Chương 93: Chân tướng
Tang Lý
07/05/2021
Thanh Nhược đã sớm bị sự biến chuyển liên tiếp này làm cho kinh hãi đến mức có chút phản ứng không kịp. Khi phát hiện giờ phút này ánh mắt nghi ngờ của mọi người đều đổ dồn về Thải Ninh tỷ tỷ, nàng lại càng cảm thấy chuyện này càng lúc càng quá hoang đường. Làm sao lại dính dáng đến Thải Ninh tỷ tỷ được chứ? Rõ ràng hai người hoàn toàn không có một chút liên hệ gì với nhau, Thải Ninh tỷ tỷ làm sao sẽ hại công chúa, nàng nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu nổi. Nhưng ánh mắt u ám lúc này của hoàng thượng lại đích xác hướng về Thải Ninh tỷ tỷ, trong mắt mang theo sự thù hận, để cho Thanh Nhược nhìn thấy cũng sợ đến kinh hồn khiếp vía.
Thanh Thải Ninh cũng cảm nhận được ánh mắt uy nghiêm của hoàng thượng, nàng cắn chặt môi dưới, hai tay siết lại thật chặt.
"Ninh phi, rốt cuộc ngươi nhận, hay không nhận?" Cẩm Lân lạnh lùng mở miệng, nói với Ninh phi đang quỳ dưới đất.
"Hoàng thượng, thần thiếp không hiểu Người đang nói gì." Thanh Thải Ninh cúi đầu, quật cường nói.
Bình An hầu ở một bên nhìn thấy, sắc mặt cũng có vẻ vô cùng ngạc nhiên nghi ngờ. Còn Thanh Nhược lại càng hoang mang hơn, không nhịn được mở miệng nói: "Hoàng thượng......có phải đã nghĩ sai rồi không? Làm sao lại là......Ninh phi được chứ?"
"Tốt lắm, xem ra ngươi vẫn không chịu nhận." Cẩm Lân cũng không để ý tới mọi người, chỉ nhìn Ninh phi, nói gằn từng chữ: "Vĩnh Hỉ, dẫn người tới!"
Mọi người đều hơi kinh ngạc, lại thấy Vĩnh Hỉ ở sau lưng hoàng thượng đáp một tiếng, rồi ra cửa. Chỉ trong chớp mắt, Vĩnh Hỉ dẫn vào một thái giám toàn thân rách rưới, máu trên y phục đã kết vảy, hiển nhiên là vừa bị dụng hình xong. Đối phương cũng đã không còn sức lực, tay Vĩnh Hỉ vừa buông lỏng, hắn liền ngã khụy xuống đất.
Mọi người đều nhìn thái giám bị dẫn tới kia, không hiểu vì sao. Nhưng vẻ mặt của thái giám đó lại rất bình tĩnh, cắn răng chống người lên, quỳ thẳng trên mặt đất, không nói một lời.
"Hừ. Ninh phi, ngươi biết hắn chứ?" Cẩm Lân cười lạnh một tiếng, nói.
Mí mắt Ninh phi run run, nhưng trả lời rất nhanh: "Bẩm hoàng thượng, thần thiếp không biết."
"Ồ? Vậy sao Trẫm lại nhận được tin tức, nói có người nhìn thấy hắn đã đến điện Thải Hòa? Chẳng lẽ là muốn vu khống hay sao?"
"Bẩm hoàng thượng, thần thiếp không biết chuyện này. Xin hoàng thượng minh xét." Thanh Thải Ninh nhìn thái giám kia một cái, sau đó liền không nhìn hắn nữa. Còn thái giám bị thương rất nặng kia cũng không nhìn một ai, chỉ buông xuôi bỏ mặc mà quỳ trên mặt đất, giống như con cừu non chờ bị làm thịt.
Sắc mặt Cẩm Lân có chút khó coi, cúi đầu nói với thái giám kia: "Xem ra chủ nhân ngươi không muốn nhận ngươi."
Thái giám kia chỉ rũ mắt, cũng không tiếp lời của Cẩm Lân.
Cẩm Lân tức giận đến bật cười lên: "Được lắm, xem như cũng là một con chó rất trung thành. Thôi được, nếu như thế, giữ lại ngươi để thẩm tra tiếp cũng vô dụng. Vĩnh Hỉ!"
"Có nô tài." Vĩnh Hỉ nhận được ánh mắt ra hiệu của hoàng thượng, gật đầu một cái, lại kéo người ra ngoài lần nữa.
Sau khi cửa đóng lại không lâu, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng kêu đau đớn thảm thiết, thoáng chốc phá vỡ màn đêm tĩnh lặng, khiến mọi người trong phòng đều chấn động.
Mặt của Thanh Thải Ninh càng lúc càng trở nên tái mét.
Đột nhiên, bên giường truyền đến tiếng thét kinh hãi của Hoa Dao.
Thanh Nhược vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy khóe môi Cẩm Nhan khạc ra rất nhiều máu đen, rất nhanh nhiễm bẩn cả một góc chăn. Hoa Dao vội vàng lấy khăn đặt ở bên cạnh lau đi, nhưng có lau thế nào cũng không thể ngừng được máu liên tục chảy ra nơi khóe miệng, khăn lông màu trắng cũng bị nhuộm thành màu đỏ đen. Lông mày Hoa Dao nhíu lại thật chặt.
Thanh Nhược ở một bên thấy hoảng sợ, nín thở không thể nào lên tiếng.
Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh, thân thể của người trên giường run lên bần bật, nhưng chỉ trong tíc tắc, tay đang đặt trên giường bỗng nhiên vô lực rũ xuống, máu ở bên môi cũng dần dần dừng lại. Mà tay của Hoa Dao đang lau khóe môi của đối phương cũng giữ nguyên tại chỗ.
Trong phòng nhất thời chìm vào tĩnh lặng.
Một tiếng khẽ thở dài vang lên trong phòng.
Hoa Dao quay đầu nhìn về Cẩm Lân, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
Thanh Nhược chỉ cảm thấy một tiếng sét nổ đoàng trong đầu, nổ tan tành. Nhất thời cả vũ trụ đều xoay tròn.
"Thanh Nhược cô nương." Tử Lôi ở phía sau tiến lên, vội vàng đở lấy Thanh Nhược gần như muốn ngã rạp xuống đất. Thanh Nhược dựa vào trên người Tử Lôi, mở to đến muốn rách cả vành mắt, không dám tin tưởng chuyện vừa mới phát sinh. Nhưng không đợi nàng lấy lại tinh thần, bên tai lại vang lên giọng nói kinh hãi.
"Chết?" Thanh Thải Ninh cúi đầu lẩm bẩm, đột nhiên cất tiếng cười to trong căn phòng lặng ngắt như tờ, khuôn mặt quỷ dị có chút vặn vẹo, "Ha ha, thật đã chết rồi! Trường Phượng công chúa ơi Trường Phượng công chúa, uổng cho ngươi thông minh cả đời, nhưng cuối cùng vẫn phải chết trong tay ta!"
Cổ của Thanh Nhược giống như kẹp lại, dùng tốc độ rất chậm nhìn về Thanh Thải Ninh vẫn đang quỳ trên mặt đất, nhưng lại cười đến chảy cả nước mắt. Nàng chỉ cảm thấy nhất thời có chút phản ứng không kịp.
"Ninh phi, ngươi......" Vẻ mặt Bình An hầu cũng kinh ngạc, đáy mắt bỗng toát lên vẻ bi thương.
Thanh Thải Ninh lần nữa chống người đứng lên, Vĩnh Hỉ muốn tiến lên ngăn lại, nhưng bị Cẩm Lân đưa tay ngăn cản.
"Vì sao ngươi lại hạ độc hại Trường Phượng công chúa?" Cẩm Lân cau mày hỏi.
"Ta nói thì ngươi sẽ tha cho ta sao? Hoàng thượng của ta." Thanh Thải Ninh hỏi ngược lại.
Cẩm Lân im lặng một hồi, mới nhỏ giọng nói: "Không. Nhưng ta có thể bảo đảm không truy cứu trách nhiệm gia tộc ngươi."
"Ha ha." Thanh Thải Ninh cười mỉa mai, nói: "Hoàng thượng cho rằng ta làm những chuyện đại nghịch bất đạo này mà còn quan tâm điều đó sao? Bọn họ chỉ xem ta như một cái thẻ đánh bạc mang tên vinh dự gia tộc, khi cần thì đẩy ra ngoài. Vinh dự gia tộc cái gì chứ, chỉ là đồ chó má!" Thanh Thải Ninh cười mắng, "Ta một giới nữ lưu, muốn những thứ đó làm gì? Ta cần, chỉ là có một người có thể đối xử dịu dàng với ta, bảo vệ ta, yêu thương ta. Mà những thứ này, hoàng thượng sở hữu ba ngàn giai lệ, có thể cho được sao?"
Nói xong, vẻ mặt có chút bi thương nhìn về Cẩm Lân.
Cẩm Lân nhất thời bị nghẹn đến không biết phải nói gì. Mà Thanh Nhược sớm đã khóc nức nở.
"Trẫm biết Trẫm có lỗi với ngươi, thường ngày lơ là ngươi. Nhưng điều này lại có liên quan gì đến hoàng tỷ?" Hồi lâu, Cẩm Lân vẫn không thể hiểu nổi, lên tiếng hỏi.
Thanh Thải Ninh nhìn Cẩm Lân thật sâu, tầm mắt lại lần nữa rơi vào trên giường, hung hăng nhìn chằm chằm người đang nằm im, vĩnh viễn cũng không thể tỉnh lại nữa: "Còn có thể vì sao, dĩ nhiên là bởi vì......ta hận nàng. Hận không thể đem nàng lột da hủy đi xương cốt, nhai nát nuốt vào bụng!"
"Thải Ninh tỷ tỷ......" Thanh Nhược mở mắt, khóc lắc đầu nói, "Không, vì sao lại là tỷ? Tỷ mau nói với hoàng thượng rằng tỷ chỉ là giỡn chơi với chúng ta mà thôi. Tỷ làm sao có thể sẽ hận Cẩm Nhan, không thể nào......"
"Nhược nhi ngốc." Ánh mắt Thanh Thải Ninh dừng lại trên người Thanh Nhược, vẻ mặt điên cuồng có chút thu lại, lộ ra một tia ôn nhu hiếm thấy, "Muội không hiểu. Lòng người hiểm ác, huống chi còn là ở chốn thâm cung. Sự thù hận giữa nữ nhân rất dễ xảy ra so với trong tưởng tượng của muội nhiều lắm."
"Muội không tin......" Thanh Nhược cắn đến rách cả môi dưới, sắc môi đỏ tươi, trong miệng mang theo mùi máu tanh.
"Điều ta không muốn nhất chính là để cho Nhược nhi muội nhìn thấy cảnh tượng này." Khóe môi Thanh Thải Ninh lộ ra một nụ cười khổ sở, "Có điều, ta cũng đã đi đến bước cuối rồi, không có cách nào quyết định tất cả."
"Ninh phi." Cẩm Lân nhìn Ninh phi nói, "Trẫm biết, một mình ngươi không thể nào có khả năng hoàn thành những chuyện này, rốt cuộc người nào đang giúp ngươi? Hoặc là nói, ngươi đang giúp ai?"
Thanh Thải Ninh quay đầu nhìn về Cẩm Lân, nhìn hắn thật lâu. Dường như muốn xuyên qua hắn để nhìn một người khác. Một lát sau, Thanh Thải Ninh mới nhẹ nhàng nói: "Ta chỉ giúp bản thân mình."
Nói xong, trên mặt bỗng nhiên nở nụ cười.
Đó là nụ cười mà Thanh Nhược chưa từng nhìn thấy trước đây. Giống như một người đã tháo xuống tất cả gánh nặng, bao gồm cả yêu và hận, mang theo sự ôn nhu bình yên, tựa như cơn gió đêm mùa hạ, êm ái giống như mộng cảnh hư ảo, chạm không tới, bắt không được, vừa siêu thoát vừa mờ ảo.
Trong lúc tất cả mọi người bị nụ cười này kinh động, đột nhiên Thanh Thải Ninh đập mạnh vào vách tường gần đó, khí thế quyết tuyệt đến mức không cho bản thân lưu lại đường sống, nhanh đến khiến cho người ta không kịp phản ứng, chứ đừng nói việc ngăn cản. Một chữ "không" của Thanh Nhược còn chưa kịp thốt lên, trong gian phòng đã phát ra một tiếng vang trầm thấp, sau đó liền thấy cả người Thanh Thải Ninh chậm rãi ngã xuống đất. Mà trên vách tường trắng như tuyết kia, máu tươi dọc theo mặt tường dần dần chảy xuống.
"Không——"
Thanh Nhược càng lúc càng cảm thấy choáng váng mãnh liệt, bị đả kích hết lần này đến lần khác làm đầu nàng trống rỗng, mất đi năng lực suy nghĩ. Trái tim nàng đau đến mức không nhịn được khom người xuống, giống như bị người cắt mất một góc, ngực khó chịu đến không cách nào hít thở. Tiếp theo một cái chớp mắt, hơi thở tựa như bị mắc kẹt trong lồng ngực, cả người đau đến ngất xỉu ở trong lòng Tử Lôi.
"Thanh Nhược cô nương!"
Cuối cùng chỉ còn vang lên tiếng gọi có chút lo lắng của Tử Lôi. Nhưng rất nhanh, Thanh Nhược đã hoàn toàn chìm vào bóng tối, mất đi tất cả tri giác.
Cẩm Lân và Bình An hầu cũng bị chấn động bởi sự biến hóa đột ngột này, nhất thời cả hai cũng không để ý tới Thanh Nhược, mà là nhìn Thanh Thải Ninh nằm dưới đất thật lâu, không thể nói được gì.
"Ai."
Bỗng nhiên có tiếng khẽ thở dài vang lên trong phòng. Cùng lúc đó là tiếng xình xịch nho nhỏ vang lên.
Bình An hầu bị giọng nói quen thuộc thức tỉnh, quay đầu, liền nhìn thấy Cẩm Nhan mặc một thân bạch y, hờ hững bước ra từ bên trong vách tường. Lúc này, hắn kinh hãi đến mức mặt xanh mét, theo bản năng nhìn về người vẫn đang nằm trên giường, trong mắt toát lên vẻ hoảng sợ. Mà Lệ phi cũng bị chuyện liên tiếp xảy ra này chấn động đến không cách nào nhúc nhích, trí óc giống như bị kẹt lại, chưa thể chuyển động lại bình thường. Rõ ràng mới một khắc trước nhìn thấy Trường Phượng công chúa chết trước mắt mình, thế nào mà chỉ một khắc sau lại từ vách tường bước ra một Trường Phượng công chúa nữa?
"Tam ca không cần kinh ngạc, người nọ không phải là ta." Cẩm Nhan nhìn Bình An hầu nhàn nhạt nói.
Bình An hầu quay đầu nhìn về phía Cẩm Lân, vẻ mặt của hắn cũng không có biến hóa nào. Khi mở miệng lần nữa, giọng nói đã có chút trì trệ: "Chuyện này chẳng lẽ......là một cái bẫy mà hoàng muội tạo ra?"
Cẩm Nhan chắp tay sau lưng gật đầu một cái. Tầm mắt lướt qua một vòng trong phòng, khi lướt đến Thanh Nhược, đáy mắt trầm xuống, nhưng vẫn không chút biến sắc mà tiếp tục lướt qua.
"Hoàng muội thật......lừa mọi người quá khổ. Xem ra hoàng thượng đã sớm biết được chuyện này?" Sắc mặt của Bình An hầu có chút khó coi, "Ngay cả kẻ làm ca ca như ta cũng gạt a......"
"Tam ca thứ lỗi, Cẩm Nhan bất đắc dĩ mà thôi, chỉ vì cho hiệu quả tốt hơn thôi."
"Đúng vậy tam ca, ban đầu ngay cả Trẫm, hoàng tỷ cũng giấu, cho đến nửa đêm hôm qua mới phái người đến báo cho Trẫm biết, bố trí vở kịch này." Cẩm Lân nói bổ sung.
"Ta biết......chỉ là trong lòng có chút ấm ức mà thôi." Quả nhiên, mặt Bình An hầu nhăn lại, mày rậm nhíu chặt, "Hoàng muội vẫn lợi hại như vậy. Thay mận đổi đào, vừa làm địch nhân buông lỏng phòng bị, vừa nhìn chúng ta lần tìm manh mối, đi sai hướng, còn bản thân lại âm thầm an bài tất cả. Thần không biết quỷ không hay, thật là......hay lắm."
"Tam ca quá khen." Cẩm Nhan ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Bình An hầu, lơ đãng nói, "Không ngờ Ninh phi lại tự vận ở trước mặt mọi người, liên quan tới đồng mưu cuối cùng nàng cũng vẫn không nói gì. Quả thật, ta đã tính sai rồi, để vụt mất con cá lớn khác." Vừa nói, Cẩm Nhan đã đi tới bên tường, tầm mắt rơi vào trên người Thanh Thải Ninh, thở dài nói: "Hoàng thượng, có thể đáp ứng Cẩm Nhan một chuyện hay không?"
"Hoàng tỷ cứ nói đừng ngại." Giọng nói của Cẩm Lân không khỏi có chút tịch mịch.
"Ninh phi cũng đã chết rồi, chuyện này xem như kết thúc ở đây thôi. Lễ an táng của nàng vẫn theo danh phận quý phi mà làm."
"Chuyện này......" Lông mày Cẩm Lân nhíu lại, hơi do dự.
"Theo ta, đây chỉ là chuyện cá nhân của Ninh phi mà thôi, không liên quan đến Thanh gia. Nếu tiếp tục truy cứu, sẽ dính líu rất lớn, chắc chắn sẽ tổn hại đến nền tảng triều đình." Cẩm Nhan giải thích, lại quay đầu nhìn về Bình An hầu, "Tam ca cảm thấy Cẩm Nhan nói đúng không?"
Vẻ mặt Bình An hầu hơi biến đổi, dường như không ngờ Cẩm Nhan lại ném vấn đề cho mình, thần sắc có chút chần chừ, ngẫm nghĩ chốc lát mới gật đầu một cái: "Hoàng muội nói cũng có lý, chuyện này không nên làm lớn. Kính xin hoàng thượng định đoạt."
Cẩm Lân trầm mặc một lát, rồi nhìn thi thể củaThanh Thải Ninh, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Thanh Thải Ninh cũng cảm nhận được ánh mắt uy nghiêm của hoàng thượng, nàng cắn chặt môi dưới, hai tay siết lại thật chặt.
"Ninh phi, rốt cuộc ngươi nhận, hay không nhận?" Cẩm Lân lạnh lùng mở miệng, nói với Ninh phi đang quỳ dưới đất.
"Hoàng thượng, thần thiếp không hiểu Người đang nói gì." Thanh Thải Ninh cúi đầu, quật cường nói.
Bình An hầu ở một bên nhìn thấy, sắc mặt cũng có vẻ vô cùng ngạc nhiên nghi ngờ. Còn Thanh Nhược lại càng hoang mang hơn, không nhịn được mở miệng nói: "Hoàng thượng......có phải đã nghĩ sai rồi không? Làm sao lại là......Ninh phi được chứ?"
"Tốt lắm, xem ra ngươi vẫn không chịu nhận." Cẩm Lân cũng không để ý tới mọi người, chỉ nhìn Ninh phi, nói gằn từng chữ: "Vĩnh Hỉ, dẫn người tới!"
Mọi người đều hơi kinh ngạc, lại thấy Vĩnh Hỉ ở sau lưng hoàng thượng đáp một tiếng, rồi ra cửa. Chỉ trong chớp mắt, Vĩnh Hỉ dẫn vào một thái giám toàn thân rách rưới, máu trên y phục đã kết vảy, hiển nhiên là vừa bị dụng hình xong. Đối phương cũng đã không còn sức lực, tay Vĩnh Hỉ vừa buông lỏng, hắn liền ngã khụy xuống đất.
Mọi người đều nhìn thái giám bị dẫn tới kia, không hiểu vì sao. Nhưng vẻ mặt của thái giám đó lại rất bình tĩnh, cắn răng chống người lên, quỳ thẳng trên mặt đất, không nói một lời.
"Hừ. Ninh phi, ngươi biết hắn chứ?" Cẩm Lân cười lạnh một tiếng, nói.
Mí mắt Ninh phi run run, nhưng trả lời rất nhanh: "Bẩm hoàng thượng, thần thiếp không biết."
"Ồ? Vậy sao Trẫm lại nhận được tin tức, nói có người nhìn thấy hắn đã đến điện Thải Hòa? Chẳng lẽ là muốn vu khống hay sao?"
"Bẩm hoàng thượng, thần thiếp không biết chuyện này. Xin hoàng thượng minh xét." Thanh Thải Ninh nhìn thái giám kia một cái, sau đó liền không nhìn hắn nữa. Còn thái giám bị thương rất nặng kia cũng không nhìn một ai, chỉ buông xuôi bỏ mặc mà quỳ trên mặt đất, giống như con cừu non chờ bị làm thịt.
Sắc mặt Cẩm Lân có chút khó coi, cúi đầu nói với thái giám kia: "Xem ra chủ nhân ngươi không muốn nhận ngươi."
Thái giám kia chỉ rũ mắt, cũng không tiếp lời của Cẩm Lân.
Cẩm Lân tức giận đến bật cười lên: "Được lắm, xem như cũng là một con chó rất trung thành. Thôi được, nếu như thế, giữ lại ngươi để thẩm tra tiếp cũng vô dụng. Vĩnh Hỉ!"
"Có nô tài." Vĩnh Hỉ nhận được ánh mắt ra hiệu của hoàng thượng, gật đầu một cái, lại kéo người ra ngoài lần nữa.
Sau khi cửa đóng lại không lâu, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng kêu đau đớn thảm thiết, thoáng chốc phá vỡ màn đêm tĩnh lặng, khiến mọi người trong phòng đều chấn động.
Mặt của Thanh Thải Ninh càng lúc càng trở nên tái mét.
Đột nhiên, bên giường truyền đến tiếng thét kinh hãi của Hoa Dao.
Thanh Nhược vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy khóe môi Cẩm Nhan khạc ra rất nhiều máu đen, rất nhanh nhiễm bẩn cả một góc chăn. Hoa Dao vội vàng lấy khăn đặt ở bên cạnh lau đi, nhưng có lau thế nào cũng không thể ngừng được máu liên tục chảy ra nơi khóe miệng, khăn lông màu trắng cũng bị nhuộm thành màu đỏ đen. Lông mày Hoa Dao nhíu lại thật chặt.
Thanh Nhược ở một bên thấy hoảng sợ, nín thở không thể nào lên tiếng.
Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh, thân thể của người trên giường run lên bần bật, nhưng chỉ trong tíc tắc, tay đang đặt trên giường bỗng nhiên vô lực rũ xuống, máu ở bên môi cũng dần dần dừng lại. Mà tay của Hoa Dao đang lau khóe môi của đối phương cũng giữ nguyên tại chỗ.
Trong phòng nhất thời chìm vào tĩnh lặng.
Một tiếng khẽ thở dài vang lên trong phòng.
Hoa Dao quay đầu nhìn về Cẩm Lân, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
Thanh Nhược chỉ cảm thấy một tiếng sét nổ đoàng trong đầu, nổ tan tành. Nhất thời cả vũ trụ đều xoay tròn.
"Thanh Nhược cô nương." Tử Lôi ở phía sau tiến lên, vội vàng đở lấy Thanh Nhược gần như muốn ngã rạp xuống đất. Thanh Nhược dựa vào trên người Tử Lôi, mở to đến muốn rách cả vành mắt, không dám tin tưởng chuyện vừa mới phát sinh. Nhưng không đợi nàng lấy lại tinh thần, bên tai lại vang lên giọng nói kinh hãi.
"Chết?" Thanh Thải Ninh cúi đầu lẩm bẩm, đột nhiên cất tiếng cười to trong căn phòng lặng ngắt như tờ, khuôn mặt quỷ dị có chút vặn vẹo, "Ha ha, thật đã chết rồi! Trường Phượng công chúa ơi Trường Phượng công chúa, uổng cho ngươi thông minh cả đời, nhưng cuối cùng vẫn phải chết trong tay ta!"
Cổ của Thanh Nhược giống như kẹp lại, dùng tốc độ rất chậm nhìn về Thanh Thải Ninh vẫn đang quỳ trên mặt đất, nhưng lại cười đến chảy cả nước mắt. Nàng chỉ cảm thấy nhất thời có chút phản ứng không kịp.
"Ninh phi, ngươi......" Vẻ mặt Bình An hầu cũng kinh ngạc, đáy mắt bỗng toát lên vẻ bi thương.
Thanh Thải Ninh lần nữa chống người đứng lên, Vĩnh Hỉ muốn tiến lên ngăn lại, nhưng bị Cẩm Lân đưa tay ngăn cản.
"Vì sao ngươi lại hạ độc hại Trường Phượng công chúa?" Cẩm Lân cau mày hỏi.
"Ta nói thì ngươi sẽ tha cho ta sao? Hoàng thượng của ta." Thanh Thải Ninh hỏi ngược lại.
Cẩm Lân im lặng một hồi, mới nhỏ giọng nói: "Không. Nhưng ta có thể bảo đảm không truy cứu trách nhiệm gia tộc ngươi."
"Ha ha." Thanh Thải Ninh cười mỉa mai, nói: "Hoàng thượng cho rằng ta làm những chuyện đại nghịch bất đạo này mà còn quan tâm điều đó sao? Bọn họ chỉ xem ta như một cái thẻ đánh bạc mang tên vinh dự gia tộc, khi cần thì đẩy ra ngoài. Vinh dự gia tộc cái gì chứ, chỉ là đồ chó má!" Thanh Thải Ninh cười mắng, "Ta một giới nữ lưu, muốn những thứ đó làm gì? Ta cần, chỉ là có một người có thể đối xử dịu dàng với ta, bảo vệ ta, yêu thương ta. Mà những thứ này, hoàng thượng sở hữu ba ngàn giai lệ, có thể cho được sao?"
Nói xong, vẻ mặt có chút bi thương nhìn về Cẩm Lân.
Cẩm Lân nhất thời bị nghẹn đến không biết phải nói gì. Mà Thanh Nhược sớm đã khóc nức nở.
"Trẫm biết Trẫm có lỗi với ngươi, thường ngày lơ là ngươi. Nhưng điều này lại có liên quan gì đến hoàng tỷ?" Hồi lâu, Cẩm Lân vẫn không thể hiểu nổi, lên tiếng hỏi.
Thanh Thải Ninh nhìn Cẩm Lân thật sâu, tầm mắt lại lần nữa rơi vào trên giường, hung hăng nhìn chằm chằm người đang nằm im, vĩnh viễn cũng không thể tỉnh lại nữa: "Còn có thể vì sao, dĩ nhiên là bởi vì......ta hận nàng. Hận không thể đem nàng lột da hủy đi xương cốt, nhai nát nuốt vào bụng!"
"Thải Ninh tỷ tỷ......" Thanh Nhược mở mắt, khóc lắc đầu nói, "Không, vì sao lại là tỷ? Tỷ mau nói với hoàng thượng rằng tỷ chỉ là giỡn chơi với chúng ta mà thôi. Tỷ làm sao có thể sẽ hận Cẩm Nhan, không thể nào......"
"Nhược nhi ngốc." Ánh mắt Thanh Thải Ninh dừng lại trên người Thanh Nhược, vẻ mặt điên cuồng có chút thu lại, lộ ra một tia ôn nhu hiếm thấy, "Muội không hiểu. Lòng người hiểm ác, huống chi còn là ở chốn thâm cung. Sự thù hận giữa nữ nhân rất dễ xảy ra so với trong tưởng tượng của muội nhiều lắm."
"Muội không tin......" Thanh Nhược cắn đến rách cả môi dưới, sắc môi đỏ tươi, trong miệng mang theo mùi máu tanh.
"Điều ta không muốn nhất chính là để cho Nhược nhi muội nhìn thấy cảnh tượng này." Khóe môi Thanh Thải Ninh lộ ra một nụ cười khổ sở, "Có điều, ta cũng đã đi đến bước cuối rồi, không có cách nào quyết định tất cả."
"Ninh phi." Cẩm Lân nhìn Ninh phi nói, "Trẫm biết, một mình ngươi không thể nào có khả năng hoàn thành những chuyện này, rốt cuộc người nào đang giúp ngươi? Hoặc là nói, ngươi đang giúp ai?"
Thanh Thải Ninh quay đầu nhìn về Cẩm Lân, nhìn hắn thật lâu. Dường như muốn xuyên qua hắn để nhìn một người khác. Một lát sau, Thanh Thải Ninh mới nhẹ nhàng nói: "Ta chỉ giúp bản thân mình."
Nói xong, trên mặt bỗng nhiên nở nụ cười.
Đó là nụ cười mà Thanh Nhược chưa từng nhìn thấy trước đây. Giống như một người đã tháo xuống tất cả gánh nặng, bao gồm cả yêu và hận, mang theo sự ôn nhu bình yên, tựa như cơn gió đêm mùa hạ, êm ái giống như mộng cảnh hư ảo, chạm không tới, bắt không được, vừa siêu thoát vừa mờ ảo.
Trong lúc tất cả mọi người bị nụ cười này kinh động, đột nhiên Thanh Thải Ninh đập mạnh vào vách tường gần đó, khí thế quyết tuyệt đến mức không cho bản thân lưu lại đường sống, nhanh đến khiến cho người ta không kịp phản ứng, chứ đừng nói việc ngăn cản. Một chữ "không" của Thanh Nhược còn chưa kịp thốt lên, trong gian phòng đã phát ra một tiếng vang trầm thấp, sau đó liền thấy cả người Thanh Thải Ninh chậm rãi ngã xuống đất. Mà trên vách tường trắng như tuyết kia, máu tươi dọc theo mặt tường dần dần chảy xuống.
"Không——"
Thanh Nhược càng lúc càng cảm thấy choáng váng mãnh liệt, bị đả kích hết lần này đến lần khác làm đầu nàng trống rỗng, mất đi năng lực suy nghĩ. Trái tim nàng đau đến mức không nhịn được khom người xuống, giống như bị người cắt mất một góc, ngực khó chịu đến không cách nào hít thở. Tiếp theo một cái chớp mắt, hơi thở tựa như bị mắc kẹt trong lồng ngực, cả người đau đến ngất xỉu ở trong lòng Tử Lôi.
"Thanh Nhược cô nương!"
Cuối cùng chỉ còn vang lên tiếng gọi có chút lo lắng của Tử Lôi. Nhưng rất nhanh, Thanh Nhược đã hoàn toàn chìm vào bóng tối, mất đi tất cả tri giác.
Cẩm Lân và Bình An hầu cũng bị chấn động bởi sự biến hóa đột ngột này, nhất thời cả hai cũng không để ý tới Thanh Nhược, mà là nhìn Thanh Thải Ninh nằm dưới đất thật lâu, không thể nói được gì.
"Ai."
Bỗng nhiên có tiếng khẽ thở dài vang lên trong phòng. Cùng lúc đó là tiếng xình xịch nho nhỏ vang lên.
Bình An hầu bị giọng nói quen thuộc thức tỉnh, quay đầu, liền nhìn thấy Cẩm Nhan mặc một thân bạch y, hờ hững bước ra từ bên trong vách tường. Lúc này, hắn kinh hãi đến mức mặt xanh mét, theo bản năng nhìn về người vẫn đang nằm trên giường, trong mắt toát lên vẻ hoảng sợ. Mà Lệ phi cũng bị chuyện liên tiếp xảy ra này chấn động đến không cách nào nhúc nhích, trí óc giống như bị kẹt lại, chưa thể chuyển động lại bình thường. Rõ ràng mới một khắc trước nhìn thấy Trường Phượng công chúa chết trước mắt mình, thế nào mà chỉ một khắc sau lại từ vách tường bước ra một Trường Phượng công chúa nữa?
"Tam ca không cần kinh ngạc, người nọ không phải là ta." Cẩm Nhan nhìn Bình An hầu nhàn nhạt nói.
Bình An hầu quay đầu nhìn về phía Cẩm Lân, vẻ mặt của hắn cũng không có biến hóa nào. Khi mở miệng lần nữa, giọng nói đã có chút trì trệ: "Chuyện này chẳng lẽ......là một cái bẫy mà hoàng muội tạo ra?"
Cẩm Nhan chắp tay sau lưng gật đầu một cái. Tầm mắt lướt qua một vòng trong phòng, khi lướt đến Thanh Nhược, đáy mắt trầm xuống, nhưng vẫn không chút biến sắc mà tiếp tục lướt qua.
"Hoàng muội thật......lừa mọi người quá khổ. Xem ra hoàng thượng đã sớm biết được chuyện này?" Sắc mặt của Bình An hầu có chút khó coi, "Ngay cả kẻ làm ca ca như ta cũng gạt a......"
"Tam ca thứ lỗi, Cẩm Nhan bất đắc dĩ mà thôi, chỉ vì cho hiệu quả tốt hơn thôi."
"Đúng vậy tam ca, ban đầu ngay cả Trẫm, hoàng tỷ cũng giấu, cho đến nửa đêm hôm qua mới phái người đến báo cho Trẫm biết, bố trí vở kịch này." Cẩm Lân nói bổ sung.
"Ta biết......chỉ là trong lòng có chút ấm ức mà thôi." Quả nhiên, mặt Bình An hầu nhăn lại, mày rậm nhíu chặt, "Hoàng muội vẫn lợi hại như vậy. Thay mận đổi đào, vừa làm địch nhân buông lỏng phòng bị, vừa nhìn chúng ta lần tìm manh mối, đi sai hướng, còn bản thân lại âm thầm an bài tất cả. Thần không biết quỷ không hay, thật là......hay lắm."
"Tam ca quá khen." Cẩm Nhan ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Bình An hầu, lơ đãng nói, "Không ngờ Ninh phi lại tự vận ở trước mặt mọi người, liên quan tới đồng mưu cuối cùng nàng cũng vẫn không nói gì. Quả thật, ta đã tính sai rồi, để vụt mất con cá lớn khác." Vừa nói, Cẩm Nhan đã đi tới bên tường, tầm mắt rơi vào trên người Thanh Thải Ninh, thở dài nói: "Hoàng thượng, có thể đáp ứng Cẩm Nhan một chuyện hay không?"
"Hoàng tỷ cứ nói đừng ngại." Giọng nói của Cẩm Lân không khỏi có chút tịch mịch.
"Ninh phi cũng đã chết rồi, chuyện này xem như kết thúc ở đây thôi. Lễ an táng của nàng vẫn theo danh phận quý phi mà làm."
"Chuyện này......" Lông mày Cẩm Lân nhíu lại, hơi do dự.
"Theo ta, đây chỉ là chuyện cá nhân của Ninh phi mà thôi, không liên quan đến Thanh gia. Nếu tiếp tục truy cứu, sẽ dính líu rất lớn, chắc chắn sẽ tổn hại đến nền tảng triều đình." Cẩm Nhan giải thích, lại quay đầu nhìn về Bình An hầu, "Tam ca cảm thấy Cẩm Nhan nói đúng không?"
Vẻ mặt Bình An hầu hơi biến đổi, dường như không ngờ Cẩm Nhan lại ném vấn đề cho mình, thần sắc có chút chần chừ, ngẫm nghĩ chốc lát mới gật đầu một cái: "Hoàng muội nói cũng có lý, chuyện này không nên làm lớn. Kính xin hoàng thượng định đoạt."
Cẩm Lân trầm mặc một lát, rồi nhìn thi thể củaThanh Thải Ninh, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.