Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 176

Tô Tiểu Lương

30/12/2017

Đầu tháng hai, Tô Khiêm Mặc dẫn theo A Duy trở về thành Lâm An. Trong hai tháng này, Cố Vũ Thừa trên đường đi từ trà thành trở về đã bị bí mật vây bắt. Cuối tháng hai, đội ngũ vận chuyển trà đã đến Lục gia ở thành Lâm An, Lục Trọng Nham mất tích, trên dưới của Lục gia đều bị thẩm vấn.

Trong không khí mùa xuân dào dạt, trong thành Lâm An lại tiến hành điều tra bí mật, mãi đến tháng ba mới có người biết được chuyện này.

Tô Khiêm Mặc mang về chính là thư từ qua lại giữa Lục Trọng Nham và người Bắc Đồ, hơn mười lá thư kia hợp lại mới có thể tìm hiểu được tin tức, đó là những tin tức quan trọng của thành Lâm An, trong đó bao gồm những chuyện lớn của triều đình vào cuối năm trước, mặc kệ người cuối cùng nhận được những tin tức này là ai, tội danh Lục Trọng Nham tư thông cùng người Bắc Đồ được chứng thực, chuyện này làm cho mọi người trên dưới Lục gia đang ở trong nhà lao cũng không thể tin được, nhất là Lục phu nhân, con trai tốt của bà ta, làm sao có thể làm ra được những chuyện như vậy.

Ở trong hoàng cung, trên điện Kim Loan, Hoàng Thượng nhìn Lục Vương Gia trình lên toàn bộ chứng cứ, liên tiếp nói ba tiếng ‘tốt’, vẻ mặt âm trầm thật khủng bố: “Đưa Lục Tướng Quân lên đây.”

Cha con Lục gia bị dẫn từ trong nhà lao ra ngoài, Lục phu nhân đã khóc rất nhiều lần, sắc mặt tiều tụy, dựa vào bên cạnh cửa nhìn lão gia và con trai bị đưa đi, nhưng Cố Ngâm Sương lại ngồi yên tĩnh ở đằng kia, không nói câu nào, cũng không biết đang buồn hay vui.

Đừng nói chi những người khác, từ đầu đến cuối, ngay cả bản thân Lục Tướng Quân cũng không thể tin con trai mình lại làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, quỳ trước điện Kim Loan, nghe Bình Vương Gia kể lại từng chuyện, từng chuyện một, trong lòng của Lục Tướng Quân cũng càng ngày càng trầm xuống.

Lúc trước dẫn hắn ta đi Dương Quan quả là một chuyện sai lầm,đã làm cho hắn ta nổi lên những tâm tư như vậy, có thể cùng người Bắc Đồ hợp tác để bán nước cầu vinh, mà chuyện về lá trà đã hoàn toàn đánh tan điểm kỳ vọng duy nhất cũng là sau cùng trong lòng của Lục Tướng Quân đối với người con trai này. Ngay cả tính mạng người trong nhà, hắn ta cũng không để ý tới.

“Hoàng Thượng, cầu xin Hoàng Thượng hạ chỉ, để cho thần được đích thân đi bắt nghịch tử này trở về.” Lục Tướng Quân quỳ trên mặt đất hướng về hoàng thượng liên tiếp dập đầu, Tô Khiêm Mặc đang đứng một bên, nhìn Lục Tương Quân trong thoáng chốc đã già đi rất nhiều, ông ta cũng giống như Lục Bá của hắn vậy, đã theo về dưới trướng của Hoàng Thượng từ lúc người vẫn còn là Vương Gia, đã lập được không ít công lao. Nếu không như vậy, thì làm sao bọn họ có được cơ hội đứng trước điện Kim Loan như bây giờ, có thể mở miệng cầu xin trước mặt Hoàng Thượng.

“Khanh, đó chính là con ruột của ngươi?!” Đại Kim đã trải qua mấy trăm năm cũng chưa bao giờ xảy ra chuyện giống như vậy, (diendanlequydon.com) đánh nhau với Bắc Đồ nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có thể chung sống hòa bình thì trong đó lại ẩn chứa một mưu kế thâm sâu như vậy.

“Hắn ta đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, đã không còn là con của thần nữa, Hoàng Thượng, nếu nói trách tội, thân làm cha cũng có trách nhiệm, là thần không có dạy bảo nó cho tốt, thần biết tội của mình không thể tha thứ, khẩn cầu Hoàng Thượng tha cho Trọng Hải, để cho nó được từ quan, từ đây về sau không bao giờ được bước vào thành Lâm An nữa, mà sau khi thần bắt tên nghịch tử đó trở về, sẽ lấy chết để tạ tội.” Lời nói của Lục Tướng Quân cùng với của tiếng dập đầu của hắn ta vang vọng trong đại điện.

Hoàng Thượng không nói chuyện, Lục Trọng Hải ở một bên muốn lên tiếng, đã bị một cái liếc mắt của Lục Tướng Quân làm cho ngậm miệng, tội này vốn là phải bị liên lụy, nếu Hoàng Thượng có thể đáp ứng thì đó chính là trong mắt của Hoàng Thượng vẫn còn một chút cảm tình dành cho Lục gia, nếu bây giờ cha con hai người còn tranh giành, chọc giận Hoàng Thượng, toàn gia đều phải chịu hành hình.

“Hoàng Thượng, Lục Tướng Quân vì nước vì dân, tấm lòng trung can có thể thấy được, thần nguyện cùng Lục Tướng Quân đi truy bắt, nếu trong lúc đó Lục Tương Quân có lòng riêng tư gì, chắc chắn thần sẽ xử phạt ngay tại chỗ.” Tô Khiêm Mặc cũng quỳ xuống để thỉnh cầu, Hoàng Thượng nhìn thoáng qua Lục Vương Gia, cuối cùng cũng hạ khẩu dụ, để Lục Tướng Quân dẫn người đi bắt Lục Trọng Nham về, Bình Vương đi theo để giám sát.

Lục Tướng Quân lại nặng nề dập đầu với Hoàng Thượng, lúc đứng lên đã lảo đảo suýt nữa đứng không vững.

Mọi người Lục gia vẫn còn bị nhốt ở trong nhà lao, mấy đứa bè thì được những ma ma khác chăm sóc. Ở trong nhà lao, Lục phu nhân nghe được tin tức con trai mang về, liền hôn mê bất tỉnh.

Tôn Thị nhanh chóng đỡ lấy bà ta, một lát sau thì Lục phu nhân tỉnh tại, đối với tin tức của con trai mình vẫn không thể nào tin được, lão gia đi bắt Trọng Nham, sau khi trở về sẽ lấy chết để tạ tội, Lục gia phải rời khỏi thành Lâm An, vĩnh viễn không được trở về, đây chẳng phải là đem Lục gia lưu đày hay sao?!

“Thật sự là mang tội nghiệt gì chứ, ôi, con của ta!” Lục phu nhân gào khóc, Cố Ngâm Sương ở một bên nghe xong cũng không có phản ứng gì, chỉ là nâng mi mắt lên một chút, nhìn quanh nhà lao u ám này, cũng không nhìn ra nàng ta đang suy nghĩ gì.



Phủ Bình Vương, Tô Khiêm Mặc để cho A Duy và A Mô khởi hành về Dương Quan, không cần ở lại thành Lâm An, đến lúc sau này khi phong thành, thì bọn họ cũng khó thoát ra ngoài được, không cần gấp gáp trở về Bắc Đồ, đến Dương Quan tìm một chỗ ở tạm. Hắn mới trở về không bao lâu, Ngâm Hoan đang thu dọn quần áo cho hắn.

“Nếu là mưu phản, vậy mấy người cống nữ Bắc Đồ kia ở lại thành Lâm An không phải là tai họa sao?” Ngâm Hoan xoa bóp bả vai cho hắn: “Chàng chủ động xin ra chiến trường để giám thị Lục Tướng Quân, không sợ bị cha con hai người họ hợp mưu sao? Đến lúc đó sẽ liên lụy đến chàng.”

“Tính tình Lục Tướng Quân ngay thẳng, chắc hẳn ông ta không làm ra chuyện này, thêm vào đó, những người của Lục gia vẫn đang bị nhốt trong nhà lao, ngoại trừ ông ta không để ý đến tính mạng của bọn họ. Ta đi lần này, nàng một mình ở lại phủ phải cẩn thận hơn nữa, ta để Tiểu Tứ ở lại để giữ phủ Bình Vương, nếu nàng muốn ra ngoài thì phải dẫn theo bọn họ.”

“Tướng công, Tứ thúc như thế nào rồi?” Lục gia bị niêm phong,Tứ thúc bí mật bị bắt, hiện giờ trên dưới Cố phủ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Ngâm Hoan không thể nói với bọn họ về chuyện này và Lục Trọng Nham âm mưu phản quốc có liên quan với nhau, ngay cả đại ca cũng không thể nói.

“Chuyện này là do bị Lục Trọng Nham liên lụy, không thể hoàn toàn trách Tứ thúc của nàng, ông ta không biết chuyện gì cả, cho nên tạm thời vẫn có thể cho ông ta và người của Cố gia được gặp mặt.” Tô Khiêm Mặc vuốt má nàng, lại muốn vuốt ve lên giữa trán đang nhíu chặt của nàng: “Nàng không cần tự trách đâu, lúc trước đã có lòng tốt nhắc nhở rồi, chỉ là bọn họ không chịu tin nàng.”

“Ta chỉ là lo lắng chuyện như vậy sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Dật Triết.” Ngâm Hoan than nhẹ một tiếng, nàng đã nghĩ đến từ lâu rồi, nếu Tứ thẩm có thể khuyên được Tứ thúc, thì Tam phòng này của Cố gia cũng sẽ không có nhiều thứ nữ như vậy.

“Sẽ không đâu, bởi vì hắn ta còn có một người tỷ tỷ rất quan tâm tới hắn ở đây, Tứ thúc của nàng cũng nên bị giáo huấn một chút rồi.” Mặc dù tới cuối cùng không có chuyện gì, nhưng Tô Khiêm Mặc cảm thấy nên nhốt thêm vài ngày nữa, chỉ có như vậy về sau mới có thể học khôn một chút.

Đại khái là Tô Khiêm Mặc ôm Ngâm Hoan được một lúc, sau đó thì Hạo Ca Nhi đã tỉnh ngủ từ lâu bắt đầu bất mãn, hai tay đứa bé chống lên cạnh giường nhỏ, thân mình đứng thẳng, hướng về phía Ngâm Hoan muốn ‘ôm ôm’, hơn nữa còn coi ánh mắt cảnh cáo của cha mình không ra gì.

“Hạo Ca Nhi, nhìn xem này, có phải con không nhận ra được phụ thân hay không?!” Ngâm hoan đối với tình cảnh này đã nhìn đến quen mắt rồi, ôm con trai từ trên giường nhỏ ra, nhét vào lòng của Tô Khiêm Mặc, hắn còn muốn tỏ vẻ ‘phụ tử tình thâm’ một chút nha, ai biết con trai lại không chịu hợp tác, vùng vẫy muốn rời khỏi ngực của hắn, phất tay qua trở thành một tát vỗ vào trên mặt hắn.

Giống như Tô Khiêm Tốn đã nói, những hành vi bá đạo trước kia của Tô Khiêm Mặc, giờ đây đều là con của hắn trả lại cho hắn, cho dù là con trai có vung tay lên làm sưng mặt hắn, hắn cũng không thể làm gì con trai.

Sau khi tay Hạo Ca Nhi phất qua mặt hắn, Tô Khiêm Mặc trực tiếp ngậm chặt ngón tay con trai, miệng nhếch lên cũng không chịu buông ra, Hạo Ca Nhi vùng vẫy một hồi cũng không rút được tay về, lập tức trong mắt ngấn nước, bỉu môi, nhìn hắn đầy ủy khuất, bộ dáng giống như sắp khóc tới nơi.

“Không được khóc!” Tô Khiêm Mặc buông miệng nói, vừa dứt lời, Ngâm Hoan đang sửa soạn quần áo ở một bên đã nghe được tiếng khóc kinh thiên động địa của con trai.

Từ lúc sinh ra tới này, đã bao giờ Hạo Ca Nhi khóc to như vậy chứ, tiếng khóc này muốn bao nhiêu tội nghiệp thì có bấy nhiêu tội nghiệp, vẻ mặt muốn bao nhiêu uất ức thì có bấy nhiêu uất ức. Tô Khiêm Mặc càng trừng đứa nhỏ, thì đứa nhỏ khóc càng lớn, trong miệng cũng ê a không ngừng.

Mấy người Hứa ma ma cũng bị tiếng khóc này làm cho tất tả chạy tới, Hạo Ca Nhi trong phủ Bình Vương chính là tiểu tổ tông được ngàn người nâng niu, không có ai đành lòng làm cho hắn bị thương dù chỉ là một chút, bây giờ lại khóc không kịp thở ở trong lòng Vương Gia, Vương Phi thì chế giễu, đứng ở một bên chỉ nhìn mà không chịu nhận lấy, Hứa ma ma trực tiếp đoạt lấy Hạo Ca Nhi ở trong lòng của Tô Khiêm Mặc, vừa ôm vừa dỗ, nhìn hai người bọn họ trách cứ.

“Vương Gia, không phải là lão nô nói người, không thể đối xử với đứa nhỏ như vậy đâu, người coi, đã dọa đứa nhỏ sợ rồi.” Mấy nha hoàn đều gật gật đầu, trong ngày thường Vương Gia đều bày ra vẻ mặt ôn hòa với Vương Phi thì không nói đi, tại sao đối với con trai của mình lại có thể hung dữ đến như vậy chứ.



Tô Khiêm Mặc lại cảm thấy mình thật oan uổng mà, hắn đâu có cắn đứa nhỏ đến nỗi bị đau đâu, cũng không có hù dọa nó mà, chỉ là nói một chút thôi, vậy mà tên nhóc kia liền khóc cho hắn biết mặt, hắn chắc chắn tên nhóc này tuyệt đối cố tình làm như vậy!

Bất đắc dĩ, Ngâm Hoan phải nhận lấy con trai từ trong tay Hứa ma ma, các nàng ấy đau lòng cho nên không chú ý tới, con trai lại có thể khóc lâu như vậy, trên mặt vẫn còn dính vài giọt nước mắt, bàn tay nhỏ níu chặt áo của nàng, cố gắng giấu mặt trong lòng nàng, dường như đang muốn che giấu cái gì đó.

Đến tối lại còn náo nhiệt hơn, Hạo Ca Nhi ngồi ở trên giường nệm, bên cạnh bày rất nhiều gấu bông nhỏ mà Ngâm Hoan đã làm cho con trai khi rảnh rỗi. Hạo Ca Nhi cầm lấy một con gấu bông ném về phía Tô Khiêm Mặc ở bên kia, kêu lên một tiếng ‘a’, chỉ huy Tô Khiêm Mặc ném gấu bông về. Sau khi Tô Khiêm Mặc ném trở về thì Hạo Ca Nhi lại lấy một cái khác để tiếp tục ném, cứ như vậy muốn cha mình cùng chơi, cho dù có ai muốn thay thế cũng không được.

Đợi cho Hạo Ca Nhi chơi đến mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi, Tô Khiêm Mặc cảm thấy còn mệt hơn so với đánh trận, gặp được Ngâm Hoan là lần đầu tiên làm cho hắn cảm thấy tay chân luống cuống trong cuộc đời này, bây giờ xuất hiện thêm một người nữa. Nhìn bộ dáng ngủ thật yên tĩnh của tên nhóc kia lúc này, lại nghĩ tới bộ dáng hung hãn ương ngạnh lúc trước, quả thật, đúng là con của hắn mà!

“Nước đã chuẩn bị rồi, đi tắm một cái đi.” Ngâm Hoan đặt hai tay lên trên vai hắn, xoa bóp vài cái, Tô Khiêm Mặc đưa tay cầm lấy tay nàng: “Đợi chút nữa rồi đi.”

Hai người từ phòng của Hạo Ca Nhi đi ra, Tô Khiêm Mặc dẫn nàng đi trên hành lang. Trời đã vào đêm, ánh trăng chiếu sáng trong sân viện, hai người đi với nhau một lúc lại đi vào trong vườn hoa, nhìn từ góc độ của Ngâm Hoan, chiếc cầu kia quả thật giống như nửa vầng trăng đang treo trên đầu, cảnh vật giống như trong mơ.

“Ngày mai ta muốn theo Lục Tướng Quân xuất phát đi Dương Quan.” Tô Khiêm Mặc muốn ở lại bên cạnh nàng thật vui vẻ thêm mấy ngày nữa, nhưng chuyện trong thành Lâm An vẫn còn chưa xử lý xong: “Đến lúc đó, thành Lâm An có khả năng sẽ bị phong thành.”

“Lỡ như Nhị tỷ phu còn chưa có rời khỏi thành Lâm An thì sao? Các người muốn tìm hắn ở đâu?” Ngâm Hoan quay đầu nhìn hắn: “Không phải chàng nói chuyện trà thành vẫn có ẩn tình khác hay sao? Có thể hắn đang ở trong thành Lâm An chờ đợi thời cơ, chờ cho các người đều ra ngoài.”

“Nha đầu ngốc, có nhiều người ở lại thủ thành Lâm An như vậy, mà cũng chỉ có ta và Lục Tướng Quân rời thành, nếu hắn thật sự trốn tại đây thì tốt rồi, Lục Tướng Quân cũng không phải đích thân xuống tay với con trai của mình.” Tô Khiêm Mặc không tin Lục Trọng Nham sẽ ngoan ngoãn trở về thành Lâm An: “Tháng sau phủ Thái Tử mở tiệc đầy tháng, nàng nhớ dẫn theo Tiểu Tứ cùng đi, không được đi một mình.”

Ngâm Hoan gật đầu: “Chàng phải đồng ý với ta, lần này đi, cho dù Lục Tướng Quân xử lý ra sao, chàng đều phải chăm sóc bản thân mình kỹ lưỡng, cẩn thận.”

Nhìn nửa vầng trăng trên cao,nếu mọi chuyện đều được thuận lợi như vậy, thì có phải mọi chuyện của kiếp trước, và cả những oán hận của bọn họ cũng có thể kết thúc rồi không?

Ngoại truyện nhỏ

Vang bên tai chính là tiếng khóc của Cố Dật Triết vì bị dọa sợ, không biết ai đã đỡ nàng lên, Nhĩ Đông nhận lấy Ngâm Hoan từ trong tay người khác, một giọt nước mắt vô thức rơi xuống: “Tiểu thư, người không có sao chứ?”

Ngâm Hoan để Nhĩ Đông lui về sau một chút, Phương Thị ôm Cố Dật Triết, cả khuôn mặt trắng bệch, nhìn đứa bé bị té làm cho lòng bàn tay bị thương một chút, dặn dò Dung ma ma nhanh chóng đứa hắn ta về viện của mình, quay đầu liếc mắt nhìn Ngâm Hoan đang dựa vào trong ngực Nhĩ Đông, phân phó: “Thanh Nha, đưa Thất Tiểu Thư trở về viện Trúc Thanh, chăm sóc cẩn thận.”

Dung ma ma nhanh chóng ôm Cố Dật Triết đang sợ hãi đi đến viện của Phương Thị, mọi người tản đi rất nhanh, chỉ còn nha hoàn đi vào trong viện Phong Thanh, lấy thang xuống, còn lại nha hoàn mới vừa rồi muốn kéo Cố Dật Triết xuống nhưng lại không kéo được, đang hoảng sợ quỳ gối không nhúc nhích ở bên trong viện Thanh Phong, khóc sụt sùi.

“Thất Tiểu Thư, Thanh Nha cõng người về.” Ngâm Hoan thu hồi tầm mắt, hơi động đậy thân thể, cảm thấy sau lưng mình đau dữ dội, nhìn Thanh Nha đang ngồi chồm hổm xuống, Ngâm Hoan chần chờ một chút, cuối cùng vẫn ghé người tựa lên lưng Thanh Nha, nhẹ giọng nói: “Làm phiền Thanh Nha tỷ tỷ rồi….”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook