Chương 12: Đứng lại!
Nhất Phàm
17/12/2019
“Ủa? Đây không phải Anh Kiệt sao! Sao lại ra đây ngồi bán trứng rồi?”
Một nam một nữ tay trong tay đứng trước mặt Anh Kiệt, nam tướng mạo cũng bình thường, so với Anh Kiệt có khi còn kém hơn, mà nữ nhân kia thì có chút xinh đẹp, nhưng lại đối với Anh Kiệt có ý giễu cợt, hắn sao lại nhìn không ra?
Trong trí nhớ kiếp trước người con gái này từng là bạn gái của hắn lúc còn học lớp 10, họ tên Nguyễn Lệ. Anh Kiệt vì muốn thể hiện trước mặt bạn gái mình mà đắt tội với người con trai trước mặt này, Hồ Đinh.
Không những bị Hồ Đinh đánh cho tơi tã, còn bị cướp mất bạn gái. Nguyễn Lệ vì không cưỡng chế được sức hấp dẫn của trang sức thời trang mà tự ý chia tay Anh Kiệt để hẹn hò với Hồ Đinh
Mặt đẹp mà không có tiền cũng khó có người yêu, chung quy vẫn là vậy!
Anh Kiệt lúc trước không khỏi thầm than, trách người không bằng trách bản thân vô dụng, người ta cũng không có ai dám nguyện ý đi chịu khổ
Nhưng mà Anh Kiệt bây giờ khác rồi, tiền trong mắt hắn chỉ là vật ngoài thân, thế nào thèm chú ý tới? Bất quá hắn cũng muốn thử xem hai người này muốn trêu hắn thế nào, bình thản đáp
“Rãnh rỗi ra giúp mẹ một chút”
Nguyễn Lệ liếc nhìn Hồ Đinh, hai mắt nhìn nhau sau đó khoé miệng cười khinh thường nói với Anh Kiệt
“Ừm, cũng đúng! Nghèo thì nên biết thân biết phận giúp ba mẹ, chứ không nên ăn trộm tiền để đi tán gái” Nguyễn Lệ nói ra, cố ý lớn tiếng cho người xung quanh nghe được, chính là muốn trêu chọc cho Anh Kiệt mất mặt
“Này, này. Nhìn kìa! Hai đứa kia sao lại đối với thằng kia nói như vậy?” bà cô bán thịt gần đó chú ý tới, liền nổi máu nhiều chuyện
“Thằng ngồi canh hàng trứng là con trai của Bảo Nhi. Nhưng còn hai đứa kia thì tôi cũng không biết, chắc là cãi nhau” một bên cô bán cá giải thích
“Bọn trẻ bây giờ yêu đương quá sớm, nhìn tụi nó có mười mấy tuổi, chắc lại muốn đánh ghen đi” có người khinh bỉ nói
Tuổi trẻ yêu nhau thì sao? Ai biết được!
Điều hiện tại họ biết là Anh Kiệt gặp rắc rối.
Mà Anh Kiệt khi bị Nguyễn Lệ khinh miệt chính mình, lại ung dung đáp trả
“Phải! Lúc trước là do quá ngu, trộm tiền cho gái ăn, mà con nhỏ đó lại không hiểu chuyện. Thấy trai giàu hơn liền bỏ người ta, đúng là đào mỏ! Mà thằng kia có tiền mà ngu, loại con gái như thế cũng chịu nổi, khó trách chỉ mới tay cầm tay mà thôi!”
Anh Kiệt vừa nói vừa cười híp mắt, lúc nói còn mang theo vẻ mặt châm biếm nhìn tay trong tay hai người Nguyễn Lệ, Hồ Đinh, làm cho bọn họ nhất thời ngu đực mặt ra.
Nó nói tụi mình hả? Sao nghe giống y chang vậy?
Hai người nhìn nhau, bắc đắc dĩ có chút xấu hổ, Hồ Đinh đã thả lỏng tay Nguyễn Lệ ra, cau mày nói với Anh Kiệt
“Không có tiền vẫn là không có tiền, lấy tư cách gì bình luận thiên hạ? Sao không thử xem lại bản thân mà xem, có gì đáng để cho cô gái kia ở lại? Hay là dùng trứng gà trứng vịt ăn sống qua ngày?”
Hồ Đinh nói cô gái kia, giả vờ không hiểu Anh Kiệt nói đến bạn gái hắn, nếu như nói ra rồi khác nào tự nhận mình ngu, Anh Kiệt nói đúng?
“Hahaha… Chết, lỡ làm rơi rồi! Làm sao đây?”
Hồ Đinh nói xong tuỳ tiện cầm lên tay một quả trứng tung hứng cố ý làm rơi vỡ, Nguyễn Lệ thì tay che miệng cười, ánh mắt càng lộ ra vẻ châm chọc
“Hai đứa kia tuổi còn nhỏ mà ăn nói cay nghiệt ghê”
“Phải, xem ra thằng kia thật sự bị bôi nhục rồi, còn không dám đáp trả!”
“Đối với tôi mà ăn nói kiểu đó tôi đánh chết” người trung niên ngồi uống cà phê cũng bất bình
Đúng là cái chợ, bán thì không lo bán, bán mà sao cứ bàn? Anh Kiệt cảm nhận được xung quanh bàn luận, biểu cảm bình thường, tĩnh lặng như mặt hồ
Thân phận hắn là cỡ nào? Làm sao phải cùng hạng người này sâu kiến so đo, nhưng mà có tội thì phải sửa, hôm nay hắn không chỉnh hai người này thì không xưng là An Nam Lão Tổ.
“Làm rơi vỡ thì đền tiền” hắn nhàn nhạt đáp
“Haha! Được, 3 nghìn phải không? Tao đền cho luôn 10 nghìn này”
Hồ Đinh móc ra trong bóp giơ tờ 10 nghìn trước mặt Anh Kiệt, tay cầm phẩy phẩy cố tình trêu tức
“Được!”
Nháy mắt tờ 10 nghìn trên tay Hồ Đinh đột nhiên biến mất, hiện tại nó đang nằm trong tay Anh Kiệt, mà khi hắn hành động lại không ai hay biết, kể cả hai người trước mặt, hắn vẫn ngồi đó, tựa như chưa từng động.
“Hả?”
“Cái gì vừa xảy ra vậy?”
Nguyễn Lệ hoảng sợ ôm chặt lấy tay Hồ Đinh hoang mang hỏi, Hồ Đinh cũng khó hiểu nhưng vẫn an ủi nói
“Không có việc gì, giở trò mà thôi”
“Vậy sao” thấy Hồ Đinh gật đầu Nguyễn Lệ thở phào ra một hơi, đối với Hồ Đinh rất tin tưởng
Nhưng mà Hồ Đinh hiểu rõ, vừa rồi hắn không thấy được động tác của Anh Kiệt, trong lòng chợt có cảm giác bất an, hắn cầm tay Nguyễn Lệ định rời đi, không muốn cùng Anh Kiệt dây dưa, dù sao cũng gặp nhau ngoài ý muốn, hắn chỉ cần trêu đùa một tí mà thôi
“Anh thấy chán rồi, đối với mấy người nhu nhược trêu đùa không vui nổi, tụi mình về nhà chơi thôi!”
“Được!” Nguyễn Lệ mỉm cười ngọt ngào đầy dụ dỗ Hồ Đinh
Về nhà chơi tất nhiên cô biết chơi cái gì, một nam một nữ trong phòng còn không hiểu được sao!
Hai người làm ra bộ dáng âu yếm trước mặt Anh Kiệt, rõ ràng là cố ý, người lớn xung quanh thì liếc mắt khinh thường đôi nam nữ, chẳng buồn để ý nữa.
Vừa xoay người, hai người bỗng nhiên nghe thấy Anh Kiệt lên tiếng, âm thanh lạnh băng không khác nào ma quỷ vang lên.
“Đứng lại!”
Một nam một nữ tay trong tay đứng trước mặt Anh Kiệt, nam tướng mạo cũng bình thường, so với Anh Kiệt có khi còn kém hơn, mà nữ nhân kia thì có chút xinh đẹp, nhưng lại đối với Anh Kiệt có ý giễu cợt, hắn sao lại nhìn không ra?
Trong trí nhớ kiếp trước người con gái này từng là bạn gái của hắn lúc còn học lớp 10, họ tên Nguyễn Lệ. Anh Kiệt vì muốn thể hiện trước mặt bạn gái mình mà đắt tội với người con trai trước mặt này, Hồ Đinh.
Không những bị Hồ Đinh đánh cho tơi tã, còn bị cướp mất bạn gái. Nguyễn Lệ vì không cưỡng chế được sức hấp dẫn của trang sức thời trang mà tự ý chia tay Anh Kiệt để hẹn hò với Hồ Đinh
Mặt đẹp mà không có tiền cũng khó có người yêu, chung quy vẫn là vậy!
Anh Kiệt lúc trước không khỏi thầm than, trách người không bằng trách bản thân vô dụng, người ta cũng không có ai dám nguyện ý đi chịu khổ
Nhưng mà Anh Kiệt bây giờ khác rồi, tiền trong mắt hắn chỉ là vật ngoài thân, thế nào thèm chú ý tới? Bất quá hắn cũng muốn thử xem hai người này muốn trêu hắn thế nào, bình thản đáp
“Rãnh rỗi ra giúp mẹ một chút”
Nguyễn Lệ liếc nhìn Hồ Đinh, hai mắt nhìn nhau sau đó khoé miệng cười khinh thường nói với Anh Kiệt
“Ừm, cũng đúng! Nghèo thì nên biết thân biết phận giúp ba mẹ, chứ không nên ăn trộm tiền để đi tán gái” Nguyễn Lệ nói ra, cố ý lớn tiếng cho người xung quanh nghe được, chính là muốn trêu chọc cho Anh Kiệt mất mặt
“Này, này. Nhìn kìa! Hai đứa kia sao lại đối với thằng kia nói như vậy?” bà cô bán thịt gần đó chú ý tới, liền nổi máu nhiều chuyện
“Thằng ngồi canh hàng trứng là con trai của Bảo Nhi. Nhưng còn hai đứa kia thì tôi cũng không biết, chắc là cãi nhau” một bên cô bán cá giải thích
“Bọn trẻ bây giờ yêu đương quá sớm, nhìn tụi nó có mười mấy tuổi, chắc lại muốn đánh ghen đi” có người khinh bỉ nói
Tuổi trẻ yêu nhau thì sao? Ai biết được!
Điều hiện tại họ biết là Anh Kiệt gặp rắc rối.
Mà Anh Kiệt khi bị Nguyễn Lệ khinh miệt chính mình, lại ung dung đáp trả
“Phải! Lúc trước là do quá ngu, trộm tiền cho gái ăn, mà con nhỏ đó lại không hiểu chuyện. Thấy trai giàu hơn liền bỏ người ta, đúng là đào mỏ! Mà thằng kia có tiền mà ngu, loại con gái như thế cũng chịu nổi, khó trách chỉ mới tay cầm tay mà thôi!”
Anh Kiệt vừa nói vừa cười híp mắt, lúc nói còn mang theo vẻ mặt châm biếm nhìn tay trong tay hai người Nguyễn Lệ, Hồ Đinh, làm cho bọn họ nhất thời ngu đực mặt ra.
Nó nói tụi mình hả? Sao nghe giống y chang vậy?
Hai người nhìn nhau, bắc đắc dĩ có chút xấu hổ, Hồ Đinh đã thả lỏng tay Nguyễn Lệ ra, cau mày nói với Anh Kiệt
“Không có tiền vẫn là không có tiền, lấy tư cách gì bình luận thiên hạ? Sao không thử xem lại bản thân mà xem, có gì đáng để cho cô gái kia ở lại? Hay là dùng trứng gà trứng vịt ăn sống qua ngày?”
Hồ Đinh nói cô gái kia, giả vờ không hiểu Anh Kiệt nói đến bạn gái hắn, nếu như nói ra rồi khác nào tự nhận mình ngu, Anh Kiệt nói đúng?
“Hahaha… Chết, lỡ làm rơi rồi! Làm sao đây?”
Hồ Đinh nói xong tuỳ tiện cầm lên tay một quả trứng tung hứng cố ý làm rơi vỡ, Nguyễn Lệ thì tay che miệng cười, ánh mắt càng lộ ra vẻ châm chọc
“Hai đứa kia tuổi còn nhỏ mà ăn nói cay nghiệt ghê”
“Phải, xem ra thằng kia thật sự bị bôi nhục rồi, còn không dám đáp trả!”
“Đối với tôi mà ăn nói kiểu đó tôi đánh chết” người trung niên ngồi uống cà phê cũng bất bình
Đúng là cái chợ, bán thì không lo bán, bán mà sao cứ bàn? Anh Kiệt cảm nhận được xung quanh bàn luận, biểu cảm bình thường, tĩnh lặng như mặt hồ
Thân phận hắn là cỡ nào? Làm sao phải cùng hạng người này sâu kiến so đo, nhưng mà có tội thì phải sửa, hôm nay hắn không chỉnh hai người này thì không xưng là An Nam Lão Tổ.
“Làm rơi vỡ thì đền tiền” hắn nhàn nhạt đáp
“Haha! Được, 3 nghìn phải không? Tao đền cho luôn 10 nghìn này”
Hồ Đinh móc ra trong bóp giơ tờ 10 nghìn trước mặt Anh Kiệt, tay cầm phẩy phẩy cố tình trêu tức
“Được!”
Nháy mắt tờ 10 nghìn trên tay Hồ Đinh đột nhiên biến mất, hiện tại nó đang nằm trong tay Anh Kiệt, mà khi hắn hành động lại không ai hay biết, kể cả hai người trước mặt, hắn vẫn ngồi đó, tựa như chưa từng động.
“Hả?”
“Cái gì vừa xảy ra vậy?”
Nguyễn Lệ hoảng sợ ôm chặt lấy tay Hồ Đinh hoang mang hỏi, Hồ Đinh cũng khó hiểu nhưng vẫn an ủi nói
“Không có việc gì, giở trò mà thôi”
“Vậy sao” thấy Hồ Đinh gật đầu Nguyễn Lệ thở phào ra một hơi, đối với Hồ Đinh rất tin tưởng
Nhưng mà Hồ Đinh hiểu rõ, vừa rồi hắn không thấy được động tác của Anh Kiệt, trong lòng chợt có cảm giác bất an, hắn cầm tay Nguyễn Lệ định rời đi, không muốn cùng Anh Kiệt dây dưa, dù sao cũng gặp nhau ngoài ý muốn, hắn chỉ cần trêu đùa một tí mà thôi
“Anh thấy chán rồi, đối với mấy người nhu nhược trêu đùa không vui nổi, tụi mình về nhà chơi thôi!”
“Được!” Nguyễn Lệ mỉm cười ngọt ngào đầy dụ dỗ Hồ Đinh
Về nhà chơi tất nhiên cô biết chơi cái gì, một nam một nữ trong phòng còn không hiểu được sao!
Hai người làm ra bộ dáng âu yếm trước mặt Anh Kiệt, rõ ràng là cố ý, người lớn xung quanh thì liếc mắt khinh thường đôi nam nữ, chẳng buồn để ý nữa.
Vừa xoay người, hai người bỗng nhiên nghe thấy Anh Kiệt lên tiếng, âm thanh lạnh băng không khác nào ma quỷ vang lên.
“Đứng lại!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.