lục Khôn Đức là lần đầu tiên thừa nhận, nhất thời đau ra mồ hôi lạnh, nhỏ giọng xin tha: "Chậm... Chậm một chút, Tiểu Quân..."
Lục Quân Cường hơi hơi dừng lại, không hề nghe Lục Khôn Đức xin tha, hung hăng đẩy vào.
Lục Khôn Đức a ô cắn gối đầu, hai chân run rẩy thừa nhận Lục Quân Cường bạo ngược, hồi lâu mới chậm rãi thích ứng, tận lực thả lỏng lại có chút cảm giác hưởng thụ.
Lục Quân Cường nhận ra Lục Khôn Đức có biến hóa, một bàn tay tìm được phía trước của anh, nhẹ nhàng vuốt ve, nhỏ giọng nói: "Thoải mái không?"
Lục Khôn Đức nhỏ giọng đáp lời, không ngừng rêи ɾỉ: "Chậm một chút..."
Lục Quân Cường cười cười, trên thân thể cường tráng rắn chắc đầy mồ hôi, từng cái va chạm hữu lực, lại kéo tay anh vặn ra đằng sau, hung hăng đâm vào bên trong anh.
Cánh tay Lục Khôn Đức bị bó buộc, phần thân trên đành phải dựa vào bả vai chống đỡ ở trên giường, hạ thân cọ xát với ga trải giường, hưởng thụ kɦoáı ƈảʍ nhỏ nhoi, chậm rãi cọ ướt một mảnh. Lục Quân Cường sờ phía trước của anh, thở hổn hển cười: "Anh như vậy cũng thoải mái? Lập tức... lập tức thì tốt rồi."
Lục Quân Cường bế anh lên, hung hăng đâm vài cái, phóng thích ở trong thân thể anh, Lục Khôn Đức cũng bắn dưới những cái vuốt ve ôn nhu của cậu, hai người thoát lực nằm ở trên giường.
(Editor cũng thoát lực rồi :
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Trở lại khách sạn Lục Khôn Đức kêu cơm về phòng, cùng Lục Quân Cường mỏi mệt ăn cơm tắm rửa ngủ, thẳng đến ngày hôm sau trời tờ mờ sáng mới dậy.
Lục Khôn Đức dậy trước, hơi hơi động làm Lục Quân Cường cũng mở bừng mắt.
"Hay là anh ngủ tiếp một lát nữa đi?"
Lục Khôn Đức lắc đầu: "Không mệt, em còn mệt sao? Ngày hôm qua quỳ lâu như vậy."
Lục Quân Cường cong chân, vừa lúc để ở giữa hai chân anh, giảo hoạt nhỏ giọng cười: "Không mệt, anh muốn thử không?"
Mặt Lục Khôn Đức đỏ lên, hơi hơi tách hai chân ra, giống như đang cưỡi trên đùi cậu, thích ý cảm thụ Lục Quân Cường nhẹ nhàng đùa bỡn, nhỏ giọng nói: "Thật không mệt?"
Lục Quân Cường biết anh cũng muốn, không chọc anh nữa, ôm sau lưng anh kéo người về phía mình, hôn anh thật sâu.
Nụ hôn mang theo tìиɦ ɖu͙ƈ của Lục Quân Cường luôn luôn không ôn nhu giống ngày thường, bá đạo thậm chí có chút dã man, hung hăng thâm nhập tựa như muốn từ một cái hôn xuyên qua linh hồn anh, Lục Khôn Đức đã rất lâu không cùng cậu thân thiết, nhất thời chưa thể thích ứng, nhịn không được hơi kháng cự. Không nghĩ tới càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ du͙ƈ vọиɠ thích ngược đãi của Lục Quân Cường, cậu dùng một bàn tay vặn đôi tay anh ra phía sau, cả người đè ở trên người anh, một cái tay khác không cho kháng cự nhéo gương mặt anh, miệng Lục Khôn Đức không tự chủ được mở ra, ngẩng đầu lên thừa nhận Lục Quân Cường tiến quân tàn sát bừa bãi.
Không biết qua bao lâu, Lục Quân Cường buông anh ra, thở gấp nhìn anh ánh mắt mơ màng, Lục Khôn Đức vừa rồi suýt nữa bị ngạt thở, lúc này há miệng thở phì phò, toàn bộ thân thể đều mềm nhũn.
Lục Quân Cường cười cười: "Anh còn được chứ? Nơi này sao lại có tinh thần như vậy?" Một chân nhẹ nhàng cọ cọ hạ thân của anh, cảm nhận được qυầи ɭóŧ của anh đã ướt một mảng.
Lục Khôn Đức thở hổn hển gật đầu: "Lộng sao?"
Lục Quân Cường không cởϊ qυầи lót anh ra, duỗi tay xuống cách một lớp vải mỏng chậm rãi xoa, Lục Khôn Đức thoải mái trong cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn, định duỗi tay cởi qυầи ɭóŧ ra, nhưng bị Lục Quân Cường ngăn lại, anh nghi hoặc nhìn cậu, Lục Quân Cường khẽ mỉm cười không nói lời nào, một bên ung dung tra tấn phân thân Lục Khôn Đức, một bên yên lặng nhìn anh bị tìиɦ ɖu͙ƈ chọc đỏ mặt.
Lục Khôn Đức ở dưới tầm mắt của cậu cảm thấy nan kham vô cùng, nhắm mắt lại quay đầu đi, Lục Quân Cường lập tức giống như trừng phạt hung hăng nhéo côn ŧɦịŧ của anh một chút, Lục Khôn Đức "Ô" hô đau, đôi mắt ướt đẫm bất an mà nhìn cậu.
Giọng nói Lục Quân Cường khàn khàn gợi cảm, nhỏ giọng ra lệnh: "Không được... không được nhắm mắt, nhìn em, em thích nhìn mặt anh."
Lục Khôn Đức bị mệnh lệnh Lục Quân Cường khiến cho xấu hổ chảy nước mắt, nhưng cũng không chống cự, đỏ mặt nhìn Lục Quân Cường, tất cả tìиɦ ɖu͙ƈ trên mặt trong lòng đều hiện ra.
Lục Quân Cường cởi một kiện quần áo cuối cùng của anh ra, ôn nhu tinh tế vuốt ve côn ŧɦịŧ của anh, chỉ chốc lát sau Lục Khôn Đức liền bắn.
Lục Khôn Đức gần như hư thoát, nằm trên giường há miệng thở dốc, Lục Quân Cường lật người anh qua, bàn tay dính thể dịch tìm được mặt sau của anh, cẩn thận duỗi hai ngón tay đi vào. Lục Quân Cường ôn nhu khuếch trương cho anh, nhỏ giọng nói: "Đau không?"
Lục Khôn Đức lắc lắc đầu, chôn mặt vào trong gối.
Lục Quân Cường biết anh là vì vừa rồi bị bắt không được nhắm mắt nên thẹn thùng, cũng không đùa giỡn anh, chuyên tâm an ủi mặt sau cho anh, chờ người hoàn toàn thích ứng mới rút ngón tay ra. Lục Quân Cường nằm ở trên lưng Lục Khôn Đức, cắn vành tai anh thì thầm: "Em muốn vào, có đau nhớ phải nói... Kiên nhẫn một chút..."
Thân thể này của Lục Khôn Đức là lần đầu tiên thừa nhận, nhất thời đau ra mồ hôi lạnh, nhỏ giọng xin tha: "Chậm... Chậm một chút, Tiểu Quân..."
Lục Quân Cường hơi hơi dừng lại, không hề nghe Lục Khôn Đức xin tha, hung hăng đẩy vào.
Lục Khôn Đức a ô cắn gối đầu, hai chân run rẩy thừa nhận Lục Quân Cường bạo ngược, hồi lâu mới chậm rãi thích ứng, tận lực thả lỏng lại có chút cảm giác hưởng thụ.
Lục Quân Cường nhận ra Lục Khôn Đức có biến hóa, một bàn tay tìm được phía trước của anh, nhẹ nhàng vuốt ve, nhỏ giọng nói: "Thoải mái không?"
Lục Khôn Đức nhỏ giọng đáp lời, không ngừng rêи ɾỉ: "Chậm một chút..."
Lục Quân Cường cười cười, trên thân thể cường tráng rắn chắc đầy mồ hôi, từng cái va chạm hữu lực, lại kéo tay anh vặn ra đằng sau, hung hăng đâm vào bên trong anh.
Cánh tay Lục Khôn Đức bị bó buộc, phần thân trên đành phải dựa vào bả vai chống đỡ ở trên giường, hạ thân cọ xát với ga trải giường, hưởng thụ kɦoáı ƈảʍ nhỏ nhoi, chậm rãi cọ ướt một mảnh. Lục Quân Cường sờ phía trước của anh, thở hổn hển cười: "Anh như vậy cũng thoải mái? Lập tức... lập tức thì tốt rồi."
Lục Quân Cường bế anh lên, hung hăng đâm vài cái, phóng thích ở trong thân thể anh, Lục Khôn Đức cũng bắn dưới những cái vuốt ve ôn nhu của cậu, hai người thoát lực nằm ở trên giường.
(Editor cũng thoát lực rồi :
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.