Chương 37: Mật Thư
Phong Xuy Tiễn Vũ
27/09/2017
CHƯƠNG 37: MẬT THƯ
Trong lòng Uyển Quý phi biết rõ, mình sẩy thai, ngoại trừ có bàn tay của Thái tử phi, còn có Hoàng đế ngầm đồng ý. Chỉ cần nghĩ đến đây, trong lòng nàng liền căm hận vô cùng, nên nàng cũng không lo việc thân thể suy yếu do vừa sảy thai, bò dậy viết một mật thư, sai người đưa đến Hoài Vương phủ, giao tận tay Hoài Vương.
Nàng gọi tiểu nội thị là người của Hoài Vương, Hoài Vương đã phí hết công sức, mới sắp xếp được người tin cậy vào đây, phụ trách truyền tin tức qua lại giữa Hoài Vương với nàng. Ngày trước thư đi thư tới của Hoài Vương, đều để tiểu nội thị này chuyển. Cho nên lúc này Uyển Quý phi cũng không do dự, lập tức giao thư cho tiểu nội thị, lại dặn dò mấy câu, mới mệt mỏi nằm xuống nghỉ ngơi.
Nhưng nàng không biết, sau khi tiểu nội thị rời khỏi điện Tử Thần, không phải đi xuất cung, mà trực tiếp đến điện Cam Lộ.
Tiểu nội thị luôn cúi thấp đầu, bước chân vội vàng đến thẳng điện Cam Lộ, thị vệ canh gác ngoài điện thấy hắn, cũng không ngăn cản, cứ để hắn tiến vào điện. Hắn tiến vào điện xong, lập tức khom người hành lễ vấn an với Lữ Phúc đang chờ bên trong, Lữ Phúc thân là Tổng quản nội thị đồng thời cũng là nội thị cận thân của Hoàng thượng, tất cả nội thị cùng cung nữ trong hậu cung này đều do ông quản lý.
“Có tin gì?”
Lữ Phúc trực tiếp hỏi.
“Thưa công công, Quý phi có thư, lệnh tiểu nhân phải trực tiếp giao đến tay Hoài Vương.”
Tiểu nội thị cung kính đáp, vừa móc mật thư trong ngực ra, dùng hai tay dâng đến trước mặt Lữ Phúc.
“Được rồi, chờ ở đây.”
Lữ Phúc tiếp nhận thư, lạnh nhạt nói, sau đó xoay người ra khỏi thiên điện, đến chính điện.
Lữ Phúc cất thư vào tay áo xong bước nhanh vào chính điện. Trong chính điện, Hoàng thượng ngồi trên ghế, mặt không cảm xúc. Lữ Phúc tiến đến, hành lễ trước, đợi Hoàng thượng miễn lễ, mới cung kính trình lên mật thư. Hoàng thượng liếc mắt qua, lạnh nhạt nói:
“Đọc.”
Lữ Phúc lập tức cẩn thận bóc thư ra, mở tờ giấy, đọc không sót một chữ mà Uyển Quý phi viết cho Hoài Vương. Đợi ông đọc xong, Hoàng thượng cười lạnh một tiếng,
“Đưa thư đi, Trẫm đợi xem, Quý phi cùng tam đệ tốt của Trẫm muốn đòi công bằng cho con bọn họ thế nào.”
“Dạ.”
Lữ Phúc cung kính đáp, tiếp theo giao mật thư cho người khéo léo khôi phục lại nguyên trạng, để không nhìn ra thư đã từng bị bóc qua, rồi mới đem mật thư trở về thiên điện. Tiểu nội thị vẫn đứng nguyên chỗ chờ trong thiên điện, Lữ Phúc bước lên, trả thư lại cho hắn,
“Đi đi.”
Tiểu nội thị tiếp nhận thư, cung kính lui ra, sau đó vội vàng xuất cung đến Hoài Vương phủ. . . .
Trong Hoài Vương phủ, Vương phi ốm yếu vẫn nằm trên giường. Mặc dù Tôn Nhụ nhân nắm quyền quản gia, nhưng gần đây Hoài Vương lại rất ít đến chỗ của nàng, mà lại ở Quần Phương Viên, mà người được Hoài Vương chọn chính là Lã Nhụ nhân, người không hợp với Tôn Nhụ nhân.
Lã Nhụ nhân được sủng ái rồi, lời nói cũng có sức nặng, mà Thường Thông Tổng quản sự nội viện lại có thái độ cung kính với Lã Nhụ nhân, vô tình khơi gợi tranh đấu ngầm giữa Lã Nhụ nhân và Tôn Nhụ nhân. Lã Nhụ nhân biết phía sau Thường Thông là Vương phi, nàng cũng mặc Vương phi xuất phát từ mục đích nào mà cất nhắc nàng, chỉ cần có thể làm Tôn Nhụ nhân khó sống nàng cũng vui lòng phối hợp.
Bởi vậy thời gian này, hậu viện Vương phủ phải nói là gà bay chó sủa, Tôn Nhụ nhân cùng Lã Nhụ nhân một người cầm quyền trong tay, một người ỷ được Hoài Vương sủng ái, cả ngày gây chuyện với nhau, cãi đến đỏ mặt tía tai. Có đôi khi thậm chí cả Dằng thị và thị thiếp khác trong Quần Phương Viên, cũng sẽ gia nhập cuộc chiến . Tất cả mọi người đều ghét vì Tôn Nhụ nhân có thể nắm quyền, cũng ghen ghét Lã Nhụ nhân được sủng ái, cho nên lúc hai nàng đang đánh nhau, những kẻ khác cũng không ngại tạt thêm dầu, làm cả cục diện trở nên càng hỗn loạn.
Nếu Tôn Nhụ nhân vì không quản tốt hậu viện mà bị thu hồi quyền quản gia, vậy thì không còn gì tốt hơn, nhưng tuyệt hơn nữa là có thể để Vương gia thấy bộ mặt cậy sủng mà kiêu, ngang ngược càn rỡ của Lã Nhụ nhân, khiến Vương gia chán ghét. Cho dù Tôn Nhụ nhân giấu giếm rất tốt, nhưng tin tức nàng có thai vẫn truyền đi, các thị thiếp khác sao có thể ngồi yên đợi nàng sinh hạ con cho Vương gia. Bây giờ Vương gia đã có một con trai, nếu để cho Tôn Nhụ nhân sinh con trai, thì các nàng những người không được sủng ái này, chẳng phải càng không có địa vị sao?
Bởi vậy mặc cho suy tính gì, Dằng thị cùng thị thiếp bên trong Quần Phương Viên, đều dốc hết sức nhìn chằm chằm bụng Tôn Nhụ nhân, trong lòng mỗi người đều có ý đồ riêng phải đạt được, nhưng lại chung mục đích là diệt trừ đứa nhỏ của Tôn Nhụ nhân.
Lã Nhụ nhân đương nhiên cũng sớm biết tin tức Tôn Nhụ nhân có thai, ngoại trừ Vương phi, nàng là người thứ hai biết được, mà sở dĩ nàng có thể biết, là do nha hoàn bên người nàng vô tình nghe lén được Bách Linh cùng Quế Hoa nói chuyện. Nhưng Lã Nhụ nhân hiểu rõ, làm gì có chuyện vô tình nghe được, sợ là Vương phi cố ý để Bách Linh nói cho nha hoàn của nàng nghe.
Cũng vì tin tức này, Lã Nhụ nhân đoán được đại khái dụng ý để Thường Thông cất nhắc nàng của Vương phi, mặc nàng nguyện ý hay là con cờ trong tay Vương phi, nàng cũng không thể trơ mắt nhìn Tôn Nhụ nhân sinh con. Nàng tự nguyện cũng được, bị ép cũng được, đều chỉ có thể đứng ra đấu cùng Tôn Nhụ nhân như ý của Vương phi,
Mà sở dĩ tin tức Tôn Nhụ nhân có thai bị truyền đi, chắc hẳn cũng do Vương phi âm thầm giở thủ đoạn, việc chính thê đối phó với thị thiếp này Lã Nhụ nhân đã hết sức quen thuộc. Lã Nhụ nhân thân là trưởng nữ, từ nhỏ đã nhận được giáo huấn rất chu đáo. Phần lớn trưởng nữ sẽ được gả làm chính thê, cho nên đương nhiên cũng sẽ được dạy làm sao để làm một chính thê tốt. Chính thê không cần tranh sủng với thị thiếp, chính thê chỉ cần khơi lửa, để thị thiếp tự đi đấu đến người chết người bị thương, ở đâu có chuyện chính thê danh môn đích thân tham dự tranh đấu trong hậu viện? Không phải tự hạ thấp thân phận sao.
Chính thê chỉ cần ngồi ngay ngắn trong chính viện mà bàng quan, tự có thị thiếp nguyện ý xuất lực, nhưng dù đạp một người đang tung hoành xuống, hay diệt trừ thị thiếp đối chọi gay gắt, thì cũng không làm trời sập, càng không lung lay địa vị của chính thê, nhất là trong Vương phủ. Hoài Vương là Thân Vương cao quý, sao có thể để bê bối trong hậu viện truyền ra ngoài, cho nên Vương phi căn bản không cần lo lắng đến việc địa vị của mình sẽ bị uy hiếp.
Lã Nhụ nhân dù thấy rõ ý định của Vương phi, biết Vương phi chỉ coi nàng như con cờ, nàng vẫn chỉ có thể nuốt bồ hòn làm ngọt. Từ khi nàng bước chân vào Vương phủ, đã định vận mệnh cả đời nàng chỉ làm thiếp. Chút giáo dục ngày xưa đã vô dụng, nàng làm thiếp, chẳng lẽ cố ra dáng chính thê sao? Nếu không sẽ bị người khác ăn tươi nuốt sống.
Bởi vậy sau khi nàng nhận biết địa vị của mình, đã vô tình hay cố ý bắt đầu học tập tác phong Tôn Nhụ nhân hay các Dằng thị, cho dù trong lòng vẫn có vướng mắc, nhưng dù sao cũng phải sống, nàng không nhận cũng không được. Vượt qua mới có hi vọng, nàng đã không còn là tiểu thư khuê các trong nhà, được cha mẹ nâng trong lòng bàn tay như trước kia.
Cũng vì Lã Nhụ nhân thông suốt, nên sau khi Tôn Nhụ nhân có thai, nàng mới có thể nhanh chóng được Hoài Vương sủng ái. Mà ngày xưa Tôn Nhụ nhân quá xem thường Lã Nhụ nhân, kết quả là lúc nàng không chú ý, Lã Nhụ nhân đã leo lên đầu nàng.
Khi Tôn Nhụ nhân phát giác, Lã Nhụ nhân đã là sủng thiếp của Vương gia, diễu võ giương oai trước mặt mình. Hết thảy điều này, đều ở trong kế hoạch của Vương phi. . . .
Chính viện Hoài Vương phủ.
Bách Thảo hầu hạ Vương phi uống thuốc xong, cầm nước mật qua để Vương phi súc miệng, lại lau khóe môi giúp Vương phi, rồi mới nhẹ giọng:
“Vương phi, Tiểu Quý Tử cầu kiến.”
“Được , cho vào đi.”
Sắc mặt Hoài Vương phi bình tĩnh, lạnh nhạt nói, Bách Thảo điều chỉnh nệm phía sau cho Vương phi xong, mới lui xuống tự mình đi dẫn Tiểu Quý Tử đến gặp Vương phi.
“Bách Linh ở lại, người khác lui đi.”
Đợi Bách Thảo đi rồi, Vương phi mới phất phất tay, vẫy lui nha hoàn hầu hạ trong phòng, đến lúc này trong phòng chỉ còn lại bà và Bách Linh, bà mới mở miệng hỏi:
“Giờ tình hình trong phủ thế nào?”
“Thưa Vương phi, mụ Lã Nhụ nhân vừa xuất phủ, đi Lã gia một chuyến.”
Bách Linh trầm giọng nói.
“Vậy, kẻ khác thế nào?”
Vương phi lại hỏi.
“Có hai Dằng thị cũng đưa tin về trong nhà, thị thiếp khác vẫn chưa có động tĩnh.”
Giọng Bách Linh vẫn nhẹ nhàng, ngữ khí không cao không thấp.
“Được rồi, tiếp tục theo dõi, nghiệt chủng trong bụng Tôn Nhụ nhân kia cũng không thể có gì lúc này, không thì hỏng mất chuyện lớn của ta.”
Ngữ khí Vương phi lạnh nhạt, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia ác độc.
“Dạ, nô tỳ đã rõ.”
Bách Linh đáp. Đúng lúc này thì Bách Thảo dẫn Tiểu Quý Tử tới, Bách Linh lui ra, để Tiểu Quý Tử tiến lên hành lễ với Vương phi, sau đó chỉ thấy Tiểu Quý Tử móc ra một phong thư từ trong ngực áo, cung kính dâng lên Vương phi.
Bách Thảo lập tức nhận lấy, mở ra, vuốt phẳng tờ giấy đưa cho Vương phi, Vương phi nhận lấy, nhìn thoáng đã xem xong, bà cười cười, đưa thư cho Bách Thảo
“Các ngươi cũng xem đi, thật sự là trò vui đấy.”
Bách Thảo cùng Bách Linh từ nhỏ đã theo Vương phi, cũng biết chữ, cho nên hai người tiếp nhận tờ giấy, nhanh chóng đọc, đợi xem xong, thần sắc trên mặt hai người đều hơi vặn vẹo.
“Đưa thư đến thư phòng Vương gia đi.”
Vương phi ngưng cười, lạnh nhạt nói, Bách Thảo lập tức cho tư về bao, tỉ mỉ dán lại, rồi mới dẫn Tiểu Quý Tử đến thư phòng ở tiền viện.
“Ngươi nói xem trong đầu Trình Nhu này đang nghĩ cái gì? Lúc trước ở Tây Bắc, nhìn cũng là một thiếu nữ bình thường, sao vào cung, lại trở nên hồ đồ như thế.”
Vương phi thở dài nói với Bách Linh.
“Người ta bảo hoàng cung là thùng nhuộm, dù nữ tử đơn thuần sạch sẽ đi vào sợ cũng sẽ nhiễm bẩn cả thân, cung là nơi ăn người, nếu Trình thị không thay đổi, sao có thể được sủng không suy?”
Bách Linh tiến lên kéo góc chăn cho Vương phi, trầm giọng nói.
“Ngươi nói cũng phải, không thể chỉ xem bên ngoài, chỉ là khi hồi tưởng lại quãng thời gian ở Tây Bắc năm đó, càng cảm thấy kinh đô này thật sự rất áp bức, ép người ta thành con người khác, chẳng phải ngay cả ta cũng biến thành lòng dạ ác độc hay sao? Nếu phụ mẫu thấy ta bây giờ, e cũng không nhận ra.”
Vương phi ho khan vài tiếng, trong mắt mang vẻ bi thương.
“Vương phi người cứ thoải mái tinh thần đi, bây giờ người có tiểu Vương gia với tiểu Quận chúa, sau này mọi thứ sẽ càng tốt hơn, sau này là lúc hưởng phúc, chớ vì những chuyện này mà làm tổn hại thân thể, người còn phải nghĩ cho tiểu Vương gia với tiểu Quận chúa .”
Bách Linh an ủi.
Vương phi nghe nàng nhắc tới hai đứa con mà mình liều mạng sinh hạ, lúc này mới không lên tiếng nữa, nhắm mắt lại ngủ. . . .
Ở trong điện Tử Thần
Uyển Quý phi đang thấp thỏm vì sao mật thư được đưa ra ngoài, nhưng mãi không thấy Hoài Vương đáp, nàng bị nhốt ở trong điện Tử Thần, tính tình ngày càng nóng nảy. Người ngoài đều nói nàng không hề thất sủng, Hoàng thượng vẫn ở trong điện Tử Thần hàng đêm, chỉ có nàng biết, Hoàng thượng không cùng giường với nàng, nàng bị đưa đến thiên điện, một mình Hoàng thượng ở tẩm thất chính điện.
Từ khi nàng sảy thai, Hoàng thượng chỉ đến thăm nàng một lần, vẻ mặt và thái độ đều nhàn nhạt, không nhìn thấy đau khổ của người mất con. Khi đó nàng đã biết, sủng ái của Hoàng thượng với nàng đều là giả, Hoàng thượng chỉ cần một sủng phi, để đè ép Hoàng hậu, đè ép Phó gia mà thôi. Cho dù điều này nàng đã sớm đoán được, nhưng tận mắt nhìn thấy bộ dáng nhẫn tâm lạnh lùng của Hoàng thượng, lòng nàng vẫn không khống chế được mà thấy đau đớn.
Nếu không phải vì tình thế bắt buộc, nàng cũng muốn làm phi tử thật tốt, nàng cũng muốn có được tình yêu của Hoàng thượng, mà không phải như bây giờ, chỉ có bề ngoài hào nhoáng, tịch mịch khổ sở trong âm thầm căn bản không ai biết được. Nàng hận Hoàng thượng đưa nàng vào cung, nhưng không thật lòng với nàng. Cho nên khi Đậu Trạch phong độ nhẹ nhàng xuất hiện trước mắt, dịu dàng quan tâm nàng, mới có thể khiến nàng chìm đắm trong tội lỗi nhanh như vậy.
Trong lòng sinh hận, nhưng nàng lại không biết, nếu không có yêu, thì sao có hận?
Hoàng thượng đương nhiên không biết mâu thuẫn trong lòng Uyển Quý phi, lúc này ngài đang ở thư phòng điện Lưỡng Nghi, triệu kiến Thái tử điện hạ đã khôi phục. Sau khi Đậu Thuần tỉnh lại, hành vi cử chỉ tuy còn mang chút ngốc nghếch, nhưng đã khác xa ngu dại trước kia, nhưng Hoàng thượng vẫn rất cẩn thận, không hề truyền tin tức Thái tử bình phục ra ngoài, tránh lại xảy ra sự cố.
Nhưng ngài không ngờ, Hoàng hậu lại nóng vội như thế, vậy mà đã ra tay chuẩn bị đưa người vào Đông cung.
Sau khi Hoàng thượng biết, lập tức gọi Đậu Thuần đến, thứ nhất muốn xem Đậu Thuần khôi phục thế nào, thứ hai cũng là muốn hỏi ý Đậu Thuần một chút, nếu Đậu Thuần thật sự có ý nghĩ nạp thiếp, ngài cũng sẽ không ngăn cản.
Bởi vậy Đậu Thuần vừa đến thư phòng, hành lễ thỉnh an xong, Hoàng thượng đã trực tiếp hỏi,
“Tuyển tú nữ lần này, con có muốn thêm người vào Đông cung không?”
“Khởi bẩm phụ hoàng, thân thể nhi thần còn chưa khỏi hẳn, sợ trễ nãi những tú nữ kia, xin phụ hoàng khai ân, đồng ý với thỉnh cầu của nhi thần, miễn Đông cung thêm người mới.”
Đậu Thuần cung kính đáp, trên mặt mang một bộ tiều tụy bệnh nặng mới khỏi, giọng cũng yếu ớt.
“Cũng được, con cứ nghỉ ngơi đi, đợi sang năm khỏi hẳn, lúc muốn nạp người ắt sẽ có người mới, tuyển tú lần này, Trẫm không đưa người cho con.”
Hoàng thượng gật đầu, đồng ý, nhìn bộ dạng suy nhược này của Thái tử, ngài cũng không hy vọng hắn mệt nhọc quá mức. Bây giờ Đông cung chỉ còn lại một Thái tử phi cùng một Lý Thừa huy, có lẽ Thái tử còn có thể ứng phó, nhưng nếu lại thêm vài người, sợ thân thể Thái tử không thể chịu được.
Đậu Thuần đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng phụ hoàng, tóm lại thoát khỏi lần này đi, cũng coi như bỏ xuống được một chuyện trong lòng. Giờ Đông cung đã là an toàn, hắn cũng không muốn phụ tâm huyết của Thái tử phi, huống hồ hiện tại toàn bộ tâm trí hắn chỉ có Thái tử phi, người khác không lọt nổi vào mắt, nếu có thể, hắn muốn đuổi luôn cả Lý Thừa huy, ai biết Lý Thừa huy là tai mắt của người nào đây ?
Chẳng qua lúc hắn đang yết kiến Hoàng thượng tại điện Lưỡng Nghi, trong Đông Cung cũng không nhàn rỗi.
Gần đây, Đông cung xảy ra rất nhiều chuyện, khó khăn lắm mới chỉnh đốn trên dưới Đông cung một phen, bây giờ chỉ còn một Lý Thừa huy ở trong Thu Thủy Các, dù thường ngày nàng biểu hiện an phận thủ thường, Thái tử phi cũng không buông lỏng giám sát với nàng.
Lý Thừa huy vốn ở cùng Trương Lương viện trong Liên Phương Các, chuyện yếm bùa, Trác Kinh Phàm đã kiểm tra cẩn thận, không phát hiện nàng có liên quan, nên liền đưa nàng ra khỏi Liên Phương Các, đến Thu Thủy Các.
Vốn định “thà giết lầm cũng không bỏ sót ”, muốn trừ khử luôn Lý Thừa huy, nhưng Phục Linh nói là Đông cung không thể không có người, nếu Thái tử điện hạ chỉ còn lại một Thái tử phi, đến lúc đó nhất định Hoàng thượng cùng Hoàng hậu sẽ lại nhét người vào Đông cung. So với việc để mấy người không rõ nguồn gốc vào Đông cung, không bằng giữ lại Lý Thừa huy trước, đợi sau này nếu Lý Thừa huy có động tĩnh thật, thì khử nàng cũng không muộn. Thái tử phi Trác Kinh Phàm nghe thấy có lý, liền đẩy Lý Thừa huy ra xa xa, còn miễn nàng đi thỉnh an, dù đối phương cầu kiến, cũng luôn từ chối, thực hành chính sách không gặp triệt để.
Mà Lý Thừa huy cũng an phận, sau mấy lần không gặp được, biết Thái tử phi không chào đón mình, liền ở luôn trong Thu Thủy Các, ngay cả ngày đó Thái tử điện hạ tỉnh lại, nàng cũng lấy cớ bị bệnh, phái người đến thăm hỏi. Đối với Lý Thừa huy thức thời, Thái tử phi đương nhiên cực kì hài lòng, chỉ cần Lý Thừa huy có thể an phận như vậy, Đông cung cũng không phải không nuôi nổi một Thừa huy, dù sao chỉ thêm một cái miệng ăn, tốn phí bao nhiêu chứ?
Nhưng Lý Thừa huy vốn không bước chân ra khỏi phòng, hôm nay lại tự mình đến điện Thừa Ân, cầu kiến Thái tử phi.
“Lý Thừa huy?”
Lúc này Thái tử phi đang nghiêng người trên tràng kỷ, xem danh sách Hoàng hậu đưa cho, nghe thấy nội thị bẩm báo, vẫn chưa tỉnh táo, dù sao đã lâu Lý Thừa huy chưa từng xin gặp. Nghĩ gần đây đối phương an phận như thế, dù gặp một chút cũng không sao, nên lạnh nhạt nói:
“Để cho nàng ta vào đi.”
Lý Thừa huy được phép, mang theo cung nữ của mình cúi đầu vào điện Thừa Ân, nàng hành lễ vấn an Thái tử phi, thái độ cung kính thần sắc bình tĩnh, một ánh mắt cũng không đảo loạn, cũng mất đi nhiệt tình đắc ý lật đổ Tô Thừa huy ngày đó, ngược lại khiến Thái tử phi đánh giá cao hơn một chút.
“Miễn lễ, ngươi có gì chuyện muốn gặp bản cung?”
“Thưa Thái tử phi, sự việc này Hoa Dung nói sẽ tương đối rõ ràng hơn, xin Thái tử phi cho Hoa Dung bẩm báo.”
Lý Thừa huy cung kính nói, Trác Kinh Phàm nhíu nhíu mày,
“Hoa Dung đâu?”
Lúc này một cung nữ sau lưng Lý Thừa huy tiến lên một bước, quỳ gối hành lễ:
“Nô tỳ Hoa Dung tham kiến Thái tử phi, Thái tử phi vạn phúc.”
“Miễn lễ, ngươi chính là Hoa Dung? Ngươi có chuyện gì muốn bẩm báo ?”
“Thưa Thái tử phi, tỷ tỷ nô tỳ hầu hạ bên người Tam công chúa, tỷ tỷ sai người đến bảo, gặp được Tô Phụng nghi vốn nên ở phật đường tại điện Lâm Hồ.”
Hoa Dung cúi thấp đầu, cung kính nói.
Từ lúc Tô Thừa huy bị gián cấp từ Thừa huy thành Phụng nghi, liền bị Hoàng hậu lấy lý do cầu phúc cho Thái tử bị đưa đến phật đường trong Thái Cực Cung, ăn chay niệm phật, nhưng lúc này tỷ tỷ của Hoa Dung lại nói gặp Tô Phụng nghi tại điện Lâm Hồ, chẳng lẽ Tô Phụng nghi cả gan làm trái ý chỉ Hoàng hậu, một mình rời phật đường?
Điện Lâm Hồ ở phía Tây Thái Cực Cung, bởi vì cách điện không xa có hai cái hồ lớn, cho nên được gọi là điện Lâm Hồ, mà phía nam điện Lâm Hồ là Phượng Dương Các nơi các công chúa ở. Hoàng thượng ngoài một hoàng tử là Đậu Thuần, còn năm công chúa, trong đó vì hai vị công chúa chết yểu, nên giờ nhiều tuổi nhất là Tam công chúa.
Mẹ đẻ Tam công chúa vốn là Tài nhân nho nhỏ, bởi sinh Tam công chúa băng huyết mà chết, bởi vậy Hoàng thượng truy phong mẹ Tam công chúa làm Chiêu nghi, cũng lấy lễ nghi Chiêu nghi mà hạ táng, còn Tam công chúa thì được Hiền Phi nhận nuôi.
Lúc đầu Thái tử cũng không chú ý quá nhiều với hậu cung Hoàng đế, dù sao Thái tử giờ là Thái tử phi, cũng là nam tử không có chuyện lúc nào cũng nhìn chằm chằm những phi tần kia tránh bị hiềm nghi. Nhưng giờ cung nữ bên người Tam công chúa, đột nhiên báo tin cho Đông cung, khiến Thái tử phi không thể không nghĩ ý nghĩa sâu xa của hành động lần này của Tam công chúa.
Dù cho Tam công chúa có địa vị cao nhưng cũng chỉ là tiểu nha đầu chưa cập kê, chuyện hôm nay rất khó để người ta không nghi ngờ rằng Hiền Phi đứng sau lưng giật dây, nếu không một Tam công chúa không có mẹ đẻ, gần như trong suốt trong hậu cung, sao có thể trùng hợp, phát hiện Tô Phụng nghi ra khỏi phật đường?
Nghĩ đến đây, Thái tử phi lại giương mắt đánh giá Hoa Dung một cái, trong lòng nghĩ, Hoa Dung thẳng thắn nói tỷ tỷ nàng là người hầu bên người Tam công chúa, hiển nhiên đang biểu lộ thành thật, dù sao sau khi cung nữ vào cung, không quan tâm quê quán cùng quá khứ, trừ phi kiểm tra danh sách đăng ký ở Thượng Cung Cục, nếu không các vị quý nhân trong cung sao biết ai là người thân của ai?
Đây cũng là thủ đoạn các phi tần thích dùng để đưa người vào, thực ra là một cung nữ nho nhỏ, không dễ gây chú ý, nếu muốn điều tra thân thế còn phải tốn nhiều sức lực, các quý nhân không có lí do, sao lại vô duyên vô cớ hao tâm tổn sức đi điều tra cẩn thận từng cung nữ. Còn danh sách đăng ký ở Thượng Cung Cục, cũng không thể cam đoan là thật toàn bộ, có đôi khi nhét chút ngân lượng, những tài liệu kia đã có thể làm giả, nếu chỉ dựa vào danh sách mà phán đoán nguồn gốc nội thị hoặc cung nữ, vậy thì trong cung lấy đâu ra nhiều tay mắt như vậy.
Nên lúc Hoa Dung bên người Lý Thừa huy nói ra thân phận tỷ tỷ nàng, kỳ thật cũng là một cách lấy lòng, đồng thời cũng cho thấy lập trường của Lý Thừa huy và Tam công chúa, hay là nói biểu lộ thành ý của Hiền Phi.
Trong giây lát, Thái tử phi đã suy đoán xong dụng ý của Lý Thừa huy, thu lại suy nghĩ, lạnh nhạt nói:
“Điện Lâm Hồ? Điện Lâm Hồ cách phật đường không xa, tỷ tỷ ngươi trông thấy nàng khi nào ?”
“Thưa Thái tử phi, là giờ Hợi ( 21g – 23g đêm) sáu ngày trước.”
Hoa Dung đáp.
“Giờ Hợi? Giờ Hợi cửa cung sớm đã khóa rồi, nàng là một Phụng nghi nho nhỏ sao có thể chạy đến điện Lâm Hồ? Mà sao tỷ tỷ ngươi còn có thể đi lại trong thời gian cấm ban đêm?”
Nghe xong Thái tử phi ngồi thẳng dậy, nhìn Hoa Dung lạnh lùng hỏi. Đăng bởi: admin
Trong lòng Uyển Quý phi biết rõ, mình sẩy thai, ngoại trừ có bàn tay của Thái tử phi, còn có Hoàng đế ngầm đồng ý. Chỉ cần nghĩ đến đây, trong lòng nàng liền căm hận vô cùng, nên nàng cũng không lo việc thân thể suy yếu do vừa sảy thai, bò dậy viết một mật thư, sai người đưa đến Hoài Vương phủ, giao tận tay Hoài Vương.
Nàng gọi tiểu nội thị là người của Hoài Vương, Hoài Vương đã phí hết công sức, mới sắp xếp được người tin cậy vào đây, phụ trách truyền tin tức qua lại giữa Hoài Vương với nàng. Ngày trước thư đi thư tới của Hoài Vương, đều để tiểu nội thị này chuyển. Cho nên lúc này Uyển Quý phi cũng không do dự, lập tức giao thư cho tiểu nội thị, lại dặn dò mấy câu, mới mệt mỏi nằm xuống nghỉ ngơi.
Nhưng nàng không biết, sau khi tiểu nội thị rời khỏi điện Tử Thần, không phải đi xuất cung, mà trực tiếp đến điện Cam Lộ.
Tiểu nội thị luôn cúi thấp đầu, bước chân vội vàng đến thẳng điện Cam Lộ, thị vệ canh gác ngoài điện thấy hắn, cũng không ngăn cản, cứ để hắn tiến vào điện. Hắn tiến vào điện xong, lập tức khom người hành lễ vấn an với Lữ Phúc đang chờ bên trong, Lữ Phúc thân là Tổng quản nội thị đồng thời cũng là nội thị cận thân của Hoàng thượng, tất cả nội thị cùng cung nữ trong hậu cung này đều do ông quản lý.
“Có tin gì?”
Lữ Phúc trực tiếp hỏi.
“Thưa công công, Quý phi có thư, lệnh tiểu nhân phải trực tiếp giao đến tay Hoài Vương.”
Tiểu nội thị cung kính đáp, vừa móc mật thư trong ngực ra, dùng hai tay dâng đến trước mặt Lữ Phúc.
“Được rồi, chờ ở đây.”
Lữ Phúc tiếp nhận thư, lạnh nhạt nói, sau đó xoay người ra khỏi thiên điện, đến chính điện.
Lữ Phúc cất thư vào tay áo xong bước nhanh vào chính điện. Trong chính điện, Hoàng thượng ngồi trên ghế, mặt không cảm xúc. Lữ Phúc tiến đến, hành lễ trước, đợi Hoàng thượng miễn lễ, mới cung kính trình lên mật thư. Hoàng thượng liếc mắt qua, lạnh nhạt nói:
“Đọc.”
Lữ Phúc lập tức cẩn thận bóc thư ra, mở tờ giấy, đọc không sót một chữ mà Uyển Quý phi viết cho Hoài Vương. Đợi ông đọc xong, Hoàng thượng cười lạnh một tiếng,
“Đưa thư đi, Trẫm đợi xem, Quý phi cùng tam đệ tốt của Trẫm muốn đòi công bằng cho con bọn họ thế nào.”
“Dạ.”
Lữ Phúc cung kính đáp, tiếp theo giao mật thư cho người khéo léo khôi phục lại nguyên trạng, để không nhìn ra thư đã từng bị bóc qua, rồi mới đem mật thư trở về thiên điện. Tiểu nội thị vẫn đứng nguyên chỗ chờ trong thiên điện, Lữ Phúc bước lên, trả thư lại cho hắn,
“Đi đi.”
Tiểu nội thị tiếp nhận thư, cung kính lui ra, sau đó vội vàng xuất cung đến Hoài Vương phủ. . . .
Trong Hoài Vương phủ, Vương phi ốm yếu vẫn nằm trên giường. Mặc dù Tôn Nhụ nhân nắm quyền quản gia, nhưng gần đây Hoài Vương lại rất ít đến chỗ của nàng, mà lại ở Quần Phương Viên, mà người được Hoài Vương chọn chính là Lã Nhụ nhân, người không hợp với Tôn Nhụ nhân.
Lã Nhụ nhân được sủng ái rồi, lời nói cũng có sức nặng, mà Thường Thông Tổng quản sự nội viện lại có thái độ cung kính với Lã Nhụ nhân, vô tình khơi gợi tranh đấu ngầm giữa Lã Nhụ nhân và Tôn Nhụ nhân. Lã Nhụ nhân biết phía sau Thường Thông là Vương phi, nàng cũng mặc Vương phi xuất phát từ mục đích nào mà cất nhắc nàng, chỉ cần có thể làm Tôn Nhụ nhân khó sống nàng cũng vui lòng phối hợp.
Bởi vậy thời gian này, hậu viện Vương phủ phải nói là gà bay chó sủa, Tôn Nhụ nhân cùng Lã Nhụ nhân một người cầm quyền trong tay, một người ỷ được Hoài Vương sủng ái, cả ngày gây chuyện với nhau, cãi đến đỏ mặt tía tai. Có đôi khi thậm chí cả Dằng thị và thị thiếp khác trong Quần Phương Viên, cũng sẽ gia nhập cuộc chiến . Tất cả mọi người đều ghét vì Tôn Nhụ nhân có thể nắm quyền, cũng ghen ghét Lã Nhụ nhân được sủng ái, cho nên lúc hai nàng đang đánh nhau, những kẻ khác cũng không ngại tạt thêm dầu, làm cả cục diện trở nên càng hỗn loạn.
Nếu Tôn Nhụ nhân vì không quản tốt hậu viện mà bị thu hồi quyền quản gia, vậy thì không còn gì tốt hơn, nhưng tuyệt hơn nữa là có thể để Vương gia thấy bộ mặt cậy sủng mà kiêu, ngang ngược càn rỡ của Lã Nhụ nhân, khiến Vương gia chán ghét. Cho dù Tôn Nhụ nhân giấu giếm rất tốt, nhưng tin tức nàng có thai vẫn truyền đi, các thị thiếp khác sao có thể ngồi yên đợi nàng sinh hạ con cho Vương gia. Bây giờ Vương gia đã có một con trai, nếu để cho Tôn Nhụ nhân sinh con trai, thì các nàng những người không được sủng ái này, chẳng phải càng không có địa vị sao?
Bởi vậy mặc cho suy tính gì, Dằng thị cùng thị thiếp bên trong Quần Phương Viên, đều dốc hết sức nhìn chằm chằm bụng Tôn Nhụ nhân, trong lòng mỗi người đều có ý đồ riêng phải đạt được, nhưng lại chung mục đích là diệt trừ đứa nhỏ của Tôn Nhụ nhân.
Lã Nhụ nhân đương nhiên cũng sớm biết tin tức Tôn Nhụ nhân có thai, ngoại trừ Vương phi, nàng là người thứ hai biết được, mà sở dĩ nàng có thể biết, là do nha hoàn bên người nàng vô tình nghe lén được Bách Linh cùng Quế Hoa nói chuyện. Nhưng Lã Nhụ nhân hiểu rõ, làm gì có chuyện vô tình nghe được, sợ là Vương phi cố ý để Bách Linh nói cho nha hoàn của nàng nghe.
Cũng vì tin tức này, Lã Nhụ nhân đoán được đại khái dụng ý để Thường Thông cất nhắc nàng của Vương phi, mặc nàng nguyện ý hay là con cờ trong tay Vương phi, nàng cũng không thể trơ mắt nhìn Tôn Nhụ nhân sinh con. Nàng tự nguyện cũng được, bị ép cũng được, đều chỉ có thể đứng ra đấu cùng Tôn Nhụ nhân như ý của Vương phi,
Mà sở dĩ tin tức Tôn Nhụ nhân có thai bị truyền đi, chắc hẳn cũng do Vương phi âm thầm giở thủ đoạn, việc chính thê đối phó với thị thiếp này Lã Nhụ nhân đã hết sức quen thuộc. Lã Nhụ nhân thân là trưởng nữ, từ nhỏ đã nhận được giáo huấn rất chu đáo. Phần lớn trưởng nữ sẽ được gả làm chính thê, cho nên đương nhiên cũng sẽ được dạy làm sao để làm một chính thê tốt. Chính thê không cần tranh sủng với thị thiếp, chính thê chỉ cần khơi lửa, để thị thiếp tự đi đấu đến người chết người bị thương, ở đâu có chuyện chính thê danh môn đích thân tham dự tranh đấu trong hậu viện? Không phải tự hạ thấp thân phận sao.
Chính thê chỉ cần ngồi ngay ngắn trong chính viện mà bàng quan, tự có thị thiếp nguyện ý xuất lực, nhưng dù đạp một người đang tung hoành xuống, hay diệt trừ thị thiếp đối chọi gay gắt, thì cũng không làm trời sập, càng không lung lay địa vị của chính thê, nhất là trong Vương phủ. Hoài Vương là Thân Vương cao quý, sao có thể để bê bối trong hậu viện truyền ra ngoài, cho nên Vương phi căn bản không cần lo lắng đến việc địa vị của mình sẽ bị uy hiếp.
Lã Nhụ nhân dù thấy rõ ý định của Vương phi, biết Vương phi chỉ coi nàng như con cờ, nàng vẫn chỉ có thể nuốt bồ hòn làm ngọt. Từ khi nàng bước chân vào Vương phủ, đã định vận mệnh cả đời nàng chỉ làm thiếp. Chút giáo dục ngày xưa đã vô dụng, nàng làm thiếp, chẳng lẽ cố ra dáng chính thê sao? Nếu không sẽ bị người khác ăn tươi nuốt sống.
Bởi vậy sau khi nàng nhận biết địa vị của mình, đã vô tình hay cố ý bắt đầu học tập tác phong Tôn Nhụ nhân hay các Dằng thị, cho dù trong lòng vẫn có vướng mắc, nhưng dù sao cũng phải sống, nàng không nhận cũng không được. Vượt qua mới có hi vọng, nàng đã không còn là tiểu thư khuê các trong nhà, được cha mẹ nâng trong lòng bàn tay như trước kia.
Cũng vì Lã Nhụ nhân thông suốt, nên sau khi Tôn Nhụ nhân có thai, nàng mới có thể nhanh chóng được Hoài Vương sủng ái. Mà ngày xưa Tôn Nhụ nhân quá xem thường Lã Nhụ nhân, kết quả là lúc nàng không chú ý, Lã Nhụ nhân đã leo lên đầu nàng.
Khi Tôn Nhụ nhân phát giác, Lã Nhụ nhân đã là sủng thiếp của Vương gia, diễu võ giương oai trước mặt mình. Hết thảy điều này, đều ở trong kế hoạch của Vương phi. . . .
Chính viện Hoài Vương phủ.
Bách Thảo hầu hạ Vương phi uống thuốc xong, cầm nước mật qua để Vương phi súc miệng, lại lau khóe môi giúp Vương phi, rồi mới nhẹ giọng:
“Vương phi, Tiểu Quý Tử cầu kiến.”
“Được , cho vào đi.”
Sắc mặt Hoài Vương phi bình tĩnh, lạnh nhạt nói, Bách Thảo điều chỉnh nệm phía sau cho Vương phi xong, mới lui xuống tự mình đi dẫn Tiểu Quý Tử đến gặp Vương phi.
“Bách Linh ở lại, người khác lui đi.”
Đợi Bách Thảo đi rồi, Vương phi mới phất phất tay, vẫy lui nha hoàn hầu hạ trong phòng, đến lúc này trong phòng chỉ còn lại bà và Bách Linh, bà mới mở miệng hỏi:
“Giờ tình hình trong phủ thế nào?”
“Thưa Vương phi, mụ Lã Nhụ nhân vừa xuất phủ, đi Lã gia một chuyến.”
Bách Linh trầm giọng nói.
“Vậy, kẻ khác thế nào?”
Vương phi lại hỏi.
“Có hai Dằng thị cũng đưa tin về trong nhà, thị thiếp khác vẫn chưa có động tĩnh.”
Giọng Bách Linh vẫn nhẹ nhàng, ngữ khí không cao không thấp.
“Được rồi, tiếp tục theo dõi, nghiệt chủng trong bụng Tôn Nhụ nhân kia cũng không thể có gì lúc này, không thì hỏng mất chuyện lớn của ta.”
Ngữ khí Vương phi lạnh nhạt, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia ác độc.
“Dạ, nô tỳ đã rõ.”
Bách Linh đáp. Đúng lúc này thì Bách Thảo dẫn Tiểu Quý Tử tới, Bách Linh lui ra, để Tiểu Quý Tử tiến lên hành lễ với Vương phi, sau đó chỉ thấy Tiểu Quý Tử móc ra một phong thư từ trong ngực áo, cung kính dâng lên Vương phi.
Bách Thảo lập tức nhận lấy, mở ra, vuốt phẳng tờ giấy đưa cho Vương phi, Vương phi nhận lấy, nhìn thoáng đã xem xong, bà cười cười, đưa thư cho Bách Thảo
“Các ngươi cũng xem đi, thật sự là trò vui đấy.”
Bách Thảo cùng Bách Linh từ nhỏ đã theo Vương phi, cũng biết chữ, cho nên hai người tiếp nhận tờ giấy, nhanh chóng đọc, đợi xem xong, thần sắc trên mặt hai người đều hơi vặn vẹo.
“Đưa thư đến thư phòng Vương gia đi.”
Vương phi ngưng cười, lạnh nhạt nói, Bách Thảo lập tức cho tư về bao, tỉ mỉ dán lại, rồi mới dẫn Tiểu Quý Tử đến thư phòng ở tiền viện.
“Ngươi nói xem trong đầu Trình Nhu này đang nghĩ cái gì? Lúc trước ở Tây Bắc, nhìn cũng là một thiếu nữ bình thường, sao vào cung, lại trở nên hồ đồ như thế.”
Vương phi thở dài nói với Bách Linh.
“Người ta bảo hoàng cung là thùng nhuộm, dù nữ tử đơn thuần sạch sẽ đi vào sợ cũng sẽ nhiễm bẩn cả thân, cung là nơi ăn người, nếu Trình thị không thay đổi, sao có thể được sủng không suy?”
Bách Linh tiến lên kéo góc chăn cho Vương phi, trầm giọng nói.
“Ngươi nói cũng phải, không thể chỉ xem bên ngoài, chỉ là khi hồi tưởng lại quãng thời gian ở Tây Bắc năm đó, càng cảm thấy kinh đô này thật sự rất áp bức, ép người ta thành con người khác, chẳng phải ngay cả ta cũng biến thành lòng dạ ác độc hay sao? Nếu phụ mẫu thấy ta bây giờ, e cũng không nhận ra.”
Vương phi ho khan vài tiếng, trong mắt mang vẻ bi thương.
“Vương phi người cứ thoải mái tinh thần đi, bây giờ người có tiểu Vương gia với tiểu Quận chúa, sau này mọi thứ sẽ càng tốt hơn, sau này là lúc hưởng phúc, chớ vì những chuyện này mà làm tổn hại thân thể, người còn phải nghĩ cho tiểu Vương gia với tiểu Quận chúa .”
Bách Linh an ủi.
Vương phi nghe nàng nhắc tới hai đứa con mà mình liều mạng sinh hạ, lúc này mới không lên tiếng nữa, nhắm mắt lại ngủ. . . .
Ở trong điện Tử Thần
Uyển Quý phi đang thấp thỏm vì sao mật thư được đưa ra ngoài, nhưng mãi không thấy Hoài Vương đáp, nàng bị nhốt ở trong điện Tử Thần, tính tình ngày càng nóng nảy. Người ngoài đều nói nàng không hề thất sủng, Hoàng thượng vẫn ở trong điện Tử Thần hàng đêm, chỉ có nàng biết, Hoàng thượng không cùng giường với nàng, nàng bị đưa đến thiên điện, một mình Hoàng thượng ở tẩm thất chính điện.
Từ khi nàng sảy thai, Hoàng thượng chỉ đến thăm nàng một lần, vẻ mặt và thái độ đều nhàn nhạt, không nhìn thấy đau khổ của người mất con. Khi đó nàng đã biết, sủng ái của Hoàng thượng với nàng đều là giả, Hoàng thượng chỉ cần một sủng phi, để đè ép Hoàng hậu, đè ép Phó gia mà thôi. Cho dù điều này nàng đã sớm đoán được, nhưng tận mắt nhìn thấy bộ dáng nhẫn tâm lạnh lùng của Hoàng thượng, lòng nàng vẫn không khống chế được mà thấy đau đớn.
Nếu không phải vì tình thế bắt buộc, nàng cũng muốn làm phi tử thật tốt, nàng cũng muốn có được tình yêu của Hoàng thượng, mà không phải như bây giờ, chỉ có bề ngoài hào nhoáng, tịch mịch khổ sở trong âm thầm căn bản không ai biết được. Nàng hận Hoàng thượng đưa nàng vào cung, nhưng không thật lòng với nàng. Cho nên khi Đậu Trạch phong độ nhẹ nhàng xuất hiện trước mắt, dịu dàng quan tâm nàng, mới có thể khiến nàng chìm đắm trong tội lỗi nhanh như vậy.
Trong lòng sinh hận, nhưng nàng lại không biết, nếu không có yêu, thì sao có hận?
Hoàng thượng đương nhiên không biết mâu thuẫn trong lòng Uyển Quý phi, lúc này ngài đang ở thư phòng điện Lưỡng Nghi, triệu kiến Thái tử điện hạ đã khôi phục. Sau khi Đậu Thuần tỉnh lại, hành vi cử chỉ tuy còn mang chút ngốc nghếch, nhưng đã khác xa ngu dại trước kia, nhưng Hoàng thượng vẫn rất cẩn thận, không hề truyền tin tức Thái tử bình phục ra ngoài, tránh lại xảy ra sự cố.
Nhưng ngài không ngờ, Hoàng hậu lại nóng vội như thế, vậy mà đã ra tay chuẩn bị đưa người vào Đông cung.
Sau khi Hoàng thượng biết, lập tức gọi Đậu Thuần đến, thứ nhất muốn xem Đậu Thuần khôi phục thế nào, thứ hai cũng là muốn hỏi ý Đậu Thuần một chút, nếu Đậu Thuần thật sự có ý nghĩ nạp thiếp, ngài cũng sẽ không ngăn cản.
Bởi vậy Đậu Thuần vừa đến thư phòng, hành lễ thỉnh an xong, Hoàng thượng đã trực tiếp hỏi,
“Tuyển tú nữ lần này, con có muốn thêm người vào Đông cung không?”
“Khởi bẩm phụ hoàng, thân thể nhi thần còn chưa khỏi hẳn, sợ trễ nãi những tú nữ kia, xin phụ hoàng khai ân, đồng ý với thỉnh cầu của nhi thần, miễn Đông cung thêm người mới.”
Đậu Thuần cung kính đáp, trên mặt mang một bộ tiều tụy bệnh nặng mới khỏi, giọng cũng yếu ớt.
“Cũng được, con cứ nghỉ ngơi đi, đợi sang năm khỏi hẳn, lúc muốn nạp người ắt sẽ có người mới, tuyển tú lần này, Trẫm không đưa người cho con.”
Hoàng thượng gật đầu, đồng ý, nhìn bộ dạng suy nhược này của Thái tử, ngài cũng không hy vọng hắn mệt nhọc quá mức. Bây giờ Đông cung chỉ còn lại một Thái tử phi cùng một Lý Thừa huy, có lẽ Thái tử còn có thể ứng phó, nhưng nếu lại thêm vài người, sợ thân thể Thái tử không thể chịu được.
Đậu Thuần đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng phụ hoàng, tóm lại thoát khỏi lần này đi, cũng coi như bỏ xuống được một chuyện trong lòng. Giờ Đông cung đã là an toàn, hắn cũng không muốn phụ tâm huyết của Thái tử phi, huống hồ hiện tại toàn bộ tâm trí hắn chỉ có Thái tử phi, người khác không lọt nổi vào mắt, nếu có thể, hắn muốn đuổi luôn cả Lý Thừa huy, ai biết Lý Thừa huy là tai mắt của người nào đây ?
Chẳng qua lúc hắn đang yết kiến Hoàng thượng tại điện Lưỡng Nghi, trong Đông Cung cũng không nhàn rỗi.
Gần đây, Đông cung xảy ra rất nhiều chuyện, khó khăn lắm mới chỉnh đốn trên dưới Đông cung một phen, bây giờ chỉ còn một Lý Thừa huy ở trong Thu Thủy Các, dù thường ngày nàng biểu hiện an phận thủ thường, Thái tử phi cũng không buông lỏng giám sát với nàng.
Lý Thừa huy vốn ở cùng Trương Lương viện trong Liên Phương Các, chuyện yếm bùa, Trác Kinh Phàm đã kiểm tra cẩn thận, không phát hiện nàng có liên quan, nên liền đưa nàng ra khỏi Liên Phương Các, đến Thu Thủy Các.
Vốn định “thà giết lầm cũng không bỏ sót ”, muốn trừ khử luôn Lý Thừa huy, nhưng Phục Linh nói là Đông cung không thể không có người, nếu Thái tử điện hạ chỉ còn lại một Thái tử phi, đến lúc đó nhất định Hoàng thượng cùng Hoàng hậu sẽ lại nhét người vào Đông cung. So với việc để mấy người không rõ nguồn gốc vào Đông cung, không bằng giữ lại Lý Thừa huy trước, đợi sau này nếu Lý Thừa huy có động tĩnh thật, thì khử nàng cũng không muộn. Thái tử phi Trác Kinh Phàm nghe thấy có lý, liền đẩy Lý Thừa huy ra xa xa, còn miễn nàng đi thỉnh an, dù đối phương cầu kiến, cũng luôn từ chối, thực hành chính sách không gặp triệt để.
Mà Lý Thừa huy cũng an phận, sau mấy lần không gặp được, biết Thái tử phi không chào đón mình, liền ở luôn trong Thu Thủy Các, ngay cả ngày đó Thái tử điện hạ tỉnh lại, nàng cũng lấy cớ bị bệnh, phái người đến thăm hỏi. Đối với Lý Thừa huy thức thời, Thái tử phi đương nhiên cực kì hài lòng, chỉ cần Lý Thừa huy có thể an phận như vậy, Đông cung cũng không phải không nuôi nổi một Thừa huy, dù sao chỉ thêm một cái miệng ăn, tốn phí bao nhiêu chứ?
Nhưng Lý Thừa huy vốn không bước chân ra khỏi phòng, hôm nay lại tự mình đến điện Thừa Ân, cầu kiến Thái tử phi.
“Lý Thừa huy?”
Lúc này Thái tử phi đang nghiêng người trên tràng kỷ, xem danh sách Hoàng hậu đưa cho, nghe thấy nội thị bẩm báo, vẫn chưa tỉnh táo, dù sao đã lâu Lý Thừa huy chưa từng xin gặp. Nghĩ gần đây đối phương an phận như thế, dù gặp một chút cũng không sao, nên lạnh nhạt nói:
“Để cho nàng ta vào đi.”
Lý Thừa huy được phép, mang theo cung nữ của mình cúi đầu vào điện Thừa Ân, nàng hành lễ vấn an Thái tử phi, thái độ cung kính thần sắc bình tĩnh, một ánh mắt cũng không đảo loạn, cũng mất đi nhiệt tình đắc ý lật đổ Tô Thừa huy ngày đó, ngược lại khiến Thái tử phi đánh giá cao hơn một chút.
“Miễn lễ, ngươi có gì chuyện muốn gặp bản cung?”
“Thưa Thái tử phi, sự việc này Hoa Dung nói sẽ tương đối rõ ràng hơn, xin Thái tử phi cho Hoa Dung bẩm báo.”
Lý Thừa huy cung kính nói, Trác Kinh Phàm nhíu nhíu mày,
“Hoa Dung đâu?”
Lúc này một cung nữ sau lưng Lý Thừa huy tiến lên một bước, quỳ gối hành lễ:
“Nô tỳ Hoa Dung tham kiến Thái tử phi, Thái tử phi vạn phúc.”
“Miễn lễ, ngươi chính là Hoa Dung? Ngươi có chuyện gì muốn bẩm báo ?”
“Thưa Thái tử phi, tỷ tỷ nô tỳ hầu hạ bên người Tam công chúa, tỷ tỷ sai người đến bảo, gặp được Tô Phụng nghi vốn nên ở phật đường tại điện Lâm Hồ.”
Hoa Dung cúi thấp đầu, cung kính nói.
Từ lúc Tô Thừa huy bị gián cấp từ Thừa huy thành Phụng nghi, liền bị Hoàng hậu lấy lý do cầu phúc cho Thái tử bị đưa đến phật đường trong Thái Cực Cung, ăn chay niệm phật, nhưng lúc này tỷ tỷ của Hoa Dung lại nói gặp Tô Phụng nghi tại điện Lâm Hồ, chẳng lẽ Tô Phụng nghi cả gan làm trái ý chỉ Hoàng hậu, một mình rời phật đường?
Điện Lâm Hồ ở phía Tây Thái Cực Cung, bởi vì cách điện không xa có hai cái hồ lớn, cho nên được gọi là điện Lâm Hồ, mà phía nam điện Lâm Hồ là Phượng Dương Các nơi các công chúa ở. Hoàng thượng ngoài một hoàng tử là Đậu Thuần, còn năm công chúa, trong đó vì hai vị công chúa chết yểu, nên giờ nhiều tuổi nhất là Tam công chúa.
Mẹ đẻ Tam công chúa vốn là Tài nhân nho nhỏ, bởi sinh Tam công chúa băng huyết mà chết, bởi vậy Hoàng thượng truy phong mẹ Tam công chúa làm Chiêu nghi, cũng lấy lễ nghi Chiêu nghi mà hạ táng, còn Tam công chúa thì được Hiền Phi nhận nuôi.
Lúc đầu Thái tử cũng không chú ý quá nhiều với hậu cung Hoàng đế, dù sao Thái tử giờ là Thái tử phi, cũng là nam tử không có chuyện lúc nào cũng nhìn chằm chằm những phi tần kia tránh bị hiềm nghi. Nhưng giờ cung nữ bên người Tam công chúa, đột nhiên báo tin cho Đông cung, khiến Thái tử phi không thể không nghĩ ý nghĩa sâu xa của hành động lần này của Tam công chúa.
Dù cho Tam công chúa có địa vị cao nhưng cũng chỉ là tiểu nha đầu chưa cập kê, chuyện hôm nay rất khó để người ta không nghi ngờ rằng Hiền Phi đứng sau lưng giật dây, nếu không một Tam công chúa không có mẹ đẻ, gần như trong suốt trong hậu cung, sao có thể trùng hợp, phát hiện Tô Phụng nghi ra khỏi phật đường?
Nghĩ đến đây, Thái tử phi lại giương mắt đánh giá Hoa Dung một cái, trong lòng nghĩ, Hoa Dung thẳng thắn nói tỷ tỷ nàng là người hầu bên người Tam công chúa, hiển nhiên đang biểu lộ thành thật, dù sao sau khi cung nữ vào cung, không quan tâm quê quán cùng quá khứ, trừ phi kiểm tra danh sách đăng ký ở Thượng Cung Cục, nếu không các vị quý nhân trong cung sao biết ai là người thân của ai?
Đây cũng là thủ đoạn các phi tần thích dùng để đưa người vào, thực ra là một cung nữ nho nhỏ, không dễ gây chú ý, nếu muốn điều tra thân thế còn phải tốn nhiều sức lực, các quý nhân không có lí do, sao lại vô duyên vô cớ hao tâm tổn sức đi điều tra cẩn thận từng cung nữ. Còn danh sách đăng ký ở Thượng Cung Cục, cũng không thể cam đoan là thật toàn bộ, có đôi khi nhét chút ngân lượng, những tài liệu kia đã có thể làm giả, nếu chỉ dựa vào danh sách mà phán đoán nguồn gốc nội thị hoặc cung nữ, vậy thì trong cung lấy đâu ra nhiều tay mắt như vậy.
Nên lúc Hoa Dung bên người Lý Thừa huy nói ra thân phận tỷ tỷ nàng, kỳ thật cũng là một cách lấy lòng, đồng thời cũng cho thấy lập trường của Lý Thừa huy và Tam công chúa, hay là nói biểu lộ thành ý của Hiền Phi.
Trong giây lát, Thái tử phi đã suy đoán xong dụng ý của Lý Thừa huy, thu lại suy nghĩ, lạnh nhạt nói:
“Điện Lâm Hồ? Điện Lâm Hồ cách phật đường không xa, tỷ tỷ ngươi trông thấy nàng khi nào ?”
“Thưa Thái tử phi, là giờ Hợi ( 21g – 23g đêm) sáu ngày trước.”
Hoa Dung đáp.
“Giờ Hợi? Giờ Hợi cửa cung sớm đã khóa rồi, nàng là một Phụng nghi nho nhỏ sao có thể chạy đến điện Lâm Hồ? Mà sao tỷ tỷ ngươi còn có thể đi lại trong thời gian cấm ban đêm?”
Nghe xong Thái tử phi ngồi thẳng dậy, nhìn Hoa Dung lạnh lùng hỏi. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.