Chương 18
Tống Chiêu
29/02/2024
Edit: Smuk
—
Chu Chân đứng ngoài cửa gọi Quan Khiết mấy lần liền nhưng cũng chưa thấy động tĩnh gì, sợ cô xảy ra chuyện, Chu Chân vội vàng tìm chủ nhà lấy chìa khóa mở cửa phòng.
Cửa mở ra, Chu Chân liếc mắt một cái đã nhìn thấy Quan Khiết.
Cô mặc một chiếc áo hai dây sáng màu cùng với quần jeans ống rộng, hơi nâng cằm đặt lên đầu gối, ánh mắt hướng về bầu trời xa xăm.
Tóc ngắn phía bên phải vén gọn ra sau tai, mấy sợi không nghe lời, rũ xuống dừng lại trên khuôn mặt trắng nõn, trông có vẻ hỗn độn và tả tơi.
Hình xăm trên cánh tay lúc này nổi bật lên vẻ thê lương mỹ lệ, khiến người ta nhớ lại cảnh Ngu Cơ tự vẫn bên bờ sông.
Căn phòng yên lặng vô cùng, im ắng đến mức giờ phút này tiếng Chu Chân mở cửa bước vào cũng dễ dàng gây chú ý.
Chu Chân không dám quấy rầy, siết chặt chìa khóa trong lòng bàn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng ma, ngẩng đầu trộm nhìn Quan Khiết đang ngồi bên cửa sổ, rón ra rón rén đến gần cô.
Thật giống với con mèo nhỏ, bước đi nhẹ hết mức có thể, sợ làm Quan Khiết hoảng hốt.
Một bước, hai bước…… Còn một bước cuối cùng ——
Chu Chân âm thầm hít vào một hơi, nâng chân lên, ý muốn bước một bước dài đến bên cạnh Quan Khiết.
Nào biết rằng mới vừa nhấc chân, Quan Khiết liền quay đầu lại, đôi mắt tò mò nhìn cô.
Chu Chân gãi gãi trán, quẫn bách giải thích: “…… Tôi sợ ồn đến cậu.”
Nói xong, Chu Chân lại che mặt, miệng chu lên: “Cậu không thấy được gì, cậu không thấy được gì…… Tư thế rất khó coi đúng không, tôi cũng biết…… Cậu đừng nói……”
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản copy không đầy đủ)
Quan Khiết bị biểu cảm phát sầu của Chu Chân chọc cười ra tiếng, vươn ngón tay chỉ chỉ trên đầu cô ấy, nhẹ giọng an ủi: “Tôi không sao cả, đừng lo lắng.”
Chu Chân lắc đầu lia lịa, chống nạnh nói: “Tôi mới không thèm tin nội dung của bài viết kia. Tây Tây mà tôi biết một chút cũng chẳng liên quan tới bài đăng đấy. Những người này đỏ mắt ghen tị với cậu nên mới cố ý tìm bới.”
“Tôi đã báo cáo bài viết rồi! Yêu cầu người đó xóa bài!”
Quan Khiết nhợt nhạt cười một chút, không phụ họa Chu Chân nói.
Đối với bài đăng kia, cô không có bất kỳ điều gì muốn đáp trả.
—
Buổi chiều, Chu Chân gọi một nồi xương sườn, một con cá nướng, còn gọi hai ly trà sữa.
Chờ cơm hộp mang tới, Chu Chân mạnh mẽ lôi kéo Quan Khiết cùng ăn.
Nói rằng đồ ăn ngon sẽ xóa sạch những điều không vui.
Quan Khiết không lay chuyển được cô, đi theo kéo ghế ra ngồi ăn.
Ăn được một nửa, Wechat của Chu Chân vang lên không ngừng. Quan Khiết gắp một miếng cá, im lặng đứng lên đi tới phòng bếp lấy nước.
Sau khi uống xong quay về, Chu Chân giơ di động, ngón tay liên tục gõ trên màn hình.
Nghe thấy tiếng động, Chu Chân lập tức ấn tắt, buông điện thoại xuống, ngẩng đầu cười thật tươi với Quan Khiết, cầm lấy đôi đũa tiếp tục ăn cơm.
Nếu Quan Khiết không nhìn lầm, giao diện trong máy của Chu Chân là bài đăng kia.
Quan Khiết mơ hồ ý thức được, Chu Chân vừa mới chiến đấu một trận với bình luận ác ý về cô.
Chu Chân cắn một miếng sườn, giới thiệu cho Quan Khiết: “Xương sườn hình như hơi cũ, cá thì ăn khá ngon đó. Tây Tây, cậu ăn nhiều cá một chút nhé.”
Quan Khiết cũng cầm đũa lên, gắp một miếng cá bỏ vào miệng.
Thịt cá đúng thật là đậm đà.
Cơm nước xong, Chu Chân kéo Quan Khiết lên sofa ngồi, lại lục đục đi bật máy chiếu, tìm bộ điện ảnh mà Quan Khiết thích xem nhất.
Cô ấy vô cùng ra dáng mà phân việc cho Quan Khiết ngoan ngoãn ngồi đây xem phim, việc nhà để mình làm.
Quan Khiết dở khóc dở cười, cũng không từ chối ý tốt của Chu Chân.
Đó là một bộ điện ảnh cũ, Lưu Đức Hoa, Ngô Thanh Liên đóng chính 《 Thiên Nhược Hữu Tình 》- Câu chuyện tình yêu giữa gã giang hồ với thiên kim tiểu thư xinh đẹp.
Bộ phim có một lời kịch vô cùng kinh điển, mỗi lần xem cô đều vô cùng đồng cảm.
【 Ánh trăng sáng trên bầu trời chiếu lên ngực tôi, bại bởi ánh trăng cũng do ở sòng bạc, bại bởi ánh trăng thì tôi ăn đồ tiện lợi, thật ra tôi cũng không tệ, vậy tại sao số phận lại đen đủi đến vậy? 】
Cô cũng muốn hỏi, thật ra tôi cũng không tệ, vậy tại sao lúc nào cũng đen đủi.
—
Bài viết vẫn để đến tối muộn, đột nhiên có một bình luận hơn một nghìn từ xuất hiện, oanh tạc cộng đồng.
Bình luận thế này.
【 Tôi là người trong bài đăng được nhắc đến kia Lâm Chiêu, nội dung tôi đã đọc không sót chữ nào. Không thể phủ nhận chủ bài đăng rất biết vận dụng logic cảm xúc, đáng để học tập. Chỉ là nội dung quá giả dối, sai lệch, rất nhiều sự thật không khớp chút nào. Nếu không ngại, hãy để tôi giải thích một chút. 】
【 Điều thứ nhất, đúng là tôi học ở Trung học XX Thượng Hải, nhưng không giỏi đến mức như vậy, thứ nhất toàn khóa cũng do có may mắn, cùng khóa cũng có rất nhiều bạn học ưu tú, “giáo thảo” là giữa các bạn học nói với nhau để đùa giỡn thôi. 】
【 Điều thứ hai, bạn học Quan chưa từng chen chân vào tình cảm của tôi với bất kì ai. Kẻ hèn tôi gia đình quản thúc nghiêm ngặt, hơn nữa thời đại học sinh bận rộn chuyện sách vở, không có thời gian yêu đương. Điều này bạn cùng lớp, bạn cùng phòng, giáo viên hay cả bạn nữ “Bị cắm sừng” kia đều có thể chứng minh. Cắm sừng đúng là chuyện ngoài lề, tôi hay tiếp xúc với bạn nữ kia cũng là vì bài tập, thi đua, không có lí do khác. Mong mọi người chớ tin lời đồn, hãm hại người vô tội. 】
【 Điều thứ ba, ra nước ngoài là kế hoạch dự định trong cuộc đời tôi, không liên quan đến bạn học Quan, cũng không tồn tại cái gì mà vì bị tổn thương tình cảm nên mới đi du học. 】
【 Điều thứ tư, bạn học Quan ở trường biểu hiện vô cùng tốt, chưa từng bắt nạt các bạn học khác. Tôi tin tưởng cô ấy, sẽ không làm những việc hạ thấp mình đến vậy. 】
【 Điều thứ năm, cô ấy là một ca sĩ rất tài năng, cũng là một người vô cùng thu hút, mọi người yêu thích cô ấy, cô ấy nhất định sẽ không khiến mọi người thất vọng. 】
【 Cuối cùng, cho tôi nhiều lời một câu, bạn học Quan là người rất ưu tú và hiếm có, hy vọng mọi người quan tâm tới các bài hát của cô ấy nhiều hơn. 】
Có người hiểu chuyện cũng quang minh chính đại bấm vào trang cá nhân của Lâm Chiêu, liếc mắt một cái liền thấy dòng chữ anh ghim: Trên thế giới này không có nhiều thứ tốt đẹp, chạng vạng tiết trời lập thu gió thổi đến từ bên kia bờ sông cùng với em-nụ cười si mê chìm đắm ở tuổi hai mươi.
Một làn gió mới bỗng nổi lên, bên dưới bình luận này có không ít người quen viết thêm vài câu, đều vì muốn làm rõ sự thật về Quan Khiết.
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản copy không đầy đủ)
Hơn nữa, có một bình luận bắt mắt người đọc vô cùng—
【 Tôi là nữ sinh “Bị bệnh trầm cảm” kia, thật có lỗi quá, tôi lúc nào cũng khỏe mạnh, lại càng không hậm hực gì hết. Thời thanh xuân đúng là có thích bạn học Lâm, đến nay lại càng cảm thấy bạn học Lâm ưu tú, tài giỏi, cảm thấy không hối hận. Nhưng là học sinh mà, làm gì có ai chưa từng thích thầm một người? Còn có, chuyện đã qua ai lại cần tuyên truyền quá mức như vậy. Cái khác: Hiện giờ tôi có chồng rồi nha, chồng là người tôi yêu nhất, không còn độc thân đâu ~】
Còn có một câu nói: Tôi là học sinh của X trung Thượng Hải, học trường Lâm thật sự rất lợi hại, đến bây giờ trường học vẫn còn đem ảnh của anh ấy dán ở những tờ tuyên truyền trường học để chiêu mộ học sinh đấy.
Theo như tin tức nhỏ không đáng tin tự xưng, năm đó học tỷ X từng theo đuổi học trưởng Lâm, nhưng học trưởng đã từ chối rồi 【 thương tâm 】. Còn có, Quan học tỷ cũng là nhân vật nổi tiếng của trường! Tiệc tối tết Nguyên Đán hằng năm chị ấy đều biểu diễn, mỗi lần đều ngầu xỉu! Đến bây giờ diễn đàn tỏ tình của trường vẫn còn video biểu diễn của chị ấy, aizzz nếu học tỷ thích con gái tôi nhất định sẽ theo đuổi chị ấy!
Trộm nói chút chút thôi, có người ở ngoài trường học từng thấy Quan học tỷ và học trưởng ở trong ngõ nhỏ hôn nhau. Sau đó ảnh chụp được đăng lên diễn đàn trường! Quả thực trời sinh một đôi đó!
Bình luận này được đẩy lên một trong những mục đầu, liên tiếp bị mọi người yêu cầu ảnh chụp tỉ mỉ.
Những nội dung như vậy, người qua đường ngược lại không thèm để ý, cũng có người ở bình luận khu tiếp tục bịa đặt.
Quan Khiết cũng không biết chuyện ở khu bình luận, chờ tới lúc biết đã lên hotsearch Douyin.
Ai cũng chú ý đến bình luận của Lâm Chiêu và một vài người cảm thán kia, còn có người bổ dưa ngồi bán chuyện cũ của hai người.
Có yêu mà không được, cũng có tình yêu vườn trường tuyệt đẹp, còn có đủ loại phiên bản khác nhau.
Quan Khiết xem xong, cười qua lia cũng không để trong lòng.
10 giờ tối, Quan Khiết ngoài ý muốn nhận được một cuộc gọi quốc tế.
Là Lâm Chiêu gọi tới, số điện thoại vẫn là số cũ của mấy năm trước, không hề đổi.
Trong điện thoại, tiếng nói của anh dịu dàng, trầm ấm: “Xin lỗi em, gây cho em phiền toái lớn như vậy.”
Quan Khiết ngẩn người, lắc đầu nói: “Là em nên nói xin lỗi, đã làm phiền đến anh rồi.”
“Em có khỏe không?” Lâm Chiêu cười cười, nói sang chuyện khác.
Quan Khiết nắm chặt di động, gật đầu: “Khá tốt, anh thì sao?”
Lâm Chiêu dừng một chút, chọc ghẹo: “Cũng khá tốt, chỉ là ăn không quen bít tết với bánh mì nước Mĩ. Thật nhớ bánh bao chiên Thượng Hải.”
Quan Khiết bật cười, đặt di động lên trên mặt bàn, ấn mở loa ngoài.
Vươn người kéo ngăn kéo bên dưới ra, móc ra cái bấm móng tay, vùi đầu cắt móng tay nói: “Vậy anh đừng ở ngoài mãi, mau trở lại, để nhân dân Thượng Hải ôm lấy anh đi thôi.”
Đầu bên kia trầm lặng hai giây, hỏi lại: “Quay về để nhân dân Thượng Hải ôm, nhân dân gì đó bao gồm cả em hay sao?”
Răng rắc, cái bấm móng tay lệch đường, móng ở ngón giữa đã không còn.
Quan Khiết tiếc hận mà nhìn ngón tay vừa bị mình biến thành thương binh, nghiêng đầu nhìn màn hình đen sì, đưa tay ấn mở.
Cuộc trò chuyện vẫn chưa kết thúc.
Nhẹ mím môi, động tác của Quan Khiết chậm chạp, cô chớp chớp mắt, ngượng ngùng lên tiếng: “Lâm Chiêu, anh biết mà, chúng ta không hợp.”
Lâm Chiêu nói: “Tây Tây, anh đã tự lập rồi. Anh của hiện giờ, có thể cho em cuộc sống mà em luôn mong muốn.”
—
Đó là mùa hè năm 13, trường học mở cuộc họp phụ huynh.
Quan Trân Dung mặc chiếc váy hai dây màu đỏ, trang điểm diêm dúa, trong tay cầm chiếc Hermes giả, ra vẻ yểu điệu lộng lẫy bước vào phòng học.
Lúc ấy hơn nửa số người trong phòng đều quay ra nhìn bà, trong mắt nhiều ít cũng có ý xem xét, khinh thường, bà ta không những không biết xấu hổ, còn kéo giọng, bắt tay với mỗi một vị phụ huynh, hỏi người ta làm nghề gì, lương bao nhiêu, gặp được nhà trai nào có điều kiện, bà càng không biết xấu hổ mà lưu số điện thoại, còn nói sau này có cơ hội gặp lại.
Quan Trân Dung đi tìm ngày đó chính là bố của Lâm Chiêu —— viện trưởng viện khoa học X, một người ôn tồn lễ độ, tri thức vô cùng.
Bố của Lâm Chiêu đã lén cự tuyệt bà ta.
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản copy không đầy đủ)
Cuộc họp phụ huynh kết thúc, Quan Khiết vì việc này đã cãi nhau một trận với Quan Trân Dung ở cổng trường.
Nháo xong, Quan Khiết đeo balo đi về con đường nhỏ không có người.
Cũng vào hôm đó, sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, Lâm Chiêu từ trước tới nay chưa bao giờ nói chuyện cùng cô, từ lúc tan học vẫn luôn đi theo cô.
Cho tới khi cô phát hiện, anh mới chạy lên trước ngại ngùng giải thích: “Tớ sợ cậu xảy ra chuyện, lại sợ làm phiền tới cậu nên vẫn luôn đi ở phía sau.”
Nói xong lại nói, “Cậu đừng sợ, tớ sẽ không làm hại cậu đâu.”
Buổi tối hôm đó, Lâm Chiêu đưa cô về dưới nhà, còn mời cô ăn một bát mì thịt bò.
Chỉ là quán ăn vỉa hè, trên đầu che một tấm bạt lớn, bày mấy cái bàn nhỏ cùng với ghế.
Hai người ngồi ở cái bàn gần giao lộ nhất.
Mới vừa ngồi xuống, trên đầu còn có mấy con ruồi bay qua bay lại, mặt bàn vẫn còn sót mấy sợi mì.
Hoàn cảnh chẳng thể nào ngấm nổi.
Xuất thân của Lâm Chiêu không tính là kém, đó là lần đầu tiên anh ăn cơm ở quán vỉa hè, lại không ghét bỏ bất kì cái gì.
Toàn bộ quá trình đều tinh tế quan tâm tới cảm nhận của cô, sợ cô thấy khó ăn, sợ cô không ăn được cay.
Chuyện xưa này vô cùng đơn giản, cô bị sự ôn nhu, tốt bụng của anh hấp dẫn, anh cũng bao dung, yêu lấy sự rách nát, bần hàn của cô.
Trong trường, bọn họ là bạn học cùng lớp không quen nhau, ngoài trường học, họ là đôi tình nhân học người lớn hôn môi.
Khi đó, Quan Khiết ở ngoài trường thuê một căn phòng nhỏ, cuối tuần nào Lâm Chiêu cũng tới căn phòng đó để làm bài tập, thuận tiện dạy cô học Tiếng Anh giao tiếp.
Xong việc, bọn họ cùng nhau nằm trên giường, tay trong tay nghe nhạc, hoặc là cô đàn ghi-ta, anh một bên làm đề.
Một đoạn thời gian rất dài, cuộc đời của cô chỉ có anh, trong thế giới của anh cũng chỉ có cô.
Hai người rất ít khi ở bên ngoài hôn nhau, nắm tay, một lần ngẫu nhiên cũng là ở ngõ nhỏ vắng người.
Cô không nghĩ tới, bọn họ sẽ bị phát hiện nhanh như vậy.
Đó là một ngày bình thường hiếm có, Lâm Chiêu đi Bắc Kinh tham gia cuộc thi vật lý, cô tới sân bay tiễn anh. Cô đưa anh đi thì mẹ anh tìm tới cửa.
Bà ấy là người có phong cách làm việc khá mạnh, vừa bước vào phòng thuê nhỏ liền lạnh nhạt quét một vòng, cuối cùng dừng chân ở chỗ bàn làm việc.
Trên bàn sắp xếp rất gọn gàng, hai chồng sách hai bên đều là sách ôn thi, bà cười lạnh một tiếng, lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Tôi tin cháu hiện giờ rất thích nó, tôi cũng biết nó thích cháu. Nhưng các cháu còn nhỏ, không đủ khả năng đưa ra lựa chọn, cũng không đủ năng lực gánh vác mọi trách nhiệm.”
“Cháu cũng thấy rồi, tương lai của nó, một vầng ánh sáng lớn như vậy. Giờ nó còn nhỏ, chờ sau này lớn sẽ hiểu, nó không thể nào gắn với căn phòng nhỏ hẹp này cả đời, càng không thể giam cả đời mình với cháu.”
“Nếu cháu thực sự thích nó, tôi mong rằng cháu sẽ khiến nó bỏ lỡ tiền đồ. Nửa cuối năm nay nó chuẩn bị ra nước ngoài du học rồi, đây là việc đã được lên kế hoạch trước, tôi hy vọng nó không vì cháu mà lựa chọn ở lại.”
“Cháu cũng vậy, cháu có mọi thứ yêu thích muốn theo đuổi, thậm chí con đường cháu cần đi khác hoàn toàn với Lâm Chiêu. Cứ coi như hiện tại hai đứa luôn gắn liền với nhau, về sau dù gì cũng phải tách ra.”
“Tôi cũng không phải bắt ép cháu đưa ra lựa chọn, mà là nói cho cháu biết kết quả tương lai của cả hai. Cháu có quyền qua lại với nó, tôi cũng có quyền bảo vệ con mình. Mong cháu thấu hiểu tâm lý của người làm mẹ.”
Là một người mẹ, thật ra bà cũng đã rất tiết chế, không nói điều gì khó nghe. Khi ấy, Quan Khiết đã từng nghe qua rất nhiều lời chửi bới, sỉ nhục, ngược lại cô còn cảm thấy mẹ Lâm Chiêu nói chuyện khá chân thành. Hai tháng trước khi Lâm Chiêu ra nước ngoài, Quan Khiết nói lời chia tay trước.
Lý do chỉ có một: Bọn họ không hợp nhau.
Anh thích cuộc sống an ổn, cô thích hằng ngày tự do, phóng khoáng; anh thích toán học, vật lý, hướng tới sự bình yên, cô mê đắm âm nhạc, chán ghét hết thảy những thứ gắn liền với con số tính toán; anh thích Einstein, cô mãnh liệt theo đuổi Schubert……
Cậu xem, bọn họ có biết bao thứ không giống nhau cơ chứ.
Kể cả tính thích thì thế nào, chẳng bằng nói không thích hợp cho rồi.
Đoạn cảm tình này, chỉ hợp để lưu luyến, bồi hồi trong ký ức, càng không hợp để tiếp tục đi cùng nhau.
Đôi khi Quan Khiết rất hận bản thân, vì sao lại sống thực tế tới mức như vậy.
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản copy không đầy đủ)
Nhưng ngẫm lại, lý trí nhiều chút cũng tốt.
Quan Khiết rất nghiêm túc nói: “Lâm Chiêu, chúng ta đều đã trưởng thành.”
“Thời gian đã sớm một đi không trở lại, chúng ta đều đã qua rồi.”
“Em thấy mình thật may mắn vì đã từng thích anh, nhưng cũng chỉ là từng mà thôi.”
“Về chuyện ngày hôm nay, em vô cùng biết ơn, rất cảm ơn vì anh đã giải thích. Với cả anh không cần lo lắng, em sẽ không sao.”
Đầu bên kia điện thoại không nói lời nào, giống như cả thế giới chìm vào yên tĩnh, Quan Khiết nhấp nhấp miệng, chuẩn bị tắt máy, anh đột nhiên hỏi: “Mấy năm nay, em có yêu người khác không?”
Quan Khiết không tiếng động thở dài, mở miệng thừa nhận: “Có.”
“Anh biết mà, em sẽ không bị anh cản trở bước tiếp” Trong điện thoại, Lâm Chiêu buồn rầu nói.
Sắc mặt cô tái nhợt, âm thanh vô lực nói một câu thật xin lỗi.
Nói xong, đầu bên kia lập tức bác bỏ: “Tây Tây, em vĩnh viễn không cần nói ba từ đó với anh. Giữa hai chúng ta, câu nói này chưa bao giờ cần thiết.”
—
Chu Chân đứng ngoài cửa gọi Quan Khiết mấy lần liền nhưng cũng chưa thấy động tĩnh gì, sợ cô xảy ra chuyện, Chu Chân vội vàng tìm chủ nhà lấy chìa khóa mở cửa phòng.
Cửa mở ra, Chu Chân liếc mắt một cái đã nhìn thấy Quan Khiết.
Cô mặc một chiếc áo hai dây sáng màu cùng với quần jeans ống rộng, hơi nâng cằm đặt lên đầu gối, ánh mắt hướng về bầu trời xa xăm.
Tóc ngắn phía bên phải vén gọn ra sau tai, mấy sợi không nghe lời, rũ xuống dừng lại trên khuôn mặt trắng nõn, trông có vẻ hỗn độn và tả tơi.
Hình xăm trên cánh tay lúc này nổi bật lên vẻ thê lương mỹ lệ, khiến người ta nhớ lại cảnh Ngu Cơ tự vẫn bên bờ sông.
Căn phòng yên lặng vô cùng, im ắng đến mức giờ phút này tiếng Chu Chân mở cửa bước vào cũng dễ dàng gây chú ý.
Chu Chân không dám quấy rầy, siết chặt chìa khóa trong lòng bàn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng ma, ngẩng đầu trộm nhìn Quan Khiết đang ngồi bên cửa sổ, rón ra rón rén đến gần cô.
Thật giống với con mèo nhỏ, bước đi nhẹ hết mức có thể, sợ làm Quan Khiết hoảng hốt.
Một bước, hai bước…… Còn một bước cuối cùng ——
Chu Chân âm thầm hít vào một hơi, nâng chân lên, ý muốn bước một bước dài đến bên cạnh Quan Khiết.
Nào biết rằng mới vừa nhấc chân, Quan Khiết liền quay đầu lại, đôi mắt tò mò nhìn cô.
Chu Chân gãi gãi trán, quẫn bách giải thích: “…… Tôi sợ ồn đến cậu.”
Nói xong, Chu Chân lại che mặt, miệng chu lên: “Cậu không thấy được gì, cậu không thấy được gì…… Tư thế rất khó coi đúng không, tôi cũng biết…… Cậu đừng nói……”
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản copy không đầy đủ)
Quan Khiết bị biểu cảm phát sầu của Chu Chân chọc cười ra tiếng, vươn ngón tay chỉ chỉ trên đầu cô ấy, nhẹ giọng an ủi: “Tôi không sao cả, đừng lo lắng.”
Chu Chân lắc đầu lia lịa, chống nạnh nói: “Tôi mới không thèm tin nội dung của bài viết kia. Tây Tây mà tôi biết một chút cũng chẳng liên quan tới bài đăng đấy. Những người này đỏ mắt ghen tị với cậu nên mới cố ý tìm bới.”
“Tôi đã báo cáo bài viết rồi! Yêu cầu người đó xóa bài!”
Quan Khiết nhợt nhạt cười một chút, không phụ họa Chu Chân nói.
Đối với bài đăng kia, cô không có bất kỳ điều gì muốn đáp trả.
—
Buổi chiều, Chu Chân gọi một nồi xương sườn, một con cá nướng, còn gọi hai ly trà sữa.
Chờ cơm hộp mang tới, Chu Chân mạnh mẽ lôi kéo Quan Khiết cùng ăn.
Nói rằng đồ ăn ngon sẽ xóa sạch những điều không vui.
Quan Khiết không lay chuyển được cô, đi theo kéo ghế ra ngồi ăn.
Ăn được một nửa, Wechat của Chu Chân vang lên không ngừng. Quan Khiết gắp một miếng cá, im lặng đứng lên đi tới phòng bếp lấy nước.
Sau khi uống xong quay về, Chu Chân giơ di động, ngón tay liên tục gõ trên màn hình.
Nghe thấy tiếng động, Chu Chân lập tức ấn tắt, buông điện thoại xuống, ngẩng đầu cười thật tươi với Quan Khiết, cầm lấy đôi đũa tiếp tục ăn cơm.
Nếu Quan Khiết không nhìn lầm, giao diện trong máy của Chu Chân là bài đăng kia.
Quan Khiết mơ hồ ý thức được, Chu Chân vừa mới chiến đấu một trận với bình luận ác ý về cô.
Chu Chân cắn một miếng sườn, giới thiệu cho Quan Khiết: “Xương sườn hình như hơi cũ, cá thì ăn khá ngon đó. Tây Tây, cậu ăn nhiều cá một chút nhé.”
Quan Khiết cũng cầm đũa lên, gắp một miếng cá bỏ vào miệng.
Thịt cá đúng thật là đậm đà.
Cơm nước xong, Chu Chân kéo Quan Khiết lên sofa ngồi, lại lục đục đi bật máy chiếu, tìm bộ điện ảnh mà Quan Khiết thích xem nhất.
Cô ấy vô cùng ra dáng mà phân việc cho Quan Khiết ngoan ngoãn ngồi đây xem phim, việc nhà để mình làm.
Quan Khiết dở khóc dở cười, cũng không từ chối ý tốt của Chu Chân.
Đó là một bộ điện ảnh cũ, Lưu Đức Hoa, Ngô Thanh Liên đóng chính 《 Thiên Nhược Hữu Tình 》- Câu chuyện tình yêu giữa gã giang hồ với thiên kim tiểu thư xinh đẹp.
Bộ phim có một lời kịch vô cùng kinh điển, mỗi lần xem cô đều vô cùng đồng cảm.
【 Ánh trăng sáng trên bầu trời chiếu lên ngực tôi, bại bởi ánh trăng cũng do ở sòng bạc, bại bởi ánh trăng thì tôi ăn đồ tiện lợi, thật ra tôi cũng không tệ, vậy tại sao số phận lại đen đủi đến vậy? 】
Cô cũng muốn hỏi, thật ra tôi cũng không tệ, vậy tại sao lúc nào cũng đen đủi.
—
Bài viết vẫn để đến tối muộn, đột nhiên có một bình luận hơn một nghìn từ xuất hiện, oanh tạc cộng đồng.
Bình luận thế này.
【 Tôi là người trong bài đăng được nhắc đến kia Lâm Chiêu, nội dung tôi đã đọc không sót chữ nào. Không thể phủ nhận chủ bài đăng rất biết vận dụng logic cảm xúc, đáng để học tập. Chỉ là nội dung quá giả dối, sai lệch, rất nhiều sự thật không khớp chút nào. Nếu không ngại, hãy để tôi giải thích một chút. 】
【 Điều thứ nhất, đúng là tôi học ở Trung học XX Thượng Hải, nhưng không giỏi đến mức như vậy, thứ nhất toàn khóa cũng do có may mắn, cùng khóa cũng có rất nhiều bạn học ưu tú, “giáo thảo” là giữa các bạn học nói với nhau để đùa giỡn thôi. 】
【 Điều thứ hai, bạn học Quan chưa từng chen chân vào tình cảm của tôi với bất kì ai. Kẻ hèn tôi gia đình quản thúc nghiêm ngặt, hơn nữa thời đại học sinh bận rộn chuyện sách vở, không có thời gian yêu đương. Điều này bạn cùng lớp, bạn cùng phòng, giáo viên hay cả bạn nữ “Bị cắm sừng” kia đều có thể chứng minh. Cắm sừng đúng là chuyện ngoài lề, tôi hay tiếp xúc với bạn nữ kia cũng là vì bài tập, thi đua, không có lí do khác. Mong mọi người chớ tin lời đồn, hãm hại người vô tội. 】
【 Điều thứ ba, ra nước ngoài là kế hoạch dự định trong cuộc đời tôi, không liên quan đến bạn học Quan, cũng không tồn tại cái gì mà vì bị tổn thương tình cảm nên mới đi du học. 】
【 Điều thứ tư, bạn học Quan ở trường biểu hiện vô cùng tốt, chưa từng bắt nạt các bạn học khác. Tôi tin tưởng cô ấy, sẽ không làm những việc hạ thấp mình đến vậy. 】
【 Điều thứ năm, cô ấy là một ca sĩ rất tài năng, cũng là một người vô cùng thu hút, mọi người yêu thích cô ấy, cô ấy nhất định sẽ không khiến mọi người thất vọng. 】
【 Cuối cùng, cho tôi nhiều lời một câu, bạn học Quan là người rất ưu tú và hiếm có, hy vọng mọi người quan tâm tới các bài hát của cô ấy nhiều hơn. 】
Có người hiểu chuyện cũng quang minh chính đại bấm vào trang cá nhân của Lâm Chiêu, liếc mắt một cái liền thấy dòng chữ anh ghim: Trên thế giới này không có nhiều thứ tốt đẹp, chạng vạng tiết trời lập thu gió thổi đến từ bên kia bờ sông cùng với em-nụ cười si mê chìm đắm ở tuổi hai mươi.
Một làn gió mới bỗng nổi lên, bên dưới bình luận này có không ít người quen viết thêm vài câu, đều vì muốn làm rõ sự thật về Quan Khiết.
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản copy không đầy đủ)
Hơn nữa, có một bình luận bắt mắt người đọc vô cùng—
【 Tôi là nữ sinh “Bị bệnh trầm cảm” kia, thật có lỗi quá, tôi lúc nào cũng khỏe mạnh, lại càng không hậm hực gì hết. Thời thanh xuân đúng là có thích bạn học Lâm, đến nay lại càng cảm thấy bạn học Lâm ưu tú, tài giỏi, cảm thấy không hối hận. Nhưng là học sinh mà, làm gì có ai chưa từng thích thầm một người? Còn có, chuyện đã qua ai lại cần tuyên truyền quá mức như vậy. Cái khác: Hiện giờ tôi có chồng rồi nha, chồng là người tôi yêu nhất, không còn độc thân đâu ~】
Còn có một câu nói: Tôi là học sinh của X trung Thượng Hải, học trường Lâm thật sự rất lợi hại, đến bây giờ trường học vẫn còn đem ảnh của anh ấy dán ở những tờ tuyên truyền trường học để chiêu mộ học sinh đấy.
Theo như tin tức nhỏ không đáng tin tự xưng, năm đó học tỷ X từng theo đuổi học trưởng Lâm, nhưng học trưởng đã từ chối rồi 【 thương tâm 】. Còn có, Quan học tỷ cũng là nhân vật nổi tiếng của trường! Tiệc tối tết Nguyên Đán hằng năm chị ấy đều biểu diễn, mỗi lần đều ngầu xỉu! Đến bây giờ diễn đàn tỏ tình của trường vẫn còn video biểu diễn của chị ấy, aizzz nếu học tỷ thích con gái tôi nhất định sẽ theo đuổi chị ấy!
Trộm nói chút chút thôi, có người ở ngoài trường học từng thấy Quan học tỷ và học trưởng ở trong ngõ nhỏ hôn nhau. Sau đó ảnh chụp được đăng lên diễn đàn trường! Quả thực trời sinh một đôi đó!
Bình luận này được đẩy lên một trong những mục đầu, liên tiếp bị mọi người yêu cầu ảnh chụp tỉ mỉ.
Những nội dung như vậy, người qua đường ngược lại không thèm để ý, cũng có người ở bình luận khu tiếp tục bịa đặt.
Quan Khiết cũng không biết chuyện ở khu bình luận, chờ tới lúc biết đã lên hotsearch Douyin.
Ai cũng chú ý đến bình luận của Lâm Chiêu và một vài người cảm thán kia, còn có người bổ dưa ngồi bán chuyện cũ của hai người.
Có yêu mà không được, cũng có tình yêu vườn trường tuyệt đẹp, còn có đủ loại phiên bản khác nhau.
Quan Khiết xem xong, cười qua lia cũng không để trong lòng.
10 giờ tối, Quan Khiết ngoài ý muốn nhận được một cuộc gọi quốc tế.
Là Lâm Chiêu gọi tới, số điện thoại vẫn là số cũ của mấy năm trước, không hề đổi.
Trong điện thoại, tiếng nói của anh dịu dàng, trầm ấm: “Xin lỗi em, gây cho em phiền toái lớn như vậy.”
Quan Khiết ngẩn người, lắc đầu nói: “Là em nên nói xin lỗi, đã làm phiền đến anh rồi.”
“Em có khỏe không?” Lâm Chiêu cười cười, nói sang chuyện khác.
Quan Khiết nắm chặt di động, gật đầu: “Khá tốt, anh thì sao?”
Lâm Chiêu dừng một chút, chọc ghẹo: “Cũng khá tốt, chỉ là ăn không quen bít tết với bánh mì nước Mĩ. Thật nhớ bánh bao chiên Thượng Hải.”
Quan Khiết bật cười, đặt di động lên trên mặt bàn, ấn mở loa ngoài.
Vươn người kéo ngăn kéo bên dưới ra, móc ra cái bấm móng tay, vùi đầu cắt móng tay nói: “Vậy anh đừng ở ngoài mãi, mau trở lại, để nhân dân Thượng Hải ôm lấy anh đi thôi.”
Đầu bên kia trầm lặng hai giây, hỏi lại: “Quay về để nhân dân Thượng Hải ôm, nhân dân gì đó bao gồm cả em hay sao?”
Răng rắc, cái bấm móng tay lệch đường, móng ở ngón giữa đã không còn.
Quan Khiết tiếc hận mà nhìn ngón tay vừa bị mình biến thành thương binh, nghiêng đầu nhìn màn hình đen sì, đưa tay ấn mở.
Cuộc trò chuyện vẫn chưa kết thúc.
Nhẹ mím môi, động tác của Quan Khiết chậm chạp, cô chớp chớp mắt, ngượng ngùng lên tiếng: “Lâm Chiêu, anh biết mà, chúng ta không hợp.”
Lâm Chiêu nói: “Tây Tây, anh đã tự lập rồi. Anh của hiện giờ, có thể cho em cuộc sống mà em luôn mong muốn.”
—
Đó là mùa hè năm 13, trường học mở cuộc họp phụ huynh.
Quan Trân Dung mặc chiếc váy hai dây màu đỏ, trang điểm diêm dúa, trong tay cầm chiếc Hermes giả, ra vẻ yểu điệu lộng lẫy bước vào phòng học.
Lúc ấy hơn nửa số người trong phòng đều quay ra nhìn bà, trong mắt nhiều ít cũng có ý xem xét, khinh thường, bà ta không những không biết xấu hổ, còn kéo giọng, bắt tay với mỗi một vị phụ huynh, hỏi người ta làm nghề gì, lương bao nhiêu, gặp được nhà trai nào có điều kiện, bà càng không biết xấu hổ mà lưu số điện thoại, còn nói sau này có cơ hội gặp lại.
Quan Trân Dung đi tìm ngày đó chính là bố của Lâm Chiêu —— viện trưởng viện khoa học X, một người ôn tồn lễ độ, tri thức vô cùng.
Bố của Lâm Chiêu đã lén cự tuyệt bà ta.
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản copy không đầy đủ)
Cuộc họp phụ huynh kết thúc, Quan Khiết vì việc này đã cãi nhau một trận với Quan Trân Dung ở cổng trường.
Nháo xong, Quan Khiết đeo balo đi về con đường nhỏ không có người.
Cũng vào hôm đó, sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, Lâm Chiêu từ trước tới nay chưa bao giờ nói chuyện cùng cô, từ lúc tan học vẫn luôn đi theo cô.
Cho tới khi cô phát hiện, anh mới chạy lên trước ngại ngùng giải thích: “Tớ sợ cậu xảy ra chuyện, lại sợ làm phiền tới cậu nên vẫn luôn đi ở phía sau.”
Nói xong lại nói, “Cậu đừng sợ, tớ sẽ không làm hại cậu đâu.”
Buổi tối hôm đó, Lâm Chiêu đưa cô về dưới nhà, còn mời cô ăn một bát mì thịt bò.
Chỉ là quán ăn vỉa hè, trên đầu che một tấm bạt lớn, bày mấy cái bàn nhỏ cùng với ghế.
Hai người ngồi ở cái bàn gần giao lộ nhất.
Mới vừa ngồi xuống, trên đầu còn có mấy con ruồi bay qua bay lại, mặt bàn vẫn còn sót mấy sợi mì.
Hoàn cảnh chẳng thể nào ngấm nổi.
Xuất thân của Lâm Chiêu không tính là kém, đó là lần đầu tiên anh ăn cơm ở quán vỉa hè, lại không ghét bỏ bất kì cái gì.
Toàn bộ quá trình đều tinh tế quan tâm tới cảm nhận của cô, sợ cô thấy khó ăn, sợ cô không ăn được cay.
Chuyện xưa này vô cùng đơn giản, cô bị sự ôn nhu, tốt bụng của anh hấp dẫn, anh cũng bao dung, yêu lấy sự rách nát, bần hàn của cô.
Trong trường, bọn họ là bạn học cùng lớp không quen nhau, ngoài trường học, họ là đôi tình nhân học người lớn hôn môi.
Khi đó, Quan Khiết ở ngoài trường thuê một căn phòng nhỏ, cuối tuần nào Lâm Chiêu cũng tới căn phòng đó để làm bài tập, thuận tiện dạy cô học Tiếng Anh giao tiếp.
Xong việc, bọn họ cùng nhau nằm trên giường, tay trong tay nghe nhạc, hoặc là cô đàn ghi-ta, anh một bên làm đề.
Một đoạn thời gian rất dài, cuộc đời của cô chỉ có anh, trong thế giới của anh cũng chỉ có cô.
Hai người rất ít khi ở bên ngoài hôn nhau, nắm tay, một lần ngẫu nhiên cũng là ở ngõ nhỏ vắng người.
Cô không nghĩ tới, bọn họ sẽ bị phát hiện nhanh như vậy.
Đó là một ngày bình thường hiếm có, Lâm Chiêu đi Bắc Kinh tham gia cuộc thi vật lý, cô tới sân bay tiễn anh. Cô đưa anh đi thì mẹ anh tìm tới cửa.
Bà ấy là người có phong cách làm việc khá mạnh, vừa bước vào phòng thuê nhỏ liền lạnh nhạt quét một vòng, cuối cùng dừng chân ở chỗ bàn làm việc.
Trên bàn sắp xếp rất gọn gàng, hai chồng sách hai bên đều là sách ôn thi, bà cười lạnh một tiếng, lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Tôi tin cháu hiện giờ rất thích nó, tôi cũng biết nó thích cháu. Nhưng các cháu còn nhỏ, không đủ khả năng đưa ra lựa chọn, cũng không đủ năng lực gánh vác mọi trách nhiệm.”
“Cháu cũng thấy rồi, tương lai của nó, một vầng ánh sáng lớn như vậy. Giờ nó còn nhỏ, chờ sau này lớn sẽ hiểu, nó không thể nào gắn với căn phòng nhỏ hẹp này cả đời, càng không thể giam cả đời mình với cháu.”
“Nếu cháu thực sự thích nó, tôi mong rằng cháu sẽ khiến nó bỏ lỡ tiền đồ. Nửa cuối năm nay nó chuẩn bị ra nước ngoài du học rồi, đây là việc đã được lên kế hoạch trước, tôi hy vọng nó không vì cháu mà lựa chọn ở lại.”
“Cháu cũng vậy, cháu có mọi thứ yêu thích muốn theo đuổi, thậm chí con đường cháu cần đi khác hoàn toàn với Lâm Chiêu. Cứ coi như hiện tại hai đứa luôn gắn liền với nhau, về sau dù gì cũng phải tách ra.”
“Tôi cũng không phải bắt ép cháu đưa ra lựa chọn, mà là nói cho cháu biết kết quả tương lai của cả hai. Cháu có quyền qua lại với nó, tôi cũng có quyền bảo vệ con mình. Mong cháu thấu hiểu tâm lý của người làm mẹ.”
Là một người mẹ, thật ra bà cũng đã rất tiết chế, không nói điều gì khó nghe. Khi ấy, Quan Khiết đã từng nghe qua rất nhiều lời chửi bới, sỉ nhục, ngược lại cô còn cảm thấy mẹ Lâm Chiêu nói chuyện khá chân thành. Hai tháng trước khi Lâm Chiêu ra nước ngoài, Quan Khiết nói lời chia tay trước.
Lý do chỉ có một: Bọn họ không hợp nhau.
Anh thích cuộc sống an ổn, cô thích hằng ngày tự do, phóng khoáng; anh thích toán học, vật lý, hướng tới sự bình yên, cô mê đắm âm nhạc, chán ghét hết thảy những thứ gắn liền với con số tính toán; anh thích Einstein, cô mãnh liệt theo đuổi Schubert……
Cậu xem, bọn họ có biết bao thứ không giống nhau cơ chứ.
Kể cả tính thích thì thế nào, chẳng bằng nói không thích hợp cho rồi.
Đoạn cảm tình này, chỉ hợp để lưu luyến, bồi hồi trong ký ức, càng không hợp để tiếp tục đi cùng nhau.
Đôi khi Quan Khiết rất hận bản thân, vì sao lại sống thực tế tới mức như vậy.
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản copy không đầy đủ)
Nhưng ngẫm lại, lý trí nhiều chút cũng tốt.
Quan Khiết rất nghiêm túc nói: “Lâm Chiêu, chúng ta đều đã trưởng thành.”
“Thời gian đã sớm một đi không trở lại, chúng ta đều đã qua rồi.”
“Em thấy mình thật may mắn vì đã từng thích anh, nhưng cũng chỉ là từng mà thôi.”
“Về chuyện ngày hôm nay, em vô cùng biết ơn, rất cảm ơn vì anh đã giải thích. Với cả anh không cần lo lắng, em sẽ không sao.”
Đầu bên kia điện thoại không nói lời nào, giống như cả thế giới chìm vào yên tĩnh, Quan Khiết nhấp nhấp miệng, chuẩn bị tắt máy, anh đột nhiên hỏi: “Mấy năm nay, em có yêu người khác không?”
Quan Khiết không tiếng động thở dài, mở miệng thừa nhận: “Có.”
“Anh biết mà, em sẽ không bị anh cản trở bước tiếp” Trong điện thoại, Lâm Chiêu buồn rầu nói.
Sắc mặt cô tái nhợt, âm thanh vô lực nói một câu thật xin lỗi.
Nói xong, đầu bên kia lập tức bác bỏ: “Tây Tây, em vĩnh viễn không cần nói ba từ đó với anh. Giữa hai chúng ta, câu nói này chưa bao giờ cần thiết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.