Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử
Chương 27: Phiền não
Tuyết Gia
14/02/2017
Nụ hôn buổi sáng, làm cho Mông Hiểu Dương đi học đều có chút không chuyên tâm. Thỉnh thoảng nhớ lại dư vị của nụ hôn, cứ như người đang trầm luân trong tình yêu cuồng nhiệt.
Mông Hiểu Dương: Tại sao lại có cảm giác hơi ngượng ngùng vầy nè...
Bởi vì kịch bản ngắn lần trước nổi tiếng, lại thêm ca khúc lúc thi đấu, hiện tại Mông Hiểu Dương coi như là một người có chút danh tiếng. Trong đó ngoại trừ 'tài hoa' của bản thân được mọi người công nhận, tuyên ngôn của Lâm Hô cũng chiếm đại bộ phận nguyên nhân.
Đều nói người sợ nổi danh heo sợ béo, lời này quả nhiên không sai. Nguyên lai đồng học cùng Mông Hiểu Dương quan hệ khá tốt, hiện tại lúc gặp nhau lại nói chuyện không còn tự nhiên như trước đây nữa.
Đồng học trong ban có hâm mộ, có ghen tỵ, cũng có tiếp cận để lấy lòng vuốt mông ngựa, làm cho Mông Hiểu Dương phiền táo không thôi.
Buổi trưa, sau khi mỗi người ăn xong dinh dưỡng tề đều tự tiến quang não chơi trò chơi hoặc làm gì đó. Mông Hiểu Dương cũng như thường ngày, dự định tiến quang não gõ chữ.
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng học truyền tới một loạt tiếng bước chân, nghe âm thanh là hướng về chỗ của y.
"Xin chào, tôi là Phượng Trạch Ngọc, là học sinh mới của năm nay, ngành âm nhạc. Cậu chính là Mông Hiểu Dương đúng không? Hôm nay là tôi cố ý tới tìm cậu." Phượng Trạch Ngọc nghiêng đầu có vẻ rất đáng yêu, hai gò má bởi vì xấu hổ mà đỏ bừng.
"Xin chào, tìm tôi có việc gì?" Con mẹ nó! Nếu không biết trước nội tình, thật đúng là y sẽ bị nụ cười thiên chân này lừa gạt rồi.
Mông Hiểu Dương: Đờ mờ, anh đây chưa đi tìm chú em tính sổ, chú đã dám tự mình đưa tới cửa. Vậy hãy để cho anh nhìn thử coi rốt cuộc chú em mày có ý đồ gì, ông đây cũng không tin không thể thu thập được thằng ranh xấu xa như chú.
"Là như vầy, tôi đã nghe ca khúc của cậu, thật sự rất hay, nên tôi nghĩ... Cậu có thể sáng tác cho tôi một ca khúc được không?" Cắn cắn môi dưới, thật khó khăn hỏi.
Mông Hiểu Dương: Mẹ nó, không ngờ là chiêu này. Gã gióng trống khua chiêng tới tìm mình như vậy, khẳng định toàn trường đều biết. Gã là giống cái, vẫn là giống cái bộ dạng khả ái đơn thuần, nếu như trực tiếp cự tuyệt nhất định sẽ bị toàn trường phun nước miếng chết chìm.
"Sao vậy? Không thể sao? Xin lỗi, tôi biết tự nhiên tôi đưa ra yêu cầu như vậy có chút miễn cưỡng. Làm phiền cậu rồi, xin lỗi." Cúi người chào 90 độ, xoay người chạy vội ra ngoài.
Động tác liên tiếp làm cho Mông Hiểu Dương phục hồi tinh thần lại, thấy ánh mắt không tốt xung quanh đặc biệt là ngoài cửa, Mông Hiểu Dương cười khổ một cái.
"Tôi chỉ đang nghĩ, ca khúc như thế nào thích hợp với một giống cái nhu nhược Bạch liên hoa như cậu thôi." Đâu chỉ Bạch liên hoa, tuyệt đối phải thêm bitch (Tiểu Nhiên: dùng tiếng Anh cho nó nhẹ bớt).
Mông Hiểu Dương hơi mím môi, hiện tại tuyệt đối không thể để cho gã đi như vậy.
Phượng Trạch Ngọc cúi thấp đầu, khóe miệng cong lên nở nụ cười, "Thật sao? Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không đồng ý! Nếu như vậy, tôi đi về trước, đợi Mông đồng học viết xong ca khúc rồi báo cho tôi biết nha." Á thú nhân ti tiện, biết ngay là mày không dám cự tuyệt mà.
"Không cần, trên tay tôi vừa lúc có một ca khúc thích hợp cậu, hiện tại liền viết cho cậu." Đùa gì thế, lần sau tôi đưa cậu, cậu cố ý không hài lòng rồi làm khó dễ tôi tiếp thì sao.
Mông Hiểu Dương thật đúng là không có đoán sai, chỉ là đoán rất chính xác tâm tư Phượng Trạch Ngọc rồi. Phượng Trạch Ngọc làm sao chỉ giả vờ bất mãn làm khó dễ y liền xong, mà dự định trực tiếp hát hỏng ca khúc y viết, lại để cho giảng viên chuyên môn soạn nhạc giỏi nhất viết một bài, gã lại hát tốt.
Sau đó gã không cần làm gì cả, fan sẽ tự so sánh, tiếng nói của dư luận tác động, đến lúc đó Mông Hiểu Dương cũng đừng nghĩ bước vào giới giải trí.
Đáng tiếc Phượng Trạch Ngọc không biết, thứ khác thì Mông Hiểu Dương không có, trong đầu ca khúc lại nhiều vô cùng.
Bên ngoài tụ tập người càng ngày càng nhiều, Mông Hiểu Dương không để ý tới bọn họ đang xì xào bàn tán, dựa vào bàn học suy tính chọn ca khúc nào cho đoá Bạch liên hoa này.
Ca khúc kinh điển nhất định là không được, nhưng mà quá kém lại hạ giá? Do dự một chút, y lập tức nghĩ tới một ca khúc rất thích hợp gã, đó chính là ca khúc rất nổi tiếng một thời, (xin đừng hoài nghi, tương lai con chuột cũng yêu gạo.)
Chống cằm, bài hát này mặc dù đơn giản thế nhưng rất dễ thuộc, tuyệt đối sẽ nổi, hơn nữa còn sẽ không để cho đóa Bạch liên hoa này tìm phiền toái.
Mông Hiểu Dương: Liền ca khúc này, nếu như thấy quá bình thường, anh đây liền cho chú em mày hát (忐忑. Tiểu Nhiên: khuyên mọi người đừng nghe =^=), cho trí thông minh của mình ba mươi hai lời khen đê.
Soạt soạt vài nét, chưa đến một phút đồng hồ liền viết xong ca từ "Chuột yêu gạo", sau đó mở quang não, nhắm mắt ngâm nga theo giai điệu trong đầu, chưa đến một phút đồng hồ đã hợp thành ca khúc.
Nhấn nút play, một thần khúc vô cùng quen thuộc được phát ra.
Ban đầu người vây xem đều nghĩ bài hát này quá mức đơn giản, tới tới lui lui chỉ hát có vài câu như vậy, vậy mà nghe một hồi, liền phát hiện mình không tự chủ nhỏ giọng ngâm nga hát theo, hơn nữa điệp khúc tuyệt đối làm cho người ta không thể quên được.
Ngay cả ánh mắt Phượng Trạch Ngọc nhìn Mông Hiểu Dương cũng không giống ban đầu, không cần suy nghĩ nhiều, bài hát này tuyệt đối sẽ nổi, hơn nữa có thể bảo đảm danh tiếng của mình hai năm, điều này hiện nay ở giới ca hát tuyệt đối là hiếm thấy.
"Ngại quá, dù sao cũng không phải học hát, hát không hay xin các vị thứ lỗi." Nhìn qua Phượng Trạch Ngọc, "Nhưng giọng của Phượng đồng học hay như vậy, hát ra khẳng định sẽ không giống. Thế nào? Còn có chỗ nào cần sửa không?"
Phượng Trạch Ngọc nhìn chằm chằm Mông Hiểu Dương, giống như muốn nhìn thấu y. Gã đã tra toàn bộ tư liệu về á thú này, trong tư liệu Mông Hiểu Dương ngoài việc học khá giỏi, không còn gì xuất sắc, thật sự rất khó tin được người có tài hoa và tự tin trước mặt này và người tra được kia là cùng một người.
Trừ phi, người trước mặt một mực giả ngu? Phượng Trạch Ngọc đầu tiên là bị ý nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ, sau đó càng nghĩ càng thấy đúng. Chẳng trách mới ra Mông gia ba tháng, đã quyến rũ được Lâm Hô! Thật sự là có bản lĩnh.
"Phượng đồng học? Nếu không cần sửa lại, vậy cậu đem số quang não cho tôi, tôi gửi qua cho cậu." Mông Hiểu Dương cười híp mắt nói tiếp.
"Bài hát này nghe hay thật nha, hôm nào chị dâu cũng viết cho tớ một bài đi nha." Không biết Lâm Cẩn tới từ lúc nào xông vào, vẻ mặt ngây thơ nói.
Nhếch môi, Mông Hiểu Dương không nhìn Lâm Cẩn nữa, dời mắt qua Phượng Trạch Ngọc, "Có chỗ nào cần sửa không? Nếu không được tôi sẽ đổi bài khác."
Mông Hiểu Dương: Không biết Phượng Trạch Ngọc nghe được "Thấp thỏm" sẽ là biểu tình gì, o(≧v≦)o
~~"Không cần, tôi rất thích ca khúc này." Mông Hiểu Dương không giống ban đầu, có thêm Lâm Cẩn xuất hiện, Phượng Trạch Ngọc dự định đi về trước tính toán kỹ hơn.
Cầm số quang não Phượng Trạch Ngọc, trước mặt mọi người trực tiếp chuyển qua, "Vậy không còn gì tốt hơn, chờ mong ca khúc mới của cậu phát hành."
Nói xong, lại gửi qua một văn kiện, kề sát vào Phượng Trạch Ngọc nhỏ giọng nói, "Đây là hiệp ước, cậu trở về xem một chút, không thành vấn đề liền ký, có chuyện gì thì gọi cho tôi."
Vội vã quét mắt nhìn cái gọi là hiệp ước, dĩ nhiên là hiệp ước mua ca khúc, cắn răng, Phượng Trạch Ngọc thấy nụ cười trên mặt đều có chút giữ không được.
Một giống cái như gã muốn hát, làm gì có đại sư nào không hai tay dâng ca khúc cho gã chọn, á thú nhân ti tiện này lại còn đòi tiền. Vậy mà bây giờ gã căn bản không thể chất vấn, không có văn bản rõ ràng quy định giống cái yêu cầu ca khúc liền không cần tiền. Hiện tại chất vấn, chỉ làm hỏng hình tượng gã xây dựng bao lâu nay.
"Mông đồng học thật có tài hoa, hi vọng lần sau còn có thể nhờ cậu sáng tác ca khúc." Lại cúi người chào chín mươi độ, Phượng Trạch Ngọc lúc này mới ưu nhã cất bước rời đi.
Mông Hiểu Dương: Mẹ nó, mỗi lần thình lình cúi người chín mươi độ đều sắp hù chết anh đây, không biết còn tưởng rằng chú em mày di truyền truyền thống tốt đẹp của Nhật Bản."Đương nhiên, một giống cái Bạch liên hoa như cậu, sáng tác ca khúc cho cậu là vinh hạnh của tôi." Đè xuống Lâm Cẩn muốn tạc mao, Mông Hiểu Dương vẫn giữ nụ cười trên môi trả lời.
Mông Hiểu Dương: Lần sau trở lại, trực tiếp "Thấp thỏm" đi, "Thấp thỏm" không được liền "", nếu còn không thích, cá nhân nghĩ thần khúc như "" cũng rất thích hợp chú em. A ha ha ha...
"Sao chị dâu không cho tớ nói?" Lâm Cẩn rống to một tiếng, thành công làm cho rất nhiều người dự định rời đi ngừng cước bộ.
Tất cả mọi người ở đây cũng không nhịn được suy nghĩ, này mở miệng ngậm miệng đều là chị dâu, chẳng lẽ Lâm Hô thật sự thích á thú nhân này? Lâm gia cũng thầm chấp nhận sao?
Chẳng trách mọi người ở đây sẽ nghĩ như vậy, trước đây Lâm Hô đã nói Mông Hiểu Dương là của hắn. Nhưng mà chưa chắc là chính quân, thị quân cũng là của hắn vậy.
Trong xã hội thượng lưu, á thú nhân thành công thượng vị cũng không phải là không có, nhưng ai cũng có giá trị dựng dục rất cao và sinh được con nối dòng cho thú nhân không có chính quân.
Nhưng nhìn lại Mông Hiểu Dương, bộ dạng cũng không phải mỹ nhân, còn bị Mông gia đuổi ra (bởi vì sự kiện kịch bản ngắn, bị người đào ra gia thế bi đát) giá trị dựng dục tuyệt đối không cao.
Những điều trên tổng hợp lại, hầu như tất cả mọi người cho rằng Mông Hiểu Dương chỉ là thị quân.
Nên những người này không có quá coi trọng chuyện của Mông Hiểu Dương, chỉ nhìn mà không giúp.
Lâm Cẩn từng tiếng chị dâu, lại làm cho mọi người bắt đầu suy nghĩ sâu xa vấn đề này, Lâm Hô có phải dự định cưới á thú nhân này làm chính quân không. Nếu thật sự là vậy, vậy sau này bọn họ không thể tùy tiện vây xem nữa, thậm chí còn phải giúp đỡ một chút, đây là suy nghĩ của mọi người ở đây.
Mông Hiểu Dương mới mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, hiện tại việc khiến y cảm thấy phiền chính là Phượng Trạch Ngọc. Đến bây giờ y còn không biết giống cái này tại sao lại muốn hại mình? Được rồi, đợi tối về hỏi Lâm Cẩn.
Trở lại ký túc xá, Mông Hiểu Dương trước hết hỏi Lâm Cẩn vấn đề này. Kết quả biết được một đáp án làm cho y dở khóc dở cười, con mẹ nó, làm nửa ngày là bởi vì ghen sao.
Tất cả ngọn nguồn cũng tại Lâm Hô. Quay đầu lại trừng Lâm Hô, "Anh có gì muốn nói sao?"
"Tôi sẽ thông báo cho Phượng Trạch Khiêm quản giáo em trai mình cho tốt."
Đóng quang não, nhìn thẳng vào Mông Hiểu Dương, "Thừa dịp hiện tại chưa ăn cơm, trước tiên đưa tôi một giọt máu."
"Để làm chi?"
"À, là anh hai nói chuyện của cậu cho mỗ mụ, mỗ mụ nói muốn lấy máu của cậu cùng máu anh hai xứng đôi một chút ý mà." Tiếp thu được ánh mắt sắc bén anh hai bắn tới, Lâm Cẩn bĩu môi, vội vã bổ cứu, "Chị dâu không nên hiểu lầm, mỗ mụ chỉ là xứng đôi một chút thôi hà, cho dù giá trị dựng dục của chị dâu là 0 cũng không vấn đề gì."
"Giá trị dựng dục?" Mông Hiểu Dương nhảy dựng lên, má nó, đây là muốn lấy máu của y đi trắc nghiệm giá trị dựng dục sao?
Lại trừng mắt nhìn Lâm Cẩn, kéo Mông Hiểu Dương vào trong ngực mình, "Mỗ mụ sẽ không để ý cái này, ông còn kêu cuối tuần này chúng ta về nhà một chuyến, ông rất muốn gặp em một lần."
Mông Hiểu Dương: Đậu xanh rau má, vừa muốn lấy mẫu máu lại còn phải tới gặp gia trưởng, làm ơn tha cho tôi đi.
Mông Hiểu Dương: Tại sao lại có cảm giác hơi ngượng ngùng vầy nè...
Bởi vì kịch bản ngắn lần trước nổi tiếng, lại thêm ca khúc lúc thi đấu, hiện tại Mông Hiểu Dương coi như là một người có chút danh tiếng. Trong đó ngoại trừ 'tài hoa' của bản thân được mọi người công nhận, tuyên ngôn của Lâm Hô cũng chiếm đại bộ phận nguyên nhân.
Đều nói người sợ nổi danh heo sợ béo, lời này quả nhiên không sai. Nguyên lai đồng học cùng Mông Hiểu Dương quan hệ khá tốt, hiện tại lúc gặp nhau lại nói chuyện không còn tự nhiên như trước đây nữa.
Đồng học trong ban có hâm mộ, có ghen tỵ, cũng có tiếp cận để lấy lòng vuốt mông ngựa, làm cho Mông Hiểu Dương phiền táo không thôi.
Buổi trưa, sau khi mỗi người ăn xong dinh dưỡng tề đều tự tiến quang não chơi trò chơi hoặc làm gì đó. Mông Hiểu Dương cũng như thường ngày, dự định tiến quang não gõ chữ.
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng học truyền tới một loạt tiếng bước chân, nghe âm thanh là hướng về chỗ của y.
"Xin chào, tôi là Phượng Trạch Ngọc, là học sinh mới của năm nay, ngành âm nhạc. Cậu chính là Mông Hiểu Dương đúng không? Hôm nay là tôi cố ý tới tìm cậu." Phượng Trạch Ngọc nghiêng đầu có vẻ rất đáng yêu, hai gò má bởi vì xấu hổ mà đỏ bừng.
"Xin chào, tìm tôi có việc gì?" Con mẹ nó! Nếu không biết trước nội tình, thật đúng là y sẽ bị nụ cười thiên chân này lừa gạt rồi.
Mông Hiểu Dương: Đờ mờ, anh đây chưa đi tìm chú em tính sổ, chú đã dám tự mình đưa tới cửa. Vậy hãy để cho anh nhìn thử coi rốt cuộc chú em mày có ý đồ gì, ông đây cũng không tin không thể thu thập được thằng ranh xấu xa như chú.
"Là như vầy, tôi đã nghe ca khúc của cậu, thật sự rất hay, nên tôi nghĩ... Cậu có thể sáng tác cho tôi một ca khúc được không?" Cắn cắn môi dưới, thật khó khăn hỏi.
Mông Hiểu Dương: Mẹ nó, không ngờ là chiêu này. Gã gióng trống khua chiêng tới tìm mình như vậy, khẳng định toàn trường đều biết. Gã là giống cái, vẫn là giống cái bộ dạng khả ái đơn thuần, nếu như trực tiếp cự tuyệt nhất định sẽ bị toàn trường phun nước miếng chết chìm.
"Sao vậy? Không thể sao? Xin lỗi, tôi biết tự nhiên tôi đưa ra yêu cầu như vậy có chút miễn cưỡng. Làm phiền cậu rồi, xin lỗi." Cúi người chào 90 độ, xoay người chạy vội ra ngoài.
Động tác liên tiếp làm cho Mông Hiểu Dương phục hồi tinh thần lại, thấy ánh mắt không tốt xung quanh đặc biệt là ngoài cửa, Mông Hiểu Dương cười khổ một cái.
"Tôi chỉ đang nghĩ, ca khúc như thế nào thích hợp với một giống cái nhu nhược Bạch liên hoa như cậu thôi." Đâu chỉ Bạch liên hoa, tuyệt đối phải thêm bitch (Tiểu Nhiên: dùng tiếng Anh cho nó nhẹ bớt).
Mông Hiểu Dương hơi mím môi, hiện tại tuyệt đối không thể để cho gã đi như vậy.
Phượng Trạch Ngọc cúi thấp đầu, khóe miệng cong lên nở nụ cười, "Thật sao? Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không đồng ý! Nếu như vậy, tôi đi về trước, đợi Mông đồng học viết xong ca khúc rồi báo cho tôi biết nha." Á thú nhân ti tiện, biết ngay là mày không dám cự tuyệt mà.
"Không cần, trên tay tôi vừa lúc có một ca khúc thích hợp cậu, hiện tại liền viết cho cậu." Đùa gì thế, lần sau tôi đưa cậu, cậu cố ý không hài lòng rồi làm khó dễ tôi tiếp thì sao.
Mông Hiểu Dương thật đúng là không có đoán sai, chỉ là đoán rất chính xác tâm tư Phượng Trạch Ngọc rồi. Phượng Trạch Ngọc làm sao chỉ giả vờ bất mãn làm khó dễ y liền xong, mà dự định trực tiếp hát hỏng ca khúc y viết, lại để cho giảng viên chuyên môn soạn nhạc giỏi nhất viết một bài, gã lại hát tốt.
Sau đó gã không cần làm gì cả, fan sẽ tự so sánh, tiếng nói của dư luận tác động, đến lúc đó Mông Hiểu Dương cũng đừng nghĩ bước vào giới giải trí.
Đáng tiếc Phượng Trạch Ngọc không biết, thứ khác thì Mông Hiểu Dương không có, trong đầu ca khúc lại nhiều vô cùng.
Bên ngoài tụ tập người càng ngày càng nhiều, Mông Hiểu Dương không để ý tới bọn họ đang xì xào bàn tán, dựa vào bàn học suy tính chọn ca khúc nào cho đoá Bạch liên hoa này.
Ca khúc kinh điển nhất định là không được, nhưng mà quá kém lại hạ giá? Do dự một chút, y lập tức nghĩ tới một ca khúc rất thích hợp gã, đó chính là ca khúc rất nổi tiếng một thời, (xin đừng hoài nghi, tương lai con chuột cũng yêu gạo.)
Chống cằm, bài hát này mặc dù đơn giản thế nhưng rất dễ thuộc, tuyệt đối sẽ nổi, hơn nữa còn sẽ không để cho đóa Bạch liên hoa này tìm phiền toái.
Mông Hiểu Dương: Liền ca khúc này, nếu như thấy quá bình thường, anh đây liền cho chú em mày hát (忐忑. Tiểu Nhiên: khuyên mọi người đừng nghe =^=), cho trí thông minh của mình ba mươi hai lời khen đê.
Soạt soạt vài nét, chưa đến một phút đồng hồ liền viết xong ca từ "Chuột yêu gạo", sau đó mở quang não, nhắm mắt ngâm nga theo giai điệu trong đầu, chưa đến một phút đồng hồ đã hợp thành ca khúc.
Nhấn nút play, một thần khúc vô cùng quen thuộc được phát ra.
Ban đầu người vây xem đều nghĩ bài hát này quá mức đơn giản, tới tới lui lui chỉ hát có vài câu như vậy, vậy mà nghe một hồi, liền phát hiện mình không tự chủ nhỏ giọng ngâm nga hát theo, hơn nữa điệp khúc tuyệt đối làm cho người ta không thể quên được.
Ngay cả ánh mắt Phượng Trạch Ngọc nhìn Mông Hiểu Dương cũng không giống ban đầu, không cần suy nghĩ nhiều, bài hát này tuyệt đối sẽ nổi, hơn nữa có thể bảo đảm danh tiếng của mình hai năm, điều này hiện nay ở giới ca hát tuyệt đối là hiếm thấy.
"Ngại quá, dù sao cũng không phải học hát, hát không hay xin các vị thứ lỗi." Nhìn qua Phượng Trạch Ngọc, "Nhưng giọng của Phượng đồng học hay như vậy, hát ra khẳng định sẽ không giống. Thế nào? Còn có chỗ nào cần sửa không?"
Phượng Trạch Ngọc nhìn chằm chằm Mông Hiểu Dương, giống như muốn nhìn thấu y. Gã đã tra toàn bộ tư liệu về á thú này, trong tư liệu Mông Hiểu Dương ngoài việc học khá giỏi, không còn gì xuất sắc, thật sự rất khó tin được người có tài hoa và tự tin trước mặt này và người tra được kia là cùng một người.
Trừ phi, người trước mặt một mực giả ngu? Phượng Trạch Ngọc đầu tiên là bị ý nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ, sau đó càng nghĩ càng thấy đúng. Chẳng trách mới ra Mông gia ba tháng, đã quyến rũ được Lâm Hô! Thật sự là có bản lĩnh.
"Phượng đồng học? Nếu không cần sửa lại, vậy cậu đem số quang não cho tôi, tôi gửi qua cho cậu." Mông Hiểu Dương cười híp mắt nói tiếp.
"Bài hát này nghe hay thật nha, hôm nào chị dâu cũng viết cho tớ một bài đi nha." Không biết Lâm Cẩn tới từ lúc nào xông vào, vẻ mặt ngây thơ nói.
Nhếch môi, Mông Hiểu Dương không nhìn Lâm Cẩn nữa, dời mắt qua Phượng Trạch Ngọc, "Có chỗ nào cần sửa không? Nếu không được tôi sẽ đổi bài khác."
Mông Hiểu Dương: Không biết Phượng Trạch Ngọc nghe được "Thấp thỏm" sẽ là biểu tình gì, o(≧v≦)o
~~"Không cần, tôi rất thích ca khúc này." Mông Hiểu Dương không giống ban đầu, có thêm Lâm Cẩn xuất hiện, Phượng Trạch Ngọc dự định đi về trước tính toán kỹ hơn.
Cầm số quang não Phượng Trạch Ngọc, trước mặt mọi người trực tiếp chuyển qua, "Vậy không còn gì tốt hơn, chờ mong ca khúc mới của cậu phát hành."
Nói xong, lại gửi qua một văn kiện, kề sát vào Phượng Trạch Ngọc nhỏ giọng nói, "Đây là hiệp ước, cậu trở về xem một chút, không thành vấn đề liền ký, có chuyện gì thì gọi cho tôi."
Vội vã quét mắt nhìn cái gọi là hiệp ước, dĩ nhiên là hiệp ước mua ca khúc, cắn răng, Phượng Trạch Ngọc thấy nụ cười trên mặt đều có chút giữ không được.
Một giống cái như gã muốn hát, làm gì có đại sư nào không hai tay dâng ca khúc cho gã chọn, á thú nhân ti tiện này lại còn đòi tiền. Vậy mà bây giờ gã căn bản không thể chất vấn, không có văn bản rõ ràng quy định giống cái yêu cầu ca khúc liền không cần tiền. Hiện tại chất vấn, chỉ làm hỏng hình tượng gã xây dựng bao lâu nay.
"Mông đồng học thật có tài hoa, hi vọng lần sau còn có thể nhờ cậu sáng tác ca khúc." Lại cúi người chào chín mươi độ, Phượng Trạch Ngọc lúc này mới ưu nhã cất bước rời đi.
Mông Hiểu Dương: Mẹ nó, mỗi lần thình lình cúi người chín mươi độ đều sắp hù chết anh đây, không biết còn tưởng rằng chú em mày di truyền truyền thống tốt đẹp của Nhật Bản."Đương nhiên, một giống cái Bạch liên hoa như cậu, sáng tác ca khúc cho cậu là vinh hạnh của tôi." Đè xuống Lâm Cẩn muốn tạc mao, Mông Hiểu Dương vẫn giữ nụ cười trên môi trả lời.
Mông Hiểu Dương: Lần sau trở lại, trực tiếp "Thấp thỏm" đi, "Thấp thỏm" không được liền "", nếu còn không thích, cá nhân nghĩ thần khúc như "" cũng rất thích hợp chú em. A ha ha ha...
"Sao chị dâu không cho tớ nói?" Lâm Cẩn rống to một tiếng, thành công làm cho rất nhiều người dự định rời đi ngừng cước bộ.
Tất cả mọi người ở đây cũng không nhịn được suy nghĩ, này mở miệng ngậm miệng đều là chị dâu, chẳng lẽ Lâm Hô thật sự thích á thú nhân này? Lâm gia cũng thầm chấp nhận sao?
Chẳng trách mọi người ở đây sẽ nghĩ như vậy, trước đây Lâm Hô đã nói Mông Hiểu Dương là của hắn. Nhưng mà chưa chắc là chính quân, thị quân cũng là của hắn vậy.
Trong xã hội thượng lưu, á thú nhân thành công thượng vị cũng không phải là không có, nhưng ai cũng có giá trị dựng dục rất cao và sinh được con nối dòng cho thú nhân không có chính quân.
Nhưng nhìn lại Mông Hiểu Dương, bộ dạng cũng không phải mỹ nhân, còn bị Mông gia đuổi ra (bởi vì sự kiện kịch bản ngắn, bị người đào ra gia thế bi đát) giá trị dựng dục tuyệt đối không cao.
Những điều trên tổng hợp lại, hầu như tất cả mọi người cho rằng Mông Hiểu Dương chỉ là thị quân.
Nên những người này không có quá coi trọng chuyện của Mông Hiểu Dương, chỉ nhìn mà không giúp.
Lâm Cẩn từng tiếng chị dâu, lại làm cho mọi người bắt đầu suy nghĩ sâu xa vấn đề này, Lâm Hô có phải dự định cưới á thú nhân này làm chính quân không. Nếu thật sự là vậy, vậy sau này bọn họ không thể tùy tiện vây xem nữa, thậm chí còn phải giúp đỡ một chút, đây là suy nghĩ của mọi người ở đây.
Mông Hiểu Dương mới mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, hiện tại việc khiến y cảm thấy phiền chính là Phượng Trạch Ngọc. Đến bây giờ y còn không biết giống cái này tại sao lại muốn hại mình? Được rồi, đợi tối về hỏi Lâm Cẩn.
Trở lại ký túc xá, Mông Hiểu Dương trước hết hỏi Lâm Cẩn vấn đề này. Kết quả biết được một đáp án làm cho y dở khóc dở cười, con mẹ nó, làm nửa ngày là bởi vì ghen sao.
Tất cả ngọn nguồn cũng tại Lâm Hô. Quay đầu lại trừng Lâm Hô, "Anh có gì muốn nói sao?"
"Tôi sẽ thông báo cho Phượng Trạch Khiêm quản giáo em trai mình cho tốt."
Đóng quang não, nhìn thẳng vào Mông Hiểu Dương, "Thừa dịp hiện tại chưa ăn cơm, trước tiên đưa tôi một giọt máu."
"Để làm chi?"
"À, là anh hai nói chuyện của cậu cho mỗ mụ, mỗ mụ nói muốn lấy máu của cậu cùng máu anh hai xứng đôi một chút ý mà." Tiếp thu được ánh mắt sắc bén anh hai bắn tới, Lâm Cẩn bĩu môi, vội vã bổ cứu, "Chị dâu không nên hiểu lầm, mỗ mụ chỉ là xứng đôi một chút thôi hà, cho dù giá trị dựng dục của chị dâu là 0 cũng không vấn đề gì."
"Giá trị dựng dục?" Mông Hiểu Dương nhảy dựng lên, má nó, đây là muốn lấy máu của y đi trắc nghiệm giá trị dựng dục sao?
Lại trừng mắt nhìn Lâm Cẩn, kéo Mông Hiểu Dương vào trong ngực mình, "Mỗ mụ sẽ không để ý cái này, ông còn kêu cuối tuần này chúng ta về nhà một chuyến, ông rất muốn gặp em một lần."
Mông Hiểu Dương: Đậu xanh rau má, vừa muốn lấy mẫu máu lại còn phải tới gặp gia trưởng, làm ơn tha cho tôi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.