Trùng Sinh Nữ Phụ Được Chuyển Kiếp
Chương 111: Hang đá và hồ nước
Jenny
30/06/2017
Tiếng nước nhỏ xuống
mặt đá đen toả ra khí lạnh trong không gian im ắng, có một cậu bé người
lấm lem, nhem nhuốc bởi máu do những trận đòn roi tra tấn khủng bố, tóc
tai cậu tán loạn, xơ cứng, đầu cậu cúi gằm xuống nếu không phải do lồng
ngực còn phập phồng thì ai nhìn qua cũng tưởng là đã chết.
Hai tay cậu bị trói treo ngang ra hai bên trên mặt động, chân buông thõng, vì dây trói quá lâu mà hai bàn tay đã gần như tím tái mất cảm giác.
Cảm nhận có người tới gần, biết là ai, bờ vai cậu run rẩy một chút nghênh đón trận đòn tiếp theo.
"Sao hả ?!"
Chu Ái Lan thong dong bước từng nhịp đến chỗ Minh Nhiễm đang gần như thoi thóp, ả nở nụ cười
"Tao đã muốn trừng phạt mày không biết điều từ lâu rồi. Cả kiếp trước hay kiếp này, mày đều đáng ghét như nhau"
Ả đưa tay trái xuống sàn đá, tức thì vô số dây leo đen xì hắc ám mọc lên nhanh chóng thành bàn đỡ đưa Chu Ái Lan lên cao, ả đứng ngang với Minh Nhiễm, bóp lấy cằm cậu bé nâng lên đối diện với mình, cười gằn "Ranh con, mày dám ở cạnh Minh Tuyền của tao, dám chạm vào em ấy, nói chuyện với em ấy. Cái thứ từng gây đau đớn cho em ấy như mày lấy tư cách gì mà làm khế ước bảo vệ Minh Tuyền hửm? Cũng chỉ là con chó rách trốn chui trốn nhủi ở phòng thí nghiệm của tao mà thôi"
Dứt lời, tức thì dây leo nở hoa Tinh Lệ trắng muốt mọc ra từ bàn tay Chu Ái Lan quấn quanh cổ Minh Nhiễm, siết lấy thật chặt.
Cậu chẳng buồn vùng vẫy, chỉ thở hắt ra những hơi đứt quãng, nhắm mắt lại đợi chờ sự giải thoát. Chu Ái Lan siết cho đến khi cảm nhận sự sống của cậu dần tắt mới buông lỏng ra nhảy xuống dưới đất. Ả cất giọng hờ hững:
"Khi nào ta bắt được Minh Tuyền và giam lại, lúc đó ta sẽ giết ngươi trước mặt em ấy. Không chỉ riêng ngươi, ta sẽ bắt cả Nam Cung Lãnh Dạ, Cố Diệp Ninh, và cả cái thân thể Chu Nhi này. Ta sẽ giết từng người một báo thù cho Minh Tuyền, để em ấy biết rằng trên đời này ngoài ta ra chẳng có ai có thể bao dung, che chở và yêu thương em ấy hơn ta cả.
Tất cả lũ mang hình dáng con người đó đều ghê tởm và ích kỷ."
Nghe đến đó, thân thể của Lăng hộ vệ run lên rất nhỏ, hắn ở bên Chu Ái Lan lâu rồi, hắn hiểu kế hoạch của cô. Hắn từng thề sẽ một lòng trung thành và nghe theo mọi mệnh lệnh của cô không nửa câu hỏi, thế nhưng bây giờ cô lại nói sẽ huỷ đi thân thể của Ái Lan. Vậy hắn phải làm sao đây.
Chu Ái Lan nhìn ra biến hoá của hộ vệ, ả cười khẽ.
Dáng đi phát ra 7 phần mê hoặc chậm rãi lại gần Lăng hộ vệ, ả quàng cánh tay vào sau gáy hắn, dựa đầu vào vai hắn, môi kề gần cổ hắn thầm thì "Sao hả? Nghe thấy ta định giết cô gái này ngươi đau lòng à?
Ha ha ... Lăng, là người của ta, dù bây giờ ta có nói ngươi phải dùng thanh kiếm này đâm vào trái tim ta, ngươi cũng phải làm... Hiểu chưa ?!"
Hắn giữ nguyên biểu cảm lạnh băng như cũ, gật đầu thay câu trả lời. Chu Ái Lan hài lòng hôn một cái phớt qua má hắn, cười khúc khích thích thú "Nuôi ngươi lớn đến bằng ngần này, nếu không phải trong lòng ta chỉ có em ấy thì ta đã ăn sạch ngươi rồi đó a~ Tiểu Lăng~"
Lăng hộ vệ mặt không đổi sắc như đã quá quen với thái độ này của Chu Ái Lan, hắn nhẹ giọng "Chỉ cần Hi tiểu thư không làm gì Ái Lan và thả cho cô ấy cuộc sống vô lo vô nghĩ, mạng sống này của tôi chính là của ngài, tuỳ ngài định đoạt"
Chu Ái Lan bĩu môi "Lại học được mấy cái thứ ngôn lù này ở đâu rồi. Đừng có tỏ thái độ mặc người ngắt hái như vậy với ta.
Chỉ cần bắt được em ấy và kế hoạch thành công, thân thể này sẽ trả ngươi"
Ngẫm nghĩ một lúc, ả nói tiếp "Bây giờ thì tiếp tục đùa giỡn với mấy kẻ Lam Dực đi, em ấy sẽ tự động đến nhanh thôi"
Nói đoạn, Chu Ái Lan quay gót bỏ đi. Lăng hộ vệ lập tức đi theo sau, bỗng dưng hắn cảm nhận được gì đó, liền dừng lại quan sát. Nhưng qua một lúc lâu vẫn chẳng có gì dị thường ngoại trừ hồ nước của con súc sinh kia thỉnh thoảng nổi bọt khí, hắn đành đóng cửa đá lại rồi biến mất.
Ngay khi không gian chìm vào trong bóng tối, một bóng dáng từ dưới mặt nước trồi lên, nhanh nhẹn phi đến chỗ Minh Nhiễm. Cảm nhận khí tức quen thuộc, Minh Nhiễm khó nhọc ngẩng đầu lên, tuy vẻ mặt không biểu hiện ra ngoài nhưng ánh mắt lại hiện lên thoáng kinh ngạc vui mừng.
Diệp An nâng gương mặt cậu bé lên xoa nắn lau lau vết bẩn, trợn mắt nhỏ giọng mắng "Cái gì vậy hả? Sao lại tàn tạ thế này? Cmn ta mất công vỗ béo mi trắng trẻo để phá hoại thành như vậy?"
Minh Nhiễm mím môi mặt xụ xuống, trong mắt Diệp An thì cô có thể nhìn thấy hai cái tai như tai chó đang cụp xuống tỏ vẻ đáng thương uỷ khuất vô cùng, cô vỗ vỗ đầu "Ngoan, khóc cái gì, ai đánh ngươi bổn tiểu thư sẽ tính sổ cả"
Minh Nhiễm : .... ( ̄︿ ̄)
"Sao tiểu thư vào được đây" Minh Nhiễm giọng khản đặc do bị hành hạ và siết cổ quá nhiều, nói được một câu hoàn chỉnh cậu bé cũng phải hắng giọng và ho mấy lần. Diệp An nắm tay vào hai bên xích trói vận động Băng hệ đóng băng chỗ tiếp xúc với tay cô cho nó giòn đi, sau đó biến ra lưỡi dao sắc bén cắt phăng một tiếng, đỡ lấy cậu bé rồi tiếp đất. Cô thở dài "Đồ Đổng gia để lại ta đang theo ông nội học tập cách sử dụng. Thực ra đây là phân thân của ta thôi nên không thể mang ngươi theo được. Biết tìm đường thoát chứ?"
Minh Nhiễm gật đầu. Cậu bé thoáng nhìn thấy hai cánh tay cô vết thương cũ do đánh nhau với Diệp Môn gây ra chưa lành đã có thêm vết mới, cậu liền hỏi "Tay tiểu thư sao vậy? Có phải tang thi tấn công Diệp gia làm tiểu thư bị thương không?"
Diệp An nghe Minh Nhiễm hỏi, cô đưa tay lên nhìn nhìn "Cái này hả?" Dừng một lúc như có điều suy nghĩ, cô bặm môi "Ông nội đánh đó, tại vì suy nghĩ của ta tiêu cực quá không học được nên ông mới vụt cho vài cái để tỉnh ra"
Cô lấy khăn tay chấm nước lau qua gương mặt của Minh Nhiễm, mỉm cười "Ngươi yên tâm, ta đã biết phải làm gì rồi. Ông nội quả là một bách khoa toàn thư sống, cái gì cũng biết. Ta sẽ đến Đông Đại Lục sớm thôi, ngươi đi tìm Nam Cung Lãnh Dịch và quay về đi. Ta sẽ tự giải quyết"
Minh Nhiễm thấy cô đứng dậy chuẩn bị đi liền níu lấy tay cô sốt sắng "Vậy người định làm gì? Cô ta rất mạnh, đã sắp đạt cấp bậc lãnh chủ rồi, nếu tiểu thư và chủ nhân hợp sức tỷ lệ thắng cũng rất thấp"
Diệp An vỗ vỗ mu bàn tay cậu bé trấn an "Ta nói ngươi yên tâm chính là ngươi nên yên tâm. Mới có mười mấy tuổi đầu không nên suy nghĩ nhiều. Mau thoát khỏi đây đi, ta quay về Truyền Tống trận khởi điểm đây"
Nói xong Diệp An quay người di chuyển ra phía hồ nước, nơi làm vật dẫn có thuộc tính dị năng của cô để làm cửa không gian nhảy đến đây. Minh Nhiễm rụt rè "Tiểu ... tiểu thư"
Diệp An quay đầu lại "Sao?"
"Bách khoa toàn thư là gì?"
Diệp An: ...
Quả là nên phổ cập giáo dục lại cho thằng nhỏ này. Chẳng có tí phối hợp nào với câu chuyện của cô mà.
Hai tay cậu bị trói treo ngang ra hai bên trên mặt động, chân buông thõng, vì dây trói quá lâu mà hai bàn tay đã gần như tím tái mất cảm giác.
Cảm nhận có người tới gần, biết là ai, bờ vai cậu run rẩy một chút nghênh đón trận đòn tiếp theo.
"Sao hả ?!"
Chu Ái Lan thong dong bước từng nhịp đến chỗ Minh Nhiễm đang gần như thoi thóp, ả nở nụ cười
"Tao đã muốn trừng phạt mày không biết điều từ lâu rồi. Cả kiếp trước hay kiếp này, mày đều đáng ghét như nhau"
Ả đưa tay trái xuống sàn đá, tức thì vô số dây leo đen xì hắc ám mọc lên nhanh chóng thành bàn đỡ đưa Chu Ái Lan lên cao, ả đứng ngang với Minh Nhiễm, bóp lấy cằm cậu bé nâng lên đối diện với mình, cười gằn "Ranh con, mày dám ở cạnh Minh Tuyền của tao, dám chạm vào em ấy, nói chuyện với em ấy. Cái thứ từng gây đau đớn cho em ấy như mày lấy tư cách gì mà làm khế ước bảo vệ Minh Tuyền hửm? Cũng chỉ là con chó rách trốn chui trốn nhủi ở phòng thí nghiệm của tao mà thôi"
Dứt lời, tức thì dây leo nở hoa Tinh Lệ trắng muốt mọc ra từ bàn tay Chu Ái Lan quấn quanh cổ Minh Nhiễm, siết lấy thật chặt.
Cậu chẳng buồn vùng vẫy, chỉ thở hắt ra những hơi đứt quãng, nhắm mắt lại đợi chờ sự giải thoát. Chu Ái Lan siết cho đến khi cảm nhận sự sống của cậu dần tắt mới buông lỏng ra nhảy xuống dưới đất. Ả cất giọng hờ hững:
"Khi nào ta bắt được Minh Tuyền và giam lại, lúc đó ta sẽ giết ngươi trước mặt em ấy. Không chỉ riêng ngươi, ta sẽ bắt cả Nam Cung Lãnh Dạ, Cố Diệp Ninh, và cả cái thân thể Chu Nhi này. Ta sẽ giết từng người một báo thù cho Minh Tuyền, để em ấy biết rằng trên đời này ngoài ta ra chẳng có ai có thể bao dung, che chở và yêu thương em ấy hơn ta cả.
Tất cả lũ mang hình dáng con người đó đều ghê tởm và ích kỷ."
Nghe đến đó, thân thể của Lăng hộ vệ run lên rất nhỏ, hắn ở bên Chu Ái Lan lâu rồi, hắn hiểu kế hoạch của cô. Hắn từng thề sẽ một lòng trung thành và nghe theo mọi mệnh lệnh của cô không nửa câu hỏi, thế nhưng bây giờ cô lại nói sẽ huỷ đi thân thể của Ái Lan. Vậy hắn phải làm sao đây.
Chu Ái Lan nhìn ra biến hoá của hộ vệ, ả cười khẽ.
Dáng đi phát ra 7 phần mê hoặc chậm rãi lại gần Lăng hộ vệ, ả quàng cánh tay vào sau gáy hắn, dựa đầu vào vai hắn, môi kề gần cổ hắn thầm thì "Sao hả? Nghe thấy ta định giết cô gái này ngươi đau lòng à?
Ha ha ... Lăng, là người của ta, dù bây giờ ta có nói ngươi phải dùng thanh kiếm này đâm vào trái tim ta, ngươi cũng phải làm... Hiểu chưa ?!"
Hắn giữ nguyên biểu cảm lạnh băng như cũ, gật đầu thay câu trả lời. Chu Ái Lan hài lòng hôn một cái phớt qua má hắn, cười khúc khích thích thú "Nuôi ngươi lớn đến bằng ngần này, nếu không phải trong lòng ta chỉ có em ấy thì ta đã ăn sạch ngươi rồi đó a~ Tiểu Lăng~"
Lăng hộ vệ mặt không đổi sắc như đã quá quen với thái độ này của Chu Ái Lan, hắn nhẹ giọng "Chỉ cần Hi tiểu thư không làm gì Ái Lan và thả cho cô ấy cuộc sống vô lo vô nghĩ, mạng sống này của tôi chính là của ngài, tuỳ ngài định đoạt"
Chu Ái Lan bĩu môi "Lại học được mấy cái thứ ngôn lù này ở đâu rồi. Đừng có tỏ thái độ mặc người ngắt hái như vậy với ta.
Chỉ cần bắt được em ấy và kế hoạch thành công, thân thể này sẽ trả ngươi"
Ngẫm nghĩ một lúc, ả nói tiếp "Bây giờ thì tiếp tục đùa giỡn với mấy kẻ Lam Dực đi, em ấy sẽ tự động đến nhanh thôi"
Nói đoạn, Chu Ái Lan quay gót bỏ đi. Lăng hộ vệ lập tức đi theo sau, bỗng dưng hắn cảm nhận được gì đó, liền dừng lại quan sát. Nhưng qua một lúc lâu vẫn chẳng có gì dị thường ngoại trừ hồ nước của con súc sinh kia thỉnh thoảng nổi bọt khí, hắn đành đóng cửa đá lại rồi biến mất.
Ngay khi không gian chìm vào trong bóng tối, một bóng dáng từ dưới mặt nước trồi lên, nhanh nhẹn phi đến chỗ Minh Nhiễm. Cảm nhận khí tức quen thuộc, Minh Nhiễm khó nhọc ngẩng đầu lên, tuy vẻ mặt không biểu hiện ra ngoài nhưng ánh mắt lại hiện lên thoáng kinh ngạc vui mừng.
Diệp An nâng gương mặt cậu bé lên xoa nắn lau lau vết bẩn, trợn mắt nhỏ giọng mắng "Cái gì vậy hả? Sao lại tàn tạ thế này? Cmn ta mất công vỗ béo mi trắng trẻo để phá hoại thành như vậy?"
Minh Nhiễm mím môi mặt xụ xuống, trong mắt Diệp An thì cô có thể nhìn thấy hai cái tai như tai chó đang cụp xuống tỏ vẻ đáng thương uỷ khuất vô cùng, cô vỗ vỗ đầu "Ngoan, khóc cái gì, ai đánh ngươi bổn tiểu thư sẽ tính sổ cả"
Minh Nhiễm : .... ( ̄︿ ̄)
"Sao tiểu thư vào được đây" Minh Nhiễm giọng khản đặc do bị hành hạ và siết cổ quá nhiều, nói được một câu hoàn chỉnh cậu bé cũng phải hắng giọng và ho mấy lần. Diệp An nắm tay vào hai bên xích trói vận động Băng hệ đóng băng chỗ tiếp xúc với tay cô cho nó giòn đi, sau đó biến ra lưỡi dao sắc bén cắt phăng một tiếng, đỡ lấy cậu bé rồi tiếp đất. Cô thở dài "Đồ Đổng gia để lại ta đang theo ông nội học tập cách sử dụng. Thực ra đây là phân thân của ta thôi nên không thể mang ngươi theo được. Biết tìm đường thoát chứ?"
Minh Nhiễm gật đầu. Cậu bé thoáng nhìn thấy hai cánh tay cô vết thương cũ do đánh nhau với Diệp Môn gây ra chưa lành đã có thêm vết mới, cậu liền hỏi "Tay tiểu thư sao vậy? Có phải tang thi tấn công Diệp gia làm tiểu thư bị thương không?"
Diệp An nghe Minh Nhiễm hỏi, cô đưa tay lên nhìn nhìn "Cái này hả?" Dừng một lúc như có điều suy nghĩ, cô bặm môi "Ông nội đánh đó, tại vì suy nghĩ của ta tiêu cực quá không học được nên ông mới vụt cho vài cái để tỉnh ra"
Cô lấy khăn tay chấm nước lau qua gương mặt của Minh Nhiễm, mỉm cười "Ngươi yên tâm, ta đã biết phải làm gì rồi. Ông nội quả là một bách khoa toàn thư sống, cái gì cũng biết. Ta sẽ đến Đông Đại Lục sớm thôi, ngươi đi tìm Nam Cung Lãnh Dịch và quay về đi. Ta sẽ tự giải quyết"
Minh Nhiễm thấy cô đứng dậy chuẩn bị đi liền níu lấy tay cô sốt sắng "Vậy người định làm gì? Cô ta rất mạnh, đã sắp đạt cấp bậc lãnh chủ rồi, nếu tiểu thư và chủ nhân hợp sức tỷ lệ thắng cũng rất thấp"
Diệp An vỗ vỗ mu bàn tay cậu bé trấn an "Ta nói ngươi yên tâm chính là ngươi nên yên tâm. Mới có mười mấy tuổi đầu không nên suy nghĩ nhiều. Mau thoát khỏi đây đi, ta quay về Truyền Tống trận khởi điểm đây"
Nói xong Diệp An quay người di chuyển ra phía hồ nước, nơi làm vật dẫn có thuộc tính dị năng của cô để làm cửa không gian nhảy đến đây. Minh Nhiễm rụt rè "Tiểu ... tiểu thư"
Diệp An quay đầu lại "Sao?"
"Bách khoa toàn thư là gì?"
Diệp An: ...
Quả là nên phổ cập giáo dục lại cho thằng nhỏ này. Chẳng có tí phối hợp nào với câu chuyện của cô mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.