Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc
Chương 101
Tg Vân Nhất Nhất
03/08/2021
Edit: windy
Mặc dù Hạ Tĩnh Du cực kì ngoan ngoãn không đòi thoát khỏi Tân hoàng, nhưng đợi đến khi ở trong lòng Hạ Trăn xong, Hạ Tĩnh Du liền thuần thục điều chỉnh tư thế thoải mái, lúc trong lòng Tân hoàng, hiển nhiên không có hình ảnh như vậy.
Tân hoàng cũng phát hiện ra. Không tự nhiên, liền xấu hổ một chút.
“Thánh Thượng quả thật rất ít ôm trẻ con.” Mắt thấy không khí mang theo chút lạnh lẽo, Mộ Dung Quân thiện ý giải vây cho Tân hoàng.
Tân hoàng không tự nhiên nắm tay che lên miệng, khụ khụ.
“Về sau Thánh Thượng nên học nhiều hơn.” Mạc Như Nghiên nhẹ nhàng nói một câu, chưa nói tới châm chọc, nhưng cũng không phải êm tai như thế.
Sắc mặt Tân hoàng đen lại, tức giận trừng mắt nhìn Mạc Như Nghiên. Không hề dự liệu, khom lưng ôm lấy Đại hoàng tử.
Không cho hắn ôm Hạ Tĩnh Du, hắn ôm hoàng tử của mình, này là có thể đúng không?
Có thể. Chỉ có điều, Tân hoàng không ôm nổi Đại hoàng tử. Hơn nữa, biểu tình giờ phút này của Đại hoàng tử, còn cứng ngắc hơn Hạ Tĩnh Du.
Mạc Như Nghiên thật sự không nhìn nổi nữa. Đang định nói một câu “Nếu Tân hoàng không biết ôm, vẫn nên bỏ Đại hoàng tử xuống, đừng để Đại hoàng tử không thoải mái”, đã bị Mộ Dung Quân kéo cánh tay.
Ánh mắt Mộ Dung Quân cực kì sáng, trong phút chốc Mạc Như Nghiên cảm thấy Mộ Dung Quân lúc này đang rất hài lòng… là vui mừng.
Vui mừng? Bỗng nhiên nhớ tới thân phận Tân hoàng, lại nhìn về phía Đại hoàng tử rõ ràng cực kì cứng ngắc mà ánh mắt Mộ Dung Quân lại sáng ngời, liền không mở miệng nữa.
Nàng thiếu chút nữa đã quên, Tân hoàng không phải Hạ Trăn, sẽ không thường xuyên ôm Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du hay thân thiết với Đại hoàng tử. Hành động lúc này của Tân hoàng, tuy hỗn loạn, chỉ sợ cả Đại hoàng tử cũng mong như vậy thôi!
Nếu như là thế này, Mạc Như Nghiên đương nhiên vui vẻ nhìn Tân hoàng tiếp tục ôm Đại hoàng tử.
Đến đây, Mạc Như Nghiên trực tiếp không nhìn Tân hoàng nữa, nắm tay Hạ Vân Đô, đi về phía Hạ Trăn đang ôm Hạ Tĩnh Du.
Mộ Dung Quân cực kì cảm kích câu nói kia của Mạc Như Nghiên. Tuy không ngờ Thánh Thượng nên học nhiều hơn sẽ được chứng minh trên người Đại hoàng tử, nhưng cảnh tượng giờ phút này trong mắt nàng, thật sự làm lòng Mộ Dung Quân ấm lên.
Giống như Mộ Dung Quân, Đại hoàng tử cũng cực kì kinh ngạc. Nhưng nhiều hơn kinh ngạc, chính là cảm thấy một chút mừng thầm.
Vì vậy, tuy bị phụ hoàng ôm có chút không thoải mái, Đại hoàng tử vẫn không động đậy. Giờ khắc này, nó chỉ cảm thấy phụ hoàng luôn luôn xa cách nó, kì thật cũng có thể rất gần nó.
Rất gần, cũng là cảm nhận của Tân hoàng lúc này. Hắn chưa bao giờ thật sự dùng tâm cảm nhận, cảm nhận khi ôm một đứa trẻ vào trong lòng sẽ ra sao. Nhưng hiện giờ, cảm giác Đại hoàng tử mang cho hắn, là rõ ràng có thể thấy được, là cực kì khắc sâu.
Một ngày này, Tân hoàng cùng Mộ Dung Quân đều ở lại cung của Đại hoàng tử dùng bữa. Đồng thời, còn có cả nhà Hạ Trăn.
Không khí trên bàn cơm hòa hợp hiếm có. Với Tân hoàng cùng Mộ Dung Quân mà nói, tạm thời chỉ là hoài niệm. Còn với Đại hoàng tử, lại là cảm giác mới lần nữa.
Còn lần đầu tiên, đó là hôm qua, cũng là dùng bữa cùng cả nhà Thanh Viễn đại tướng quân.
Một trước một sau, cộng lại là hai lần, đều là nhờ một nhà Thanh Viễn đại tướng quân cho nó.
Đem hành động của Đại hoàng tử vào trong đáy mắt, Tân hoàng cảm thấy vừa động, ngoài miệng tuy không nhiều lời, nhưng trong mắt đầy ý nghĩ sâu xa.
Tân hoàng không muốn chọn Hoàng tử phi quá sớm cho Đại hoàng tử. Chính hắn năm đó cũng không bận tâm nữ nhi tình trường, mãi đến sau khi thành niên rồi mới chọn Mộ Dung Quân làm Thái tử phi.
Trên điểm này, Tân hoàng trái lại rất giống tiên hoàng. Hai người đều nhận định một điều, nữ nhi tình trường, có đôi khi cũng không phải chuyện tốt.
Nhưng mà trước mắt, Tân hoàng cẩn thận nhìn Hạ Tĩnh Du, không thể phủ nhận, nếu là Hạ Tĩnh Du, Tân hoàng vẫn cực kì hài lòng.
Còn muốn thành liên gia với Hạ Trăn, Tân hoàng bỗng nhiên cảm thấy, vẫn có thể coi là chuyện tốt.
Ánh mắt Tân hoàng cực kì sâu xa, Mạc Như Nghiên bĩu môi, ra vẻ không để ý đụng tay Hạ Trăn.
Hạ Trăn không phải người biết xem ánh mắt. Nhưng giờ khắc này, hắn cực kì thông thấu liền quay đầu nhìn về phía Tân hoàng.
Chú ý thấy tầm mắt Hạ Trăn hướng tới, Tân hoàng bĩu mỗi, không vui hừ lạnh một tiếng.
Cho dù Tân hoàng hừ lạnh, Hạ Trăn cũng không dời mắt. Có một số việc, hắn sẽ thỏa hiệp. Nhưng có một số việc, hắn không có khả năng tùy ý với Tân hoàng.
Chỉ nhìn biểu tình của Hạ Trăn, Tân hoàng liền không tính toán mở miệng nữa. Còn chuyện sau này, ai có thể bảo đảm sẽ không có ngoài ý muốn?
Lần thứ hai Mạc Như Nghiên nhìn thấy Hồ Nguyệt Hoa, là sau mấy ngày trở về Đế đô. Lần này không phải Hồ Nguyệt Hoa chủ động tìm tới cửa, mà là Mạc Như Nghiên tới phủ Mục Nhã Huệ bái phỏng, trùng hợp liền gặp nhau.
Trạng thái của Hồ Nguyệt Hoa hiển nhiên không tốt lắm. Nhất là sau khi nhìn thấy Mạc Như Nghiên, giống như muốn giết Mạc Như Nghiên, cả người đều đã rơi vào điên cuồng.
Trực tiếp coi như không có tồn tại của Hồ Nguyệt Hoa, Mạc Như Nghiên theo Mục Nhã Huệ vào sân trong.
“Mạc tỷ tỷ, hôm qua nàng ta mới về Đế đô.” Nhắc tới Hồ Nguyệt Hoa, là Mục Nhã Huệ mở miệng trước.
Mạc Như Nghiên gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều. Lần trước sau lần nhìn thấy Hồ Nguyệt Hoa ở cửa phủ Thành chủ, nàng liền một mực chuẩn bị cho lần về Đế đô, cũng không để ý hỏi rốt cuộc Hồ Nguyệt Hoa đã xảy ra chuyện gì rồi.
Mà nay lại như vậy. Nếu Hồ Nguyệt Hoa đã trở về Đế đô, đó chính là chuyện của Hồ gia, không liên quan tới nàng nữa.
Chỉ là, Mạc Như Nghiên không coi Hồ Nguyệt Hoa liên quan tới mình, nhưng nàng ta thì không cho là như vậy.
Cho nên, sau khi nhìn thấy Mạc Như Nghiên xong, Mục Nhã Huệ không cách nào tránh khỏi liền nhắc tới Hồ Nguyệt Hoa.
Hồ Nguyệt Hoa về Đế đô, vẫn là phủ Thượng thư phái người cố ý đưa về.
Ban đầu, Hồ Thượng Thư muốn tống Hồ Nguyệt Hoa ra khỏi Đế đô, quả thật là chuyện tốt. Nhưng nghĩ đến tiên hoàng đột nhiên băng hà, Hoàng thái phi lại ở trong lãnh cung.
Sau khi tin tức lan ra, Hồ Thượng thư đã xác định được vị trí của Hồ Nguyệt Hoa.
Vốn tưởng rằng thành Vân đô cách xa như vậy, Hồ Nguyệt Hoa khẳng định không tìm ra được. Nhưng vậy mà nàng ta vẫn tìm ra được. Thế cho nên sau khi Hồ Thượng thư biết tin xong, liền thở dài một hơi.
Sau đó, Hồ Thượng thư vẫn phái người đến đón Hồ Nguyệt Hoa về.
Lúc đó người đến đón truyền lời Hồ Thượng Thư nói: “Hồ gia xong rồi, đừng tiếp tục làm loạn nữa.”
Hồ Nguyệt Hoa không tin Hồ gia cứ như vậy liền xong đời. Cho dù không có Hoàng thái phi, ca nàng ta, còn có tẩu tử nàng ta không phải đều là tâm phúc của Tân hoàng sao?
Nhưng mà, tiên hoàng băng hà là đại sự, trong lúc vô tình Hồ Nguyệt Hoa lại nghe nói, Hạ Trăn cũng phải về Đế đô. Cho nên, Hồ Nguyệt Hoa không quá xoắn xuýt, liền vạn dặm xa xôi trở về Đế đô.
Nói ra, ngày Hồ Nguyệt Hoa trở về, còn muộn hơn cả nhà Hạ Trăn. Nhưng vừa về đến nơi, Hồ Nguyệt Hoa liền lập tức hỏi thăm chỗ ở của Hạ Trăn.
Nghe nói Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du đều bị giữ lại ở hoàng cung, nghe nói Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên đã vào phủ tướng quân mới, cả người Hồ Nguyệt Hoa liền thấy không vui.
Từ đầu đến cuối, Hồ Nguyệt Hoa đều cho rằng, vị trí của Mạc Như Nghiên lúc này phải là của nàng ta. Nói cách khác, hiện nay người có thể tiến vào phủ tướng quân phải là nàng ta, nàng ta mới là phu nhân Thanh Viễn tướng quân thật sự.
Hồ Nguyệt Hoa nghĩ như vậy, không ai có thể xoay chuyển, cũng không ai ủng hộ nàng ta. Đến ngay cả Thượng thư phu nhân, lần này cũng quyết tâm không thèm nhìn Hồ Nguyệt Hoa si tâm vọng tưởng nữa.
Hôm nay Hồ Nguyệt Hoa đến tìm Mục Nhã Huệ, là Thượng thư phu nhân tự mình đưa tới. Mục Nhã Huệ vẫn chưa kịp đuổi người, Thượng thư phu nhân đã tự rời đi rồi.
Đối mặt với Hồ Nguyệt Hoa đen mặt ở lại trong phủ, Mục Nhã Huệ bĩu môi, đơn giản không thèm quan tâm tới. Dù sao nàng với Hồ Nguyệt Hoa cũng không thích nhau, không cần duy trì quan hệ chị dâu em chồng.
Ngược lại khi Mạc Như Nghiên đến, thật sự khiến cho Mục Nhã Huệ vui sướng đến lạ thường. Chẳng qua, không nhìn thấy hai đứa nhỏ, khiến cho Mục Nhã Huệ không khỏi thất vọng.
“Muốn gặp Vân Đô với Tĩnh Du, về sau phải tự muội tiến cung tìm Đại hoàng tử đòi người thôi.” Mạc Như Nghiên ban đầu còn cho rằng, Đại hoàng tử chỉ giữ Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du tầm hai ba ngày, nhưng mà hiện giờ xem ra, Đại hoàng tử tính giữ hai huynh muội nhà nàng ở lâu rồi.
“Hả? Tiểu Tĩnh Du thật sự định cho Đại hoàng tử hả?” Nghe Mạc Như Nghiên nói như vậy, Mục Nhã Huệ sửng sốt, rồi lập tức nở nụ cười.
“Nói ra, Đại hoàng tử đúng là con rể không tồi rồi. Lần này Mạc tỷ tỷ tuyệt đối phát tài rồi.” Mục Nhã Huệ cực kì thích Đại hoàng tử, cũng như thích Hạ Vân Đô và Hạ Tĩnh Du.
“Chỉ là, muội cũng muốn kết liên gia với Mạc tỷ tỷ, hiện nay chỉ có thể bỏ ý nghĩ đó đi rồi.” Nếu Hạ Tĩnh Du không phải định cho Đại hoàng tử, Mục Nhã Huệ nghĩ thầm, nàng phải cướp bằng được.
Nhưng mà thôi, nếu là Đại hoàng tử, Mục Nhã Huệ cũng đại lượng một lần, khiêm tốn nhường cho vậy.
Mục Nhã Huệ không muốn cướp, Mạc Như Nghiên lại không nghĩ như vậy: “Nếu như có thể, ta lại hi vọng kết liên gia với muội.”
“Muội?” Mục Nhã Huệ không nhịn được nhìn dẩu môi lên, nhỏ giọng nói với Mạc Như Nghiên, “Không bằng Mạc tỷ tỷ, chúng ta gạo nấu thành cơm luôn đi? Để hoàng huynh hoàng tẩu có muốn cướp, cũng không cướp được?”
“Điểm này, sợ là Đại hoàng tử đã nghĩ tới sớm hơn chúng ta rồi.” Nói đến gạo nấu thành cơm, Mạc Như Nghiên liền nghĩ tới viên trân châu Hạ Tĩnh Du đưa cho nàng, “Này, sính lễ của Đại hoàng tử.”
“Á?” Mục Nhã Huệ há miệng kinh ngạc, thật sự không nghĩ tới Đại hoàng tử lại quyết đoán như vậy. Nhưng mà rất nhanh, nàng lại bình phục lại, “Nếu như vậy, vậy thì thật sự không có cách nào rồi.”
“Kì thật bỏ qua thân phận của Đại hoàng tử qua một bên, cá nhân ta vẫn rất vừa ý nó.” Lúc nhìn thấy Đại hoàng tử, Mạc Như Nghiên liền hiểu vì sao năm đó mẫu thân nàng lại chọn Hạ Trăn làm con rể rồi.
Có chút duyên phận, nói không lên lời, chỉ cần xem một cái, có thể thích luôn. Ví như mẫu thân nàng với Hạ Trăn, ví như Mạc Như Nghiên với Đại hoàng tử hiện nay.
“Mạc tỷ tỷ, tỷ thật khác với người khác.” Mục Nhã Huệ khoát tay, nói thầm, “Nhà người ta chỉ mong sao Đại hoàng tử có thể lên trên một bước, tỷ lại ghét bỏ thân phận của Đại hoàng tử.”
“Không có cách nào. Mặc kệ là tiên hoàng hay là tiên hoàng, ta cũng không…” Mạc Như Nghiên lắc đầu, trước mặt Mục Nhã Huệ, cũng không kiêng dè nhiều.
“Muội cũng không…” Học cách nói chuyện của Mạc Như Nghiên, Mục Nhã Huệ lắc đầu theo, đồng thời hạ thấp giọng, “Muội cảm thấy hoàng huynh hiện tại càng lúc càng giống vị kia rồi.”
Đối với điểm nay, Mạc Như Nghiên không phủ nhận. Chỉ là, nàng cũng không tính nói tiếp đề tài này, mà chỉ tùy ý nói đến việc khác.
Lực chú ý của Mục Nhã Huệ dễ bị dời đi. Nghe Mạc Như Nghiên nói đến cái khác, lúc này cũng nói tới chuyện khác theo.
Mặc dù trước đó Mục Nhã Huệ đến thành Vân đô đón Mộ Dung Tể tướng cùng phu nhân, có gặp mặt Mạc Như Nghiên, cũng nói qua tình trạng sau vài năm tách ra. Nhưng có nhiều chuyện căn bản nói không xong, chuyện Mục Nhã Huệ muốn nói, nhiều hơn mấy chuyện nói với Mạc Như Nghiên lúc trước rất nhiều.
Lúc đối mặt với Mục Nhã Huệ, Mạc Như Nghiên luôn rất nhẫn nại. Cũng không thúc giục Mạc Như Nghiên nói ngắn gón, để mặc cho Mục Nhã Huệ muốn nói gì liền nói, cho đến khi Hồ Nguyệt Hoa chợt xông vào.
Hồ Nguyệt Hoa thật là xông vào. Sau khi ra tay đánh mấy ma ma cùng nha đầu bên cạnh Mục Nhã Huệ, lại đẩy ngã mấy hạ nhân xong, cuối cùng đi tới trước mặt Mạc Như Nghiên.
Sắc mặt Mục Nhã Huệ lúc này liền thay đổi. Nàng biết người của nằng không phải không ngăn được Hồ Nguyệt Hoa, mà là cố kị thân phận của Hồ Nguyệt Hoa, cố kị thái độ của Hồ Khôn Bạch.
Nếu không phải Hồ Khôn Bạch cũng chỉ có một muội muội như Hồ Nguyệt Hoa, Mục Nhã Huệ sớm đã sai người tiễn Hồ Nguyệt Hoa về phủ Hình Bộ Thượng Thư rồi. Có người mẫu thân như Thượng thư phu nhân không, có ở phủ lại đưa nữ nhi tới cho nàng làm cái gì?
Chẳng lẽ trong mắt Thượng thư phu nhân nàng có thể quản được Hồ Nguyệt Hoa? Vậy thì thật sự buồn cười rồi. Rõ ràng ban đầu ở Hồ phủ, Hồ phu nhân luôn cùng Hồ Nguyệt Hoa đối phó với nàng.
Sẽ không tới mức, Thượng thư phu nhân muốn mượn tay nàng giáo huấn Hồ Nguyệt Hoa một chút đấy chứ? Cho dù Thượng thư phu nhân có ý này hay không, giờ khắc này Mục Nhã Huệ đã tính làm như vậy rồi.
Vì thế, Hồ Nguyệt Hoa cứ như vậy bị đuổi khỏi phủ đệ của Mục Nhã Huệ và Hồ Khôn Bạch. Cảnh tượng mất mặt như vậy, so với ở thành Vân đô trước đó, càng thêm không chịu nổi, cũng càng nhục nhã hơn.
Ở thành Vân đô, không ai biết được nàng ta là đại tiểu thư phủ Hình Bộ Thượng Thư. Cho dù nàng ta tự giới thiệu, những người đó cũng không tin. Chỉ vì, bọn họ căn bản không biết nàng ta.
Nhưng hiện tại, tại quý phủ của Mục Nhã Huệ ai chẳng biết nàng ta là muội muội của Hồ Khôn Bạch? Biết rõ nàng ta là tiểu thư quý phủ này, vậy mà còn dám đối xử với nàng ta như thế? Lại còn là ở trước mặt Mạc Như Nghiên đối xử với nàng ta như vậy!
Tiếng Hồ Nguyệt Hoa giận dữ mắng mỏ rất nhanh liền trở nên khó nghe. Đến nỗi làm tâm tình Mục Nhã Huệ càng thêm không vui, liền trực tiếp phất tay kêu người chặn miệng Hồ Nguyệt Hoa lại.
Chỉ trách Hồ Nguyệt Hoa vừa mới đánh người trong viện Mục Nhã Huệ xong, giờ phút này có cơ hội trả thù quang minh chính đại, mặc kệ là ma ma hay là nha đầu, đều đã nhao nhao dùng lực đặc biệt mạnh. Cho dù là tốc độ hay hiệu suất, đều là rất nhanh từ trước tới nay.
Cuối cùng, Hồ Nguyệt Hoa chỉ có thể “ưm ưm” đứng giậm chân, thật là vừa chật vật lại khó coi.
Hồ Khôn Bạch vừa lúc trở về. Lúc đứng ở cửa thấy Hồ Nguyệt Hoa bị đối xử như vậy, thoáng dừng một phen, vẫn không tránh được.
Hồ Khôn Bạch đã từng rất yêu thương người muội muội duy nhất Hồ Nguyệt Hoa này. Vì Hồ Nguyệt Hoa, Hồ Khôn Bạch cũng không phải không có vắt hết óc nói lời tốt trước mắt Thái tử điện hạ. Chỉ vì, Hồ Nguyệt Hoa muốn gả cho Hạ Trăn.
Nhưng, Thái Tử điện hạ lại không hề xem trọng Hồ Nguyệt Hoa, Hạ Trăn lại hoàn toàn không có tâm ý gì. Cuối cùng, cứ như vậy không có đoạn dưới, cũng không thể thành hàng.
Kì thật trong cảm nhận của Hồ Khôn Bạch, Hồ Nguyệt Hoa hoàn toàn không cần như một sợi dây treo trên người Hạ Trăn. Đem mắt nhìn cả Đế đô, các công tử thế gia so với Hạ Trăn, chỉ có hơn? Vì sao Hồ Nguyệt Hoa không tùy tiện chọn một người? Vì sao cứ phải nhận định là Hạ Trăn, lại còn tới mức nhập ma?
Không sai, chính là nhập ma. Nếu như Hồ Nguyệt Hoa không nhập ma, trước ở phủ Thượng Thư sẽ không khuyến khích mẫu thân hắn có ý ức hiếp Nhã Huệ.
Mọi hành động của Hồ Nguyệt Hoa lúc trước, đến nay Hồ Khôn Bạch vẫn còn khắc sâu.
Lúc đó vì để gia đình hòa thuận, Hồ Khôn Bạch không phải không có đi tìm Hồ Nguyệt Hoa. Nhưng Hồ Nguyệt Hoa không những không thèm nghe hắn khuyên bảo, thậm chí còn càng nghiêm trọng. Có mấy lần, Hồ Nguyệt Hoa còn ở trước mặt hắn, liên hợp với mẫu thân cùng bắt nạt Nhã Huệ.
Hồ Khôn Bạch thích mục Nhã Huệ, không phải bí mật gì. Hồ Nguyệt Hoa không có khả năng không biết, cũng không có khả năng không biết rõ ràng. Nhưng cứ như vậy, Hồ Nguyệt Hoa lại hết sức muốn đối nghịch với Mục Nhã Huệ. Cứ như bản thân không dễ chịu, cũng không cho người khác được thoải mái.
Cùng với hành động của Hồ Nguyệt Hoa, một lần lại một lần, hung hăng làm tổn thương lòng tin của Hồ Khôn Bạch, xóa nhòa đi tất cả yêu thương lúc trước của hắn với nàng ta.
Thậm chí hiện nay Hồ Khôn Bạch nhìn thấy Hồ Nguyệt Hoa, mỗi lần đều tránh xa. Trước mắt, cũng như vậy.
Hồ Nguyệt Hoa trực tiếp bị nâng lên xe ngựa, rời khỏi. Đợi đến khi xe ngựa rời khỏi, Hồ Khôn Bạch mới xuất hiện. Đồng thời, cũng hỏi rốt cuộc Hồ Nguyệt Hoa đã làm ra hành động không ra thể thống gì.
Người đưa Hồ Nguyệt Hoa rời khỏi là người bị nàng ta tát một cái, không chút khách khí liền một năm một mười đem sự tình nói cho Hồ Khôn Bạch nghe.
Ma ma thể, bà không thêm mắm thêm muối. Nhưng là, hiệu quả dĩ nhiên cực kì rõ. Hồ Nguyệt Hoa lại một lần nữa khiến Hồ Khôn Bạch thất vọng.
A… hoặc nói là, Hồ Khôn Bạch căn bản không còn hi vọng gì với Hồ Nguyệt Hoa nữa.
Vì vậy, cứ như vậy đi! Ngoài ra, hắn cũng không thể nói gì hơn, không thể thay đổi rồi.
Giải quyết Hồ Nguyệt Hoa, không vui Mục Nhã Huệ kìm ném cả buổi, cuối cùng cũng tản đi. Lại cũng không quên cùng Mạc Như Nghiên châm chọc một chút, Hồ Nguyệt Hoa rốt cuộc sao lại tới nơi này, rồi cùng nàng đã trải qua những cái gì.
Lúc Hồ Khôn Bạch tiến vào, Mục Nhã Huệ đang nói rất hứng khởi.
Mạc Như Nghiên vốn định ngăn Mục Nhã Huệ lại, dù sao ở trước mặt Hồ Khôn Bạch nói về Thượng thư phu nhân với Hồ Nguyệt Hoa, chỉ sợ không quá thích hợp.
Nhưng khiến cho Mạc Như Nghiên kinh ngạc chính là, Hồ Khôn Bạch vừa tiến đến liền trực tiếp đi về phía Mục Nhã Huệ. Sau đó, ở trước mặt Mạc Như Nghiên, nói với Mục Nhã Huệ: “Lại làm nàng chịu ấm ức rồi.”
Nếu không phải lúc không thích hợp, Mạc Như Nghiên thật muốn cười ra tiếng.
Phàm là người vừa mới thấy cảnh đó, chỉ sợ đều sẽ không cảm thấy là Mục Nhã Huệ chịu ấm ức đâu! Chỉ là, biểu hiện giờ phút này của Hồ Khôn Bạch, cực kì khiến cho Mạc Như Nghiên hài lòng. Mà còn là ấn tượng, khiến cho Mạc Như Nghiên sửa lại cách nhìn.
Mạc Như Nghiên nhớ rõ lần đầu tiên ở Đế đô nhìn thấy Hồ Khôn Bạch, kì thật nàng không thích Hồ Khôn Bạch mấy.
Lập trường khác nhau, lại không hợp nhau, càng thêm mỗi người có người muốn giữ gìn. Xem thế nào, cũng thấy không thích hợp kết giao, cũng không thích hợp tiếp xúc.
Nhưng mà, vận mệnh lại cứ thích chơi đùa như vậy. Hồ Khôn Bạch nay lại cưới Mục Nhã Huệ, lại chỉ dựa vào mỗi một câu nói, một hành động, đã thay đổi ấn tượng đầu tiên của nàng với hắn.
Là một người rất yêu phu nhân! Chỉ bằng điểm này, Mạc Như Nghiên liền biết, sau này nàng không cần lo lắng Mục Nhã Huệ gặp chuyện không như ý nữa.
Cho dù phủ Hình Bộ Thượng thư không tốt thế nào, chỉ cần Hồ Khôn Bạch thật tình với Mục Nhã Huệ, còn hơn toàn bộ. Ngược lại, dù cho mỗi người phủ Hình Bộ Thượng thư đều tốt với Mục Nhã Huệ, lại không có Hồ Khôn Bạch tỉ mỉ che chở, cũng không làm nên chuyện gì.
Dựa vào điều này, Mạc Như Nghiên chấp nhận Hồ Khôn Bạch rồi.
Nhưng mà nói lại, Mạc Như Nghiên đối với vị Tân hoàng cao cao tại thượng kia, lại càng thấy kém rồi. Dù rằng, đó là đặc quyền bậc đế vương được hưởng.
Mạc Như Nghiên không ở lại chỗ Mục Nhã Huệ dùng bữa, đã cáo từ rồi. Trong phủ tướng quân, còn có Hạ Trăn đang đợi nàng.
Mục Nhã Huệ đương nhiên không nỡ để Mạc Như Nghiên cứ như vậy mà rời đi. Hẹn ngày khác tới phủ tướng quân bái phỏng, lúc này mới lưu luyến để Mạc Như Nghiên rời đi.
Mạc Như Nghiên trở về phủ tướng quân, Hạ Trăn cũng từ hoàng cung trở lại.
Đoạn thời gian này, mỗi ngày Hạ Trăn đều tiến cung diện thánh. Mạc Như Nghiên chưa từng hỏi Hạ Trăn cùng Tân hoàng đã nói cái gì, chỉ vì nàng cảm thấy rõ ràng, phỏng chừng cũng không có gì quá cả.
Quả thật. Mỗi ngày Tân hoàng cùng Hạ Trăn gặp mặt nói chuyện, không có câu nào Mạc Như Nghiên muốn nghe cả.
Tân hoàng chưa từng mở miệng hứa hẹn ngày chính xác thả cả nhà Hạ Trăn rời Đế đô, cũng không có bất cứ kiêng kị hay tức giận gì.
Đối với Hạ Trăn, Tân hoàng thật sự giống như gặp lại bạn hữu lâu năm, như Mộ Dung Quân với Mạc Như Nghiên, như Mục Nhã Huệ cùng Mạc Như Nghiên.
Mạc Như Nghiên cảm thấy, Tân hoàng cùng Hạ Trăn đang so tính nhẫn nại? Hoặc là đang so với nàng?
Nếu là Hạ Trăn, Tân hoàng khẳng định không thắng được. Nhưng so với nàng, Mạc Như Nghiên dừng một chút, nhếch miệng.
Mạc Như Nghiên chưa bao giờ nghĩ muốn thắng Tân hoàng, giờ phút này lại càng như vậy. Nếu Tân hoàng không hành động gì, vậy thì nàng hành động trước.
“Cái gì? Các ngươi phải về thành Vân đô?” Mạc Như Nghiên đương nhiên khẳng định không trực tiếp tới tìm Tân hoàng, mà người tốt nhất để tìm, chính là đương kim Hoàng hậu Mộ Dung Quân rồi.
“Ừm. Còn có Đại hoàng tử điện hạ, chúng ta cũng muốn đưa đi cùng.” Mạc Như Nghiên nói, không tránh lúc có ba đứa nhỏ. Cũng vì vậy, lời này nàng vừa nói ra, mắt ba đứa nhỏ đều sáng lóng lánh nhìn về phía nàng. Trong đó, có Đại hoàng tử là sáng nhất.
Theo tầm mắt Mạc Như Nghiên, Mộ Dung Quân cũng thấy được phản ứng của Đại hoàng tử lúc này. Cảm thấy hơi hơi động, không nhịn được sờ sờ đầu Đại hoàng tử: “Nếu Như Nghiên cùng Hạ tướng quân đưa Đại hoàng tử đi, ta đương nhiên vui mừng.”
“Con cũng vui mừng.” “Con cũng vui mừng.”
Đi theo Mộ Dung Quân một thời gian, Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du đã bắt đầu nói theo cách nói chuyện của Mộ Dung Quân. Đến ngay cả lúc này, cũng như vậy.
Giọng hai đứa nhỏ đồng thời vang lên, lại cùng lúc nói ra, nghe rất hay lại thú vị.
Mạc Như Nghiên đang muốn mở miệng chọc hai đứa con, liền nghe Đại hoàng tử nói sau: “Con cũng vui mừng.”
“Vui mừng cái gì?” Cùng lúc giọng nghi vấn của Tân hoàng vang lên, cung Đại hoàng tử có thêm hai người, Tân hoàng cùng Hạ Trăn.
Mặc dù Hạ Tĩnh Du cực kì ngoan ngoãn không đòi thoát khỏi Tân hoàng, nhưng đợi đến khi ở trong lòng Hạ Trăn xong, Hạ Tĩnh Du liền thuần thục điều chỉnh tư thế thoải mái, lúc trong lòng Tân hoàng, hiển nhiên không có hình ảnh như vậy.
Tân hoàng cũng phát hiện ra. Không tự nhiên, liền xấu hổ một chút.
“Thánh Thượng quả thật rất ít ôm trẻ con.” Mắt thấy không khí mang theo chút lạnh lẽo, Mộ Dung Quân thiện ý giải vây cho Tân hoàng.
Tân hoàng không tự nhiên nắm tay che lên miệng, khụ khụ.
“Về sau Thánh Thượng nên học nhiều hơn.” Mạc Như Nghiên nhẹ nhàng nói một câu, chưa nói tới châm chọc, nhưng cũng không phải êm tai như thế.
Sắc mặt Tân hoàng đen lại, tức giận trừng mắt nhìn Mạc Như Nghiên. Không hề dự liệu, khom lưng ôm lấy Đại hoàng tử.
Không cho hắn ôm Hạ Tĩnh Du, hắn ôm hoàng tử của mình, này là có thể đúng không?
Có thể. Chỉ có điều, Tân hoàng không ôm nổi Đại hoàng tử. Hơn nữa, biểu tình giờ phút này của Đại hoàng tử, còn cứng ngắc hơn Hạ Tĩnh Du.
Mạc Như Nghiên thật sự không nhìn nổi nữa. Đang định nói một câu “Nếu Tân hoàng không biết ôm, vẫn nên bỏ Đại hoàng tử xuống, đừng để Đại hoàng tử không thoải mái”, đã bị Mộ Dung Quân kéo cánh tay.
Ánh mắt Mộ Dung Quân cực kì sáng, trong phút chốc Mạc Như Nghiên cảm thấy Mộ Dung Quân lúc này đang rất hài lòng… là vui mừng.
Vui mừng? Bỗng nhiên nhớ tới thân phận Tân hoàng, lại nhìn về phía Đại hoàng tử rõ ràng cực kì cứng ngắc mà ánh mắt Mộ Dung Quân lại sáng ngời, liền không mở miệng nữa.
Nàng thiếu chút nữa đã quên, Tân hoàng không phải Hạ Trăn, sẽ không thường xuyên ôm Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du hay thân thiết với Đại hoàng tử. Hành động lúc này của Tân hoàng, tuy hỗn loạn, chỉ sợ cả Đại hoàng tử cũng mong như vậy thôi!
Nếu như là thế này, Mạc Như Nghiên đương nhiên vui vẻ nhìn Tân hoàng tiếp tục ôm Đại hoàng tử.
Đến đây, Mạc Như Nghiên trực tiếp không nhìn Tân hoàng nữa, nắm tay Hạ Vân Đô, đi về phía Hạ Trăn đang ôm Hạ Tĩnh Du.
Mộ Dung Quân cực kì cảm kích câu nói kia của Mạc Như Nghiên. Tuy không ngờ Thánh Thượng nên học nhiều hơn sẽ được chứng minh trên người Đại hoàng tử, nhưng cảnh tượng giờ phút này trong mắt nàng, thật sự làm lòng Mộ Dung Quân ấm lên.
Giống như Mộ Dung Quân, Đại hoàng tử cũng cực kì kinh ngạc. Nhưng nhiều hơn kinh ngạc, chính là cảm thấy một chút mừng thầm.
Vì vậy, tuy bị phụ hoàng ôm có chút không thoải mái, Đại hoàng tử vẫn không động đậy. Giờ khắc này, nó chỉ cảm thấy phụ hoàng luôn luôn xa cách nó, kì thật cũng có thể rất gần nó.
Rất gần, cũng là cảm nhận của Tân hoàng lúc này. Hắn chưa bao giờ thật sự dùng tâm cảm nhận, cảm nhận khi ôm một đứa trẻ vào trong lòng sẽ ra sao. Nhưng hiện giờ, cảm giác Đại hoàng tử mang cho hắn, là rõ ràng có thể thấy được, là cực kì khắc sâu.
Một ngày này, Tân hoàng cùng Mộ Dung Quân đều ở lại cung của Đại hoàng tử dùng bữa. Đồng thời, còn có cả nhà Hạ Trăn.
Không khí trên bàn cơm hòa hợp hiếm có. Với Tân hoàng cùng Mộ Dung Quân mà nói, tạm thời chỉ là hoài niệm. Còn với Đại hoàng tử, lại là cảm giác mới lần nữa.
Còn lần đầu tiên, đó là hôm qua, cũng là dùng bữa cùng cả nhà Thanh Viễn đại tướng quân.
Một trước một sau, cộng lại là hai lần, đều là nhờ một nhà Thanh Viễn đại tướng quân cho nó.
Đem hành động của Đại hoàng tử vào trong đáy mắt, Tân hoàng cảm thấy vừa động, ngoài miệng tuy không nhiều lời, nhưng trong mắt đầy ý nghĩ sâu xa.
Tân hoàng không muốn chọn Hoàng tử phi quá sớm cho Đại hoàng tử. Chính hắn năm đó cũng không bận tâm nữ nhi tình trường, mãi đến sau khi thành niên rồi mới chọn Mộ Dung Quân làm Thái tử phi.
Trên điểm này, Tân hoàng trái lại rất giống tiên hoàng. Hai người đều nhận định một điều, nữ nhi tình trường, có đôi khi cũng không phải chuyện tốt.
Nhưng mà trước mắt, Tân hoàng cẩn thận nhìn Hạ Tĩnh Du, không thể phủ nhận, nếu là Hạ Tĩnh Du, Tân hoàng vẫn cực kì hài lòng.
Còn muốn thành liên gia với Hạ Trăn, Tân hoàng bỗng nhiên cảm thấy, vẫn có thể coi là chuyện tốt.
Ánh mắt Tân hoàng cực kì sâu xa, Mạc Như Nghiên bĩu môi, ra vẻ không để ý đụng tay Hạ Trăn.
Hạ Trăn không phải người biết xem ánh mắt. Nhưng giờ khắc này, hắn cực kì thông thấu liền quay đầu nhìn về phía Tân hoàng.
Chú ý thấy tầm mắt Hạ Trăn hướng tới, Tân hoàng bĩu mỗi, không vui hừ lạnh một tiếng.
Cho dù Tân hoàng hừ lạnh, Hạ Trăn cũng không dời mắt. Có một số việc, hắn sẽ thỏa hiệp. Nhưng có một số việc, hắn không có khả năng tùy ý với Tân hoàng.
Chỉ nhìn biểu tình của Hạ Trăn, Tân hoàng liền không tính toán mở miệng nữa. Còn chuyện sau này, ai có thể bảo đảm sẽ không có ngoài ý muốn?
Lần thứ hai Mạc Như Nghiên nhìn thấy Hồ Nguyệt Hoa, là sau mấy ngày trở về Đế đô. Lần này không phải Hồ Nguyệt Hoa chủ động tìm tới cửa, mà là Mạc Như Nghiên tới phủ Mục Nhã Huệ bái phỏng, trùng hợp liền gặp nhau.
Trạng thái của Hồ Nguyệt Hoa hiển nhiên không tốt lắm. Nhất là sau khi nhìn thấy Mạc Như Nghiên, giống như muốn giết Mạc Như Nghiên, cả người đều đã rơi vào điên cuồng.
Trực tiếp coi như không có tồn tại của Hồ Nguyệt Hoa, Mạc Như Nghiên theo Mục Nhã Huệ vào sân trong.
“Mạc tỷ tỷ, hôm qua nàng ta mới về Đế đô.” Nhắc tới Hồ Nguyệt Hoa, là Mục Nhã Huệ mở miệng trước.
Mạc Như Nghiên gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều. Lần trước sau lần nhìn thấy Hồ Nguyệt Hoa ở cửa phủ Thành chủ, nàng liền một mực chuẩn bị cho lần về Đế đô, cũng không để ý hỏi rốt cuộc Hồ Nguyệt Hoa đã xảy ra chuyện gì rồi.
Mà nay lại như vậy. Nếu Hồ Nguyệt Hoa đã trở về Đế đô, đó chính là chuyện của Hồ gia, không liên quan tới nàng nữa.
Chỉ là, Mạc Như Nghiên không coi Hồ Nguyệt Hoa liên quan tới mình, nhưng nàng ta thì không cho là như vậy.
Cho nên, sau khi nhìn thấy Mạc Như Nghiên xong, Mục Nhã Huệ không cách nào tránh khỏi liền nhắc tới Hồ Nguyệt Hoa.
Hồ Nguyệt Hoa về Đế đô, vẫn là phủ Thượng thư phái người cố ý đưa về.
Ban đầu, Hồ Thượng Thư muốn tống Hồ Nguyệt Hoa ra khỏi Đế đô, quả thật là chuyện tốt. Nhưng nghĩ đến tiên hoàng đột nhiên băng hà, Hoàng thái phi lại ở trong lãnh cung.
Sau khi tin tức lan ra, Hồ Thượng thư đã xác định được vị trí của Hồ Nguyệt Hoa.
Vốn tưởng rằng thành Vân đô cách xa như vậy, Hồ Nguyệt Hoa khẳng định không tìm ra được. Nhưng vậy mà nàng ta vẫn tìm ra được. Thế cho nên sau khi Hồ Thượng thư biết tin xong, liền thở dài một hơi.
Sau đó, Hồ Thượng thư vẫn phái người đến đón Hồ Nguyệt Hoa về.
Lúc đó người đến đón truyền lời Hồ Thượng Thư nói: “Hồ gia xong rồi, đừng tiếp tục làm loạn nữa.”
Hồ Nguyệt Hoa không tin Hồ gia cứ như vậy liền xong đời. Cho dù không có Hoàng thái phi, ca nàng ta, còn có tẩu tử nàng ta không phải đều là tâm phúc của Tân hoàng sao?
Nhưng mà, tiên hoàng băng hà là đại sự, trong lúc vô tình Hồ Nguyệt Hoa lại nghe nói, Hạ Trăn cũng phải về Đế đô. Cho nên, Hồ Nguyệt Hoa không quá xoắn xuýt, liền vạn dặm xa xôi trở về Đế đô.
Nói ra, ngày Hồ Nguyệt Hoa trở về, còn muộn hơn cả nhà Hạ Trăn. Nhưng vừa về đến nơi, Hồ Nguyệt Hoa liền lập tức hỏi thăm chỗ ở của Hạ Trăn.
Nghe nói Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du đều bị giữ lại ở hoàng cung, nghe nói Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên đã vào phủ tướng quân mới, cả người Hồ Nguyệt Hoa liền thấy không vui.
Từ đầu đến cuối, Hồ Nguyệt Hoa đều cho rằng, vị trí của Mạc Như Nghiên lúc này phải là của nàng ta. Nói cách khác, hiện nay người có thể tiến vào phủ tướng quân phải là nàng ta, nàng ta mới là phu nhân Thanh Viễn tướng quân thật sự.
Hồ Nguyệt Hoa nghĩ như vậy, không ai có thể xoay chuyển, cũng không ai ủng hộ nàng ta. Đến ngay cả Thượng thư phu nhân, lần này cũng quyết tâm không thèm nhìn Hồ Nguyệt Hoa si tâm vọng tưởng nữa.
Hôm nay Hồ Nguyệt Hoa đến tìm Mục Nhã Huệ, là Thượng thư phu nhân tự mình đưa tới. Mục Nhã Huệ vẫn chưa kịp đuổi người, Thượng thư phu nhân đã tự rời đi rồi.
Đối mặt với Hồ Nguyệt Hoa đen mặt ở lại trong phủ, Mục Nhã Huệ bĩu môi, đơn giản không thèm quan tâm tới. Dù sao nàng với Hồ Nguyệt Hoa cũng không thích nhau, không cần duy trì quan hệ chị dâu em chồng.
Ngược lại khi Mạc Như Nghiên đến, thật sự khiến cho Mục Nhã Huệ vui sướng đến lạ thường. Chẳng qua, không nhìn thấy hai đứa nhỏ, khiến cho Mục Nhã Huệ không khỏi thất vọng.
“Muốn gặp Vân Đô với Tĩnh Du, về sau phải tự muội tiến cung tìm Đại hoàng tử đòi người thôi.” Mạc Như Nghiên ban đầu còn cho rằng, Đại hoàng tử chỉ giữ Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du tầm hai ba ngày, nhưng mà hiện giờ xem ra, Đại hoàng tử tính giữ hai huynh muội nhà nàng ở lâu rồi.
“Hả? Tiểu Tĩnh Du thật sự định cho Đại hoàng tử hả?” Nghe Mạc Như Nghiên nói như vậy, Mục Nhã Huệ sửng sốt, rồi lập tức nở nụ cười.
“Nói ra, Đại hoàng tử đúng là con rể không tồi rồi. Lần này Mạc tỷ tỷ tuyệt đối phát tài rồi.” Mục Nhã Huệ cực kì thích Đại hoàng tử, cũng như thích Hạ Vân Đô và Hạ Tĩnh Du.
“Chỉ là, muội cũng muốn kết liên gia với Mạc tỷ tỷ, hiện nay chỉ có thể bỏ ý nghĩ đó đi rồi.” Nếu Hạ Tĩnh Du không phải định cho Đại hoàng tử, Mục Nhã Huệ nghĩ thầm, nàng phải cướp bằng được.
Nhưng mà thôi, nếu là Đại hoàng tử, Mục Nhã Huệ cũng đại lượng một lần, khiêm tốn nhường cho vậy.
Mục Nhã Huệ không muốn cướp, Mạc Như Nghiên lại không nghĩ như vậy: “Nếu như có thể, ta lại hi vọng kết liên gia với muội.”
“Muội?” Mục Nhã Huệ không nhịn được nhìn dẩu môi lên, nhỏ giọng nói với Mạc Như Nghiên, “Không bằng Mạc tỷ tỷ, chúng ta gạo nấu thành cơm luôn đi? Để hoàng huynh hoàng tẩu có muốn cướp, cũng không cướp được?”
“Điểm này, sợ là Đại hoàng tử đã nghĩ tới sớm hơn chúng ta rồi.” Nói đến gạo nấu thành cơm, Mạc Như Nghiên liền nghĩ tới viên trân châu Hạ Tĩnh Du đưa cho nàng, “Này, sính lễ của Đại hoàng tử.”
“Á?” Mục Nhã Huệ há miệng kinh ngạc, thật sự không nghĩ tới Đại hoàng tử lại quyết đoán như vậy. Nhưng mà rất nhanh, nàng lại bình phục lại, “Nếu như vậy, vậy thì thật sự không có cách nào rồi.”
“Kì thật bỏ qua thân phận của Đại hoàng tử qua một bên, cá nhân ta vẫn rất vừa ý nó.” Lúc nhìn thấy Đại hoàng tử, Mạc Như Nghiên liền hiểu vì sao năm đó mẫu thân nàng lại chọn Hạ Trăn làm con rể rồi.
Có chút duyên phận, nói không lên lời, chỉ cần xem một cái, có thể thích luôn. Ví như mẫu thân nàng với Hạ Trăn, ví như Mạc Như Nghiên với Đại hoàng tử hiện nay.
“Mạc tỷ tỷ, tỷ thật khác với người khác.” Mục Nhã Huệ khoát tay, nói thầm, “Nhà người ta chỉ mong sao Đại hoàng tử có thể lên trên một bước, tỷ lại ghét bỏ thân phận của Đại hoàng tử.”
“Không có cách nào. Mặc kệ là tiên hoàng hay là tiên hoàng, ta cũng không…” Mạc Như Nghiên lắc đầu, trước mặt Mục Nhã Huệ, cũng không kiêng dè nhiều.
“Muội cũng không…” Học cách nói chuyện của Mạc Như Nghiên, Mục Nhã Huệ lắc đầu theo, đồng thời hạ thấp giọng, “Muội cảm thấy hoàng huynh hiện tại càng lúc càng giống vị kia rồi.”
Đối với điểm nay, Mạc Như Nghiên không phủ nhận. Chỉ là, nàng cũng không tính nói tiếp đề tài này, mà chỉ tùy ý nói đến việc khác.
Lực chú ý của Mục Nhã Huệ dễ bị dời đi. Nghe Mạc Như Nghiên nói đến cái khác, lúc này cũng nói tới chuyện khác theo.
Mặc dù trước đó Mục Nhã Huệ đến thành Vân đô đón Mộ Dung Tể tướng cùng phu nhân, có gặp mặt Mạc Như Nghiên, cũng nói qua tình trạng sau vài năm tách ra. Nhưng có nhiều chuyện căn bản nói không xong, chuyện Mục Nhã Huệ muốn nói, nhiều hơn mấy chuyện nói với Mạc Như Nghiên lúc trước rất nhiều.
Lúc đối mặt với Mục Nhã Huệ, Mạc Như Nghiên luôn rất nhẫn nại. Cũng không thúc giục Mạc Như Nghiên nói ngắn gón, để mặc cho Mục Nhã Huệ muốn nói gì liền nói, cho đến khi Hồ Nguyệt Hoa chợt xông vào.
Hồ Nguyệt Hoa thật là xông vào. Sau khi ra tay đánh mấy ma ma cùng nha đầu bên cạnh Mục Nhã Huệ, lại đẩy ngã mấy hạ nhân xong, cuối cùng đi tới trước mặt Mạc Như Nghiên.
Sắc mặt Mục Nhã Huệ lúc này liền thay đổi. Nàng biết người của nằng không phải không ngăn được Hồ Nguyệt Hoa, mà là cố kị thân phận của Hồ Nguyệt Hoa, cố kị thái độ của Hồ Khôn Bạch.
Nếu không phải Hồ Khôn Bạch cũng chỉ có một muội muội như Hồ Nguyệt Hoa, Mục Nhã Huệ sớm đã sai người tiễn Hồ Nguyệt Hoa về phủ Hình Bộ Thượng Thư rồi. Có người mẫu thân như Thượng thư phu nhân không, có ở phủ lại đưa nữ nhi tới cho nàng làm cái gì?
Chẳng lẽ trong mắt Thượng thư phu nhân nàng có thể quản được Hồ Nguyệt Hoa? Vậy thì thật sự buồn cười rồi. Rõ ràng ban đầu ở Hồ phủ, Hồ phu nhân luôn cùng Hồ Nguyệt Hoa đối phó với nàng.
Sẽ không tới mức, Thượng thư phu nhân muốn mượn tay nàng giáo huấn Hồ Nguyệt Hoa một chút đấy chứ? Cho dù Thượng thư phu nhân có ý này hay không, giờ khắc này Mục Nhã Huệ đã tính làm như vậy rồi.
Vì thế, Hồ Nguyệt Hoa cứ như vậy bị đuổi khỏi phủ đệ của Mục Nhã Huệ và Hồ Khôn Bạch. Cảnh tượng mất mặt như vậy, so với ở thành Vân đô trước đó, càng thêm không chịu nổi, cũng càng nhục nhã hơn.
Ở thành Vân đô, không ai biết được nàng ta là đại tiểu thư phủ Hình Bộ Thượng Thư. Cho dù nàng ta tự giới thiệu, những người đó cũng không tin. Chỉ vì, bọn họ căn bản không biết nàng ta.
Nhưng hiện tại, tại quý phủ của Mục Nhã Huệ ai chẳng biết nàng ta là muội muội của Hồ Khôn Bạch? Biết rõ nàng ta là tiểu thư quý phủ này, vậy mà còn dám đối xử với nàng ta như thế? Lại còn là ở trước mặt Mạc Như Nghiên đối xử với nàng ta như vậy!
Tiếng Hồ Nguyệt Hoa giận dữ mắng mỏ rất nhanh liền trở nên khó nghe. Đến nỗi làm tâm tình Mục Nhã Huệ càng thêm không vui, liền trực tiếp phất tay kêu người chặn miệng Hồ Nguyệt Hoa lại.
Chỉ trách Hồ Nguyệt Hoa vừa mới đánh người trong viện Mục Nhã Huệ xong, giờ phút này có cơ hội trả thù quang minh chính đại, mặc kệ là ma ma hay là nha đầu, đều đã nhao nhao dùng lực đặc biệt mạnh. Cho dù là tốc độ hay hiệu suất, đều là rất nhanh từ trước tới nay.
Cuối cùng, Hồ Nguyệt Hoa chỉ có thể “ưm ưm” đứng giậm chân, thật là vừa chật vật lại khó coi.
Hồ Khôn Bạch vừa lúc trở về. Lúc đứng ở cửa thấy Hồ Nguyệt Hoa bị đối xử như vậy, thoáng dừng một phen, vẫn không tránh được.
Hồ Khôn Bạch đã từng rất yêu thương người muội muội duy nhất Hồ Nguyệt Hoa này. Vì Hồ Nguyệt Hoa, Hồ Khôn Bạch cũng không phải không có vắt hết óc nói lời tốt trước mắt Thái tử điện hạ. Chỉ vì, Hồ Nguyệt Hoa muốn gả cho Hạ Trăn.
Nhưng, Thái Tử điện hạ lại không hề xem trọng Hồ Nguyệt Hoa, Hạ Trăn lại hoàn toàn không có tâm ý gì. Cuối cùng, cứ như vậy không có đoạn dưới, cũng không thể thành hàng.
Kì thật trong cảm nhận của Hồ Khôn Bạch, Hồ Nguyệt Hoa hoàn toàn không cần như một sợi dây treo trên người Hạ Trăn. Đem mắt nhìn cả Đế đô, các công tử thế gia so với Hạ Trăn, chỉ có hơn? Vì sao Hồ Nguyệt Hoa không tùy tiện chọn một người? Vì sao cứ phải nhận định là Hạ Trăn, lại còn tới mức nhập ma?
Không sai, chính là nhập ma. Nếu như Hồ Nguyệt Hoa không nhập ma, trước ở phủ Thượng Thư sẽ không khuyến khích mẫu thân hắn có ý ức hiếp Nhã Huệ.
Mọi hành động của Hồ Nguyệt Hoa lúc trước, đến nay Hồ Khôn Bạch vẫn còn khắc sâu.
Lúc đó vì để gia đình hòa thuận, Hồ Khôn Bạch không phải không có đi tìm Hồ Nguyệt Hoa. Nhưng Hồ Nguyệt Hoa không những không thèm nghe hắn khuyên bảo, thậm chí còn càng nghiêm trọng. Có mấy lần, Hồ Nguyệt Hoa còn ở trước mặt hắn, liên hợp với mẫu thân cùng bắt nạt Nhã Huệ.
Hồ Khôn Bạch thích mục Nhã Huệ, không phải bí mật gì. Hồ Nguyệt Hoa không có khả năng không biết, cũng không có khả năng không biết rõ ràng. Nhưng cứ như vậy, Hồ Nguyệt Hoa lại hết sức muốn đối nghịch với Mục Nhã Huệ. Cứ như bản thân không dễ chịu, cũng không cho người khác được thoải mái.
Cùng với hành động của Hồ Nguyệt Hoa, một lần lại một lần, hung hăng làm tổn thương lòng tin của Hồ Khôn Bạch, xóa nhòa đi tất cả yêu thương lúc trước của hắn với nàng ta.
Thậm chí hiện nay Hồ Khôn Bạch nhìn thấy Hồ Nguyệt Hoa, mỗi lần đều tránh xa. Trước mắt, cũng như vậy.
Hồ Nguyệt Hoa trực tiếp bị nâng lên xe ngựa, rời khỏi. Đợi đến khi xe ngựa rời khỏi, Hồ Khôn Bạch mới xuất hiện. Đồng thời, cũng hỏi rốt cuộc Hồ Nguyệt Hoa đã làm ra hành động không ra thể thống gì.
Người đưa Hồ Nguyệt Hoa rời khỏi là người bị nàng ta tát một cái, không chút khách khí liền một năm một mười đem sự tình nói cho Hồ Khôn Bạch nghe.
Ma ma thể, bà không thêm mắm thêm muối. Nhưng là, hiệu quả dĩ nhiên cực kì rõ. Hồ Nguyệt Hoa lại một lần nữa khiến Hồ Khôn Bạch thất vọng.
A… hoặc nói là, Hồ Khôn Bạch căn bản không còn hi vọng gì với Hồ Nguyệt Hoa nữa.
Vì vậy, cứ như vậy đi! Ngoài ra, hắn cũng không thể nói gì hơn, không thể thay đổi rồi.
Giải quyết Hồ Nguyệt Hoa, không vui Mục Nhã Huệ kìm ném cả buổi, cuối cùng cũng tản đi. Lại cũng không quên cùng Mạc Như Nghiên châm chọc một chút, Hồ Nguyệt Hoa rốt cuộc sao lại tới nơi này, rồi cùng nàng đã trải qua những cái gì.
Lúc Hồ Khôn Bạch tiến vào, Mục Nhã Huệ đang nói rất hứng khởi.
Mạc Như Nghiên vốn định ngăn Mục Nhã Huệ lại, dù sao ở trước mặt Hồ Khôn Bạch nói về Thượng thư phu nhân với Hồ Nguyệt Hoa, chỉ sợ không quá thích hợp.
Nhưng khiến cho Mạc Như Nghiên kinh ngạc chính là, Hồ Khôn Bạch vừa tiến đến liền trực tiếp đi về phía Mục Nhã Huệ. Sau đó, ở trước mặt Mạc Như Nghiên, nói với Mục Nhã Huệ: “Lại làm nàng chịu ấm ức rồi.”
Nếu không phải lúc không thích hợp, Mạc Như Nghiên thật muốn cười ra tiếng.
Phàm là người vừa mới thấy cảnh đó, chỉ sợ đều sẽ không cảm thấy là Mục Nhã Huệ chịu ấm ức đâu! Chỉ là, biểu hiện giờ phút này của Hồ Khôn Bạch, cực kì khiến cho Mạc Như Nghiên hài lòng. Mà còn là ấn tượng, khiến cho Mạc Như Nghiên sửa lại cách nhìn.
Mạc Như Nghiên nhớ rõ lần đầu tiên ở Đế đô nhìn thấy Hồ Khôn Bạch, kì thật nàng không thích Hồ Khôn Bạch mấy.
Lập trường khác nhau, lại không hợp nhau, càng thêm mỗi người có người muốn giữ gìn. Xem thế nào, cũng thấy không thích hợp kết giao, cũng không thích hợp tiếp xúc.
Nhưng mà, vận mệnh lại cứ thích chơi đùa như vậy. Hồ Khôn Bạch nay lại cưới Mục Nhã Huệ, lại chỉ dựa vào mỗi một câu nói, một hành động, đã thay đổi ấn tượng đầu tiên của nàng với hắn.
Là một người rất yêu phu nhân! Chỉ bằng điểm này, Mạc Như Nghiên liền biết, sau này nàng không cần lo lắng Mục Nhã Huệ gặp chuyện không như ý nữa.
Cho dù phủ Hình Bộ Thượng thư không tốt thế nào, chỉ cần Hồ Khôn Bạch thật tình với Mục Nhã Huệ, còn hơn toàn bộ. Ngược lại, dù cho mỗi người phủ Hình Bộ Thượng thư đều tốt với Mục Nhã Huệ, lại không có Hồ Khôn Bạch tỉ mỉ che chở, cũng không làm nên chuyện gì.
Dựa vào điều này, Mạc Như Nghiên chấp nhận Hồ Khôn Bạch rồi.
Nhưng mà nói lại, Mạc Như Nghiên đối với vị Tân hoàng cao cao tại thượng kia, lại càng thấy kém rồi. Dù rằng, đó là đặc quyền bậc đế vương được hưởng.
Mạc Như Nghiên không ở lại chỗ Mục Nhã Huệ dùng bữa, đã cáo từ rồi. Trong phủ tướng quân, còn có Hạ Trăn đang đợi nàng.
Mục Nhã Huệ đương nhiên không nỡ để Mạc Như Nghiên cứ như vậy mà rời đi. Hẹn ngày khác tới phủ tướng quân bái phỏng, lúc này mới lưu luyến để Mạc Như Nghiên rời đi.
Mạc Như Nghiên trở về phủ tướng quân, Hạ Trăn cũng từ hoàng cung trở lại.
Đoạn thời gian này, mỗi ngày Hạ Trăn đều tiến cung diện thánh. Mạc Như Nghiên chưa từng hỏi Hạ Trăn cùng Tân hoàng đã nói cái gì, chỉ vì nàng cảm thấy rõ ràng, phỏng chừng cũng không có gì quá cả.
Quả thật. Mỗi ngày Tân hoàng cùng Hạ Trăn gặp mặt nói chuyện, không có câu nào Mạc Như Nghiên muốn nghe cả.
Tân hoàng chưa từng mở miệng hứa hẹn ngày chính xác thả cả nhà Hạ Trăn rời Đế đô, cũng không có bất cứ kiêng kị hay tức giận gì.
Đối với Hạ Trăn, Tân hoàng thật sự giống như gặp lại bạn hữu lâu năm, như Mộ Dung Quân với Mạc Như Nghiên, như Mục Nhã Huệ cùng Mạc Như Nghiên.
Mạc Như Nghiên cảm thấy, Tân hoàng cùng Hạ Trăn đang so tính nhẫn nại? Hoặc là đang so với nàng?
Nếu là Hạ Trăn, Tân hoàng khẳng định không thắng được. Nhưng so với nàng, Mạc Như Nghiên dừng một chút, nhếch miệng.
Mạc Như Nghiên chưa bao giờ nghĩ muốn thắng Tân hoàng, giờ phút này lại càng như vậy. Nếu Tân hoàng không hành động gì, vậy thì nàng hành động trước.
“Cái gì? Các ngươi phải về thành Vân đô?” Mạc Như Nghiên đương nhiên khẳng định không trực tiếp tới tìm Tân hoàng, mà người tốt nhất để tìm, chính là đương kim Hoàng hậu Mộ Dung Quân rồi.
“Ừm. Còn có Đại hoàng tử điện hạ, chúng ta cũng muốn đưa đi cùng.” Mạc Như Nghiên nói, không tránh lúc có ba đứa nhỏ. Cũng vì vậy, lời này nàng vừa nói ra, mắt ba đứa nhỏ đều sáng lóng lánh nhìn về phía nàng. Trong đó, có Đại hoàng tử là sáng nhất.
Theo tầm mắt Mạc Như Nghiên, Mộ Dung Quân cũng thấy được phản ứng của Đại hoàng tử lúc này. Cảm thấy hơi hơi động, không nhịn được sờ sờ đầu Đại hoàng tử: “Nếu Như Nghiên cùng Hạ tướng quân đưa Đại hoàng tử đi, ta đương nhiên vui mừng.”
“Con cũng vui mừng.” “Con cũng vui mừng.”
Đi theo Mộ Dung Quân một thời gian, Hạ Vân Đô cùng Hạ Tĩnh Du đã bắt đầu nói theo cách nói chuyện của Mộ Dung Quân. Đến ngay cả lúc này, cũng như vậy.
Giọng hai đứa nhỏ đồng thời vang lên, lại cùng lúc nói ra, nghe rất hay lại thú vị.
Mạc Như Nghiên đang muốn mở miệng chọc hai đứa con, liền nghe Đại hoàng tử nói sau: “Con cũng vui mừng.”
“Vui mừng cái gì?” Cùng lúc giọng nghi vấn của Tân hoàng vang lên, cung Đại hoàng tử có thêm hai người, Tân hoàng cùng Hạ Trăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.