Chương 179: Độc nhất
Mỉm cười WR
03/04/2018
Editor: Gà
Sau hai ngày xảy ra chuyện, Lan Lăng Yến đã lần theo dấu tên ngoại quốc bắn tỉa rồi bắt gọn thế lực nhỏ của bọn chúng, những người này vốn không phải thứ tốt, phương thức tiến vào Trung Hoa cũng không được cân nhắc, một bên là cháu ngoại của mình, bên còn lại là người ngoại quốc không có quan hệ gì lại tư nhập cảnh, đương nhiên Lâm Mậu Sơn phải thiên về cháu ngoại của mình rồi, ông thẳng tay áp đảo cấp dưới, các đại lão cũng đồng thuận, rất nhanh những người này bị đuổi ra khỏi Trung Hoa.
Tuy đám người ngoại quốc này bị nắm thóp, nhưng đáng tiếc là hoàn toàn không thấy bóng dáng của Bruce Green, nhưng Lan Lăng Yến không nóng nảy, tôm đã bắt được, cá nhỏ còn xa sao?
Sự việc bên trong sân trường nhanh chóng qua đi, lúc đó vốn chỉ có hai tiếng súng, hơn nữa đã gắn giảm thanh, lúc đó cũng không có nhiều người ở cổng trường, bởi vậy không gây khủng hoảng quá lớn, nhưng Ninh Vân Hoan vẫn rất hận Tống Mẫn Nhiên, chuyện Tống Mẫn Nhiên muốn chỉnh cô khiến cô thật sự rất ghê tởm, nên cô muốn dạy cho Tống Mẫn Nhiên một bài học.
Đối với Tống Mẫn Nhiên, Ninh Vân Hoan hiểu biết không nhiều, kiếp trước Tống Mẫn Nhiên không lộ răng nanh của anh ta ra, trong ấn tượng của Ninh Vân Hoan anh ta chỉ là một người tao nhã, ít nói, bạn trai trước của Cố Doanh Nặc mà thôi. Lúc này cô đang muốn tìm ra điểm yếu của Tống Mẫn Nhiên, chuẩn bị để khai thông đầu óc cho anh ta, ai ngờ cô còn đang bực bội vì chưa tìm được Tống Mẫn Nhiên thì Cố Doanh Nặc đã chủ động gọi điện thoại cho cô.
Gần đây bên ngoài xảy ra một số việc, hành động ám sát của Bruce Green không những không thành công, ngược lại tự làm lộ mình, khó bảo đảm rằng người này có chó cùng rứt giậu hay không, vì thế Ninh Vân Hoan lại ở trên núi không ra ngoài, Cố Doanh Nặc muốn hẹn gặp mặt cô, theo lý mà nói giờ phút này Ninh Vân Hoan sẽ không đồng ý, nhưng nghĩ đến việc bản thân muốn trả thù Tống Mẫn Nhiên, trong lòng cô khẽ dao động, nên hẹn Cố Doanh Nặc đến nhà.
Xe bình thường không thể ra vào ngọn núi này, Ninh Vân Hoan bảo Cố Doanh Nặc ngồi xe đến cửa đông, rồi cô cho người ra ngoài đón Cố Doanh Nặc. Đợi khi xe ngừng trên núi, từ phòng lầu hai Ninh Vân Hoan nhìn thấy Cố Doanh Nặc được hai vệ sĩ áp giải đi vào. Nhiệt độ trên núi hơi thấp hơn bình thường, lúc này mưa dầm triền miên, Cố Doanh Nặc chống gậy, đi cà nhắc trông có vẻ rất đáng thương.
Lúc Ninh Vân Hoan thay quần áo xuống lầu, thì Cố Doanh Nặc vừa cởi áo khoác để bên ngoài vừa đổi dép để vào nhà, cô ta là người ngoài, nên đám người Lan Tứ không thể để cô ta mặc mấy thứ có thể chứa đựng mấy món đồ này nọ vào, may mắn trong phòng luôn mở ra điều hòa, lúc này Cố Doanh Nặc vẫn mặc một cái áo bông nhỏ nên gương mặt mới không bị tái xanh, khi vừa nhìn thấy Ninh Vân Hoan xuống lầu, Cố Doanh Nặc cố nặn ra vẻ tươi cười, khi vào nhà gậy của cô ta đã bị người ta lấy mất. Lúc này cô ta phải vịn vào một người giúp việc, được dìu đến ghế sofa ngồi xuống, Cố Doanh Nặc thở cũng không dám thở mạnh nói: "Đây là nhà cô sao?" Cô ta vốn là người phụ nữ hơi tâm cao khí ngạo, vừa nãy trong lòng vô cùng không thoải mái vì bị người khác soát người, nhưng cô ta cũng tự biết thân phận của mình nên không dám phản kháng. Tuy Cố Doanh Nặc sớm biết gia cảnh Ninh Vân Hoan giàu có, gả cho người chồng rất có tiền, người mà Cố Doanh Tích cầu còn không được, nhưng biết là một chuyện, lúc này sau khi đã đến nhà cô, Cố Doanh Nặc mới biết được không thể dùng cụm từ kẻ có tiền để hình dung chồng của Ninh Vân Hoan.
"Ừm, muốn uống gì?" Ninh Vân Hoan hỏi cô ta. Cố Doanh Nặc miễn cưỡng cười: "Gì cũng được."
Bảo người hầu mang hai cốc trà dưỡng sinh đến, rồi Ninh Vân Hoan hỏi: "Lần này vì sao cô đến tìm tôi?"
Vừa nghe vậy, Cố Doanh Nặc cũng bất chấp sự câu nệ của bản thân, bỗng chốc cô ta ưỡn thẳng sống lưng, đôi mắt lộ ra oán hận: "Ninh tiểu thư, chị tôi lại trở về." Khoảng thời gian trước không biết Cố Doanh Tích đi đâu mà khi trở về còn đeo thêm một số trang sức và quần áo cực phẩm. Điều này khiến Cố Doanh Nặc vô cùng oán hận, tiện nhân này như con gián đánh mãi không chết, một người độc thân ở ngoài như vậy không chỉ không chịu thiệt thòi, mà còn sống như kẻ có tiền, không chỉ thái độ vô cùng nhàn nhã. Hơn nữa ả còn có thai, không biết đứa nhỏ trong bụng là con của ai.
Cố Doanh Nặc nghĩ vậy, thì trong lòng vô cùng hoảng loạn, bây giờ điều cô ta không quen nhất chính là nhìn loại người như Cố Doanh Tích có được cuộc sống hạnh phúc, dựa vào cái gì mà bản thân cô ta bị mất một chân, còn Cố Doanh Tích có thể êm đẹp, đoạt người đàn ông của mình thì thôi, còn có con nữa chứ? Cô ta không cam lòng, cô ta muốn Cố Doanh Tích phải chịu thảm cảnh giống cô ta, thì cô ta mới có thể hả giận!
"Không nói cái này, ngược lại tôi có chuyện muốn nhờ Cố nhị tiểu thư giúp tôi một tay." Khóe môi Ninh Vân Hoan mỉm cười như có như không, ánh mắt đã hơi rét run: "Gần đây hình như bạn trai Tống Mẫn Nhiên của cô có chút thành kiến với tôi, bây giờ tôi muốn hỏi xem thái độ của Cố nhị tiểu thư, cô sẽ đứng về phía bạn trai mình, hay đồng ý giúp tôi?"
Cô vừa dứt lời, sắc mặt Cố Doanh Nặc nhăn nhó nở nụ cười: "Bạn trai? Ninh tiểu thư nói đùa rồi chăng? Cô có biết tôi hận không thể biến đôi nam nữ chó má này thành thân bại danh liệt, còn nói bạn trai gì nữa? Cô có chuyện thì cứ nói thẳng, nếu tôi có thể giúp được thì đương nhiên sẽ giúp." Cố Doanh Nặc sớm đã hận Tống Mẫn Nhiên rồi, trước kia cô ta yêu bao nhiêu, thì bây giờ hận bấy nhiêu, đương nhiên sẽ không đứng về phía Tống Mẫn Nhiên nữa.
Ninh Vân Hoan không hoàn toàn tin tưởng cô ta, nhưng Cố Doanh Nặc có nói thật hay không Ninh Vân Hoan cũng không hoàn toàn để ý, việc cô cần làm là muốn để Tống Mẫn Nhiên biết cô sẽ trả thù anh ta, cũng không sợ anh ta có bản lĩnh đối kháng với cô, tuy tiền không phải vạn năng, nhưng đồng thời, nó cũng là thứ tốt, suy nghĩ cũng khá giống Tống Mẫn Nhiên đấy, Ninh Vân Hoan cũng quyết định sẽ dạy cho anh ta một bài học, vì thế sẽ dùng tiền để hành anh ta.
"Nếu cô đã nói vậy thì tốt rồi, Tống Mẫn Nhiên muốn dùng a xít sunfuric tạt tôi, chuyện này tôi sẽ không so đo với anh ta, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua cho anh ta." Nói đến đây, sắc mặt Ninh Vân Hoan trở nên nghiêm túc, Cố Doanh Nặc vừa nghe thì hơi giật mình: "Gã muốn dùng a xít sunfuric để tạt cô?" Trái tim Cố Doanh Nặc nhảy lên, lúc này cô ta cảm giác được cơ hội trả thù của bản thân đã đến, vội mạnh mẽ áp chế cảm xúc kích động xuống, ánh mắt lóe lên: "Gã thật sự to gan như vậy? Ninh tiểu thư muốn làm gì, cần tôi giúp cô thế nào?"
Ninh Vân Hoan nghe cô ta nói xong, vội vàng nói ra cách mà cô chuẩn bị dạy dỗ Tống Mẫn Nhiên cho Cố Doanh Nặc nghe, cô chỉ muốn dạy dỗ Tống Mẫn Nhiên thôi, chứ không muốn mạng của anh ta, chỉ để Cố Doanh Nặc động viên Tống Mẫn Nhiên đi học lái xe, sau đó cố ý hãm hại anh ta gây ra tai nạn xe cộ gì đó, hoặc anh ta tông xe chẳng hạn, muốn dù không phải anh ta đụng trúng người ta nhưng vẫn bị Cố Doanh Nặc xúi anh ta chạy trốn, khiến anh ta lo lắng hãi hùng sau đó đến bắt anh ta, làm cho tiền tài và thanh danh của anh ta mất hết.
Tuy Tống Mẫn Nhiên muốn làm hại Ninh Vân Hoan, nhưng vì sự việc không thành, lần này Ninh Vân Hoan chỉ tặng anh ta một bài học nhỏ, nên cái bẫy này không quá phức tạp, nhưng không dễ dàng bị người phát hiện nhược điểm, cơ hội Tống Mẫn Nhiên mắc mưu cũng khá lớn, về phần người bị tông chỉ cần chi ra một số tiền, sẽ có rất nhiều người cam nguyện làm việc này. Cố Doanh Nặc nghe Ninh Vân Hoan nói xong thì im lặng một hồi lâu, ngoài dự đoán của Ninh Vân Hoan, sắc mặt cô ta thậm chí hơi dữ tợn: "Ninh tiểu thư có cảm thấy ý này quá nhẹ nhàng rồi không, cứ buông tha cho Tống Mẫn Nhiên như vậy sao, thật sự quá có lợi cho gã rồi?" Cố Doanh Nặc nói đến đây, ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi kích động: "Hai kẻ bọn chúng làm hại tôi bị mất một chân, hại cả đời này của tôi, bây giờ Tống Mẫn Nhiên lại ác độc muốn tạt a xít cô, vì sao Ninh tiểu thư có thể bỏ qua cho gã? Chỉ dạy cho gã bài học nhỏ nhoi vậy sao, tôi cảm thấy nên để gã đâm chết người luôn đi, cả đời gã sẽ trở mình không được, hoặc gã nên bị người ta đâm chết mới đúng!" Cố Doanh Nặc nói đến đây, nghiến răng nghiến lợi khiến mí mắt Ninh Vân Hoan khẽ giật.
"Vậy Cố tiểu thư muốn dạy dỗ anh ta thế nào?" Cố Doanh Nặc rất kích động, oán hận của cô ta không phải giả, mà như phát ra từ trong xương, nhưng kinh nghiệm hai đời của Ninh Vân Hoan đã làm cô không quá dễ dàng tin tưởng người khác, vì thế nghe Cố Doanh Nặc vừa nói xong, đã bình tĩnh hỏi lại.
Cố Doanh Nặc vừa nghe, thì cúi đầu suy nghĩ, khoảng hai ba phút sau, cô ta ngẩng đầu lên thì hai mắt đã trở nên đỏ bừng, mặt hơi vặn vẹo, âm u nói: "Ninh tiểu thư, tôi nghĩ chồng cô là vị có bản lĩnh, có thủ đoạn phải không?" Cô ta nhìn chằm chằm Ninh Vân Hoan, thấy Ninh Vân Hoan không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận, chỉ cười nhìn Cố Doanh Nặc.
Vừa thấy biểu hiện này thì trong lòng Cố Doanh Nặc càng cân nhắc, càng cười xán lạn: "Đã như vậy, thì cứ làm thôi." Cố Doanh Nặc nói đến đây, đột nhiên dừng một lát: "Trước kia tôi không có bản lĩnh báo thù, lần này bản thân Tống Mẫn Nhiên đã muốn chết, ra tay với cô, tôi và Ninh tiểu thư hợp tác, nhất định phải khiến đời này gã không thể xoay người, tôi muốn gã chết, đền bù cho cái chân này của tôi!"
Giọng nói Cố Doanh Nặc bắt đầu kích động, Ninh Vân Hoan không nói gì, chờ cô ta bình tĩnh lại, Cố Doanh Nặc nói tiếp: "Tôi biết gần đây trong phòng thí nghiệm của Tống Mẫn Nhiên đang làm một thí nghiệm quan trọng, nếu chồng của Ninh tiểu thư đã có bản lĩnh, tôi nhờ cô giúp một chút, có thể tìm ra vài thứ, để khiến cả đời Tống Mẫn Nhiên trở thân không được, nói ví dụ như, thứ gì đó làm bằng cây anh túc..."
Ý Cố Doanh Nặc là gì Ninh Vân Hoan hiểu rõ, cô không ngờ Cố Doanh Nặc nhẫn tâm như vậy, muốn Tống Mẫn Nhiên đi tìm chết, quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà, điều này khiến Ninh Vân Hoan có vài phần kính trọng với cô gái bị mất chân này, đồng thời, lại cảm thấy hứng thú với cuộc sống sau này của Cố Doanh Tích.
Đời trước Cố Doanh Nặc chết quá sớm nên cô đã bỏ lỡ vở kịch phấn khích như vậy, quả nhiên Cố Doanh Nặc là một nhân vật, sau khi bị Tống Mẫn Nhiên phản bội thì trở nên tâm ngoan thủ lạt, suýt nữa cô bị Tống Mẫn Nhiên ám toán nhưng chỉ muốn nhẹ nhàng dạy dỗ Tống Mẫn Nhiên thôi, Cố Doanh Nặc vừa ra tay đã muốn mạng của anh ta, điều này khiến Ninh Vân Hoan cảm thấy quả nhiên Cố Doanh Nặc rất có cá tính, cũng thầm nảy sinh cảnh giác với Cố Doanh Nặc
Sau hai ngày xảy ra chuyện, Lan Lăng Yến đã lần theo dấu tên ngoại quốc bắn tỉa rồi bắt gọn thế lực nhỏ của bọn chúng, những người này vốn không phải thứ tốt, phương thức tiến vào Trung Hoa cũng không được cân nhắc, một bên là cháu ngoại của mình, bên còn lại là người ngoại quốc không có quan hệ gì lại tư nhập cảnh, đương nhiên Lâm Mậu Sơn phải thiên về cháu ngoại của mình rồi, ông thẳng tay áp đảo cấp dưới, các đại lão cũng đồng thuận, rất nhanh những người này bị đuổi ra khỏi Trung Hoa.
Tuy đám người ngoại quốc này bị nắm thóp, nhưng đáng tiếc là hoàn toàn không thấy bóng dáng của Bruce Green, nhưng Lan Lăng Yến không nóng nảy, tôm đã bắt được, cá nhỏ còn xa sao?
Sự việc bên trong sân trường nhanh chóng qua đi, lúc đó vốn chỉ có hai tiếng súng, hơn nữa đã gắn giảm thanh, lúc đó cũng không có nhiều người ở cổng trường, bởi vậy không gây khủng hoảng quá lớn, nhưng Ninh Vân Hoan vẫn rất hận Tống Mẫn Nhiên, chuyện Tống Mẫn Nhiên muốn chỉnh cô khiến cô thật sự rất ghê tởm, nên cô muốn dạy cho Tống Mẫn Nhiên một bài học.
Đối với Tống Mẫn Nhiên, Ninh Vân Hoan hiểu biết không nhiều, kiếp trước Tống Mẫn Nhiên không lộ răng nanh của anh ta ra, trong ấn tượng của Ninh Vân Hoan anh ta chỉ là một người tao nhã, ít nói, bạn trai trước của Cố Doanh Nặc mà thôi. Lúc này cô đang muốn tìm ra điểm yếu của Tống Mẫn Nhiên, chuẩn bị để khai thông đầu óc cho anh ta, ai ngờ cô còn đang bực bội vì chưa tìm được Tống Mẫn Nhiên thì Cố Doanh Nặc đã chủ động gọi điện thoại cho cô.
Gần đây bên ngoài xảy ra một số việc, hành động ám sát của Bruce Green không những không thành công, ngược lại tự làm lộ mình, khó bảo đảm rằng người này có chó cùng rứt giậu hay không, vì thế Ninh Vân Hoan lại ở trên núi không ra ngoài, Cố Doanh Nặc muốn hẹn gặp mặt cô, theo lý mà nói giờ phút này Ninh Vân Hoan sẽ không đồng ý, nhưng nghĩ đến việc bản thân muốn trả thù Tống Mẫn Nhiên, trong lòng cô khẽ dao động, nên hẹn Cố Doanh Nặc đến nhà.
Xe bình thường không thể ra vào ngọn núi này, Ninh Vân Hoan bảo Cố Doanh Nặc ngồi xe đến cửa đông, rồi cô cho người ra ngoài đón Cố Doanh Nặc. Đợi khi xe ngừng trên núi, từ phòng lầu hai Ninh Vân Hoan nhìn thấy Cố Doanh Nặc được hai vệ sĩ áp giải đi vào. Nhiệt độ trên núi hơi thấp hơn bình thường, lúc này mưa dầm triền miên, Cố Doanh Nặc chống gậy, đi cà nhắc trông có vẻ rất đáng thương.
Lúc Ninh Vân Hoan thay quần áo xuống lầu, thì Cố Doanh Nặc vừa cởi áo khoác để bên ngoài vừa đổi dép để vào nhà, cô ta là người ngoài, nên đám người Lan Tứ không thể để cô ta mặc mấy thứ có thể chứa đựng mấy món đồ này nọ vào, may mắn trong phòng luôn mở ra điều hòa, lúc này Cố Doanh Nặc vẫn mặc một cái áo bông nhỏ nên gương mặt mới không bị tái xanh, khi vừa nhìn thấy Ninh Vân Hoan xuống lầu, Cố Doanh Nặc cố nặn ra vẻ tươi cười, khi vào nhà gậy của cô ta đã bị người ta lấy mất. Lúc này cô ta phải vịn vào một người giúp việc, được dìu đến ghế sofa ngồi xuống, Cố Doanh Nặc thở cũng không dám thở mạnh nói: "Đây là nhà cô sao?" Cô ta vốn là người phụ nữ hơi tâm cao khí ngạo, vừa nãy trong lòng vô cùng không thoải mái vì bị người khác soát người, nhưng cô ta cũng tự biết thân phận của mình nên không dám phản kháng. Tuy Cố Doanh Nặc sớm biết gia cảnh Ninh Vân Hoan giàu có, gả cho người chồng rất có tiền, người mà Cố Doanh Tích cầu còn không được, nhưng biết là một chuyện, lúc này sau khi đã đến nhà cô, Cố Doanh Nặc mới biết được không thể dùng cụm từ kẻ có tiền để hình dung chồng của Ninh Vân Hoan.
"Ừm, muốn uống gì?" Ninh Vân Hoan hỏi cô ta. Cố Doanh Nặc miễn cưỡng cười: "Gì cũng được."
Bảo người hầu mang hai cốc trà dưỡng sinh đến, rồi Ninh Vân Hoan hỏi: "Lần này vì sao cô đến tìm tôi?"
Vừa nghe vậy, Cố Doanh Nặc cũng bất chấp sự câu nệ của bản thân, bỗng chốc cô ta ưỡn thẳng sống lưng, đôi mắt lộ ra oán hận: "Ninh tiểu thư, chị tôi lại trở về." Khoảng thời gian trước không biết Cố Doanh Tích đi đâu mà khi trở về còn đeo thêm một số trang sức và quần áo cực phẩm. Điều này khiến Cố Doanh Nặc vô cùng oán hận, tiện nhân này như con gián đánh mãi không chết, một người độc thân ở ngoài như vậy không chỉ không chịu thiệt thòi, mà còn sống như kẻ có tiền, không chỉ thái độ vô cùng nhàn nhã. Hơn nữa ả còn có thai, không biết đứa nhỏ trong bụng là con của ai.
Cố Doanh Nặc nghĩ vậy, thì trong lòng vô cùng hoảng loạn, bây giờ điều cô ta không quen nhất chính là nhìn loại người như Cố Doanh Tích có được cuộc sống hạnh phúc, dựa vào cái gì mà bản thân cô ta bị mất một chân, còn Cố Doanh Tích có thể êm đẹp, đoạt người đàn ông của mình thì thôi, còn có con nữa chứ? Cô ta không cam lòng, cô ta muốn Cố Doanh Tích phải chịu thảm cảnh giống cô ta, thì cô ta mới có thể hả giận!
"Không nói cái này, ngược lại tôi có chuyện muốn nhờ Cố nhị tiểu thư giúp tôi một tay." Khóe môi Ninh Vân Hoan mỉm cười như có như không, ánh mắt đã hơi rét run: "Gần đây hình như bạn trai Tống Mẫn Nhiên của cô có chút thành kiến với tôi, bây giờ tôi muốn hỏi xem thái độ của Cố nhị tiểu thư, cô sẽ đứng về phía bạn trai mình, hay đồng ý giúp tôi?"
Cô vừa dứt lời, sắc mặt Cố Doanh Nặc nhăn nhó nở nụ cười: "Bạn trai? Ninh tiểu thư nói đùa rồi chăng? Cô có biết tôi hận không thể biến đôi nam nữ chó má này thành thân bại danh liệt, còn nói bạn trai gì nữa? Cô có chuyện thì cứ nói thẳng, nếu tôi có thể giúp được thì đương nhiên sẽ giúp." Cố Doanh Nặc sớm đã hận Tống Mẫn Nhiên rồi, trước kia cô ta yêu bao nhiêu, thì bây giờ hận bấy nhiêu, đương nhiên sẽ không đứng về phía Tống Mẫn Nhiên nữa.
Ninh Vân Hoan không hoàn toàn tin tưởng cô ta, nhưng Cố Doanh Nặc có nói thật hay không Ninh Vân Hoan cũng không hoàn toàn để ý, việc cô cần làm là muốn để Tống Mẫn Nhiên biết cô sẽ trả thù anh ta, cũng không sợ anh ta có bản lĩnh đối kháng với cô, tuy tiền không phải vạn năng, nhưng đồng thời, nó cũng là thứ tốt, suy nghĩ cũng khá giống Tống Mẫn Nhiên đấy, Ninh Vân Hoan cũng quyết định sẽ dạy cho anh ta một bài học, vì thế sẽ dùng tiền để hành anh ta.
"Nếu cô đã nói vậy thì tốt rồi, Tống Mẫn Nhiên muốn dùng a xít sunfuric tạt tôi, chuyện này tôi sẽ không so đo với anh ta, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua cho anh ta." Nói đến đây, sắc mặt Ninh Vân Hoan trở nên nghiêm túc, Cố Doanh Nặc vừa nghe thì hơi giật mình: "Gã muốn dùng a xít sunfuric để tạt cô?" Trái tim Cố Doanh Nặc nhảy lên, lúc này cô ta cảm giác được cơ hội trả thù của bản thân đã đến, vội mạnh mẽ áp chế cảm xúc kích động xuống, ánh mắt lóe lên: "Gã thật sự to gan như vậy? Ninh tiểu thư muốn làm gì, cần tôi giúp cô thế nào?"
Ninh Vân Hoan nghe cô ta nói xong, vội vàng nói ra cách mà cô chuẩn bị dạy dỗ Tống Mẫn Nhiên cho Cố Doanh Nặc nghe, cô chỉ muốn dạy dỗ Tống Mẫn Nhiên thôi, chứ không muốn mạng của anh ta, chỉ để Cố Doanh Nặc động viên Tống Mẫn Nhiên đi học lái xe, sau đó cố ý hãm hại anh ta gây ra tai nạn xe cộ gì đó, hoặc anh ta tông xe chẳng hạn, muốn dù không phải anh ta đụng trúng người ta nhưng vẫn bị Cố Doanh Nặc xúi anh ta chạy trốn, khiến anh ta lo lắng hãi hùng sau đó đến bắt anh ta, làm cho tiền tài và thanh danh của anh ta mất hết.
Tuy Tống Mẫn Nhiên muốn làm hại Ninh Vân Hoan, nhưng vì sự việc không thành, lần này Ninh Vân Hoan chỉ tặng anh ta một bài học nhỏ, nên cái bẫy này không quá phức tạp, nhưng không dễ dàng bị người phát hiện nhược điểm, cơ hội Tống Mẫn Nhiên mắc mưu cũng khá lớn, về phần người bị tông chỉ cần chi ra một số tiền, sẽ có rất nhiều người cam nguyện làm việc này. Cố Doanh Nặc nghe Ninh Vân Hoan nói xong thì im lặng một hồi lâu, ngoài dự đoán của Ninh Vân Hoan, sắc mặt cô ta thậm chí hơi dữ tợn: "Ninh tiểu thư có cảm thấy ý này quá nhẹ nhàng rồi không, cứ buông tha cho Tống Mẫn Nhiên như vậy sao, thật sự quá có lợi cho gã rồi?" Cố Doanh Nặc nói đến đây, ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi kích động: "Hai kẻ bọn chúng làm hại tôi bị mất một chân, hại cả đời này của tôi, bây giờ Tống Mẫn Nhiên lại ác độc muốn tạt a xít cô, vì sao Ninh tiểu thư có thể bỏ qua cho gã? Chỉ dạy cho gã bài học nhỏ nhoi vậy sao, tôi cảm thấy nên để gã đâm chết người luôn đi, cả đời gã sẽ trở mình không được, hoặc gã nên bị người ta đâm chết mới đúng!" Cố Doanh Nặc nói đến đây, nghiến răng nghiến lợi khiến mí mắt Ninh Vân Hoan khẽ giật.
"Vậy Cố tiểu thư muốn dạy dỗ anh ta thế nào?" Cố Doanh Nặc rất kích động, oán hận của cô ta không phải giả, mà như phát ra từ trong xương, nhưng kinh nghiệm hai đời của Ninh Vân Hoan đã làm cô không quá dễ dàng tin tưởng người khác, vì thế nghe Cố Doanh Nặc vừa nói xong, đã bình tĩnh hỏi lại.
Cố Doanh Nặc vừa nghe, thì cúi đầu suy nghĩ, khoảng hai ba phút sau, cô ta ngẩng đầu lên thì hai mắt đã trở nên đỏ bừng, mặt hơi vặn vẹo, âm u nói: "Ninh tiểu thư, tôi nghĩ chồng cô là vị có bản lĩnh, có thủ đoạn phải không?" Cô ta nhìn chằm chằm Ninh Vân Hoan, thấy Ninh Vân Hoan không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận, chỉ cười nhìn Cố Doanh Nặc.
Vừa thấy biểu hiện này thì trong lòng Cố Doanh Nặc càng cân nhắc, càng cười xán lạn: "Đã như vậy, thì cứ làm thôi." Cố Doanh Nặc nói đến đây, đột nhiên dừng một lát: "Trước kia tôi không có bản lĩnh báo thù, lần này bản thân Tống Mẫn Nhiên đã muốn chết, ra tay với cô, tôi và Ninh tiểu thư hợp tác, nhất định phải khiến đời này gã không thể xoay người, tôi muốn gã chết, đền bù cho cái chân này của tôi!"
Giọng nói Cố Doanh Nặc bắt đầu kích động, Ninh Vân Hoan không nói gì, chờ cô ta bình tĩnh lại, Cố Doanh Nặc nói tiếp: "Tôi biết gần đây trong phòng thí nghiệm của Tống Mẫn Nhiên đang làm một thí nghiệm quan trọng, nếu chồng của Ninh tiểu thư đã có bản lĩnh, tôi nhờ cô giúp một chút, có thể tìm ra vài thứ, để khiến cả đời Tống Mẫn Nhiên trở thân không được, nói ví dụ như, thứ gì đó làm bằng cây anh túc..."
Ý Cố Doanh Nặc là gì Ninh Vân Hoan hiểu rõ, cô không ngờ Cố Doanh Nặc nhẫn tâm như vậy, muốn Tống Mẫn Nhiên đi tìm chết, quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà, điều này khiến Ninh Vân Hoan có vài phần kính trọng với cô gái bị mất chân này, đồng thời, lại cảm thấy hứng thú với cuộc sống sau này của Cố Doanh Tích.
Đời trước Cố Doanh Nặc chết quá sớm nên cô đã bỏ lỡ vở kịch phấn khích như vậy, quả nhiên Cố Doanh Nặc là một nhân vật, sau khi bị Tống Mẫn Nhiên phản bội thì trở nên tâm ngoan thủ lạt, suýt nữa cô bị Tống Mẫn Nhiên ám toán nhưng chỉ muốn nhẹ nhàng dạy dỗ Tống Mẫn Nhiên thôi, Cố Doanh Nặc vừa ra tay đã muốn mạng của anh ta, điều này khiến Ninh Vân Hoan cảm thấy quả nhiên Cố Doanh Nặc rất có cá tính, cũng thầm nảy sinh cảnh giác với Cố Doanh Nặc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.