Chương 119
Tang Tâm Bệnh Cuồng Đích Qua Bì
16/09/2020
Lúc Hạ Đình Vãn đang lo lắng chờ đợi Tô Ngôn trả lời thì Kỷ Triển gọi điện thoại tới, giọng nghe rất yếu ớt.
Sau khi hỏi thăm, Hạ Đình Vãn mới biết được mấy đêm nay Kỷ Triển phải thức trắng để sắp xếp thiết kế sân khấu chi tiết cho buổi concert, đến hôm qua lại vào bệnh viện truyền nước nên chưa kịp trả lời tin nhắn của y.
“Sao vậy, có chuyện gì à?” Bên kia điện thoại, Kỷ Triển mệt mỏi khịt mũi một cái.
“Là chuyện liên quan đến video ngoài lề của “Trên đường”.” Vừa mới mở miệng Hạ Đình Vãn không khỏi chần chừ một chút, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng tiếp tục nói: “Kỷ Triển, thật ra tôi có chút chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ.”
“Anh nói đi.”
“Thật ra những thứ liên quan đến video ngoài lề tổ chương trình đăng lên đều là cắt ghép và bẻ cong sự thật. Ekip của tôi bên này trên cơ bản đã chuẩn bị tài liệu kỹ càng, phần đệm cũng đã xong, dự định hai ngày nữa sẽ dùng tài khoản cá nhân của người mê phim kỳ cựu để đăng bài so sánh cảnh tôi khóc khi nhắc đến Tô Ngôn trong video ngoài lề kia và đoạn cắt của “Lời cá voi”, sau đó lại tiến thêm một bước khai thông dư luận.”
“Bên anh định đối đầu trực diện với tổ chương trình à?” Kỷ Triển hỏi thẳng: “Anh cần tôi đăng bài tỏ thái độ giúp anh hả?”
“Ừ,” Hạ Đình Vãn nói: “Tôi….”
Y dừng một chút mới hơi chần chừ nói tiếp: “Kỷ Triển, nói những chuyện này với cậu khiến tôi rất xấu hổ, nếu cậu không tiện…”
Hạ Đình Vãn không biết nên tiếp tục thế nào, rốt cuộc y vẫn không hiểu việc nhờ vả thế này.
Những năm trước, y không cần phải dựa dẫm vào giao thiệp trong giới để giải quyết chuyện gì cả. Sự tùy hứng và phản nghịch của y cũng mang theo cảm giác linh hoạt không giống người thường. Y không dùng hữu nghị để trao đổi những thứ này, kết giao với ai cũng toàn bằng hứng thú cá nhân.
Mặc dù trên bản chất mối quan hệ với Kỷ Triển là đơn thuần, nhưng khi rơi vào hoàn cảnh bây giờ, y vẫn cảm thấy luống cuống.
Hạ Đình Vãn biết yêu cầu này rất khó xử với Kỷ Triển, nên ngay cả việc mở miệng nhờ vả y cũng thấy khó chịu.
“Ừm.” Kỷ Triển lên tiếng, nhưng sau đó lại im lặng thật lâu, lâu đến nỗi Hạ Đình Vãn cảm thấy khá lúng túng. Bỗng giọng nói trầm thấp của cậu lại vang lên lần nữa: “Đình Vãn, giữa tôi và anh… Có thể nói thẳng bất cứ chuyện gì đúng không?”
“Có thể.” Yết hầu Hạ Đình Vãn hơi khô khốc, hoặc nói đúng hơn là Kỷ Triển khiến y phải căng thẳng.
“Công khai đối nghịch với chương trình mình đang quay thực sự không hề có lợi với tôi, e rằng ekip của tôi cũng sẽ không đồng ý. Mà buổi concert của tôi sẽ bắt đầu vào đêm Giáng sinh ngày kia, nếu lên tiếng trong lúc mấu chốt này, một khi hướng gió không tốt có lẽ sẽ quấy nhiễu đến buổi biểu diễn. Tôi không biết anh dám có thể xoay chuyển dư luận được bao nhiêu phần, nhưng việc tỏ thái độ có lẽ sẽ khiến một bộ phận người qua đường có ác cảm, từ đó ảnh hưởng rất lớn đến tôi.”
“Đình Vãn, tình bạn của tôi với anh là việc tư, còn trên công việc, tôi vẫn muốn chịu trách nhiệm hết khả năng với âm nhạc, và với ekip của mình. Anh có thể hiểu được suy nghĩ của tôi không?”
“Tôi hiểu được.” Hạ Đình Vãn nghiêm túc gật đầu: “Thật đấy.”
Trong giới này, không ai có thể tránh được việc cân nhắc lợi ích, dù là tình bạn của hai người trưởng thành đi chăng nữa.
Giống như y vì lợi ích của mình mà đi nhờ Kỷ Triển giúp đỡ, cậu cũng cân nhắc và đắn đo vì lợi ích của bản thân. Y không thể yêu cầu Kỷ Triển đi khiêu chiến để rồi hi sinh sự nghiệp âm nhạc của chính mình vì một người bạn mới quen mấy tháng.
Mặc dù hơi mất mát, nhưng Hạ Đình Vãn lại cảm thấy nhẹ nhõm, có thứ gì đó đã không còn đè nặng nơi ngực nữa.
“Cảm ơn anh nhé Đình Vãn.”
Kỷ Triển ngừng lại hồi lâu, trong giọng nói của cậu bỗng có một tia rầu rĩ hiếm thấy: “Thật ra tôi biết anh sẽ hiểu tôi, cũng không lo anh sẽ trách tôi. Nhưng mà tôi vẫn do dự không biết làm sao cả. Từ trước đến giờ tính tôi rất ít khi thế này. Có lẽ là vì tôi hoàn toàn biết được chân tướng, biết anh bị bôi nhọ, mà tôi không muốn mình giả vờ không thấy, nhưng…”
Nói đến đây Kỷ Triển ngừng lại. Cậu thấp giọng thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói: “Anh là bạn tôi, là người bạn tốt mà lòng tôi muốn kết giao cả đời. Tôi rất quan tâm đến anh, Hạ Đình Vãn à.”
“Nhưng mà tôi cũng quan tâm đến buổi concert. Nó đã được chuẩn bị hơn hai năm, tôi rất sợ sẽ xảy ra sự cố gì. Đây là buổi concert đầu tiên của tôi, nó có ý nghĩa rất quan trọng. Tôi, haizzz….”
Kỷ Triển lại thở dài, sau đó bình tĩnh nói: “Để tôi ngẫm lại chút nữa, mà đừng tính phần của tôi vào kế hoạch. Bên các anh muốn làm thế nào, thao tác ra sao thì cứ làm đi, tôi nghĩ kỹ sẽ ra quyết định.”
Cậu dừng một chút, thấp giọng nói: “Đình Vãn, anh có đến buổi concert của tôi không?”
“Sau buổi biểu diễn của cậu là ngày tôi phải casting, thời gian thật sự quá gấp gáp. Lần này không đi được, nhưng lần sau nhất định tôi sẽ đến ủng hộ, thật đấy.”
Hạ Đình Vãn nhẹ giọng nói: “Kỷ Triển à, thật ra không cần quá rầu rĩ xoắn xuýt đâu. Cậu quyết định thế nào tôi cũng hiểu cả mà. Chúng ta là bạn bè, tôi cũng quan tâm đến cậu, đừng khó xử.”
Kỷ Triển cuối cùng vẫn là Kỷ Triển đó, so với đại đa số người trong giới này, cậu ấy là một người chưa từng dối trá, hoàn toàn rất hiếm thấy.
Cậu tuyệt đối không cố vòng vo về việc mình để ý đến lợi ích và sự nghiệp. Cậu quan tâm đến cái gì, đang xoắn xuýt vì cái gì đều thẳng thắn nói ra, chẳng hề có ý che giấu.
Những vùng vẫy đấu tranh và mâu thuẫn của Kỷ Triển đều rất trung thực, đó chính là dáng vẻ chân thật nhất của một con người.
Trong giây phút cúp máy, nội tâm Hạ Đình Vãn như trút được một gánh nặng không tên.
Y đột nhiên nhớ lại tình bạn mấy năm về trước với Hình Nhạc. Thuở niên thiếu, y luôn luôn nghĩ tình cảm là thứ thuần túy đến mức cực đoan. Nên khi chỉ cần có thứ gì đó lẫn lộn vào, y sẽ cảm thấy qua lại với nhau cũng lúng túng, thậm chí là ghét bỏ lẫn nhau.
Nhưng cho đến hôm nay, y mới lảo đảo bước ra khỏi một loạt chuyện, dần dần cảm nhận được những mâu thuẫn và khó khăn của một người trưởng thành.
Mỗi một quyết định trên đời này đều chẳng hề đơn giản.
Mỗi người đều phải từ bỏ một vài thứ để đạt được những thứ khác.
Mãi cho đến khi thật sự đồng ý đối mặt với nhân tính phức tạp, y mới bắt đầu cảm thấy thoải mái với rất nhiều chuyện.
Hạ Đình Vãn nói quyết định của Kỷ Triển cho Chu Ngưỡng biết. Hắn cũng bày tỏ mình hiểu được, kế hoạch vẫn tiến hành như thường lệ.
Thật ra với việc phản công dư luận về show thực tế kia, tâm trạng của Hạ Đình Vãn đã rất bình thản. Có lẽ là bởi vì lúc này cuộc sống của y thực sự có quá nhiều điều quan trọng chưa xác định được, cũng càng quan trọng hơn.
Nhưng y hoàn toàn không ngờ được rằng còn chưa đợi được hồi âm của Tô Ngôn, chuyển biến lại đột ngột xảy ra.
…….
Đêm khuya hai hôm sau, dì Dung đột nhiên chạy lên lầu ba gọi Hạ Đình Vãn dậy.
Vẻ mặt dì Dung khá lo lắng, dì gọi y đứng lên rồi khoác một chiếc áo ngoài cho y, vừa đẩy vừa thì thầm: “Hồi nãy vị Ôn tiên sinh kia đến, nói có chuyện gấp muốn tìm con, con nhanh xuống đi. Dì thấy, dì thấy e là chúng ta phải gọi bác sĩ đến.”
“Gọi bác sĩ?”
Hạ Đình Vãn chưa chìm vào giấc ngủ, nhưng vì vừa uống thuốc xong nên cũng đang nửa mê nửa tỉnh. Nghe dì Dung nói vậy y vô thức lặp lại một câu, cũng không nhận ra có gì đó không đúng, chỉ thuận theo mà xuống lầu.
Lúc đến đại sảnh, y thấy Ôn Tử Thần đang cuộn người núp một bên góc sô pha. Cậu ta nghe được tiếng bước chân bỗng ngẩng đầu lên.
Cơn buồn ngủ của Hạ Đình Vãn bay sạch, chỉ thấy gương mặt Ôn Tử Thần trắng bệch khủng khiếp, cả người cũng vô cùng chật vật. Cậu ta đang khoác trên người một chiếc áo choàng dài, nhưng bên trong lại mặc áo ngủ xốc xa xốc xếch.
Hình như Ôn Tử Thần phải chịu nỗi kinh hoàng nào đó, cả người run bần bật. Hạ Đình Vãn vừa bước lại gần hai bước đã ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng, nhưng nhất thời không rõ rốt cuộc là cái gì.
“Ôn Tử Thần? Nửa đêm bỗng nhiên cậu tới đây là có chuyện gì vậy?” Hạ Đình Vãn hơi ngơ ngác.
“Hạ Đình Vãn…. Anh cứu tôi với, mau cứu tôi, cầu xin anh…”
Ôn Tử Thần nắm chặt lấy cổ tay Hạ Đình Vãn, giọng nói nghẹn ngào vì bước đến đường cùng. Ngón tay cậu ta lạnh buốt, khiến người chạm vào sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Hạ Đình Vãn cau mày vô thức muốn gỡ tay Ôn Tử Thần ra, nhưng lúc này y chợt thấy trên cổ tay cậu ta dày đặc những vết máu bầm xanh tím đáng sợ.
Hiển nhiên là vết tích để lại sau khi bị trói chặt một thời gian dài.
Hạ Đình Vãn nắm chặt tay Ôn Tử Thần kéo lên muốn nhìn cho kỹ, nhưng cậu ta lại đột ngột phát ra một tiếng thét cực kỳ thảm thiết.
Chỉ thấy dưới ánh đèn, ngón tay cái và ngón trỏ trên tay phải của Ôn Tử Thần đang chảy máu ròng ròng. Hạ Đình Vãn nhìn kỹ lại mới rùng mình phát hiện ra — Móng tay của Ôn Tử Thần bị bong hẳn ra, bên trong là lớp thịt mềm lồi lõm, máu me be bét.
Nhất thời Hạ Đình Vãn như bị giội một chậu nước đá lên người, y tỉnh táo lại, vô thức chửi một câu: “ĐM!”
“Mau gọi bác sĩ đi.” Y không còn tâm trạng hỏi gì nữa, chỉ quay đầu lại hô một tiếng với dì Dung.
Hạ Đình Vãn vừa nói vừa cúi xuống gỡ áo khoác của Ôn Tử Thần ra. Cơ thể dưới lớp áo ngủ mỏng manh đầy những vết tích bị làm nhục, có dấu roi dày đặc máu me đầm đìa, có vết phỏng không biết bị thứ gì để lại, hai đầu v* hẳn là bị dùng kim đâm qua, vẫn còn đang chảy máu.
Hạ Đình Vãn cố ép mình phải bình tĩnh lại, y dùng tay chạm nhẹ lên trán Ôn Tử Thần.
Dù đang là đêm đông, nhưng nhiệt độ trên trán cậu ta lại nóng kinh người, hiển nhiên là đang sốt cao vì vết thương trên người bị nhiễm trùng.
“Bác sĩ sẽ tới ngay.” Dì Dung bước nhanh đến, trong tay bưng một ly nước ấm. Lúc dì muốn đưa đến lại dọa Ôn Tử Thần nhảy dựng một cái, cậu ta khàn giọng kêu lên: “Đừng mà…!”
Trong mắt Ôn Tử Thần tràn ngập sợ hãi.
Trông cậu ta yếu ớt chưa từng thấy, dường như chỉ có nắm chặt lấy Hạ Đình Vãn mới khiến cậu ta thấy an toàn một chút, ngay cả dì Dung đến gần cũng làm Ôn Tử Thần phát run.
Hạ Đình Vãn ngồi xổm xuống nhìn vào mắt Ôn Tử Thần: “Được rồi, giờ cậu đã ở Hương Sơn… Không sao nữa rồi.”
Y vừa nói vừa cầm ly nước chậm rãi đưa đến bên miệng Ôn Tử Thần.
Ôn Tử Thần chỉ run rẩy nhấp mấy giọt, vẫn nhìn chăm chú vào Hạ Đình Vãn.
Hạ Đình Vãn rất kiên nhẫn chờ Ôn Tử Thần uống nước xong mới thấp giọng nói: “Là Diệp Bỉnh Văn làm?”
Nghe được cái tên kia, bả vai Ôn Tử Thần lại không kìm được mà rùng mình run rẩy dữ dội.
“Vì sao?”
Sau khi hỏi thăm, Hạ Đình Vãn mới biết được mấy đêm nay Kỷ Triển phải thức trắng để sắp xếp thiết kế sân khấu chi tiết cho buổi concert, đến hôm qua lại vào bệnh viện truyền nước nên chưa kịp trả lời tin nhắn của y.
“Sao vậy, có chuyện gì à?” Bên kia điện thoại, Kỷ Triển mệt mỏi khịt mũi một cái.
“Là chuyện liên quan đến video ngoài lề của “Trên đường”.” Vừa mới mở miệng Hạ Đình Vãn không khỏi chần chừ một chút, nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng tiếp tục nói: “Kỷ Triển, thật ra tôi có chút chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ.”
“Anh nói đi.”
“Thật ra những thứ liên quan đến video ngoài lề tổ chương trình đăng lên đều là cắt ghép và bẻ cong sự thật. Ekip của tôi bên này trên cơ bản đã chuẩn bị tài liệu kỹ càng, phần đệm cũng đã xong, dự định hai ngày nữa sẽ dùng tài khoản cá nhân của người mê phim kỳ cựu để đăng bài so sánh cảnh tôi khóc khi nhắc đến Tô Ngôn trong video ngoài lề kia và đoạn cắt của “Lời cá voi”, sau đó lại tiến thêm một bước khai thông dư luận.”
“Bên anh định đối đầu trực diện với tổ chương trình à?” Kỷ Triển hỏi thẳng: “Anh cần tôi đăng bài tỏ thái độ giúp anh hả?”
“Ừ,” Hạ Đình Vãn nói: “Tôi….”
Y dừng một chút mới hơi chần chừ nói tiếp: “Kỷ Triển, nói những chuyện này với cậu khiến tôi rất xấu hổ, nếu cậu không tiện…”
Hạ Đình Vãn không biết nên tiếp tục thế nào, rốt cuộc y vẫn không hiểu việc nhờ vả thế này.
Những năm trước, y không cần phải dựa dẫm vào giao thiệp trong giới để giải quyết chuyện gì cả. Sự tùy hứng và phản nghịch của y cũng mang theo cảm giác linh hoạt không giống người thường. Y không dùng hữu nghị để trao đổi những thứ này, kết giao với ai cũng toàn bằng hứng thú cá nhân.
Mặc dù trên bản chất mối quan hệ với Kỷ Triển là đơn thuần, nhưng khi rơi vào hoàn cảnh bây giờ, y vẫn cảm thấy luống cuống.
Hạ Đình Vãn biết yêu cầu này rất khó xử với Kỷ Triển, nên ngay cả việc mở miệng nhờ vả y cũng thấy khó chịu.
“Ừm.” Kỷ Triển lên tiếng, nhưng sau đó lại im lặng thật lâu, lâu đến nỗi Hạ Đình Vãn cảm thấy khá lúng túng. Bỗng giọng nói trầm thấp của cậu lại vang lên lần nữa: “Đình Vãn, giữa tôi và anh… Có thể nói thẳng bất cứ chuyện gì đúng không?”
“Có thể.” Yết hầu Hạ Đình Vãn hơi khô khốc, hoặc nói đúng hơn là Kỷ Triển khiến y phải căng thẳng.
“Công khai đối nghịch với chương trình mình đang quay thực sự không hề có lợi với tôi, e rằng ekip của tôi cũng sẽ không đồng ý. Mà buổi concert của tôi sẽ bắt đầu vào đêm Giáng sinh ngày kia, nếu lên tiếng trong lúc mấu chốt này, một khi hướng gió không tốt có lẽ sẽ quấy nhiễu đến buổi biểu diễn. Tôi không biết anh dám có thể xoay chuyển dư luận được bao nhiêu phần, nhưng việc tỏ thái độ có lẽ sẽ khiến một bộ phận người qua đường có ác cảm, từ đó ảnh hưởng rất lớn đến tôi.”
“Đình Vãn, tình bạn của tôi với anh là việc tư, còn trên công việc, tôi vẫn muốn chịu trách nhiệm hết khả năng với âm nhạc, và với ekip của mình. Anh có thể hiểu được suy nghĩ của tôi không?”
“Tôi hiểu được.” Hạ Đình Vãn nghiêm túc gật đầu: “Thật đấy.”
Trong giới này, không ai có thể tránh được việc cân nhắc lợi ích, dù là tình bạn của hai người trưởng thành đi chăng nữa.
Giống như y vì lợi ích của mình mà đi nhờ Kỷ Triển giúp đỡ, cậu cũng cân nhắc và đắn đo vì lợi ích của bản thân. Y không thể yêu cầu Kỷ Triển đi khiêu chiến để rồi hi sinh sự nghiệp âm nhạc của chính mình vì một người bạn mới quen mấy tháng.
Mặc dù hơi mất mát, nhưng Hạ Đình Vãn lại cảm thấy nhẹ nhõm, có thứ gì đó đã không còn đè nặng nơi ngực nữa.
“Cảm ơn anh nhé Đình Vãn.”
Kỷ Triển ngừng lại hồi lâu, trong giọng nói của cậu bỗng có một tia rầu rĩ hiếm thấy: “Thật ra tôi biết anh sẽ hiểu tôi, cũng không lo anh sẽ trách tôi. Nhưng mà tôi vẫn do dự không biết làm sao cả. Từ trước đến giờ tính tôi rất ít khi thế này. Có lẽ là vì tôi hoàn toàn biết được chân tướng, biết anh bị bôi nhọ, mà tôi không muốn mình giả vờ không thấy, nhưng…”
Nói đến đây Kỷ Triển ngừng lại. Cậu thấp giọng thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói: “Anh là bạn tôi, là người bạn tốt mà lòng tôi muốn kết giao cả đời. Tôi rất quan tâm đến anh, Hạ Đình Vãn à.”
“Nhưng mà tôi cũng quan tâm đến buổi concert. Nó đã được chuẩn bị hơn hai năm, tôi rất sợ sẽ xảy ra sự cố gì. Đây là buổi concert đầu tiên của tôi, nó có ý nghĩa rất quan trọng. Tôi, haizzz….”
Kỷ Triển lại thở dài, sau đó bình tĩnh nói: “Để tôi ngẫm lại chút nữa, mà đừng tính phần của tôi vào kế hoạch. Bên các anh muốn làm thế nào, thao tác ra sao thì cứ làm đi, tôi nghĩ kỹ sẽ ra quyết định.”
Cậu dừng một chút, thấp giọng nói: “Đình Vãn, anh có đến buổi concert của tôi không?”
“Sau buổi biểu diễn của cậu là ngày tôi phải casting, thời gian thật sự quá gấp gáp. Lần này không đi được, nhưng lần sau nhất định tôi sẽ đến ủng hộ, thật đấy.”
Hạ Đình Vãn nhẹ giọng nói: “Kỷ Triển à, thật ra không cần quá rầu rĩ xoắn xuýt đâu. Cậu quyết định thế nào tôi cũng hiểu cả mà. Chúng ta là bạn bè, tôi cũng quan tâm đến cậu, đừng khó xử.”
Kỷ Triển cuối cùng vẫn là Kỷ Triển đó, so với đại đa số người trong giới này, cậu ấy là một người chưa từng dối trá, hoàn toàn rất hiếm thấy.
Cậu tuyệt đối không cố vòng vo về việc mình để ý đến lợi ích và sự nghiệp. Cậu quan tâm đến cái gì, đang xoắn xuýt vì cái gì đều thẳng thắn nói ra, chẳng hề có ý che giấu.
Những vùng vẫy đấu tranh và mâu thuẫn của Kỷ Triển đều rất trung thực, đó chính là dáng vẻ chân thật nhất của một con người.
Trong giây phút cúp máy, nội tâm Hạ Đình Vãn như trút được một gánh nặng không tên.
Y đột nhiên nhớ lại tình bạn mấy năm về trước với Hình Nhạc. Thuở niên thiếu, y luôn luôn nghĩ tình cảm là thứ thuần túy đến mức cực đoan. Nên khi chỉ cần có thứ gì đó lẫn lộn vào, y sẽ cảm thấy qua lại với nhau cũng lúng túng, thậm chí là ghét bỏ lẫn nhau.
Nhưng cho đến hôm nay, y mới lảo đảo bước ra khỏi một loạt chuyện, dần dần cảm nhận được những mâu thuẫn và khó khăn của một người trưởng thành.
Mỗi một quyết định trên đời này đều chẳng hề đơn giản.
Mỗi người đều phải từ bỏ một vài thứ để đạt được những thứ khác.
Mãi cho đến khi thật sự đồng ý đối mặt với nhân tính phức tạp, y mới bắt đầu cảm thấy thoải mái với rất nhiều chuyện.
Hạ Đình Vãn nói quyết định của Kỷ Triển cho Chu Ngưỡng biết. Hắn cũng bày tỏ mình hiểu được, kế hoạch vẫn tiến hành như thường lệ.
Thật ra với việc phản công dư luận về show thực tế kia, tâm trạng của Hạ Đình Vãn đã rất bình thản. Có lẽ là bởi vì lúc này cuộc sống của y thực sự có quá nhiều điều quan trọng chưa xác định được, cũng càng quan trọng hơn.
Nhưng y hoàn toàn không ngờ được rằng còn chưa đợi được hồi âm của Tô Ngôn, chuyển biến lại đột ngột xảy ra.
…….
Đêm khuya hai hôm sau, dì Dung đột nhiên chạy lên lầu ba gọi Hạ Đình Vãn dậy.
Vẻ mặt dì Dung khá lo lắng, dì gọi y đứng lên rồi khoác một chiếc áo ngoài cho y, vừa đẩy vừa thì thầm: “Hồi nãy vị Ôn tiên sinh kia đến, nói có chuyện gấp muốn tìm con, con nhanh xuống đi. Dì thấy, dì thấy e là chúng ta phải gọi bác sĩ đến.”
“Gọi bác sĩ?”
Hạ Đình Vãn chưa chìm vào giấc ngủ, nhưng vì vừa uống thuốc xong nên cũng đang nửa mê nửa tỉnh. Nghe dì Dung nói vậy y vô thức lặp lại một câu, cũng không nhận ra có gì đó không đúng, chỉ thuận theo mà xuống lầu.
Lúc đến đại sảnh, y thấy Ôn Tử Thần đang cuộn người núp một bên góc sô pha. Cậu ta nghe được tiếng bước chân bỗng ngẩng đầu lên.
Cơn buồn ngủ của Hạ Đình Vãn bay sạch, chỉ thấy gương mặt Ôn Tử Thần trắng bệch khủng khiếp, cả người cũng vô cùng chật vật. Cậu ta đang khoác trên người một chiếc áo choàng dài, nhưng bên trong lại mặc áo ngủ xốc xa xốc xếch.
Hình như Ôn Tử Thần phải chịu nỗi kinh hoàng nào đó, cả người run bần bật. Hạ Đình Vãn vừa bước lại gần hai bước đã ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng, nhưng nhất thời không rõ rốt cuộc là cái gì.
“Ôn Tử Thần? Nửa đêm bỗng nhiên cậu tới đây là có chuyện gì vậy?” Hạ Đình Vãn hơi ngơ ngác.
“Hạ Đình Vãn…. Anh cứu tôi với, mau cứu tôi, cầu xin anh…”
Ôn Tử Thần nắm chặt lấy cổ tay Hạ Đình Vãn, giọng nói nghẹn ngào vì bước đến đường cùng. Ngón tay cậu ta lạnh buốt, khiến người chạm vào sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Hạ Đình Vãn cau mày vô thức muốn gỡ tay Ôn Tử Thần ra, nhưng lúc này y chợt thấy trên cổ tay cậu ta dày đặc những vết máu bầm xanh tím đáng sợ.
Hiển nhiên là vết tích để lại sau khi bị trói chặt một thời gian dài.
Hạ Đình Vãn nắm chặt tay Ôn Tử Thần kéo lên muốn nhìn cho kỹ, nhưng cậu ta lại đột ngột phát ra một tiếng thét cực kỳ thảm thiết.
Chỉ thấy dưới ánh đèn, ngón tay cái và ngón trỏ trên tay phải của Ôn Tử Thần đang chảy máu ròng ròng. Hạ Đình Vãn nhìn kỹ lại mới rùng mình phát hiện ra — Móng tay của Ôn Tử Thần bị bong hẳn ra, bên trong là lớp thịt mềm lồi lõm, máu me be bét.
Nhất thời Hạ Đình Vãn như bị giội một chậu nước đá lên người, y tỉnh táo lại, vô thức chửi một câu: “ĐM!”
“Mau gọi bác sĩ đi.” Y không còn tâm trạng hỏi gì nữa, chỉ quay đầu lại hô một tiếng với dì Dung.
Hạ Đình Vãn vừa nói vừa cúi xuống gỡ áo khoác của Ôn Tử Thần ra. Cơ thể dưới lớp áo ngủ mỏng manh đầy những vết tích bị làm nhục, có dấu roi dày đặc máu me đầm đìa, có vết phỏng không biết bị thứ gì để lại, hai đầu v* hẳn là bị dùng kim đâm qua, vẫn còn đang chảy máu.
Hạ Đình Vãn cố ép mình phải bình tĩnh lại, y dùng tay chạm nhẹ lên trán Ôn Tử Thần.
Dù đang là đêm đông, nhưng nhiệt độ trên trán cậu ta lại nóng kinh người, hiển nhiên là đang sốt cao vì vết thương trên người bị nhiễm trùng.
“Bác sĩ sẽ tới ngay.” Dì Dung bước nhanh đến, trong tay bưng một ly nước ấm. Lúc dì muốn đưa đến lại dọa Ôn Tử Thần nhảy dựng một cái, cậu ta khàn giọng kêu lên: “Đừng mà…!”
Trong mắt Ôn Tử Thần tràn ngập sợ hãi.
Trông cậu ta yếu ớt chưa từng thấy, dường như chỉ có nắm chặt lấy Hạ Đình Vãn mới khiến cậu ta thấy an toàn một chút, ngay cả dì Dung đến gần cũng làm Ôn Tử Thần phát run.
Hạ Đình Vãn ngồi xổm xuống nhìn vào mắt Ôn Tử Thần: “Được rồi, giờ cậu đã ở Hương Sơn… Không sao nữa rồi.”
Y vừa nói vừa cầm ly nước chậm rãi đưa đến bên miệng Ôn Tử Thần.
Ôn Tử Thần chỉ run rẩy nhấp mấy giọt, vẫn nhìn chăm chú vào Hạ Đình Vãn.
Hạ Đình Vãn rất kiên nhẫn chờ Ôn Tử Thần uống nước xong mới thấp giọng nói: “Là Diệp Bỉnh Văn làm?”
Nghe được cái tên kia, bả vai Ôn Tử Thần lại không kìm được mà rùng mình run rẩy dữ dội.
“Vì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.