Chương 110: Mang theo gái xuất chinh
Trí Bạch
01/09/2020
Lần này hộ tống thuyền hàng
của phủ chức tạo Giang Nam đi Trường An đối với thủy sư các binh sĩ mà
nói là nhiệm vụ quả thực không thể thoải mái hơn, thậm chí bọn họ còn có thời gian đi dạo trong thành Trường An, cảm giác kiến thức của mình
cũng tăng lên một bậc.
Mà đối với Thẩm Lãnh mà nói, trở lại đại doanh thủy sư cũng không phải là kết thúc nhiệm vụ, phải đợi qua cửa ải Trang Ung mới được.
Trước sự chứng kiến của mọi người, Thẩm Lãnh cứ như vậy đẩy một chiếc xe gỗ một bánh tới bên ngoài quân trướng của Trang Ung, trên xe gỗ một bánh chứa bảy tám vò nhất bôi phong hầu mang từ bắc cương về. Đối với rượu mạnh thật ra Trang Ung cũng không thích lắm, ông ta thích sự nhu hòa của rượu gạo hơn.
Loại rượu người phương bắc Đại Ninh uống phần lớn là rượu cao lương, nhất là lượt rượu đầu vừa mới ra lại càng mạnh, người bình thường uống một ngụm là có thể chếnh choáng. Mà người phương nam Đại Ninh thích uống rượu gạo hơn, hơi có một chút hương vị ngọt ngào.
Nếu Thẩm Lãnh đã biết Trang Ung không thích uống rượu mạnh lắm thì tại sao còn muốn biếu. Đầu tiên là thái độ, thứ hai rượu này là một sự chứng minh, quả thật hắn đã đi bắc cương.
Sửa sang lại y phục của mình một chút, Thẩm Lãnh ở ngoài cửa chờ thân binh vào thông báo, không bao lâu thân binh đi ra bảo Thẩm Lãnh vào, ánh mắt nhìn Thẩm Lãnh như cười như không, Thẩm Lãnh liền biết ngay chuyện không tốt lắm.
"Khụ khụ..."
Sau khi vào quân trướng Thẩm Lãnh có chút xấu hổ ho khan hai tiếng, sau đó đứng nghiêm hành lễ: "Tham kiến tướng quân."
Trang Ung đang xử lý quân vụ, không ngẩng đầu lên: "Là tới báo cáo với ta nhiệm vụ hộ tống thuyền hàng của phủ chức tạo Giang Nam lần này sao? Nếu là vậy thì về đi, nhiệm vụ này không có gì đáng để ý cả."
Thẩm Lãnh càng lúng túng hơn.
"Không phải không phải... Thuộc hạ chỉ đơn thuần là đến biếu lễ."
Thẩm Lãnh chỉ chỉ những vò rượu ở bên ngoài: "Thuộc hạ đặc biệt mang từ bắc cương về, tướng quân nhất định không thích uống."
Trang Ung: "..."
Ông treo cây bút trong tay lên giá bút, ngẩng đầu nheo mắt: "Giáo úy đại nhân đây là còn bớt thời giờ đi bắc cương một chuyến? Thật là vất vả, nhật lý vạn cơ (1)."
Thẩm Lãnh: "Nhật cơ vạn lý."
"Hửm?"
"Không đúng không đúng... Tướng quân, ta sai rồi."
Thẩm Lãnh cúi đầu: "Thuộc hạ thật sự biết sai rồi."
Trang Ung cười lạnh một tiếng: "Sai rồi? Thuận lợi hộ tống thuyền hàng của phủ chức tạo Giang Nam đến Trường An, dọc đường đi làm chu đáo, làm ổn thỏa, sao ta không thấy ngươi sai chỗ nào."
Thẩm Lãnh sáp lại gần phía trước: "Việc này nói ra rất dài dòng."
"Đứng lại chỗ cũ!"
"Ồ..."
Thẩm Lãnh đứng trở lại chỗ cũ, cúi đầu, nhìn chân.
"Đi đóng cửa lại, trước tiên chuyển rượu vào trong!"
"Được rồi được rồi."
Thẩm Lãnh hấp tấp chuyển từng vò, từng vò rượu ở bên ngoài vào đặt ở một góc trong quân trướng, sau đó quay người buông tấm rèm cửa quân trướng dày bịch xuống đóng kín lại, lúc này mới trở lại hạ thấp giọng nói: "Tướng quân bảo ta đóng kín cửa, là có chuyện cơ mật gì muốn nói với thuộc hạ sao?"
Trang Ung: "Cút."
Thẩm Lãnh cười xòa nói: "Thật ra tướng quân cũng biết, thuộc hạ cũng là thân bất do kỷ..."
Hắn cảm giác mình cười thực sự xu nịnh, kỹ năng này ở Trang Ung trước mặt có thể phóng thích ra bảy phần, trước mặt tiên sinh có thể phóng thích ra tám phần, ở trước mặt Trà gia có thể phóng thích ra mười phần.
"Rốt cuộc là chuyện gì, nói rõ ràng." Trang Ung ngồi thẳng người.
Thẩm Lãnh thầm nghĩ tướng quân ông quả nhiên vẫn tò mò... Hay là thử chiêu muốn nghe chuyện giao tiền trước xem sao?
Ngẫm nghĩ lại hay là thôi đi.
Hắn kể lại chuyến đi bắc cương lần này một lượt khá tỉ mỉ, ngay cả chuyện đi qua huyện Khinh Nha lột quan phục huyện lệnh, qua huyện Đông Trì đốt trang viên của thế tử Lý Tiêu Nhiên cũng không quên, dùng từ không nhiều nhưng mỗi một sự kiện đều nói rất rõ ràng, trọng điểm đương nhiên là những chuyện ở bắc cương, mà chuyện ở đằng sau chuyện này là quan trọng nhất.
"Thuộc hạ cảm thấy, dường như bệ hạ muốn nhắc nhở vài huân thần nào đó trong quân."
"Đừng đoán thánh ý lung tung."
Trang Ung trầm tư một lúc, ánh mắt có chút mơ hồ... Lúc Thẩm Lãnh nói chuyện đến bắc cương diệt trừ Bùi Khiếu thật ra ông rất vui vẻ, hết sức vui vẻ. Năm đó ông dẫn binh đánh một trận ở Phong Nghiễn Đài, thủ hạ Lê Dũng mình trần ra trận người trúng hơn mười mũi tên mà vẫn huyết chiến không lùi, nếu không có bọn họ ở Phong Nghiễn Đài kéo chân đội ngũ người Hắc Vũ, Thiết Lưu Lê không thể mang tinh kỵ bao vây hung hăng chém một đao sau lưng người Hắc Vũ.
Nhưng quân công của Lê Dũng trong trận chiến ấy đều bị Bùi Khiếu cướp đoạt mất, ông nhắc chuyện này với bệ hạ không chỉ một lần, nhưng bệ hạ cũng không tỏ thái độ... Trang Ung biết Bùi Đình Sơn đã làm gì, liên tục thượng tấu lấy chức vị đại tướng quân của lão ta để đảm bảo Bùi Khiếu sẽ không làm chuyện trái với quân pháp, quốc pháp, đây là đang ép bệ hạ.
Bây giờ Bùi Khiếu đã chết rồi, cũng là một công đạo đối với Lê Dũng.
Điều chính yếu là sự chuyển biến thái độ của bệ hạ.
Trận chiến năm đó là Đại Ninh Thiên Thành năm thứ hai, cũng chính là năm thứ hai bệ hạ đăng cơ... Khi đó mức độ nắm giữ triều đình, nắm giữ quân đội của bệ hạ kém cường thế hơn hiện giờ rất nhiều, lại càng để ý đến thái độ của mấy vị đại tướng quân kia. Bùi Đình Sơn vừa mới mang chín ngàn đao binh từ thành Trường An về đông cương, dưới tình huống thế này làm sao bệ hạ có thể không chăm lo đến tâm trạng của Bùi Đình Sơn?
Đây là thời điểm quan trọng... Bệ hạ không thể nào không coi trọng sự ủng hộ của quân đội. Khi đó Mộc Chiêu Đồng còn chưa từ bỏ ý định, với quan văn do lão ta cầm đầu rất chú ý đến thái độ của bệ hạ, nếu sau khi bệ hạ đăng cơ mà trận chiến đầu tiên với người Hắc Vũ đã đánh thua, tình hình lúc đó có thể sẽ càng tồi tệ hơn.
Cho nên bệ hạ không thể không hy sinh hán tử như Lê Dũng, thứ đổi lại là sự ủng hộ mạnh mẽ hơn của đám người Bùi Đình Sơn.
Nhưng chuyện này cũng đã quá khứ, bệ hạ hiện giờ, nếu như ai còn nghĩ là mình có thể ảnh hưởng đến ông ta, đó chính là đang tự tìm cái chết.
Đến bây giờ Bùi Đình Sơn vẫn chưa hiểu được đạo lý này, Bùi Khiếu chính là cái gai đâm vào lòng bệ hạ. Hồi bệ hạ còn trẻ tòng quân chinh chiến trước giờ thưởng phạt phân minh cho nên mới được chư quân chư tướng ủng hộ, cái gai Bùi Khiếu này đã cắm trong lòng bệ hạ hơn mười năm rồi, bệ hạ có thể chấp nhận y đến bây giờ chỉ là vì công lao to lớn của Bùi Đình Sơn năm đó.
Sau khi nghe Thẩm Lãnh kể lại xong Trang Ung trầm mặc rất lâu rất lâu, Thẩm Lãnh yên lặng đứng ở một bên không phát ra bất kỳ thanh âm gì. Hắn biết lúc này Trang Ung cần yên tĩnh một mình để sắp xếp lại rất nhiều chuyện, mà hắn đứng ở đây cũng sắp coi mình giống như không khí rồi.
Hồi lâu sau, Trang Ung thở ra một hơi thật dài.
"Thẩm Lãnh, ngươi nhớ kỹ, ngươi đã đến thời điểm tốt."
Ông đột nhiên nói một câu như vậy.
Nhưng Thẩm Lãnh lại lập tức hiểu ra.
Đúng thế, một thời điểm tốt.
Các huân thần đã già, là thời điểm tốt nhất để người trẻ tuổi tiến lên tranh giành.
"Có chuyện có thể ngươi vẫn không biết." Trang Ung liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Tuy rằng ý chỉ vẫn chưa tới nhưng ta đã nhận được tin tức, bệ hạ niệm tình ngươi xuống hải cương phía nam có công, lại hộ tống thuyền hàng đến thành Trường An an toàn, lúc ở trong thành Trường An được lão viện trưởng thư viện Nhạn Tháp tiến cử và đích thân dạy dỗ, cho nên muốn cất nhắc ngươi làm chính ngũ phẩm Dũng Nghị tướng quân, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mấy ngày này ý chỉ sẽ đến thủy sư, huân chức của ngươi cũng sẽ lên đến thất chuyển Khinh Xa đô úy."
Thẩm Lãnh ngây người ra, sau đó bật cười ha hả.
"Tại sao đắc ý như thế?" Trang Ung cũng mờ mịt: "Ngươi không phải người phóng đãng như vậy mới đúng."
Thẩm Lãnh cười đến chảy nước miếng: "Chính ngũ phẩm, chính ngũ phẩm, chính ngũ phẩm!"
Trang Ung: "Chính ngũ phẩm thì làm sao?"
"Có thể mang theo gia quyến!"
Thẩm Lãnh trả lời đặc biệt chính nghĩa: "Mang, theo, gia, quyến!"
Lúc này Trang Ung mới sực tỉnh, mặt trầm xuống: "Chớ không phải ngươi thật sự tưởng là sau chính ngũ phẩm, bổn tướng quân sẽ cho ngươi một cái độc viện trong đại doanh thủy sư này của ngươi, ngươi có thể kim ốc tàng kiều?"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Đương nhiên không phải thuộc hạ nghĩ chuyện này, thuộc hạ nghĩ là sau này bất kể thủy sư chuyển đến chỗ nào thì cũng có thể danh chính ngôn thuận mang nàng ấy theo."
Trang Ung thở dài: "Ta lãnh binh mấy chục năm, ngươi là người đầu tiên càn rỡ như thế trước mặt ta... Chuyện ngươi vui vẻ lại không phải long ân chiếu cố của bệ hạ, mà là có thể mang theo nữ quyến."
Thẩm Lãnh: "Hì hì... Thuộc hạ thất thố rồi, thất thố rồi."
Trang Ung trừng mắt liếc hắn một cái: "Một người thất thố khi đắc ý, khi thất ý sẽ dễ suy sụp, chứng tỏ ngươi cũng không phải một người thật sự có khả năng lớn, lần sau nếu ta lại nhìn thấy phản ứng như vậy của ngươi nữa, ý chỉ của bệ hạ có thể cất nhắc ngươi lên làm chính ngũ phẩm, qua một thời gian ta cũng có quyền giáng chính ngũ phẩm của ngươi xuống."
Thẩm Lãnh vội vàng cúi đầu: "Thuộc hạ ghi nhớ."
"Ngươi thật sự có thể ghi nhớ?"
"Có thể!"
"Ngươi còn chưa lau nước miếng nữa kìa."
"Ặc..."
"Trở về nghỉ ngơi hai ngày đi, nếu ý chỉ đến ta sẽ phái người gọi ngươi về... Ngươi còn có gì muốn nói?"
"Thuộc hạ muốn xin tướng quân phê chuẩn điều đội chính đội đốc quân Dương Thất Bảo, đội phó Cổ Lạc đến tiêu doanh của thuộc hạ."
"Hử?" Trang Ung không tự chủ được mà nheo mắt lại: "Ngươi đây là muốn tận diệt đội đốc quân của bổn tướng quân?"
Thẩm Lãnh rất nghiêm túc nói: "Khởi bẩm tướng quân, là bọn họ tự bưng nồi của mình đến, cái này thuộc về quy phục..."
"Quy phục..." Trang Ung thở dài: "Trước khi ý chỉ của bệ hạ xuống dưới, ta lại nghĩ nên đem hết những tội ngươi đáng phạt mà không phạt từ trước đến giờ ra phạt một lần."
Thẩm Lãnh khó hiểu: "Thuộc hạ có lỗi gì chứ."
"Ngươi... Nợ tiền không trả."
"Cái này..." Thẩm Lãnh vẻ mặt hoảng sợ: "Lần trước không phải tướng quân nói không cần nhắc lại nữa sao?"
Trang Ung: "Cút về nhà đi... Đợi đã, thay ta chuyển lời cho Thẩm Tiểu Tùng... bảo hắn cẩn thận hơn một chút, chỉ một câu này là đủ rồi, tự hắn hiểu được là có ý gì."
Thẩm Lãnh đứng nghiêm: "Biết rồi."
Từ trong quân trướng của Trang Ung đi ra, Thẩm Lãnh thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhảy lên khua khoắng cánh tay một chút!
Về nhà, cuối cùng cũng có thể về nhà rồi.
Trước tiên về doanh trướng của mình an bài quân vụ xong, Thẩm Lãnh dẫn theo Trần Nhiễm cùng về nhà. Vừa mới vào trấn không bao lâu thì một con chó đen từ trong ngõ lao tới, khí thế đó đâu giống như một con chó, giống một con sư tử lông đen mạnh mẽ hơn. Mới mấy tháng không gặp mà con chó đen nhỏ đó đã lớn như vậy rồi, tốc độ lớn nhanh hơn nhiều so với chó nhà bình thường.
Tính ra thì chẳng qua mới hơn sáu tháng mà thôi, nếu hoàn toàn trưởng thành thì sẽ như thế nào nữa?
Hắc cẩu lao đến áp sát vào bên chân Thẩm Lãnh không ngừng vẫy đuôi, Thẩm Lãnh ngồi xổm xuống xoa xoa đầu nó: "Thức ăn không tệ đấy, nhất định là Trần đại bá đã lấy phần của Trần Nhiễm cho ngươi ăn."
Trần Nhiễm: "..."
Hắc cẩu chạy vòng quanh hai người, khi về đến nhà thì thấy Trần đại bá đã chờ ở cửa viện rồi.
"Con trai!" Trần đại bá mắt sáng lên, lớn tiếng gọi một câu.
Trần Nhiễm cùng hắc cẩu đồng thời chạy về phía Trần đại bá.
Thẩm Lãnh: "..."
Sau khi vào cửa thì thấy Thẩm tiên sinh lười biếng nằm trên ghế nằm, mùa đông lạnh lẽo này, trên người ông đang đắp một cái chăn, dáng vẻ trông có chút mệt mỏi.
Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày.
Thẩm tiên sinh thấy hắn nhíu mày vội vàng giải thích: "Không thức đêm, thật đấy, đã lâu rồi không có thức đêm, chỉ là gần đây trời lạnh..."
Thẩm Lãnh khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Có chuyện tốt nói cho các người biết trước."
Thẩm Lãnh trầm mặc một chút, nhìn về phía Trà gia đang đứng ở cửa cười với hắn.
"Chuyện gì?"
"Có thể hoàng đế sắp ban thưởng cho ta?"
"Ban thưởng à, ban thưởng cái gì?"
"Ồ... Sau này ta, có thể... mang theo gái xuất chinh."
(1) Nhật lý vạn cơ: ý chỉ làm việc cực kỳ cần mẫn, vốn chỉ đế vương mỗi ngày xử lý rất nhiều chính vụ.
Mà đối với Thẩm Lãnh mà nói, trở lại đại doanh thủy sư cũng không phải là kết thúc nhiệm vụ, phải đợi qua cửa ải Trang Ung mới được.
Trước sự chứng kiến của mọi người, Thẩm Lãnh cứ như vậy đẩy một chiếc xe gỗ một bánh tới bên ngoài quân trướng của Trang Ung, trên xe gỗ một bánh chứa bảy tám vò nhất bôi phong hầu mang từ bắc cương về. Đối với rượu mạnh thật ra Trang Ung cũng không thích lắm, ông ta thích sự nhu hòa của rượu gạo hơn.
Loại rượu người phương bắc Đại Ninh uống phần lớn là rượu cao lương, nhất là lượt rượu đầu vừa mới ra lại càng mạnh, người bình thường uống một ngụm là có thể chếnh choáng. Mà người phương nam Đại Ninh thích uống rượu gạo hơn, hơi có một chút hương vị ngọt ngào.
Nếu Thẩm Lãnh đã biết Trang Ung không thích uống rượu mạnh lắm thì tại sao còn muốn biếu. Đầu tiên là thái độ, thứ hai rượu này là một sự chứng minh, quả thật hắn đã đi bắc cương.
Sửa sang lại y phục của mình một chút, Thẩm Lãnh ở ngoài cửa chờ thân binh vào thông báo, không bao lâu thân binh đi ra bảo Thẩm Lãnh vào, ánh mắt nhìn Thẩm Lãnh như cười như không, Thẩm Lãnh liền biết ngay chuyện không tốt lắm.
"Khụ khụ..."
Sau khi vào quân trướng Thẩm Lãnh có chút xấu hổ ho khan hai tiếng, sau đó đứng nghiêm hành lễ: "Tham kiến tướng quân."
Trang Ung đang xử lý quân vụ, không ngẩng đầu lên: "Là tới báo cáo với ta nhiệm vụ hộ tống thuyền hàng của phủ chức tạo Giang Nam lần này sao? Nếu là vậy thì về đi, nhiệm vụ này không có gì đáng để ý cả."
Thẩm Lãnh càng lúng túng hơn.
"Không phải không phải... Thuộc hạ chỉ đơn thuần là đến biếu lễ."
Thẩm Lãnh chỉ chỉ những vò rượu ở bên ngoài: "Thuộc hạ đặc biệt mang từ bắc cương về, tướng quân nhất định không thích uống."
Trang Ung: "..."
Ông treo cây bút trong tay lên giá bút, ngẩng đầu nheo mắt: "Giáo úy đại nhân đây là còn bớt thời giờ đi bắc cương một chuyến? Thật là vất vả, nhật lý vạn cơ (1)."
Thẩm Lãnh: "Nhật cơ vạn lý."
"Hửm?"
"Không đúng không đúng... Tướng quân, ta sai rồi."
Thẩm Lãnh cúi đầu: "Thuộc hạ thật sự biết sai rồi."
Trang Ung cười lạnh một tiếng: "Sai rồi? Thuận lợi hộ tống thuyền hàng của phủ chức tạo Giang Nam đến Trường An, dọc đường đi làm chu đáo, làm ổn thỏa, sao ta không thấy ngươi sai chỗ nào."
Thẩm Lãnh sáp lại gần phía trước: "Việc này nói ra rất dài dòng."
"Đứng lại chỗ cũ!"
"Ồ..."
Thẩm Lãnh đứng trở lại chỗ cũ, cúi đầu, nhìn chân.
"Đi đóng cửa lại, trước tiên chuyển rượu vào trong!"
"Được rồi được rồi."
Thẩm Lãnh hấp tấp chuyển từng vò, từng vò rượu ở bên ngoài vào đặt ở một góc trong quân trướng, sau đó quay người buông tấm rèm cửa quân trướng dày bịch xuống đóng kín lại, lúc này mới trở lại hạ thấp giọng nói: "Tướng quân bảo ta đóng kín cửa, là có chuyện cơ mật gì muốn nói với thuộc hạ sao?"
Trang Ung: "Cút."
Thẩm Lãnh cười xòa nói: "Thật ra tướng quân cũng biết, thuộc hạ cũng là thân bất do kỷ..."
Hắn cảm giác mình cười thực sự xu nịnh, kỹ năng này ở Trang Ung trước mặt có thể phóng thích ra bảy phần, trước mặt tiên sinh có thể phóng thích ra tám phần, ở trước mặt Trà gia có thể phóng thích ra mười phần.
"Rốt cuộc là chuyện gì, nói rõ ràng." Trang Ung ngồi thẳng người.
Thẩm Lãnh thầm nghĩ tướng quân ông quả nhiên vẫn tò mò... Hay là thử chiêu muốn nghe chuyện giao tiền trước xem sao?
Ngẫm nghĩ lại hay là thôi đi.
Hắn kể lại chuyến đi bắc cương lần này một lượt khá tỉ mỉ, ngay cả chuyện đi qua huyện Khinh Nha lột quan phục huyện lệnh, qua huyện Đông Trì đốt trang viên của thế tử Lý Tiêu Nhiên cũng không quên, dùng từ không nhiều nhưng mỗi một sự kiện đều nói rất rõ ràng, trọng điểm đương nhiên là những chuyện ở bắc cương, mà chuyện ở đằng sau chuyện này là quan trọng nhất.
"Thuộc hạ cảm thấy, dường như bệ hạ muốn nhắc nhở vài huân thần nào đó trong quân."
"Đừng đoán thánh ý lung tung."
Trang Ung trầm tư một lúc, ánh mắt có chút mơ hồ... Lúc Thẩm Lãnh nói chuyện đến bắc cương diệt trừ Bùi Khiếu thật ra ông rất vui vẻ, hết sức vui vẻ. Năm đó ông dẫn binh đánh một trận ở Phong Nghiễn Đài, thủ hạ Lê Dũng mình trần ra trận người trúng hơn mười mũi tên mà vẫn huyết chiến không lùi, nếu không có bọn họ ở Phong Nghiễn Đài kéo chân đội ngũ người Hắc Vũ, Thiết Lưu Lê không thể mang tinh kỵ bao vây hung hăng chém một đao sau lưng người Hắc Vũ.
Nhưng quân công của Lê Dũng trong trận chiến ấy đều bị Bùi Khiếu cướp đoạt mất, ông nhắc chuyện này với bệ hạ không chỉ một lần, nhưng bệ hạ cũng không tỏ thái độ... Trang Ung biết Bùi Đình Sơn đã làm gì, liên tục thượng tấu lấy chức vị đại tướng quân của lão ta để đảm bảo Bùi Khiếu sẽ không làm chuyện trái với quân pháp, quốc pháp, đây là đang ép bệ hạ.
Bây giờ Bùi Khiếu đã chết rồi, cũng là một công đạo đối với Lê Dũng.
Điều chính yếu là sự chuyển biến thái độ của bệ hạ.
Trận chiến năm đó là Đại Ninh Thiên Thành năm thứ hai, cũng chính là năm thứ hai bệ hạ đăng cơ... Khi đó mức độ nắm giữ triều đình, nắm giữ quân đội của bệ hạ kém cường thế hơn hiện giờ rất nhiều, lại càng để ý đến thái độ của mấy vị đại tướng quân kia. Bùi Đình Sơn vừa mới mang chín ngàn đao binh từ thành Trường An về đông cương, dưới tình huống thế này làm sao bệ hạ có thể không chăm lo đến tâm trạng của Bùi Đình Sơn?
Đây là thời điểm quan trọng... Bệ hạ không thể nào không coi trọng sự ủng hộ của quân đội. Khi đó Mộc Chiêu Đồng còn chưa từ bỏ ý định, với quan văn do lão ta cầm đầu rất chú ý đến thái độ của bệ hạ, nếu sau khi bệ hạ đăng cơ mà trận chiến đầu tiên với người Hắc Vũ đã đánh thua, tình hình lúc đó có thể sẽ càng tồi tệ hơn.
Cho nên bệ hạ không thể không hy sinh hán tử như Lê Dũng, thứ đổi lại là sự ủng hộ mạnh mẽ hơn của đám người Bùi Đình Sơn.
Nhưng chuyện này cũng đã quá khứ, bệ hạ hiện giờ, nếu như ai còn nghĩ là mình có thể ảnh hưởng đến ông ta, đó chính là đang tự tìm cái chết.
Đến bây giờ Bùi Đình Sơn vẫn chưa hiểu được đạo lý này, Bùi Khiếu chính là cái gai đâm vào lòng bệ hạ. Hồi bệ hạ còn trẻ tòng quân chinh chiến trước giờ thưởng phạt phân minh cho nên mới được chư quân chư tướng ủng hộ, cái gai Bùi Khiếu này đã cắm trong lòng bệ hạ hơn mười năm rồi, bệ hạ có thể chấp nhận y đến bây giờ chỉ là vì công lao to lớn của Bùi Đình Sơn năm đó.
Sau khi nghe Thẩm Lãnh kể lại xong Trang Ung trầm mặc rất lâu rất lâu, Thẩm Lãnh yên lặng đứng ở một bên không phát ra bất kỳ thanh âm gì. Hắn biết lúc này Trang Ung cần yên tĩnh một mình để sắp xếp lại rất nhiều chuyện, mà hắn đứng ở đây cũng sắp coi mình giống như không khí rồi.
Hồi lâu sau, Trang Ung thở ra một hơi thật dài.
"Thẩm Lãnh, ngươi nhớ kỹ, ngươi đã đến thời điểm tốt."
Ông đột nhiên nói một câu như vậy.
Nhưng Thẩm Lãnh lại lập tức hiểu ra.
Đúng thế, một thời điểm tốt.
Các huân thần đã già, là thời điểm tốt nhất để người trẻ tuổi tiến lên tranh giành.
"Có chuyện có thể ngươi vẫn không biết." Trang Ung liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Tuy rằng ý chỉ vẫn chưa tới nhưng ta đã nhận được tin tức, bệ hạ niệm tình ngươi xuống hải cương phía nam có công, lại hộ tống thuyền hàng đến thành Trường An an toàn, lúc ở trong thành Trường An được lão viện trưởng thư viện Nhạn Tháp tiến cử và đích thân dạy dỗ, cho nên muốn cất nhắc ngươi làm chính ngũ phẩm Dũng Nghị tướng quân, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mấy ngày này ý chỉ sẽ đến thủy sư, huân chức của ngươi cũng sẽ lên đến thất chuyển Khinh Xa đô úy."
Thẩm Lãnh ngây người ra, sau đó bật cười ha hả.
"Tại sao đắc ý như thế?" Trang Ung cũng mờ mịt: "Ngươi không phải người phóng đãng như vậy mới đúng."
Thẩm Lãnh cười đến chảy nước miếng: "Chính ngũ phẩm, chính ngũ phẩm, chính ngũ phẩm!"
Trang Ung: "Chính ngũ phẩm thì làm sao?"
"Có thể mang theo gia quyến!"
Thẩm Lãnh trả lời đặc biệt chính nghĩa: "Mang, theo, gia, quyến!"
Lúc này Trang Ung mới sực tỉnh, mặt trầm xuống: "Chớ không phải ngươi thật sự tưởng là sau chính ngũ phẩm, bổn tướng quân sẽ cho ngươi một cái độc viện trong đại doanh thủy sư này của ngươi, ngươi có thể kim ốc tàng kiều?"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Đương nhiên không phải thuộc hạ nghĩ chuyện này, thuộc hạ nghĩ là sau này bất kể thủy sư chuyển đến chỗ nào thì cũng có thể danh chính ngôn thuận mang nàng ấy theo."
Trang Ung thở dài: "Ta lãnh binh mấy chục năm, ngươi là người đầu tiên càn rỡ như thế trước mặt ta... Chuyện ngươi vui vẻ lại không phải long ân chiếu cố của bệ hạ, mà là có thể mang theo nữ quyến."
Thẩm Lãnh: "Hì hì... Thuộc hạ thất thố rồi, thất thố rồi."
Trang Ung trừng mắt liếc hắn một cái: "Một người thất thố khi đắc ý, khi thất ý sẽ dễ suy sụp, chứng tỏ ngươi cũng không phải một người thật sự có khả năng lớn, lần sau nếu ta lại nhìn thấy phản ứng như vậy của ngươi nữa, ý chỉ của bệ hạ có thể cất nhắc ngươi lên làm chính ngũ phẩm, qua một thời gian ta cũng có quyền giáng chính ngũ phẩm của ngươi xuống."
Thẩm Lãnh vội vàng cúi đầu: "Thuộc hạ ghi nhớ."
"Ngươi thật sự có thể ghi nhớ?"
"Có thể!"
"Ngươi còn chưa lau nước miếng nữa kìa."
"Ặc..."
"Trở về nghỉ ngơi hai ngày đi, nếu ý chỉ đến ta sẽ phái người gọi ngươi về... Ngươi còn có gì muốn nói?"
"Thuộc hạ muốn xin tướng quân phê chuẩn điều đội chính đội đốc quân Dương Thất Bảo, đội phó Cổ Lạc đến tiêu doanh của thuộc hạ."
"Hử?" Trang Ung không tự chủ được mà nheo mắt lại: "Ngươi đây là muốn tận diệt đội đốc quân của bổn tướng quân?"
Thẩm Lãnh rất nghiêm túc nói: "Khởi bẩm tướng quân, là bọn họ tự bưng nồi của mình đến, cái này thuộc về quy phục..."
"Quy phục..." Trang Ung thở dài: "Trước khi ý chỉ của bệ hạ xuống dưới, ta lại nghĩ nên đem hết những tội ngươi đáng phạt mà không phạt từ trước đến giờ ra phạt một lần."
Thẩm Lãnh khó hiểu: "Thuộc hạ có lỗi gì chứ."
"Ngươi... Nợ tiền không trả."
"Cái này..." Thẩm Lãnh vẻ mặt hoảng sợ: "Lần trước không phải tướng quân nói không cần nhắc lại nữa sao?"
Trang Ung: "Cút về nhà đi... Đợi đã, thay ta chuyển lời cho Thẩm Tiểu Tùng... bảo hắn cẩn thận hơn một chút, chỉ một câu này là đủ rồi, tự hắn hiểu được là có ý gì."
Thẩm Lãnh đứng nghiêm: "Biết rồi."
Từ trong quân trướng của Trang Ung đi ra, Thẩm Lãnh thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhảy lên khua khoắng cánh tay một chút!
Về nhà, cuối cùng cũng có thể về nhà rồi.
Trước tiên về doanh trướng của mình an bài quân vụ xong, Thẩm Lãnh dẫn theo Trần Nhiễm cùng về nhà. Vừa mới vào trấn không bao lâu thì một con chó đen từ trong ngõ lao tới, khí thế đó đâu giống như một con chó, giống một con sư tử lông đen mạnh mẽ hơn. Mới mấy tháng không gặp mà con chó đen nhỏ đó đã lớn như vậy rồi, tốc độ lớn nhanh hơn nhiều so với chó nhà bình thường.
Tính ra thì chẳng qua mới hơn sáu tháng mà thôi, nếu hoàn toàn trưởng thành thì sẽ như thế nào nữa?
Hắc cẩu lao đến áp sát vào bên chân Thẩm Lãnh không ngừng vẫy đuôi, Thẩm Lãnh ngồi xổm xuống xoa xoa đầu nó: "Thức ăn không tệ đấy, nhất định là Trần đại bá đã lấy phần của Trần Nhiễm cho ngươi ăn."
Trần Nhiễm: "..."
Hắc cẩu chạy vòng quanh hai người, khi về đến nhà thì thấy Trần đại bá đã chờ ở cửa viện rồi.
"Con trai!" Trần đại bá mắt sáng lên, lớn tiếng gọi một câu.
Trần Nhiễm cùng hắc cẩu đồng thời chạy về phía Trần đại bá.
Thẩm Lãnh: "..."
Sau khi vào cửa thì thấy Thẩm tiên sinh lười biếng nằm trên ghế nằm, mùa đông lạnh lẽo này, trên người ông đang đắp một cái chăn, dáng vẻ trông có chút mệt mỏi.
Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày.
Thẩm tiên sinh thấy hắn nhíu mày vội vàng giải thích: "Không thức đêm, thật đấy, đã lâu rồi không có thức đêm, chỉ là gần đây trời lạnh..."
Thẩm Lãnh khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Có chuyện tốt nói cho các người biết trước."
Thẩm Lãnh trầm mặc một chút, nhìn về phía Trà gia đang đứng ở cửa cười với hắn.
"Chuyện gì?"
"Có thể hoàng đế sắp ban thưởng cho ta?"
"Ban thưởng à, ban thưởng cái gì?"
"Ồ... Sau này ta, có thể... mang theo gái xuất chinh."
(1) Nhật lý vạn cơ: ý chỉ làm việc cực kỳ cần mẫn, vốn chỉ đế vương mỗi ngày xử lý rất nhiều chính vụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.