Chương 2: Anh hai
Mỉm cười WR
19/12/2015
Nhưng Ninh Vân Hoan đời trước đã bị hắn làm cho phải chịu không ít cực khổ, hơn nữa cô còn là em gái ruột của hắn, nên đối với vẻ ngoài của Ninh Vân Thành, nửa điểm cô cũng không để ý. Nhìn hắn tựa vào cửa xe cầm nước uống, cô bình tĩnh nói:
"Đi dạo phố."
"Anh đưa cô đi." Nghe Ninh Vân Hoan trả lời, Ninh Vân Thành cũng không hỏi nhiều, đi vài bước đem cửa ghế phụ mở ra, hướng Ninh Vân Hoan hất cằm: "Lên xe."
"Chính em đi là được rồi." Ninh Vân Hoan không lên xe, ngược lại lui về phía sau hai bước. Cô và Ninh Vân Thành không phải anh em tốt gì, cũng không muốn diễn anh em tình thâm gì cả, quá nhiệt tình đi!
Đời trước vì lo cho kết cục của mình, Ninh Vân Hoan luôn muốn cải thiện quan hệ với người anh hai này, không ngờ cuối cùng cái Ninh Vân Thành trả lại cô chỉ làm cô muốn hung hăng tát hắn một bạt tai. Mí mắt Ninh Vân Hoan hạ xuống, giấu lãnh ý bên trong lại.
Chân mày Ninh Vân Thành nhíu lại, hắn luôn không hiểu đứa em gái có chút im lặng này của mình, bộ dạng người Ninh gia đều không kém, đứa em này cũng vậy, thậm chí còn không kém những ngôi sao nhỏ trong công ty, chân dài eo thon, dáng người cũng có lồi có lõm, chỉ là tính cách lại làm hắn cực kì không thích. Bình thường nghiêm trang thì thôi, lại còn kiêu ngạo mười phần, giống với Ninh ba, làm người nghiêm túc không hay nói giỡn, cùng hắn thích ra ngoài chơi bời quả thực khác biệt một trời một vực, bởi vậy dù hắn có một em gái, bạn bè của hắn lại không ai biết đến.
"Bên này hầu như không có xe, ba mẹ cũng đã đi ra ngoài rồi, trời nắng vậy cô chỉ đi bằng hai chân mà đi ra ngoài sao?" Ninh Vân Thành có chút không kiên nhẫn, vỗ vỗ cửa xe, ý bảo Ninh Vân Hoan bước lại.
Ngẫm lại hắn nói cũng đúng, tuy không thích Ninh Vân Thành cũng không nên làm khổ chính mình. Ninh Vân Hoan suy tư một chút, rồi mới thu mắt đi qua hướng Ninh Vân Thành: "Vậy làm phiền anh."
Vốn nghĩ đến tính cách Ninh Vân Hoan bị hắn nói như vậy sẽ nổi giận không đi nữa, thậm chí có khả năng gọi điện thoại mách Ninh ba, ai ngờ cô lại đồng ý. Ninh Vân Thành kéo kéo khoé miệng, trong lòng hiện lên hai chữ "quái thai", thấy cô ngồi trong xe, hắn mới đóng cửa lại, bản thân cũng ngồi lên.
Hai anh em không nói chuyện, Ninh Vân Hoan bình thường đều lạnh nhạt như vậy, Ninh vân Thành lại tò mò vì sao cô không hỏi hắn về nhà để làm gì. Trong trí nhớ trước đây Ninh Vân Hoan cũng im lặng, im lặng giống như không tồn tại, hắn vừa nghĩ, vừa quay qua nhìn cô, đúng lúc Ninh Vân Hoan buông mắt xuống, nửa mặt xinh đẹp, so với nghệ sĩ của công ty còn hoàn mỹ hơn, đáng tiếc lại không nói một tiếng, nhìn vài lần, Ninh Vân Thành cũng tự thấy mất mặt, liền chuyên tâm lái xe.
Cửa trung tâm mua sắm thủ đô, Phó Viện đã đứng chờ ở bên kia, đến khi Ninh Vân Hoan mở miệng bảo Ninh Vân Thành dừng lại ngay cửa, mặt Ninh Vân Thành bình tĩnh, không nói tiếng nào xuống mở cửa xe cho Ninh Vân Hoan, hắn nhìn cô cười cười: "Đi dạo phố? Đủ tiền không?" Vừa nói, hắn liền lấy bóp da sau xe ra, ném cho Ninh Vân Hoan.
Hành động của hắn ngoài dự liệu của Ninh Vân Hoan, do dự một chút mới lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Em không muốn mua gì hết." Nói xong, cô liền xuống xe, Ninh Vân Thành lần đầu đưa tiền bị phụ nữ từ chối, hơn nữa lại là em gái hắn, sắc mặt liền có chút khó coi, hừ lạnh một tiếng, liền lái xe rời đi.
Ninh Vân Hoan đứng bên đường, khoé miệng hơi giật, sau đó mới chuẩn bị bước tới cửa trung tâm, Phó Viện đứng cạnh lúc này mới chạy tới tò mò hỏi: "Hoan Hoan, người đó là anh hai cậu hả?"
Là bạn bè nhiều năm, Phó Viện đương nhiên biết bạn tốt mình và anh hai có quan hệ không thân thiết như vậy, không ngờ Ninh Vân Thành còn có thể đưa cô ấy đến đây, có chút ngoài ý muốn: "Không nghĩ anh hai cậu vẫn thương cậu đó thôi, còn đưa cậu ra ngoài, tớ mà nói phải ra ngoài, em trai tớ chỉ lo chơi à." Phó Viện là trưởng nữ trong nhà, Phó gia coi như có chút tiền bạc, nếu thừa kế gia nghiệp đương nhiên là con trai nhỏ nhà họ Phó.
Phó gia trọng nam khinh nữ, thân phận Phó Viện ở Phó gia thực sự xấu hổ, cô lớn hơn Ninh Vân Hoan ba tháng, nay mới vừa mười tám mà Phó mẹ_ Khả phu nhân đã bắt đầu thay cô xem xét đối tượng đám hỏi, hy vọng có thể giúp nâng Phó gia lên một bước, vì vậy mà gần đây Phó Viện đều rất áp lực, cô luôn yên tĩnh, cũng không thích dạo phố, nhưng vì chuyện tìm kiếm đối tượng, bất đắc dĩ liền rủ Ninh Vân Hoan ra ngoài đi dạo.
Nghe lời nói Phó Viện, Ninh Vân Hoan cũng không biết trả lời thế nào, liền cười cười không nói. Thực ra tính Ninh Vân Hoan có chút kiêu căng tuỳ hứng, nhưng vì thay đổi vận mệnh, cô luôn phải giả trang chính mình thành có chút ngạo khí nhưng lại không tuỳ hứng, đôi lúc lại cực kì im lặng, Phó Viện cũng biết tính cách của cô, nên chỉ cười cho qua.
Hai người tuy là bạn tốt vài năm, nhưng lúc bình thường cũng không nói gì nhiều, thời tiết lúc này nóng nực, hai người vào trung tâm đi lòng vòng vài vòng, Ninh Vân Hoan nghĩ cũng sắp tới sinh nhật Ninh mẹ, cô nghĩ nên mua tặng bà một món đồ trang sức làm quà, Ninh gia tuy không phải nhà đại phú quý, nhưng Ninh ba luôn rất dung túng con gái, tiền tiêu vặt hàng tháng của cô đều nhiều, đời trước vì muốn tạo ấn tượng cho người khác, cô đem toàn bộ tiền tiêu vặt để nhận nuôi mười đứa trẻ, tài trợ tới cùng không ngờ thanh danh không có, ngược lại càng lớn đám trẻ càng đòi hòi nhiều, gây ra mâu thuẫn, liền hãm hại thanh danh cô, nói cô chỉ là mua chuộc danh tiếng, cuối cùng phá vỡ quan hệ hai bên.
Nghĩ đến những đứa trẻ lấy oán trả ơn đời trước, Ninh Vân Hoan không ngốc mà làm lại việc như vậy, nên tiền tiêu vặt của cô mấy tháng sau khi trọng sinh đều không có thất thoát mà nhiều hơn, nay cũng tới hơn năm vạn, nếu muốn mua vật phẩm xa xỉ là tất nhiên không đủ, nên chỉ có thể mua đồ trang sức bình thường tặng Ninh mẹ vậy.
Đời trước hay đời này, Ninh mẹ đối với Ninh Vân Hoan đều rất yêu thương, dù sao Ninh gia cũng chỉ có một đứa con gái, sau này với hoàn cảnh Ninh gia, chỉ sợ người Ninh Vân Hoan gả cũng phải môn đăng hộ đối, tình cảm mẹ con vẫn không đổi, bởi vậy lúc này Ninh Vân Hoan đương nhiên để sinh nhật Ninh mẹ trong lòng.
"Đi dạo phố."
"Anh đưa cô đi." Nghe Ninh Vân Hoan trả lời, Ninh Vân Thành cũng không hỏi nhiều, đi vài bước đem cửa ghế phụ mở ra, hướng Ninh Vân Hoan hất cằm: "Lên xe."
"Chính em đi là được rồi." Ninh Vân Hoan không lên xe, ngược lại lui về phía sau hai bước. Cô và Ninh Vân Thành không phải anh em tốt gì, cũng không muốn diễn anh em tình thâm gì cả, quá nhiệt tình đi!
Đời trước vì lo cho kết cục của mình, Ninh Vân Hoan luôn muốn cải thiện quan hệ với người anh hai này, không ngờ cuối cùng cái Ninh Vân Thành trả lại cô chỉ làm cô muốn hung hăng tát hắn một bạt tai. Mí mắt Ninh Vân Hoan hạ xuống, giấu lãnh ý bên trong lại.
Chân mày Ninh Vân Thành nhíu lại, hắn luôn không hiểu đứa em gái có chút im lặng này của mình, bộ dạng người Ninh gia đều không kém, đứa em này cũng vậy, thậm chí còn không kém những ngôi sao nhỏ trong công ty, chân dài eo thon, dáng người cũng có lồi có lõm, chỉ là tính cách lại làm hắn cực kì không thích. Bình thường nghiêm trang thì thôi, lại còn kiêu ngạo mười phần, giống với Ninh ba, làm người nghiêm túc không hay nói giỡn, cùng hắn thích ra ngoài chơi bời quả thực khác biệt một trời một vực, bởi vậy dù hắn có một em gái, bạn bè của hắn lại không ai biết đến.
"Bên này hầu như không có xe, ba mẹ cũng đã đi ra ngoài rồi, trời nắng vậy cô chỉ đi bằng hai chân mà đi ra ngoài sao?" Ninh Vân Thành có chút không kiên nhẫn, vỗ vỗ cửa xe, ý bảo Ninh Vân Hoan bước lại.
Ngẫm lại hắn nói cũng đúng, tuy không thích Ninh Vân Thành cũng không nên làm khổ chính mình. Ninh Vân Hoan suy tư một chút, rồi mới thu mắt đi qua hướng Ninh Vân Thành: "Vậy làm phiền anh."
Vốn nghĩ đến tính cách Ninh Vân Hoan bị hắn nói như vậy sẽ nổi giận không đi nữa, thậm chí có khả năng gọi điện thoại mách Ninh ba, ai ngờ cô lại đồng ý. Ninh Vân Thành kéo kéo khoé miệng, trong lòng hiện lên hai chữ "quái thai", thấy cô ngồi trong xe, hắn mới đóng cửa lại, bản thân cũng ngồi lên.
Hai anh em không nói chuyện, Ninh Vân Hoan bình thường đều lạnh nhạt như vậy, Ninh vân Thành lại tò mò vì sao cô không hỏi hắn về nhà để làm gì. Trong trí nhớ trước đây Ninh Vân Hoan cũng im lặng, im lặng giống như không tồn tại, hắn vừa nghĩ, vừa quay qua nhìn cô, đúng lúc Ninh Vân Hoan buông mắt xuống, nửa mặt xinh đẹp, so với nghệ sĩ của công ty còn hoàn mỹ hơn, đáng tiếc lại không nói một tiếng, nhìn vài lần, Ninh Vân Thành cũng tự thấy mất mặt, liền chuyên tâm lái xe.
Cửa trung tâm mua sắm thủ đô, Phó Viện đã đứng chờ ở bên kia, đến khi Ninh Vân Hoan mở miệng bảo Ninh Vân Thành dừng lại ngay cửa, mặt Ninh Vân Thành bình tĩnh, không nói tiếng nào xuống mở cửa xe cho Ninh Vân Hoan, hắn nhìn cô cười cười: "Đi dạo phố? Đủ tiền không?" Vừa nói, hắn liền lấy bóp da sau xe ra, ném cho Ninh Vân Hoan.
Hành động của hắn ngoài dự liệu của Ninh Vân Hoan, do dự một chút mới lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Em không muốn mua gì hết." Nói xong, cô liền xuống xe, Ninh Vân Thành lần đầu đưa tiền bị phụ nữ từ chối, hơn nữa lại là em gái hắn, sắc mặt liền có chút khó coi, hừ lạnh một tiếng, liền lái xe rời đi.
Ninh Vân Hoan đứng bên đường, khoé miệng hơi giật, sau đó mới chuẩn bị bước tới cửa trung tâm, Phó Viện đứng cạnh lúc này mới chạy tới tò mò hỏi: "Hoan Hoan, người đó là anh hai cậu hả?"
Là bạn bè nhiều năm, Phó Viện đương nhiên biết bạn tốt mình và anh hai có quan hệ không thân thiết như vậy, không ngờ Ninh Vân Thành còn có thể đưa cô ấy đến đây, có chút ngoài ý muốn: "Không nghĩ anh hai cậu vẫn thương cậu đó thôi, còn đưa cậu ra ngoài, tớ mà nói phải ra ngoài, em trai tớ chỉ lo chơi à." Phó Viện là trưởng nữ trong nhà, Phó gia coi như có chút tiền bạc, nếu thừa kế gia nghiệp đương nhiên là con trai nhỏ nhà họ Phó.
Phó gia trọng nam khinh nữ, thân phận Phó Viện ở Phó gia thực sự xấu hổ, cô lớn hơn Ninh Vân Hoan ba tháng, nay mới vừa mười tám mà Phó mẹ_ Khả phu nhân đã bắt đầu thay cô xem xét đối tượng đám hỏi, hy vọng có thể giúp nâng Phó gia lên một bước, vì vậy mà gần đây Phó Viện đều rất áp lực, cô luôn yên tĩnh, cũng không thích dạo phố, nhưng vì chuyện tìm kiếm đối tượng, bất đắc dĩ liền rủ Ninh Vân Hoan ra ngoài đi dạo.
Nghe lời nói Phó Viện, Ninh Vân Hoan cũng không biết trả lời thế nào, liền cười cười không nói. Thực ra tính Ninh Vân Hoan có chút kiêu căng tuỳ hứng, nhưng vì thay đổi vận mệnh, cô luôn phải giả trang chính mình thành có chút ngạo khí nhưng lại không tuỳ hứng, đôi lúc lại cực kì im lặng, Phó Viện cũng biết tính cách của cô, nên chỉ cười cho qua.
Hai người tuy là bạn tốt vài năm, nhưng lúc bình thường cũng không nói gì nhiều, thời tiết lúc này nóng nực, hai người vào trung tâm đi lòng vòng vài vòng, Ninh Vân Hoan nghĩ cũng sắp tới sinh nhật Ninh mẹ, cô nghĩ nên mua tặng bà một món đồ trang sức làm quà, Ninh gia tuy không phải nhà đại phú quý, nhưng Ninh ba luôn rất dung túng con gái, tiền tiêu vặt hàng tháng của cô đều nhiều, đời trước vì muốn tạo ấn tượng cho người khác, cô đem toàn bộ tiền tiêu vặt để nhận nuôi mười đứa trẻ, tài trợ tới cùng không ngờ thanh danh không có, ngược lại càng lớn đám trẻ càng đòi hòi nhiều, gây ra mâu thuẫn, liền hãm hại thanh danh cô, nói cô chỉ là mua chuộc danh tiếng, cuối cùng phá vỡ quan hệ hai bên.
Nghĩ đến những đứa trẻ lấy oán trả ơn đời trước, Ninh Vân Hoan không ngốc mà làm lại việc như vậy, nên tiền tiêu vặt của cô mấy tháng sau khi trọng sinh đều không có thất thoát mà nhiều hơn, nay cũng tới hơn năm vạn, nếu muốn mua vật phẩm xa xỉ là tất nhiên không đủ, nên chỉ có thể mua đồ trang sức bình thường tặng Ninh mẹ vậy.
Đời trước hay đời này, Ninh mẹ đối với Ninh Vân Hoan đều rất yêu thương, dù sao Ninh gia cũng chỉ có một đứa con gái, sau này với hoàn cảnh Ninh gia, chỉ sợ người Ninh Vân Hoan gả cũng phải môn đăng hộ đối, tình cảm mẹ con vẫn không đổi, bởi vậy lúc này Ninh Vân Hoan đương nhiên để sinh nhật Ninh mẹ trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.