Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ
Chương 18: Đồng minh
Tiểu Yêu Trọng Sinh
21/08/2017
Tô Bác Nhiên cúi người tự mình nâng Phương di nương đứng dậy. Phương di nương vừa mới đứng lên, còn chưa đứng vững, dưới chân liền nghiêng ngả, ngả vào lòng Tô Bác Nhiên, âm thanh nhu mềm tựa như bị kinh hách, thiên kiều bá mị, chọc lòng người.
Phương di nương mặc dù là mẹ của ba đứa trẻ, nhưng bảo dưỡng lại vô cùng tốt. Dưới ánh đèn da thịt trắng nõn mịn màng, vừa nhìn xúc cảm liền tốt, bà ngả một cái, áo choàng màu lam liền rơi trên mặt đất, bên trong là một thân váy cùng màu bất quá kiểu dáng có chút bất đồng, chính là cổ áo dùng một đóa hoa nhỏ làm cúc, thiết kế cực kỳ gợi cảm, có thể thấy được cái yếm thêu mẫu đơn ở bên trong, ánh mắt ý tứ hàm xúc mười phần, nhìn trên người Tô Bác Nhiên tựa như ánh lửa, tâm viên ý mãn mà đứng lên.
Phương di nương tựa trong lòng Tô Bác Nhiên dụi dụi, sau đó xấu hổ cười, cái yếm màu đỏ ở trên thêu đóa mẫu đơn đều lộ ra trước mặt Tô Bác Nhiên.
Hoa lan thanh bạch, tính cao thượng. Tô Bác Nhiên thích hoa lan chỉ là mua danh chuộc lợi, lừa dối thế nhân, kỳ thực ông thích nhất là mẫu đơn bởi vì mẫu đơn phú quý, cực kỳ thích hợp với tâm tính của ông. Đã là thần tử, ông muốn phải là đứng đầu bách quan.
“Nàng lần này quả thực quá lớn mật, bất quá cũng may Ly nhi là đứa dễ lừa gạt. Ngày mai hãy đến xin lỗi nó, sau đó hảo hảo cùng nó thân cận. Tướng phủ của ta không thể chỉ có đích nữ mà không có con tử kế thừa gia nghiệp. Vị trí phu nhân tướng phủ này, trừ nàng ra còn có thể là ai?”
Ngoại trừ huynh trưởng của Tô Tâm Ly, hiện tướng phủ cũng chỉ có hai nhi tử dưới trướng Phương di nương, các di nương khác căn bản không có nhi tử, bà lại được sủng ái, chưởng quản mọi việc trong phủ, cho nên bọn hạ nhân trong phủ đều xem bà thành tướng phủ phu nhân, sai đâu đánh đó.
Tô Bác Nhiên nói, một tay tháo cái yếm của Phương di nương xuống, cúi đầu hôn lên cần cổ trắng như tuyết, rất nhanh bên trong thư phòng, liền thành một mảng xuân sắc.
Dễ bị lừa? Mắt Tô Bác Nhiên bị đui mù? Nha đầu giảo hoạt hơn hồ ly, tàn nhẫn ác độc hơn lang sói.
Lan Dực Thư cười lạnh một tiếng, quay đầu liền thấy Tô Tâm Ly đang chăm chú nhìn hai người đang thân mật bên dưới, mị nhãn tựa tiếu phi tiếu tràn đầy châm chọc, lạnh lùng nhìn, không có nửa điểm thẹn thùng của thiếu nữ.
Tô Tâm Ly thấy Lan Dực Thư nhìn nàng, mỉm cười, lạnh giọng nói: “Hiện tại có thể trở về?”
Lan Dực Thư ừ một tiếng, nghĩ thầm nếu như lát nữa nàng biết cuộc đối thoại giữa Tô Bác Nhiên và tiểu thiếp của ông ta, không biết nàng có thể cười giống như bây giờ.
Lan Dực Thư ôm Tô Tâm Ly đứng lên, cười nói đắc tội, phong thái tự nhiên cùng với khí độ bất phàm, coi như làm việc chiếm tiệm nghi cũng làm cho mọi người nghĩ là một quý công tử phong lưu văn nhã.
Lan Dực Thư nói xong, đem Tô Tâm Ly bế lên, vèo một cái liền bay qua nóc nhà và ngọn cây, hướng tiểu viện Tô Tâm Ly mà đi.
Tô Tâm Ly liếc mắt nhìn cánh tay đang ôm chặt thắt lưng nàng, bởi vì sợ sơ ý một chút sẽ té xuống nên nàng còn chủ động ôm Lan Dực Thư, nhìn thật giống như nàng yêu thương nhung nhớ hắn vậy
Tô Tâm Ly trong lòng không khỏi oán thầm. Hắn còn biết đắc tội, chưa được sự đồng ý của nàng đã mạnh mẽ mang nàng đến nóc phòng Tô Bác Nhiên. Tô Tâm Ly nhìn gương mặt tuấn tú xuất trần dưới ánh trăng thấy thế nào cũng là phong thái tự nhiên. Hừ, thật đúng là ngụy quân tử.
Bất quá loại cảm giác bay lượn này ngược lại không tệ.
“Tô tiểu thư, ngươi không phải là coi trọng ta chứ? Bất quá ta hiện tại không có ý định kết hôn.”
Tô Tâm Ly bị điểm danh liền lấy lại tinh thần, nghe Lan Dực Thư nói như vậy không khỏi mím môi khẽ cười: “Lan công tử yên tâm, cho dù mãng phu ngoài phố không cần ta, ta cũng không cầu Lan công tử.”
Lan Dực Thư có thể làm cho Lục hoàng tử đứng ra giúp mình nhất định hắn không phải là một nhân vật đơn giản. Đời này nàng chỉ muốn bảo vệ Cố gia không bị thương tổn, cũng không muốn có bất kỳ dính dáng nào với hoàng thất ăn tươi nuốt sống người kia. Bất quá để báo thù, nàng thật ra rất nguyện ý cùng Lan Dực Thư kết thành đồng minh, nhưng chỉ là quan hệ lợi ích tuyệt không dính dấp đến tình cảm nam nữ.
Lan Dực Thư nghe Tô Tâm Ly nói như vậy không khỏi có chút phẫn nộ nhưng không biểu hiện ra ngoài, thâm trường ý vị nhìn Tô Tâm Ly: “Phải không?”
Cũng không biết Lan Dực Thư dùng cách gì, bọn họ từ chỗ Tô Bác Nhiên trở về, nha hoàn bà tử vẫn còn ngủ. Lan Dực Thư và Tô Tâm Ly cùng nhau vào phòng, hai người trước sau ở bên cạnh bàn ngồi xuống.
Lan Dực Thư đem những gì mình nghe được lúc nãy đầu đuôi góc ngọn cơ hồ không sót một chữ nói cho Tô Tâm Ly, nói xong liền cười hỏi: “Thế nào? Vở kịch ta mời người xem cũng rất đặc sắc, nói như vậy, ngươi lại thiếu ta một cái nhân tình.”
Tô Tâm Ly quét mắt nhìn hắn, đáp một tiếng, rồi đứng dậy rót cho hắn chén trà.
Tuy màn kịch này do Lan Dực Thư không quan tâm ý nguyện của nàng mà tự an bài nhưng quả thực rất đặc sắc. Không hổ là Phương di nương được Tô Bác Nhiên cưng chiều, quả nhiên rất thông minh cũng rất hiểu ông ta.
“Ngươi không tức giận?”
Ông ta là phụ thân của nàng, lại bạc tình bạc nghĩa như vậy, thậm chí còn dung túng tiểu thiếp thiết kế hãm hại nàng, nàng không phải nên tức giận sao?
Tô Tâm Ly khẽ cười: “Vì loại người như vậy không đáng!”
Sau một khắc sống lại kia, rất nhiều chuyện nàng đã suy nghĩ thông suốt. Tô Bác Nhiên mặc dù là phụ thân của nàng thế nhưng trong mắt ông ta, nàng bất quá chỉ là một công cụ giúp hắn thăng quan phát tài kiềm chế phủ Định Quốc Công mà thôi. Đời trước nàng rơi vào kết cục như vậy, không phải có một phần công lao của ông ta sao? Chính ông ta đưa Tô Diệu Tuyết vào cung, còn có phủ Định Quốc Công ...
Nàng thậm chí còn hoài nghi, cả phủ Định Quốc Công bị chém đầu cũng có một phần công lao của ông ta trong đó, chỉ là nàng khi đó quá tín nhiệm Nhan Ti Minh, không biết sự tình phủ Định Quốc Công bị tịch thu gia sản. Cho nên hiện tại, kết cục kia cũng đừng hòng xảy ra.
Tô Bác Nhiên chính là một tiểu nhân, bên ngoài thì ôm bắp đùi phủ Định Quốc Công không buông, sau lưng thì làm chuyện hãm hại, thật đúng là ác tâm. Nàng vốn muốn cho ông ta một cơ hội thế nhưng tối hôm nay ông ta biểu hiện thực sự làm cho nàng thất vọng. Nếu cho ông ta cơ hội mà kết quả là để cho mình thất vọng, nàng vì sao lại hà tất phải làm vậy.
“Bất quá, ta bị kinh hách lớn như vậy, người hại ta cũng nên cho ta một bữa ăn no nê chứ nếu không ta đây thực hoảng sợ.”
Đời này, nàng nhất định không để mình phải chịu thua thiệt.
“Lan công tử nếu giúp, vậy giúp đến đây được rồi. Bất quá, ta không phải là người ăn cơm miễn phí đương nhiên sẽ không để ngươi uổng phí. Đồ vật trong phòng ta đều là tục vật tất không thể nằm vào mắt Lan công tử. Nếu công tử tin tưởng ta, không bằng chúng ta kết đồng minh? Một ngày nào đó ta sẽ có ích cho công tử.”
Trong ánh đèn, cái trán thiếu nữ trắng noãn, xinh đẹp tựa như một mảnh ngọc thượng đẳng thanh khiết, đôi con ngươi đen nhánh tựa như pháo hoa trên bầu trời đêm, sáng sủa dị thường. Tóc nàng đặt tùy ý trên áo lụa trắng, cả người thoạt nhìn nhu hòa quyến rũ. Nàng thản nhiên ngồi, giữ hai lông mày cũng làm cho người khác thấy tràn đầy tự tin. (Ta ghét mấy đoạn tả người này ghê T_T)
Hắn thực sự không cách nào tưởng tượng một nữ tử phong thái, khí phách như vậy lại chỉ là một nữ hài mười ba tuổi hơn ba năm đều đóng cửa không ra ngoài.
Lan Dực Thư cảm thấy trong lòng nảy lên một cảm giác khác thường, thật giống như từng sợi tóc đen của nàng phất trên mặt hắn, đánh vào trái tim hắn, ngứa ngứa tê tê, sau đó để lại dấu vết không thể nhận ra. Hắn liếc nhìn huyết sắc ngọc bội đeo ở hông Tô Tâm Ly: “Tô tiểu thư thanh khiết thông minh, tin tưởng tương lai nhất định có thể giúp Thư.”
Tô Tâm Ly mím môi nhìn Lan Dực Thư. Hai người bèn nhìn nhau cười, thập phần ăn ý.
Phương di nương mặc dù là mẹ của ba đứa trẻ, nhưng bảo dưỡng lại vô cùng tốt. Dưới ánh đèn da thịt trắng nõn mịn màng, vừa nhìn xúc cảm liền tốt, bà ngả một cái, áo choàng màu lam liền rơi trên mặt đất, bên trong là một thân váy cùng màu bất quá kiểu dáng có chút bất đồng, chính là cổ áo dùng một đóa hoa nhỏ làm cúc, thiết kế cực kỳ gợi cảm, có thể thấy được cái yếm thêu mẫu đơn ở bên trong, ánh mắt ý tứ hàm xúc mười phần, nhìn trên người Tô Bác Nhiên tựa như ánh lửa, tâm viên ý mãn mà đứng lên.
Phương di nương tựa trong lòng Tô Bác Nhiên dụi dụi, sau đó xấu hổ cười, cái yếm màu đỏ ở trên thêu đóa mẫu đơn đều lộ ra trước mặt Tô Bác Nhiên.
Hoa lan thanh bạch, tính cao thượng. Tô Bác Nhiên thích hoa lan chỉ là mua danh chuộc lợi, lừa dối thế nhân, kỳ thực ông thích nhất là mẫu đơn bởi vì mẫu đơn phú quý, cực kỳ thích hợp với tâm tính của ông. Đã là thần tử, ông muốn phải là đứng đầu bách quan.
“Nàng lần này quả thực quá lớn mật, bất quá cũng may Ly nhi là đứa dễ lừa gạt. Ngày mai hãy đến xin lỗi nó, sau đó hảo hảo cùng nó thân cận. Tướng phủ của ta không thể chỉ có đích nữ mà không có con tử kế thừa gia nghiệp. Vị trí phu nhân tướng phủ này, trừ nàng ra còn có thể là ai?”
Ngoại trừ huynh trưởng của Tô Tâm Ly, hiện tướng phủ cũng chỉ có hai nhi tử dưới trướng Phương di nương, các di nương khác căn bản không có nhi tử, bà lại được sủng ái, chưởng quản mọi việc trong phủ, cho nên bọn hạ nhân trong phủ đều xem bà thành tướng phủ phu nhân, sai đâu đánh đó.
Tô Bác Nhiên nói, một tay tháo cái yếm của Phương di nương xuống, cúi đầu hôn lên cần cổ trắng như tuyết, rất nhanh bên trong thư phòng, liền thành một mảng xuân sắc.
Dễ bị lừa? Mắt Tô Bác Nhiên bị đui mù? Nha đầu giảo hoạt hơn hồ ly, tàn nhẫn ác độc hơn lang sói.
Lan Dực Thư cười lạnh một tiếng, quay đầu liền thấy Tô Tâm Ly đang chăm chú nhìn hai người đang thân mật bên dưới, mị nhãn tựa tiếu phi tiếu tràn đầy châm chọc, lạnh lùng nhìn, không có nửa điểm thẹn thùng của thiếu nữ.
Tô Tâm Ly thấy Lan Dực Thư nhìn nàng, mỉm cười, lạnh giọng nói: “Hiện tại có thể trở về?”
Lan Dực Thư ừ một tiếng, nghĩ thầm nếu như lát nữa nàng biết cuộc đối thoại giữa Tô Bác Nhiên và tiểu thiếp của ông ta, không biết nàng có thể cười giống như bây giờ.
Lan Dực Thư ôm Tô Tâm Ly đứng lên, cười nói đắc tội, phong thái tự nhiên cùng với khí độ bất phàm, coi như làm việc chiếm tiệm nghi cũng làm cho mọi người nghĩ là một quý công tử phong lưu văn nhã.
Lan Dực Thư nói xong, đem Tô Tâm Ly bế lên, vèo một cái liền bay qua nóc nhà và ngọn cây, hướng tiểu viện Tô Tâm Ly mà đi.
Tô Tâm Ly liếc mắt nhìn cánh tay đang ôm chặt thắt lưng nàng, bởi vì sợ sơ ý một chút sẽ té xuống nên nàng còn chủ động ôm Lan Dực Thư, nhìn thật giống như nàng yêu thương nhung nhớ hắn vậy
Tô Tâm Ly trong lòng không khỏi oán thầm. Hắn còn biết đắc tội, chưa được sự đồng ý của nàng đã mạnh mẽ mang nàng đến nóc phòng Tô Bác Nhiên. Tô Tâm Ly nhìn gương mặt tuấn tú xuất trần dưới ánh trăng thấy thế nào cũng là phong thái tự nhiên. Hừ, thật đúng là ngụy quân tử.
Bất quá loại cảm giác bay lượn này ngược lại không tệ.
“Tô tiểu thư, ngươi không phải là coi trọng ta chứ? Bất quá ta hiện tại không có ý định kết hôn.”
Tô Tâm Ly bị điểm danh liền lấy lại tinh thần, nghe Lan Dực Thư nói như vậy không khỏi mím môi khẽ cười: “Lan công tử yên tâm, cho dù mãng phu ngoài phố không cần ta, ta cũng không cầu Lan công tử.”
Lan Dực Thư có thể làm cho Lục hoàng tử đứng ra giúp mình nhất định hắn không phải là một nhân vật đơn giản. Đời này nàng chỉ muốn bảo vệ Cố gia không bị thương tổn, cũng không muốn có bất kỳ dính dáng nào với hoàng thất ăn tươi nuốt sống người kia. Bất quá để báo thù, nàng thật ra rất nguyện ý cùng Lan Dực Thư kết thành đồng minh, nhưng chỉ là quan hệ lợi ích tuyệt không dính dấp đến tình cảm nam nữ.
Lan Dực Thư nghe Tô Tâm Ly nói như vậy không khỏi có chút phẫn nộ nhưng không biểu hiện ra ngoài, thâm trường ý vị nhìn Tô Tâm Ly: “Phải không?”
Cũng không biết Lan Dực Thư dùng cách gì, bọn họ từ chỗ Tô Bác Nhiên trở về, nha hoàn bà tử vẫn còn ngủ. Lan Dực Thư và Tô Tâm Ly cùng nhau vào phòng, hai người trước sau ở bên cạnh bàn ngồi xuống.
Lan Dực Thư đem những gì mình nghe được lúc nãy đầu đuôi góc ngọn cơ hồ không sót một chữ nói cho Tô Tâm Ly, nói xong liền cười hỏi: “Thế nào? Vở kịch ta mời người xem cũng rất đặc sắc, nói như vậy, ngươi lại thiếu ta một cái nhân tình.”
Tô Tâm Ly quét mắt nhìn hắn, đáp một tiếng, rồi đứng dậy rót cho hắn chén trà.
Tuy màn kịch này do Lan Dực Thư không quan tâm ý nguyện của nàng mà tự an bài nhưng quả thực rất đặc sắc. Không hổ là Phương di nương được Tô Bác Nhiên cưng chiều, quả nhiên rất thông minh cũng rất hiểu ông ta.
“Ngươi không tức giận?”
Ông ta là phụ thân của nàng, lại bạc tình bạc nghĩa như vậy, thậm chí còn dung túng tiểu thiếp thiết kế hãm hại nàng, nàng không phải nên tức giận sao?
Tô Tâm Ly khẽ cười: “Vì loại người như vậy không đáng!”
Sau một khắc sống lại kia, rất nhiều chuyện nàng đã suy nghĩ thông suốt. Tô Bác Nhiên mặc dù là phụ thân của nàng thế nhưng trong mắt ông ta, nàng bất quá chỉ là một công cụ giúp hắn thăng quan phát tài kiềm chế phủ Định Quốc Công mà thôi. Đời trước nàng rơi vào kết cục như vậy, không phải có một phần công lao của ông ta sao? Chính ông ta đưa Tô Diệu Tuyết vào cung, còn có phủ Định Quốc Công ...
Nàng thậm chí còn hoài nghi, cả phủ Định Quốc Công bị chém đầu cũng có một phần công lao của ông ta trong đó, chỉ là nàng khi đó quá tín nhiệm Nhan Ti Minh, không biết sự tình phủ Định Quốc Công bị tịch thu gia sản. Cho nên hiện tại, kết cục kia cũng đừng hòng xảy ra.
Tô Bác Nhiên chính là một tiểu nhân, bên ngoài thì ôm bắp đùi phủ Định Quốc Công không buông, sau lưng thì làm chuyện hãm hại, thật đúng là ác tâm. Nàng vốn muốn cho ông ta một cơ hội thế nhưng tối hôm nay ông ta biểu hiện thực sự làm cho nàng thất vọng. Nếu cho ông ta cơ hội mà kết quả là để cho mình thất vọng, nàng vì sao lại hà tất phải làm vậy.
“Bất quá, ta bị kinh hách lớn như vậy, người hại ta cũng nên cho ta một bữa ăn no nê chứ nếu không ta đây thực hoảng sợ.”
Đời này, nàng nhất định không để mình phải chịu thua thiệt.
“Lan công tử nếu giúp, vậy giúp đến đây được rồi. Bất quá, ta không phải là người ăn cơm miễn phí đương nhiên sẽ không để ngươi uổng phí. Đồ vật trong phòng ta đều là tục vật tất không thể nằm vào mắt Lan công tử. Nếu công tử tin tưởng ta, không bằng chúng ta kết đồng minh? Một ngày nào đó ta sẽ có ích cho công tử.”
Trong ánh đèn, cái trán thiếu nữ trắng noãn, xinh đẹp tựa như một mảnh ngọc thượng đẳng thanh khiết, đôi con ngươi đen nhánh tựa như pháo hoa trên bầu trời đêm, sáng sủa dị thường. Tóc nàng đặt tùy ý trên áo lụa trắng, cả người thoạt nhìn nhu hòa quyến rũ. Nàng thản nhiên ngồi, giữ hai lông mày cũng làm cho người khác thấy tràn đầy tự tin. (Ta ghét mấy đoạn tả người này ghê T_T)
Hắn thực sự không cách nào tưởng tượng một nữ tử phong thái, khí phách như vậy lại chỉ là một nữ hài mười ba tuổi hơn ba năm đều đóng cửa không ra ngoài.
Lan Dực Thư cảm thấy trong lòng nảy lên một cảm giác khác thường, thật giống như từng sợi tóc đen của nàng phất trên mặt hắn, đánh vào trái tim hắn, ngứa ngứa tê tê, sau đó để lại dấu vết không thể nhận ra. Hắn liếc nhìn huyết sắc ngọc bội đeo ở hông Tô Tâm Ly: “Tô tiểu thư thanh khiết thông minh, tin tưởng tương lai nhất định có thể giúp Thư.”
Tô Tâm Ly mím môi nhìn Lan Dực Thư. Hai người bèn nhìn nhau cười, thập phần ăn ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.