Chương 35: Sẩy Thai
Phong Xuy Tiễn Vũ
27/09/2017
CHƯƠNG 35: SẨY THAI
Đậu Trạch cũng mặc Tôn Nhụ nhân nghĩ gì trong lòng, liền vội vàng sai người đi chuẩn bị đồ ăn, ăn xong sau thì định ôm Tôn Nhụ nhân lăn lên giường. Nhưng Tôn Nhụ nhân lúc này lại làm vẻ ngại ngùng, tiến đến bên tai Đậu Trạch nhẹ giọng nói mấy câu, Đậu Trạch nghe xong không những không lộ ra nét vui mừng, mà ngược lại còn nhíu mày.
Tôn Nhụ nhân thấy sắc mặt Đậu Trạch không tốt, trong lòng hơi hoảng, nàng cứ tưởng rằng Đậu Trạch nghe được tin này, nhất định sẽ vui mừng, nhưng bây giờ, lại không phải như vậy.
“Nếu đã không tiện, còn không lui xuống đi?”
Đậu Trạch đang tràn đầy nhiệt tình như bị tạt một chậu nước lạnh, tâm tình không tốt, sắc mặt không tốt với Tôn Nhụ nhân. Hắn vốn bị Tôn Nhụ nhân câu mất hồn, nghĩ đến đêm nhất định sẽ thỏa mãn trên giường một phen, ai ngờ Tôn Nhụ nhân lại nói thân thể không tiện, không thể hầu hạ.
Tôn Nhụ nhân thấy sắc mặt Đậu Trạch thực sự không tốt, cũng không dám nói thêm nữa, đành phải rưng rưng lui xuống. Dục hỏa bị tăng lên không có chỗ phát, cuối cùng Đậu Trạch đành phải căm giận về Quần Phương Viên, tùy ý chọn một gian phòng, vừa vặn lại là nơi Lã Nhụ nhân ở, hắn vừa vào đã kéo đối phương lên giường, một đêm điên loan đảo phượng.
Sáng hôm sau, Đậu Trạch thần khí sảng khoái rời khỏi Quần Phương Viên. Chỉ chốc lát sau, tin tức Vương gia tối hôm qua ở phòng Lã Nhụ nhân, cũng lập tức truyền ra. Tôn Nhụ nhân đang dùng bữa sáng, nghe tin, thật sự tức đến no, sắc mặt âm trầm, vốn cho rằng có thai sẽ làm Vương gia vui và cũng để ý mình hơn một chút mới phải, nhưng Vương gia lại thấy phiền chán, nhìn không chút vui mừng nào.
Trên mặt Tôn Nhụ nhân hiện lên một tia u ám, chẳng lẽ Vương gia coi trọng tiểu Vương gia như vậy? Cũng không biết Vương phi bệnh lúc nào mới tắt thở, Tôn Nhụ nhân thật sự hận Vương phi không chết luôn hôm nay đi, dù Vương phi có cưới Kế Vương phi, thì đợi đến lúc Kế Vương phi nhập môn, nàng đã sớm nắm được toàn bộ Vương phủ, đến lúc đó không biết ai cúi đầu với ai đây.
Nghĩ đến đây, sắc mặt khó coi của Tôn Nhụ nhân cuối cùng cũng hòa hoãn một chút. Giờ nàng nắm quyền quản gia, dù Thường Thông vì được Vương phi chống lưng không thân thiện còn thỉnh thoảng ngáng chân mình, nhưng chỉ cần Vương phi không nói gì, thì nàng có thể nắm quyền quản gia không buông, đợi Vương phi qua đời, nàng lại trừng phạt Thường Thông cũng không muộn.
Tôn Nhụ nhân híp híp mắt, trong lòng đang tính toán sau này phải xử trí Thường Thông như thế nào, dùng xong bữa, nha hoàn bên cạnh vừa hầu hạ nàng rửa tay, vừa nhẹ nhàng nói:
“Nhụ nhân, nô tỳ có chút tin tức.”
“Tất cả các ngươi lui đi.”
Ánh mắt Tôn Nhụ nhân lóe lên, biết nha hoàn của mình có lời quan trọng muốn nói, liền vẫy lui hết nha hoàn khác.
“Nhụ nhân, trước nô tỳ thấy Bách Linh qua lại với Mã bà.”
Nha hoàn của Tôn Nhụ nhân này gọi là Thúy Liễu, được Tôn Nhụ nhân mang từ Tôn phủ tới, đối với Tôn Nhụ nhân rất trung thành, rất được Tôn Nhụ nhân coi trọng.
“Bách Linh”
Tôn Nhụ nhân nghĩ nghĩ, rốt cục nghĩ ra Bách Linh là ai, không phải là nha hoàn bên người Vương phi sao, trong ấn tượng Bách Linh kia tựa hồ rất trầm tĩnh, nói chuyện đều nhẹ nhàng, nàng run lên, trầm giọng hỏi:
“Mã bà sao qua lại với người chính viện? Không phải ngươi nhìn nhầm?”
“Nô tỳ biết chuyện nặng nhẹ, đương nhiên nhìn rõ ràng, mới dám đến bẩm báo với Nhụ nhân.”
Thúy Liễu vội vàng cam đoan, nàng đã nhìn đi nhìn lại, vô cùng chắc chắn người Mã bà to nhỏ chính là Bách Linh, mới vội vàng báo tin cho Nhụ nhân.
“Ngươi có hỏi qua Mã bà hay không, Bách Linh tìm bà ta làm gì?”
Tôn Nhụ nhân nhíu mày, mở miệng hỏi.
“Nô tỳ hỏi, Mã bà nói hôm kia Quế Hoa nhà bà bị bệnh, là Bách Linh phát hiện kịp thời, còn tìm đại phu, cứu Quế Hoa một mạng, cho nên Mã bà vô cùng biết ơn nàng ta.”
“Nàng ta không phải nha hoàn hầu hạ bên người Vương phi sao, sao có nhiều thời gian rỗi như vậy, đi chú ý một tiểu nha đầu thô kệch ở trù phòng, chuyện này mờ ám, ngươi đi hỏi xem, khi nào thì Quế Hoa với Bách Linh bắt đầu qua lại.”
Tôn Nhụ nhân cau mày, Bách Linh là nha hoàn lâu năm bên người Vương phi, sao lại biết một nha hoàn thô kệch ở trù phòng? Nghĩ thế nào đều thấy ở trong đó nhất định có ẩn tình.
“Dạ.”
Thúy Liễu cúi người, ghi nhớ chuyện này trong lòng, chủ tớ hai người lại nói một lát, mới tạm thời bỏ qua chuyện này. . . .
Ở điện Sùng Nhân trong Đông cung
Thái tử phi Trác Kinh Phàm vẫn canh giữ bên giường Đậu Thuần, chờ đối phương tỉnh lại. Hồ thái y nói rất chắc chắn, trước buổi trưa Đậu Thuần sẽ tỉnh, mắt thấy còn ba khắc nữa là trưa, nhưng Đậu Thuần vẫn chưa có một chút dấu hiệu tỉnh lại. Hồ thái y với mấy vị thái y khác giờ đều đợi trong thiên điện, đợi Thái tử điện hạ tỉnh lại, rồi kiểm tra thân thể điện hạ.
Bởi vậy Trác Kinh Phàm nhíu mày, đang muốn sai người đi thiên điện gọi thái y, thì thấy ngón tay để bên người giật giật. Thái tử phi không tự chủ nín thở, nhìn chằm chằm Đậu Thuần. Sau đó, thấy mí mắt Đậu Thuần run rẩy, rồi đôi mắt đã nhắm rất lâu kia, rốt cục chậm rãi mở ra.
Lúc này Thái tử phi cũng không nghĩ chú ý đến dáng vẻ gì, nháy mắt bổ nhào đến bên người Đậu Thuần, đồng thời hạ lệnh với cung nữ và nội thị bên cạnh :
“Nhanh! Đi bẩm báo Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, điện hạ tỉnh rồi! Rồi đi thiên điện gọi thái y đến, đừng quên chuẩn bị chút thức ăn thanh đạm, điện hạ ngủ lâu như vậy, chắc là đói bụng, còn nữa, thuốc nấu xong cũng bưng lên.”
Nháy mắt cung nữ nội thị trong tẩm thất bắt đầu bận rộn.
“. . . Phàm Phàm. . .”
Đậu Thuần dù mở mắt, ý thức vẫn hoàn toàn mơ hồ, nhưng vẫn gọi Trác Kinh Phàm trước tiên, hắn nghe thấy trong giọng nói của Trác Kinh Phàm có mừng rỡ cùng run rẩy ẩn tàng, trong lòng co rút, biết mình làm Thái tử phi lo lắng, liền mở miệng khẽ gọi nhẹ một tiếng.
“Ta ở đây, ta ở đây! Thuần nhi ngài an tâm nằm đi.”
Mặc dù Trác Kinh Phàm đang hạ lệnh hạ nhân, nhưng cũng luôn chú ý đến Đậu Thuần, bởi vậy Đậu Thuần vừa mở miệng gọi, đã lập tức lên tiếng.
Chỉ chốc lát sau, thái y đã đến, mấy thái y vây quanh trước giường, đang kiểm tra thân thể cho Thái tử điện hạ. Tiếp theo Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đều tới. Hoàng thượng kích động đến vành mắt cũng đỏ lên, còn Hoàng hậu liên tiếp gạt lệ, mọi người thấy Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, vội vàng hành lễ thỉnh an, ngài chỉ khoát tay,
“Đừng đa lễ, thái y mau xem cho Thái tử.”
Bọn người Hồ thái y lập tức đứng dậy, tiếp tục kiểm tra cho Thái tử điện hạ.
Lát sau, Hồ thái y dẫn đầu một đám thái y, khom mình hành lễ với Hoàng thượng,
“Chúc mừng Hoàng thượng, thân thể điện hạ đã không còn đáng ngại, mấy ngày tới uống thuốc điều trị, dư độc trong cơ thể có thể thanh trừ hoàn toàn.”
Hoàng thượng nghe xong vui mừng vô cùng, vỗ tay cười to, đồng thời ban thưởng cho thái y, ngay cả Hoàng hậu cũng ban thưởng.
“Tỉnh thì tốt rồi, tỉnh thì tốt rồi.”
Ban thưởng xong cho thái y xong, ngài lập tức ngồi bên giường, vỗ vỗ tay Đậu Thuần thở dài một cái, tiếp theo lại quay đầu nhìn về phía Trác Kinh Phàm, ôn hòa nói:
“Thái tử phi mấy ngày nay cực khổ rồi.”
“Khởi bẩm phụ hoàng, đây là việc nhi thần phải làm.”
Trác Kinh Phàm cười nhẹ nói, Hoàng thượng nghe xong rất hài lòng, nói với Đậu Thuần:
“Thái tử phi này của con là người tốt, mấy ngày nay vì con, dường như cực nhọc ngày đêm, không được nghỉ ngơi mà canh giữ bên giường, sau này con phải đối tốt với Thái tử phi của mình một chút.”
“Dạ, nhi thần đã rõ.”
Đậu Thuần mở miệng nói, giọng nghe còn hơi suy yếu, Hoàng thượng cũng không nhiều lời, dặn dò hắn tĩnh dưỡng thật tốt, sau đó lại dặn dò vài câu với Trác Kinh Phàm, rồi dẫn Hoàng hậu đi.
“Phàm Phàm.”
Đợi Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đi rồi, Đậu Thuần mới mở to đôi mắt, vươn tay về phía Trác Kinh Phàm, giờ phút này trên mặt hắn vẫn một nụ cười đơn thuần, khiến trong lòng Trác Kinh Phàm hơi nghi hoặc. Trước kia thái y có nói, đợi Đậu Thuần tỉnh lại, không phải không có khả năng bình phục, nhưng vừa rồi thái y với Hoàng thượng lại không nhắc tới chuyện này ? Bởi vì Hoàng thượng không hỏi, Thái tử phi cũng không tiện mở miệng. Lúc này thấy dáng cười của Đậu Thuần không đổi, khiến Thái tử phi nhịn không được suy đoán, chẳng lẽ thái y chẩn đoán sai, Đậu Thuần không hề khôi phục?
Mà phải chăng Hoàng thượng đã sớm biết, mới có thể nói “tỉnh thì tốt rồi” ?
Cất giấu nghi vấn trong lòng, ngồi xuống một bên giường, Thái tử phi quan sát kỹ nét mặt Đậu Thuần, muốn nhìn ra chút manh mối gì đó từ thần sắc đối phương, chẳng qua nhìn thế nào, cũng chỉ nhìn thấy Đậu Thuần cười ngây ngô.
“Thuần nhi, ngài giờ thấy thế nào?”
Thái tử cảm thấy có chút may mắn lại có chút mất mát, cũng không biết thật ra mình hi vọng Đậu Thuần khôi phục hay hi vọng hắn cứ ngốc tiếp. Lúc đầu chỉ đơn thuần muốn đối xử tử tế với đối phương, nhưng một đêm hoang đường kia, lại khiến lòng Thái tử hơi khó chịu.
Bản thân ở đây xoắn xuýt cả buổi, nhưng nếu kẻ gây họa vẫn mang đầu óc trẻ con chậm chạp, thì tìm ai tính toán đây ? Nhất là nghĩ tới việc mình bị một đứa con nít chỉ tám chín tuổi áp đảo, thật không thể chịu cho nổi, ngay cả thân phận đối phương là phu quân danh chính ngôn thuận của mình vẫn thấy ấm ức. Chỉ cần vừa nghĩ tới việc bị đối phương ép dưới thân chơi đùa, nhưng đối phương vẫn một bộ ngây thơ, liền khiến Thái tử cảm thấy như ngậm bồ hòn, thật sự ngậm một cục tức, quá uất ức.
Lúc này thấy nụ cười của Đậu Thuần, liền khiến Thái tử giận mà không có chỗ phát tiết, trên mặt cũng lộ chút khó coi. Cung nữ hầu hạ một bên thấy Thái tử phi đột nhiên thay đổi sắc mặt, cũng không hiểu vì sao, nhưng các nàng không dám nói nhiều, mà chỉ nín thở ngưng thần, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Đậu Thuần đương nhiên cũng thấy sắc mặt Trác Kinh Phàm, trong lòng cười thầm, nhưng trên mặt không lộ ra chút gì, tiếp tục đưa tay vẫy gọi
“Phàm Phàm…. ”
Dù còn giận, nhưng cũng không thể trút lên một đứa nhỏ không hiểu chuyện, nên Thái tử dằn xuống nóng nảy, ngồi xuống bên giường, nắm chặt tay Đậu Thuần,
“Ta ở đây, sao thế?”
“Phàm Phàm, ta tỉnh lại khiến ngươi không vui sao?”
Đậu Thuần nhìn chằm chằm Trác Kinh Phàm hỏi, ánh mắt hắn thâm thúy, tựa hồ muốn nhìn thấu lòng Trác Kinh Phàm. Ánh mắt chuyên chú như thế của Đậu Thuần khiến Thái tử cảm thấy hơi hốt hoảng, mấp máy môi, vừa cười vừa nói:
“Sao nói thế, ngài tỉnh lại sao ta lại không vui?”
“Vui là được rồi.”
Đậu Thuần cười híp mắt, không biết vì vì sao nhìn nụ cười này của hắn Thái tử lại thấy có vẻ thâm ý, dường như không đơn thuần như xưa. . . .
Hoàng thượng mang theo Hoàng hậu cùng rời khỏi Đông cung, trở lại Thái Cực cung xong, bình thản nói với Hoàng hậu:
“Mấy ngày nay Hoàng hậu cực khổ rồi, sớm về nghỉ ngơi đi.”
Nói xong liền dẫn người về thẳng điện Lưỡng Nghi, để lại Hoàng hậu muốn nói lại thôi sau lưng.
Đợi trở lại điện Lưỡng Nghi rồi, ngài lập tức truyền Hồ thái y và Nghiêm thái y yết kiến. Hai vị thái y không dám trì hoãn, lập tức đi theo nội thị cùng tới điện Lưỡng Nghi. Tiến vào thư phòng điện Lưỡng Nghi, hai vị thái y hành lễ thỉnh an, quỳ mãi không được Hoàng thượng miễn lễ , hai người cúi người vẻ mặt không đổi, nhưng trong lòng lại cực kỳ thấp thỏm.
“Hồ thái y, lúc trước ngươi nói với Trẫm, sau khi Thái tử điện hạ của Trẫm tỉnh lại, thì có khả năng hồi phục, nhưng vừa rồi Trẫm nhìn Thái tử, sao vẫn giống ngày xưa?”
Qua hồi lâu, Hoàng thượng rốt cục đã mở miệng, nhưng lời nói lại lạnh lùng tràn ngập ý chất vấn.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, lúc này điện hạ vừa tỉnh lại, còn cần thời gian điều dưỡng, đợi dư độc thanh trừ hết, mới có thể biểu hiện khác trước.”
Hồ thái y nơm nớp lo sợ trả lời.
“Cần phải bao lâu?”
Hoàng thượng lại hỏi.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, không đến một tháng, điện hạ có thể khôi phục hoàn toàn.”
Hồ thái y khom người cúi đầu, cung kính đáp.
“Được rồi, cho các ngươi một tháng, nếu qua một tháng Thái tử vẫn không có khởi sắc, thì các ngươi đưa đầu đến gặp Trẫm.”
Ngữ khí ngài bình thường, lại một như đã định sinh tử của hai vị thái y, hai vị thái y đương nhiên cung kính đáp, không dám không tuân theo.
Đợi rời khỏi thư phòng, đi xa khỏi điện Lưỡng Nghi, Nghiêm thái y mới chậm rãi mở miệng:
“Ngày đó trước khi điện hạ hôn mê đã từng triệu kiến ngài, điện hạ có phải lại có kế hoạch gì hay không?”
“Ta sao biết được kế hoạch của điện hạ, điện hạ chỉ phân phó ta, nếu có người hỏi, cứ nói vẫn cần điều dưỡng một tháng.”
Hồ thái y lạnh nhạt nói.
Nghiêm thái y nghe vậy nhíu nhíu mày, nhưng không nói thêm gì, hai vị thái y trầm mặc về Thái Y viện. Khi tới Thái y viện đã nghe nhóm tiểu nội thị mới tuyển đang nói về động tĩnh bên trong điện Tử Thần .
“Điện Tử Thần? Quý phi nương nương sao vậy?”
Hồ thái y mới nghe đã mở miệng cắt ngang. Nhóm tiểu nội thị hai mắt nhìn nhau, cuối cùng một người tiến đến trước mặt Hồ thái y, nói nhỏ mấy câu, Hồ thái y nghe xong hơi kinh ngạc,
“Sẩy thai rồi?”
“Đúng vậy, lúc trước điện Tử Thần sai người đến gọi thái y, nhưng đúng lúc các ngài đều không có ở đây, người truyền lời nghe chúng con nói vậy thì trở về, kết quả không lâu sau đó Bạch Cập cô cô đích thân đến. Bạch Cập cô cô hung dữ, bắt được chúng con đã chửi một tràng, cho là chúng con cố ý không truyền lời giúp điện Tử Thần, chúng con thật đúng là oan ức .”
Tiểu nội thị một mặt oán giận, trong giọng nói còn có chút ấm ức.
“Sau đó thì sao?”
Hồ thái y lại hỏi.
“Sau đó thì đúng lúc Tần thái y tới, Bạch Cập cô cô bắt được Tần thái y đi luôn, Tần thái y vừa về cách đây không lâu, nhưng sắc mặt . . . Chậc chậc, thật sự dọa người, Tiểu Đậu Tử nghe lén Tần thái y nói chuyện với dược đồng, nói là thai này của Quý phi nương nương không giữ được.”
Tiểu nội thị nhỏ giọng, khua tay múa chân thuật lại một lần.
Hồ thái y với Nghiêm thái y nghe xong thì trao đổi một ánh mắt. Bọn họ đều nghĩ việc Uyển Quý phi sẩy thai nhất định là do Thái tử điện hạ. Nhưng họ lại không biết, Đậu Thuần ở Đông Cung vừa nghe nói Uyển Quý phi sẩy thai cũng kinh ngạc . . . .
Đậu Thuần nghe Hữu Phúc bẩm báo, đợi Hữu Phúc nói xong, lúc này mới hỏi:
“Ngươi chắc chắn chứ? Thai này của Quý phi thật sự không còn?”
Tin tức này thật sự khiến người ta chấn kinh, lúc trước hắn vốn định dùng hương liệu thần không biết quỷ không hay diệt trừ thai nhi trong bụng Quý phi, nhưng Quý phi lại tránh được một kiếp, giờ hắn vừa mới hôn mê tỉnh lại, đã nghe nói đứa nhỏ Quý phi không còn ?
“Thưa điện hạ, thật sự xác, Hoàng thượng cũng đã hay tin, giờ ngài đang ở điện Tử Thần, nghe nói còn đang nổi trận lôi đình.”
Hữu Phúc tỉ mỉ nói tin Lữ Phúc truyền đến.
“Quý phi không phải bị cấm túc rồi hả? Điều tra ra đứa nhỏ mất thế nào chưa?”
Đậu Thuần híp híp mắt, mở miệng hỏi.
“Thưa điện hạ, còn chưa tra rõ ràng.”
Hữu Phúc thấp giọng nói.
“Được rồi, ngươi tiếp tục nghe ngóng, có tin tức gì lập tức đến báo.”
Đậu Thuần phất phất tay, Hữu Phúc liền lui xuống.
Đợi cho Hữu Phúc lui ra rồi, Đậu Thuần mới bắt đầu cân nhắc tỉ mỉ, thai nhi trong bụng Uyển Quý phi vậy mà đã mất, cũng không biết thủ đoạn của ai, người nào mà có thể khiến Uyển Quý phi thua thiệt lớn như vậy. Nhưng nghĩ lại, người này có năng lực như thế, sao giờ mới bộc lộ tài năng? Nếu bên trong hậu cung thật có một vị phi tần thủ đoạn cao siêu như vậy, sao đến phiên Uyển Quý phi tung hoành ?
Nếu không phải phi tần trong cung. . . Chẳng lẽ, người ra tay là Thái tử phi ?
Đậu Thuần nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy suy đoán này rất đáng tin, dù sao lúc trước Thái tử phi trúng độc cũng do Uyển Quý phi hạ thủ, huống hồ mấy ngày nay Uyển Quý phi không ngừng gây phiền phức cho Đông cung. Thái tử phi trong cơn tức giận mà đánh trả cũng là việc có khả năng, chỉ là không biết Thái tử phi của sao có thể qua tai mắt của Hoàng thượng cùng Uyển Quý phi, khiến Uyển Quý phi sẩy thai, thực sự là. . . khiến người ta thống khoái không thôi.
Mà lúc này Trác Kinh Phàm bị Đậu Thuần nhớ tới, đang nghỉ ngơi trong điện Thừa Ân. Mấy ngày trước ngày đêm trông coi Đậu Thuần suýt chút nữa làm thân thể kiệt quệ, giờ rốt cục Đậu Thuần tỉnh lại, cũng có thể thở phào một cái rồi. Bởi vậy thấy Đậu Thuần ăn cơm uống thuốc xong, cũng trở về tẩm điện của mình, định nghỉ ngơi một chút, buổi chiều mới có tinh thần tiếp tục ở cùng Đậu Thuần.
Nhưng vừa về điện Thừa Ân, Phục Linh đã có chuyện bẩm báo.
“Truyền thái y rồi?”
Nghe Phục Linh bẩm báo, Thái tử bình tĩnh hỏi, Phục Linh gật gật đầu,
“Thưa Thái tử phi, đã truyền, nhưng khi đó tất cả thái y đều ở điện Sùng Nhân của điện hạ, nghe nói Bạch Cập còn làm loạn một trận ở Thái Y viện .”
“Đứa bé kia giữ được hay không?”
Trác Kinh Phàm lại hỏi, Phục Linh tiến đến bên tai hắn, nhẹ nhàng nói:
“Thưa Thái tử phi, nghe nói còn là nam thai đã thành hình.”
“. . .”
Nghe như vậy con ngươi Thái tử phi đột nhiên co lại, tâm cũng thắt theo, lập tức xuất hiện một vẻ đau thương khó nói lên lời, nếu Thái tử đoán không sai, thì cái thai nhi kia, có thể là cốt nhục của Lương Trọng Hiên. Thái tử hơi ngây ngốc nhìn hai tay mình, cảm giác trên tay tựa hồ nhiễm mùi máu tươi, nhắm lại mắt, trầm giọng nói:
“Làm rất khá, lui đi, để bản cung yên lặng một chút.”
“Dạ.”
Phục Linh cúi người, lui xuống.
Thái tử phi nghiêng người trên nhuyễn tháp, hai mắt vô thần nhìn phía trước, cho dù đã sớm quyết định muốn diệt trừ đứa nhỏ trong bụng Uyển Quý phi, nhưng lúc hạ thủ thật, cảm giác trong lòng lại hết sức phức tạp, Thái tử mệt mỏi thở dài một hơi, trong lòng thực chán ghét thời gian tính toán lẫn nhau này.
Nhưng dù ở vị trí của bản thân, hay vị trí của Đậu Thuần, nếu không tính toán kẻ khác, thì chỉ còn chờ kết cục bị người ta nuốt, hoàng cung là nơi ăn tươi nuốt sống, Đậu Thuần là Thái tử không ra hồn, người muốn kéo hắn xuống chỗ nào cũng có, nếu mình là Thái tử phi không kiên cường một chút, sao có thể bảo vệ được Thái tử chu toàn?
Thái tử khẽ thở dài một hơi, đè ép triệt để áy náy nơi sâu nhất trong lòng, sau đó mới gác lại này chuyện sau đầu. . . .
Tin Uyển Quý phi sẩy thai lan truyền nhanh chóng trong hậu cung. Hoàng hậu cũng nghe được, bà kéo lấy tay Vương cô cô, trên mặt không thể che hết niềm vui trên nỗi đau của người khác,
“Cô cô, đây là ông trời có mắt, đứa nhỏ của tiện nhân kia cũng không còn rồi!”
Vương cô cô mím môi mỉm cười, liên tục gật đầu,
“Nương nương nói đúng, quả nhiên ông trời có mắt.”
“Bây giờ tiện nhân kia rốt cuộc cũng không còn phách lối nổi nữa, Thuần nhi cũng sắp bình phục, bản cung nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có hi vọng.”
Hoàng hậu kéo tay Vương cô cô, giọng điệu cảm khái.
“Nương nương nói đúng, đợi điện hạ bình phục, ngày tốt lành sau này của nương nương còn nhiều nữa.”
Vương cô cô vừa cười vừa nói, trong lòng vui mừng một trận, Hoàng hậu nương nương cuối cùng cũng hết khổ, đợi Thái tử điện hạ đăng cơ, nương nương chính là Thái hậu, là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, không phải mấy kẻ khác có thể so sánh.
“Giờ bản cung cũng chỉ thiếu cháu ôm, Thuần nhi khỏe rồi, bản cung cũng có thể xem xét, chọn mấy người hầu hạ vừa ý cho nó, đợi Thuần nhi có con nối dòng, thì địa vị càng vững chắc.”
Hoàng hậu vừa cười vừa nói, giống như đã thấy cảnh Đậu Thuần con cái thành đàn.
“Nương nương nói đúng, điện hạ nên nạp thêm mấy thị thiếp, Thái tử phi là thân gà trống không biết đẻ trứng, nói câu khó nghe, thật đúng là chiếm chỗ đuổi không đi, hắn không sinh được, cũng không thể ngăn người khác sinh.”
Vương cô cô nhỏ giọng hơi khinh thường nói.
“Chính thế, mà chẳng biết tại sao, Hoàng thượng lại hơi thích Thái tử phi này, hôm kia còn nói muốn Thuần nhi về sau đối với hắn thật tốt , lúc ấy bản cung nghe thực sự rất giận, lại không thể nổi giận ngay trước mặt hoàng thượng, thật sự nhịn đến tim bản cung cũng đau.”
Hoàng hậu nghĩ tới lời Hoàng thượng tán dương Trác Kinh Phàm, bất mãn vô cùng.
“Nương nương việc gì phải tức giận với hắn? Hoàng thượng chỉ nói phải đối tốt với hắn, cũng không phải không cho điện hạ nạp người mới, bây giờ Trương Lương viện đã mất cùng Phó Lương đệ không ở đây, Tô Thừa huy cũng bị nương nương gián cấp, trên dưới Đông cung chỉ còn Thái tử phi cùng Lý Thừa huy. Việc này truyền ra ngoài cũng thật xấu mặt, huống hồ bên người điện hạ không ai hầu hạ, nương nương giúp Thái tử điện hạ thu xếp là chuyện bình thường không phải sao? Dù Hoàng thượng biết cũng không làm gì được phải không?”
Vương cô cô nói vài lời dễ nghe mà Hoàng hậu thích.
“Đúng vậy, ngươi nói rất đúng, bản cung quả thực lo lắng quá nhiều, dù Hoàng thượng thích hắn thì sao, hắn không sinh được con nối dõi, thì đừng mơ ngăn Thuần nhi nạp người!”
Hoàng hậu gật đầu, trong lòng đã bắt đầu tính toán, phải thừa dịp năm nay chọn mấy người cho Thái tử. Đăng bởi: admin
Đậu Trạch cũng mặc Tôn Nhụ nhân nghĩ gì trong lòng, liền vội vàng sai người đi chuẩn bị đồ ăn, ăn xong sau thì định ôm Tôn Nhụ nhân lăn lên giường. Nhưng Tôn Nhụ nhân lúc này lại làm vẻ ngại ngùng, tiến đến bên tai Đậu Trạch nhẹ giọng nói mấy câu, Đậu Trạch nghe xong không những không lộ ra nét vui mừng, mà ngược lại còn nhíu mày.
Tôn Nhụ nhân thấy sắc mặt Đậu Trạch không tốt, trong lòng hơi hoảng, nàng cứ tưởng rằng Đậu Trạch nghe được tin này, nhất định sẽ vui mừng, nhưng bây giờ, lại không phải như vậy.
“Nếu đã không tiện, còn không lui xuống đi?”
Đậu Trạch đang tràn đầy nhiệt tình như bị tạt một chậu nước lạnh, tâm tình không tốt, sắc mặt không tốt với Tôn Nhụ nhân. Hắn vốn bị Tôn Nhụ nhân câu mất hồn, nghĩ đến đêm nhất định sẽ thỏa mãn trên giường một phen, ai ngờ Tôn Nhụ nhân lại nói thân thể không tiện, không thể hầu hạ.
Tôn Nhụ nhân thấy sắc mặt Đậu Trạch thực sự không tốt, cũng không dám nói thêm nữa, đành phải rưng rưng lui xuống. Dục hỏa bị tăng lên không có chỗ phát, cuối cùng Đậu Trạch đành phải căm giận về Quần Phương Viên, tùy ý chọn một gian phòng, vừa vặn lại là nơi Lã Nhụ nhân ở, hắn vừa vào đã kéo đối phương lên giường, một đêm điên loan đảo phượng.
Sáng hôm sau, Đậu Trạch thần khí sảng khoái rời khỏi Quần Phương Viên. Chỉ chốc lát sau, tin tức Vương gia tối hôm qua ở phòng Lã Nhụ nhân, cũng lập tức truyền ra. Tôn Nhụ nhân đang dùng bữa sáng, nghe tin, thật sự tức đến no, sắc mặt âm trầm, vốn cho rằng có thai sẽ làm Vương gia vui và cũng để ý mình hơn một chút mới phải, nhưng Vương gia lại thấy phiền chán, nhìn không chút vui mừng nào.
Trên mặt Tôn Nhụ nhân hiện lên một tia u ám, chẳng lẽ Vương gia coi trọng tiểu Vương gia như vậy? Cũng không biết Vương phi bệnh lúc nào mới tắt thở, Tôn Nhụ nhân thật sự hận Vương phi không chết luôn hôm nay đi, dù Vương phi có cưới Kế Vương phi, thì đợi đến lúc Kế Vương phi nhập môn, nàng đã sớm nắm được toàn bộ Vương phủ, đến lúc đó không biết ai cúi đầu với ai đây.
Nghĩ đến đây, sắc mặt khó coi của Tôn Nhụ nhân cuối cùng cũng hòa hoãn một chút. Giờ nàng nắm quyền quản gia, dù Thường Thông vì được Vương phi chống lưng không thân thiện còn thỉnh thoảng ngáng chân mình, nhưng chỉ cần Vương phi không nói gì, thì nàng có thể nắm quyền quản gia không buông, đợi Vương phi qua đời, nàng lại trừng phạt Thường Thông cũng không muộn.
Tôn Nhụ nhân híp híp mắt, trong lòng đang tính toán sau này phải xử trí Thường Thông như thế nào, dùng xong bữa, nha hoàn bên cạnh vừa hầu hạ nàng rửa tay, vừa nhẹ nhàng nói:
“Nhụ nhân, nô tỳ có chút tin tức.”
“Tất cả các ngươi lui đi.”
Ánh mắt Tôn Nhụ nhân lóe lên, biết nha hoàn của mình có lời quan trọng muốn nói, liền vẫy lui hết nha hoàn khác.
“Nhụ nhân, trước nô tỳ thấy Bách Linh qua lại với Mã bà.”
Nha hoàn của Tôn Nhụ nhân này gọi là Thúy Liễu, được Tôn Nhụ nhân mang từ Tôn phủ tới, đối với Tôn Nhụ nhân rất trung thành, rất được Tôn Nhụ nhân coi trọng.
“Bách Linh”
Tôn Nhụ nhân nghĩ nghĩ, rốt cục nghĩ ra Bách Linh là ai, không phải là nha hoàn bên người Vương phi sao, trong ấn tượng Bách Linh kia tựa hồ rất trầm tĩnh, nói chuyện đều nhẹ nhàng, nàng run lên, trầm giọng hỏi:
“Mã bà sao qua lại với người chính viện? Không phải ngươi nhìn nhầm?”
“Nô tỳ biết chuyện nặng nhẹ, đương nhiên nhìn rõ ràng, mới dám đến bẩm báo với Nhụ nhân.”
Thúy Liễu vội vàng cam đoan, nàng đã nhìn đi nhìn lại, vô cùng chắc chắn người Mã bà to nhỏ chính là Bách Linh, mới vội vàng báo tin cho Nhụ nhân.
“Ngươi có hỏi qua Mã bà hay không, Bách Linh tìm bà ta làm gì?”
Tôn Nhụ nhân nhíu mày, mở miệng hỏi.
“Nô tỳ hỏi, Mã bà nói hôm kia Quế Hoa nhà bà bị bệnh, là Bách Linh phát hiện kịp thời, còn tìm đại phu, cứu Quế Hoa một mạng, cho nên Mã bà vô cùng biết ơn nàng ta.”
“Nàng ta không phải nha hoàn hầu hạ bên người Vương phi sao, sao có nhiều thời gian rỗi như vậy, đi chú ý một tiểu nha đầu thô kệch ở trù phòng, chuyện này mờ ám, ngươi đi hỏi xem, khi nào thì Quế Hoa với Bách Linh bắt đầu qua lại.”
Tôn Nhụ nhân cau mày, Bách Linh là nha hoàn lâu năm bên người Vương phi, sao lại biết một nha hoàn thô kệch ở trù phòng? Nghĩ thế nào đều thấy ở trong đó nhất định có ẩn tình.
“Dạ.”
Thúy Liễu cúi người, ghi nhớ chuyện này trong lòng, chủ tớ hai người lại nói một lát, mới tạm thời bỏ qua chuyện này. . . .
Ở điện Sùng Nhân trong Đông cung
Thái tử phi Trác Kinh Phàm vẫn canh giữ bên giường Đậu Thuần, chờ đối phương tỉnh lại. Hồ thái y nói rất chắc chắn, trước buổi trưa Đậu Thuần sẽ tỉnh, mắt thấy còn ba khắc nữa là trưa, nhưng Đậu Thuần vẫn chưa có một chút dấu hiệu tỉnh lại. Hồ thái y với mấy vị thái y khác giờ đều đợi trong thiên điện, đợi Thái tử điện hạ tỉnh lại, rồi kiểm tra thân thể điện hạ.
Bởi vậy Trác Kinh Phàm nhíu mày, đang muốn sai người đi thiên điện gọi thái y, thì thấy ngón tay để bên người giật giật. Thái tử phi không tự chủ nín thở, nhìn chằm chằm Đậu Thuần. Sau đó, thấy mí mắt Đậu Thuần run rẩy, rồi đôi mắt đã nhắm rất lâu kia, rốt cục chậm rãi mở ra.
Lúc này Thái tử phi cũng không nghĩ chú ý đến dáng vẻ gì, nháy mắt bổ nhào đến bên người Đậu Thuần, đồng thời hạ lệnh với cung nữ và nội thị bên cạnh :
“Nhanh! Đi bẩm báo Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, điện hạ tỉnh rồi! Rồi đi thiên điện gọi thái y đến, đừng quên chuẩn bị chút thức ăn thanh đạm, điện hạ ngủ lâu như vậy, chắc là đói bụng, còn nữa, thuốc nấu xong cũng bưng lên.”
Nháy mắt cung nữ nội thị trong tẩm thất bắt đầu bận rộn.
“. . . Phàm Phàm. . .”
Đậu Thuần dù mở mắt, ý thức vẫn hoàn toàn mơ hồ, nhưng vẫn gọi Trác Kinh Phàm trước tiên, hắn nghe thấy trong giọng nói của Trác Kinh Phàm có mừng rỡ cùng run rẩy ẩn tàng, trong lòng co rút, biết mình làm Thái tử phi lo lắng, liền mở miệng khẽ gọi nhẹ một tiếng.
“Ta ở đây, ta ở đây! Thuần nhi ngài an tâm nằm đi.”
Mặc dù Trác Kinh Phàm đang hạ lệnh hạ nhân, nhưng cũng luôn chú ý đến Đậu Thuần, bởi vậy Đậu Thuần vừa mở miệng gọi, đã lập tức lên tiếng.
Chỉ chốc lát sau, thái y đã đến, mấy thái y vây quanh trước giường, đang kiểm tra thân thể cho Thái tử điện hạ. Tiếp theo Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đều tới. Hoàng thượng kích động đến vành mắt cũng đỏ lên, còn Hoàng hậu liên tiếp gạt lệ, mọi người thấy Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, vội vàng hành lễ thỉnh an, ngài chỉ khoát tay,
“Đừng đa lễ, thái y mau xem cho Thái tử.”
Bọn người Hồ thái y lập tức đứng dậy, tiếp tục kiểm tra cho Thái tử điện hạ.
Lát sau, Hồ thái y dẫn đầu một đám thái y, khom mình hành lễ với Hoàng thượng,
“Chúc mừng Hoàng thượng, thân thể điện hạ đã không còn đáng ngại, mấy ngày tới uống thuốc điều trị, dư độc trong cơ thể có thể thanh trừ hoàn toàn.”
Hoàng thượng nghe xong vui mừng vô cùng, vỗ tay cười to, đồng thời ban thưởng cho thái y, ngay cả Hoàng hậu cũng ban thưởng.
“Tỉnh thì tốt rồi, tỉnh thì tốt rồi.”
Ban thưởng xong cho thái y xong, ngài lập tức ngồi bên giường, vỗ vỗ tay Đậu Thuần thở dài một cái, tiếp theo lại quay đầu nhìn về phía Trác Kinh Phàm, ôn hòa nói:
“Thái tử phi mấy ngày nay cực khổ rồi.”
“Khởi bẩm phụ hoàng, đây là việc nhi thần phải làm.”
Trác Kinh Phàm cười nhẹ nói, Hoàng thượng nghe xong rất hài lòng, nói với Đậu Thuần:
“Thái tử phi này của con là người tốt, mấy ngày nay vì con, dường như cực nhọc ngày đêm, không được nghỉ ngơi mà canh giữ bên giường, sau này con phải đối tốt với Thái tử phi của mình một chút.”
“Dạ, nhi thần đã rõ.”
Đậu Thuần mở miệng nói, giọng nghe còn hơi suy yếu, Hoàng thượng cũng không nhiều lời, dặn dò hắn tĩnh dưỡng thật tốt, sau đó lại dặn dò vài câu với Trác Kinh Phàm, rồi dẫn Hoàng hậu đi.
“Phàm Phàm.”
Đợi Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đi rồi, Đậu Thuần mới mở to đôi mắt, vươn tay về phía Trác Kinh Phàm, giờ phút này trên mặt hắn vẫn một nụ cười đơn thuần, khiến trong lòng Trác Kinh Phàm hơi nghi hoặc. Trước kia thái y có nói, đợi Đậu Thuần tỉnh lại, không phải không có khả năng bình phục, nhưng vừa rồi thái y với Hoàng thượng lại không nhắc tới chuyện này ? Bởi vì Hoàng thượng không hỏi, Thái tử phi cũng không tiện mở miệng. Lúc này thấy dáng cười của Đậu Thuần không đổi, khiến Thái tử phi nhịn không được suy đoán, chẳng lẽ thái y chẩn đoán sai, Đậu Thuần không hề khôi phục?
Mà phải chăng Hoàng thượng đã sớm biết, mới có thể nói “tỉnh thì tốt rồi” ?
Cất giấu nghi vấn trong lòng, ngồi xuống một bên giường, Thái tử phi quan sát kỹ nét mặt Đậu Thuần, muốn nhìn ra chút manh mối gì đó từ thần sắc đối phương, chẳng qua nhìn thế nào, cũng chỉ nhìn thấy Đậu Thuần cười ngây ngô.
“Thuần nhi, ngài giờ thấy thế nào?”
Thái tử cảm thấy có chút may mắn lại có chút mất mát, cũng không biết thật ra mình hi vọng Đậu Thuần khôi phục hay hi vọng hắn cứ ngốc tiếp. Lúc đầu chỉ đơn thuần muốn đối xử tử tế với đối phương, nhưng một đêm hoang đường kia, lại khiến lòng Thái tử hơi khó chịu.
Bản thân ở đây xoắn xuýt cả buổi, nhưng nếu kẻ gây họa vẫn mang đầu óc trẻ con chậm chạp, thì tìm ai tính toán đây ? Nhất là nghĩ tới việc mình bị một đứa con nít chỉ tám chín tuổi áp đảo, thật không thể chịu cho nổi, ngay cả thân phận đối phương là phu quân danh chính ngôn thuận của mình vẫn thấy ấm ức. Chỉ cần vừa nghĩ tới việc bị đối phương ép dưới thân chơi đùa, nhưng đối phương vẫn một bộ ngây thơ, liền khiến Thái tử cảm thấy như ngậm bồ hòn, thật sự ngậm một cục tức, quá uất ức.
Lúc này thấy nụ cười của Đậu Thuần, liền khiến Thái tử giận mà không có chỗ phát tiết, trên mặt cũng lộ chút khó coi. Cung nữ hầu hạ một bên thấy Thái tử phi đột nhiên thay đổi sắc mặt, cũng không hiểu vì sao, nhưng các nàng không dám nói nhiều, mà chỉ nín thở ngưng thần, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Đậu Thuần đương nhiên cũng thấy sắc mặt Trác Kinh Phàm, trong lòng cười thầm, nhưng trên mặt không lộ ra chút gì, tiếp tục đưa tay vẫy gọi
“Phàm Phàm…. ”
Dù còn giận, nhưng cũng không thể trút lên một đứa nhỏ không hiểu chuyện, nên Thái tử dằn xuống nóng nảy, ngồi xuống bên giường, nắm chặt tay Đậu Thuần,
“Ta ở đây, sao thế?”
“Phàm Phàm, ta tỉnh lại khiến ngươi không vui sao?”
Đậu Thuần nhìn chằm chằm Trác Kinh Phàm hỏi, ánh mắt hắn thâm thúy, tựa hồ muốn nhìn thấu lòng Trác Kinh Phàm. Ánh mắt chuyên chú như thế của Đậu Thuần khiến Thái tử cảm thấy hơi hốt hoảng, mấp máy môi, vừa cười vừa nói:
“Sao nói thế, ngài tỉnh lại sao ta lại không vui?”
“Vui là được rồi.”
Đậu Thuần cười híp mắt, không biết vì vì sao nhìn nụ cười này của hắn Thái tử lại thấy có vẻ thâm ý, dường như không đơn thuần như xưa. . . .
Hoàng thượng mang theo Hoàng hậu cùng rời khỏi Đông cung, trở lại Thái Cực cung xong, bình thản nói với Hoàng hậu:
“Mấy ngày nay Hoàng hậu cực khổ rồi, sớm về nghỉ ngơi đi.”
Nói xong liền dẫn người về thẳng điện Lưỡng Nghi, để lại Hoàng hậu muốn nói lại thôi sau lưng.
Đợi trở lại điện Lưỡng Nghi rồi, ngài lập tức truyền Hồ thái y và Nghiêm thái y yết kiến. Hai vị thái y không dám trì hoãn, lập tức đi theo nội thị cùng tới điện Lưỡng Nghi. Tiến vào thư phòng điện Lưỡng Nghi, hai vị thái y hành lễ thỉnh an, quỳ mãi không được Hoàng thượng miễn lễ , hai người cúi người vẻ mặt không đổi, nhưng trong lòng lại cực kỳ thấp thỏm.
“Hồ thái y, lúc trước ngươi nói với Trẫm, sau khi Thái tử điện hạ của Trẫm tỉnh lại, thì có khả năng hồi phục, nhưng vừa rồi Trẫm nhìn Thái tử, sao vẫn giống ngày xưa?”
Qua hồi lâu, Hoàng thượng rốt cục đã mở miệng, nhưng lời nói lại lạnh lùng tràn ngập ý chất vấn.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, lúc này điện hạ vừa tỉnh lại, còn cần thời gian điều dưỡng, đợi dư độc thanh trừ hết, mới có thể biểu hiện khác trước.”
Hồ thái y nơm nớp lo sợ trả lời.
“Cần phải bao lâu?”
Hoàng thượng lại hỏi.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, không đến một tháng, điện hạ có thể khôi phục hoàn toàn.”
Hồ thái y khom người cúi đầu, cung kính đáp.
“Được rồi, cho các ngươi một tháng, nếu qua một tháng Thái tử vẫn không có khởi sắc, thì các ngươi đưa đầu đến gặp Trẫm.”
Ngữ khí ngài bình thường, lại một như đã định sinh tử của hai vị thái y, hai vị thái y đương nhiên cung kính đáp, không dám không tuân theo.
Đợi rời khỏi thư phòng, đi xa khỏi điện Lưỡng Nghi, Nghiêm thái y mới chậm rãi mở miệng:
“Ngày đó trước khi điện hạ hôn mê đã từng triệu kiến ngài, điện hạ có phải lại có kế hoạch gì hay không?”
“Ta sao biết được kế hoạch của điện hạ, điện hạ chỉ phân phó ta, nếu có người hỏi, cứ nói vẫn cần điều dưỡng một tháng.”
Hồ thái y lạnh nhạt nói.
Nghiêm thái y nghe vậy nhíu nhíu mày, nhưng không nói thêm gì, hai vị thái y trầm mặc về Thái Y viện. Khi tới Thái y viện đã nghe nhóm tiểu nội thị mới tuyển đang nói về động tĩnh bên trong điện Tử Thần .
“Điện Tử Thần? Quý phi nương nương sao vậy?”
Hồ thái y mới nghe đã mở miệng cắt ngang. Nhóm tiểu nội thị hai mắt nhìn nhau, cuối cùng một người tiến đến trước mặt Hồ thái y, nói nhỏ mấy câu, Hồ thái y nghe xong hơi kinh ngạc,
“Sẩy thai rồi?”
“Đúng vậy, lúc trước điện Tử Thần sai người đến gọi thái y, nhưng đúng lúc các ngài đều không có ở đây, người truyền lời nghe chúng con nói vậy thì trở về, kết quả không lâu sau đó Bạch Cập cô cô đích thân đến. Bạch Cập cô cô hung dữ, bắt được chúng con đã chửi một tràng, cho là chúng con cố ý không truyền lời giúp điện Tử Thần, chúng con thật đúng là oan ức .”
Tiểu nội thị một mặt oán giận, trong giọng nói còn có chút ấm ức.
“Sau đó thì sao?”
Hồ thái y lại hỏi.
“Sau đó thì đúng lúc Tần thái y tới, Bạch Cập cô cô bắt được Tần thái y đi luôn, Tần thái y vừa về cách đây không lâu, nhưng sắc mặt . . . Chậc chậc, thật sự dọa người, Tiểu Đậu Tử nghe lén Tần thái y nói chuyện với dược đồng, nói là thai này của Quý phi nương nương không giữ được.”
Tiểu nội thị nhỏ giọng, khua tay múa chân thuật lại một lần.
Hồ thái y với Nghiêm thái y nghe xong thì trao đổi một ánh mắt. Bọn họ đều nghĩ việc Uyển Quý phi sẩy thai nhất định là do Thái tử điện hạ. Nhưng họ lại không biết, Đậu Thuần ở Đông Cung vừa nghe nói Uyển Quý phi sẩy thai cũng kinh ngạc . . . .
Đậu Thuần nghe Hữu Phúc bẩm báo, đợi Hữu Phúc nói xong, lúc này mới hỏi:
“Ngươi chắc chắn chứ? Thai này của Quý phi thật sự không còn?”
Tin tức này thật sự khiến người ta chấn kinh, lúc trước hắn vốn định dùng hương liệu thần không biết quỷ không hay diệt trừ thai nhi trong bụng Quý phi, nhưng Quý phi lại tránh được một kiếp, giờ hắn vừa mới hôn mê tỉnh lại, đã nghe nói đứa nhỏ Quý phi không còn ?
“Thưa điện hạ, thật sự xác, Hoàng thượng cũng đã hay tin, giờ ngài đang ở điện Tử Thần, nghe nói còn đang nổi trận lôi đình.”
Hữu Phúc tỉ mỉ nói tin Lữ Phúc truyền đến.
“Quý phi không phải bị cấm túc rồi hả? Điều tra ra đứa nhỏ mất thế nào chưa?”
Đậu Thuần híp híp mắt, mở miệng hỏi.
“Thưa điện hạ, còn chưa tra rõ ràng.”
Hữu Phúc thấp giọng nói.
“Được rồi, ngươi tiếp tục nghe ngóng, có tin tức gì lập tức đến báo.”
Đậu Thuần phất phất tay, Hữu Phúc liền lui xuống.
Đợi cho Hữu Phúc lui ra rồi, Đậu Thuần mới bắt đầu cân nhắc tỉ mỉ, thai nhi trong bụng Uyển Quý phi vậy mà đã mất, cũng không biết thủ đoạn của ai, người nào mà có thể khiến Uyển Quý phi thua thiệt lớn như vậy. Nhưng nghĩ lại, người này có năng lực như thế, sao giờ mới bộc lộ tài năng? Nếu bên trong hậu cung thật có một vị phi tần thủ đoạn cao siêu như vậy, sao đến phiên Uyển Quý phi tung hoành ?
Nếu không phải phi tần trong cung. . . Chẳng lẽ, người ra tay là Thái tử phi ?
Đậu Thuần nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy suy đoán này rất đáng tin, dù sao lúc trước Thái tử phi trúng độc cũng do Uyển Quý phi hạ thủ, huống hồ mấy ngày nay Uyển Quý phi không ngừng gây phiền phức cho Đông cung. Thái tử phi trong cơn tức giận mà đánh trả cũng là việc có khả năng, chỉ là không biết Thái tử phi của sao có thể qua tai mắt của Hoàng thượng cùng Uyển Quý phi, khiến Uyển Quý phi sẩy thai, thực sự là. . . khiến người ta thống khoái không thôi.
Mà lúc này Trác Kinh Phàm bị Đậu Thuần nhớ tới, đang nghỉ ngơi trong điện Thừa Ân. Mấy ngày trước ngày đêm trông coi Đậu Thuần suýt chút nữa làm thân thể kiệt quệ, giờ rốt cục Đậu Thuần tỉnh lại, cũng có thể thở phào một cái rồi. Bởi vậy thấy Đậu Thuần ăn cơm uống thuốc xong, cũng trở về tẩm điện của mình, định nghỉ ngơi một chút, buổi chiều mới có tinh thần tiếp tục ở cùng Đậu Thuần.
Nhưng vừa về điện Thừa Ân, Phục Linh đã có chuyện bẩm báo.
“Truyền thái y rồi?”
Nghe Phục Linh bẩm báo, Thái tử bình tĩnh hỏi, Phục Linh gật gật đầu,
“Thưa Thái tử phi, đã truyền, nhưng khi đó tất cả thái y đều ở điện Sùng Nhân của điện hạ, nghe nói Bạch Cập còn làm loạn một trận ở Thái Y viện .”
“Đứa bé kia giữ được hay không?”
Trác Kinh Phàm lại hỏi, Phục Linh tiến đến bên tai hắn, nhẹ nhàng nói:
“Thưa Thái tử phi, nghe nói còn là nam thai đã thành hình.”
“. . .”
Nghe như vậy con ngươi Thái tử phi đột nhiên co lại, tâm cũng thắt theo, lập tức xuất hiện một vẻ đau thương khó nói lên lời, nếu Thái tử đoán không sai, thì cái thai nhi kia, có thể là cốt nhục của Lương Trọng Hiên. Thái tử hơi ngây ngốc nhìn hai tay mình, cảm giác trên tay tựa hồ nhiễm mùi máu tươi, nhắm lại mắt, trầm giọng nói:
“Làm rất khá, lui đi, để bản cung yên lặng một chút.”
“Dạ.”
Phục Linh cúi người, lui xuống.
Thái tử phi nghiêng người trên nhuyễn tháp, hai mắt vô thần nhìn phía trước, cho dù đã sớm quyết định muốn diệt trừ đứa nhỏ trong bụng Uyển Quý phi, nhưng lúc hạ thủ thật, cảm giác trong lòng lại hết sức phức tạp, Thái tử mệt mỏi thở dài một hơi, trong lòng thực chán ghét thời gian tính toán lẫn nhau này.
Nhưng dù ở vị trí của bản thân, hay vị trí của Đậu Thuần, nếu không tính toán kẻ khác, thì chỉ còn chờ kết cục bị người ta nuốt, hoàng cung là nơi ăn tươi nuốt sống, Đậu Thuần là Thái tử không ra hồn, người muốn kéo hắn xuống chỗ nào cũng có, nếu mình là Thái tử phi không kiên cường một chút, sao có thể bảo vệ được Thái tử chu toàn?
Thái tử khẽ thở dài một hơi, đè ép triệt để áy náy nơi sâu nhất trong lòng, sau đó mới gác lại này chuyện sau đầu. . . .
Tin Uyển Quý phi sẩy thai lan truyền nhanh chóng trong hậu cung. Hoàng hậu cũng nghe được, bà kéo lấy tay Vương cô cô, trên mặt không thể che hết niềm vui trên nỗi đau của người khác,
“Cô cô, đây là ông trời có mắt, đứa nhỏ của tiện nhân kia cũng không còn rồi!”
Vương cô cô mím môi mỉm cười, liên tục gật đầu,
“Nương nương nói đúng, quả nhiên ông trời có mắt.”
“Bây giờ tiện nhân kia rốt cuộc cũng không còn phách lối nổi nữa, Thuần nhi cũng sắp bình phục, bản cung nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có hi vọng.”
Hoàng hậu kéo tay Vương cô cô, giọng điệu cảm khái.
“Nương nương nói đúng, đợi điện hạ bình phục, ngày tốt lành sau này của nương nương còn nhiều nữa.”
Vương cô cô vừa cười vừa nói, trong lòng vui mừng một trận, Hoàng hậu nương nương cuối cùng cũng hết khổ, đợi Thái tử điện hạ đăng cơ, nương nương chính là Thái hậu, là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, không phải mấy kẻ khác có thể so sánh.
“Giờ bản cung cũng chỉ thiếu cháu ôm, Thuần nhi khỏe rồi, bản cung cũng có thể xem xét, chọn mấy người hầu hạ vừa ý cho nó, đợi Thuần nhi có con nối dòng, thì địa vị càng vững chắc.”
Hoàng hậu vừa cười vừa nói, giống như đã thấy cảnh Đậu Thuần con cái thành đàn.
“Nương nương nói đúng, điện hạ nên nạp thêm mấy thị thiếp, Thái tử phi là thân gà trống không biết đẻ trứng, nói câu khó nghe, thật đúng là chiếm chỗ đuổi không đi, hắn không sinh được, cũng không thể ngăn người khác sinh.”
Vương cô cô nhỏ giọng hơi khinh thường nói.
“Chính thế, mà chẳng biết tại sao, Hoàng thượng lại hơi thích Thái tử phi này, hôm kia còn nói muốn Thuần nhi về sau đối với hắn thật tốt , lúc ấy bản cung nghe thực sự rất giận, lại không thể nổi giận ngay trước mặt hoàng thượng, thật sự nhịn đến tim bản cung cũng đau.”
Hoàng hậu nghĩ tới lời Hoàng thượng tán dương Trác Kinh Phàm, bất mãn vô cùng.
“Nương nương việc gì phải tức giận với hắn? Hoàng thượng chỉ nói phải đối tốt với hắn, cũng không phải không cho điện hạ nạp người mới, bây giờ Trương Lương viện đã mất cùng Phó Lương đệ không ở đây, Tô Thừa huy cũng bị nương nương gián cấp, trên dưới Đông cung chỉ còn Thái tử phi cùng Lý Thừa huy. Việc này truyền ra ngoài cũng thật xấu mặt, huống hồ bên người điện hạ không ai hầu hạ, nương nương giúp Thái tử điện hạ thu xếp là chuyện bình thường không phải sao? Dù Hoàng thượng biết cũng không làm gì được phải không?”
Vương cô cô nói vài lời dễ nghe mà Hoàng hậu thích.
“Đúng vậy, ngươi nói rất đúng, bản cung quả thực lo lắng quá nhiều, dù Hoàng thượng thích hắn thì sao, hắn không sinh được con nối dõi, thì đừng mơ ngăn Thuần nhi nạp người!”
Hoàng hậu gật đầu, trong lòng đã bắt đầu tính toán, phải thừa dịp năm nay chọn mấy người cho Thái tử. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.