Chương 105: Mùa thu săn bắn (Sáu)
Tang Lý
07/05/2021
Tiếng trống trận rền vang. Khi Cẩm Nhan và Thanh Nhược trở về, mọi người đã ra khỏi lều vải. Cẩm Lân đã thay hoàng bào, mặc một bộ y phục màu đỏ đen đang ngồi dựa vào lưng ghế. Thấy Cẩm Nhan đi đến, hắn mỉm cười nói: "Hoàng tỷ chuẩn bị xong chưa?"
Cẩm Nhan không trả lời, chỉ nhếch nhếch khóe môi.
Cách đó không xa, những tấm bia đã được an đặt cách hơn ba mươi bước. Khoảng cách giữa hai tấm bia là năm bước, xếp thành một hàng, tổng cộng có mười tấm. Hồng tâm xinh đẹp đỏ chói.
Buổi chiều là cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung của người hoàng thất. Thứ tự theo bối phận mà tiến hành, đầu tiên là Cẩm Kỳ rồi đến Cẩm Nhan, Cẩm Lân, Cẩm Viện. Đáng lẽ Cẩm Viện không cần tham gia, dù sao nàng vẫn còn nhỏ. Nhưng Cẩm Viện thích náo nhiệt, tất nhiên sẽ không bỏ qua cuộc so tài mỗi năm một lần này, cứ việc để cho người ta coi thường đi. Hơn nữa...hiện giờ tầm mắt Cẩm Viện rơi vào Thanh Linh đang đứng phía sau, người mà bị nàng kiên quyết nhờ hoàng thượng ca ca giúp nàng kéo tới đây, nụ cười đắc ý nơi khóe môi càng thấy rõ. Đây chính là cơ hội tốt để biểu hiện.
Thanh Nhược đứng ở một bên, trong lòng không khỏi có chút ngạc nhiên. Nàng còn chưa bao giờ nhìn thấy Cẩm Nhan cưỡi ngựa bắn tên. Nàng cứ tưởng rằng Cẩm Nhan cũng là nữ tử tay trói gà không chặt giống nàng, bây giờ nghĩ lại thật là xấu hổ, không ngờ người ta không chỉ thông minh mà còn biết cưỡi ngựa bắn cung.
Mọi người xung quanh cũng tự giác đứng sang hai bên, đầy hứng thú nhìn chằm chằm vào cảnh tượng hiếm thấy trước mắt.
Hôm nay Cẩm Kỳ mặc một bộ trường bào màu tím đậm, vén vạt áo, liền dẫn đầu nhảy lên ngựa. Hắn hơi trầm mặt, từ trong tay thị vệ nhận lấy cung, sau đó từ túi đựng tên bên hông ngựa rút ra một mũi tên.
"Giá!" Hai chân Cẩm Kỳ thúc vào bụng ngựa, tuấn mã đen nhánh kia liền cấp tốc lao ra ngoài.
Lắp tên. Giương cung. Nhắm thẳng. Vừa bắn tên vừa cưỡi ngựa là việc tương đối khó, thân người thẳng tắp đồng thời nhất định phải giữ cho thân thể bất động, thì tay mới đủ lực. Cẩm Kỳ hiển nhiên cực kỳ thuần thục, ngón tay buông lỏng, mũi tên kia liền bay vút ra, cắm vào bia ở phía xa.
Khoảng cách giữa các tấm bia rất gần, động tác nhất định phải liên tục, Cẩm Kỳ vừa thả mũi tên này, một mũi tên khác đã nắm ở trong tay, sau đó liên tục giương cung bắn tên. Những mũi tên đó bay vùn vụt liên tiếp cắm vào bia.
Chỉ trong chốc lát, Cẩm Kỳ liền thúc ngựa trở về.
"Đến muội, hoàng muội." Cẩm Kỳ xuống ngựa, đưa cung cho Cẩm Nhan.
"Bình An hầu, mười mũi tên trúng bia, sáu mũi tên trúng hồng tâm." Ở phía xa, thị vệ báo cáo thành tích của Cẩm Kỳ.
"Tam ca quả thật không tệ a, so năm ngoái lại lợi hại hơn một chút." Cẩm Lân híp mắt nhìn về tấm bia ở phía xa nói.
Cẩm Nhan yên lặng nhận lấy cung trên tay Cẩm Kỳ, sau đó đi tới trước ngựa.
Cũng là vén vạt áo, kéo dây cương, sau đó lưu loát nhảy lên ngựa.
Cẩm Nhan mặc một bộ bạch y, ngồi ngay ngắn vững vàng trên hắc mã, cả người phát ra ánh sáng khiến người ta không thể nào xao lãng. Mái tóc đen tuyền vén lên, lộ ra đường nét rõ ràng trên khuôn mặt, quả thật cao quý xinh đẹp không gì sánh được.
Thanh Nhược đang có chút khẩn trương nhìn dáng người đặc biệt tiêu sái ngồi trên ngựa của Cẩm Nhan, bỗng nhiên liền thấy người nọ hướng về phía mình hơi nghiêng đầu. Dường như đối với mình thoáng nở nụ cười, khi Thanh Nhược còn chưa kịp phân biệt rõ, nàng đã quay đầu lại, nhìn về những tấm bia kia.
Sau khi mã bị thúc vào bụng liền lần nữa xông về phía trước.
Tay trái Cẩm Nhan cầm cung, tay phải lắp tên, mũi tên đen nhánh kia trầm ổn bất động trên đầu ngón tay trắng nõn, dường như chỉ liếc một cái, ngón tay buông lỏng, mũi tên liền bay thẳng ra ngoài.
"Vút" một tiếng, bắn vào bia.
Kế tiếp, động tác của Cẩm Nhan nhanh hơn, mũi tên liên tiếp xuất hiện trong bàn tay nhỏ nhắn kia, sau đó vững vàng bắn ra ngoài. Vó ngựa hất lên một mảnh bụi đất, tầm mắt của mọi người lại bị một màn kia khóa lại.
Dưới bầu trời thu trong trẻo sáng ngời, người ấy mặc một bộ bạch y anh tư tuấn lãng, động tác ưu nhã, ánh mắt lại chăm chú có thần, vững vàng ngồi trên lưng ngựa lắp tên bắn cung, lúc bắn tên nàng không hề chớp mắt, đưa tới từng tràng tiếng khen.
Thanh Nhược say sưa ngắm nhìn từng động tác, thần thái của người kia, nhìn tay trái đối phương nắm dây cương, tay phải buông cung xuống, chậm rãi thúc ngựa trở về.
Giờ phút này, trên mặt Cẩm Nhan lại khôi phục vẻ lạnh nhạt, dường như người mang khí thế sắc bén vừa rồi không phải là nàng.
Thanh Nhược ngẩng đầu, cứ như vậy ngước nhìn Cẩm Nhan đang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, nhất thời cũng ngẩn ngơ đến mức không nói nên lời, đôi mắt hắc bạch rõ ràng đem người nọ thu hết vào con ngươi, ghi nhớ mỗi một phút, mỗi một khắc này.
Trong mắt Cẩm Nhan mang ý cười, xuống ngựa, ném cung cho Cẩm Lân, đi tới bên cạnh Thanh Nhược.
"Hoàng tỷ, làm sao ngay cả tư thế bắn cung, tỷ cũng bắn đẹp đến như vậy a..." Cẩm Lân có chút bất mãn bĩu môi. Rõ ràng ngoại hình của mình cũng rất tốt a, thế nào lại không có cảm giác tư thế bắn tên của mình đặc biệt đẹp đây?
"Trường Phượng công chúa, mười mũi tên trúng bia, chín mũi tên trúng hồng tâm." Ngay sau đó, giọng nói của thị vệ lại truyền tới.
Xung quanh liền có người xôn xao.
Cẩm Lân không nhịn được mở to mắt: "Hoàng tỷ, khi nào thì tỷ lại luyện được kỹ thuật bắn cung tốt như vậy?"
Cẩm Nhan nhíu mày: "Không thể sao?"
Cẩm Lân nghe vậy nhất thời bị nghẹn họng, buồn bực nhận lấy cung nhảy lên ngựa.
"Hoàng tỷ, hoàng tỷ, tỷ nói nhỏ cho muội biết, làm sao tỷ có thể luyện được tư thế đẹp như vậy?" Một bên Cẩm Viện nịnh hót đến gần hỏi.
Cẩm Nhan vỗ nhè nhẹ Cẩm Viện thấp hơn nàng một cái đầu, nói: "Chờ muội luyện được tư thế ngồi dễ nhìn trước rồi hãy nói."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cẩm Viện nhất thời xụ xuống. Hừ một tiếng, liền tự mình đến xem Cẩm Lân.
Thừa lúc lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người Cẩm Lân, Cẩm Nhan lặng lẽ cúi người nói bên tai Thanh Nhược: "Nhược nhi cảm thấy như thế nào?"
Bởi vì vừa rồi kích động, sắc mặt Thanh Nhược vẫn còn chút ửng đỏ, giờ phút này lại có nhiệt khí thổi vào vành tai của mình, làm vành tai của nàng cũng trở nên hơi hồng, ấp úng nói: "Tất nhiên...tất nhiên rất tốt."
"Ừm. Sau đó thì sao?"
"Hả? Sau đó cái gì?" Thanh Nhược không hiểu nhìn về Cẩm Nhan, không biết ý của nàng là gì.
Cẩm Nhan cười như không cười nhìn Thanh Nhược, nhẹ nhàng nói: "Phần thưởng sau đó đâu?"
Mặt Thanh Nhược đỏ bừng, ngơ ngác tại chỗ.
"Cái gì...phần thưởng gì..."
"Ta vừa làm được rất tốt, tất nhiên phải có khen thưởng chứ?" Cẩm Nhan nhìn Thanh Nhược, khóe môi vểnh lên một độ cong, hỏi.
Thanh Nhược chưa kịp nói, liền bị sặc, không cẩn thận ho khan.
Cẩm Nhan bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng Thanh Nhược, cũng không trêu chọc nàng nữa, quay đầu nhìn tình huống phía trước.
Cẩm Lân vừa hoàn thành xong cưỡi ngựa bắn cung, xuống ngựa, mỉm cười đi tới, không kịp chờ đợi hỏi: "Hoàng tỷ, như thế nào?"
"Tạm được." Cẩm Nhan nhàn nhạt nói.
"Hoàng thượng mười mũi tên trúng bia, ba mũi tên trúng hồng tâm."
Cẩm Lân nghe được giọng nói của thị vệ, gương mặt tươi cười lập tức xụ xuống, bộ dáng thật rất giống Cẩm Viện khi nãy.
Cẩm Nhan thấy Cẩm Lân như vậy, không khỏi mang theo ý cười: "Cũng không tệ. Năm nay mười mũi tên đều trúng bia."
"Đúng vậy. Hoàng thượng còn trẻ, ngày sau còn dài." Cẩm Kỳ cũng nói.
"Được rồi." Cẩm Lân chỉ đành phải chấp nhận.
Cẩm Viện đã sớm không kịp chờ đợi, đoạt cung liền nhảy lên ngựa. Nàng thuần túy chỉ là góp phần náo nhiệt, tư thế cũng giống hoàng tỷ đẹp một chút. Đợi quay một vòng trở lại, liền cười hì hì nhảy xuống ngựa, hướng nơi xa thị vệ hô: "Kết quả của bổn công chúa như thế nào?"
"Minh Châu công chúa, năm mũi tên trúng bia, một mũi tên trúng hồng tâm."
Cẩm Viện hiển nhiên hết sức hài lòng thành tích của mình, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới trước mặt nhóm người Cẩm Nhan, vui vẻ nói: "Viện nhi có tiến bộ, năm nay bắn trúng hồng tâm, mau khen ngợi Viện nhi."
Mọi người nghe vậy, không khỏi bật cười. Cẩm Lân cưng chiều nhéo mặt của Cẩm Viện một cái, nói: "Muội còn nhỏ mà đã ma mãnh như thế. Kế tiếp bắn chim bồ câu, có muốn bắn không?"
"Dĩ nhiên muốn a!" Cẩm Viện khẳng định gật đầu.
Một lát sau.
Trên tay bốn người đều cầm một cây cung, mỗi người đứng một phía, tất cả đều bị che mắt bằng một miếng vải đen.
Khi cửa lồng mở ra, cả bầy chim bồ câu liền đập cánh bay lên bầu trời.
Tay bốn người nhanh chóng rút ra mũi tên trong túi đựng tên giắt sau lưng, sau đó đầu mũi tên hướng lên thật nhanh bắn tới.
Nhất thời mấy con chim bồ câu rơi xuống phình phịch, cùng với lông vũ chậm rãi bay xuống.
Mấy lượt trôi qua, đã không nghe được tiếng đập cánh của chim bồ câu nữa.
Đợi bốn người kéo ra miếng vải đen, trước mắt liền trở nên sáng ngời.
Trên đầu Cẩm Viện ghim một sợi lông chim, ba người nhìn thấy không nhịn được cười, Cẩm Viện lại bị cười đến đầu óc mơ hồ, cho đến khi Cẩm Lân lấy xuống sợi lông vũ kia cho nàng nhìn, Cẩm Viện mới đen mặt hừ một tiếng.
Chỉ trong chóp mắt, chim bồ câu rơi xuống đất vừa đúng hai mươi con. Thị vệ căn cứ mũi tên trên chim bồ câu của bốn người, đưa ra kết quả.
Cẩm Kỳ bảy con. Cẩm Nhan chín con. Cẩm Lân bốn con. Cẩm Viện...không có.
"Sao lại không có!" Cẩm Viện không thể tin nổi, nói: "Các ngươi có đếm sót của bổn công chúa hay không? Năm ngoái, ta còn được hai con đây!"
Cẩm Lân nghe vậy cười lên: "Đúng vậy, năm ngoái Viện nhi lợi hại, nhất tiễn song điêu, bắn trúng hai con. Năm nay xem ra vận may bay mất rồi."
Cẩm Viện bĩu môi, không để ý tới lời trêu chọc của Cẩm Lân, đưa cung cho thị vệ bên cạnh, liền chạy tới bên cạnh Thanh Linh.
"Hoàng muội thật là càng lúc càng lợi hại." Cẩm Kỳ nhìn chim bồ câu nằm trên đất bỗng nhiên nói.
"Tam ca quá khen." Cẩm Nhan nhàn nhạt tiếp một câu.
Cẩm Kỳ liếc qua Thanh Nhược đứng một bên đang nhìn chằm chằm vào Cẩm Nhan, bên môi nhàn nhạt xẹt qua một nụ cười. Sau đó, hắn thờ ơ đem cung giao cho thị vệ, nói với Cẩm Lân: "Hoàng thượng, thời gian không còn sớm, xin cho ta được cáo lui trở về phủ trước."
Cẩm Lân gật đầu đồng ý.
Đợi khi nhóm người Cẩm Lân trở về hoàng cung đã là chạng vạng tối.
Sau khi Cẩm Nhan cùng Cẩm Lân cáo biệt, liền mang theo Thanh Nhược và Tử Lôi trở về điện Vân Phượng.
Trên người Cẩm Nhan hơi thấm mồ hôi, vì vậy vừa về đến điện Vân Phượng liền đi ngọc trì tắm rửa. Thanh Nhược thì buồn chán ngồi trên giường ngọc trong phòng nhìn ngoài cửa sổ, trong đầu nhớ về cảnh tưởng lúc ban sáng.
Hôm nay dường như phát sinh quá nhiều chuyện. Hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu chính là Cẩm Nhan ngồi trên lưng ngựa, nghiêng đầu nhìn về phía nàng. Sau đó là hình ảnh nàng kéo cung bắn tên, xâu chuỗi thành một bức tranh tuyệt mỹ, để cho người ta...đỏ mặt.
Không biết sao, bên tai Thanh Nhược lại vang lên lời của Tử Lôi.
Nàng nói, cho dù có nguyện ý hay không, trên tay công chúa đích xác đều dính đầy máu tươi. Mà Cẩm Nhan như vậy, làm người khác kính sợ, nhưng lại làm mình...đau lòng. Tuy là như thế, nhưng khi đối mặt những chuyện kia, mình vẫn là cảm thấy thật quá khó khăn. Tỷ như Liên Thành biểu ca......
Nghĩ đến Thẩm Liên Thành, lông mày Thanh Nhược liền nhíu lại càng lúc càng chặt. Không biết giờ phút này Liên Thành biểu ca ở trong ngục như thế nào. Hoàng thượng không cho người đến thăm, không biết có thể nhờ cậy Cẩm Nhan hay không...nhưng chắc Cẩm Nhan sẽ tức giận thôi? Nếu mình nói lên yêu cầu như thế, nàng có cảm thấy khó xử hay không? Quên đi, vẫn là không nói sẽ tốt hơn, mình suy nghĩ tìm biện pháp khác vậy.
Cẩm Nhan không trả lời, chỉ nhếch nhếch khóe môi.
Cách đó không xa, những tấm bia đã được an đặt cách hơn ba mươi bước. Khoảng cách giữa hai tấm bia là năm bước, xếp thành một hàng, tổng cộng có mười tấm. Hồng tâm xinh đẹp đỏ chói.
Buổi chiều là cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung của người hoàng thất. Thứ tự theo bối phận mà tiến hành, đầu tiên là Cẩm Kỳ rồi đến Cẩm Nhan, Cẩm Lân, Cẩm Viện. Đáng lẽ Cẩm Viện không cần tham gia, dù sao nàng vẫn còn nhỏ. Nhưng Cẩm Viện thích náo nhiệt, tất nhiên sẽ không bỏ qua cuộc so tài mỗi năm một lần này, cứ việc để cho người ta coi thường đi. Hơn nữa...hiện giờ tầm mắt Cẩm Viện rơi vào Thanh Linh đang đứng phía sau, người mà bị nàng kiên quyết nhờ hoàng thượng ca ca giúp nàng kéo tới đây, nụ cười đắc ý nơi khóe môi càng thấy rõ. Đây chính là cơ hội tốt để biểu hiện.
Thanh Nhược đứng ở một bên, trong lòng không khỏi có chút ngạc nhiên. Nàng còn chưa bao giờ nhìn thấy Cẩm Nhan cưỡi ngựa bắn tên. Nàng cứ tưởng rằng Cẩm Nhan cũng là nữ tử tay trói gà không chặt giống nàng, bây giờ nghĩ lại thật là xấu hổ, không ngờ người ta không chỉ thông minh mà còn biết cưỡi ngựa bắn cung.
Mọi người xung quanh cũng tự giác đứng sang hai bên, đầy hứng thú nhìn chằm chằm vào cảnh tượng hiếm thấy trước mắt.
Hôm nay Cẩm Kỳ mặc một bộ trường bào màu tím đậm, vén vạt áo, liền dẫn đầu nhảy lên ngựa. Hắn hơi trầm mặt, từ trong tay thị vệ nhận lấy cung, sau đó từ túi đựng tên bên hông ngựa rút ra một mũi tên.
"Giá!" Hai chân Cẩm Kỳ thúc vào bụng ngựa, tuấn mã đen nhánh kia liền cấp tốc lao ra ngoài.
Lắp tên. Giương cung. Nhắm thẳng. Vừa bắn tên vừa cưỡi ngựa là việc tương đối khó, thân người thẳng tắp đồng thời nhất định phải giữ cho thân thể bất động, thì tay mới đủ lực. Cẩm Kỳ hiển nhiên cực kỳ thuần thục, ngón tay buông lỏng, mũi tên kia liền bay vút ra, cắm vào bia ở phía xa.
Khoảng cách giữa các tấm bia rất gần, động tác nhất định phải liên tục, Cẩm Kỳ vừa thả mũi tên này, một mũi tên khác đã nắm ở trong tay, sau đó liên tục giương cung bắn tên. Những mũi tên đó bay vùn vụt liên tiếp cắm vào bia.
Chỉ trong chốc lát, Cẩm Kỳ liền thúc ngựa trở về.
"Đến muội, hoàng muội." Cẩm Kỳ xuống ngựa, đưa cung cho Cẩm Nhan.
"Bình An hầu, mười mũi tên trúng bia, sáu mũi tên trúng hồng tâm." Ở phía xa, thị vệ báo cáo thành tích của Cẩm Kỳ.
"Tam ca quả thật không tệ a, so năm ngoái lại lợi hại hơn một chút." Cẩm Lân híp mắt nhìn về tấm bia ở phía xa nói.
Cẩm Nhan yên lặng nhận lấy cung trên tay Cẩm Kỳ, sau đó đi tới trước ngựa.
Cũng là vén vạt áo, kéo dây cương, sau đó lưu loát nhảy lên ngựa.
Cẩm Nhan mặc một bộ bạch y, ngồi ngay ngắn vững vàng trên hắc mã, cả người phát ra ánh sáng khiến người ta không thể nào xao lãng. Mái tóc đen tuyền vén lên, lộ ra đường nét rõ ràng trên khuôn mặt, quả thật cao quý xinh đẹp không gì sánh được.
Thanh Nhược đang có chút khẩn trương nhìn dáng người đặc biệt tiêu sái ngồi trên ngựa của Cẩm Nhan, bỗng nhiên liền thấy người nọ hướng về phía mình hơi nghiêng đầu. Dường như đối với mình thoáng nở nụ cười, khi Thanh Nhược còn chưa kịp phân biệt rõ, nàng đã quay đầu lại, nhìn về những tấm bia kia.
Sau khi mã bị thúc vào bụng liền lần nữa xông về phía trước.
Tay trái Cẩm Nhan cầm cung, tay phải lắp tên, mũi tên đen nhánh kia trầm ổn bất động trên đầu ngón tay trắng nõn, dường như chỉ liếc một cái, ngón tay buông lỏng, mũi tên liền bay thẳng ra ngoài.
"Vút" một tiếng, bắn vào bia.
Kế tiếp, động tác của Cẩm Nhan nhanh hơn, mũi tên liên tiếp xuất hiện trong bàn tay nhỏ nhắn kia, sau đó vững vàng bắn ra ngoài. Vó ngựa hất lên một mảnh bụi đất, tầm mắt của mọi người lại bị một màn kia khóa lại.
Dưới bầu trời thu trong trẻo sáng ngời, người ấy mặc một bộ bạch y anh tư tuấn lãng, động tác ưu nhã, ánh mắt lại chăm chú có thần, vững vàng ngồi trên lưng ngựa lắp tên bắn cung, lúc bắn tên nàng không hề chớp mắt, đưa tới từng tràng tiếng khen.
Thanh Nhược say sưa ngắm nhìn từng động tác, thần thái của người kia, nhìn tay trái đối phương nắm dây cương, tay phải buông cung xuống, chậm rãi thúc ngựa trở về.
Giờ phút này, trên mặt Cẩm Nhan lại khôi phục vẻ lạnh nhạt, dường như người mang khí thế sắc bén vừa rồi không phải là nàng.
Thanh Nhược ngẩng đầu, cứ như vậy ngước nhìn Cẩm Nhan đang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, nhất thời cũng ngẩn ngơ đến mức không nói nên lời, đôi mắt hắc bạch rõ ràng đem người nọ thu hết vào con ngươi, ghi nhớ mỗi một phút, mỗi một khắc này.
Trong mắt Cẩm Nhan mang ý cười, xuống ngựa, ném cung cho Cẩm Lân, đi tới bên cạnh Thanh Nhược.
"Hoàng tỷ, làm sao ngay cả tư thế bắn cung, tỷ cũng bắn đẹp đến như vậy a..." Cẩm Lân có chút bất mãn bĩu môi. Rõ ràng ngoại hình của mình cũng rất tốt a, thế nào lại không có cảm giác tư thế bắn tên của mình đặc biệt đẹp đây?
"Trường Phượng công chúa, mười mũi tên trúng bia, chín mũi tên trúng hồng tâm." Ngay sau đó, giọng nói của thị vệ lại truyền tới.
Xung quanh liền có người xôn xao.
Cẩm Lân không nhịn được mở to mắt: "Hoàng tỷ, khi nào thì tỷ lại luyện được kỹ thuật bắn cung tốt như vậy?"
Cẩm Nhan nhíu mày: "Không thể sao?"
Cẩm Lân nghe vậy nhất thời bị nghẹn họng, buồn bực nhận lấy cung nhảy lên ngựa.
"Hoàng tỷ, hoàng tỷ, tỷ nói nhỏ cho muội biết, làm sao tỷ có thể luyện được tư thế đẹp như vậy?" Một bên Cẩm Viện nịnh hót đến gần hỏi.
Cẩm Nhan vỗ nhè nhẹ Cẩm Viện thấp hơn nàng một cái đầu, nói: "Chờ muội luyện được tư thế ngồi dễ nhìn trước rồi hãy nói."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cẩm Viện nhất thời xụ xuống. Hừ một tiếng, liền tự mình đến xem Cẩm Lân.
Thừa lúc lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người Cẩm Lân, Cẩm Nhan lặng lẽ cúi người nói bên tai Thanh Nhược: "Nhược nhi cảm thấy như thế nào?"
Bởi vì vừa rồi kích động, sắc mặt Thanh Nhược vẫn còn chút ửng đỏ, giờ phút này lại có nhiệt khí thổi vào vành tai của mình, làm vành tai của nàng cũng trở nên hơi hồng, ấp úng nói: "Tất nhiên...tất nhiên rất tốt."
"Ừm. Sau đó thì sao?"
"Hả? Sau đó cái gì?" Thanh Nhược không hiểu nhìn về Cẩm Nhan, không biết ý của nàng là gì.
Cẩm Nhan cười như không cười nhìn Thanh Nhược, nhẹ nhàng nói: "Phần thưởng sau đó đâu?"
Mặt Thanh Nhược đỏ bừng, ngơ ngác tại chỗ.
"Cái gì...phần thưởng gì..."
"Ta vừa làm được rất tốt, tất nhiên phải có khen thưởng chứ?" Cẩm Nhan nhìn Thanh Nhược, khóe môi vểnh lên một độ cong, hỏi.
Thanh Nhược chưa kịp nói, liền bị sặc, không cẩn thận ho khan.
Cẩm Nhan bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng Thanh Nhược, cũng không trêu chọc nàng nữa, quay đầu nhìn tình huống phía trước.
Cẩm Lân vừa hoàn thành xong cưỡi ngựa bắn cung, xuống ngựa, mỉm cười đi tới, không kịp chờ đợi hỏi: "Hoàng tỷ, như thế nào?"
"Tạm được." Cẩm Nhan nhàn nhạt nói.
"Hoàng thượng mười mũi tên trúng bia, ba mũi tên trúng hồng tâm."
Cẩm Lân nghe được giọng nói của thị vệ, gương mặt tươi cười lập tức xụ xuống, bộ dáng thật rất giống Cẩm Viện khi nãy.
Cẩm Nhan thấy Cẩm Lân như vậy, không khỏi mang theo ý cười: "Cũng không tệ. Năm nay mười mũi tên đều trúng bia."
"Đúng vậy. Hoàng thượng còn trẻ, ngày sau còn dài." Cẩm Kỳ cũng nói.
"Được rồi." Cẩm Lân chỉ đành phải chấp nhận.
Cẩm Viện đã sớm không kịp chờ đợi, đoạt cung liền nhảy lên ngựa. Nàng thuần túy chỉ là góp phần náo nhiệt, tư thế cũng giống hoàng tỷ đẹp một chút. Đợi quay một vòng trở lại, liền cười hì hì nhảy xuống ngựa, hướng nơi xa thị vệ hô: "Kết quả của bổn công chúa như thế nào?"
"Minh Châu công chúa, năm mũi tên trúng bia, một mũi tên trúng hồng tâm."
Cẩm Viện hiển nhiên hết sức hài lòng thành tích của mình, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới trước mặt nhóm người Cẩm Nhan, vui vẻ nói: "Viện nhi có tiến bộ, năm nay bắn trúng hồng tâm, mau khen ngợi Viện nhi."
Mọi người nghe vậy, không khỏi bật cười. Cẩm Lân cưng chiều nhéo mặt của Cẩm Viện một cái, nói: "Muội còn nhỏ mà đã ma mãnh như thế. Kế tiếp bắn chim bồ câu, có muốn bắn không?"
"Dĩ nhiên muốn a!" Cẩm Viện khẳng định gật đầu.
Một lát sau.
Trên tay bốn người đều cầm một cây cung, mỗi người đứng một phía, tất cả đều bị che mắt bằng một miếng vải đen.
Khi cửa lồng mở ra, cả bầy chim bồ câu liền đập cánh bay lên bầu trời.
Tay bốn người nhanh chóng rút ra mũi tên trong túi đựng tên giắt sau lưng, sau đó đầu mũi tên hướng lên thật nhanh bắn tới.
Nhất thời mấy con chim bồ câu rơi xuống phình phịch, cùng với lông vũ chậm rãi bay xuống.
Mấy lượt trôi qua, đã không nghe được tiếng đập cánh của chim bồ câu nữa.
Đợi bốn người kéo ra miếng vải đen, trước mắt liền trở nên sáng ngời.
Trên đầu Cẩm Viện ghim một sợi lông chim, ba người nhìn thấy không nhịn được cười, Cẩm Viện lại bị cười đến đầu óc mơ hồ, cho đến khi Cẩm Lân lấy xuống sợi lông vũ kia cho nàng nhìn, Cẩm Viện mới đen mặt hừ một tiếng.
Chỉ trong chóp mắt, chim bồ câu rơi xuống đất vừa đúng hai mươi con. Thị vệ căn cứ mũi tên trên chim bồ câu của bốn người, đưa ra kết quả.
Cẩm Kỳ bảy con. Cẩm Nhan chín con. Cẩm Lân bốn con. Cẩm Viện...không có.
"Sao lại không có!" Cẩm Viện không thể tin nổi, nói: "Các ngươi có đếm sót của bổn công chúa hay không? Năm ngoái, ta còn được hai con đây!"
Cẩm Lân nghe vậy cười lên: "Đúng vậy, năm ngoái Viện nhi lợi hại, nhất tiễn song điêu, bắn trúng hai con. Năm nay xem ra vận may bay mất rồi."
Cẩm Viện bĩu môi, không để ý tới lời trêu chọc của Cẩm Lân, đưa cung cho thị vệ bên cạnh, liền chạy tới bên cạnh Thanh Linh.
"Hoàng muội thật là càng lúc càng lợi hại." Cẩm Kỳ nhìn chim bồ câu nằm trên đất bỗng nhiên nói.
"Tam ca quá khen." Cẩm Nhan nhàn nhạt tiếp một câu.
Cẩm Kỳ liếc qua Thanh Nhược đứng một bên đang nhìn chằm chằm vào Cẩm Nhan, bên môi nhàn nhạt xẹt qua một nụ cười. Sau đó, hắn thờ ơ đem cung giao cho thị vệ, nói với Cẩm Lân: "Hoàng thượng, thời gian không còn sớm, xin cho ta được cáo lui trở về phủ trước."
Cẩm Lân gật đầu đồng ý.
Đợi khi nhóm người Cẩm Lân trở về hoàng cung đã là chạng vạng tối.
Sau khi Cẩm Nhan cùng Cẩm Lân cáo biệt, liền mang theo Thanh Nhược và Tử Lôi trở về điện Vân Phượng.
Trên người Cẩm Nhan hơi thấm mồ hôi, vì vậy vừa về đến điện Vân Phượng liền đi ngọc trì tắm rửa. Thanh Nhược thì buồn chán ngồi trên giường ngọc trong phòng nhìn ngoài cửa sổ, trong đầu nhớ về cảnh tưởng lúc ban sáng.
Hôm nay dường như phát sinh quá nhiều chuyện. Hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu chính là Cẩm Nhan ngồi trên lưng ngựa, nghiêng đầu nhìn về phía nàng. Sau đó là hình ảnh nàng kéo cung bắn tên, xâu chuỗi thành một bức tranh tuyệt mỹ, để cho người ta...đỏ mặt.
Không biết sao, bên tai Thanh Nhược lại vang lên lời của Tử Lôi.
Nàng nói, cho dù có nguyện ý hay không, trên tay công chúa đích xác đều dính đầy máu tươi. Mà Cẩm Nhan như vậy, làm người khác kính sợ, nhưng lại làm mình...đau lòng. Tuy là như thế, nhưng khi đối mặt những chuyện kia, mình vẫn là cảm thấy thật quá khó khăn. Tỷ như Liên Thành biểu ca......
Nghĩ đến Thẩm Liên Thành, lông mày Thanh Nhược liền nhíu lại càng lúc càng chặt. Không biết giờ phút này Liên Thành biểu ca ở trong ngục như thế nào. Hoàng thượng không cho người đến thăm, không biết có thể nhờ cậy Cẩm Nhan hay không...nhưng chắc Cẩm Nhan sẽ tức giận thôi? Nếu mình nói lên yêu cầu như thế, nàng có cảm thấy khó xử hay không? Quên đi, vẫn là không nói sẽ tốt hơn, mình suy nghĩ tìm biện pháp khác vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.