Chương 39: Thiếu tướng đặc ân
Nhất Phàm
17/12/2019
Nguyễn Trình Chiễu vội vàng đi tới trước mặt Lê Dương Hùng bắt tay, Trần Thanh An cũng đi tới bắt tay với Hồ Bắc
Bốn ông lão xế chiều vui vẻ trò chuyện hỏi thăm sức khỏe, là bạn bè lâu ngày gặp lại cũng thành hội bô lão, bất quá trong bốn người thì Nguyễn Trình Chiễu có thể nói là trẻ nhất
"Lâu ngày không gặp, bây giờ cậu đã là phó chủ tịch huyện rồi sao? Không tồi nha!" Lê Dương Hùng nhìn thấy huy hiệu trên ngực áo của Nguyễn Trình Chiễu, lập tức khen ngợi
Mà Nguyễn Trình Chiễu được khen vẻ mặt có chút ửng hồng, ông cười thẹn thùng khiêm tốn đáp
"Nếu không nhờ có ông đề cử thì tôi không được như bây giờ, đều nhờ ông cả"
"Haha, không cần khách sáo. Lão già tôi chỉ đề cử mà thôi, còn lên được chức vụ như bây giờ chính là nổ lực của cậu!" Lê Dương Hùng cười sảng khoái phất tay
Hai người Trần Thanh An với Hồ Bắc cũng nhìn nhau cười, ở đây Nguyễn Trình Chiễu chính là đàn em của họ, có thể nói 40 năm về trước chính là như vậy, và hiện tại vẫn là vậy, mãi không thay đổi.
Binh sĩ nhìn thấy vị phó chủ tịch vậy mà đối với hai người mới tới lễ phép, có chút nghi ngờ không hiểu
"Hai người kia là ai thế? Tại sao phó chủ tịch lại khép nép như học sinh gặp thầy cô?" liền có một người mới hỏi
"Là do mày mới vào không biết, người chống gậy là Lê Dương Hùng đại tá về hưu, còn ông lão mặc quân phục cũng là Hồ Bắc thượng tá trong quân đội, họ đều là những người có công với nhà nước, còn uy chấn cả thành phố Tây Ninh, không thể đắc tội!"
Người mới hỏi thì có người cũ giải thích, bất quá bây giờ không ai còn để ý đến hai người Anh Kiệt và Hồ Phong Kiến, tất cả ánh mắt đều rơi vào bốn ông cụ
Lê Dương Hùng chào hỏi xong, đột nhiên sắc mặt nghiêm nghị rồi thở dài
Trần Thanh An nắm bắt nhanh nhất, cũng làm ra vẻ mặt nghiêm túc hỏi
"Bộ có chuyện gì sao? Hôm nay lão đến đây chắc không mang đến tin tốt lành gì đâu nhỉ?"
Trần Thanh An và Lê Dương Hùng ngày xưa là bạn học, tuổi bằng nhau bất quá họ khi trưởng thành mỗi người tách ra hai hướng khác nhau, một người gia nhập quân đội theo truyền thống gia đình, người còn lại là Trần Thanh An tự nổ lực tiến vào nhà nước, từng bước thăng lên thành lãnh đạo như bây giờ
Có đều họ là bạn, không cần phải khách sáo với nhau cho nên Trần Thanh An mới dám nói như thế, mà Lê Dương Hùng chỉ cười khổ, sau đó hít một hơi nói
"Có chuyện nhờ ông để ý, chuyện này nếu ông không quan tâm thì sau này có rắc rối thì cả tôi cũng không cứu được!"
"Nghiêm trọng như vậy?" Trần Thanh An sắc mặt có chút tái
Nguy cơ đến bản thân mà cả người trong quân đội cũng không giúp được, đây là tình huống gì? Trần Thanh An lập tức hiểu, nhất định là liên quan đến chuyện quốc gia
"Haha, không chỉ nghiêm trọng, mà còn có nguy hiểm" Hồ Bắc cũng cười lên nói, bất quá trong lời nói của ông có sự cảnh báo, Trần Thanh An cùng Nguyễn Trình Chiễu nhìn nhau, rõ ràng đã biết chuyện không thể đùa
Lê Dương Hùng lúc này bỗng nhiên gõ gậy xuống đất một tiếng
"Cộp!"
"Nói thẳng, gần đây ở huyện chúng ta xuất hiện một vị thuật pháp đại sư, tuổi còn trẻ, theo tôi điều tra được biết cậu ta vẫn là học sinh phổ thông của trường Nguyễn Trãi!"
"Một vị đại sư? Cái này đúng là không thể đùa được, bất quá ở đây không phải có hai người khác sao? Sư phụ của Chu Thái cùng một người khác, họ cũng là đại sư nhưng không dám gây sự chẳng phải vì kiêng kị chúng ta sao?" Nguyễn Trình Chiễu có chút khó hiểu liền hỏi
Mà lúc này đột nhiên Trần Thanh An cười ha hả lên nói
"Cậu không nghe lão Hùng nói sao? Tuổi còn trẻ a..."
"Hả?"
Nguyễn Trình Chiễu có chút ngốc, nhưng sau đó dường như nhận ra sự khác biệt, lập tức ngạc nhiên gần như hoảng lên
"Chẳng lẽ là thiên tài kiệt xuất!"
"Phải, tôi vừa đem chuyện này cấp lên cấp trên, cấp trên đưa lệnh xuống, cậu có muốn biết là lệnh gì không?"
Hồ Bắc hơi đùa hỏi Nguyễn Trình Chiễu, Nguyễn Trình Chiễu cũng gật đầu
"Lệnh của cấp trên nói, từ nay trở đi Võ đại sư sẽ được chính phủ bảo vệ, ai cũng không được phép xúc phạm, còn được ban quân hàm thiếu tướng đặc ân, kẻ nào chống đối chính là mang tội phản quốc, phán tử!"
Trần Thanh An và Nguyễn Trình Chiễu nghe xong trợn mắt há hốc mồm, các binh sĩ đứng nghe gần đó thì không hiểu, chỉ có Hồ Phong Kiến có chút kiến thức, cũng lập tức kinh hãi
Thiếu tướng đặc ân! Đây là chuyện gì?
Hồ Phong Kiến từng nghe nói, thiếu tướng đặc ân chính là so với thiếu tướng bình thường hơn bậc, hơn nữa còn được quốc gia ưu đãi bảo vệ, được xem như là thiên tài báu vật của đất nước
Bất quá từ 100 năm trước vị thiên tài thiếu tướng đặc ân kia ngã xuống, đến nay chưa có ai nhận được chức vụ này
"Đây là chuyện gì a?" Hồ Phong Kiến trong lòng mơ hồ
Mà Trần Thanh An thì nhận ra mình có vẻ lố, thu mắt lại than thở nói
"Thì ra là vậy, hèn chi lão nói tôi không thể chọc nổi, haha! Thiếu tướng đặc ân nha!"
Nguyễn Trình Chiễu cũng xấu hổ thu liễm vẻ mặt trước đó, liền muốn hỏi tên
"Vậy thiếu tướng ông gọi là Võ đại sư, cậu ta họ Võ sao? Hình như trước nay tôi chưa từng nghe nói có vị đại sư nào họ Võ, chẳng lẽ từ thủ đô đến?"
Lê Dương Hùng phất tay, Hồ Bắc tiếp theo nói
"Không phải người ở Hà Nội, là ở huyện chúng ta, tỉnh chúng ta. Cậu ta vừa xuất thế gần đây, chữa trị hết Tà Ma Chu Pháp cho lão Hùng, còn kết nối lại kinh mạch cho cháu của lão. Hơn nữa, một niệm đánh bại Chu Thái thuật sư trung kỳ đỉnh phong!"
Nguyễn Trình Chiễu nghe nói thì lần nữa ngây ngốc, bất quá ông có chút khó hiểu
"Chu Thái cũng chỉ là trung kỳ đỉnh phong, chẳng phải họ Võ kia đánh bại nên nói hậu kỳ sao? Tại sao lại có thể là đại sư?"
Hồ Bắc cũng biết, Nguyễn Trình Chiễu đang không tin, ông cũng chỉ biết thở dài thuật lại mọi chuyện
"Cậu nghĩ một vị thuật sư trung kỳ dễ bị đánh bại một chiêu vậy ư? Cho dù thuật sư hậu kỳ đỉnh phong cũng khó, khó lắm. Bất quá Võ đại sư có lực lượng của đại sư cho nên có thể một niệm bại Chu Thái, tôi tận mắt nhìn thấy cậu ta triệu hoán lôi đình, cực kỳ khủng bố, so với lôi đình của Chu Thái thì giống như thần lôi nhìn xuống một đứa trẻ, đến cả tôi đứng xa xa cũng đau rát cả da thịt, cậu nghĩ thuật sư hậu kỳ có thể uy năng vậy sao?"
Hồ Bắc nói mà vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ cùng với kinh hãi
Trần Thanh An cũng gật đầu nói
"Lão Bắc tuy là võ giả, nhưng so với Chu Thái còn mạnh hơn, bản thân lão là võ giả hậu kỳ đỉnh phong cách tông sư chỉ một bước, mà còn cảm nhận được áp lực như vậy. Chắc chắn Võ đại sư đúng là đại sư rồi!"
Nguyễn Trình Chiễu lúc này đã hiểu, đại sư tương đương tông sư, không thể nhục. Mà vị đại sư này còn quá trẻ được quốc gia bảo vệ, ai có thể trêu nổi? Quốc gia còn phải nâng người ta như nâng trứng, ngươi có thể làm gì?
Nguyễn Trình Chiễu lúc này cũng cười khổ, bốn ông cụ nhìn nhau cười cười, trong lòng có chung suy nghĩ
Thiếu tướng đặc ân a, yêu nghiệt thiên tài là đây chứ đâu?
Bất quá hiện tại họ không để ý, bản thân đang đứng gần vị thiếu tướng đặc ân yêu nghiệt kia, mà vị yêu nghiệt đó vừa bị cấp dưới của họ bắt đem về thẩm tra, hơn nữa đang được xem là nghi phạm vượt ngục, nếu như mấy người Lê Dương Hùng nhìn thấy, sẽ cho mọi người nhìn phản ứng của mấy lão như thế nào?
Bốn ông lão xế chiều vui vẻ trò chuyện hỏi thăm sức khỏe, là bạn bè lâu ngày gặp lại cũng thành hội bô lão, bất quá trong bốn người thì Nguyễn Trình Chiễu có thể nói là trẻ nhất
"Lâu ngày không gặp, bây giờ cậu đã là phó chủ tịch huyện rồi sao? Không tồi nha!" Lê Dương Hùng nhìn thấy huy hiệu trên ngực áo của Nguyễn Trình Chiễu, lập tức khen ngợi
Mà Nguyễn Trình Chiễu được khen vẻ mặt có chút ửng hồng, ông cười thẹn thùng khiêm tốn đáp
"Nếu không nhờ có ông đề cử thì tôi không được như bây giờ, đều nhờ ông cả"
"Haha, không cần khách sáo. Lão già tôi chỉ đề cử mà thôi, còn lên được chức vụ như bây giờ chính là nổ lực của cậu!" Lê Dương Hùng cười sảng khoái phất tay
Hai người Trần Thanh An với Hồ Bắc cũng nhìn nhau cười, ở đây Nguyễn Trình Chiễu chính là đàn em của họ, có thể nói 40 năm về trước chính là như vậy, và hiện tại vẫn là vậy, mãi không thay đổi.
Binh sĩ nhìn thấy vị phó chủ tịch vậy mà đối với hai người mới tới lễ phép, có chút nghi ngờ không hiểu
"Hai người kia là ai thế? Tại sao phó chủ tịch lại khép nép như học sinh gặp thầy cô?" liền có một người mới hỏi
"Là do mày mới vào không biết, người chống gậy là Lê Dương Hùng đại tá về hưu, còn ông lão mặc quân phục cũng là Hồ Bắc thượng tá trong quân đội, họ đều là những người có công với nhà nước, còn uy chấn cả thành phố Tây Ninh, không thể đắc tội!"
Người mới hỏi thì có người cũ giải thích, bất quá bây giờ không ai còn để ý đến hai người Anh Kiệt và Hồ Phong Kiến, tất cả ánh mắt đều rơi vào bốn ông cụ
Lê Dương Hùng chào hỏi xong, đột nhiên sắc mặt nghiêm nghị rồi thở dài
Trần Thanh An nắm bắt nhanh nhất, cũng làm ra vẻ mặt nghiêm túc hỏi
"Bộ có chuyện gì sao? Hôm nay lão đến đây chắc không mang đến tin tốt lành gì đâu nhỉ?"
Trần Thanh An và Lê Dương Hùng ngày xưa là bạn học, tuổi bằng nhau bất quá họ khi trưởng thành mỗi người tách ra hai hướng khác nhau, một người gia nhập quân đội theo truyền thống gia đình, người còn lại là Trần Thanh An tự nổ lực tiến vào nhà nước, từng bước thăng lên thành lãnh đạo như bây giờ
Có đều họ là bạn, không cần phải khách sáo với nhau cho nên Trần Thanh An mới dám nói như thế, mà Lê Dương Hùng chỉ cười khổ, sau đó hít một hơi nói
"Có chuyện nhờ ông để ý, chuyện này nếu ông không quan tâm thì sau này có rắc rối thì cả tôi cũng không cứu được!"
"Nghiêm trọng như vậy?" Trần Thanh An sắc mặt có chút tái
Nguy cơ đến bản thân mà cả người trong quân đội cũng không giúp được, đây là tình huống gì? Trần Thanh An lập tức hiểu, nhất định là liên quan đến chuyện quốc gia
"Haha, không chỉ nghiêm trọng, mà còn có nguy hiểm" Hồ Bắc cũng cười lên nói, bất quá trong lời nói của ông có sự cảnh báo, Trần Thanh An cùng Nguyễn Trình Chiễu nhìn nhau, rõ ràng đã biết chuyện không thể đùa
Lê Dương Hùng lúc này bỗng nhiên gõ gậy xuống đất một tiếng
"Cộp!"
"Nói thẳng, gần đây ở huyện chúng ta xuất hiện một vị thuật pháp đại sư, tuổi còn trẻ, theo tôi điều tra được biết cậu ta vẫn là học sinh phổ thông của trường Nguyễn Trãi!"
"Một vị đại sư? Cái này đúng là không thể đùa được, bất quá ở đây không phải có hai người khác sao? Sư phụ của Chu Thái cùng một người khác, họ cũng là đại sư nhưng không dám gây sự chẳng phải vì kiêng kị chúng ta sao?" Nguyễn Trình Chiễu có chút khó hiểu liền hỏi
Mà lúc này đột nhiên Trần Thanh An cười ha hả lên nói
"Cậu không nghe lão Hùng nói sao? Tuổi còn trẻ a..."
"Hả?"
Nguyễn Trình Chiễu có chút ngốc, nhưng sau đó dường như nhận ra sự khác biệt, lập tức ngạc nhiên gần như hoảng lên
"Chẳng lẽ là thiên tài kiệt xuất!"
"Phải, tôi vừa đem chuyện này cấp lên cấp trên, cấp trên đưa lệnh xuống, cậu có muốn biết là lệnh gì không?"
Hồ Bắc hơi đùa hỏi Nguyễn Trình Chiễu, Nguyễn Trình Chiễu cũng gật đầu
"Lệnh của cấp trên nói, từ nay trở đi Võ đại sư sẽ được chính phủ bảo vệ, ai cũng không được phép xúc phạm, còn được ban quân hàm thiếu tướng đặc ân, kẻ nào chống đối chính là mang tội phản quốc, phán tử!"
Trần Thanh An và Nguyễn Trình Chiễu nghe xong trợn mắt há hốc mồm, các binh sĩ đứng nghe gần đó thì không hiểu, chỉ có Hồ Phong Kiến có chút kiến thức, cũng lập tức kinh hãi
Thiếu tướng đặc ân! Đây là chuyện gì?
Hồ Phong Kiến từng nghe nói, thiếu tướng đặc ân chính là so với thiếu tướng bình thường hơn bậc, hơn nữa còn được quốc gia ưu đãi bảo vệ, được xem như là thiên tài báu vật của đất nước
Bất quá từ 100 năm trước vị thiên tài thiếu tướng đặc ân kia ngã xuống, đến nay chưa có ai nhận được chức vụ này
"Đây là chuyện gì a?" Hồ Phong Kiến trong lòng mơ hồ
Mà Trần Thanh An thì nhận ra mình có vẻ lố, thu mắt lại than thở nói
"Thì ra là vậy, hèn chi lão nói tôi không thể chọc nổi, haha! Thiếu tướng đặc ân nha!"
Nguyễn Trình Chiễu cũng xấu hổ thu liễm vẻ mặt trước đó, liền muốn hỏi tên
"Vậy thiếu tướng ông gọi là Võ đại sư, cậu ta họ Võ sao? Hình như trước nay tôi chưa từng nghe nói có vị đại sư nào họ Võ, chẳng lẽ từ thủ đô đến?"
Lê Dương Hùng phất tay, Hồ Bắc tiếp theo nói
"Không phải người ở Hà Nội, là ở huyện chúng ta, tỉnh chúng ta. Cậu ta vừa xuất thế gần đây, chữa trị hết Tà Ma Chu Pháp cho lão Hùng, còn kết nối lại kinh mạch cho cháu của lão. Hơn nữa, một niệm đánh bại Chu Thái thuật sư trung kỳ đỉnh phong!"
Nguyễn Trình Chiễu nghe nói thì lần nữa ngây ngốc, bất quá ông có chút khó hiểu
"Chu Thái cũng chỉ là trung kỳ đỉnh phong, chẳng phải họ Võ kia đánh bại nên nói hậu kỳ sao? Tại sao lại có thể là đại sư?"
Hồ Bắc cũng biết, Nguyễn Trình Chiễu đang không tin, ông cũng chỉ biết thở dài thuật lại mọi chuyện
"Cậu nghĩ một vị thuật sư trung kỳ dễ bị đánh bại một chiêu vậy ư? Cho dù thuật sư hậu kỳ đỉnh phong cũng khó, khó lắm. Bất quá Võ đại sư có lực lượng của đại sư cho nên có thể một niệm bại Chu Thái, tôi tận mắt nhìn thấy cậu ta triệu hoán lôi đình, cực kỳ khủng bố, so với lôi đình của Chu Thái thì giống như thần lôi nhìn xuống một đứa trẻ, đến cả tôi đứng xa xa cũng đau rát cả da thịt, cậu nghĩ thuật sư hậu kỳ có thể uy năng vậy sao?"
Hồ Bắc nói mà vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ cùng với kinh hãi
Trần Thanh An cũng gật đầu nói
"Lão Bắc tuy là võ giả, nhưng so với Chu Thái còn mạnh hơn, bản thân lão là võ giả hậu kỳ đỉnh phong cách tông sư chỉ một bước, mà còn cảm nhận được áp lực như vậy. Chắc chắn Võ đại sư đúng là đại sư rồi!"
Nguyễn Trình Chiễu lúc này đã hiểu, đại sư tương đương tông sư, không thể nhục. Mà vị đại sư này còn quá trẻ được quốc gia bảo vệ, ai có thể trêu nổi? Quốc gia còn phải nâng người ta như nâng trứng, ngươi có thể làm gì?
Nguyễn Trình Chiễu lúc này cũng cười khổ, bốn ông cụ nhìn nhau cười cười, trong lòng có chung suy nghĩ
Thiếu tướng đặc ân a, yêu nghiệt thiên tài là đây chứ đâu?
Bất quá hiện tại họ không để ý, bản thân đang đứng gần vị thiếu tướng đặc ân yêu nghiệt kia, mà vị yêu nghiệt đó vừa bị cấp dưới của họ bắt đem về thẩm tra, hơn nữa đang được xem là nghi phạm vượt ngục, nếu như mấy người Lê Dương Hùng nhìn thấy, sẽ cho mọi người nhìn phản ứng của mấy lão như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.