Chương 80: NHIỆM VỤ (2)
miu_s2_booV
20/04/2016
Đối diện nhóm người
Cố Diệp Ninh có hai đoàn đội khác. Đoàn đội đứng bên phải chỉ có hai nam nhân trưởng thành: người đứng phía tuy râu ria xồm xoàm nhưng vẫn có
thể nhìn ra được đường nét khuôn mặt rất anh tuấn cương nghị, thân hình
cao lớn, tuổi khoảng hơn 30 một chút, bước đi vững chắc, chắc hẳn đã
từng là lính; người phía sau trẻ hơn một chút, tóc cắt thành thành đầu
cua, khuôn mặt sáng sủa, tư thái nhanh nhẹn, nhìn ra được người này thân thủ cũng không tệ.
Đoàn đội ở bên trái có hai nam một nữ: người đi đầu là một người đàn ông, hắn ta mặt vuông chữ điền, toàn thân toát ra một hơi thở hoang dại nam tính, phong cách sảng khoái phóng khoáng; theo sau là một gã nam nhân trẻ tuổi cao ráo, da ngăm đen, bộ dạng cực kỳ lưu manh, mặc áo sơ mi phanh ra toàn bộ phần ngực trần trụi; cuối cùng là thiếu nữ đầu tóc nhuộm đủ bảy sắc cầu vồng, trên mũi còn đeo khuyên, quần áo hở hang, vẻ mặt mỉm cười tủm tỉm.
“Là hai người? / Là các anh?” Gần như cùng một lúc, người đàn ông trẻ tuổi cắt đầu cua của đoàn đội bên phải cùng với Hạ Kỳ Phong kinh ngạc kêu lên.
“Đã lâu không gặp.” Người thủ lĩnh của đoàn đội bên phải cũng nhận ra Hạ Kỳ Phong cùng Cố Diệp Ninh. Nhìn lướt qua toàn bộ người của đoàn đội Dạ Ninh, trong ánh mắt của anh ta lóe lên một tia kinh diễm tuy nhiên ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh. Anh ta quay đầu hướng về phía Cố Diệp Ninh, khẽ gật nhẹ coi như chào hỏi “Rất vui vì thấy hai người các cô bình an tới được thủ đô.”
“Anh cũng thế.”
Cố Diệp Ninh trí nhớ rất tốt, đương nhiên cũng sẽ không quên đối phương. Hai người trong đoàn đội này chính là Trần Lục cùng với tiểu Hùng mà cô cùng Hạ Kỳ Phong đã gặp qua trước đây. Nếu nói chính xác ra thì Trần Lục cùng tiểu Hùng còn là hàng xóm sống chung trong một khu nhà với cô. Thời điểm khi mạt thế vừa bùng nổ, cô và Hạ Kỳ Phong trong khi lần mò đi xuống tầng hầm của khu nhà, đã từng chiến đấu cứu giúp nhóm người Trần Lục khỏi đám tang thi.
Đối với Trần Lục cùng tiểu Hùng, Cố Diệp Ninh có ấn tượng không tệ. Trần Lục cùng tiểu Hùng hai người này dường như là bộ đội xuất ngũ, thân thủ không tệ, tính cách cũng rất tốt, là người biết phân biệt phải trái, chỉ có điều hay thích xen vào việc của người khác.
Lúc đôi bên gặp mặt ở trong cầu thang thoát hiểm ở khu nhà tại thành phố D, Cố Diệp Ninh nhớ rõ hai người này đã cứu không ít người, trong số đó có không ít kẻ chỉ thích núp sau lưng người khác, giây trước vừa khóc lóc sợ hãi nhưng giây sau đã có thể sẵn sàng vươn tay đẩy người bên cạnh ra chết thay cho bản thân. Chính bởi vì chướng mắt đám người hỗn loạn tạp nham kia, cho nên cô đã khước từ lời mời gia nhập đội ngũ của Trần Lục.
“Tôi cũng không ngờ là các anh cũng chọn thủ đô làm đích tới.” Cô còn tưởng Trần Lục cùng tiểu Hùng chỉ đi tới các khu căn cứ ở lân cận thành phố D thôi chứ.
“Vốn muốn tới căn cứ S, tuy nhiên trên đường đi gặp phải tang thi triều, đoàn đội đã chết không ít người. Trong lúc tháo chạy vì quá vội vàng không xác định được phương hướng, cho nên chúng tôi đành phải bất đắc dĩ tiếp tục đi về hướng căn cứ thủ đô. May mắn là đãi ngộ ở nơi này tốt lắm.”
Tiểu Hùng miễn cưỡng cười cười nhưng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt khi nhớ tới cảnh tượng bị tang thi triều đuổi giết. Tang thi triều bọn họ gặp là một tang thi triều cỡ nhỏ, nhưng số lượng tang thi bên trong đó cũng lên tới bảy tám trăm con. Bạn có tưởng tượng được bị gần nghìn con tang thi đuổi bắt như vậy, đó là cảnh tượng hung tàn tàn khốc đáng sợ tới mức nào không? Cho dù có là những quân nhân đã xuất ngũ như Trần Lục cùng tiểu Hùng, vẫn không kiềm được sự sợ hãi tới từ tận sâu trong tâm hồn.
“Chúng tôi mới tới căn cứ thủ đô được hai ngày, nhưng bởi vì nhiều anh em bị thương quá, chưa thể đi ra ngoài làm nhiệm vụ được.”
Dường như không muốn nhắc tới chuyện tang thi triều nữa, Trần Lục xen ngang, giải thích lý do bản thân muốn ghép đoàn đội cùng bọn họ: “Hiện tại tạm thời đội ngũ của chúng tôi chỉ có tôi và tiểu Hùng là vẫn còn năng lực chiến đấu. Nhân số quá ít, không thể nhận được nhiệm vụ nào tốt, cho nên tôi muốn cùng mọi người ghép đoàn đội.”
“Thực lực của hai người tới mức độ nào rồi?” Nam Cung Lãnh Dạ khoanh tay đứng bên cạnh Cố Diệp Ninh trực tiếp ngắn gọn mở miệng hỏi.
Hai người Trần Lục cùng tiểu Hùng này tuy là người quen với Hạ Kỳ Phong cùng Cố Diệp Ninh, nhưng giao tình cũng chỉ là ‘bèo nước gặp nhau’, không đáng để Nam Cung Lãnh Dạ phải sử dụng quyền ‘đặc cách’ cho bọn họ. Muốn ghép đoàn đội, được thôi, nhưng vấn đề là thực lực có đủ đáp ứng yêu cầu của nhiệm vụ này hay không.
“Tôi là Trần Lục, là dị năng giả hệ băng cấp 3 sơ gia. Còn cậu ấy Lục Thiệu Hùng, cứ gọi là tiểu Hùng, là dị năng giả hệ thổ cấp 2 cao giai.” Tuy không thể coi là kẻ mạnh nhất nhưng Trần Lục đối với dị năng hệ băng của bản thân rất có tin tưởng.
“Không tệ nha. Đây là lần thứ hai tôi thấy có người sở hữu dị năng hệ băng đó nha.”
Mục Hoằng đi tới vỗ vỗ vai của đối với bất cứ thứ gì liên quan tới quân đội đều rất có cảm tình. Đại đa số quân nhân bởi vì được huấn luyện trong quân đội qua một thời gian dài, cho nên khả năng chịu đựng cùng phục tùng mệnh lệnh đều rất cao, tính cách cũng rất ngay thẳng và có trách nhiệm, nếu có thể cùng hợp tác làm nhiệm vụ thì nhất định sẽ rất thoải mái không cần phải lo nghĩ quá nhiều.
“Hai cậu trước đây là quân nhân đi? Làm ở đơn vị nào vậy hả?” Tính cách của hắn rất cởi mở, đối với ai cũng dễ dàng có thể bắt chuyện làm thân.
“Tôi trước làm ở đội tăng thiết giáp khu vực thành phố S, còn tiểu Hùng thì làm lính kỹ thuật.” Trần Lục cũng dễ dàng phát hiện ra khí chất quân đội quen thuộc từ đối phương, cũng thành thật trả lời, không chút giấu diếm. Nhìn qua… Mục Hoằng cũng tầm tầm tuổi của anh ta thì phải?!
“Các anh sao lại xuất ngũ vậy?” Mặc Sở Minh cũng có chút tò mò.
“Trần đại ca do cứu tôi trong một nhiệm vụ nên bị thương nặng ở bả vai trái, sau này không thể chịu được tác động nặng, vì vậy liền xuất ngũ. Anh ấy một thân một mình không có ai chăm sóc, tôi lo cho anh ấy nên cũng xuất ngũ theo. Chúng tôi mới chuyển tới thành phố D không bao lâu, ai dè mạt thế lại bùng nổ.” Tiểu Hùng trên mặt hiện lên áy náy, nói.
“Không sao không sao, không phải lỗi tại em.” Biết tiểu Hùng lại đang tự trách, Trần Lục cười cười, bất đắc dĩ vươn tay xoa mái tóc cắt ngắn của cậu ta, an ủi “Còn anh, anh làm trong đơn vị nào?” Muốn thay đổi chủ đề, Trần Lục đối với Mục Hoằng hỏi.
“Tôi…”
“Khụ… khụ… khụ… xin lỗi, các vị có thể hay không chú ý tới chúng tôi một chút.” Mục Hoằng đang muốn trả lời thì từ bên cạnh có một tiếng nói truyền tới.
Mọi người một lần nữa không thể không dời tầm mắt về hướng chủ nhân của thanh âm, liền phát hiện ra người nói chính là vị thủ lĩnh đi đầu của đội ngũ ba người đứng bên tay trái. Vốn đội ngũ ba người này cũng tới cùng một lúc với Trần Lục và tiểu Hùng, khổ nỗi bởi vì hai người Trần Lục kia có sơ giao với Cố Diệp Ninh cùng Hạ Kỳ Phong, cho nên trong phút chốc, tất cả thành viên của đoàn đội Dạ Ninh đều ‘lỡ’ quên mất ở bên cạnh mình còn có một đội ngũ khác nữa đang đứng chờ.
Cố Diệp Ninh thời điểm nhìn sang đội ngũ hai nam một nữ này, đôi mắt màu bạc lóe lên một tia hàn băng, khóe môi hơi hơi cong lên tạo thành một nụ cười nhàn nhạt mang theo chút mỉa mai. Thực ra ngay từ lúc đầu tiên nghe thấy giọng nói của đối phương, cô đã biết đối phương là ai, chẳng qua cô cố tình bỏ lơ đám người này qua một bên mà thôi.
“Cái kia… anh là…?” Mặc Sở Minh thấy cả Cố Diệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ đều không có ý mở miệng trước, đành phải ra mặt chủ động chào hỏi.
“Xin chào, tôi là Hoàng Trịnh Kha, đội trưởng của đoàn đội Phượng Hoàng. Hai người này là Dịch Dương và Dịch Thiến, là một đôi anh em, cũng là đội viên trong đoàn đội của chúng tôi. Chúng tôi nghe nói đoàn đội của mọi người muốn ghép đội để đi làm nhiệm vụ, cho nên muốn tới để hỏi thử…” Hoàng Trịnh Kha đối với Mặc Sở Minh nở một nụ cười phóng khoáng, đáp.
Kỳ thực, với bản tính kiêu ngạo của Hoàng Trịnh Kha, hắn ta không hề vui vẻ khi bản thân mình bị người khác coi thành ‘người vô hình’. Dù thế nào đi chăng nữa, hắn ta cũng là dị năng giả cấp 3 sơ giai, ở trong căn cứ này cũng đã được coi là một cường giả, ra ngoài cũng được mọi người nể nang vài phần, chưa bao giờ phải chịu uất ức bị ngó lơ như vậy. Thế nhưng Hoàng Trịnh Kha là kẻ khôn ngoan, hắn ta biết được ai là người có thể đắc tội mà ai thì không thể đắc tội, bởi vì vậy hắn ta cũng không dám để lộ cảm xúc thực sự của bản thân ra ngoài.
“Đoàn đội Phượng hoàng?” Nhướng mày, Mặc Sở Minh hơi ngạc nhiên. Đoàn đội Phượng hoàng này tuy mới được thành lập không bao lâu, nhưng bởi vì sau lưng có hậu đài cộng với thực lực của các thành viên trong nhóm không tệ, cho nên rất có thanh danh ở trong căn cứ.
“Đúng thế. Cho hỏi, còn có thể ghép đội với mọi người được không?” Ánh mắt mang theo thâm ý liếc về phía hai người Trần Lục, Hoàng Trịnh Kha hỏi.
“Cái này…” Mặc Sở Minh không dám tự quyết định, đưa mắt nhìn về phía hai vị đội trưởng cùng đội phó, muốn xin ý kiến.
Nam Cung Lãnh Dạ thu được tầm mắt của Mặc Sở Minh, liền nghiêng đầu cũng nhìn qua Cố Diệp Ninh. Đừng tưởng là anh không nhận ra ba người này. Đoàn đội Phượng hoàng này là một đoàn đội phụ thuộc vào Đoan Mộc gia, hậu đài chống lưng cho đoàn đội này cũng chính là Đoan Mộc gia. Đoan Mộc gia cùng Cố gia có một mối quan hệ cực kỳ phức tạp, chuyện này là chuyện cả thủ đô ai ai cũng biết. Tuy anh cũng không thích thú gì với đám người liên quan tới Đoan Mộc gia này, nhưng vẫn tôn trọng giao toàn quyền quyết định lại cho Cố Diệp Ninh.
“Cấp bậc của các người?” Cố Diệp Ninh đối với anh cười cười, tiếp nhận quan tâm của đối phương. Khẽ hít một hơi, bình ổn lại tâm trạng gợn sóng của mình, cô lạnh nhạt đối với Hoàng Trịnh Kha cùng hai anh em Dịch Dương cùng Dịch Thiến, hỏi.
“Tôi là hệ hỏa cấp 3 sơ giai.” Hoàng Trịnh Kha trong thanh âm không khỏi mang theo một chút kiêu ngạo cùng tự đại.
“Tôi là hệ kim cấp 2 trung giai.” Cuốn cuốn lọn tóc đủ loại màu sắc của mình, Dịch Thiến bĩu môi khẽ nói, trong mắt mang theo chán ghét nhìn Cố Diệp Ninh. Thân làm đứa con gái ích kỉ, cô ả ghét nhất người nào xinh đẹp hơn mình, đặc biệt là loại tiểu thư nhà giàu như Cố Diệp Ninh!
“Hệ thổ cấp 2 cao giai.” Khoanh tay trước ngực, nở một nụ cười lưu manh, Dịch Dương cụt lủn đáp. Hai tròng mắt của gã mang theo sắc ý nhìn chằm chằm vào Cố Diệp Ninh cùng Chu Nhi. Chỉ cần lại con gái đẹp, gã đều thích. Nếu không phải bởi vì sợ hãi thế lực của nhà họ Cố, thì gã đã thử tìm cơ hội để cưa cẩm vị Cố tam tiểu thư này rồi.
“Thực lực coi như tạm chấp nhận.” Cùng đời trước không sai biệt lắm. Nếu như cô nhớ không lầm thì đám người này từ trước khi tới căn cứ thủ đô đã tình cờ phát hiện được ra công dụng của việc hấp thu tinh hạch trong đầu của tang thi tiến hóa.
“Tạm chấp nhận?” Dịch Thiến luôn luôn tự tin vào thực lực của bản thân cùng đội của mình, nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt mỉa mai của đối phương, không khỏi tức giận trừng mắt “Vậy đội ngũ của các người thực lực như thế nào?” Kiêu ngạo cái gì chứ?!
“Dịch Thiến!” Biết tính cách chua ngoa của Dịch Thiến lại tái phát, Hoàng Trịnh Kha sầm mặt khẽ quát “Nói ít đi!”
“Hừ!”
Tuy vẫn rất bất mãn, thế nhưng đứng trước cơn giận của Hoàng Trịnh Kha, Dịch Thiến vẫn đành phải nuốt giận xuống đáy lòng, hừ lạnh một tiếng quay đầu đi. Đã ở chung với nhau lâu như vậy, đủ để Dịch Thiến biết thủ đoạn của Hoàng Trịnh Kha, cô ả cũng không dám đắc tội với vị đội trưởng ‘mặt người dạ thú’ tàn nhẫn lãnh huyết này.
Từ sau buổi lễ đính hôn của Đoan Mộc Nguyệt Vy cùng Mạch Dĩnh, tận mắt chứng kiến sự cuồng ngạo coi khinh tất cả của anh em nhà họ Cố, Hoàng Trịnh Kha đã có được một nhận thức mới về quyền lực. Mặc dù Đoan Mộc gia cũng là một gia tộc lớn, nhưng rõ ràng so với hai nhà Cố gia cùng Nam Cung gia mà nói, Đoan Mộc gia vẫn còn phải thúc ngựa chạy theo.
Hiện tại tuy đội ngũ Phượng hoàng đang dựa vào Đoan Mộc gia, thế nhưng Hoàng Trịnh Kha luôn luôn là một kẻ tràn ngập dã tâm, hắn ta làm sao cam tâm treo cổ trên một thân cây. Hắn ta trộm nghĩ nếu bản thân có thể trở thành thủ hạ dưới tay của hai gia tộc quyền thế bậc nhất kia, tương lai của mình cùng đội ngũ Phượng hoàng chắc chắn sẽ còn rạng rỡ hơn nhiều.
Bởi chính cái suy nghĩ này, Hoàng Trịnh Kha hăng hái không ngừng thuê người theo dõi động tĩnh của thành viên hai nhà Cố gia cùng Nam Cung gia. Đáng tiếc là người của hai gia tộc này hành tung rất khó xác định được, hắn ta chờ mãi mà vẫn không có cách nào tìm được cơ hội để tiếp cận. May mắn ông trời không phụ lòng người, thời điểm Hoàng Trịnh Kha nghe được thông tin về việc đội ngũ Dạ Ninh được thành lập, hắn ta biết thời cơ của mình đã tới.
Đội ngũ Dạ Ninh là do Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh thành lập ra, đây là việc đại đa số mọi người trong căn cứ đều biết. Tuy không biết thực lực của đội ngũ Dạ Ninh này như thế nào, thành viên ra sao, nhưng Nam Cung Lãnh Dạ là người thừa kế tương lai của Nam Cung gia, trong gia tộc lời nói cực kỳ có trọng lượng; Cố Diệp Ninh lại là bảo bối của nhà họ Cố, từ trước tới giờ chỉ cần là ý của cô, anh em nhà họ Cố chưa bao giờ nói không. Hoàng Trịnh Kha tin tưởng chỉ cần bản thân bộc lộ ra thực lực cường đại của mình, nhất định sẽ có thể lọt được vào mắt của hai người này. Có sự tán thưởng của hai người này rồi, việc gia nhập vào Cố gia cùng Nam Cung gia còn phải lo lắng nữa sao?
“Cố tiểu thư, xin đừng tức giận, tính tình Dịch Thiến vẫn luôn ương ngạnh như vậy.” Mãi mới có thể tiếp cận được đối phương, Hoàng Trịnh Kha sao có thể để cho Dịch Thiến phá nát kế hoạch của mình. Sợ để lại ấn tượng xấu cho Cố Diệp Ninh, hắn ta vô cùng lịch sự giải thích.
“Không sao.”
Đời trước luôn cho rằng Hoàng Trịnh Kha là một người phóng khoáng thẳng thắn nghĩa hiệp, nhưng sau khi nhìn thấu bản chất của hắn ta rồi, Cố Diệp Ninh chỉ cảm thấy kinh tởm khi phải đối diện với khuôn mặt giả tạo của đối phương. Đừng tưởng cô không biết hắn ta đang tính toán cái gì trong bụng. Người này đích xác là kẻ ‘miệng nam mô bụng một bồ dao găm’, trình độ đâm sau lưng người khác còn cao siêu hơn Khúc Miêu Miêu nhiều.
“Được rồi, tôi có quyết định rồi. Cứ như vậy đi, chúng ta ghép đội với cả đội của Trần Lục lẫn đội của Hoàng Trịnh Kha.” Cô quay đầu qua nói với mọi người.
“Ghép đội với cả hai bên?” Mặc Sở Minh, Mục Hoằng cùng với Trần Lục, tiểu Hùng, Hoàng Trịnh Kha, Dịch Dương, Dịch Thiến đều bị quyết định này của cô làm cho giật mình. Nam Cung Lãnh Dạ trước đó đã chấp nhận giao quyền quyết định lại cho cô, đương nhiên hiện tại sẽ không có dị nghị gì. Ba đứa thì trẻ lại càng không có ý kiến.
“Nhiệm vụ lần này là giết sạch tang thi ở thôn Đông, số lượng là gần 200 con tang thi. Bởi vì lượng tang thi nhiều như thế, cho nên tôi nghĩ, càng đông người thì càng thêm đảm bảo cùng tăng nhanh tốc độ.” Cố Diệp Ninh bình thản giải thích về quyết định của mình.
Nhóm người Trần Lục cùng Hoàng Trịnh Kha nghe thấy thế, cũng liền cảm thấy Cố Diệp Ninh nói có lý. Số lượng 200 con tang thi rõ ràng không phải là một con số ít, bọn họ đi càng đông người thì càng giảm được chỉ số nguy hiểm xuống. Mục Hoằng cùng Mặc Sở Minh quay sang nhau, trong mắt lóe lên mơ hồ cùng nghi hoặc. Hai người bọn họ chung quy vẫn cảm thấy câu giải thích này của cô có chút gì đó không đúng, thế nhưng lại không chỉ ra được chỗ kỳ quái.
“Được rồi, tiểu Ninh đã nói vậy thì cứ quyết định thế đi.” Phất tay một cái, Nam Cung Lãnh Dạ cắt ngang lời thắc mắc đang nghẹn ở trong họng của hai người Mục Hoằng và Mặc Sở Minh “Về việc chia phần thưởng thì giao cho cậu giải quyết đấy, Minh.”
“Tớ biết rồi.” Mặc Sở Minh gật gật đầu, nét mặt trở lại vẻ đứng đắn của tinh anh, ôn hòa lễ độ nói với Hoàng Trịnh Kha cùng Trần Lục “Như vậy, phiền Hoàng đội trưởng cùng Trần đội trưởng cùng tôi thương lượng một chút về việc chia phần thưởng, sau đó viết đơn cam kết.”
“Được.” Hoàng Trịnh Kha cùng Trần Lục gật đầu.
Thấy ba người đi về phía quầy tiếp tân để xin giấy viết đơn cam kết, Mục Hoằng lo phụ trách về vấn đề xe cộ di chuyển lúc này mới chợt nhớ ra một chuyện quan trọng: “Cái đó… chúng tôi chỉ có một xe thôi, hơn nữa đã đầy chỗ. Cho nên phiền hai đội các vị đi chung một xe được không?”
“Không vấn đề. Tôi và Trần đại ca có đi xe tới.” Tiểu Hùng thoải mái phất tay “Các người có xe không? Nếu không có thì đi chung xe với chúng tôi luôn đi.” Sau đó quay đầu sang nhìn hai anh em nhà họ Dịch vẫn kiêu ngạo khoanh tay đứng một bên nãy giờ.
“Cũng tốt, xe của bọn tôi đưa cho người khác trong đội ngũ đi rồi.” Dịch Dương hai tay đút vào túi, nhún nhún vai.
“Dù sao thủ tục cùng giấy cam kết cũng có hai vị đội trưởng của các cậu cùng với Minh bên đội ngũ chúng tôi lo rồi. Hiện tại thời gian cũng không còn sớm nữa, mấy người các cậu cùng tôi đi ra bãi đỗ xe để chuẩn bị trước đi.” Không quá để ý tới thái độ ngả ngớn của Dịch Dương, Mục Hoằng giọng điệu vẫn vui vẻ như trước.
“Cũng được.” Không thể không nói, tính cách của tiểu Hùng thực sự rất dễ làm việc chung.
“Tôi cũng không có vấn đề gì.” Vươn vai một cái, Dịch Dương đáp một cách rất bất cần “Được rồi, đừng có tức giận nữa, đi cùng anh trai ra xe đi. Con gái thì phải tươi cười lên mới xinh, đừng có suốt ngày nhăn nhó.” Liếc mắt nhìn Dịch Thiến vẫn đang tức giận, Dịch Dương vươn tay quàng qua cổ em gái, kéo cô ả tới sát bên người mình.
“Cút!” Dịch Thiến trừng mắt, dùng củ trỏ huých mạnh vào ngực của anh trai mình.
“Con nhãi ranh!” Bị ăn đau, Dịch Dương căm tức gắt một tiếng. Dùng tay xoa xoa vết đỏ trên ngực mình, gã cười lạnh, mỉa mai một tiếng “Hừ, đúng là đồ kiêu ngạo chanh chua. Mày mà không phải em gái anh, anh đây đã đánh chết mày rồi.”
“Ai sợ anh chứ?” Không những không bị thái độ hung ác của đối phương hù dọa, Dịch Thiến thậm chí còn trợn mắt hung ác vặc lại. Từ việc này có thể nhìn ra, hai anh em họ Dịch này ‘chành chọe’ nhau như vậy cũng không phải lần đầu tiên xảy ra.
Dịch Thiến mặc kệ vẻ mặt vặn vẹo tức giận của anh trai, hất mái tóc dài đủ thứ màu ra sau lưng, quay sang ‘vô duyên vô cớ’ quát Mục Hoằng cùng tiểu Hùng, sau đó cao ngạo giậm giày cao gót bước đi: “Mẹ nó, không phải muốn đi lấy xe sao? Đi!”
“Con ranh!” Trong khi hai người Mục Hoằng và tiểu Hùng mới bị quát oan còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì Dịch Dương đã sải bước đuổi theo. Thái độ hung ác như vậy, xem chừng muốn tính sổ với em gái hỗn láo của mình.
“Con gái dữ như thế, ai dám lấy chứ.” Chậc một tiếng, tiểu Hùng lầm bầm.
“Đừng chấp, đừng chấp, con gái mà.” Vỗ vỗ bả vai cậu thanh niên trẻ, Mục Hoằng cười ha ha “Nhưng mà hai anh em nhà này đúng là kỳ lạ thật. Giây trước đó còn bá vai bá cổ thân thiết lắm, một khắc sau liền trở mặt gây sự chửi nhau không giữ chút mặt mũi. Thực không thể hiểu nổi… đây gọi là tình cảm tốt hay là tình cảm xấu?”
“Đấy là chuyện của nhà người ta, anh lo nhiều vậy làm gì chứ.” Cố Diệp Ninh híp mắt cười cười vỗ vỗ vai của hắn, nhắc nhở “Người cũng đã đi rồi, anh có định đi lấy xe nữa hay không?”
“A, đương nhiên là phải đi lấy chứ.” Giật mình một cái, nhớ ra chuyện chính, Mục Hoằng có chút ngại ngùng quay sang quàng vai tiểu Hùng “Đi thôi tiểu Hùng, ra bãi xe.” Nói xong còn quay lại nhắn nhủ nhóm người Nam Cung Lãnh Dạ: “Đại thiếu gia, tiểu Ninh, lát nữa hai người cùng mấy đứa tiểu Phong ra sau với Minh cùng Trần đội trưởng và Hoàng đội trưởng nhé.”
“Đi đi.” Nam Cung Lãnh Dạ phẩy phẩy tay.
Hai người Mục Hoằng cùng tiểu Hùng cũng không chậm trễ, nháy mắt bóng dáng liền biến mất. Lúc này đây đã không còn người ngoài, Nam Cung Lãnh Dạ quay đầu qua nhướng mày nhìn cô: “Tiểu Ninh, nếu cô không thích đám người Hoàng Trịnh Kha kia thì không cần phải miễn cưỡng đâu.”
Nhiệm vụ cấp A này tuy rằng số lượng tang thi cần giết khá nhiều, nhưng với thực lực của toàn thể thành viên trong đội ngũ Dạ Ninh, chỉ cần ghép đội thêm với hai người Trần Lục cùng tiểu Hùng là đủ. Nhóm ba người Hoàng Trịnh Kha có đi hay không cũng không quan trọng.
Nam Cung Lãnh Dạ vẫn luôn luôn để ý tới Cố Diệp Ninh, cho dù cô đã cố che dấu, nhưng anh vẫn tinh ý nhận ra được sự bài xích của cô đối với nhóm ba người Hoàng Trịnh Kha. Cố tình, Cố Diệp Ninh lại vẫn quyết định đồng ý cho nhóm người Hoàng Trịnh Kha gia nhập cùng… Nếu như không thích bọn họ, việc gì phải đồng ý để cho bọn họ đi chung? Anh không muốn cô phải miễn cưỡng bản thân làm gì.
“Anh có thấy tôi bao giờ miễn cưỡng bản thân không?” Đối với việc bản thân bị Nam Cung Lãnh Dạ lật tẩy cảm xúc, Cố Diệp Ninh tỏ vẻ… đã quen thuộc, không có gì phải ngạc nhiên hay giật mình. Cô nhếch môi cười, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng khiêu khích.
“Đôi lúc, thỉnh thoảng cô cứ cậy mạnh quá mức.” Không biết vì sao, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo pha chút bướng bỉnh của cô lúc này, anh lại cảm thấy rất đáng yêu, muốn trêu chọc một chút.
“Lãnh Dạ!”
“Được rồi, nói đùa chút thôi mà, đừng giận.” Bắt gặp cái trừng mắt của đối phương, anh lập tức giơ tay lên giả bộ đầu hàng “Mặc dù không biết cô đồng ý để cho nhóm người của Hoàng Trịnh Kha kia đi theo chúng ta làm gì, nhưng tôi hi vọng cô sẽ đặt an toàn của bản thân lên đầu. Dù là Hoàng Trịnh Kha hay là anh em họ Dịch kia, đều là những người không đơn giản đâu.”
“Tôi biết mà.” Phát hiện có một bàn tay ấm áp đang xoa xoa trên đầu mình, Cố Diệp Ninh cũng không tránh né. Khóe miệng nhếch lên, trong lòng cảm thấy ấm áp khi được đối phương quan tâm lo lắng “Tôi sẽ có chừng mực, cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn, không cần khách khí với tôi.”
Chỉ cần em muốn làm, tôi đều sẽ đồng ý vô điều kiện…
Đáng tiếc Cố Diệp Ninh lại đang cúi đầu, cho nên không nhìn thấy có một người đang dùng ánh mắt cực kỳ dịu dàng, cực kỳ trìu mến, cực kỳ sủng nịnh để nhìn mình.
.
.
.
“Phong ca ca, Lãnh Dạ ca ca với Diệp tỷ tỷ đang làm gì vậy?” Ba đứa nhỏ đứng bên lui vào trong góc, chăm chú nhìn về phía Cố Diệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ ở phía trước mình vài mét. Chu Nhi tựa cằm lên vai của Hạ Kỳ Phong, thanh âm non nớt mang theo hiếu kỳ hỏi.
“Ai da, Tiểu Chu Nhi ngoan, chuyện của người lớn… đừng nhìn đừng nhìn…” Hạ Kỳ Phong hai má đỏ lên, lúng túng vươn tay che đi đôi mắt tròn xoe trong suốt của Chu Nhi. Cậu năm nay đã 14 tuổi, đương nhiên cũng biết chút chút về chuyện tình cảm. Chỉ có điều… cậu cảm thấy không nên giải thích về những vấn đề này cho một cô bé như Chu Nhi.
“Tiểu Chu Nhi, Diệp tỷ tỷ đang được Lãnh Dạ ca tán tỉnh đi. Cái này gọi là tán tỉnh…” Thằng nhóc con Minh Tu không những không giúp đỡ Hạ Kỳ Phong mà còn e sợ ‘thiên hạ bất loạn’.
“Tán tỉnh?” Chu Nhi không hiểu.
“Tiểu Tu, đừng có nói linh tinh, nhóc học ở đâu mấy cái thứ đó vậy hả?” Vươn tay cốc lên trán Minh Tu một cái, Hạ Kỳ Phong trừng mắt. Học mấy cái không nên học thì thôi, lại còn định làm hư Tiểu Chu Nhi nữa chứ! Thằng nhóc bất trị này!
“Hừ hừ hừ, người ta nói thật mà, là Tĩnh Huyên ca nói với tôi mà!” Minh Tu không phục, bĩu môi “Tiểu Chu Nhi, anh nói cho em biết, tán tỉnh chính là sờ sờ tay này, ôm ôm nhau này, hôn hôn nhau này, xong rồi thì như vậy như vậy…” Kéo kéo tay Chu Nhi, bất chấp việc Chu Nhi đã bị Hạ Kỳ Phong che mắt chắn tai, nó liên tục không ngừng kể lể ‘tri thức’ mà mình biết.
Hạ Kỳ Phong: Tĩnh Huyên ca, sao anh có thể dạy một đứa nhỏ 10 tuổi về những cái thứ này?
Quay đầu lại nhìn Cố Diệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ vẫn đang thầm thầm thì thì, không khí bay lên toàn bong bóng màu hồng, Hạ Kỳ Phong một lần nữa tuyệt vọng: Tiểu Tu bị dạy hư rồi, Tiểu Chu Nhi sắp bị dạy hư rồi, hai anh chị, đừng coi bọn em là người trong suốt nữa, có được không?
Đoàn đội ở bên trái có hai nam một nữ: người đi đầu là một người đàn ông, hắn ta mặt vuông chữ điền, toàn thân toát ra một hơi thở hoang dại nam tính, phong cách sảng khoái phóng khoáng; theo sau là một gã nam nhân trẻ tuổi cao ráo, da ngăm đen, bộ dạng cực kỳ lưu manh, mặc áo sơ mi phanh ra toàn bộ phần ngực trần trụi; cuối cùng là thiếu nữ đầu tóc nhuộm đủ bảy sắc cầu vồng, trên mũi còn đeo khuyên, quần áo hở hang, vẻ mặt mỉm cười tủm tỉm.
“Là hai người? / Là các anh?” Gần như cùng một lúc, người đàn ông trẻ tuổi cắt đầu cua của đoàn đội bên phải cùng với Hạ Kỳ Phong kinh ngạc kêu lên.
“Đã lâu không gặp.” Người thủ lĩnh của đoàn đội bên phải cũng nhận ra Hạ Kỳ Phong cùng Cố Diệp Ninh. Nhìn lướt qua toàn bộ người của đoàn đội Dạ Ninh, trong ánh mắt của anh ta lóe lên một tia kinh diễm tuy nhiên ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh. Anh ta quay đầu hướng về phía Cố Diệp Ninh, khẽ gật nhẹ coi như chào hỏi “Rất vui vì thấy hai người các cô bình an tới được thủ đô.”
“Anh cũng thế.”
Cố Diệp Ninh trí nhớ rất tốt, đương nhiên cũng sẽ không quên đối phương. Hai người trong đoàn đội này chính là Trần Lục cùng với tiểu Hùng mà cô cùng Hạ Kỳ Phong đã gặp qua trước đây. Nếu nói chính xác ra thì Trần Lục cùng tiểu Hùng còn là hàng xóm sống chung trong một khu nhà với cô. Thời điểm khi mạt thế vừa bùng nổ, cô và Hạ Kỳ Phong trong khi lần mò đi xuống tầng hầm của khu nhà, đã từng chiến đấu cứu giúp nhóm người Trần Lục khỏi đám tang thi.
Đối với Trần Lục cùng tiểu Hùng, Cố Diệp Ninh có ấn tượng không tệ. Trần Lục cùng tiểu Hùng hai người này dường như là bộ đội xuất ngũ, thân thủ không tệ, tính cách cũng rất tốt, là người biết phân biệt phải trái, chỉ có điều hay thích xen vào việc của người khác.
Lúc đôi bên gặp mặt ở trong cầu thang thoát hiểm ở khu nhà tại thành phố D, Cố Diệp Ninh nhớ rõ hai người này đã cứu không ít người, trong số đó có không ít kẻ chỉ thích núp sau lưng người khác, giây trước vừa khóc lóc sợ hãi nhưng giây sau đã có thể sẵn sàng vươn tay đẩy người bên cạnh ra chết thay cho bản thân. Chính bởi vì chướng mắt đám người hỗn loạn tạp nham kia, cho nên cô đã khước từ lời mời gia nhập đội ngũ của Trần Lục.
“Tôi cũng không ngờ là các anh cũng chọn thủ đô làm đích tới.” Cô còn tưởng Trần Lục cùng tiểu Hùng chỉ đi tới các khu căn cứ ở lân cận thành phố D thôi chứ.
“Vốn muốn tới căn cứ S, tuy nhiên trên đường đi gặp phải tang thi triều, đoàn đội đã chết không ít người. Trong lúc tháo chạy vì quá vội vàng không xác định được phương hướng, cho nên chúng tôi đành phải bất đắc dĩ tiếp tục đi về hướng căn cứ thủ đô. May mắn là đãi ngộ ở nơi này tốt lắm.”
Tiểu Hùng miễn cưỡng cười cười nhưng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt khi nhớ tới cảnh tượng bị tang thi triều đuổi giết. Tang thi triều bọn họ gặp là một tang thi triều cỡ nhỏ, nhưng số lượng tang thi bên trong đó cũng lên tới bảy tám trăm con. Bạn có tưởng tượng được bị gần nghìn con tang thi đuổi bắt như vậy, đó là cảnh tượng hung tàn tàn khốc đáng sợ tới mức nào không? Cho dù có là những quân nhân đã xuất ngũ như Trần Lục cùng tiểu Hùng, vẫn không kiềm được sự sợ hãi tới từ tận sâu trong tâm hồn.
“Chúng tôi mới tới căn cứ thủ đô được hai ngày, nhưng bởi vì nhiều anh em bị thương quá, chưa thể đi ra ngoài làm nhiệm vụ được.”
Dường như không muốn nhắc tới chuyện tang thi triều nữa, Trần Lục xen ngang, giải thích lý do bản thân muốn ghép đoàn đội cùng bọn họ: “Hiện tại tạm thời đội ngũ của chúng tôi chỉ có tôi và tiểu Hùng là vẫn còn năng lực chiến đấu. Nhân số quá ít, không thể nhận được nhiệm vụ nào tốt, cho nên tôi muốn cùng mọi người ghép đoàn đội.”
“Thực lực của hai người tới mức độ nào rồi?” Nam Cung Lãnh Dạ khoanh tay đứng bên cạnh Cố Diệp Ninh trực tiếp ngắn gọn mở miệng hỏi.
Hai người Trần Lục cùng tiểu Hùng này tuy là người quen với Hạ Kỳ Phong cùng Cố Diệp Ninh, nhưng giao tình cũng chỉ là ‘bèo nước gặp nhau’, không đáng để Nam Cung Lãnh Dạ phải sử dụng quyền ‘đặc cách’ cho bọn họ. Muốn ghép đoàn đội, được thôi, nhưng vấn đề là thực lực có đủ đáp ứng yêu cầu của nhiệm vụ này hay không.
“Tôi là Trần Lục, là dị năng giả hệ băng cấp 3 sơ gia. Còn cậu ấy Lục Thiệu Hùng, cứ gọi là tiểu Hùng, là dị năng giả hệ thổ cấp 2 cao giai.” Tuy không thể coi là kẻ mạnh nhất nhưng Trần Lục đối với dị năng hệ băng của bản thân rất có tin tưởng.
“Không tệ nha. Đây là lần thứ hai tôi thấy có người sở hữu dị năng hệ băng đó nha.”
Mục Hoằng đi tới vỗ vỗ vai của đối với bất cứ thứ gì liên quan tới quân đội đều rất có cảm tình. Đại đa số quân nhân bởi vì được huấn luyện trong quân đội qua một thời gian dài, cho nên khả năng chịu đựng cùng phục tùng mệnh lệnh đều rất cao, tính cách cũng rất ngay thẳng và có trách nhiệm, nếu có thể cùng hợp tác làm nhiệm vụ thì nhất định sẽ rất thoải mái không cần phải lo nghĩ quá nhiều.
“Hai cậu trước đây là quân nhân đi? Làm ở đơn vị nào vậy hả?” Tính cách của hắn rất cởi mở, đối với ai cũng dễ dàng có thể bắt chuyện làm thân.
“Tôi trước làm ở đội tăng thiết giáp khu vực thành phố S, còn tiểu Hùng thì làm lính kỹ thuật.” Trần Lục cũng dễ dàng phát hiện ra khí chất quân đội quen thuộc từ đối phương, cũng thành thật trả lời, không chút giấu diếm. Nhìn qua… Mục Hoằng cũng tầm tầm tuổi của anh ta thì phải?!
“Các anh sao lại xuất ngũ vậy?” Mặc Sở Minh cũng có chút tò mò.
“Trần đại ca do cứu tôi trong một nhiệm vụ nên bị thương nặng ở bả vai trái, sau này không thể chịu được tác động nặng, vì vậy liền xuất ngũ. Anh ấy một thân một mình không có ai chăm sóc, tôi lo cho anh ấy nên cũng xuất ngũ theo. Chúng tôi mới chuyển tới thành phố D không bao lâu, ai dè mạt thế lại bùng nổ.” Tiểu Hùng trên mặt hiện lên áy náy, nói.
“Không sao không sao, không phải lỗi tại em.” Biết tiểu Hùng lại đang tự trách, Trần Lục cười cười, bất đắc dĩ vươn tay xoa mái tóc cắt ngắn của cậu ta, an ủi “Còn anh, anh làm trong đơn vị nào?” Muốn thay đổi chủ đề, Trần Lục đối với Mục Hoằng hỏi.
“Tôi…”
“Khụ… khụ… khụ… xin lỗi, các vị có thể hay không chú ý tới chúng tôi một chút.” Mục Hoằng đang muốn trả lời thì từ bên cạnh có một tiếng nói truyền tới.
Mọi người một lần nữa không thể không dời tầm mắt về hướng chủ nhân của thanh âm, liền phát hiện ra người nói chính là vị thủ lĩnh đi đầu của đội ngũ ba người đứng bên tay trái. Vốn đội ngũ ba người này cũng tới cùng một lúc với Trần Lục và tiểu Hùng, khổ nỗi bởi vì hai người Trần Lục kia có sơ giao với Cố Diệp Ninh cùng Hạ Kỳ Phong, cho nên trong phút chốc, tất cả thành viên của đoàn đội Dạ Ninh đều ‘lỡ’ quên mất ở bên cạnh mình còn có một đội ngũ khác nữa đang đứng chờ.
Cố Diệp Ninh thời điểm nhìn sang đội ngũ hai nam một nữ này, đôi mắt màu bạc lóe lên một tia hàn băng, khóe môi hơi hơi cong lên tạo thành một nụ cười nhàn nhạt mang theo chút mỉa mai. Thực ra ngay từ lúc đầu tiên nghe thấy giọng nói của đối phương, cô đã biết đối phương là ai, chẳng qua cô cố tình bỏ lơ đám người này qua một bên mà thôi.
“Cái kia… anh là…?” Mặc Sở Minh thấy cả Cố Diệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ đều không có ý mở miệng trước, đành phải ra mặt chủ động chào hỏi.
“Xin chào, tôi là Hoàng Trịnh Kha, đội trưởng của đoàn đội Phượng Hoàng. Hai người này là Dịch Dương và Dịch Thiến, là một đôi anh em, cũng là đội viên trong đoàn đội của chúng tôi. Chúng tôi nghe nói đoàn đội của mọi người muốn ghép đội để đi làm nhiệm vụ, cho nên muốn tới để hỏi thử…” Hoàng Trịnh Kha đối với Mặc Sở Minh nở một nụ cười phóng khoáng, đáp.
Kỳ thực, với bản tính kiêu ngạo của Hoàng Trịnh Kha, hắn ta không hề vui vẻ khi bản thân mình bị người khác coi thành ‘người vô hình’. Dù thế nào đi chăng nữa, hắn ta cũng là dị năng giả cấp 3 sơ giai, ở trong căn cứ này cũng đã được coi là một cường giả, ra ngoài cũng được mọi người nể nang vài phần, chưa bao giờ phải chịu uất ức bị ngó lơ như vậy. Thế nhưng Hoàng Trịnh Kha là kẻ khôn ngoan, hắn ta biết được ai là người có thể đắc tội mà ai thì không thể đắc tội, bởi vì vậy hắn ta cũng không dám để lộ cảm xúc thực sự của bản thân ra ngoài.
“Đoàn đội Phượng hoàng?” Nhướng mày, Mặc Sở Minh hơi ngạc nhiên. Đoàn đội Phượng hoàng này tuy mới được thành lập không bao lâu, nhưng bởi vì sau lưng có hậu đài cộng với thực lực của các thành viên trong nhóm không tệ, cho nên rất có thanh danh ở trong căn cứ.
“Đúng thế. Cho hỏi, còn có thể ghép đội với mọi người được không?” Ánh mắt mang theo thâm ý liếc về phía hai người Trần Lục, Hoàng Trịnh Kha hỏi.
“Cái này…” Mặc Sở Minh không dám tự quyết định, đưa mắt nhìn về phía hai vị đội trưởng cùng đội phó, muốn xin ý kiến.
Nam Cung Lãnh Dạ thu được tầm mắt của Mặc Sở Minh, liền nghiêng đầu cũng nhìn qua Cố Diệp Ninh. Đừng tưởng là anh không nhận ra ba người này. Đoàn đội Phượng hoàng này là một đoàn đội phụ thuộc vào Đoan Mộc gia, hậu đài chống lưng cho đoàn đội này cũng chính là Đoan Mộc gia. Đoan Mộc gia cùng Cố gia có một mối quan hệ cực kỳ phức tạp, chuyện này là chuyện cả thủ đô ai ai cũng biết. Tuy anh cũng không thích thú gì với đám người liên quan tới Đoan Mộc gia này, nhưng vẫn tôn trọng giao toàn quyền quyết định lại cho Cố Diệp Ninh.
“Cấp bậc của các người?” Cố Diệp Ninh đối với anh cười cười, tiếp nhận quan tâm của đối phương. Khẽ hít một hơi, bình ổn lại tâm trạng gợn sóng của mình, cô lạnh nhạt đối với Hoàng Trịnh Kha cùng hai anh em Dịch Dương cùng Dịch Thiến, hỏi.
“Tôi là hệ hỏa cấp 3 sơ giai.” Hoàng Trịnh Kha trong thanh âm không khỏi mang theo một chút kiêu ngạo cùng tự đại.
“Tôi là hệ kim cấp 2 trung giai.” Cuốn cuốn lọn tóc đủ loại màu sắc của mình, Dịch Thiến bĩu môi khẽ nói, trong mắt mang theo chán ghét nhìn Cố Diệp Ninh. Thân làm đứa con gái ích kỉ, cô ả ghét nhất người nào xinh đẹp hơn mình, đặc biệt là loại tiểu thư nhà giàu như Cố Diệp Ninh!
“Hệ thổ cấp 2 cao giai.” Khoanh tay trước ngực, nở một nụ cười lưu manh, Dịch Dương cụt lủn đáp. Hai tròng mắt của gã mang theo sắc ý nhìn chằm chằm vào Cố Diệp Ninh cùng Chu Nhi. Chỉ cần lại con gái đẹp, gã đều thích. Nếu không phải bởi vì sợ hãi thế lực của nhà họ Cố, thì gã đã thử tìm cơ hội để cưa cẩm vị Cố tam tiểu thư này rồi.
“Thực lực coi như tạm chấp nhận.” Cùng đời trước không sai biệt lắm. Nếu như cô nhớ không lầm thì đám người này từ trước khi tới căn cứ thủ đô đã tình cờ phát hiện được ra công dụng của việc hấp thu tinh hạch trong đầu của tang thi tiến hóa.
“Tạm chấp nhận?” Dịch Thiến luôn luôn tự tin vào thực lực của bản thân cùng đội của mình, nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt mỉa mai của đối phương, không khỏi tức giận trừng mắt “Vậy đội ngũ của các người thực lực như thế nào?” Kiêu ngạo cái gì chứ?!
“Dịch Thiến!” Biết tính cách chua ngoa của Dịch Thiến lại tái phát, Hoàng Trịnh Kha sầm mặt khẽ quát “Nói ít đi!”
“Hừ!”
Tuy vẫn rất bất mãn, thế nhưng đứng trước cơn giận của Hoàng Trịnh Kha, Dịch Thiến vẫn đành phải nuốt giận xuống đáy lòng, hừ lạnh một tiếng quay đầu đi. Đã ở chung với nhau lâu như vậy, đủ để Dịch Thiến biết thủ đoạn của Hoàng Trịnh Kha, cô ả cũng không dám đắc tội với vị đội trưởng ‘mặt người dạ thú’ tàn nhẫn lãnh huyết này.
Từ sau buổi lễ đính hôn của Đoan Mộc Nguyệt Vy cùng Mạch Dĩnh, tận mắt chứng kiến sự cuồng ngạo coi khinh tất cả của anh em nhà họ Cố, Hoàng Trịnh Kha đã có được một nhận thức mới về quyền lực. Mặc dù Đoan Mộc gia cũng là một gia tộc lớn, nhưng rõ ràng so với hai nhà Cố gia cùng Nam Cung gia mà nói, Đoan Mộc gia vẫn còn phải thúc ngựa chạy theo.
Hiện tại tuy đội ngũ Phượng hoàng đang dựa vào Đoan Mộc gia, thế nhưng Hoàng Trịnh Kha luôn luôn là một kẻ tràn ngập dã tâm, hắn ta làm sao cam tâm treo cổ trên một thân cây. Hắn ta trộm nghĩ nếu bản thân có thể trở thành thủ hạ dưới tay của hai gia tộc quyền thế bậc nhất kia, tương lai của mình cùng đội ngũ Phượng hoàng chắc chắn sẽ còn rạng rỡ hơn nhiều.
Bởi chính cái suy nghĩ này, Hoàng Trịnh Kha hăng hái không ngừng thuê người theo dõi động tĩnh của thành viên hai nhà Cố gia cùng Nam Cung gia. Đáng tiếc là người của hai gia tộc này hành tung rất khó xác định được, hắn ta chờ mãi mà vẫn không có cách nào tìm được cơ hội để tiếp cận. May mắn ông trời không phụ lòng người, thời điểm Hoàng Trịnh Kha nghe được thông tin về việc đội ngũ Dạ Ninh được thành lập, hắn ta biết thời cơ của mình đã tới.
Đội ngũ Dạ Ninh là do Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh thành lập ra, đây là việc đại đa số mọi người trong căn cứ đều biết. Tuy không biết thực lực của đội ngũ Dạ Ninh này như thế nào, thành viên ra sao, nhưng Nam Cung Lãnh Dạ là người thừa kế tương lai của Nam Cung gia, trong gia tộc lời nói cực kỳ có trọng lượng; Cố Diệp Ninh lại là bảo bối của nhà họ Cố, từ trước tới giờ chỉ cần là ý của cô, anh em nhà họ Cố chưa bao giờ nói không. Hoàng Trịnh Kha tin tưởng chỉ cần bản thân bộc lộ ra thực lực cường đại của mình, nhất định sẽ có thể lọt được vào mắt của hai người này. Có sự tán thưởng của hai người này rồi, việc gia nhập vào Cố gia cùng Nam Cung gia còn phải lo lắng nữa sao?
“Cố tiểu thư, xin đừng tức giận, tính tình Dịch Thiến vẫn luôn ương ngạnh như vậy.” Mãi mới có thể tiếp cận được đối phương, Hoàng Trịnh Kha sao có thể để cho Dịch Thiến phá nát kế hoạch của mình. Sợ để lại ấn tượng xấu cho Cố Diệp Ninh, hắn ta vô cùng lịch sự giải thích.
“Không sao.”
Đời trước luôn cho rằng Hoàng Trịnh Kha là một người phóng khoáng thẳng thắn nghĩa hiệp, nhưng sau khi nhìn thấu bản chất của hắn ta rồi, Cố Diệp Ninh chỉ cảm thấy kinh tởm khi phải đối diện với khuôn mặt giả tạo của đối phương. Đừng tưởng cô không biết hắn ta đang tính toán cái gì trong bụng. Người này đích xác là kẻ ‘miệng nam mô bụng một bồ dao găm’, trình độ đâm sau lưng người khác còn cao siêu hơn Khúc Miêu Miêu nhiều.
“Được rồi, tôi có quyết định rồi. Cứ như vậy đi, chúng ta ghép đội với cả đội của Trần Lục lẫn đội của Hoàng Trịnh Kha.” Cô quay đầu qua nói với mọi người.
“Ghép đội với cả hai bên?” Mặc Sở Minh, Mục Hoằng cùng với Trần Lục, tiểu Hùng, Hoàng Trịnh Kha, Dịch Dương, Dịch Thiến đều bị quyết định này của cô làm cho giật mình. Nam Cung Lãnh Dạ trước đó đã chấp nhận giao quyền quyết định lại cho cô, đương nhiên hiện tại sẽ không có dị nghị gì. Ba đứa thì trẻ lại càng không có ý kiến.
“Nhiệm vụ lần này là giết sạch tang thi ở thôn Đông, số lượng là gần 200 con tang thi. Bởi vì lượng tang thi nhiều như thế, cho nên tôi nghĩ, càng đông người thì càng thêm đảm bảo cùng tăng nhanh tốc độ.” Cố Diệp Ninh bình thản giải thích về quyết định của mình.
Nhóm người Trần Lục cùng Hoàng Trịnh Kha nghe thấy thế, cũng liền cảm thấy Cố Diệp Ninh nói có lý. Số lượng 200 con tang thi rõ ràng không phải là một con số ít, bọn họ đi càng đông người thì càng giảm được chỉ số nguy hiểm xuống. Mục Hoằng cùng Mặc Sở Minh quay sang nhau, trong mắt lóe lên mơ hồ cùng nghi hoặc. Hai người bọn họ chung quy vẫn cảm thấy câu giải thích này của cô có chút gì đó không đúng, thế nhưng lại không chỉ ra được chỗ kỳ quái.
“Được rồi, tiểu Ninh đã nói vậy thì cứ quyết định thế đi.” Phất tay một cái, Nam Cung Lãnh Dạ cắt ngang lời thắc mắc đang nghẹn ở trong họng của hai người Mục Hoằng và Mặc Sở Minh “Về việc chia phần thưởng thì giao cho cậu giải quyết đấy, Minh.”
“Tớ biết rồi.” Mặc Sở Minh gật gật đầu, nét mặt trở lại vẻ đứng đắn của tinh anh, ôn hòa lễ độ nói với Hoàng Trịnh Kha cùng Trần Lục “Như vậy, phiền Hoàng đội trưởng cùng Trần đội trưởng cùng tôi thương lượng một chút về việc chia phần thưởng, sau đó viết đơn cam kết.”
“Được.” Hoàng Trịnh Kha cùng Trần Lục gật đầu.
Thấy ba người đi về phía quầy tiếp tân để xin giấy viết đơn cam kết, Mục Hoằng lo phụ trách về vấn đề xe cộ di chuyển lúc này mới chợt nhớ ra một chuyện quan trọng: “Cái đó… chúng tôi chỉ có một xe thôi, hơn nữa đã đầy chỗ. Cho nên phiền hai đội các vị đi chung một xe được không?”
“Không vấn đề. Tôi và Trần đại ca có đi xe tới.” Tiểu Hùng thoải mái phất tay “Các người có xe không? Nếu không có thì đi chung xe với chúng tôi luôn đi.” Sau đó quay đầu sang nhìn hai anh em nhà họ Dịch vẫn kiêu ngạo khoanh tay đứng một bên nãy giờ.
“Cũng tốt, xe của bọn tôi đưa cho người khác trong đội ngũ đi rồi.” Dịch Dương hai tay đút vào túi, nhún nhún vai.
“Dù sao thủ tục cùng giấy cam kết cũng có hai vị đội trưởng của các cậu cùng với Minh bên đội ngũ chúng tôi lo rồi. Hiện tại thời gian cũng không còn sớm nữa, mấy người các cậu cùng tôi đi ra bãi đỗ xe để chuẩn bị trước đi.” Không quá để ý tới thái độ ngả ngớn của Dịch Dương, Mục Hoằng giọng điệu vẫn vui vẻ như trước.
“Cũng được.” Không thể không nói, tính cách của tiểu Hùng thực sự rất dễ làm việc chung.
“Tôi cũng không có vấn đề gì.” Vươn vai một cái, Dịch Dương đáp một cách rất bất cần “Được rồi, đừng có tức giận nữa, đi cùng anh trai ra xe đi. Con gái thì phải tươi cười lên mới xinh, đừng có suốt ngày nhăn nhó.” Liếc mắt nhìn Dịch Thiến vẫn đang tức giận, Dịch Dương vươn tay quàng qua cổ em gái, kéo cô ả tới sát bên người mình.
“Cút!” Dịch Thiến trừng mắt, dùng củ trỏ huých mạnh vào ngực của anh trai mình.
“Con nhãi ranh!” Bị ăn đau, Dịch Dương căm tức gắt một tiếng. Dùng tay xoa xoa vết đỏ trên ngực mình, gã cười lạnh, mỉa mai một tiếng “Hừ, đúng là đồ kiêu ngạo chanh chua. Mày mà không phải em gái anh, anh đây đã đánh chết mày rồi.”
“Ai sợ anh chứ?” Không những không bị thái độ hung ác của đối phương hù dọa, Dịch Thiến thậm chí còn trợn mắt hung ác vặc lại. Từ việc này có thể nhìn ra, hai anh em họ Dịch này ‘chành chọe’ nhau như vậy cũng không phải lần đầu tiên xảy ra.
Dịch Thiến mặc kệ vẻ mặt vặn vẹo tức giận của anh trai, hất mái tóc dài đủ thứ màu ra sau lưng, quay sang ‘vô duyên vô cớ’ quát Mục Hoằng cùng tiểu Hùng, sau đó cao ngạo giậm giày cao gót bước đi: “Mẹ nó, không phải muốn đi lấy xe sao? Đi!”
“Con ranh!” Trong khi hai người Mục Hoằng và tiểu Hùng mới bị quát oan còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì Dịch Dương đã sải bước đuổi theo. Thái độ hung ác như vậy, xem chừng muốn tính sổ với em gái hỗn láo của mình.
“Con gái dữ như thế, ai dám lấy chứ.” Chậc một tiếng, tiểu Hùng lầm bầm.
“Đừng chấp, đừng chấp, con gái mà.” Vỗ vỗ bả vai cậu thanh niên trẻ, Mục Hoằng cười ha ha “Nhưng mà hai anh em nhà này đúng là kỳ lạ thật. Giây trước đó còn bá vai bá cổ thân thiết lắm, một khắc sau liền trở mặt gây sự chửi nhau không giữ chút mặt mũi. Thực không thể hiểu nổi… đây gọi là tình cảm tốt hay là tình cảm xấu?”
“Đấy là chuyện của nhà người ta, anh lo nhiều vậy làm gì chứ.” Cố Diệp Ninh híp mắt cười cười vỗ vỗ vai của hắn, nhắc nhở “Người cũng đã đi rồi, anh có định đi lấy xe nữa hay không?”
“A, đương nhiên là phải đi lấy chứ.” Giật mình một cái, nhớ ra chuyện chính, Mục Hoằng có chút ngại ngùng quay sang quàng vai tiểu Hùng “Đi thôi tiểu Hùng, ra bãi xe.” Nói xong còn quay lại nhắn nhủ nhóm người Nam Cung Lãnh Dạ: “Đại thiếu gia, tiểu Ninh, lát nữa hai người cùng mấy đứa tiểu Phong ra sau với Minh cùng Trần đội trưởng và Hoàng đội trưởng nhé.”
“Đi đi.” Nam Cung Lãnh Dạ phẩy phẩy tay.
Hai người Mục Hoằng cùng tiểu Hùng cũng không chậm trễ, nháy mắt bóng dáng liền biến mất. Lúc này đây đã không còn người ngoài, Nam Cung Lãnh Dạ quay đầu qua nhướng mày nhìn cô: “Tiểu Ninh, nếu cô không thích đám người Hoàng Trịnh Kha kia thì không cần phải miễn cưỡng đâu.”
Nhiệm vụ cấp A này tuy rằng số lượng tang thi cần giết khá nhiều, nhưng với thực lực của toàn thể thành viên trong đội ngũ Dạ Ninh, chỉ cần ghép đội thêm với hai người Trần Lục cùng tiểu Hùng là đủ. Nhóm ba người Hoàng Trịnh Kha có đi hay không cũng không quan trọng.
Nam Cung Lãnh Dạ vẫn luôn luôn để ý tới Cố Diệp Ninh, cho dù cô đã cố che dấu, nhưng anh vẫn tinh ý nhận ra được sự bài xích của cô đối với nhóm ba người Hoàng Trịnh Kha. Cố tình, Cố Diệp Ninh lại vẫn quyết định đồng ý cho nhóm người Hoàng Trịnh Kha gia nhập cùng… Nếu như không thích bọn họ, việc gì phải đồng ý để cho bọn họ đi chung? Anh không muốn cô phải miễn cưỡng bản thân làm gì.
“Anh có thấy tôi bao giờ miễn cưỡng bản thân không?” Đối với việc bản thân bị Nam Cung Lãnh Dạ lật tẩy cảm xúc, Cố Diệp Ninh tỏ vẻ… đã quen thuộc, không có gì phải ngạc nhiên hay giật mình. Cô nhếch môi cười, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng khiêu khích.
“Đôi lúc, thỉnh thoảng cô cứ cậy mạnh quá mức.” Không biết vì sao, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo pha chút bướng bỉnh của cô lúc này, anh lại cảm thấy rất đáng yêu, muốn trêu chọc một chút.
“Lãnh Dạ!”
“Được rồi, nói đùa chút thôi mà, đừng giận.” Bắt gặp cái trừng mắt của đối phương, anh lập tức giơ tay lên giả bộ đầu hàng “Mặc dù không biết cô đồng ý để cho nhóm người của Hoàng Trịnh Kha kia đi theo chúng ta làm gì, nhưng tôi hi vọng cô sẽ đặt an toàn của bản thân lên đầu. Dù là Hoàng Trịnh Kha hay là anh em họ Dịch kia, đều là những người không đơn giản đâu.”
“Tôi biết mà.” Phát hiện có một bàn tay ấm áp đang xoa xoa trên đầu mình, Cố Diệp Ninh cũng không tránh né. Khóe miệng nhếch lên, trong lòng cảm thấy ấm áp khi được đối phương quan tâm lo lắng “Tôi sẽ có chừng mực, cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn, không cần khách khí với tôi.”
Chỉ cần em muốn làm, tôi đều sẽ đồng ý vô điều kiện…
Đáng tiếc Cố Diệp Ninh lại đang cúi đầu, cho nên không nhìn thấy có một người đang dùng ánh mắt cực kỳ dịu dàng, cực kỳ trìu mến, cực kỳ sủng nịnh để nhìn mình.
.
.
.
“Phong ca ca, Lãnh Dạ ca ca với Diệp tỷ tỷ đang làm gì vậy?” Ba đứa nhỏ đứng bên lui vào trong góc, chăm chú nhìn về phía Cố Diệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ ở phía trước mình vài mét. Chu Nhi tựa cằm lên vai của Hạ Kỳ Phong, thanh âm non nớt mang theo hiếu kỳ hỏi.
“Ai da, Tiểu Chu Nhi ngoan, chuyện của người lớn… đừng nhìn đừng nhìn…” Hạ Kỳ Phong hai má đỏ lên, lúng túng vươn tay che đi đôi mắt tròn xoe trong suốt của Chu Nhi. Cậu năm nay đã 14 tuổi, đương nhiên cũng biết chút chút về chuyện tình cảm. Chỉ có điều… cậu cảm thấy không nên giải thích về những vấn đề này cho một cô bé như Chu Nhi.
“Tiểu Chu Nhi, Diệp tỷ tỷ đang được Lãnh Dạ ca tán tỉnh đi. Cái này gọi là tán tỉnh…” Thằng nhóc con Minh Tu không những không giúp đỡ Hạ Kỳ Phong mà còn e sợ ‘thiên hạ bất loạn’.
“Tán tỉnh?” Chu Nhi không hiểu.
“Tiểu Tu, đừng có nói linh tinh, nhóc học ở đâu mấy cái thứ đó vậy hả?” Vươn tay cốc lên trán Minh Tu một cái, Hạ Kỳ Phong trừng mắt. Học mấy cái không nên học thì thôi, lại còn định làm hư Tiểu Chu Nhi nữa chứ! Thằng nhóc bất trị này!
“Hừ hừ hừ, người ta nói thật mà, là Tĩnh Huyên ca nói với tôi mà!” Minh Tu không phục, bĩu môi “Tiểu Chu Nhi, anh nói cho em biết, tán tỉnh chính là sờ sờ tay này, ôm ôm nhau này, hôn hôn nhau này, xong rồi thì như vậy như vậy…” Kéo kéo tay Chu Nhi, bất chấp việc Chu Nhi đã bị Hạ Kỳ Phong che mắt chắn tai, nó liên tục không ngừng kể lể ‘tri thức’ mà mình biết.
Hạ Kỳ Phong: Tĩnh Huyên ca, sao anh có thể dạy một đứa nhỏ 10 tuổi về những cái thứ này?
Quay đầu lại nhìn Cố Diệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ vẫn đang thầm thầm thì thì, không khí bay lên toàn bong bóng màu hồng, Hạ Kỳ Phong một lần nữa tuyệt vọng: Tiểu Tu bị dạy hư rồi, Tiểu Chu Nhi sắp bị dạy hư rồi, hai anh chị, đừng coi bọn em là người trong suốt nữa, có được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.