Chương 155: Oán độc
Mỉm cười WR
16/10/2017
Editor: Gà
Tống Mẫn Nhiên thích Cố Doanh Nặc, nhưng cũng không thể buông bỏ được Cố Doanh Tích, cậu ta biết Cố Doanh Tích có hai người bạn trai, tuy trước kia khi biết chuyện này đã phá vỡ tam quan của cậu ta, nhưng sau khi hưởng qua thân thể của ả, loại căng đầy xinh đẹp và hấp dẫn đó, khiến cậu ta mê muội, cũng hiểu rõ vì sao tuy diện mạo ả xấu xí, nhưng sau khi đàn ông hưởng qua mùi vị của ả đều sẽ yêu ả.
Cố Doanh Tích vốn muốn nói gì đó, nhưng Tống Mẫn Nhiên đã sớm không nhịn được, trực tiếp xông vào cơ thể ả. Thân thể ả đã được bôi trơn trước đó, tốn một ít sức lực, nhưng ngón tay hoàn toàn không giống với thứ đó của đàn ông, hơn nữa Cố Doanh Tích đã lâu không được nếm sự trực tiếp và sung mãn này, nhất thời kêu ra tiếng. Theo kích thích của Tống Mẫn Nhiên, thân thể ả bị đâm tràn ra nước, rốt cuộc nói không ra lời, khiến ả tràn ngập sảng khoái, trong mơ màng Cố Doanh Tích vẫn rên rỉ không ngừng rồi nghĩ: Thực xin lỗi Nặc Nặc, chờ lần sau, lần sau ả nhất định sẽ khống chế tốt bản thân, không xảy ra quan hệ với Tống Mẫn Nhiên nữa.
Âu Dương Chấn Thiên đã rời đi mười ngày, ả không thể dùng tay giải quyết hoài được, hiện tại Ninh Vân Thành lại không dùng được, tuy Cố Doanh Tích thật sự cảm kích anh ta, nhưng ả không có tình yêu với anh ta, tình yêu của ả đã hiến cho Cửu ca, không còn dư thừa để cho Vân Thành, dù sao ả đã không còn thuần khiết rồi.
Ôm cách nghĩ cam chịu này, mỗi khi Cố Doanh Tích bị giày vò đến khó chịu, luôn ngầm đồng ý cho Tống Mẫn Nhiên tiến công. Hai người đều giấu diếm loại chuyện đáng xấu hổ này, nên không ai biết được.
Lần trước ở trường học người bạn ngồi cùng bàn với Ninh Vân Hoan bị người hạ dược, tuy lúc ấy Tô Doanh nể mặt giáo sư Phương nên không nói thật với Lan Lăng Yến, lúc ấy Lan Lăng Yến cũng không nói gì, nhưng thật ra đã ghi chuyện này trong lòng, anh nhìn thấy trò cười dơ bẩn của nhà họ Cố, nên thuận tiện ra tay.
Có thể gần đây Cố Doanh Tích làm quá nhiều lần với Tống Mẫn Nhiên rồi. Cơ thể Cố Doanh Tích lại như mảnh đất phì nhiều, hơn một tháng, ả đã mang thai.
Lần thứ hai xuất hiện tình cảnh nôn mửa, Ninh Vân Thành sợ ngây người, cũng không phải lần đầu tiên chứng kiến cảnh Cố Doanh Tích mang thai, nhưng trước kia cái thai của Cố Doanh Tích không phải của anh ta, thời gian qua Âu Dương Chấn Thiên không ở cạnh ả, hầu như Cố Doanh Tích chỉ có quan hệ xác thịt với anh ta. Ninh Vân Thành đương nhiên nghĩ đứa nhỏ này là của mình, anh ta biết được bản thân sắp được làm ba, nên suýt nữa vui vẻ muốn điên luôn.
Hiện tại tuổi Ninh Vân Thành không nhỏ, hơn nữa anh ta từng có thân phận phú nhị đại trên cao, bây giờ bị rớt xuống đất, trở thành phế vật đến mức ăn uống đều phải dựa vào nhà họ Cố, bởi vì anh ta cúng một cái thận cho Cố Nhàn, nên bây giờ người nhà họ Cố không nói gì với việc anh ta ngây ngốc ở nhà bọn họ, nhưng Cố Doanh Ngữ lại thường xuyên khinh thường anh ta, thái độ không còn nhiệt tình, Ninh Vân Thành cũng không ngốc, hoàn toàn không biết làm sao, trước kia anh ta hơi bị khuất nhục, nhưng hiện tại Cố Doanh Tích mang bầu, ba Ninh mẹ Ninh vẫn luôn muốn ôm cháu đã nhiều năm rồi. Nếu Cố Doanh Tích thật sự có con, nhất định ba Ninh mẹ Ninh sẽ tha thứ cho anh ta!
Chỉ cần anh ta trở về nhà họ Ninh, thì sẽ không cần ru rú tại nhà họ Cố nữa. Chỉ cần anh ta có tiền, thì sẽ không bị người nhà họ Cố khinh thường, đến lúc đó Cố Doanh Ngữ phải gọi anh ta một câu anh rể, chứ không phải về sau nhìn thấy Âu Dương Chấn Thiên mới kêu anh rể. Việc này luôn khiến Ninh Vân Thành cảm thấy vô cùng nhục nhã, nếu anh ta không có chỗ đi, ba Ninh mẹ Ninh lại không tha thứ cho anh ta, chỉ sợ anh ta sớm không chịu nổi muốn trở về nhà họ Ninh rồi.
Cố Doanh Tích mang thai không những Ninh Vân Thành vui sướng, ngay cả người họ Cố cũng rất vui mừng, lúc Âu Dương Chấn Thiên đi đã để lại chi phiếu 50 vạn, mà lúc này nhà họ Cố vì nuôi quá nhiều người, nên phải thuê một tòa biệt thự mới có thể trụ được, tiền thuê mỗi tháng ít nhất là tám vạn, lại thêm phí điện nước quản lý, hơn nữa ngày thường Cố Nhàn phải uống dược bồi bổ thân thể, 50 vạn sớm đã vơi bớt rồi.
Âu Dương Chấn Thiên xuất ngoại, không ai biết khi nào thì anh ta trở về, nên nếu Cố Doanh Tích có thể mang thai con của Ninh Vân Thành, Ninh Vân Thành có thể về nhà lấy chút tiền. Lúc này Cố Nhàn đã không còn biện pháp, con gái thứ hai sắp học đại học, hai ngày trước đã nói với bà ta, muốn vào đại học Đế Đô, học cùng Tống Mẫn Nhiên, Cố Nhàn đau lòng con gái nên đương nhiên không phản đối, nhưng thành tích Cố Doanh Nặc không hề nổi trội như của Cố Doanh Tích, thành tích học tập của cô ta chỉ ở bậc trung mà thôi, sau khi kết giao với Tống Mẫn Nhiên thì mỗi ngày cậu ta đến nhà họ Cố dạy kèm cho cô ta khiến thành tích của cô ta được nâng lên một ít.
Tuy nhiên thành tích đó của cô ta, có thể vào một đại học bình thường, nhưng muốn vào đại học Đế Đô, chắc chắn không thể.
Nếu điểm không đủ, cũng chỉ có dựa vào tiền thôi, nhưng đây không phải một số tiền nhỏ, Cố Nhàn nghe người ta nói ít nhất phải chuẩn bị cả trăm vạn, còn không biết có sinh thêm phí gì không nữa.
Trước đây nghe con số như thế có thể khiến Cố Nhàn bị dọa, khoản tiền một trăm vạn lớn như vậy bà ta nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng khi con gái lớn phát đạt, sau khi quen biết nhiều người đàn ông, không chỉ từ nhà họ Ninh, trước kia còn có con trai nhà họ Tạ từng cho bà ta một số chỗ tốt, mặt khác còn có Âu Dương Chấn Thiên cũng cho ít vốn, lại thêm nữa trước đó dễ dàng mượn nhà họ Mộ đến 20 vạn, những số tiền này đến quá dễ dàng, sau này đến mấy trăm vạn vẫn có, Cố Nhàn đã quen với cuộc sống như vậy, theo bản năng cảm thấy một trăm vạn dù hơi nhiều, nhưng không phải không thể.
Cố Doanh Tích mang thai, Cố Nhàn triệu tập mọi người mở một cuộc họp: "Vân Thành, hiện tại Tích nhi có thai với con, tóm lại chính là cốt nhục của nhà họ Ninh, con nên trở về nói với ba mẹ một tiếng đi." Bà ta nói đến đây, từ ái nhìn Ninh Vân Thành, sau đó nhìn mấy đứa con gái: "Hiện tại Doanh Nặc sắp học đại học, thành tích Nặc Nặc kém hơn chị một ít, nhưng mẹ đã tìm người hỏi thăm, người ta nói phải chuẩn bị một trăm vạn, các con đều hiểu rõ hoàn cảnh nhà chúng ta, hiện giờ Chấn Thiên không ở trong nước, nếu không mẹ đã không cần da mặt, tìm nó mượn một ít, về sau làm trâu làm ngựa trả cho nó là được. Nhưng nó không ở đây, hiện giờ, Vân Thành, chỉ có anh rể như con mới có thể giúp đỡ một chút thôi."
Cho dù Ninh Vân Thành coi tiền như rác, nhưng vì muốn ở cùng Cố Doanh Tích, thậm chí vì ả không tiếc trở mặt với ba mẹ, rồi hiến thận cho Cố Nhàn, còn hai chị em Cố Doanh Nặc luôn coi thường anh ta. Suy nghĩ đến việc Cố Nhàn muốn bản thân giúp Cố Doanh Nặc trả học phí, trong lòng anh ta trào lên khó chịu.
Nhưng anh ta yêu Cố Doanh Tích đã lâu, trả giá vì ả nhiều như vậy, lúc này nếu trở mặt, trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng lỗ lã. Vì Cố Doanh Tích khiến anh ta không thể về nhà, không cần cha mẹ, thậm chí còn cắt mất một quả thận để cứu mẹ ả. Hiện tại muốn buông tay, Ninh Vân Thành không cam tâm, lúc này anh ta cố nén bất mãn, nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng Cố Doanh Tích, miễn cưỡng đáp ứng:
"Mẹ, con về bàn với ba mẹ con rồi nói sau."
Vừa nghe lời này, vốn Cố Doanh Nặc tràn ngập ý cười lập tức trở nên hơi tức giận, cô ta muốn quay đầu tìm bạn trai làm nũng, ai ngờ khi quay đầu vừa lúc nhìn thấy Tống Mẫn Nhiên hình như vừa xoay mặt đi, Cố Doanh Tích bên cạnh cô ta đang cúi thấp đầu, hai tay nhẹ run.
"Anh Ninh không muốn giúp em phải không? Nếu trước kia em có lỗi gì với anh, thì em xin nhận lỗi với anh, đại học là việc lớn của cả đời em, em mong anh Ninh nể tình chị em, giúp em một lần." Cố Doanh Nặc cố nén bất mãn trong lòng, nhìn Ninh Vân Thành mỉm cười, Ninh Vân Thành còn chưa nói gì, Cố Doanh Ngữ bên cạnh đã cười lạnh:
"Chỉ mượn một trăm vạn mà thôi, cũng không phải không trả, anh không muốn cho mượn, còn nhiều người nguyện ý mang tiền bạc đến tìm chị của em, hiện tại anh rể em chỉ đang ở nước ngoài thôi, sau khi trở về đừng nói một trăm vạn, một ngàn vạn cũng có thể trả lại cho anh!"
Sắc mặt Ninh Vân Thành xanh mét, nắm tay thành đấm vang lên tiếng 'răng rắc', biểu cảm vô cùng không tốt.
Cố Nhàn vừa thấy tình huống không ổn, thì kinh hãi, lúc này bà ta đang muốn vay tiền Ninh Vân Thành, nên không thể để con gái đắc tội với anh ta được, vì thế giả vờ khiển trách: "Ngữ Ngữ, sao con dám nói chuyện với anh Ninh như thế." Nói xong, Cố Nhàn quay đầu cười với Ninh Vân Thành, Ninh Vân Thành đã xanh mặt đứng lên, trực tiếp đi đến phòng Cố Doanh Tích, không đáp lại người họ Cố nữa.
Sắc mặt mọi người xanh mét, tính cách Cố Doanh Ngữ mới vừa bị khiển trách khá bướng, ả nhỏ hơn hai người chị kia nhiều, tuy từng nếm qua khổ cực, nhưng vài năm nay thì lại sống khá thoải mái, nhiều người bạn cùng lứa không biết lai lịch thậm chí cho rằng ả xuất thân từ gia đình giàu có, điều này khiến lòng tự tin của ả bành trướng cực độ, hơn nữa hiện giờ ả ta đang tuổi trưởng thành, biết rõ Ninh Vân Thành trả giá rất lớn cho nhà họ Cố, nhưng lúc này không những bị mẹ trách cứ, còn bị Ninh Vân Thành bày cho sắc mặt không tốt, nên đứng dậy quay đầu to tiếng nói với Ninh Vân Thành:
"Đồ không biết xấu hổ, ăn chùa uống chùa ở nhà tôi, suốt ngày còn muốn người ta đến phục vụ anh, còn muốn chiếm tiện nghi của chị tôi, hiện tại đến lúc trả giá thì lại trốn đông trốn tây, thật không biết xấu hổ!"
Hiện tại ở nhà họ Cố chỉ có hai người ngoài là Tống Mẫn Nhiên, bạn trai Cố Doanh Nặc và Ninh Vân Thành thôi, tuy hiện tại Tống Mẫn Nhiên ở nhà họ Cố, nhưng trước đây không phải ngày nào cậu ta cũng đến, gần đây vì dạy kèm cho Cố Doanh Nặc nên mới ở lại, hơn nữa cậu ta giúp Cố Nhàn phối một ít dược và cần phải nhìn Cố Nhàn uống xem có bị kháng lại không, Tống Mẫn Nhiên thỉnh thoảng vẫn ra ngoài mua ít đồ ăn, không xem là ăn chùa uống chùa, mà người suốt ngày không làm việc, trừ Ninh Vân Thành yếu nhược, thì còn ai vào đây.
Lời Cố Doanh Ngữ như một bạt tai tát vào mặt Ninh Vân Thành, anh ta thống khổ quay đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt Cố Doanh Tích kinh hoảng, và biểu tình không tự nhiên của người họ Cố, trừ một ít chột dạ ra, vậy mà còn tán thành ý của Cố Doanh Ngữ.
Ninh Vân Thành bi thương, anh ta vì Cố Doanh Tích, cam nguyện bỏ đi thân phận đại thiếu gia, tìm mọi cách lấy lòng ả, thậm chí khuất nhục nguyện ý dùng chung người phụ nữ là Cố Doanh Tích này với người khác, thử hỏi trên đời này có người đàn ông nào có thể làm đến như vậy? Trước kia anh ta có tiền, có từng keo kiệt với người họ Cố không? Huống chi anh ta vì Cố Nhàn mà còn hiến đi quả thận của bản thân, như vậy chưa đủ sao?
Nhưng họ Cố một cước đá văng, hiện tại nói anh ta vô dụng, nói anh ta không có tiền, muốn anh ta cút đi. Nếu không vì Cố Doanh Tích, thì anh ta làm gì không có tiền, làm sao có thể có nhà mà không thể về, phải ở đây nhìn sắc mặt người nhà họ Cố?
"Ngữ nhi..." Cố Nhàn vừa muốn trách cứ con gái, sắc mặt Ninh Vân Thành đã xanh mét từ trên lầu đi xuống: "Cố Doanh Ngữ, mày muốn làm rõ ràng à, hiện giờ trên người anh không có tiền, nhưng lúc anh có tiền, không phải đã cho mẹ mày để chữa bệnh sao? Hiện tại anh có nhà nhưng không thể về, là vì người nào mày không hiểu à? Anh không làm việc, vì cơ thể anh không tốt. Mà cơ thể anh không tốt là vì sao, mày không biết hả? Mày trừ việc mang họ Cố ra, thì mày đã làm gì cho nhà họ Cố? Ngay cả khi mẹ của mày muốn thay thận, mày còn không nói sẽ quyên thận, mày có tư cách gì nói anh? Tiền bạc anh từng cho nhà họ Cố, có thể giúp họ Cố trụ được mười năm đấy."
"Vân Thành à, Vân Thành. Con bớt tranh cãi đi." Cố Nhàn vừa thấy dáng vẻ anh ta, trong lòng hốt hoảng, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của Ninh Vân Thành, trước kia vì anh ta quá thâm tình với Cố Doanh Tích, nên hai chị em Cố Doanh Nặc hơi khinh thường anh ta, ban đầu trừ thân phận phú nhị đại làm cho người ta có chút kính sợ ra, về sau quen biết lâu, thấy anh ta hữu cầu tất ứng với nhà họ Cố, trong lòng đều khinh thường anh ta, cảm thấy tựa như chị đang nuôi chó vậy. Gần đây Cố Doanh Ngữ luôn xem thường Ninh Vân Thành, nhưng lúc này thấy vẻ mặt ác liệt của anh ta, tuổi ả ta vốn không lớn, gần đây lại được người ta tâng bốc lên rất cao, lúc này nhìn thấy sắc mặt Ninh Vân Thành nên trong lòng hơi sợ hãi, run rẩy dựa vào Cố Doanh Tích, không dám lên tiếng nữa.
"Vân Thành, anh muốn làm gì? Những việc anh làm em vô cùng cảm kích, em nghĩ anh vì yêu em nên mới trả giá, chẳng lẽ em sai rồi sao? Anh cũng quan tâm đến những vật chất đó sao?" Tuy tính cách Cố Doanh Tích dịu dàng thiện lương, nhưng vì ả xuất thân bần hàn, nội tâm quật cường, lúc này lời nói của Ninh Vân Thành tựa như chạm vào vảy ngược của ả, khiến ả nhịn không nổi, không muốn bất kỳ ai xem thường bản thân: "Nếu anh cảm thấy em thiếu nợ anh, thì về sau không cần qua lại với em, tiền trước kia em nợ anh, về sau dù phải đi rửa chén bát, em cũng sẽ trả cho anh!"
Trước kia ả kiên cường và có lòng tự trọng như thế nên khiến Ninh Vân Thành càng thêm yêu mến, dù sao vì anh ta là đại thiếu gia chưa từng nếm trải cực khổ, đã từng qua lại với nhiều phụ nữ, tất cả bọn họ đều chỉ muốn tiền của anh ta để mua được đồ hiệu mà thôi, chỉ có Cố Doanh Tích không như vậy, mà hơn nữa ả lại rất quật cường, khi hai người cãi nhau ả chưa từng muốn chiếm tiện nghi của anh ta, một khi nói đến chia tay thì bọn họ đều đề cập đến những chuyện xàm xàm mà thôi, điều này khiến trong lòng Ninh Vân Thành càng ngày càng thích, cảm thấy ả khác xa với những người phụ nữ trước đó của anh ta, cũng chính vì như vậy, khi Ninh Vân Hoan nói Cố Doanh Tích không phải thứ gì tốt, thì anh ta mới không hối tiếc quyết tâm đoạt tuyệt với người họ Ninh vì Cố Doanh Tích!
Tuy nhiên, đó là lúc anh ta đang ở trên mây, hiện tại anh ta đã rơi xuống mặt đất, mà Cố Doanh Tích không còn được như xưa, hơn nữa vợ chồng nghèo khổ thì trăm sự bi thương, trước kia rất xa cách, không thường hay ở chung, bản thân cũng không rơi vào hoàn cảnh hai bàn tay trắng như bây giờ, tự nhiên phát hiện ra vấn đề lúc anh ta ở cùng Cố Doanh Tích, xa thì thơm gần thì thối, cùng ăn cùng ở trong thời gian dài như vậy, tình yêu tốt đẹp cũng bị trà gạo dầu muối hao mòn sạch sẽ, đặc biệt khi hai người đều đã không có tiền bạc gì, Ninh Vân Thành càng nhớ đến cái mà bản thân mình đánh đổi, càng cảm thấy không thể nhịn được người nhà họ Cố.
Nhưng quan trọng là, sau khi anh ta hiến một quả thận, thì chuyện phòng the không còn nhiều như trước. Trước kia anh ta luôn tự tin sự dũng mãnh của mình có thể thỏa mãn Cố Doanh Tích, mà lúc này chỉ hai ba lần đã trút ra hết, không những làm Cố Doanh Tích thất vọng, ngay cả Ninh Vân Thành cũng vô cùng tuyệt vọng, khi hai người thân mật ở cùng một chỗ thì anh ta mới cảm thấy mình là đàn ông, hiện tại anh ta không còn sung sức như xưa mà đã trở thành phế vật, nhất thời cảm giác bản thân không còn là đàn ông nữa, vốn đã cực kỳ nhạy cảm rồi, cộng thêm biểu hiện dục cầu bất mãn của Cố Doanh Tích, thì càng khiến Ninh Vân Thành đau lòng và đa nghi.
Sau một loạt những hoài nghi và bất mãn, nếu Ninh Vân Thành không cảm thấy tiếc nuối đến khó thể buông tha, thì thật ra anh ta cũng không dám suy nghĩ có phải bản thân đã hối hận rồi không, hao phí tình cảm của chính mình vào đây, thật sự rất vô dụng. Sau khi thoát ra khỏi tình yêu, Ninh Vân Thành thấy rất rõ ràng, Cố Doanh Tích nói những lời này cũng chỉ là nói thôi, ả muốn trả hết nợ cho anh ta, ả trả bằng cái gì đây? Chỉ bằng mỗi tháng ả đi chào rượu, suốt ngày bị người chiếm tiện nghi, một tháng kiếm được bao nhiêu tiền? Chính ả xài còn không đủ, chờ đến khi trả hết nợ cho anh ta, kiếp sau chắc cũng chưa xong!
Tuy nhiên nói cho cùng đây từng là người mình yêu, lúc này dù trong lòng Ninh Vân Thành thất vọng, nhưng cũng không có hoàn toàn tuyệt vọng, bởi vậy anh ta cố nhịn xuống những câu nói ác độc có thể khiến Cố Doanh Tích bị tổn thương, trầm mặt nói:
"Doanh Tích, hiện tại anh không muốn cãi nhau với em, anh muốn ra ngoài để bình tĩnh một lát." Ninh Vân Thành nói xong, trực tiếp kéo cửa ra đi ra ngoài. Anh ta muốn mượn rượu giải sầu, nhưng mãi đến lúc này, Ninh Vân Thành mới phát hiện trong người một cắc cũng không có, muốn mượn rượu giải sầu, anh ta cũng không thể làm được.
Cố Doanh Tích ủy khuất khóc lên, Tống Mẫn Nhiên cố nén ý định muốn ôm ả vào lòng, cô bé kiên cường mà yếu ớt này, làm cậu ta hơi đau lòng.
Chuyện Tống Mẫn Nhiên thông dâm với Cố Doanh Tích để Lan Lăng Yến tìm được một cơ hội trả thù vô cùng tuyệt vời, một người ẩn núp gần đó báo lại những trò cười của nhà họ Cố, khiến Lan Lăng Yến lập tức cười âm hiểm.
Lần trước người ngồi cùng bàn với Ninh Vân Hoan bị dính phải hóa chất đã bị Tô Doanh bỏ qua. Ngoài mặt anh nể mặt Tô Doanh, không truy cứu chuyện này, nhưng thật ra Lan Lăng Yến là người có thù tất báo, làm sao sẽ thật sự bỏ qua. Tuy Tô Doanh không nói, nhưng bản thân anh cũng không phải không điều tra ra, nhưng hơi phiền một chút mà thôi, kết quả thì anh đã biết được rồi.
Ngoài mặt cho rằng do một bạn học hệ vật lý làm thí nghiệm xong không cẩn thận mang ra ngoài, trùng hợp người đó lại ngồi ở chỗ mà Ninh Vân Hoan ngồi sau đó, nhưng trên thực tế Tống Mẫn Nhiên không thể thoát khỏi liên quan. Sau khi cậu ta ở cùng với phụ nữ họ Cố, thì nhanh chóng trộn lẫn với Cố Doanh Tích, đoán rằng Cố Doanh Nặc từng nói bậy sau lưng Ninh Vân Hoan, Tống Mẫn Nhiên muốn giúp bạn gái trút giận, nên sử dụng một biện pháp bỉ ổi như vậy.
Cậu ta muốn dạy cho Ninh Vân Hoan một bài học, nhưng lại không dám làm quá lớn, dù sao nhà cậu ta không có bối cảnh. Nếu chỉ để cho một cô gái bị hủy dung không nghiêm trọng lắm nhưng có thể nếm chút khổ sở, giáo sư Phương hệ vật lý rất hay bao che khuyết điểm, khẳng định chuyện này sẽ không được giải quyết. Quá lắm trường học sẽ bồi thường chút tiền thuốc men là xong, sẽ không đến mức chết người, Tống Mẫn Nhiên tính kế vô cùng tốt, cậu ta vốn cho rằng người học hệ điện ảnh và truyền hình về sau đều muốn vào giới giải trí, gương mặt chẳng khác nào sinh mệnh của các cô ấy, chỉ vì trút giận cho bạn gái mà có thể để người ta mất cả tiền đồ.
Người này tính kế vô cùng chính xác, nhưng cậu ta không ngờ sau cùng Ninh Vân Hoan hoàn toàn không trúng kế, ngược lại bứt dây động rừng, để anh chú ý đến kẻ đáng chết như cậu ta!
Lan Lăng Yến có thể thần không biết quỷ không hay trực tiếp giết chết cậu ta, nhưng như vậy thì sẽ lợi cho tên đó quá. Nhà họ Tống chẳng có chỗ nào béo bở, giết Tống Mẫn Nhiên như vậy giống như bôi mỡ lên chân gà, rồi không thể bôi tiếp xuống nữa. Vì thế anh chờ thời cơ, muốn Tống Mẫn Nhiên nếm thử mùi vị người trong lòng chịu khổ, cũng muốn cho về sau con gái lớn nhà họ Cố không thể mở miệng nói thành lời!
Vốn nếu Cố Doanh Tích không thông đồng với Tống Mẫn Nhiên thì Lan Lăng Yến sẽ tìm cơ hội khác, không ngờ hai người này đều đã không còn liêm sỉ gì nữa, dám chủ động làm ra chuyện như thế, nên đã tạo ra cơ hội cho Lan Lăng Yến.
Vừa đến tháng sáu, sắp thi vào trường đại học, gần đây Cố Doanh Nặc luôn liều mạng học tập, khó tránh khỏi xao nhãng bạn trai, cô ta muốn trước khi thi phải cố gắng thật nhiều, về sau vào đại học Đế Đô sẽ làm bạn với Mẫn Nhiên còn có thể tiết kiệm chút tiền, cũng chính vì như vậy, tháng trước cô ta luôn ở lại căn tin trường để ăn cơm trưa.
Trên cành cây ve không ngừng kêu to, còn lúc này Tống Mẫn Nhiên đang nằm trên người Cố Doanh Tích liều mạng kích thích, người phụ nữ mềm mại dưới thân khiến cậu ta gần như quên mất Cố Doanh Tích vẫn đang hoài thai cốt nhục của cậu ta. Lúc này ngoài tiểu khu, Cố Doanh Nặc nhớ lại gần đây bản thân không quan tâm đến bạn trai, trong lòng áy náy, gần đây Tống Mẫn Nhiên đều dạy kèm cho cô ta, mà chính cậu ta cũng có chuyện, thỉnh thoảng còn giúp giáo sư Phương viết một ít luận văn, cậu ta thường xuyên ngủ trễ hơn so với Cố Doanh Nặc, lúc này không biết còn thức không.
Khi Cố Doanh Nặc trở về còn mua bánh ngọt cho bạn trai, cô ta nghĩ trở về thì sẽ cùng ăn bánh ngọt với Tống Mẫn Nhiên, như vậy sẽ có vẻ đặc biệt ngọt ngào. Một đường đi về biệt thự, Cố Doanh Nặc đã chảy đầy mồ hôi, nhưng trong lòng ngọt ngào nhớ lại dáng vẻ Tống Mẫn Nhiên cố gắng giúp đỡ giáo sư làm và nghiên cứu luận văn, cậu ta nói sẽ cố gắng mua được một chiếc xe, về sau sẽ đón đưa cô ta, để cô ta không cần phải tự mình đi như bây giờ nữa.
Nghĩ đến những ngọt ngào đó, suýt nữa Cố Doanh Nặc nhịn không được bật cười.
Lấy chìa khóa mở cửa ra, trong phòng im ắng, nhớ đến sáng sớm Cố Nhàn nói muốn đi bệnh viện kiểm tra lại, lúc này em gái Cố Doanh Ngữ đang ở trường học, Ninh Vân Thành vô dụng kia đã tranh cãi ầm ĩ với em gái vào tối hôm kia nên giờ luôn đi sớm về trễ, tên đàn ông mặt dày này, không cho cô ta vay tiền, vậy mà còn không chịu đi, mặt dày mày dạn ở nhà cô ta!
Đêm qua Tống Mẫn Nhiên ngủ rất khuya, cậu ta đã ít quan tâm bản thân, lúc ấy Cố Doanh Nặc nhìn cậu ta vội vàng thành như vậy, đau lòng vì cậu ta ăn không tiêu, nên không nỡ làm nũng với cậu ta. Khi đi ngủ vẫn thấy cậu ta ngồi trước bàn sách bận rộn, thì trong lòng tràn ngập ngọt ngào.
Cô ta chuẩn bị lên lầu cho Tống Mẫn Nhiên một bất ngờ, nếu cậu ta nhìn thấy bánh ngọt trong tay, nhất định sẽ vui mừng cười rộ lên! Nghĩ vậy, Cố Doanh Nặc nhịn không được thầm mỉm cười, cười khẽ, trực tiếp đi lên lầu.
"Uh`m a... A..." Vừa lên lầu thì nghe tiếng phụ nữ kêu rên thống khổ nhưng tựa như khó chịu rên rỉ. Cố Doanh Nặc cũng không phải thiếu nữ nữa, cô ta quen Tống Mẫn Nhiên nên được cậu ta dẫn dắt từ thiếu nữ biến thành phụ nữ, lúc ấy vô cùng đau, nhưng cô ta cũng rất thỏa mãn, tuy Cố Nhàn tự mình nuôi họ lớn lên, nhưng bà ta lại không cổ hủ, con gái muốn quen bạn trai, chỉ cần đứng đắn, bọn họ sẽ cổ vũ không ngăn cản. Cố Doanh Nặc lớn lên trong gia đình như vậy, cảm thấy vô cùng hạnh phúc, đồng thời, hoàn toàn không tiếc nuối khi ngủ với Tống Mẫn Nhiên.
Lúc này tiếng kêu càng lớn, tiếng chị Cố Doanh Tích kêu đau truyền đến, trong lòng Cố Doanh Nặc hơi nhảy loạn, thân thể cũng mềm xuống. Gần đây bận quá rồi, cô ta vội vàng muốn thi vào trường đại học, Tống Mẫn Nhiên vội kiếm tiền muốn giúp cô ta, hai người đã lâu không làm rồi. Cô ta cũng hơi muốn.
Nhưng chị cũng thật là, tuy trong nhà không có ai, nhưng Cố Doanh Nặc lên lầu mới phát hiện cửa cũng không đóng, cô ta xấu hổ đỏ mặt, vừa định đi giúp Cố Doanh Tích đóng cửa lại, đột nhiên người đàn ông bên trong dựa vào người Cố Doanh Tích hừ một tiếng, hình như cực kỳ vui thích, nhưng ý cười trên mặt Cố Doanh Nặc lập tức cứng lại, lạnh lẽo cả người.
Cô ta vừa nghe thấy giọng nam, không giống Ninh Vân Thành, cũng không giống Âu Dương Chấn Thiên, ngược lại, hình như là bạn trai Tống Mẫn Nhiên của cô ta!
Cô ta nhớ đến mỗi lần Tống Mẫn Nhiên đạt được thỏa mãn trên người cô ta, sẽ phát ra tiếng rên rỉ như dã thú hoàn toàn không giống với vẻ lịch sự bề ngoài của cậu ta, mỗi lần cô ta nghe được luôn cảm thấy rất thích thú tựa như có thể bị cậu ta xé nát, nhưng lúc này Cố Doanh Nặc nghe xong, lại cảm thấy lạnh lẽo cả người, tay chân run lẩy bẩy.
Cửa không đóng, ngược lại cô ta đẩy mở ra, ánh sáng sáng ngời, hai người kia làm việc vì đoán rằng trong nhà không có ai, không những không đóng cửa, cả màn che cũng không kéo xuống, Cố Doanh Nặc nhìn thấy người đàn ông kia xoay người xuống giường, Cố Doanh Tích chưa kịp khép kín chân, phía dưới chảy ra một dòng nước ấm, giữa hai chân như một cái miệng nhỏ, đang phun ra chứng cứ nhiệt tình của đàn ông.
Nhưng bọn họ không để ý, cô ta nhìn thấy hai người trên giường đang không ngừng ôm hôn môi, vẻ Tống Mẫn Nhiên thỏa mãn và dã tính, cô ta chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Người chị cô ta xem như thiên thần, tựa như tiên nữ không nhiễm hạt bụi, thuần khiết như tuyết liên trên đỉnh núi tuyết, vậy mà dám quyến rũ người bạn trai mà cô ta yêu!
Cơ thể Cố Doanh Nặc run kinh khủng, nhưng hai người trong phòng không phát hiện cô ta đứng ở cửa, hai người trên giường 'hứng khởi' hôn nhau nồng nhiệt, Tống Mẫn Nhiên lại nhanh chóng bừng lên, lại xoay người ngồi dậy.
"Đừng, đau, bảo bảo..." Giọng nói Cố Doanh Tích run run nũng nịu, hình như đã mệt rã rời, Cố Doanh Nặc đang tê liệt, Tống Mẫn Nhiên lại bổ thêm một đao:
"Đừng sợ, tôi còn không biết yêu quý con của chúng ta sao?" Nói xong, cậu ta lật người Cố Doanh Tích, nhẹ nhàng để ả quỳ sấp trên giường, tấm lưng trắng như tuyết đưa về phía mình, cậu ta từ phía sau lưng lại một lần nữa tiến vào trong thân thể Cố Doanh Tích. Tiếng va chạm vang lên, trong đầu Cố Doanh Nặc chỉ còn nghe thấy câu nói kia 'con của chúng ta', nhất thời trời đất đảo lộn, trước đây cô ta yêu Tống Mẫn Nhiên bao nhiêu, bây giờ oán hận cậu ta bấy nhiêu, trước kia cô ta yêu mến chị mình bao nhiêu, hiện tại oán độc bấy nhiêu.
Cô ta che miệng, cả người ngây ngốc chạy ra ngoài, vừa cắn răng khóc, vừa ném bánh ngọt xuống lầu, bản thân 'thùng thùng' chạy xuống, hai người trên lầu đắm chìm trong thân mật không hề nghe được tiếng động cô ta cố ý gây ra, Cố Doanh Nặc vô cùng oán hận, hai mắt muốn rỉ máu, thậm chí hận không thể trực tiếp té xuống cầu thang, cô ta muốn nhìn xem vẻ mặt của Cố Doanh Tích sẽ như thế nào, cũng muốn nhìn xem Tống Mẫn Nhiên muốn giải thích ra sao, nhưng cô ta không dám.
Khi xuống lầu cũng không bị té, sau khi cô ta ra khỏi nhà thì đóng cửa lại, khóc chạy ra tiểu khu, mới ra tiểu khu khoảng hai trăm mét, cách phòng an ninh đã rất xa, giám sát của tiểu khu rốt cuộc không thể chụp đến, thì ở chỗ rẽ một chiếc xe việt dã đột nhiên vọt qua, Cố Doanh Nặc vốn đang khóc không chú ý đến đường phía trước. Lúc này xe va chạm cô ta mới giật mình, cô ta thét chói tai không kịp phản xạ, cả người đã bị đánh bay, lộn vài vòng trong không trung, rồi bị ngã trên mặt đất.
Sau khi chiếc xe việt dã đụng người xong lại không ngừng lại, ngược lại vọt đến Cố Doanh Nặc nằm giữa đường cái, vang lên tiếng 'rắc rắc'. Cố Doanh Nặc hôn mê kêu thảm thiết, một chân đã gãy, lúc này chiếc xe việt dã không chút hoang mang quay đầu chạy đi.
Bên này vốn là tiểu khu xa hoa, người sở hữu đều là những người có tiền, đang giữa trưa, nên hoàn toàn không có ai ra vào, đợi khi Cố Doanh Nặc được người phát hiện, đã là hơn hai tiếng sau rồi. Cô ta mất máu quá nhiều, hơn nữa còn nằm trên đường khoảng hai giờ đồng hồ như vậy nên thương thế chuyển biến xấu, nhưng phải đợi người ký tên bảo lãnh, lúc này tình huống vô cùng nghiêm trọng, Cố Doanh Tích và Tống Mẫn Nhiên bền bỉ làm xong, Cố Doanh Tích chỉ cảm thấy trong ngoài cơ thể mình đều đã nhiễm hơi thở của Tống Mẫn Nhiên.
Hai người đang tình cảm, Cố Doanh Tích đang lau sạch phía dưới của ả, còn Tống Mẫn Nhiên thì vừa sờ soạng ngực ả, vừa bắt máy:
"A lô?" Giọng nói của cậu ta khàn khàn thỏa mãn, nhìn thấy dòng nước Cố Doanh Tích còn để lại trên người mình, thân thể cậu ta vốn mềm nhũn lại bắt đầu nóng lên, nhìn ả vài lần, lúc này mới cố nén, không kiên nhẫn chuẩn bị cúp điện thoại rồi làm một lần nữa với Cố Doanh Tích, ai ngờ trong điện thoại truyền đến tin tức khiến sắc mặt Tống Mẫn Nhiên biến đổi.
"Cố tiểu thư bị tai nạn, cho hỏi cố ấy có phải là bạn gái của anh không? Chúng tôi phát hiện dãy số này trong điện thoại của cô ấy, hiện tại cô ấy đang ở trong bệnh viện, anh nhanh chóng đến đấy ký tên để bảo lãnh làm giải phẫu cho cô ấy!" Sau khi người đầu bên kia nói xong địa chỉ, cả người Tống Mẫn Nhiên đều run rẩy, tình yêu của cậu ta, bảo bối của cậu ta, đã bị tai nạn xe sao?
Hiện tại cậu ta không muốn dính vào Cố Doanh Tích nữa, vội vàng mặc quần áo chạy xuống lầu, vừa nãy Cố Doanh Tích không nghe rõ ràng, chỉ thấy Tống Mẫn Nhiên làm xong thì xoay người bỏ đi, trong lòng ủy khuất, theo bản năng muốn giữ cậu ta lại, nhưng bị Tống Mẫn Nhiên đẩy ra: "Nặc Nặc bị tai nạn xe cộ đang ở trong bệnh viện, tôi muốn đến đó trước!" Cố Doanh Tích nghe xong, hoảng sợ, đè nén chua xót trong lòng, cũng vội vàng run run đi theo.
Hai người không dễ dàng gì đến bệnh viện, lúc này đã bỏ lỡ thời điểm cứu chữa tốt nhất, bác sĩ đã điện thoại rất nhiều lần, nhưng người nhà họ Cố đều không bắt máy, lúc này nhìn thấy sắc mặt hai người họ xanh trắng không bình thường, cũng không trách cứ, trực tiếp kêu bọn họ ký tên, sau đó đẩy Cố Doanh Nặc đang sống dở chết dở vào phòng giải phẫu.
Nguyên nhân Lan Lăng Yến cố ý muốn Cố Doanh Nặc bị tàn tật, dù sao cái chết chỉ là một cách giải quyết đối với cô ta mà thôi, như vậy sẽ thành toàn cho Cố Doanh Tích và Tống Mẫn Nhiên, anh muốn để Tống Mẫn Nhiên bị kẹp giữa hai người phụ nữ, phải trả giá lớn cho sai lầm của cậu ta, chứ không phải giúp cậu ta lau mông giải quyết hậu quả.
Cố Doanh Nặc làm xong giải phẫu rồi tỉnh lại, đã là ba ngày sau. Cô ta vừa tỉnh dậy thì phát hiện đùi phải không có cảm giác, đám người Cố Nhàn canh giữ trước giường bệnh của cô ta khóc đến mắt đỏ bừng, nhưng khi nhìn thấy Cố Doanh Tích, ánh mắt Cố Doanh Nặc lộ ra vẻ oán độc, cô ta cố nén oán hận, vốn muốn làm một trận với Cố Doanh Tích, nhưng sau khi biết bản thân xảy ra tai nạn xe cộ thì tạm thời nhịn xuống, bây giờ cô ta không phải đối thủ của Cố Doanh Tích, không thể trở mặt với ả được. Huống chi trong lòng cô ta thầm hi vọng Cố Doanh Tích có nỗi khổ, cô ta không thể tin được người chị mình sùng bái từ nhỏ đến lớn thật sự là loại phụ nữ thích cướp đoạt đồ của người khác.
Lúc Cố Doanh Nặc ngấm ngầm chịu đựng giả vờ ngủ lại nghe được các nữ y tá tán gẫu thì trong lòng lập tức trầm xuống.
"Vị Cố nhị tiểu thư này thật sự quá đáng thương, tuổi cô ấy còn trẻ, vậy mà đùi phải đã bị cắt đứt, nghe nói tuy lúc ấy tai nạn xe cộ nghiêm trọng, nhưng vốn chỉ cần trị liệu đúng lúc thì sẽ không có chuyện gì, nhưng chúng ta gọi cho nhà họ nhiều lần như vậy, lại không ai bắt máy, đặc biệt là chị và bạn trai của cô ấy, lúc ấy đã hơn hai tiếng rồi, chỉ cần bọn họ đến sớm hơn, Cố nhị tiểu thư sẽ không bị mất cái chân rồi."
"Ừ, không biết bọn họ làm gì, Cố nhị tiểu thư thật sự rất đáng thương!"
Cố Doanh Nặc nghe thế, trong lòng oán hận không thể nhịn xuống, tựa như một bóng ma bò lên trong lòng cô ta.
Chân cô ta bị cắt, từ nay về sau trở thành kẻ tàn phế, cô ta tàn phế rồi! Đáng lẽ chân cô ta có thể chữa được, nhưng chỉ vì không ai nghe điện thoại, nên phải để cô ta bị bỏ lỡ thời điểm trị liệu tốt nhất, mà bắp chân bị hoại tử, còn bọn họ thì đang làm gì? Tống Mẫn Nhiên và Cố Doanh Tích đã làm gì, cô ta rõ ràng nhất, bọn họ làm bậy sau lưng cô ta, đôi nam nữ chó má kia dám phản bội cô ta, sẽ không được chết tử tế!
Lúc cô ta xảy ra tai nạn cần Tống Mẫn Nhiên nhất, thì cậu ta lại đang nằm trên người chị mình, bây giờ bản thân bị mất đi một chân, toàn bộ đều do bọn họ làm hại, bọn họ sẽ không được chết tử tế! Bản thân tuyệt đối sẽ không bỏ qua, cô ta mất một chân, cô ta sẽ bắt Cố Doanh Tích dùng hai chân của ả đến bồi thường!!
Trong lòng Cố Doanh Nặc tràn ngập oán hận khiến mỗi ngày đều trầm xuống, vì xảy ra tai nạn xe cộ, nên đương nhiên cô ta không thể đi thi đại học, chân đã như thế, về sau không thể học đại học nữa, hai kẻ không biết xấu hổ, hủy cơ thể cô ta còn không nói, vậy mà còn dám hủy đi tương lai của cô ta, cả đời này nếu cô ta không báo thù, cô ta thề không làm người!
Sau khi biết bản thân mất đi một chân, vốn trong lòng Cố Doanh Nặc muốn được chết thì lúc này hoàn toàn biến thành oán hận, mỗi ngày cô ta bị thù hận quấn quanh, nhìn Cố Doanh Tích đến mức khiến lòng ả sợ hãi.
May mà người họ Cố xem như đồng tâm hiệp lực, cho dù Ninh Vân Thành đi sớm về trễ tựa như du hồn cũng đến bệnh viện thăm cô ta, nhưng biểu hiện của Ninh Vân Thành vẫn là mỉa mai, không biết có phải phát hiện gì rồi không.
"Ngày hôm đó bị như thế nào? Có phải nhà họ Cố chúng ta đắc tội với thần tiên rồi không, nên mới đến trừng phạt chúng ta?" Mỗi sáng sớm Cố Nhàn đều đến bệnh viện, ngồi trước giường bệnh của con gái, nước mắt không ngừng nhỏ xuống, những năm gần đây cơ thể bà ta không tốt, không những trong nhà suy sụp, đường tình cảm của con gái lớn không thuận, thậm chí bị người vấy bẩn, hiện tại mắt thấy con gái thứ hai sắp có ngày lành, đang muốn khổ tận cam lai, vậy mà đã xảy ra chuyện như vậy, sau này cả đời cô ta, có lẽ sẽ bị hủy!
"Dì Cố, dì yên tâm, Nặc Nặc là bạn gái của cháu, cháu sẽ không ghét bỏ cô ấy, bất kể sinh lão bệnh tử..." Ánh mắt Tống Mẫn Nhiên lộ ra thâm tình, cậu ta thật sự thích Cố Doanh Nặc, đây là người con gái đầu tiên trong đời cậu ta, lại là cô gái cậu ta thích nhất, đã khắc sâu trong lòng cậu ta, tuy cậu ta tạm thời say mê cơ thể Cố Doanh Tích, nhưng trong lòng Tống Mẫn Nhiên rõ ràng, say mê không giống với tình yêu thật sự, trong lòng cậu ta muốn yêu muốn chiều cô ta, nhìn thấy sắc mặt cô gái nhỏ trước mắt trở nên trắng xanh, lúc này trong lòng cậu ta đau đớn, cảm thấy xót xa.
Tống Mẫn Nhiên nói rất động lòng người, nhưng không thể khiến Cố Doanh Nặc cảm động như trước, nếu không phát hiện chuyện xấu xa của bọn họ, nếu bản thân không biết cô ta bị bọn họ hại cho mất một chân, chỉ sợ cô ta còn ngây ngốc than khóc cho đoạn tình chết non ấy, nhưng lúc này cô ta oán, cô ta hận, cô ta muốn đôi nam nữ chó má này không được chết tử tế, cô ta muốn để Tống Mẫn Nhiên phải thật thống khổ chết trước mặt cô ta, cô ta muốn Cố Doanh Tích phải trả giá gấp trăm gấp ngàn lần, cô ta muốn Cố Doanh Tích còn thống khổ hơn mình, xấu xí, tự ti hơn mình!
Tống Mẫn Nhiên thích Cố Doanh Nặc, nhưng cũng không thể buông bỏ được Cố Doanh Tích, cậu ta biết Cố Doanh Tích có hai người bạn trai, tuy trước kia khi biết chuyện này đã phá vỡ tam quan của cậu ta, nhưng sau khi hưởng qua thân thể của ả, loại căng đầy xinh đẹp và hấp dẫn đó, khiến cậu ta mê muội, cũng hiểu rõ vì sao tuy diện mạo ả xấu xí, nhưng sau khi đàn ông hưởng qua mùi vị của ả đều sẽ yêu ả.
Cố Doanh Tích vốn muốn nói gì đó, nhưng Tống Mẫn Nhiên đã sớm không nhịn được, trực tiếp xông vào cơ thể ả. Thân thể ả đã được bôi trơn trước đó, tốn một ít sức lực, nhưng ngón tay hoàn toàn không giống với thứ đó của đàn ông, hơn nữa Cố Doanh Tích đã lâu không được nếm sự trực tiếp và sung mãn này, nhất thời kêu ra tiếng. Theo kích thích của Tống Mẫn Nhiên, thân thể ả bị đâm tràn ra nước, rốt cuộc nói không ra lời, khiến ả tràn ngập sảng khoái, trong mơ màng Cố Doanh Tích vẫn rên rỉ không ngừng rồi nghĩ: Thực xin lỗi Nặc Nặc, chờ lần sau, lần sau ả nhất định sẽ khống chế tốt bản thân, không xảy ra quan hệ với Tống Mẫn Nhiên nữa.
Âu Dương Chấn Thiên đã rời đi mười ngày, ả không thể dùng tay giải quyết hoài được, hiện tại Ninh Vân Thành lại không dùng được, tuy Cố Doanh Tích thật sự cảm kích anh ta, nhưng ả không có tình yêu với anh ta, tình yêu của ả đã hiến cho Cửu ca, không còn dư thừa để cho Vân Thành, dù sao ả đã không còn thuần khiết rồi.
Ôm cách nghĩ cam chịu này, mỗi khi Cố Doanh Tích bị giày vò đến khó chịu, luôn ngầm đồng ý cho Tống Mẫn Nhiên tiến công. Hai người đều giấu diếm loại chuyện đáng xấu hổ này, nên không ai biết được.
Lần trước ở trường học người bạn ngồi cùng bàn với Ninh Vân Hoan bị người hạ dược, tuy lúc ấy Tô Doanh nể mặt giáo sư Phương nên không nói thật với Lan Lăng Yến, lúc ấy Lan Lăng Yến cũng không nói gì, nhưng thật ra đã ghi chuyện này trong lòng, anh nhìn thấy trò cười dơ bẩn của nhà họ Cố, nên thuận tiện ra tay.
Có thể gần đây Cố Doanh Tích làm quá nhiều lần với Tống Mẫn Nhiên rồi. Cơ thể Cố Doanh Tích lại như mảnh đất phì nhiều, hơn một tháng, ả đã mang thai.
Lần thứ hai xuất hiện tình cảnh nôn mửa, Ninh Vân Thành sợ ngây người, cũng không phải lần đầu tiên chứng kiến cảnh Cố Doanh Tích mang thai, nhưng trước kia cái thai của Cố Doanh Tích không phải của anh ta, thời gian qua Âu Dương Chấn Thiên không ở cạnh ả, hầu như Cố Doanh Tích chỉ có quan hệ xác thịt với anh ta. Ninh Vân Thành đương nhiên nghĩ đứa nhỏ này là của mình, anh ta biết được bản thân sắp được làm ba, nên suýt nữa vui vẻ muốn điên luôn.
Hiện tại tuổi Ninh Vân Thành không nhỏ, hơn nữa anh ta từng có thân phận phú nhị đại trên cao, bây giờ bị rớt xuống đất, trở thành phế vật đến mức ăn uống đều phải dựa vào nhà họ Cố, bởi vì anh ta cúng một cái thận cho Cố Nhàn, nên bây giờ người nhà họ Cố không nói gì với việc anh ta ngây ngốc ở nhà bọn họ, nhưng Cố Doanh Ngữ lại thường xuyên khinh thường anh ta, thái độ không còn nhiệt tình, Ninh Vân Thành cũng không ngốc, hoàn toàn không biết làm sao, trước kia anh ta hơi bị khuất nhục, nhưng hiện tại Cố Doanh Tích mang bầu, ba Ninh mẹ Ninh vẫn luôn muốn ôm cháu đã nhiều năm rồi. Nếu Cố Doanh Tích thật sự có con, nhất định ba Ninh mẹ Ninh sẽ tha thứ cho anh ta!
Chỉ cần anh ta trở về nhà họ Ninh, thì sẽ không cần ru rú tại nhà họ Cố nữa. Chỉ cần anh ta có tiền, thì sẽ không bị người nhà họ Cố khinh thường, đến lúc đó Cố Doanh Ngữ phải gọi anh ta một câu anh rể, chứ không phải về sau nhìn thấy Âu Dương Chấn Thiên mới kêu anh rể. Việc này luôn khiến Ninh Vân Thành cảm thấy vô cùng nhục nhã, nếu anh ta không có chỗ đi, ba Ninh mẹ Ninh lại không tha thứ cho anh ta, chỉ sợ anh ta sớm không chịu nổi muốn trở về nhà họ Ninh rồi.
Cố Doanh Tích mang thai không những Ninh Vân Thành vui sướng, ngay cả người họ Cố cũng rất vui mừng, lúc Âu Dương Chấn Thiên đi đã để lại chi phiếu 50 vạn, mà lúc này nhà họ Cố vì nuôi quá nhiều người, nên phải thuê một tòa biệt thự mới có thể trụ được, tiền thuê mỗi tháng ít nhất là tám vạn, lại thêm phí điện nước quản lý, hơn nữa ngày thường Cố Nhàn phải uống dược bồi bổ thân thể, 50 vạn sớm đã vơi bớt rồi.
Âu Dương Chấn Thiên xuất ngoại, không ai biết khi nào thì anh ta trở về, nên nếu Cố Doanh Tích có thể mang thai con của Ninh Vân Thành, Ninh Vân Thành có thể về nhà lấy chút tiền. Lúc này Cố Nhàn đã không còn biện pháp, con gái thứ hai sắp học đại học, hai ngày trước đã nói với bà ta, muốn vào đại học Đế Đô, học cùng Tống Mẫn Nhiên, Cố Nhàn đau lòng con gái nên đương nhiên không phản đối, nhưng thành tích Cố Doanh Nặc không hề nổi trội như của Cố Doanh Tích, thành tích học tập của cô ta chỉ ở bậc trung mà thôi, sau khi kết giao với Tống Mẫn Nhiên thì mỗi ngày cậu ta đến nhà họ Cố dạy kèm cho cô ta khiến thành tích của cô ta được nâng lên một ít.
Tuy nhiên thành tích đó của cô ta, có thể vào một đại học bình thường, nhưng muốn vào đại học Đế Đô, chắc chắn không thể.
Nếu điểm không đủ, cũng chỉ có dựa vào tiền thôi, nhưng đây không phải một số tiền nhỏ, Cố Nhàn nghe người ta nói ít nhất phải chuẩn bị cả trăm vạn, còn không biết có sinh thêm phí gì không nữa.
Trước đây nghe con số như thế có thể khiến Cố Nhàn bị dọa, khoản tiền một trăm vạn lớn như vậy bà ta nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng khi con gái lớn phát đạt, sau khi quen biết nhiều người đàn ông, không chỉ từ nhà họ Ninh, trước kia còn có con trai nhà họ Tạ từng cho bà ta một số chỗ tốt, mặt khác còn có Âu Dương Chấn Thiên cũng cho ít vốn, lại thêm nữa trước đó dễ dàng mượn nhà họ Mộ đến 20 vạn, những số tiền này đến quá dễ dàng, sau này đến mấy trăm vạn vẫn có, Cố Nhàn đã quen với cuộc sống như vậy, theo bản năng cảm thấy một trăm vạn dù hơi nhiều, nhưng không phải không thể.
Cố Doanh Tích mang thai, Cố Nhàn triệu tập mọi người mở một cuộc họp: "Vân Thành, hiện tại Tích nhi có thai với con, tóm lại chính là cốt nhục của nhà họ Ninh, con nên trở về nói với ba mẹ một tiếng đi." Bà ta nói đến đây, từ ái nhìn Ninh Vân Thành, sau đó nhìn mấy đứa con gái: "Hiện tại Doanh Nặc sắp học đại học, thành tích Nặc Nặc kém hơn chị một ít, nhưng mẹ đã tìm người hỏi thăm, người ta nói phải chuẩn bị một trăm vạn, các con đều hiểu rõ hoàn cảnh nhà chúng ta, hiện giờ Chấn Thiên không ở trong nước, nếu không mẹ đã không cần da mặt, tìm nó mượn một ít, về sau làm trâu làm ngựa trả cho nó là được. Nhưng nó không ở đây, hiện giờ, Vân Thành, chỉ có anh rể như con mới có thể giúp đỡ một chút thôi."
Cho dù Ninh Vân Thành coi tiền như rác, nhưng vì muốn ở cùng Cố Doanh Tích, thậm chí vì ả không tiếc trở mặt với ba mẹ, rồi hiến thận cho Cố Nhàn, còn hai chị em Cố Doanh Nặc luôn coi thường anh ta. Suy nghĩ đến việc Cố Nhàn muốn bản thân giúp Cố Doanh Nặc trả học phí, trong lòng anh ta trào lên khó chịu.
Nhưng anh ta yêu Cố Doanh Tích đã lâu, trả giá vì ả nhiều như vậy, lúc này nếu trở mặt, trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng lỗ lã. Vì Cố Doanh Tích khiến anh ta không thể về nhà, không cần cha mẹ, thậm chí còn cắt mất một quả thận để cứu mẹ ả. Hiện tại muốn buông tay, Ninh Vân Thành không cam tâm, lúc này anh ta cố nén bất mãn, nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng Cố Doanh Tích, miễn cưỡng đáp ứng:
"Mẹ, con về bàn với ba mẹ con rồi nói sau."
Vừa nghe lời này, vốn Cố Doanh Nặc tràn ngập ý cười lập tức trở nên hơi tức giận, cô ta muốn quay đầu tìm bạn trai làm nũng, ai ngờ khi quay đầu vừa lúc nhìn thấy Tống Mẫn Nhiên hình như vừa xoay mặt đi, Cố Doanh Tích bên cạnh cô ta đang cúi thấp đầu, hai tay nhẹ run.
"Anh Ninh không muốn giúp em phải không? Nếu trước kia em có lỗi gì với anh, thì em xin nhận lỗi với anh, đại học là việc lớn của cả đời em, em mong anh Ninh nể tình chị em, giúp em một lần." Cố Doanh Nặc cố nén bất mãn trong lòng, nhìn Ninh Vân Thành mỉm cười, Ninh Vân Thành còn chưa nói gì, Cố Doanh Ngữ bên cạnh đã cười lạnh:
"Chỉ mượn một trăm vạn mà thôi, cũng không phải không trả, anh không muốn cho mượn, còn nhiều người nguyện ý mang tiền bạc đến tìm chị của em, hiện tại anh rể em chỉ đang ở nước ngoài thôi, sau khi trở về đừng nói một trăm vạn, một ngàn vạn cũng có thể trả lại cho anh!"
Sắc mặt Ninh Vân Thành xanh mét, nắm tay thành đấm vang lên tiếng 'răng rắc', biểu cảm vô cùng không tốt.
Cố Nhàn vừa thấy tình huống không ổn, thì kinh hãi, lúc này bà ta đang muốn vay tiền Ninh Vân Thành, nên không thể để con gái đắc tội với anh ta được, vì thế giả vờ khiển trách: "Ngữ Ngữ, sao con dám nói chuyện với anh Ninh như thế." Nói xong, Cố Nhàn quay đầu cười với Ninh Vân Thành, Ninh Vân Thành đã xanh mặt đứng lên, trực tiếp đi đến phòng Cố Doanh Tích, không đáp lại người họ Cố nữa.
Sắc mặt mọi người xanh mét, tính cách Cố Doanh Ngữ mới vừa bị khiển trách khá bướng, ả nhỏ hơn hai người chị kia nhiều, tuy từng nếm qua khổ cực, nhưng vài năm nay thì lại sống khá thoải mái, nhiều người bạn cùng lứa không biết lai lịch thậm chí cho rằng ả xuất thân từ gia đình giàu có, điều này khiến lòng tự tin của ả bành trướng cực độ, hơn nữa hiện giờ ả ta đang tuổi trưởng thành, biết rõ Ninh Vân Thành trả giá rất lớn cho nhà họ Cố, nhưng lúc này không những bị mẹ trách cứ, còn bị Ninh Vân Thành bày cho sắc mặt không tốt, nên đứng dậy quay đầu to tiếng nói với Ninh Vân Thành:
"Đồ không biết xấu hổ, ăn chùa uống chùa ở nhà tôi, suốt ngày còn muốn người ta đến phục vụ anh, còn muốn chiếm tiện nghi của chị tôi, hiện tại đến lúc trả giá thì lại trốn đông trốn tây, thật không biết xấu hổ!"
Hiện tại ở nhà họ Cố chỉ có hai người ngoài là Tống Mẫn Nhiên, bạn trai Cố Doanh Nặc và Ninh Vân Thành thôi, tuy hiện tại Tống Mẫn Nhiên ở nhà họ Cố, nhưng trước đây không phải ngày nào cậu ta cũng đến, gần đây vì dạy kèm cho Cố Doanh Nặc nên mới ở lại, hơn nữa cậu ta giúp Cố Nhàn phối một ít dược và cần phải nhìn Cố Nhàn uống xem có bị kháng lại không, Tống Mẫn Nhiên thỉnh thoảng vẫn ra ngoài mua ít đồ ăn, không xem là ăn chùa uống chùa, mà người suốt ngày không làm việc, trừ Ninh Vân Thành yếu nhược, thì còn ai vào đây.
Lời Cố Doanh Ngữ như một bạt tai tát vào mặt Ninh Vân Thành, anh ta thống khổ quay đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt Cố Doanh Tích kinh hoảng, và biểu tình không tự nhiên của người họ Cố, trừ một ít chột dạ ra, vậy mà còn tán thành ý của Cố Doanh Ngữ.
Ninh Vân Thành bi thương, anh ta vì Cố Doanh Tích, cam nguyện bỏ đi thân phận đại thiếu gia, tìm mọi cách lấy lòng ả, thậm chí khuất nhục nguyện ý dùng chung người phụ nữ là Cố Doanh Tích này với người khác, thử hỏi trên đời này có người đàn ông nào có thể làm đến như vậy? Trước kia anh ta có tiền, có từng keo kiệt với người họ Cố không? Huống chi anh ta vì Cố Nhàn mà còn hiến đi quả thận của bản thân, như vậy chưa đủ sao?
Nhưng họ Cố một cước đá văng, hiện tại nói anh ta vô dụng, nói anh ta không có tiền, muốn anh ta cút đi. Nếu không vì Cố Doanh Tích, thì anh ta làm gì không có tiền, làm sao có thể có nhà mà không thể về, phải ở đây nhìn sắc mặt người nhà họ Cố?
"Ngữ nhi..." Cố Nhàn vừa muốn trách cứ con gái, sắc mặt Ninh Vân Thành đã xanh mét từ trên lầu đi xuống: "Cố Doanh Ngữ, mày muốn làm rõ ràng à, hiện giờ trên người anh không có tiền, nhưng lúc anh có tiền, không phải đã cho mẹ mày để chữa bệnh sao? Hiện tại anh có nhà nhưng không thể về, là vì người nào mày không hiểu à? Anh không làm việc, vì cơ thể anh không tốt. Mà cơ thể anh không tốt là vì sao, mày không biết hả? Mày trừ việc mang họ Cố ra, thì mày đã làm gì cho nhà họ Cố? Ngay cả khi mẹ của mày muốn thay thận, mày còn không nói sẽ quyên thận, mày có tư cách gì nói anh? Tiền bạc anh từng cho nhà họ Cố, có thể giúp họ Cố trụ được mười năm đấy."
"Vân Thành à, Vân Thành. Con bớt tranh cãi đi." Cố Nhàn vừa thấy dáng vẻ anh ta, trong lòng hốt hoảng, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của Ninh Vân Thành, trước kia vì anh ta quá thâm tình với Cố Doanh Tích, nên hai chị em Cố Doanh Nặc hơi khinh thường anh ta, ban đầu trừ thân phận phú nhị đại làm cho người ta có chút kính sợ ra, về sau quen biết lâu, thấy anh ta hữu cầu tất ứng với nhà họ Cố, trong lòng đều khinh thường anh ta, cảm thấy tựa như chị đang nuôi chó vậy. Gần đây Cố Doanh Ngữ luôn xem thường Ninh Vân Thành, nhưng lúc này thấy vẻ mặt ác liệt của anh ta, tuổi ả ta vốn không lớn, gần đây lại được người ta tâng bốc lên rất cao, lúc này nhìn thấy sắc mặt Ninh Vân Thành nên trong lòng hơi sợ hãi, run rẩy dựa vào Cố Doanh Tích, không dám lên tiếng nữa.
"Vân Thành, anh muốn làm gì? Những việc anh làm em vô cùng cảm kích, em nghĩ anh vì yêu em nên mới trả giá, chẳng lẽ em sai rồi sao? Anh cũng quan tâm đến những vật chất đó sao?" Tuy tính cách Cố Doanh Tích dịu dàng thiện lương, nhưng vì ả xuất thân bần hàn, nội tâm quật cường, lúc này lời nói của Ninh Vân Thành tựa như chạm vào vảy ngược của ả, khiến ả nhịn không nổi, không muốn bất kỳ ai xem thường bản thân: "Nếu anh cảm thấy em thiếu nợ anh, thì về sau không cần qua lại với em, tiền trước kia em nợ anh, về sau dù phải đi rửa chén bát, em cũng sẽ trả cho anh!"
Trước kia ả kiên cường và có lòng tự trọng như thế nên khiến Ninh Vân Thành càng thêm yêu mến, dù sao vì anh ta là đại thiếu gia chưa từng nếm trải cực khổ, đã từng qua lại với nhiều phụ nữ, tất cả bọn họ đều chỉ muốn tiền của anh ta để mua được đồ hiệu mà thôi, chỉ có Cố Doanh Tích không như vậy, mà hơn nữa ả lại rất quật cường, khi hai người cãi nhau ả chưa từng muốn chiếm tiện nghi của anh ta, một khi nói đến chia tay thì bọn họ đều đề cập đến những chuyện xàm xàm mà thôi, điều này khiến trong lòng Ninh Vân Thành càng ngày càng thích, cảm thấy ả khác xa với những người phụ nữ trước đó của anh ta, cũng chính vì như vậy, khi Ninh Vân Hoan nói Cố Doanh Tích không phải thứ gì tốt, thì anh ta mới không hối tiếc quyết tâm đoạt tuyệt với người họ Ninh vì Cố Doanh Tích!
Tuy nhiên, đó là lúc anh ta đang ở trên mây, hiện tại anh ta đã rơi xuống mặt đất, mà Cố Doanh Tích không còn được như xưa, hơn nữa vợ chồng nghèo khổ thì trăm sự bi thương, trước kia rất xa cách, không thường hay ở chung, bản thân cũng không rơi vào hoàn cảnh hai bàn tay trắng như bây giờ, tự nhiên phát hiện ra vấn đề lúc anh ta ở cùng Cố Doanh Tích, xa thì thơm gần thì thối, cùng ăn cùng ở trong thời gian dài như vậy, tình yêu tốt đẹp cũng bị trà gạo dầu muối hao mòn sạch sẽ, đặc biệt khi hai người đều đã không có tiền bạc gì, Ninh Vân Thành càng nhớ đến cái mà bản thân mình đánh đổi, càng cảm thấy không thể nhịn được người nhà họ Cố.
Nhưng quan trọng là, sau khi anh ta hiến một quả thận, thì chuyện phòng the không còn nhiều như trước. Trước kia anh ta luôn tự tin sự dũng mãnh của mình có thể thỏa mãn Cố Doanh Tích, mà lúc này chỉ hai ba lần đã trút ra hết, không những làm Cố Doanh Tích thất vọng, ngay cả Ninh Vân Thành cũng vô cùng tuyệt vọng, khi hai người thân mật ở cùng một chỗ thì anh ta mới cảm thấy mình là đàn ông, hiện tại anh ta không còn sung sức như xưa mà đã trở thành phế vật, nhất thời cảm giác bản thân không còn là đàn ông nữa, vốn đã cực kỳ nhạy cảm rồi, cộng thêm biểu hiện dục cầu bất mãn của Cố Doanh Tích, thì càng khiến Ninh Vân Thành đau lòng và đa nghi.
Sau một loạt những hoài nghi và bất mãn, nếu Ninh Vân Thành không cảm thấy tiếc nuối đến khó thể buông tha, thì thật ra anh ta cũng không dám suy nghĩ có phải bản thân đã hối hận rồi không, hao phí tình cảm của chính mình vào đây, thật sự rất vô dụng. Sau khi thoát ra khỏi tình yêu, Ninh Vân Thành thấy rất rõ ràng, Cố Doanh Tích nói những lời này cũng chỉ là nói thôi, ả muốn trả hết nợ cho anh ta, ả trả bằng cái gì đây? Chỉ bằng mỗi tháng ả đi chào rượu, suốt ngày bị người chiếm tiện nghi, một tháng kiếm được bao nhiêu tiền? Chính ả xài còn không đủ, chờ đến khi trả hết nợ cho anh ta, kiếp sau chắc cũng chưa xong!
Tuy nhiên nói cho cùng đây từng là người mình yêu, lúc này dù trong lòng Ninh Vân Thành thất vọng, nhưng cũng không có hoàn toàn tuyệt vọng, bởi vậy anh ta cố nhịn xuống những câu nói ác độc có thể khiến Cố Doanh Tích bị tổn thương, trầm mặt nói:
"Doanh Tích, hiện tại anh không muốn cãi nhau với em, anh muốn ra ngoài để bình tĩnh một lát." Ninh Vân Thành nói xong, trực tiếp kéo cửa ra đi ra ngoài. Anh ta muốn mượn rượu giải sầu, nhưng mãi đến lúc này, Ninh Vân Thành mới phát hiện trong người một cắc cũng không có, muốn mượn rượu giải sầu, anh ta cũng không thể làm được.
Cố Doanh Tích ủy khuất khóc lên, Tống Mẫn Nhiên cố nén ý định muốn ôm ả vào lòng, cô bé kiên cường mà yếu ớt này, làm cậu ta hơi đau lòng.
Chuyện Tống Mẫn Nhiên thông dâm với Cố Doanh Tích để Lan Lăng Yến tìm được một cơ hội trả thù vô cùng tuyệt vời, một người ẩn núp gần đó báo lại những trò cười của nhà họ Cố, khiến Lan Lăng Yến lập tức cười âm hiểm.
Lần trước người ngồi cùng bàn với Ninh Vân Hoan bị dính phải hóa chất đã bị Tô Doanh bỏ qua. Ngoài mặt anh nể mặt Tô Doanh, không truy cứu chuyện này, nhưng thật ra Lan Lăng Yến là người có thù tất báo, làm sao sẽ thật sự bỏ qua. Tuy Tô Doanh không nói, nhưng bản thân anh cũng không phải không điều tra ra, nhưng hơi phiền một chút mà thôi, kết quả thì anh đã biết được rồi.
Ngoài mặt cho rằng do một bạn học hệ vật lý làm thí nghiệm xong không cẩn thận mang ra ngoài, trùng hợp người đó lại ngồi ở chỗ mà Ninh Vân Hoan ngồi sau đó, nhưng trên thực tế Tống Mẫn Nhiên không thể thoát khỏi liên quan. Sau khi cậu ta ở cùng với phụ nữ họ Cố, thì nhanh chóng trộn lẫn với Cố Doanh Tích, đoán rằng Cố Doanh Nặc từng nói bậy sau lưng Ninh Vân Hoan, Tống Mẫn Nhiên muốn giúp bạn gái trút giận, nên sử dụng một biện pháp bỉ ổi như vậy.
Cậu ta muốn dạy cho Ninh Vân Hoan một bài học, nhưng lại không dám làm quá lớn, dù sao nhà cậu ta không có bối cảnh. Nếu chỉ để cho một cô gái bị hủy dung không nghiêm trọng lắm nhưng có thể nếm chút khổ sở, giáo sư Phương hệ vật lý rất hay bao che khuyết điểm, khẳng định chuyện này sẽ không được giải quyết. Quá lắm trường học sẽ bồi thường chút tiền thuốc men là xong, sẽ không đến mức chết người, Tống Mẫn Nhiên tính kế vô cùng tốt, cậu ta vốn cho rằng người học hệ điện ảnh và truyền hình về sau đều muốn vào giới giải trí, gương mặt chẳng khác nào sinh mệnh của các cô ấy, chỉ vì trút giận cho bạn gái mà có thể để người ta mất cả tiền đồ.
Người này tính kế vô cùng chính xác, nhưng cậu ta không ngờ sau cùng Ninh Vân Hoan hoàn toàn không trúng kế, ngược lại bứt dây động rừng, để anh chú ý đến kẻ đáng chết như cậu ta!
Lan Lăng Yến có thể thần không biết quỷ không hay trực tiếp giết chết cậu ta, nhưng như vậy thì sẽ lợi cho tên đó quá. Nhà họ Tống chẳng có chỗ nào béo bở, giết Tống Mẫn Nhiên như vậy giống như bôi mỡ lên chân gà, rồi không thể bôi tiếp xuống nữa. Vì thế anh chờ thời cơ, muốn Tống Mẫn Nhiên nếm thử mùi vị người trong lòng chịu khổ, cũng muốn cho về sau con gái lớn nhà họ Cố không thể mở miệng nói thành lời!
Vốn nếu Cố Doanh Tích không thông đồng với Tống Mẫn Nhiên thì Lan Lăng Yến sẽ tìm cơ hội khác, không ngờ hai người này đều đã không còn liêm sỉ gì nữa, dám chủ động làm ra chuyện như thế, nên đã tạo ra cơ hội cho Lan Lăng Yến.
Vừa đến tháng sáu, sắp thi vào trường đại học, gần đây Cố Doanh Nặc luôn liều mạng học tập, khó tránh khỏi xao nhãng bạn trai, cô ta muốn trước khi thi phải cố gắng thật nhiều, về sau vào đại học Đế Đô sẽ làm bạn với Mẫn Nhiên còn có thể tiết kiệm chút tiền, cũng chính vì như vậy, tháng trước cô ta luôn ở lại căn tin trường để ăn cơm trưa.
Trên cành cây ve không ngừng kêu to, còn lúc này Tống Mẫn Nhiên đang nằm trên người Cố Doanh Tích liều mạng kích thích, người phụ nữ mềm mại dưới thân khiến cậu ta gần như quên mất Cố Doanh Tích vẫn đang hoài thai cốt nhục của cậu ta. Lúc này ngoài tiểu khu, Cố Doanh Nặc nhớ lại gần đây bản thân không quan tâm đến bạn trai, trong lòng áy náy, gần đây Tống Mẫn Nhiên đều dạy kèm cho cô ta, mà chính cậu ta cũng có chuyện, thỉnh thoảng còn giúp giáo sư Phương viết một ít luận văn, cậu ta thường xuyên ngủ trễ hơn so với Cố Doanh Nặc, lúc này không biết còn thức không.
Khi Cố Doanh Nặc trở về còn mua bánh ngọt cho bạn trai, cô ta nghĩ trở về thì sẽ cùng ăn bánh ngọt với Tống Mẫn Nhiên, như vậy sẽ có vẻ đặc biệt ngọt ngào. Một đường đi về biệt thự, Cố Doanh Nặc đã chảy đầy mồ hôi, nhưng trong lòng ngọt ngào nhớ lại dáng vẻ Tống Mẫn Nhiên cố gắng giúp đỡ giáo sư làm và nghiên cứu luận văn, cậu ta nói sẽ cố gắng mua được một chiếc xe, về sau sẽ đón đưa cô ta, để cô ta không cần phải tự mình đi như bây giờ nữa.
Nghĩ đến những ngọt ngào đó, suýt nữa Cố Doanh Nặc nhịn không được bật cười.
Lấy chìa khóa mở cửa ra, trong phòng im ắng, nhớ đến sáng sớm Cố Nhàn nói muốn đi bệnh viện kiểm tra lại, lúc này em gái Cố Doanh Ngữ đang ở trường học, Ninh Vân Thành vô dụng kia đã tranh cãi ầm ĩ với em gái vào tối hôm kia nên giờ luôn đi sớm về trễ, tên đàn ông mặt dày này, không cho cô ta vay tiền, vậy mà còn không chịu đi, mặt dày mày dạn ở nhà cô ta!
Đêm qua Tống Mẫn Nhiên ngủ rất khuya, cậu ta đã ít quan tâm bản thân, lúc ấy Cố Doanh Nặc nhìn cậu ta vội vàng thành như vậy, đau lòng vì cậu ta ăn không tiêu, nên không nỡ làm nũng với cậu ta. Khi đi ngủ vẫn thấy cậu ta ngồi trước bàn sách bận rộn, thì trong lòng tràn ngập ngọt ngào.
Cô ta chuẩn bị lên lầu cho Tống Mẫn Nhiên một bất ngờ, nếu cậu ta nhìn thấy bánh ngọt trong tay, nhất định sẽ vui mừng cười rộ lên! Nghĩ vậy, Cố Doanh Nặc nhịn không được thầm mỉm cười, cười khẽ, trực tiếp đi lên lầu.
"Uh`m a... A..." Vừa lên lầu thì nghe tiếng phụ nữ kêu rên thống khổ nhưng tựa như khó chịu rên rỉ. Cố Doanh Nặc cũng không phải thiếu nữ nữa, cô ta quen Tống Mẫn Nhiên nên được cậu ta dẫn dắt từ thiếu nữ biến thành phụ nữ, lúc ấy vô cùng đau, nhưng cô ta cũng rất thỏa mãn, tuy Cố Nhàn tự mình nuôi họ lớn lên, nhưng bà ta lại không cổ hủ, con gái muốn quen bạn trai, chỉ cần đứng đắn, bọn họ sẽ cổ vũ không ngăn cản. Cố Doanh Nặc lớn lên trong gia đình như vậy, cảm thấy vô cùng hạnh phúc, đồng thời, hoàn toàn không tiếc nuối khi ngủ với Tống Mẫn Nhiên.
Lúc này tiếng kêu càng lớn, tiếng chị Cố Doanh Tích kêu đau truyền đến, trong lòng Cố Doanh Nặc hơi nhảy loạn, thân thể cũng mềm xuống. Gần đây bận quá rồi, cô ta vội vàng muốn thi vào trường đại học, Tống Mẫn Nhiên vội kiếm tiền muốn giúp cô ta, hai người đã lâu không làm rồi. Cô ta cũng hơi muốn.
Nhưng chị cũng thật là, tuy trong nhà không có ai, nhưng Cố Doanh Nặc lên lầu mới phát hiện cửa cũng không đóng, cô ta xấu hổ đỏ mặt, vừa định đi giúp Cố Doanh Tích đóng cửa lại, đột nhiên người đàn ông bên trong dựa vào người Cố Doanh Tích hừ một tiếng, hình như cực kỳ vui thích, nhưng ý cười trên mặt Cố Doanh Nặc lập tức cứng lại, lạnh lẽo cả người.
Cô ta vừa nghe thấy giọng nam, không giống Ninh Vân Thành, cũng không giống Âu Dương Chấn Thiên, ngược lại, hình như là bạn trai Tống Mẫn Nhiên của cô ta!
Cô ta nhớ đến mỗi lần Tống Mẫn Nhiên đạt được thỏa mãn trên người cô ta, sẽ phát ra tiếng rên rỉ như dã thú hoàn toàn không giống với vẻ lịch sự bề ngoài của cậu ta, mỗi lần cô ta nghe được luôn cảm thấy rất thích thú tựa như có thể bị cậu ta xé nát, nhưng lúc này Cố Doanh Nặc nghe xong, lại cảm thấy lạnh lẽo cả người, tay chân run lẩy bẩy.
Cửa không đóng, ngược lại cô ta đẩy mở ra, ánh sáng sáng ngời, hai người kia làm việc vì đoán rằng trong nhà không có ai, không những không đóng cửa, cả màn che cũng không kéo xuống, Cố Doanh Nặc nhìn thấy người đàn ông kia xoay người xuống giường, Cố Doanh Tích chưa kịp khép kín chân, phía dưới chảy ra một dòng nước ấm, giữa hai chân như một cái miệng nhỏ, đang phun ra chứng cứ nhiệt tình của đàn ông.
Nhưng bọn họ không để ý, cô ta nhìn thấy hai người trên giường đang không ngừng ôm hôn môi, vẻ Tống Mẫn Nhiên thỏa mãn và dã tính, cô ta chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Người chị cô ta xem như thiên thần, tựa như tiên nữ không nhiễm hạt bụi, thuần khiết như tuyết liên trên đỉnh núi tuyết, vậy mà dám quyến rũ người bạn trai mà cô ta yêu!
Cơ thể Cố Doanh Nặc run kinh khủng, nhưng hai người trong phòng không phát hiện cô ta đứng ở cửa, hai người trên giường 'hứng khởi' hôn nhau nồng nhiệt, Tống Mẫn Nhiên lại nhanh chóng bừng lên, lại xoay người ngồi dậy.
"Đừng, đau, bảo bảo..." Giọng nói Cố Doanh Tích run run nũng nịu, hình như đã mệt rã rời, Cố Doanh Nặc đang tê liệt, Tống Mẫn Nhiên lại bổ thêm một đao:
"Đừng sợ, tôi còn không biết yêu quý con của chúng ta sao?" Nói xong, cậu ta lật người Cố Doanh Tích, nhẹ nhàng để ả quỳ sấp trên giường, tấm lưng trắng như tuyết đưa về phía mình, cậu ta từ phía sau lưng lại một lần nữa tiến vào trong thân thể Cố Doanh Tích. Tiếng va chạm vang lên, trong đầu Cố Doanh Nặc chỉ còn nghe thấy câu nói kia 'con của chúng ta', nhất thời trời đất đảo lộn, trước đây cô ta yêu Tống Mẫn Nhiên bao nhiêu, bây giờ oán hận cậu ta bấy nhiêu, trước kia cô ta yêu mến chị mình bao nhiêu, hiện tại oán độc bấy nhiêu.
Cô ta che miệng, cả người ngây ngốc chạy ra ngoài, vừa cắn răng khóc, vừa ném bánh ngọt xuống lầu, bản thân 'thùng thùng' chạy xuống, hai người trên lầu đắm chìm trong thân mật không hề nghe được tiếng động cô ta cố ý gây ra, Cố Doanh Nặc vô cùng oán hận, hai mắt muốn rỉ máu, thậm chí hận không thể trực tiếp té xuống cầu thang, cô ta muốn nhìn xem vẻ mặt của Cố Doanh Tích sẽ như thế nào, cũng muốn nhìn xem Tống Mẫn Nhiên muốn giải thích ra sao, nhưng cô ta không dám.
Khi xuống lầu cũng không bị té, sau khi cô ta ra khỏi nhà thì đóng cửa lại, khóc chạy ra tiểu khu, mới ra tiểu khu khoảng hai trăm mét, cách phòng an ninh đã rất xa, giám sát của tiểu khu rốt cuộc không thể chụp đến, thì ở chỗ rẽ một chiếc xe việt dã đột nhiên vọt qua, Cố Doanh Nặc vốn đang khóc không chú ý đến đường phía trước. Lúc này xe va chạm cô ta mới giật mình, cô ta thét chói tai không kịp phản xạ, cả người đã bị đánh bay, lộn vài vòng trong không trung, rồi bị ngã trên mặt đất.
Sau khi chiếc xe việt dã đụng người xong lại không ngừng lại, ngược lại vọt đến Cố Doanh Nặc nằm giữa đường cái, vang lên tiếng 'rắc rắc'. Cố Doanh Nặc hôn mê kêu thảm thiết, một chân đã gãy, lúc này chiếc xe việt dã không chút hoang mang quay đầu chạy đi.
Bên này vốn là tiểu khu xa hoa, người sở hữu đều là những người có tiền, đang giữa trưa, nên hoàn toàn không có ai ra vào, đợi khi Cố Doanh Nặc được người phát hiện, đã là hơn hai tiếng sau rồi. Cô ta mất máu quá nhiều, hơn nữa còn nằm trên đường khoảng hai giờ đồng hồ như vậy nên thương thế chuyển biến xấu, nhưng phải đợi người ký tên bảo lãnh, lúc này tình huống vô cùng nghiêm trọng, Cố Doanh Tích và Tống Mẫn Nhiên bền bỉ làm xong, Cố Doanh Tích chỉ cảm thấy trong ngoài cơ thể mình đều đã nhiễm hơi thở của Tống Mẫn Nhiên.
Hai người đang tình cảm, Cố Doanh Tích đang lau sạch phía dưới của ả, còn Tống Mẫn Nhiên thì vừa sờ soạng ngực ả, vừa bắt máy:
"A lô?" Giọng nói của cậu ta khàn khàn thỏa mãn, nhìn thấy dòng nước Cố Doanh Tích còn để lại trên người mình, thân thể cậu ta vốn mềm nhũn lại bắt đầu nóng lên, nhìn ả vài lần, lúc này mới cố nén, không kiên nhẫn chuẩn bị cúp điện thoại rồi làm một lần nữa với Cố Doanh Tích, ai ngờ trong điện thoại truyền đến tin tức khiến sắc mặt Tống Mẫn Nhiên biến đổi.
"Cố tiểu thư bị tai nạn, cho hỏi cố ấy có phải là bạn gái của anh không? Chúng tôi phát hiện dãy số này trong điện thoại của cô ấy, hiện tại cô ấy đang ở trong bệnh viện, anh nhanh chóng đến đấy ký tên để bảo lãnh làm giải phẫu cho cô ấy!" Sau khi người đầu bên kia nói xong địa chỉ, cả người Tống Mẫn Nhiên đều run rẩy, tình yêu của cậu ta, bảo bối của cậu ta, đã bị tai nạn xe sao?
Hiện tại cậu ta không muốn dính vào Cố Doanh Tích nữa, vội vàng mặc quần áo chạy xuống lầu, vừa nãy Cố Doanh Tích không nghe rõ ràng, chỉ thấy Tống Mẫn Nhiên làm xong thì xoay người bỏ đi, trong lòng ủy khuất, theo bản năng muốn giữ cậu ta lại, nhưng bị Tống Mẫn Nhiên đẩy ra: "Nặc Nặc bị tai nạn xe cộ đang ở trong bệnh viện, tôi muốn đến đó trước!" Cố Doanh Tích nghe xong, hoảng sợ, đè nén chua xót trong lòng, cũng vội vàng run run đi theo.
Hai người không dễ dàng gì đến bệnh viện, lúc này đã bỏ lỡ thời điểm cứu chữa tốt nhất, bác sĩ đã điện thoại rất nhiều lần, nhưng người nhà họ Cố đều không bắt máy, lúc này nhìn thấy sắc mặt hai người họ xanh trắng không bình thường, cũng không trách cứ, trực tiếp kêu bọn họ ký tên, sau đó đẩy Cố Doanh Nặc đang sống dở chết dở vào phòng giải phẫu.
Nguyên nhân Lan Lăng Yến cố ý muốn Cố Doanh Nặc bị tàn tật, dù sao cái chết chỉ là một cách giải quyết đối với cô ta mà thôi, như vậy sẽ thành toàn cho Cố Doanh Tích và Tống Mẫn Nhiên, anh muốn để Tống Mẫn Nhiên bị kẹp giữa hai người phụ nữ, phải trả giá lớn cho sai lầm của cậu ta, chứ không phải giúp cậu ta lau mông giải quyết hậu quả.
Cố Doanh Nặc làm xong giải phẫu rồi tỉnh lại, đã là ba ngày sau. Cô ta vừa tỉnh dậy thì phát hiện đùi phải không có cảm giác, đám người Cố Nhàn canh giữ trước giường bệnh của cô ta khóc đến mắt đỏ bừng, nhưng khi nhìn thấy Cố Doanh Tích, ánh mắt Cố Doanh Nặc lộ ra vẻ oán độc, cô ta cố nén oán hận, vốn muốn làm một trận với Cố Doanh Tích, nhưng sau khi biết bản thân xảy ra tai nạn xe cộ thì tạm thời nhịn xuống, bây giờ cô ta không phải đối thủ của Cố Doanh Tích, không thể trở mặt với ả được. Huống chi trong lòng cô ta thầm hi vọng Cố Doanh Tích có nỗi khổ, cô ta không thể tin được người chị mình sùng bái từ nhỏ đến lớn thật sự là loại phụ nữ thích cướp đoạt đồ của người khác.
Lúc Cố Doanh Nặc ngấm ngầm chịu đựng giả vờ ngủ lại nghe được các nữ y tá tán gẫu thì trong lòng lập tức trầm xuống.
"Vị Cố nhị tiểu thư này thật sự quá đáng thương, tuổi cô ấy còn trẻ, vậy mà đùi phải đã bị cắt đứt, nghe nói tuy lúc ấy tai nạn xe cộ nghiêm trọng, nhưng vốn chỉ cần trị liệu đúng lúc thì sẽ không có chuyện gì, nhưng chúng ta gọi cho nhà họ nhiều lần như vậy, lại không ai bắt máy, đặc biệt là chị và bạn trai của cô ấy, lúc ấy đã hơn hai tiếng rồi, chỉ cần bọn họ đến sớm hơn, Cố nhị tiểu thư sẽ không bị mất cái chân rồi."
"Ừ, không biết bọn họ làm gì, Cố nhị tiểu thư thật sự rất đáng thương!"
Cố Doanh Nặc nghe thế, trong lòng oán hận không thể nhịn xuống, tựa như một bóng ma bò lên trong lòng cô ta.
Chân cô ta bị cắt, từ nay về sau trở thành kẻ tàn phế, cô ta tàn phế rồi! Đáng lẽ chân cô ta có thể chữa được, nhưng chỉ vì không ai nghe điện thoại, nên phải để cô ta bị bỏ lỡ thời điểm trị liệu tốt nhất, mà bắp chân bị hoại tử, còn bọn họ thì đang làm gì? Tống Mẫn Nhiên và Cố Doanh Tích đã làm gì, cô ta rõ ràng nhất, bọn họ làm bậy sau lưng cô ta, đôi nam nữ chó má kia dám phản bội cô ta, sẽ không được chết tử tế!
Lúc cô ta xảy ra tai nạn cần Tống Mẫn Nhiên nhất, thì cậu ta lại đang nằm trên người chị mình, bây giờ bản thân bị mất đi một chân, toàn bộ đều do bọn họ làm hại, bọn họ sẽ không được chết tử tế! Bản thân tuyệt đối sẽ không bỏ qua, cô ta mất một chân, cô ta sẽ bắt Cố Doanh Tích dùng hai chân của ả đến bồi thường!!
Trong lòng Cố Doanh Nặc tràn ngập oán hận khiến mỗi ngày đều trầm xuống, vì xảy ra tai nạn xe cộ, nên đương nhiên cô ta không thể đi thi đại học, chân đã như thế, về sau không thể học đại học nữa, hai kẻ không biết xấu hổ, hủy cơ thể cô ta còn không nói, vậy mà còn dám hủy đi tương lai của cô ta, cả đời này nếu cô ta không báo thù, cô ta thề không làm người!
Sau khi biết bản thân mất đi một chân, vốn trong lòng Cố Doanh Nặc muốn được chết thì lúc này hoàn toàn biến thành oán hận, mỗi ngày cô ta bị thù hận quấn quanh, nhìn Cố Doanh Tích đến mức khiến lòng ả sợ hãi.
May mà người họ Cố xem như đồng tâm hiệp lực, cho dù Ninh Vân Thành đi sớm về trễ tựa như du hồn cũng đến bệnh viện thăm cô ta, nhưng biểu hiện của Ninh Vân Thành vẫn là mỉa mai, không biết có phải phát hiện gì rồi không.
"Ngày hôm đó bị như thế nào? Có phải nhà họ Cố chúng ta đắc tội với thần tiên rồi không, nên mới đến trừng phạt chúng ta?" Mỗi sáng sớm Cố Nhàn đều đến bệnh viện, ngồi trước giường bệnh của con gái, nước mắt không ngừng nhỏ xuống, những năm gần đây cơ thể bà ta không tốt, không những trong nhà suy sụp, đường tình cảm của con gái lớn không thuận, thậm chí bị người vấy bẩn, hiện tại mắt thấy con gái thứ hai sắp có ngày lành, đang muốn khổ tận cam lai, vậy mà đã xảy ra chuyện như vậy, sau này cả đời cô ta, có lẽ sẽ bị hủy!
"Dì Cố, dì yên tâm, Nặc Nặc là bạn gái của cháu, cháu sẽ không ghét bỏ cô ấy, bất kể sinh lão bệnh tử..." Ánh mắt Tống Mẫn Nhiên lộ ra thâm tình, cậu ta thật sự thích Cố Doanh Nặc, đây là người con gái đầu tiên trong đời cậu ta, lại là cô gái cậu ta thích nhất, đã khắc sâu trong lòng cậu ta, tuy cậu ta tạm thời say mê cơ thể Cố Doanh Tích, nhưng trong lòng Tống Mẫn Nhiên rõ ràng, say mê không giống với tình yêu thật sự, trong lòng cậu ta muốn yêu muốn chiều cô ta, nhìn thấy sắc mặt cô gái nhỏ trước mắt trở nên trắng xanh, lúc này trong lòng cậu ta đau đớn, cảm thấy xót xa.
Tống Mẫn Nhiên nói rất động lòng người, nhưng không thể khiến Cố Doanh Nặc cảm động như trước, nếu không phát hiện chuyện xấu xa của bọn họ, nếu bản thân không biết cô ta bị bọn họ hại cho mất một chân, chỉ sợ cô ta còn ngây ngốc than khóc cho đoạn tình chết non ấy, nhưng lúc này cô ta oán, cô ta hận, cô ta muốn đôi nam nữ chó má này không được chết tử tế, cô ta muốn để Tống Mẫn Nhiên phải thật thống khổ chết trước mặt cô ta, cô ta muốn Cố Doanh Tích phải trả giá gấp trăm gấp ngàn lần, cô ta muốn Cố Doanh Tích còn thống khổ hơn mình, xấu xí, tự ti hơn mình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.