Chương 121: Chương 78.2
Tô Tiểu Lương
12/12/2015
Edit: Song
"Lớn mật, trên công đường há có thể để cho ngươi làm xằng làm bậy, bắt lại!" Lam đại nhân này đập hèo thật lớn, hai nha dịch đi lên liền chặn Kỳ Tố Lam lại, Kỳ lão phu nhân nhìn Cố lão phu nhân một cái, chỉ thấy nàng thần sắc nhàn nhạt nhìn, cũng không có lộ ra thần sắc khác, tâm chìm vài phần.
"Trần Hổ, nửa tháng trước có phải hay không là vị tiểu thư này cùng các ngươi gặp mặt." Lam đại nhân quay đầu hỏi sơn phỉ duy nhất còn sống sót, Trần Hổ liếc nhìn Kỳ Tố Lam, "Đại nhân, ngày đó tiểu thư kia là che mặt, bất quá ta nhớ được âm thanh của nàng, xác thực là nàng, lúc ấy nàng đáp ứng cho chúng ta một ngàn lượng tiền thù lao, còn đáp ứng ta sau khi chuyện thành công sẽ nghĩ biện pháp thả hai huynh đệ nửa năm trước bị bắt vào trong tù của ta."
"Ngươi nói bậy, ta hai tháng này mỗi ngày đều ở nhà, căn bản không hề đi ra ngoài, làm sao có thể cùng ngươi gặp mặt." Kỳ Tố Lam thề thốt phủ nhận nói, Lam đại nhân cúi đầu nhìn Cố Dật Tín một chút, sau đó ngẩng đầu lên "Truyền nhân chứng Hứa bà, Lý Thiết Tam, Nghiêm ma ma."
"Hứa bà, nửa tháng trước cũng chính là mùng hai tháng mười, ngày hôm đó ngươi có phải hay không ở trước cửa nhà đã từng gặp xe ngựa chạy qua, từ phía trên xe đi xuống có phải hay không chính là vị tiểu thư này." Lam đại nhân mở miệng hỏi.
"Là ai thì ta không rõ, nhưng ta xác thực đã từng gặp, nhà ta ngụ ở một con đường nhỏ cách cửa sau Kỳ phủ, ta đang ngồi trước cửa đốt than, chứng kiến xe ngựa đến cửa sau Kỳ phủ, sau đó thấy một vị tiểu thư đầu đội mũ sa màu trắng đi xuống, sau lưng còn có nha hoàn đi theo, gió lớn như vậy, thổi tung mũ sa, nhìn lại thì thật giống."
"Hứa bà, ngươi xem có phải như vậy hay không?" Cố Dật Tín cầm lấy đỉnh đầu mũ sa đeo ở trên đầu Kỳ Tố Lam, Hứa bà kia gật gật đầu.
"Mang theo mũ sa làm sao có thể xác định chính là Lam Nhi của chúng ta." Sau khi Kỳ phu nhân nói ra, Cố Dật Tín liếc nhìn Lam đại nhân, tiện đà nhìn về phía Kỳ phu nhân, "Vậy liền mang mọi người ở Kỳ tới hỏi một chút, ngày đó có ai mang theo mũ sa này vào cửa sau Kỳ phủ, sau đó thì đi nơi nào, nhiều người trong phủ như, sẽ không đến mức không có người nhìn thấy mà Kỳ phu nhân."
"Nghiêm ma ma, ngày đó ngươi dạy Kỳ tiểu thư đúng là liên tục canh giữ ở bên người nàng sao?" Cố Dật Tín lại hỏi ma ma nuôi dạy Kỳ Tố Lam, ma ma kia lắc đầu nói, "Thời điểm ngủ chúng ta không có ở chỗ Kỳ tiểu thư, qua canh giờ chờ chúng ta đi gọi, nha hoàn canh cửa nói than thể Kỳ tiểu thư khó chịu, đầu có chút đau, hôm nay còn phải nằm, ta liền nhìn thoáng qua, giữa giường quả thật có người nằm, ta cùng các ma ma khác liền rời đi."
Cố Dật Tín nhìn về phía Kỳ phu nhân, "Nếu như Kỳ phu nhân không tin, hiện tại có thể gọi trên dưới Kỳ phủ tới hỏi một chút, xem có phải hay không họ đều nói Nhị tiểu thư chưa từng đi ra ngoài."
Kỳ phu nhân nghẹn lời, Lam đại nhân tiện đà truyền người canh cửa thành, xác thực đã thấy sáng sớm có xe ngựa ra khỏi cửa thành, sau đó còn thấy Cố gia Nhị thiếu gia đi theo ra ngoài, sau đó nữa chính là Cố gia Đại thiếu gia mang người đuổi tới, đối lập qua chữ viết của Kỳ Tố Lam, cùng với phong thư trong đó giống nhau như đúc, kể cả Trần Hổ cũng nhận ra quản sự của Kỳ gia, trên một ngàn lượng ngân phiếu có đóng dấu tên cửa hiệu, các ngân hang tư nhân không chỗ nào không chứng minh chuyện này cùng Kỳ gia không thoát được liên quan.
Kỳ lão gia rất nhanh đã chạy tới, Kỳ Tố Như lại không đến, nghe Lam đại nhân gọi từng nhân chứng lên công đường, không lâu lắm tội danh của Kỳ Tố Lam liền thành lập, nàng nói ở nhà, Nghiêm ma ma chỉ từ trong giường chứng kiến cái bóng lưng, nói không có đi ra ngoài, bên cạnh có hàng xóm thấy được xe ngựa trở về, quản sự của Kỳ gia sáng sớm xác thực ra khỏi thành bắc, Kỳ Tố Lam đích thân viết tin nói cho bọn người Trần Hổ yêu cầu giết chết sạch sẽ, một chút hài cốt cũng không muốn lưu lại, quan trọng nhất là, Kỳ gia ngoại trừ Kỳ Tố Lam, không ai có động cơ gây án.
"Lam đại nhân, có thể hay không áp giải vào tù trước sau đó lại tra hỏi, chuyện này điểm đáng ngờ rất nhiều." Kỳ lão gia nhìn nữ nhi quỳ trên mặt đất, nhìn mình khóc thương tâm, ngẩng đầu nhìn Lam đại nhân, Cố Dật Tín đi đến trước mặt hắn, "Xin hỏi Kỳ đại nhân còn có cái gì khó hiểu, Cố mỗ nguyện ý giải đáp từng cái, áp giải thì không cần, nhiều chứng cớ như vậy, Kỳ đại nhân chẳng lẽ còn muốn phủi sạch quan hệ?"
"Chuyện của nửa tháng trước, Hứa bà kia tại sao rõ ràng như thế." Trước mắt đắc tội Cố gia không được, trước đó đại nữ nhi cũng không có phái người đi đến nói cái gì, Lục vương phủ ý tứ rất rõ ràng, sẽ không đứng ở sau lưng Kỳ gia.
"Mùng hai tháng chín là ngày giỗ của lão đầu tử nhà chúng ta, ta đương nhiên phải nhớ rõ rồi chứ." Hứa bà nói ra, kỳ lão gia có chút thất bại, một phong thư cùng một ngàn lượng ngân phiếu kia còn có quản sự của Kỳ gia đều bất lợi cho Kỳ gia, có thể khiến cho quản gia có lá gan và ngân phiếu lớn như vậy, như thế nào đều là chủ nhân của Kỳ gia, trừ nhị nữ nhi của mình ra, còn ai có gan làm chuyện như vậy.
"Kỳ Tố Lam, ngươi có nhận tội hay không?" Lam đại nhân nhìn Kỳ Tố Lam, hậu sinh tránh thoát không ra nha dịch trói buộc, khóc hô to Kỳ phu nhân kỳ lão gia, "Cha ta không có, ta không biết bọn họ, bọn họ oan uổng ta."
"Truyền Cố Ngâm Hoan, Tập Noãn lên đường." Lam đại nhân thở dài một hơi, đổi lại là nhà bình thường, còn có khả năng dùng, đừng nói Cố gia hiện đang không có cái để so với gia chủ Kỳ đại nhân thân phận cao ở đây, người ta thế lực đủ lớn, đây nếu là có nửa điểm thiên vị, chức quan này cũng không cần làm nữa, nhưng vừa rồi phủ thái tử mới phái người nói, cứ việc hỏi, công chính tra hỏi, cho nên Kỳ đại nhân dù cho ông ám hiệu ông cũng sẽ không nhốt trước sau lại tra hỏi.
Thanh Nha đỡ Ngâm Hoan đi tới, vết đao trên cổ đã được xử lý, sắc mặt tái nhợt cùng bộ dáng suy yếu tiều tụy, quần chúng vây xem bên ngoài nhìn thấy đều đau lòng, đây là chuyện gì, một tiểu thư tội nghiệp như vậy, lại phải bị mưu sát!
"Bởi vì đêm qua có một trận mưa lớn, sáng nay thì khí trời lại sáng sủa, sáng sớm Ngâm Hoan cùng với ca ca và đại tẩu hẹn ước đi du ngoạn, đến Nam thị bên cạnh cùng ca ca và đại tẩu xuống xe mua vài món đồ, ta ở trên xe ngựa chờ bọn họ, sau đó Nhị ca nói nên đi mua rượu tốt nên cũng xuống theo, đột nhiên xe ngựa của ta lắc lư, ta cùng Tập Noãn ngồi ở trong xe ngựa thì có người vén rèm xông vào, bọn họ cái gì cũng chưa nói đã kéo chúng ta ra ngoài, đánh phu xe ngất xỉu rồi mang chúng ta lên xe ngựa khác..."
"... Rồi sau đó bọn họ để cho chúng ta xuống xe, Nhị ca rất nhanh phát hiện không thấy ta, liền đuổi theo, sau đó Đại ca và đại tẩu mới đến, bọn họ đánh nhau, trong đó có vài tên bị bắn chết, hắn lấy đao áp giải ta đến bên bờ vực thẳm, sau đó nhờ đả thương tay của hắn mà ta mới được cứu trợ, mới đầu ta cũng không biết là ai muốn hại ta, có thể trong xe ngựa ta nghe được mấy người kia nói có người mua tính mạng của ta, muốn đẩy ta vào chỗ chết, còn đáp ứng nói thả các huynh đệ sơn phỉ làm thù lao, Ngâm Hoan luôn ở trong khuê phòng cũng không cùng người kết thù kết oán, sau đó các ca ca nói là theo chân quản gia của Kỳ phủ, ta ngẫm nghĩ một chút mới nhớ rõ, ta cùng với Kỳ tiểu thư khi đó có thể có chút hiểu lầm, hơn nửa tháng trước hoàng hậu nương nương mời chúng ta đi sơn trang nghỉ hè, ta và biểu muội cùng Kỳ tiểu thư trong lúc đó có chút ít tranh chấp, lúc ấy Kỳ tiểu thư thất thủ đẩy ta đến hòn non bộ bị thương."
Ngâm Hoan nói rồi nước mắt rơi xuống, vẻ mặt thống khổ nhìn Kỳ Tố Lam, "Kỳ cô nương, ta thật sự không biết chuyện của biểu muội khiến ngươi tức giận như vậy, nhưng ta với ngươi thường ngày không oán thù, vì sao ngươi phải đưa ta vào chỗ chết?"
"Ngươi nói bậy, rõ ràng tối ngày hôm qua ngươi đã mất tích!" Kỳ Tố Lam nhìn nàng rồi bật thốt ra, đợi nàng kịp phản ứng thì đã trễ, nàng vội vàng nhìn về phía kỳ lão gia, lúc này ngay cả Kỳ phu nhân cũng không biết nói cái gì.
"Kỳ tiểu thư, ta đến tột cùng có thâm cừu đại hận gì với ngươi, ngươi trước muốn lấy mạng ta, hôm nay thấy ta còn sống, còn muốn hủy danh tiết của ta, nói ta mất tích một đêm!" Ngâm Hoan trừng mắt nhìn nàng, đột nhiên toàn thân run lên té xuống.
"Ngâm Hoan!" Mộc thị đứng dậy đi đến ôm nàng vào trong lòng, nhìn than thể nàng run rẩy, sít sao ôm, "Lam đại nhân, mặc dù lão quốc công của Cố gia ta không có ở đây, tướng công ta cũng đã chết trận, chỉ còn một nữ tử là ta và bọn trẻ nhưng cũng không thể để cho người khi dễ, hài tử của ta, coi như chính mình sinh ra, đêm qua mưa to đứa nhỏ này về nhà chậm một chút, sáng nay lúc ra cửa người còn có chút không thoải mái, nhưng không muốn làm ca ca và đại tẩu mất hứng cho nên đi theo hai người. Hôm nay thật vất vả mới trở lại, Kỳ tiểu thư này còn muốn hủy danh dự của nàng, Kỳ lão phu nhân, ta lại muốn hỏi ngài một chút, Kỳ phủ đến tột cùng là ý tứ gì!"
"Cố phu nhân, đây không phải là ý tứ của Kỳ phủ." Trầm mặc hồi lâu Kỳ lão phu nhân đột nhiên mở miệng nói, Kỳ phu nhân nhìn về phía bà không thể tin hô lên một tiếng, "Mẫu thân!"
"Nếu không phải ngươi dung túng nàng, trên thân đứa bé này nơi nào có nhiều ngân phiếu đi mua chuộc sơn phỉ giết người như vậy, nếu không phải nhiều lần phạm sai lầm ngươi đều không phạt nặng, nàng làm sao lại không chịu nhận lỗi lầm của mình, hôm nay gây ra sai lầm lớn, thì nàng phải chính mình thừa nhận."
Kỳ lão phu nhân dứt lời nhìn về phía Lam đại nhân, "Con trai và con gái Kỳ gia ta đã phạm sai lầm lớn như thế, vậy để cho đại nhân công chính quyết định." Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Kỳ Tố Lam trắng bệch, tổ mẫu nói lời này là có ý gì, muốn trừng phạt nàng?
Kỳ lão phu nhân liếc nhìn Cố lão phu nhân, "Giáo nữ không nghiêm, lão phụ ta hổ thẹn." Nói xong rồi rời đi công đường.
Chuyển biến nhưu vậy làm cho mọi người sửng sốt một lúc, mà ngay cả Lam đại nhân cũng không biết tiếp theo nên phán quyết như thế nào, con trai và con gái của quan lớn phạm sai lầm, sau khi hắn giải quyết hết còn phải đưa lên cho Hình bộ quyết định tiếp, Kỳ lão phu nhân nói những lời này, là đại biểu cho lời Kỳ gia sao, Lam đại nhân nhìn về phía Kỳ đại nhân còn ngồi.
Cố Dật Tín lại nói, "Lam đại nhân, Kỳ tiểu thư trong ngày thường không bước chân ra khỏi nhà, thì như thế nào lại biết sơn phỉ, sau lưng nhất định là có người chỉ điểm."
Kỳ Tố Lam ngẩng đầu nhìn hắn, Cố Dật Tín cũng cúi đầu xuống, "Kỳ tiểu thư, là ai nói cho ngươi biết mà đi tìm những sơn phỉ này, người trung gian giật dây là ai?"
Thấy vẻ mặt của Kỳ Tố Lam Ngâm Hoan liền biết mình đã đoán đúng, làm cho mình thân bại danh liệt so với làm cho mình chết dễ dàng hơn nhiều, nàng cần gì phải tốn công tốn sức như vậy, trừ phi còn có người khác không muốn nàng sống sót.
"Lam Nhi ngươi nói mau, là ai đầu độc ngươi đi hại Cố gia tiểu thư, ngươi là bị người khác giựt giây có đúng hay không, ngươi nói mau a." Kỳ phu nhân thúc giục nàng nói, nữ nhi này cứ xem như là coi trời bằng vung cũng sẽ không làm chuyện hại người, trong ngày thường điêu ngoa tùy hứng, nhưng cũng không phải người thông minh lắm, lại dễ dàng bị chọc giận, nếu không làm sao sẽ cùng một tiểu cô nương mười tuổi ầm ĩ thành như vậy, nhất định là có người muốn mượn tay của nàng để hại người.
"Ta là nghe người khác nói, không phải ta tự biết." Thật lâu, Kỳ Tố Lam ủy khuất nhìn Kỳ phu nhân nói ra.
"Kỳ tiểu thư là nghe ai nói vậy?"
"Ta đi Lục gia, nghe Lục gia Nhị thiếu gia cùng nương tử của hắn nói chuyện phiếm, nói Lũng Đông gần đây không yên ổn, thường xuyên xuất hiện chuyện mua chuộc người khác để giết người, ta liền hỏi hắn làm sao có thể tìm được những người kia." Cố lão phu nhân cùng Mộc thị mặt liền biến sắc, Lục phủ Nhị thiếu gia, đó không phải là tướng công của Ngâm Sương sao.
Kỳ lão gia ý vị thâm trường liếc nhìn Lam đại nhân, sau lưng ông ta đã sớm ướt đẫm hoàn toàn, lần này tốt lắm, lại kéo Lục phủ ra, hắn hay là vội vàng đem vụ án này giao cho Hình bộ tra hỏi xử lí, củ khoai lang bỏng tay này sắp đốt mũ cánh chuồn của hắn rồi.
Kỳ Tố Lam cùng người hợp mưu muốn sát hại Cố gia tiểu thư, chứng cớ vô cùng xác thực, bị giam vào trong đại lao chờ Hình bộ tra hỏi xử lí, Ngâm Hoan sau khi về nhà bởi vì bị kinh hãi bắt đầu sốt cao không hết.
Cố Dật Tín vội vàng đem chuyện Ngâm Hoan mất tích lừa gạt thiên hạ, chỉ cần sơn phỉ duy nhất sống sót kia nói là sáng sớm bắt cóc, vì mưa to nên sau khi đem người ra khỏi thành cả đêm thì dấu chân mà vết xe để lại đều bị che dấu, bọn họ cũng tra không được, mưa to rơi xuống căn bản không ai chú ý tới có người bị ép buộc ra khỏi cửa thành.
Về phần Kỳ tiểu thư cùng quản gia kia, nói không có làm nhưng đã có chứng cứ, chuyện xác thực là Kỳ tiểu thư làm, về phần vì sao phải giết người dữ dội như vậy, về phần Lục gia Nhị thiếu gia cố ý hay là vô ý chỉ điểm, để lại cho Hình bộ đi thăm dò, hắn chỉ cần có thể bảo hộ thanh danh của muội muội là đủ rồi..
"Lớn mật, trên công đường há có thể để cho ngươi làm xằng làm bậy, bắt lại!" Lam đại nhân này đập hèo thật lớn, hai nha dịch đi lên liền chặn Kỳ Tố Lam lại, Kỳ lão phu nhân nhìn Cố lão phu nhân một cái, chỉ thấy nàng thần sắc nhàn nhạt nhìn, cũng không có lộ ra thần sắc khác, tâm chìm vài phần.
"Trần Hổ, nửa tháng trước có phải hay không là vị tiểu thư này cùng các ngươi gặp mặt." Lam đại nhân quay đầu hỏi sơn phỉ duy nhất còn sống sót, Trần Hổ liếc nhìn Kỳ Tố Lam, "Đại nhân, ngày đó tiểu thư kia là che mặt, bất quá ta nhớ được âm thanh của nàng, xác thực là nàng, lúc ấy nàng đáp ứng cho chúng ta một ngàn lượng tiền thù lao, còn đáp ứng ta sau khi chuyện thành công sẽ nghĩ biện pháp thả hai huynh đệ nửa năm trước bị bắt vào trong tù của ta."
"Ngươi nói bậy, ta hai tháng này mỗi ngày đều ở nhà, căn bản không hề đi ra ngoài, làm sao có thể cùng ngươi gặp mặt." Kỳ Tố Lam thề thốt phủ nhận nói, Lam đại nhân cúi đầu nhìn Cố Dật Tín một chút, sau đó ngẩng đầu lên "Truyền nhân chứng Hứa bà, Lý Thiết Tam, Nghiêm ma ma."
"Hứa bà, nửa tháng trước cũng chính là mùng hai tháng mười, ngày hôm đó ngươi có phải hay không ở trước cửa nhà đã từng gặp xe ngựa chạy qua, từ phía trên xe đi xuống có phải hay không chính là vị tiểu thư này." Lam đại nhân mở miệng hỏi.
"Là ai thì ta không rõ, nhưng ta xác thực đã từng gặp, nhà ta ngụ ở một con đường nhỏ cách cửa sau Kỳ phủ, ta đang ngồi trước cửa đốt than, chứng kiến xe ngựa đến cửa sau Kỳ phủ, sau đó thấy một vị tiểu thư đầu đội mũ sa màu trắng đi xuống, sau lưng còn có nha hoàn đi theo, gió lớn như vậy, thổi tung mũ sa, nhìn lại thì thật giống."
"Hứa bà, ngươi xem có phải như vậy hay không?" Cố Dật Tín cầm lấy đỉnh đầu mũ sa đeo ở trên đầu Kỳ Tố Lam, Hứa bà kia gật gật đầu.
"Mang theo mũ sa làm sao có thể xác định chính là Lam Nhi của chúng ta." Sau khi Kỳ phu nhân nói ra, Cố Dật Tín liếc nhìn Lam đại nhân, tiện đà nhìn về phía Kỳ phu nhân, "Vậy liền mang mọi người ở Kỳ tới hỏi một chút, ngày đó có ai mang theo mũ sa này vào cửa sau Kỳ phủ, sau đó thì đi nơi nào, nhiều người trong phủ như, sẽ không đến mức không có người nhìn thấy mà Kỳ phu nhân."
"Nghiêm ma ma, ngày đó ngươi dạy Kỳ tiểu thư đúng là liên tục canh giữ ở bên người nàng sao?" Cố Dật Tín lại hỏi ma ma nuôi dạy Kỳ Tố Lam, ma ma kia lắc đầu nói, "Thời điểm ngủ chúng ta không có ở chỗ Kỳ tiểu thư, qua canh giờ chờ chúng ta đi gọi, nha hoàn canh cửa nói than thể Kỳ tiểu thư khó chịu, đầu có chút đau, hôm nay còn phải nằm, ta liền nhìn thoáng qua, giữa giường quả thật có người nằm, ta cùng các ma ma khác liền rời đi."
Cố Dật Tín nhìn về phía Kỳ phu nhân, "Nếu như Kỳ phu nhân không tin, hiện tại có thể gọi trên dưới Kỳ phủ tới hỏi một chút, xem có phải hay không họ đều nói Nhị tiểu thư chưa từng đi ra ngoài."
Kỳ phu nhân nghẹn lời, Lam đại nhân tiện đà truyền người canh cửa thành, xác thực đã thấy sáng sớm có xe ngựa ra khỏi cửa thành, sau đó còn thấy Cố gia Nhị thiếu gia đi theo ra ngoài, sau đó nữa chính là Cố gia Đại thiếu gia mang người đuổi tới, đối lập qua chữ viết của Kỳ Tố Lam, cùng với phong thư trong đó giống nhau như đúc, kể cả Trần Hổ cũng nhận ra quản sự của Kỳ gia, trên một ngàn lượng ngân phiếu có đóng dấu tên cửa hiệu, các ngân hang tư nhân không chỗ nào không chứng minh chuyện này cùng Kỳ gia không thoát được liên quan.
Kỳ lão gia rất nhanh đã chạy tới, Kỳ Tố Như lại không đến, nghe Lam đại nhân gọi từng nhân chứng lên công đường, không lâu lắm tội danh của Kỳ Tố Lam liền thành lập, nàng nói ở nhà, Nghiêm ma ma chỉ từ trong giường chứng kiến cái bóng lưng, nói không có đi ra ngoài, bên cạnh có hàng xóm thấy được xe ngựa trở về, quản sự của Kỳ gia sáng sớm xác thực ra khỏi thành bắc, Kỳ Tố Lam đích thân viết tin nói cho bọn người Trần Hổ yêu cầu giết chết sạch sẽ, một chút hài cốt cũng không muốn lưu lại, quan trọng nhất là, Kỳ gia ngoại trừ Kỳ Tố Lam, không ai có động cơ gây án.
"Lam đại nhân, có thể hay không áp giải vào tù trước sau đó lại tra hỏi, chuyện này điểm đáng ngờ rất nhiều." Kỳ lão gia nhìn nữ nhi quỳ trên mặt đất, nhìn mình khóc thương tâm, ngẩng đầu nhìn Lam đại nhân, Cố Dật Tín đi đến trước mặt hắn, "Xin hỏi Kỳ đại nhân còn có cái gì khó hiểu, Cố mỗ nguyện ý giải đáp từng cái, áp giải thì không cần, nhiều chứng cớ như vậy, Kỳ đại nhân chẳng lẽ còn muốn phủi sạch quan hệ?"
"Chuyện của nửa tháng trước, Hứa bà kia tại sao rõ ràng như thế." Trước mắt đắc tội Cố gia không được, trước đó đại nữ nhi cũng không có phái người đi đến nói cái gì, Lục vương phủ ý tứ rất rõ ràng, sẽ không đứng ở sau lưng Kỳ gia.
"Mùng hai tháng chín là ngày giỗ của lão đầu tử nhà chúng ta, ta đương nhiên phải nhớ rõ rồi chứ." Hứa bà nói ra, kỳ lão gia có chút thất bại, một phong thư cùng một ngàn lượng ngân phiếu kia còn có quản sự của Kỳ gia đều bất lợi cho Kỳ gia, có thể khiến cho quản gia có lá gan và ngân phiếu lớn như vậy, như thế nào đều là chủ nhân của Kỳ gia, trừ nhị nữ nhi của mình ra, còn ai có gan làm chuyện như vậy.
"Kỳ Tố Lam, ngươi có nhận tội hay không?" Lam đại nhân nhìn Kỳ Tố Lam, hậu sinh tránh thoát không ra nha dịch trói buộc, khóc hô to Kỳ phu nhân kỳ lão gia, "Cha ta không có, ta không biết bọn họ, bọn họ oan uổng ta."
"Truyền Cố Ngâm Hoan, Tập Noãn lên đường." Lam đại nhân thở dài một hơi, đổi lại là nhà bình thường, còn có khả năng dùng, đừng nói Cố gia hiện đang không có cái để so với gia chủ Kỳ đại nhân thân phận cao ở đây, người ta thế lực đủ lớn, đây nếu là có nửa điểm thiên vị, chức quan này cũng không cần làm nữa, nhưng vừa rồi phủ thái tử mới phái người nói, cứ việc hỏi, công chính tra hỏi, cho nên Kỳ đại nhân dù cho ông ám hiệu ông cũng sẽ không nhốt trước sau lại tra hỏi.
Thanh Nha đỡ Ngâm Hoan đi tới, vết đao trên cổ đã được xử lý, sắc mặt tái nhợt cùng bộ dáng suy yếu tiều tụy, quần chúng vây xem bên ngoài nhìn thấy đều đau lòng, đây là chuyện gì, một tiểu thư tội nghiệp như vậy, lại phải bị mưu sát!
"Bởi vì đêm qua có một trận mưa lớn, sáng nay thì khí trời lại sáng sủa, sáng sớm Ngâm Hoan cùng với ca ca và đại tẩu hẹn ước đi du ngoạn, đến Nam thị bên cạnh cùng ca ca và đại tẩu xuống xe mua vài món đồ, ta ở trên xe ngựa chờ bọn họ, sau đó Nhị ca nói nên đi mua rượu tốt nên cũng xuống theo, đột nhiên xe ngựa của ta lắc lư, ta cùng Tập Noãn ngồi ở trong xe ngựa thì có người vén rèm xông vào, bọn họ cái gì cũng chưa nói đã kéo chúng ta ra ngoài, đánh phu xe ngất xỉu rồi mang chúng ta lên xe ngựa khác..."
"... Rồi sau đó bọn họ để cho chúng ta xuống xe, Nhị ca rất nhanh phát hiện không thấy ta, liền đuổi theo, sau đó Đại ca và đại tẩu mới đến, bọn họ đánh nhau, trong đó có vài tên bị bắn chết, hắn lấy đao áp giải ta đến bên bờ vực thẳm, sau đó nhờ đả thương tay của hắn mà ta mới được cứu trợ, mới đầu ta cũng không biết là ai muốn hại ta, có thể trong xe ngựa ta nghe được mấy người kia nói có người mua tính mạng của ta, muốn đẩy ta vào chỗ chết, còn đáp ứng nói thả các huynh đệ sơn phỉ làm thù lao, Ngâm Hoan luôn ở trong khuê phòng cũng không cùng người kết thù kết oán, sau đó các ca ca nói là theo chân quản gia của Kỳ phủ, ta ngẫm nghĩ một chút mới nhớ rõ, ta cùng với Kỳ tiểu thư khi đó có thể có chút hiểu lầm, hơn nửa tháng trước hoàng hậu nương nương mời chúng ta đi sơn trang nghỉ hè, ta và biểu muội cùng Kỳ tiểu thư trong lúc đó có chút ít tranh chấp, lúc ấy Kỳ tiểu thư thất thủ đẩy ta đến hòn non bộ bị thương."
Ngâm Hoan nói rồi nước mắt rơi xuống, vẻ mặt thống khổ nhìn Kỳ Tố Lam, "Kỳ cô nương, ta thật sự không biết chuyện của biểu muội khiến ngươi tức giận như vậy, nhưng ta với ngươi thường ngày không oán thù, vì sao ngươi phải đưa ta vào chỗ chết?"
"Ngươi nói bậy, rõ ràng tối ngày hôm qua ngươi đã mất tích!" Kỳ Tố Lam nhìn nàng rồi bật thốt ra, đợi nàng kịp phản ứng thì đã trễ, nàng vội vàng nhìn về phía kỳ lão gia, lúc này ngay cả Kỳ phu nhân cũng không biết nói cái gì.
"Kỳ tiểu thư, ta đến tột cùng có thâm cừu đại hận gì với ngươi, ngươi trước muốn lấy mạng ta, hôm nay thấy ta còn sống, còn muốn hủy danh tiết của ta, nói ta mất tích một đêm!" Ngâm Hoan trừng mắt nhìn nàng, đột nhiên toàn thân run lên té xuống.
"Ngâm Hoan!" Mộc thị đứng dậy đi đến ôm nàng vào trong lòng, nhìn than thể nàng run rẩy, sít sao ôm, "Lam đại nhân, mặc dù lão quốc công của Cố gia ta không có ở đây, tướng công ta cũng đã chết trận, chỉ còn một nữ tử là ta và bọn trẻ nhưng cũng không thể để cho người khi dễ, hài tử của ta, coi như chính mình sinh ra, đêm qua mưa to đứa nhỏ này về nhà chậm một chút, sáng nay lúc ra cửa người còn có chút không thoải mái, nhưng không muốn làm ca ca và đại tẩu mất hứng cho nên đi theo hai người. Hôm nay thật vất vả mới trở lại, Kỳ tiểu thư này còn muốn hủy danh dự của nàng, Kỳ lão phu nhân, ta lại muốn hỏi ngài một chút, Kỳ phủ đến tột cùng là ý tứ gì!"
"Cố phu nhân, đây không phải là ý tứ của Kỳ phủ." Trầm mặc hồi lâu Kỳ lão phu nhân đột nhiên mở miệng nói, Kỳ phu nhân nhìn về phía bà không thể tin hô lên một tiếng, "Mẫu thân!"
"Nếu không phải ngươi dung túng nàng, trên thân đứa bé này nơi nào có nhiều ngân phiếu đi mua chuộc sơn phỉ giết người như vậy, nếu không phải nhiều lần phạm sai lầm ngươi đều không phạt nặng, nàng làm sao lại không chịu nhận lỗi lầm của mình, hôm nay gây ra sai lầm lớn, thì nàng phải chính mình thừa nhận."
Kỳ lão phu nhân dứt lời nhìn về phía Lam đại nhân, "Con trai và con gái Kỳ gia ta đã phạm sai lầm lớn như thế, vậy để cho đại nhân công chính quyết định." Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Kỳ Tố Lam trắng bệch, tổ mẫu nói lời này là có ý gì, muốn trừng phạt nàng?
Kỳ lão phu nhân liếc nhìn Cố lão phu nhân, "Giáo nữ không nghiêm, lão phụ ta hổ thẹn." Nói xong rồi rời đi công đường.
Chuyển biến nhưu vậy làm cho mọi người sửng sốt một lúc, mà ngay cả Lam đại nhân cũng không biết tiếp theo nên phán quyết như thế nào, con trai và con gái của quan lớn phạm sai lầm, sau khi hắn giải quyết hết còn phải đưa lên cho Hình bộ quyết định tiếp, Kỳ lão phu nhân nói những lời này, là đại biểu cho lời Kỳ gia sao, Lam đại nhân nhìn về phía Kỳ đại nhân còn ngồi.
Cố Dật Tín lại nói, "Lam đại nhân, Kỳ tiểu thư trong ngày thường không bước chân ra khỏi nhà, thì như thế nào lại biết sơn phỉ, sau lưng nhất định là có người chỉ điểm."
Kỳ Tố Lam ngẩng đầu nhìn hắn, Cố Dật Tín cũng cúi đầu xuống, "Kỳ tiểu thư, là ai nói cho ngươi biết mà đi tìm những sơn phỉ này, người trung gian giật dây là ai?"
Thấy vẻ mặt của Kỳ Tố Lam Ngâm Hoan liền biết mình đã đoán đúng, làm cho mình thân bại danh liệt so với làm cho mình chết dễ dàng hơn nhiều, nàng cần gì phải tốn công tốn sức như vậy, trừ phi còn có người khác không muốn nàng sống sót.
"Lam Nhi ngươi nói mau, là ai đầu độc ngươi đi hại Cố gia tiểu thư, ngươi là bị người khác giựt giây có đúng hay không, ngươi nói mau a." Kỳ phu nhân thúc giục nàng nói, nữ nhi này cứ xem như là coi trời bằng vung cũng sẽ không làm chuyện hại người, trong ngày thường điêu ngoa tùy hứng, nhưng cũng không phải người thông minh lắm, lại dễ dàng bị chọc giận, nếu không làm sao sẽ cùng một tiểu cô nương mười tuổi ầm ĩ thành như vậy, nhất định là có người muốn mượn tay của nàng để hại người.
"Ta là nghe người khác nói, không phải ta tự biết." Thật lâu, Kỳ Tố Lam ủy khuất nhìn Kỳ phu nhân nói ra.
"Kỳ tiểu thư là nghe ai nói vậy?"
"Ta đi Lục gia, nghe Lục gia Nhị thiếu gia cùng nương tử của hắn nói chuyện phiếm, nói Lũng Đông gần đây không yên ổn, thường xuyên xuất hiện chuyện mua chuộc người khác để giết người, ta liền hỏi hắn làm sao có thể tìm được những người kia." Cố lão phu nhân cùng Mộc thị mặt liền biến sắc, Lục phủ Nhị thiếu gia, đó không phải là tướng công của Ngâm Sương sao.
Kỳ lão gia ý vị thâm trường liếc nhìn Lam đại nhân, sau lưng ông ta đã sớm ướt đẫm hoàn toàn, lần này tốt lắm, lại kéo Lục phủ ra, hắn hay là vội vàng đem vụ án này giao cho Hình bộ tra hỏi xử lí, củ khoai lang bỏng tay này sắp đốt mũ cánh chuồn của hắn rồi.
Kỳ Tố Lam cùng người hợp mưu muốn sát hại Cố gia tiểu thư, chứng cớ vô cùng xác thực, bị giam vào trong đại lao chờ Hình bộ tra hỏi xử lí, Ngâm Hoan sau khi về nhà bởi vì bị kinh hãi bắt đầu sốt cao không hết.
Cố Dật Tín vội vàng đem chuyện Ngâm Hoan mất tích lừa gạt thiên hạ, chỉ cần sơn phỉ duy nhất sống sót kia nói là sáng sớm bắt cóc, vì mưa to nên sau khi đem người ra khỏi thành cả đêm thì dấu chân mà vết xe để lại đều bị che dấu, bọn họ cũng tra không được, mưa to rơi xuống căn bản không ai chú ý tới có người bị ép buộc ra khỏi cửa thành.
Về phần Kỳ tiểu thư cùng quản gia kia, nói không có làm nhưng đã có chứng cứ, chuyện xác thực là Kỳ tiểu thư làm, về phần vì sao phải giết người dữ dội như vậy, về phần Lục gia Nhị thiếu gia cố ý hay là vô ý chỉ điểm, để lại cho Hình bộ đi thăm dò, hắn chỉ cần có thể bảo hộ thanh danh của muội muội là đủ rồi..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.