Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ
Chương 22: Diễn hơi sâu đấy!
Nhập Loạn
30/08/2020
Cảm thấy mỹ mãn!
Đây là từ ngữ hình dung tốt nhất tâm tình của Khương Hành lúc này.
Cơm trưa hôm nay của bọn họ có khoai tây thái sợi mà Khương Hành thích nhất, còn có thịt xào ớt xanh, rau hẹ xào trứng, bầu xào thịt, đậu đũa xào thịt, lại thêm một bát canh mướp, năm món ăn một món canh, mỗi một món đều dựa theo đĩa để thịnh lượng, bao gồm cả Trương Tuyết Mai là đủ phân lượng của 6 người, đây là lần thứ hai bọn họ tự giác ăn sạch đĩa, đều không cần tập thể hành động.
Đúng là sơn trân hải vị gì cũng không sánh bằng đồ ăn có hương vị quê nhà, Lý Quân nhìn thì bình thản, nhưng mỗi một món ăn đều khiến người dư vị vô cùng, ngay cả nhân viên tổ tiết mục cũng thèm không chịu được, trợ lý đạo diễn thừa dịp nghỉ trưa còn lặng lẽ hỏi Lý Quân có thể để mọi người cùng nhau hưởng mỹ thực hay không. "Mọi người" ở đây là bao gồm cả nhân viên tổ tiết mục, Lý Quân nói phải xem đạo diễn sắp xếp như thế nào, thích hợp nhất không gì bằng....
Khương Hành vẫn luôn vểnh tai chỉ kém ưỡn cái bụng nằm liệt trên sô pha hỏi: "Không gì bằng cái gì"
Lý Quân nghe hắn hỏi như vậy trực tiếp liền im miệng, nghĩ thầm vẫn là để lại chút hồi hộp mới tốt, muốn nắm được Khương Hành cũng không khó như vậy.
Trợ lý đạo diễn: "...." nói nốt đi chứ!
Lý Quân đẩy lý do cho Khương Hành: "Khương lão sư vừa gián đoạn, tôi quên rồi."
Trợ lý đạo diễn: "...."
Khương Hành khó chịu nói: "Cậu là não cá vàng còn trách tôi."
Lý Quân vô tội nhìn hắn: "Tôi thật đúng là não cá vàng."
Khương Hành cảm thấy Lý Quân cố ý không nhớ rõ, đối diện với đối phương hình như mình cũng không dỗi được, phải chịu thiệt, càng thảm hại hơn chính là, hắn cảm thấy Lý Quân tựa hồ đang ám chỉ chuyện mình mất trí nhớ.
Trợ lý đạo diễn nhìn bộ dạng hai người bọn họ mắt đi mày lại, nghĩ thầm: Tôi đột nhiên cảm thấy mình nên đổi tên thành "Dư Thừa".
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Trương Tuyết Mai liền cùng bọn họ tạm biệt, mọi người chụp một bức ảnh chung với cô, cô gái nhỏ vừa thành thật vừa đáng yêu, nói mình rất thích Lý Quân, một hai phải đứng chung với anh để chụp ảnh.
Cánh tay Lý Quân bị nắm chặt muốn chết, bởi vì Trương Tuyết Mai khá mập, anh cảm thấy có chút xấu hổ, liền nói đùa: "Tuyết Mai, cánh tay cho người yêu ôm này của anh đều bị em ôm, về sau người ta sẽ ghen."
Trương Tuyết Mai "bẽn lẽn" mà cười: "Ha ha ha ha ha!"
Khương Hành ở bên cạnh chỉ cảm thấy Lý Quân rất biết tán gái, giống một người đàn ông trăng hoa, nhưng không liên quan gì tới hắn, chỉ là có một chút khó chịu mà thôi.
Suy xét tới lúc này là thời gian nhóm khách mời nghỉ ngơi, Trương Tuyết Mai rời đi bằng xe của tổ tiết mục, tổ tiết mục cũng là bị Lâm Lập Thư lừa, ngay từ đầu bọn họ còn tính toán có ba người đàn ông biết lái xe, có thể thay phiên nhau tiếp xúc với khách nhân, ai biết thực tế chứng minh, chỉ có bằng lái của Khương Hành và Lý Quân mới không phải để trưng cho đẹp.
Tiễn Trương Tuyết Mai đi, mọi người bận rộn cả một buổi sáng bắt đầu nghĩ nên dùng thời gian nghỉ ngơi của mình như thế nào, mấy ngày trôi qua, bọn họ cũng bắt đầu thích ứng với tiết tấu của chương trình, cái mà chương trình thể hiện đơn giản là cuộc sống bình phàm của khách sạn, cho người xem biết kinh doanh một cái khách sạn như thế nào, ở trong một khách sạn mà bọn họ ở, chủ và nhân viên có trạng thái như thế nào.
Khương Hành ăn uống no đủ, bắt đầu mệt rã rời, hắn quyết đoán về phòng nghỉ ngơi, chân chính muốn bận tâm cũng không nhiều, phần lớn phân đoạn đều là tổ tiết mục đã đặt ra từ trước.
Cũng không phải mọi người vừa tới giờ nghỉ mọi người đều đi nghỉ ngơi, Lâm Lập Thư có chút hoạt bát quá mức, ở trong phòng ôm ghi-ta ca hát, còn nói với Lý Quân hắn biết soạn nhạc, cảm thấy con người Lý Quân tốt, lại đánh một khúc cho Lý Quân nghe, càng muốn mạng chính là hát xong còn muốn Lý Quân cho hắn lời bình.
Buổi sáng Lý Quân đã bị Lâm Lập Thư ồn ào đến đau đầu, anh có chút muốn gõ đầu hắn một cái, anh thực sự là buồn ngủ muốn chết.
"Anh Quân, bài hát này của em thế nào?"
Lý Quân bị hắn hát ồn ào đến đầu choáng mắt hoa, lỗ tai còn vang lên ong ong, tinh thần cũng không quá tập trung.
Anh hết sức mà nói: "Cũng không tệ lắm." Dưới nét mặt biểu lộ vui sướng chuẩn bị biểu diễn ca khúc thứ hai của Lâm Lập Thư, hắn nói cho đối phương: "Tôi đi ngủ một lát, buổi chiều còn phải ra ngoài tìm đá cuội."
Lâm Lập Thư có ngốc cũng biết không thể quấy rầy người khác nghỉ ngơi.
Cuối cùng có thể có hoàn cảnh tốt đẹp để nghỉ ngơi, Lý Quân rất nhanh liền ngủ rồi, làm một bữa cơm cho sáu người cũng không nhẹ nhàng.
Một giờ sau, Lý Quân rời giường rửa mặt, chỉnh trang lại một chút, lại là diễn viên khí chất hờ hững không tên tuổi.
Anh không thích làm nổi bật, cũng không muốn bị vây xem, nhưng tình thế bức bách, bất đắc dĩ, cũng may anh trời sinh màu môi đậm, không hóa trang cũng không ảnh hưởng gì, ngay cả chuyên viên trang điểm cũng chỉ đơn giản trang điểm nhẹ, khiến anh thoạt nhìn càng tinh thần mà thôi.
Lý Quân đối với gương trong phòng tắm nhếch môi lên một cái, lộ ra một nụ cười mang tính nghề nghiệp hoàn toàn không có độ ấm, thu lại nụ cười, vẫn là một tiểu diễn viên tuyến 18 nhẹ nhàng.
Vỗ vỗ gương mặt, Lý Quân thu thập xong giường đệm mới ra ngoài, Lâm Lập Thư không chịu ngồi yên cũng đã ra ngoài trước.
Ra cửa còn nghe thấy tiếng ghita đứt quãng, nghe có vài phần tịch mịch, có lẽ mọi người đều không quá muốn nghe, ca từ bài hát của Lâm Lập Thư rất vô nghĩa, nói trắng ra là nông cạn, không có nội hàm gì, Lý Quân khen hắn là xuất phát từ lễ nghĩa mà thôi.
Chỗ ngồi ở quầy tiếp tân trong đại sảnh đã có người ngồi, hôm nay nhân viên trực điện thoại là Hà Uyển Tinh.
Hai giờ chiều ánh nắng mặt trời khiến người chói mắt, lúc này ra ngoài có thể khiến người nóng chết.
Hà Uyển Tinh vẫy vẫy tay với Lý Quân: "Anh Quân, tới tới tới."
Lý Quân đi về phía cô: "Gì thế?"
Hà Uyển Tinh chỉ chỉ túi hạt bí trước mặt cô nói: "Em ngủ trưa dậy sớm, dạo một vòng ở bên cạnh, có một bà cụ tặng em một túi nhỏ hạt bí, bà ấy tự rang, rất thơm, anh nếm thử."
Là một cô gái biết chia sẻ, so với "Ca thần" giả vờ cô đơn Lâm Lập Thư chân thật hơn nhiều.
Lý Quân không có lý nào từ chối, nhặt một hạt bí lên nói: "Đúng là rất thơm."
Hà Uyển Tinh ngồi dịch sang bên cạnh, nhường chỗ cho Lý Quân: "Anh biết rang như thế nào không?"
Lý Quân khiêm tốn nói: "Có, biết một chút." Mỗi lần nhìn thấy Khương Hành cắn hạt dưa vứt vỏ đầy đất, anh có ý kiến rất lớn đối với loại thực vật hạt dưa này.
Hà Uyển Tinh chớp chớp mắt với anh: "Anh Quân, anh có thể dạy em không?"
Lý Quân tiếc nuối nói: "Nhưng chúng ta không có hạt bí." Anh cảm thấy Hà Uyển Tinh sẽ không đơn giản buông tha cho anh như vậy.
Quả nhiên, Hà Uyển Tinh thần thần bí bí nói: "Bà cụ nhà bên cạnh có rất nhiều hạt bí, em thấy tay chân bà anh không được nhanh nhẹn, nghĩ nghĩ hay là chúng ta qua giúp bà ấy."
Hạt bí có tác dụng giết ký sinh trùng, ăn vào có lợi cho thân thể.
Rang bí đỏ giống như rang đậu đỗ, người không biết rang sẽ dễ làm hạt bí bị cháy, bằng không Hà Uyển Tinh lúc này cũng đã tự mình rang giúp bà cụ hàng xóm rồi, khéo khi lại còn được khen là một người kính già yêu trẻ ấy chứ, cớ sao mà không làm.
"Anh cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng buổi chiều không phải còn có một vị khách sẽ tới sao, còn phải hỏi ông chủ có đồng ý cho chúng ta ra ngoài hay không đã." Lý Quân cũng không quá muốn làm người tốt, bởi vì người xuất lực làm việc chính là anh.
Tâm tư Hà Uyển Tinh không đáng yêu như vẻ bề ngoài của cô, nhìn thì ngây thơ, nhưng kỳ thực trong lòng đã có kế hoạch, am hiểu lợi dụng vẻ bề ngoài của mình mê hoặc người khác. Rang hạt bí nhìn thì như hoạt động công ích, giúp bà cụ một việc lớn, nhưng làm việc lại là Lý Quân, mà Hà Uyển Tinh chỉ là động mồm mép, người được tiếng thơm lại là cô.
Lý Quân cũng không phải người lỗ mãng, trời nóng như vậy, rang hạt bí một giây liền khiến mình nóng chết, quan trọng là anh tham gia chương trình không phải vì muốn nổi tiếng, có bắt được nhiều tài nguyên hay không cũng chỉ là thứ yếu, chủ yếu chính là người nào đó.
Đang nói chuyện, người nào đó liền mang theo bộ dáng lười nhác vừa tỉnh ngủ xuất hiện ở đại sảnh, nếu có fan si mê sắc đẹp của Khương Hành ở đây, có lẽ sẽ nhào lên hôn hai cái, thật sự rất có tính dụ hoặc, đàn ông vừa tỉnh ngủ gợi cảm mê người, ngay cả giọng nói cũng có thể khiến trái tim người ta run rẩy.
Tầm mắt Khương Hành dừng ở hai cái đầu đang sát gần nhau của Lý Quân và Hà Uyển Tinh, thần sắc lười biếng lập tức tiêu tán.
"Hai ngươi đang nói chuyện gì thế?"
Hà Uyển Tinh đang đặt bẫy Lý Quân, kết quả đối phương cũng không nhảy vào bẫy, nhưng cô cũng không có lựa chọn nào khác, tìm Lương Chỉ Duyên và Lâm Lập Thư đều không đáng tin cậy, một người thích chưng diện nghĩ mọi cách để lười biếng, một người trầm mê giả vờ đẹp trai chỉ số thông minh ngẫu nhiên là số âm, tìm Khương Hành à, lão đại một là mười ngón tay không dính nước mùa xuân, hai là cô cũng không dám, cũng chỉ có thể tìm toàn năng còn dễ nói chuyện Lý Quân, nhưng mà, cô nghĩ thì hay đấy, tính cách Lý Quân thì tốt, nhưng anh cũng không có ôn hòa như vẻ bề ngoài, là một người biết cách từ chối, cũng không phải người cái gì cũng nhận.
Khương Hành vừa lúc xuất hiện, Lý Quân liền thuận thế nói ra việc mà hai người bọn họ đang thảo luận, Khương Hành đột nhiên thấy nhẹ nhàng trong lòng, thì ra là giúp bà cụ hàng xóm làm việc nha, dù sao bọn họ buổi chiều tạm thời cũng chỉ tiếp đón một vị khách, rồi đến bờ sông nhặt đá cuội, không có việc gì khác, làm chút công ích cũng tốt.
Khương Hành nói: "Vậy mọi người cùng đi đi, người nhiều sức lớn, tốc độ làm việc cũng nhanh."
Muốn cho Lý Quân xuất lực, sau đó độc chiếm công lao Hà Uyển Tinh: "......"
Lý Quân khẽ cười ra tiếng, Khương Hành thật đúng là không hiểu biết con gái nhà người ta, nếu cô không gióng trống khua chiêng nói cho mọi người, đã nói lên cô muốn tự mình đơn độc hành động, nào ngờ Lý Quân cũng không phải đèn cạn dầu, mà Khương Hành căn bản không thèm tự hỏi sâu xa, Hà Uyển Tinh chỉ có thể lộ ra nụ cười thật cao hứng với Khương Hành, còn phải khen hắn hai câu.
"Ông chủ sáng suốt, vẫn là anh suy nghĩ chu đáo."
Khương Hành không nhận lấy lời nịnh hót của cô, thật sự là nghe quá nhiều, không muốn đáp lại, Khương lão sư luôn luôn có kiêu ngạo của bản thân.
Trong lòng Lý Quân sáng như gương, nhưng lại không thể nói được điều gì vì đang ở trước máy quay.
Khương Hành gọi tới Lâm Lập Thư và Lương Chỉ Duyên, tập hợp ở đại sảnh, sau đó thương lượng với bọn họ về việc đi tới nhà bà cụ bên cạnh hỗ trợ.
Lâm Lập Thư nghiêm túc giả khốc thu hồi cái đàn ghita bảo bối của mình, sự tịch mịch của hắn không người hiểu, nghĩ thầm mấy người kia thật không biết phẩm vị, hắn đã từng tham gia chương trình tuyển chọn thần tượng, biết hát, biết soạn nhạc, có nhịp điệu thiên tài của bản thân!
Lương Chỉ Duyên thì nghĩ thầm buổi chiều không có an bài gì khác, ở trong phòng ăn mặc đến là đẹp, trang điểm theo kiểu thời thượng, giống như một con bươm bướm đang bay đón gió, mang theo mùi nước hoa nồng đậm xuất trận.
Nghe thấy có hoạt động sang nhà bà cụ hàng xóm rang hạt bí, đầu tiên là sửng sốt: "Rang hạt bí, đó là cái gì?" Tôi trang điểm tiên khí bồng bềnh như vậy lại gọi tôi đi rang hạt bí giúp cho người ta? Ăn hạt bí rất chướng tai gai mắt có được không!
Hà Uyển Tinh nhìn thấy bộ dáng của bọn họ, trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Khương Hành với lấy hai cái mũ rơm ở bên cạnh, một cái trong đó thuận tay đặt lên đỉnh đầu Lý Quân, còn một cái là tự mình đội vào, còn ba người khác, không có cái đãi ngộ này.
Lâm Lập Thư và Hà Uyển Tinh yên lặng gỡ xuống cái mũ từ trên giá treo đội lên đầu mình, như vậy phong cách của mọi người đều thống nhất, giống như người nhà nông.
Lương Chỉ Duyên cắn cắn môi, cũng cầm mũ, còn tự an ủi mình, cho dù có đội loại mũ rơm xấu xí này cũng không che giấu được tiên khí của ta!
Vừa lúc Lâm Lập Thư nhìn lại, ha ha cười nói: "Chỉ Duyên, chị giống như em gái hái chè ở vườn chè ấy!"
Lương Chỉ Duyên tức giận đến mức muốn giết chết tên ngu ngốc không có EQ này!
Khương Hành và Lý Quân đi ở đằng trước làm bộ không nghe thấy.
Bọn họ tới đây ở lâu như vậy cũng chưa tới chào hỏi với nhà bên cạnh, Lý Quân vẫn luôn cho rằng bên cạnh không có ai ở, không nghĩ tới cư nhiên vẫn còn có người, nghĩ tới Hà Uyển Tinh và bà cụ hàng xóm ngẫu nhiên gặp được hẳn là có công lao của tổ tiết mục.
Bà cụ họ Trình, sống một mình, 70 tuổi hạc, bạn già hai năm trước đã rời đi nhân thế, con trai con gái đều trong trong thành phố, cuối tuần sẽ thay phiên nhau về giúp mẹ làm chút việc chân tay, trong thôn cũng có nhiều chiếu cố đối với một người già sống một mình, cũng không cần người khác thương hại, tổ tiết mục cũng không định làm một đoạn giới thiệu thân thế bi thảm gì đó trong chương trình.
Khi nhìn thấy bà cụ Trình, phát hiện tay bà đúng là có chút không tiện, trên cổ tay của hai tay đều dán thuốc dán, Lý Quân đoán có lẽ là bị phong thấp, nam thị có thời tiết ẩm ướt, đại đa số người già đều sẽ mắc phải loại bệnh này.
Bà cụ Trình rất hào phóng với bọn họ, tính tình cũng tốt, trước kia có đi học, biết chữ, tiếng phổ thông cũng nói từng chữ rõ ràng, hoàn toàn không giống như một bà cụ 70 tuổi hạc.
Có thể thấy được, rang hạt bí là tổ tiết mục tìm việc cho bọn họ, Lâm Lập Thư một thân sức lực, tự tin anh dũng đứng lên nếm thử đầu tiên.
Hạt bí đã được rửa sạch sẽ, để ráo nước, trộn lẫn muối tinh đặt ở dưới nắng mặt trời phơi khô, cái bọn họ cần làm là sản phẩm đã được gia công qua.
Dưới sự chỉ đạo của bà cụ Trình nỗ lực đảo đảo, Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên đều thay phiên nếm thử, đừng thấy các cô ngày thường chân yếu tay mềm, khí thế khi rang hạt bí cũng không hề thua kém Lâm Lập Thư đâu.
Có hứng thú nhất với hạt bí, Khương Hành xung phong ra trận cuối cùng, Lý Quân đứng ở bên cạnh giúp bọn họ trông lửa, để lửa trong bếp luôn thích hợp. Đối với đám người không quen làm này, không có Lý Quân ở bên cạnh nhìn lửa, hạt bí có tốt đến đâu cũng có thể bị bọn họ hủy diệt hết.
Bắt đầu rang là lửa phải lớn, tận đến khi hạt bí phát ra tiếng lách tác, lại chỉnh thành lửa nhỏ rang rang, khi hạt bị ngả vàng là có thể bắc xuống.
Hạt bí vừa rang chín còn phải để nguội mới có thể cho vào vật chứa, nói rang hạt bí là một công việc thô ráp cũng được, nói là tinh tế cũng đúng, phải xem người ở bên cạnh giúp đỡ là ai.
Bà cụ Trình kiểm tra hạt bí họ rang, bề ngoài cũng không kém với tự tay bà rang là mấy, cười ha hả mà nói đưa cho bọn họ một nửa, mang về khách sạn, khi không việc gì thì lôi ra cắn, vốn dĩ bà cũng là rang để cho cháu trai cháu gái làm đồ ăn vặt, nhưng hiện tại bọn nhỏ đều không ở đây, liền đưa cho bọn họ.
Khương Hành đại diện khách sạn nhận lấy một nửa hạt bí bà cụ cho, chủ yếu là Vương đạo diễn lặng lẽ nói qua với hắn những hạt bí này đều là tổ tiết mục bỏ tiền ra mua, cần phải lấy, bằng không tổ tiết mục bọn họ thiệt lớn.
Làm xong hoạt động công ích giả dối, Lý Quân ngồi ở trên ghế băng nhỏ nhà bà cụ Trình, cầm quạt hương bồ quạt mát, Khương Hành ngồi bên cạnh anh cọ tí gió, còn nhắc nhở Lý Quân: "Quạt mạnh một chút, mạnh một chút."
Lý Quân cho hắn một cái mặt lạnh, Khương Hành đành phải đoạt lấy cây quạt từ tay anh, đổi đổi góc ngồi, quạt càng mạnh hơn, hai người đều mát mẻ.
Bà cụ Trình nhìn bọn họ, giống như nói đùa nói: "Hai đứa thật là càng nhìn càng có tướng phu thê, ha ha ha ha ha!"
Khóe miệng Lý Quân không kìm nén được hơi hơi nhếch lên, nghiêng đầu nhìn về phía Khương Hành nói: "Vậy em cố gắng tìm cái ngày lành tháng tốt cưới Khương lão sư về nhà đi."
Ba vị khác cho rằng bọn họ đang nói đùa với bà cụ Trình, cũng rút rít lên tiếng, hiến mưu kế cho cái đám cưới này.
Hà Uyển Tinh phản ứng nhanh nhất: "Vậy em chắc chắn phải làm phù dâu!"
Lương Chỉ Duyên cắn răng tiếp lời ngay sau đó: "Em cũng làm phù dâu cho Khương lão sư." Cô càng muốn là cô dâu cơ, nói đùa cũng được!
Lâm Lập Thư lâm vào trạng thái mê mang: "Nếu không tôi cướp dâu?"
Khương Hành vẻ mặt rối rắm nhìn Lý Quân: "......" Ai, ai cưới ai còn không chắc đâu! Không đúng, không đúng, diễn hơi sâu rồi đấy!
Đây là từ ngữ hình dung tốt nhất tâm tình của Khương Hành lúc này.
Cơm trưa hôm nay của bọn họ có khoai tây thái sợi mà Khương Hành thích nhất, còn có thịt xào ớt xanh, rau hẹ xào trứng, bầu xào thịt, đậu đũa xào thịt, lại thêm một bát canh mướp, năm món ăn một món canh, mỗi một món đều dựa theo đĩa để thịnh lượng, bao gồm cả Trương Tuyết Mai là đủ phân lượng của 6 người, đây là lần thứ hai bọn họ tự giác ăn sạch đĩa, đều không cần tập thể hành động.
Đúng là sơn trân hải vị gì cũng không sánh bằng đồ ăn có hương vị quê nhà, Lý Quân nhìn thì bình thản, nhưng mỗi một món ăn đều khiến người dư vị vô cùng, ngay cả nhân viên tổ tiết mục cũng thèm không chịu được, trợ lý đạo diễn thừa dịp nghỉ trưa còn lặng lẽ hỏi Lý Quân có thể để mọi người cùng nhau hưởng mỹ thực hay không. "Mọi người" ở đây là bao gồm cả nhân viên tổ tiết mục, Lý Quân nói phải xem đạo diễn sắp xếp như thế nào, thích hợp nhất không gì bằng....
Khương Hành vẫn luôn vểnh tai chỉ kém ưỡn cái bụng nằm liệt trên sô pha hỏi: "Không gì bằng cái gì"
Lý Quân nghe hắn hỏi như vậy trực tiếp liền im miệng, nghĩ thầm vẫn là để lại chút hồi hộp mới tốt, muốn nắm được Khương Hành cũng không khó như vậy.
Trợ lý đạo diễn: "...." nói nốt đi chứ!
Lý Quân đẩy lý do cho Khương Hành: "Khương lão sư vừa gián đoạn, tôi quên rồi."
Trợ lý đạo diễn: "...."
Khương Hành khó chịu nói: "Cậu là não cá vàng còn trách tôi."
Lý Quân vô tội nhìn hắn: "Tôi thật đúng là não cá vàng."
Khương Hành cảm thấy Lý Quân cố ý không nhớ rõ, đối diện với đối phương hình như mình cũng không dỗi được, phải chịu thiệt, càng thảm hại hơn chính là, hắn cảm thấy Lý Quân tựa hồ đang ám chỉ chuyện mình mất trí nhớ.
Trợ lý đạo diễn nhìn bộ dạng hai người bọn họ mắt đi mày lại, nghĩ thầm: Tôi đột nhiên cảm thấy mình nên đổi tên thành "Dư Thừa".
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Trương Tuyết Mai liền cùng bọn họ tạm biệt, mọi người chụp một bức ảnh chung với cô, cô gái nhỏ vừa thành thật vừa đáng yêu, nói mình rất thích Lý Quân, một hai phải đứng chung với anh để chụp ảnh.
Cánh tay Lý Quân bị nắm chặt muốn chết, bởi vì Trương Tuyết Mai khá mập, anh cảm thấy có chút xấu hổ, liền nói đùa: "Tuyết Mai, cánh tay cho người yêu ôm này của anh đều bị em ôm, về sau người ta sẽ ghen."
Trương Tuyết Mai "bẽn lẽn" mà cười: "Ha ha ha ha ha!"
Khương Hành ở bên cạnh chỉ cảm thấy Lý Quân rất biết tán gái, giống một người đàn ông trăng hoa, nhưng không liên quan gì tới hắn, chỉ là có một chút khó chịu mà thôi.
Suy xét tới lúc này là thời gian nhóm khách mời nghỉ ngơi, Trương Tuyết Mai rời đi bằng xe của tổ tiết mục, tổ tiết mục cũng là bị Lâm Lập Thư lừa, ngay từ đầu bọn họ còn tính toán có ba người đàn ông biết lái xe, có thể thay phiên nhau tiếp xúc với khách nhân, ai biết thực tế chứng minh, chỉ có bằng lái của Khương Hành và Lý Quân mới không phải để trưng cho đẹp.
Tiễn Trương Tuyết Mai đi, mọi người bận rộn cả một buổi sáng bắt đầu nghĩ nên dùng thời gian nghỉ ngơi của mình như thế nào, mấy ngày trôi qua, bọn họ cũng bắt đầu thích ứng với tiết tấu của chương trình, cái mà chương trình thể hiện đơn giản là cuộc sống bình phàm của khách sạn, cho người xem biết kinh doanh một cái khách sạn như thế nào, ở trong một khách sạn mà bọn họ ở, chủ và nhân viên có trạng thái như thế nào.
Khương Hành ăn uống no đủ, bắt đầu mệt rã rời, hắn quyết đoán về phòng nghỉ ngơi, chân chính muốn bận tâm cũng không nhiều, phần lớn phân đoạn đều là tổ tiết mục đã đặt ra từ trước.
Cũng không phải mọi người vừa tới giờ nghỉ mọi người đều đi nghỉ ngơi, Lâm Lập Thư có chút hoạt bát quá mức, ở trong phòng ôm ghi-ta ca hát, còn nói với Lý Quân hắn biết soạn nhạc, cảm thấy con người Lý Quân tốt, lại đánh một khúc cho Lý Quân nghe, càng muốn mạng chính là hát xong còn muốn Lý Quân cho hắn lời bình.
Buổi sáng Lý Quân đã bị Lâm Lập Thư ồn ào đến đau đầu, anh có chút muốn gõ đầu hắn một cái, anh thực sự là buồn ngủ muốn chết.
"Anh Quân, bài hát này của em thế nào?"
Lý Quân bị hắn hát ồn ào đến đầu choáng mắt hoa, lỗ tai còn vang lên ong ong, tinh thần cũng không quá tập trung.
Anh hết sức mà nói: "Cũng không tệ lắm." Dưới nét mặt biểu lộ vui sướng chuẩn bị biểu diễn ca khúc thứ hai của Lâm Lập Thư, hắn nói cho đối phương: "Tôi đi ngủ một lát, buổi chiều còn phải ra ngoài tìm đá cuội."
Lâm Lập Thư có ngốc cũng biết không thể quấy rầy người khác nghỉ ngơi.
Cuối cùng có thể có hoàn cảnh tốt đẹp để nghỉ ngơi, Lý Quân rất nhanh liền ngủ rồi, làm một bữa cơm cho sáu người cũng không nhẹ nhàng.
Một giờ sau, Lý Quân rời giường rửa mặt, chỉnh trang lại một chút, lại là diễn viên khí chất hờ hững không tên tuổi.
Anh không thích làm nổi bật, cũng không muốn bị vây xem, nhưng tình thế bức bách, bất đắc dĩ, cũng may anh trời sinh màu môi đậm, không hóa trang cũng không ảnh hưởng gì, ngay cả chuyên viên trang điểm cũng chỉ đơn giản trang điểm nhẹ, khiến anh thoạt nhìn càng tinh thần mà thôi.
Lý Quân đối với gương trong phòng tắm nhếch môi lên một cái, lộ ra một nụ cười mang tính nghề nghiệp hoàn toàn không có độ ấm, thu lại nụ cười, vẫn là một tiểu diễn viên tuyến 18 nhẹ nhàng.
Vỗ vỗ gương mặt, Lý Quân thu thập xong giường đệm mới ra ngoài, Lâm Lập Thư không chịu ngồi yên cũng đã ra ngoài trước.
Ra cửa còn nghe thấy tiếng ghita đứt quãng, nghe có vài phần tịch mịch, có lẽ mọi người đều không quá muốn nghe, ca từ bài hát của Lâm Lập Thư rất vô nghĩa, nói trắng ra là nông cạn, không có nội hàm gì, Lý Quân khen hắn là xuất phát từ lễ nghĩa mà thôi.
Chỗ ngồi ở quầy tiếp tân trong đại sảnh đã có người ngồi, hôm nay nhân viên trực điện thoại là Hà Uyển Tinh.
Hai giờ chiều ánh nắng mặt trời khiến người chói mắt, lúc này ra ngoài có thể khiến người nóng chết.
Hà Uyển Tinh vẫy vẫy tay với Lý Quân: "Anh Quân, tới tới tới."
Lý Quân đi về phía cô: "Gì thế?"
Hà Uyển Tinh chỉ chỉ túi hạt bí trước mặt cô nói: "Em ngủ trưa dậy sớm, dạo một vòng ở bên cạnh, có một bà cụ tặng em một túi nhỏ hạt bí, bà ấy tự rang, rất thơm, anh nếm thử."
Là một cô gái biết chia sẻ, so với "Ca thần" giả vờ cô đơn Lâm Lập Thư chân thật hơn nhiều.
Lý Quân không có lý nào từ chối, nhặt một hạt bí lên nói: "Đúng là rất thơm."
Hà Uyển Tinh ngồi dịch sang bên cạnh, nhường chỗ cho Lý Quân: "Anh biết rang như thế nào không?"
Lý Quân khiêm tốn nói: "Có, biết một chút." Mỗi lần nhìn thấy Khương Hành cắn hạt dưa vứt vỏ đầy đất, anh có ý kiến rất lớn đối với loại thực vật hạt dưa này.
Hà Uyển Tinh chớp chớp mắt với anh: "Anh Quân, anh có thể dạy em không?"
Lý Quân tiếc nuối nói: "Nhưng chúng ta không có hạt bí." Anh cảm thấy Hà Uyển Tinh sẽ không đơn giản buông tha cho anh như vậy.
Quả nhiên, Hà Uyển Tinh thần thần bí bí nói: "Bà cụ nhà bên cạnh có rất nhiều hạt bí, em thấy tay chân bà anh không được nhanh nhẹn, nghĩ nghĩ hay là chúng ta qua giúp bà ấy."
Hạt bí có tác dụng giết ký sinh trùng, ăn vào có lợi cho thân thể.
Rang bí đỏ giống như rang đậu đỗ, người không biết rang sẽ dễ làm hạt bí bị cháy, bằng không Hà Uyển Tinh lúc này cũng đã tự mình rang giúp bà cụ hàng xóm rồi, khéo khi lại còn được khen là một người kính già yêu trẻ ấy chứ, cớ sao mà không làm.
"Anh cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng buổi chiều không phải còn có một vị khách sẽ tới sao, còn phải hỏi ông chủ có đồng ý cho chúng ta ra ngoài hay không đã." Lý Quân cũng không quá muốn làm người tốt, bởi vì người xuất lực làm việc chính là anh.
Tâm tư Hà Uyển Tinh không đáng yêu như vẻ bề ngoài của cô, nhìn thì ngây thơ, nhưng kỳ thực trong lòng đã có kế hoạch, am hiểu lợi dụng vẻ bề ngoài của mình mê hoặc người khác. Rang hạt bí nhìn thì như hoạt động công ích, giúp bà cụ một việc lớn, nhưng làm việc lại là Lý Quân, mà Hà Uyển Tinh chỉ là động mồm mép, người được tiếng thơm lại là cô.
Lý Quân cũng không phải người lỗ mãng, trời nóng như vậy, rang hạt bí một giây liền khiến mình nóng chết, quan trọng là anh tham gia chương trình không phải vì muốn nổi tiếng, có bắt được nhiều tài nguyên hay không cũng chỉ là thứ yếu, chủ yếu chính là người nào đó.
Đang nói chuyện, người nào đó liền mang theo bộ dáng lười nhác vừa tỉnh ngủ xuất hiện ở đại sảnh, nếu có fan si mê sắc đẹp của Khương Hành ở đây, có lẽ sẽ nhào lên hôn hai cái, thật sự rất có tính dụ hoặc, đàn ông vừa tỉnh ngủ gợi cảm mê người, ngay cả giọng nói cũng có thể khiến trái tim người ta run rẩy.
Tầm mắt Khương Hành dừng ở hai cái đầu đang sát gần nhau của Lý Quân và Hà Uyển Tinh, thần sắc lười biếng lập tức tiêu tán.
"Hai ngươi đang nói chuyện gì thế?"
Hà Uyển Tinh đang đặt bẫy Lý Quân, kết quả đối phương cũng không nhảy vào bẫy, nhưng cô cũng không có lựa chọn nào khác, tìm Lương Chỉ Duyên và Lâm Lập Thư đều không đáng tin cậy, một người thích chưng diện nghĩ mọi cách để lười biếng, một người trầm mê giả vờ đẹp trai chỉ số thông minh ngẫu nhiên là số âm, tìm Khương Hành à, lão đại một là mười ngón tay không dính nước mùa xuân, hai là cô cũng không dám, cũng chỉ có thể tìm toàn năng còn dễ nói chuyện Lý Quân, nhưng mà, cô nghĩ thì hay đấy, tính cách Lý Quân thì tốt, nhưng anh cũng không có ôn hòa như vẻ bề ngoài, là một người biết cách từ chối, cũng không phải người cái gì cũng nhận.
Khương Hành vừa lúc xuất hiện, Lý Quân liền thuận thế nói ra việc mà hai người bọn họ đang thảo luận, Khương Hành đột nhiên thấy nhẹ nhàng trong lòng, thì ra là giúp bà cụ hàng xóm làm việc nha, dù sao bọn họ buổi chiều tạm thời cũng chỉ tiếp đón một vị khách, rồi đến bờ sông nhặt đá cuội, không có việc gì khác, làm chút công ích cũng tốt.
Khương Hành nói: "Vậy mọi người cùng đi đi, người nhiều sức lớn, tốc độ làm việc cũng nhanh."
Muốn cho Lý Quân xuất lực, sau đó độc chiếm công lao Hà Uyển Tinh: "......"
Lý Quân khẽ cười ra tiếng, Khương Hành thật đúng là không hiểu biết con gái nhà người ta, nếu cô không gióng trống khua chiêng nói cho mọi người, đã nói lên cô muốn tự mình đơn độc hành động, nào ngờ Lý Quân cũng không phải đèn cạn dầu, mà Khương Hành căn bản không thèm tự hỏi sâu xa, Hà Uyển Tinh chỉ có thể lộ ra nụ cười thật cao hứng với Khương Hành, còn phải khen hắn hai câu.
"Ông chủ sáng suốt, vẫn là anh suy nghĩ chu đáo."
Khương Hành không nhận lấy lời nịnh hót của cô, thật sự là nghe quá nhiều, không muốn đáp lại, Khương lão sư luôn luôn có kiêu ngạo của bản thân.
Trong lòng Lý Quân sáng như gương, nhưng lại không thể nói được điều gì vì đang ở trước máy quay.
Khương Hành gọi tới Lâm Lập Thư và Lương Chỉ Duyên, tập hợp ở đại sảnh, sau đó thương lượng với bọn họ về việc đi tới nhà bà cụ bên cạnh hỗ trợ.
Lâm Lập Thư nghiêm túc giả khốc thu hồi cái đàn ghita bảo bối của mình, sự tịch mịch của hắn không người hiểu, nghĩ thầm mấy người kia thật không biết phẩm vị, hắn đã từng tham gia chương trình tuyển chọn thần tượng, biết hát, biết soạn nhạc, có nhịp điệu thiên tài của bản thân!
Lương Chỉ Duyên thì nghĩ thầm buổi chiều không có an bài gì khác, ở trong phòng ăn mặc đến là đẹp, trang điểm theo kiểu thời thượng, giống như một con bươm bướm đang bay đón gió, mang theo mùi nước hoa nồng đậm xuất trận.
Nghe thấy có hoạt động sang nhà bà cụ hàng xóm rang hạt bí, đầu tiên là sửng sốt: "Rang hạt bí, đó là cái gì?" Tôi trang điểm tiên khí bồng bềnh như vậy lại gọi tôi đi rang hạt bí giúp cho người ta? Ăn hạt bí rất chướng tai gai mắt có được không!
Hà Uyển Tinh nhìn thấy bộ dáng của bọn họ, trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Khương Hành với lấy hai cái mũ rơm ở bên cạnh, một cái trong đó thuận tay đặt lên đỉnh đầu Lý Quân, còn một cái là tự mình đội vào, còn ba người khác, không có cái đãi ngộ này.
Lâm Lập Thư và Hà Uyển Tinh yên lặng gỡ xuống cái mũ từ trên giá treo đội lên đầu mình, như vậy phong cách của mọi người đều thống nhất, giống như người nhà nông.
Lương Chỉ Duyên cắn cắn môi, cũng cầm mũ, còn tự an ủi mình, cho dù có đội loại mũ rơm xấu xí này cũng không che giấu được tiên khí của ta!
Vừa lúc Lâm Lập Thư nhìn lại, ha ha cười nói: "Chỉ Duyên, chị giống như em gái hái chè ở vườn chè ấy!"
Lương Chỉ Duyên tức giận đến mức muốn giết chết tên ngu ngốc không có EQ này!
Khương Hành và Lý Quân đi ở đằng trước làm bộ không nghe thấy.
Bọn họ tới đây ở lâu như vậy cũng chưa tới chào hỏi với nhà bên cạnh, Lý Quân vẫn luôn cho rằng bên cạnh không có ai ở, không nghĩ tới cư nhiên vẫn còn có người, nghĩ tới Hà Uyển Tinh và bà cụ hàng xóm ngẫu nhiên gặp được hẳn là có công lao của tổ tiết mục.
Bà cụ họ Trình, sống một mình, 70 tuổi hạc, bạn già hai năm trước đã rời đi nhân thế, con trai con gái đều trong trong thành phố, cuối tuần sẽ thay phiên nhau về giúp mẹ làm chút việc chân tay, trong thôn cũng có nhiều chiếu cố đối với một người già sống một mình, cũng không cần người khác thương hại, tổ tiết mục cũng không định làm một đoạn giới thiệu thân thế bi thảm gì đó trong chương trình.
Khi nhìn thấy bà cụ Trình, phát hiện tay bà đúng là có chút không tiện, trên cổ tay của hai tay đều dán thuốc dán, Lý Quân đoán có lẽ là bị phong thấp, nam thị có thời tiết ẩm ướt, đại đa số người già đều sẽ mắc phải loại bệnh này.
Bà cụ Trình rất hào phóng với bọn họ, tính tình cũng tốt, trước kia có đi học, biết chữ, tiếng phổ thông cũng nói từng chữ rõ ràng, hoàn toàn không giống như một bà cụ 70 tuổi hạc.
Có thể thấy được, rang hạt bí là tổ tiết mục tìm việc cho bọn họ, Lâm Lập Thư một thân sức lực, tự tin anh dũng đứng lên nếm thử đầu tiên.
Hạt bí đã được rửa sạch sẽ, để ráo nước, trộn lẫn muối tinh đặt ở dưới nắng mặt trời phơi khô, cái bọn họ cần làm là sản phẩm đã được gia công qua.
Dưới sự chỉ đạo của bà cụ Trình nỗ lực đảo đảo, Hà Uyển Tinh và Lương Chỉ Duyên đều thay phiên nếm thử, đừng thấy các cô ngày thường chân yếu tay mềm, khí thế khi rang hạt bí cũng không hề thua kém Lâm Lập Thư đâu.
Có hứng thú nhất với hạt bí, Khương Hành xung phong ra trận cuối cùng, Lý Quân đứng ở bên cạnh giúp bọn họ trông lửa, để lửa trong bếp luôn thích hợp. Đối với đám người không quen làm này, không có Lý Quân ở bên cạnh nhìn lửa, hạt bí có tốt đến đâu cũng có thể bị bọn họ hủy diệt hết.
Bắt đầu rang là lửa phải lớn, tận đến khi hạt bí phát ra tiếng lách tác, lại chỉnh thành lửa nhỏ rang rang, khi hạt bị ngả vàng là có thể bắc xuống.
Hạt bí vừa rang chín còn phải để nguội mới có thể cho vào vật chứa, nói rang hạt bí là một công việc thô ráp cũng được, nói là tinh tế cũng đúng, phải xem người ở bên cạnh giúp đỡ là ai.
Bà cụ Trình kiểm tra hạt bí họ rang, bề ngoài cũng không kém với tự tay bà rang là mấy, cười ha hả mà nói đưa cho bọn họ một nửa, mang về khách sạn, khi không việc gì thì lôi ra cắn, vốn dĩ bà cũng là rang để cho cháu trai cháu gái làm đồ ăn vặt, nhưng hiện tại bọn nhỏ đều không ở đây, liền đưa cho bọn họ.
Khương Hành đại diện khách sạn nhận lấy một nửa hạt bí bà cụ cho, chủ yếu là Vương đạo diễn lặng lẽ nói qua với hắn những hạt bí này đều là tổ tiết mục bỏ tiền ra mua, cần phải lấy, bằng không tổ tiết mục bọn họ thiệt lớn.
Làm xong hoạt động công ích giả dối, Lý Quân ngồi ở trên ghế băng nhỏ nhà bà cụ Trình, cầm quạt hương bồ quạt mát, Khương Hành ngồi bên cạnh anh cọ tí gió, còn nhắc nhở Lý Quân: "Quạt mạnh một chút, mạnh một chút."
Lý Quân cho hắn một cái mặt lạnh, Khương Hành đành phải đoạt lấy cây quạt từ tay anh, đổi đổi góc ngồi, quạt càng mạnh hơn, hai người đều mát mẻ.
Bà cụ Trình nhìn bọn họ, giống như nói đùa nói: "Hai đứa thật là càng nhìn càng có tướng phu thê, ha ha ha ha ha!"
Khóe miệng Lý Quân không kìm nén được hơi hơi nhếch lên, nghiêng đầu nhìn về phía Khương Hành nói: "Vậy em cố gắng tìm cái ngày lành tháng tốt cưới Khương lão sư về nhà đi."
Ba vị khác cho rằng bọn họ đang nói đùa với bà cụ Trình, cũng rút rít lên tiếng, hiến mưu kế cho cái đám cưới này.
Hà Uyển Tinh phản ứng nhanh nhất: "Vậy em chắc chắn phải làm phù dâu!"
Lương Chỉ Duyên cắn răng tiếp lời ngay sau đó: "Em cũng làm phù dâu cho Khương lão sư." Cô càng muốn là cô dâu cơ, nói đùa cũng được!
Lâm Lập Thư lâm vào trạng thái mê mang: "Nếu không tôi cướp dâu?"
Khương Hành vẻ mặt rối rắm nhìn Lý Quân: "......" Ai, ai cưới ai còn không chắc đâu! Không đúng, không đúng, diễn hơi sâu rồi đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.