Chương 71
Tang Tâm Bệnh Cuồng Đích Qua Bì
16/09/2020
“Xin lỗi, xin lỗi…”
Hạ Đình Vãn run giọng, nói: “Ninh Ninh, em đã biết rồi đúng không?”
Doãn Ninh nằm nhoài trên bàn run rẩy, qua một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Tôi… Tôi hỏi anh Tử Thần, vì sao nhất định tôi cứ phải ở một chỗ với anh, là anh Tô Ngôn không cần tôi nữa ư? Anh ấy nói với tôi, vì anh đã làm sai, muốn đền bù cho tôi, muốn tôi tha thứ… Tôi, tôi biết ngay là anh. Lúc trước tôi đã từng nghĩ, vì sao trên mặt anh cũng có sẹo, hơn nữa vừa nhìn thấy tôi cũng… Cũng rất kỳ quái.”
Hạ Đình Vãn hơi thất thần, nhưng chuyện này đúng là vẫn nằm trong dự liệu.
Trong lòng y hiểu, sớm muộn gì Doãn Ninh cũng phải biết, đây là chuyện không thể nào giấu diếm. Vì thế cho đến giờ y vẫn chưa từng nghĩ cố hết sức để che giấu.
Lần thứ hai thấy Doãn Ninh y đã thất thố xin lỗi liên tục, phải nhờ Tô Ngôn kéo dậy mới gắng gượng ngăn được chính mình. Thật ra biểu hiện khi đó cũng đã đủ khiến người ta phải nảy sinh nghi ngờ.
Y không có lập trường đi trách móc bất kỳ ai, dù Ôn Tử Thần có nói cho Doãn Ninh thì về lý cũng chẳng có gì sai.
Trước đó y đã nghĩ, sau khi cứu vãn quan hệ với Doãn Ninh, y sẽ từ từ kể lại mọi chuyện thì sẽ tốt hơn. Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, làm vậy có gì khác nhau đâu, rốt cuộc y cũng là kẻ say rượu lái xe gây tai nạn, thế nên có gì mà tủi thân.
Hạ Đình Vãn cố gắng bình ổn tâm trạng của mình, y hít sâu vài hơi rồi cúi đầu nhặt nhạnh mấy chiếc bút đang nằm tứ tán trên đất để vào hộp, sau đó nhìn Doãn Ninh vẫn đang gục trên bàn: “Ninh Ninh, xin lỗi.”
Y lặp lại hai chữ kia, rồi lại nhớ đến dáng vẻ cậu úp mặt xuống bàn nói không muốn vẽ tranh nữa. Chính y cũng thấy rất bất lực, chỉ biết nhẹ giọng nói tiếp: “Thật ra anh biết giờ có nói mười nghìn câu xin lỗi em cũng không có tác dụng gì… Chăm sóc em đúng là vì muốn đền bù, nhưng với em hành động đó cũng chỉ là mất bò mới lo làm chuồng. Em, em ghét anh là đúng lắm.”
Nghe y nói thế, Doãn Ninh không khỏi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Hạ Đình Vãn: “Tôi ghét anh, cũng chẳng muốn tha thứ cho anh. Dù anh có làm cái gì, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu.”
Vành mắt Doãn Ninh đỏ bừng, nhưng vẫn quật cường không chịu rơi lệ.
Mũi Hạ Đình Vãn chua chua. Y ngồi xổm xuống, cũng không dám nhìn vào mắt Doãn Ninh mà chỉ cúi đầu thì thào: “Được, đừng tha thứ cho anh, Ninh Ninh đừng tha thứ cho anh.”
Doãn Ninh đẩy y ra chạy một mạch vào phòng mình khóa trái cửa lại.
….
Đến đêm, Doãn Ninh bỗng nhiên đau bụng.
Hạ Đình Vãn muốn đưa cậu đến bệnh viện, nhưng Doãn Ninh lại trùm chăn kín mít.
Dù Hạ Đình Vãn có nói cái gì, cậu đều sống chết không chịu đi, chỉ một mực ầm ĩ nói muốn thấy Ôn Tử Thần, muốn Ôn Tử Thần ở với mình.
Tuy lo lắng, nhưng Hạ Đình Vãn lại không thể cứng rắn nghiêm khắc như những phụ huynh bình thường khác. Hiện giờ không thể lay chuyển được Doãn Ninh, cuối cùng dưới tình thế cấp bách y đành gọi điện thoại cho Tô Ngôn.
“A lô?”
Qua một hồi lâu Tô Ngôn mới bắt máy bằng chất giọng đặc sệt âm mũi. Giọng của anh vốn đã trầm, lúc này gần như càng khàn đặc không thoát ra khỏi cổ.
“Tô Ngôn, anh bị cảm hả?”
“Ừm.” Tô Ngôn nói bằng giọng nặng nặng: “Lên cơn sốt.”
“Anh, anh có ổn không?” Tim Hạ Đình Vãn thoáng cái bị bóp chặt.
“Không sao.” Tô Ngôn vẫn nói rất bình tĩnh, sau đó nhanh chóng hỏi: “Bên em có chuyện gì à?”
“Là Ninh Ninh.” Hạ Đình Vãn kể chuyện Doãn Ninh ra, sau đó vẫn không kìm được mà hỏi thêm lần nữa: “Tô Ngôn, để em đến xem anh nhé?”
“Không cần.” Tô Ngôn từ chối dứt khoát, anh suy nghĩ thêm một lúc mới khàn giọng nói: “Nửa đêm rồi, cứ dằn vặt mãi cũng không phải cách. Ở Hương Sơn lúc này vừa lúc có bác sĩ đang ở đây, để tôi bảo tài xế đi đón Ôn Tử Thần, sau đó đến chỗ em đón thằng bé về xem thế nào, đừng để chậm trễ. Em đừng lo lắng quá, cứ đi ngủ trước đi. Nếu có gì không tốt, tôi sẽ xem xem nên xử lý thế nào.”
Lòng Hạ Đình Vãn có hơi khó chịu. Y biết Tô Ngôn xử lý chuyện của Doãn Ninh hoàn toàn không có gì sai. Doãn Ninh đang bướng bỉnh không chịu nghe y nói, ngộ nhỡ vì vậy mà làm chậm việc chữa bệnh thì không nên. Mà Tô Ngôn đang ốm, vì thế gọi Ôn Tử Thần đến là chuyện không có cách nào khác.
Nhưng điều khiến y khó chịu không phải là cái này.
“Tô Ngôn, anh không muốn gặp em đến thế sao?” Y cố thốt ra một câu từ cổ họng đang nghẹn ứ.
“Không phải.” Tô Ngôn nói theo bản năng, sau đó lại ho mấy tiếng mới cố hết sức khàn giọng đáp: “Đình Vãn, tôi sắp khỏe rồi nên em không phải đến đâu, đến lúc đó nhỡ lây bệnh cho em thì sao, ngoan nào…”
Nghe đến đó, Hạ Đình Vãn cúp máy cái rụp.
Y dựa vào tường từ từ trượt ngồi phịch xuống đất, chán nản vùi đầu giữa đầu gối.
Y thật thất bại, chuyện gì của y cũng thật thất bại.
Thói quen sinh hoạt của Tô Ngôn rất khỏe mạnh, mỗi ngày đều tập gym, vì thế rất ít khi đổ bệnh.
Hai người họ cưới nhau năm năm, Tô Ngôn cũng mới bị cảm hai lần, nhưng lần nào cũng ốm nặng, sốt tới sốt lui đến một hai tuần.
Khi đó Tô Ngôn sợ y bị lây cảm nên tự mình đến phòng ngủ nhỏ nối liền với thư phòng để ngủ.
Nhưng y lại không ngủ một mình trong phòng ngủ chính được, cho nên đêm khuya lại lặng lẽ chạy đến phòng ngủ nhỏ chui vào lòng Tô Ngôn.
Tô Ngôn uống thuốc, ngủ li bì, nhưng vẫn ôm chặt y theo bản năng.
Hôm sau quả nhiên y tự làm tự chịu mà phát sốt.
Khi đó Tô Ngôn giận đến nỗi mặt trắng bệch, anh quát y không hiểu chuyện, sau đó đuổi y về phòng ngủ lớn.
Quát xong, anh lại đau lòng vì y, vừa dặn dò quản gia chăm sóc y dưỡng bệnh cho y, vừa gửi mấy tin nhắn. Thế mà trong wechat anh lại không hề hung dữ như bên ngoài.
Cho đến bây giờ y vẫn còn nhớ rõ tin nhắn mà Tô Ngôn gửi cho mình: “Ngoan nào, bảo bối.”
Hạ Đình Vãn run giọng, nói: “Ninh Ninh, em đã biết rồi đúng không?”
Doãn Ninh nằm nhoài trên bàn run rẩy, qua một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Tôi… Tôi hỏi anh Tử Thần, vì sao nhất định tôi cứ phải ở một chỗ với anh, là anh Tô Ngôn không cần tôi nữa ư? Anh ấy nói với tôi, vì anh đã làm sai, muốn đền bù cho tôi, muốn tôi tha thứ… Tôi, tôi biết ngay là anh. Lúc trước tôi đã từng nghĩ, vì sao trên mặt anh cũng có sẹo, hơn nữa vừa nhìn thấy tôi cũng… Cũng rất kỳ quái.”
Hạ Đình Vãn hơi thất thần, nhưng chuyện này đúng là vẫn nằm trong dự liệu.
Trong lòng y hiểu, sớm muộn gì Doãn Ninh cũng phải biết, đây là chuyện không thể nào giấu diếm. Vì thế cho đến giờ y vẫn chưa từng nghĩ cố hết sức để che giấu.
Lần thứ hai thấy Doãn Ninh y đã thất thố xin lỗi liên tục, phải nhờ Tô Ngôn kéo dậy mới gắng gượng ngăn được chính mình. Thật ra biểu hiện khi đó cũng đã đủ khiến người ta phải nảy sinh nghi ngờ.
Y không có lập trường đi trách móc bất kỳ ai, dù Ôn Tử Thần có nói cho Doãn Ninh thì về lý cũng chẳng có gì sai.
Trước đó y đã nghĩ, sau khi cứu vãn quan hệ với Doãn Ninh, y sẽ từ từ kể lại mọi chuyện thì sẽ tốt hơn. Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, làm vậy có gì khác nhau đâu, rốt cuộc y cũng là kẻ say rượu lái xe gây tai nạn, thế nên có gì mà tủi thân.
Hạ Đình Vãn cố gắng bình ổn tâm trạng của mình, y hít sâu vài hơi rồi cúi đầu nhặt nhạnh mấy chiếc bút đang nằm tứ tán trên đất để vào hộp, sau đó nhìn Doãn Ninh vẫn đang gục trên bàn: “Ninh Ninh, xin lỗi.”
Y lặp lại hai chữ kia, rồi lại nhớ đến dáng vẻ cậu úp mặt xuống bàn nói không muốn vẽ tranh nữa. Chính y cũng thấy rất bất lực, chỉ biết nhẹ giọng nói tiếp: “Thật ra anh biết giờ có nói mười nghìn câu xin lỗi em cũng không có tác dụng gì… Chăm sóc em đúng là vì muốn đền bù, nhưng với em hành động đó cũng chỉ là mất bò mới lo làm chuồng. Em, em ghét anh là đúng lắm.”
Nghe y nói thế, Doãn Ninh không khỏi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Hạ Đình Vãn: “Tôi ghét anh, cũng chẳng muốn tha thứ cho anh. Dù anh có làm cái gì, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu.”
Vành mắt Doãn Ninh đỏ bừng, nhưng vẫn quật cường không chịu rơi lệ.
Mũi Hạ Đình Vãn chua chua. Y ngồi xổm xuống, cũng không dám nhìn vào mắt Doãn Ninh mà chỉ cúi đầu thì thào: “Được, đừng tha thứ cho anh, Ninh Ninh đừng tha thứ cho anh.”
Doãn Ninh đẩy y ra chạy một mạch vào phòng mình khóa trái cửa lại.
….
Đến đêm, Doãn Ninh bỗng nhiên đau bụng.
Hạ Đình Vãn muốn đưa cậu đến bệnh viện, nhưng Doãn Ninh lại trùm chăn kín mít.
Dù Hạ Đình Vãn có nói cái gì, cậu đều sống chết không chịu đi, chỉ một mực ầm ĩ nói muốn thấy Ôn Tử Thần, muốn Ôn Tử Thần ở với mình.
Tuy lo lắng, nhưng Hạ Đình Vãn lại không thể cứng rắn nghiêm khắc như những phụ huynh bình thường khác. Hiện giờ không thể lay chuyển được Doãn Ninh, cuối cùng dưới tình thế cấp bách y đành gọi điện thoại cho Tô Ngôn.
“A lô?”
Qua một hồi lâu Tô Ngôn mới bắt máy bằng chất giọng đặc sệt âm mũi. Giọng của anh vốn đã trầm, lúc này gần như càng khàn đặc không thoát ra khỏi cổ.
“Tô Ngôn, anh bị cảm hả?”
“Ừm.” Tô Ngôn nói bằng giọng nặng nặng: “Lên cơn sốt.”
“Anh, anh có ổn không?” Tim Hạ Đình Vãn thoáng cái bị bóp chặt.
“Không sao.” Tô Ngôn vẫn nói rất bình tĩnh, sau đó nhanh chóng hỏi: “Bên em có chuyện gì à?”
“Là Ninh Ninh.” Hạ Đình Vãn kể chuyện Doãn Ninh ra, sau đó vẫn không kìm được mà hỏi thêm lần nữa: “Tô Ngôn, để em đến xem anh nhé?”
“Không cần.” Tô Ngôn từ chối dứt khoát, anh suy nghĩ thêm một lúc mới khàn giọng nói: “Nửa đêm rồi, cứ dằn vặt mãi cũng không phải cách. Ở Hương Sơn lúc này vừa lúc có bác sĩ đang ở đây, để tôi bảo tài xế đi đón Ôn Tử Thần, sau đó đến chỗ em đón thằng bé về xem thế nào, đừng để chậm trễ. Em đừng lo lắng quá, cứ đi ngủ trước đi. Nếu có gì không tốt, tôi sẽ xem xem nên xử lý thế nào.”
Lòng Hạ Đình Vãn có hơi khó chịu. Y biết Tô Ngôn xử lý chuyện của Doãn Ninh hoàn toàn không có gì sai. Doãn Ninh đang bướng bỉnh không chịu nghe y nói, ngộ nhỡ vì vậy mà làm chậm việc chữa bệnh thì không nên. Mà Tô Ngôn đang ốm, vì thế gọi Ôn Tử Thần đến là chuyện không có cách nào khác.
Nhưng điều khiến y khó chịu không phải là cái này.
“Tô Ngôn, anh không muốn gặp em đến thế sao?” Y cố thốt ra một câu từ cổ họng đang nghẹn ứ.
“Không phải.” Tô Ngôn nói theo bản năng, sau đó lại ho mấy tiếng mới cố hết sức khàn giọng đáp: “Đình Vãn, tôi sắp khỏe rồi nên em không phải đến đâu, đến lúc đó nhỡ lây bệnh cho em thì sao, ngoan nào…”
Nghe đến đó, Hạ Đình Vãn cúp máy cái rụp.
Y dựa vào tường từ từ trượt ngồi phịch xuống đất, chán nản vùi đầu giữa đầu gối.
Y thật thất bại, chuyện gì của y cũng thật thất bại.
Thói quen sinh hoạt của Tô Ngôn rất khỏe mạnh, mỗi ngày đều tập gym, vì thế rất ít khi đổ bệnh.
Hai người họ cưới nhau năm năm, Tô Ngôn cũng mới bị cảm hai lần, nhưng lần nào cũng ốm nặng, sốt tới sốt lui đến một hai tuần.
Khi đó Tô Ngôn sợ y bị lây cảm nên tự mình đến phòng ngủ nhỏ nối liền với thư phòng để ngủ.
Nhưng y lại không ngủ một mình trong phòng ngủ chính được, cho nên đêm khuya lại lặng lẽ chạy đến phòng ngủ nhỏ chui vào lòng Tô Ngôn.
Tô Ngôn uống thuốc, ngủ li bì, nhưng vẫn ôm chặt y theo bản năng.
Hôm sau quả nhiên y tự làm tự chịu mà phát sốt.
Khi đó Tô Ngôn giận đến nỗi mặt trắng bệch, anh quát y không hiểu chuyện, sau đó đuổi y về phòng ngủ lớn.
Quát xong, anh lại đau lòng vì y, vừa dặn dò quản gia chăm sóc y dưỡng bệnh cho y, vừa gửi mấy tin nhắn. Thế mà trong wechat anh lại không hề hung dữ như bên ngoài.
Cho đến bây giờ y vẫn còn nhớ rõ tin nhắn mà Tô Ngôn gửi cho mình: “Ngoan nào, bảo bối.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.