Chương 17: Bất ngờ
Prologue
10/03/2013
Xoẹt…
Một cơn gió nhẹ nổi lên, mũi kiếm của cô gái mặc cung trang không biết từ lúc nào đã đặt lên cổ Thần tiễn, chỉ là hai tay của cô ta vẫn buông thỏng, ống tay áo phiêu diêu bập bùng, nhìn có chút quỷ dị.
“Tu chân giả !” 3 chữ này thật nhanh lóe lên trong đầu Thần tiễn.
“Trương Chân còn sống không !? “ Ánh nhìn thẳng tắp trực diện từ đôi mắt của cô gái làm sống lưng thần tiễn lạnh toát, nhưng hắn vẫn không tránh đi, đối mắt với cô ta, trả lời rành rọt:
“không biết hắn là ai!” Hiển nhiên hắn vẫn đủ thông minh để chém gió.
“Vậy ngươi lấy đâu ra sợi tơ ánh sáng đó !?” Mũi kiếm đã bắt đầu miết nhẹ vào cổ Thần tiễn
“Sao ta phải nói cho ngươi !?” Thần tiễn lạnh lùng hỏi, hắn coi như không thấy vệt máu nhỏ đã bắt đầu rỉ ra ở cổ mình.
Cơ thể đã được cải tạo qua của hắn vậy mà không thể chịu nổi lưỡi kiếm này đặt nhẹ qua.
Vụt.
Một luồng sáng màu vàng kim bất ngờ bắn lên lưỡi kiếm khiến nó rung lên ong ong và bị hất sang một bên, giải nguy cho Thần tiễn.
Hắn quay sang nhì thì thấy người xuất thủ là tiểu hòa thượng người đầy kim quang kia.
“A di đà phật, Thí chủ đây đã không muốn nói, cô hà tất phải ép người !?”
Cô gái đúng là không ép thần tiễn nữa, mà lại lặp lại những thủ ấn phức tạp lúc trước, thanh kiếm một lần nữa tỏa ra uy áp đáng sợ, khiến lũ bách quỷ phải ôm đầu chạy tứ tán, liều mạng quay trở lại bức tranh của Takeshi.
Tình hình của Takeshi lúc này khá hơn lần trước nhiều lắm, vì Shirayuki đang chắn trước mặt hắn, đỡ đi phần lớn áp lực từ cây kiếm, chỉ là khuôn mặt cô cũng bị dọa trắng bệch.
Đứa con gái này, cũng quá kinh khủng rồi. Người mạnh như vậy, sao trước đây chưa từng có tư liệu gì !?
“Hắn phải đi với ta hôm nay, các người còn cản trở, đừng trách ta gặp thần sát thần, gặp phật sát phật” Giọng cô gái lúc này chỉ còn là một mảnh băng hàn, sát ý trần trụi, trái ngược hắn với vẻ phiêu diêu khinh đạm lúc trước.
Tiểu hòa thượng vẫn như cũ, giữ vẻ mặt ôn hòa, đối diện với ánh mắt nhìn sang của Thần tiễn, nói :
“A di đà phật, xét thấy thí chủ có duyên với tạo hóa, sau này sẽ còn gặp những kỳ ngộ lớn không thể tưởng tượng được, bần tăng muốn mời thí chủ đến phật giới một chuyến, chẳng hay ý thí chủ thế nào !? Nếu đồng ý, tại hạ sẽ ngăn cản vị cô nương đây hộ ngài, chắc hẳn ngài cũng nhìn ra, cô ấy không có ý tốt đẹp gì… “
Hắn còn chưa dứt lời…
“Không được, cậu ấy phải đi với bọn ta “ Hai thiên sứ cũng đồng thanh nói. Hai cặp cánh trắng cùng bùng lên, bắn ra những cọng lông vũ trắng toát về phía tiểu hòa thượng và cô gái. Một trong hai người dùng tốc độ nhanh nhất có thể lao về phía thần tiễn. Hiển nhiên là cướp trước nói đạo lý sau.
“Các người muốn chết hết sao !?” Cô gái cũng quát lên một tiếng trong trẻo, tay bấm quyết, thanh kiếm bỗng nhiên tỏa ra từng đợt ánh sáng bảy màu rồi diễn hóa ra chín chín tám mốt hư ảnh, ngoại trừ 9 thanh xoay quanh người bảo vệ cô ta, còn lại chia làm 2 phần, mỗi hướng 36 thanh kết thành một kiếm trận nhỏ rồi bắn sang hai hướng khác nhau.
Một bộ phận cản lại loạt đạn lông vũ ánh sáng kia, một bộ phận còn lại phi về phía thiên sứ đang lao đến chỗ thần tiễn. Tất nhiên cũng có phần của tiểu hòa thượng, chỉ là tên này nhẹ nhàng đạp lên vòng ánh sáng kết bằng những chữ màu vàng kim óng ánh, nhẹ nhàng thoát khỏi lớp phi kiếm này.
Uỳnh Uỳnh Uỳnh.
Những tiếng nổ vang lên không ngớt, làm bốc lên một mảng bụi mù.
Bụi đất tan đi, hiện ra thân hình của thiên sứ cao gầy đang không ngừng lùi về sau, hai chân để lại những vết trượt dài trên mặt đất, mặt với biểu tình kinh ngạc nhìn về phía trước, cùng với hắn, những người ở đây cũng có vẻ mặt tương tự, cùng nhìn về phía Thần tiễn.
Vì trên tay hắn lúc này đang cầm chính là:
Hậu nghệ cung.
Bảo vật mạnh nhất trên thực nghiệm đảo, có thể huy động thiên địa linh khí nơi này, có thứ này trên tay, người sử dụng sẽ có được một nguồn linh khí vô hạn tuần hoàn, giống như một khẩu barret bắn hoài không hết đạn vậy.
Với Thần tiễn thì đạn của hắn sử dụng, chính là ánh sáng hủy diệt, đứng đầu về tính sát thương trong các loại thuộc tính. Sự kết hợp hai thứ này lại tạo thành một tổ hợp gần như hoàn mỹ. Không chỉ thế, từ cây cổ cung ấy, họ cảm nhận được long uy đầy áp lực. Khí linh bên trong cây cung rất mạnh.
Chỉ là không hiểu sao vật này lại có thể trở lại trên tay hắn.
“Các người tưởng ông đây là hàng khuyến mãi, ai thích thì đem đi hả !? Để lại tý huyết đi đã.”
Thần tiễn nổi giận gầm lên, cha sinh mẹ đẻ, lần đầu tiên hắn bị người ta coi như món hàng tranh qua giật lại như vậy, dù biết 4 kẻ trước mắt thực lực đều sâu không thấy đáy, nhưng hắn cũng muốn thử uy lực của mình lúc đột phá một phen.
Lập tức, hắn giương cung bắn thẳng lên trời, ánh sáng ngưng tụ một quả cầu như mặt trời nhỏ giữa màn đêm đen, nhanh tróng lan tỏa ra thành từng đám mây trắng, sau từng trận rung động trầm đục, từng tia từng tia sáng bắt đầu thi nhau rơi xuống, hệt như một cơn mưa nhỏ.
“Hậu nghệ cung sát chiêu, vạn tiễn triều tịch.”
Chiêu này mạnh hơn lần thi triển trước đây rất nhiều, nếu lần trước chỉ là những tia sáng nhỏ như hạt mưa, thì bây giờ những gì giáng xuống đều là những cột sáng to bằng cổ tay người, được thiên địa linh khí không ngừng cung cấp. Thật sự tạo thành một tràng cảnh như pháo laze của phi thuyền quân liên hiệp quốc oanh kích mặt đất.
Uỳnh Uỳnh Uỳnh…
Cơn mưa ánh sáng không ngừng trút xuống cũng làm những kẻ ở dưới gà bay chó chạy một phen.
Shirayuki từ lúc thấy Thần tiễn giơ cung lên trời đã ngay lập tức ôm Takeshi chạy biến ra vùng an toàn, uy lực của cây cung này cô vẫn còn nhớ rõ, may mắn là thể chất vừa mới được cải thiện giúp cô có thể đẩy nhanh tốc độ, sức mạnh cũng như sự phản ứng, nếu không chắc bây giờ cũng đang nằm trong lớp bụi mù không ngừng bị ánh sáng dập xuống kia.
Pháp sư và Anacharka cũng hít sâu một hơi, đặc biệt là Anacharka, nghĩ đến vừa nãy mình còn khiêu khích thằng khủng bố dưới kia, không khỏi thấy may mắn vì được ông bà phù hộ.
Thê thảm nhất là đám ruồi máy của Ji Jine, tốc độ 1 con ruồi tuy nhanh, nhưng so với phản ứng của các cao thủ vẫn có vẻ quá chậm, quá nửa số ruồi vẫn nằm trong phạm vi công kích của mưa ánh sáng, tất nhiên là cặn bã cũng chẳng còn.
“Á á, đừng bắn nữa, đều là tài sản quốc gia hết đó, đừng bắn nữa mà !! “ Ji Jine kêu gào thảm thiết trước màn hình, trong khi đó, thiếu niên Ji Won đứng sau lưng cô, hai bàn tay đã nắm chặt lại, phát ra những tiếng kêu răng rắc.
Còn 4 người trực tiếp đứng dưới mưa tên, chăng còn thấy chút tăm hơi nào.
Cơn mưa ánh sáng vẫn cứ thế ầm ầm trút xuống, cả một vùng dưới khói bụi cứ như vậy mà bị san thành bình địa, Thần tiễn không định dừng tay, hắn phải bắn cho đến khi nào thiên địa linh khí cạn kiệt, hoặc cơ thể hắn không chịu được nữa mới thôi, dù sao Hậu nghệ cung với khả năng điều khiển linh khí trên đảo tuần hoàn vô hạn cũng cho phép hắn làm điều này.
Bỗng từ trong đám khói bụi, một thanh kiếm bằng ngọc bắn thẳng về phía thần tiễn, không khí trên đường bay của thứ này vang lên từng tiếng nổ ầm ầm biểu thị đã đột phá giới hạn bức tường âm thanh.
Vẫn đang tận hứng phát tiết nên Thần tiễn đương nhiên phản ứng không kịp, chỉ là hắn cũng không mấy lo lắng, bởi vì…
Keeng…
Không khí trước mặt thần tiễn như được cứng hóa, xếp hành hư ảnh một chiếc mai rùa, chắn trước người thần tiễn, tiếp lấy 1 kiếm mạnh mẽ kia.
Thanh kiếm đột nhiên như va vào một bức tường bằng cực kỳ kiên cố, vang lên một tiếng chát chúa rồi bắn ngược ra đằng sau.
Một bàn tay trắng nõn từ sau lưng thần tiễn đưa ra, hiển nhiên là của một cô gái, Thần tiễn mỉm cười, nhẹ giọng nói, thái độ còn hơi có phần cung kính:
“Cám ơn cô, Ren tiểu thư.”
Bới bên cạnh hắn lúc này, một cô gái với mái tóc màu hạt dẻ buộc vát sang một bên vai , mặc chiếc áo T-shirt màu trắng, quần sooc, trông đầy vẻ năng động trẻ trung, với chiếc balo to đùng gấp 3 -4 lần cơ thể trên lưng, đang nhè nhẹ phủi phủi lớp bụi dính trên áo, khẽ lẩm bẩm.
“Cuối cùng cũng đến nơi, cái đồ cổ đó mà xài tốt thật, không hiểu chị Shaorin làm sao bắt nó nghe lời nữa !?”
Thần tiễn tất nhiên nhận ra cô gái này, đến chết có lẽ hắn cũng không thể quên được. Cuộc đời hắn, số phận hắn hoàn toàn thay đổi kể từ khi gặp được cô.
Lilith Ren, còn được biết đến dưới danh hiệu:
Queen thứ 3 của trường sinh đảo.
...
“Yo, Thần tiễn, mới không gặp một ngày mà tiến bộ quá nhỉ !?” Ren quay sang, cười hì hì vỗ vai hắn, hoàn toàn coi những người còn lại chỗ này như là không khí.
Thần tiễn không phủ nhận, đồng thời nở một nụ cười hiếm hoi, đứng trước mặt cô gái này, sự cao ngạo thường ngày của hắn đều bị đá sang một bên, nhẹ giọng nói:
“Hậu nghệ cung là do cô mang đến cho tôi !?”
“Hở, thừa hơi nói nhảm sao !? Ngoài chị đây còn ai có thể làm thế chứ !? “ Ren bắt đầu vênh mặt tự đắc.
Thần tiễn đang định nói tiếp thì bị ngắt lời, bởi trận mưa tên của hắn đang bị phá hoại.
Từ ba phía dưới làn mưa tên, trong lớp khói bụi mịt mù, 3 luồng sức mạnh như 3 cây cột chống trời được dựng lên.
Một luồng kiếm khí kinh thiên bắn thẳng lên trời, trực tiếp bắn tan đám mây ánh sáng do linh khí của Thần tiễn tạo thành, vạn tiễn triều tịch, vậy mà lại bị một kiếm này chặn đứng.
Từ hướng thứ hai cũng có luồng sức mạnh khác cũng không kém phần phí thế, một hư ảnh đại phật hiện ra, nặng nề tung ra một đấm nhìn tưởng như rất hời hợt, nhưng vừa đụng vào những đám mây ánh sáng lại làm thứ này phát ra những tiếng bùng bùng không ngớt rồi trực tiếp phân giải.
Luồng sức mạnh thứ 3, lại là một trận mưa tên ánh sáng, đối kháng lại với cơn mưa ánh sáng của thần tiễn, tuy yếu hơn một chút, nhưng do hai luồng sức mạnh trước đã làm trận mưa tên bị lung lay, vì vậy cũng có thể đánh tan được một mảng mây. Giải thoát cho hai người bên dưới.
Từ cách phá chiêu cũng đã cho thấy chênh lệch thực lực giữa 3 nhóm người này. Tuy vậy cũng không phải do 2 thiên sứ quá kém cỏi, mà là thuộc tính sức mạnh của họ sử dụng là ánh sáng, lại bị ánh sáng hủy diệt hay còn gọi là định phách thần quang hấp thu đi liên tục, nên chỉ còn 1 nửa uy lực bình thường, mới làm cho 2 vị này chật vật như vậy
Khói bụi tan đi, cô gái mặc cung tranh toàn thân nguyên vẹn không một vết xước, chỉ là ánh mắt dè chừng nhìn về phía người vừa chặn một kiếm đột kích thần tiễn của mình. Dù rằng kiếm đó không hề có sát ý, chỉ mang tính uy hiếp, nhưng có thể dễ dàng chặn lại như vậy, cô gái đứng bên cạnh thần tiễn kia, chỉ sợ không đơn giản.
“A di đà phật, chiêu thức của thí chủ nhìn qua thì thanh thế rất mạnh, nhưng thực tế lại đem lực lương dàn trải ra trên diện rộng, đánh với người yếu hơn thì được, muốn đấu với người hơn hoặc cùng cấp, rất dễ ăn thiệt thòi lớn, thí chủ có muốn theo ta… “
Tiểu hòa thượng vẫn đang khép hờ mắt, thao thao bất tuyệt, nhưng được nửa chừng thì hắn dừng lại, kinh ngạc nhìn vào cô gái đứng bên cạnh thần tiễn.
“Cô là… !? “ Hắn thốt lên kinh ngạc
“Ồ, tiên giới, phật giới, Vatican, vẫn còn thiếu ma giới, nhưng thôi cũng tạm được rồi, cái bẫy từ 32 năm trước của King, cuối cùng cũng dụ được các người ra mặt. “ Ren đón nhận ánh mắt kinh ngạc của toàn trường, không trả lời tiểu hòa thường mà chỉ bẻ bẻ đốt ngón tay, mìm cười tinh nghịch.
Rồi quay sang nói với Thần tiễn :
“Không ngờ lại gặp đám này sớm như vậy, thôi kệ, giải quyết luôn. Thần tiễn, chuẩn bị đi, tránh xa chỗ này ra một chút, sắp có đánh nhau to đấy. “
Nói rồi không hề giữ lại mà tận lực phóng thích uy áp của mình ra làm toàn trường một phen kiếp sợ.
Một cơn gió nhẹ nổi lên, mũi kiếm của cô gái mặc cung trang không biết từ lúc nào đã đặt lên cổ Thần tiễn, chỉ là hai tay của cô ta vẫn buông thỏng, ống tay áo phiêu diêu bập bùng, nhìn có chút quỷ dị.
“Tu chân giả !” 3 chữ này thật nhanh lóe lên trong đầu Thần tiễn.
“Trương Chân còn sống không !? “ Ánh nhìn thẳng tắp trực diện từ đôi mắt của cô gái làm sống lưng thần tiễn lạnh toát, nhưng hắn vẫn không tránh đi, đối mắt với cô ta, trả lời rành rọt:
“không biết hắn là ai!” Hiển nhiên hắn vẫn đủ thông minh để chém gió.
“Vậy ngươi lấy đâu ra sợi tơ ánh sáng đó !?” Mũi kiếm đã bắt đầu miết nhẹ vào cổ Thần tiễn
“Sao ta phải nói cho ngươi !?” Thần tiễn lạnh lùng hỏi, hắn coi như không thấy vệt máu nhỏ đã bắt đầu rỉ ra ở cổ mình.
Cơ thể đã được cải tạo qua của hắn vậy mà không thể chịu nổi lưỡi kiếm này đặt nhẹ qua.
Vụt.
Một luồng sáng màu vàng kim bất ngờ bắn lên lưỡi kiếm khiến nó rung lên ong ong và bị hất sang một bên, giải nguy cho Thần tiễn.
Hắn quay sang nhì thì thấy người xuất thủ là tiểu hòa thượng người đầy kim quang kia.
“A di đà phật, Thí chủ đây đã không muốn nói, cô hà tất phải ép người !?”
Cô gái đúng là không ép thần tiễn nữa, mà lại lặp lại những thủ ấn phức tạp lúc trước, thanh kiếm một lần nữa tỏa ra uy áp đáng sợ, khiến lũ bách quỷ phải ôm đầu chạy tứ tán, liều mạng quay trở lại bức tranh của Takeshi.
Tình hình của Takeshi lúc này khá hơn lần trước nhiều lắm, vì Shirayuki đang chắn trước mặt hắn, đỡ đi phần lớn áp lực từ cây kiếm, chỉ là khuôn mặt cô cũng bị dọa trắng bệch.
Đứa con gái này, cũng quá kinh khủng rồi. Người mạnh như vậy, sao trước đây chưa từng có tư liệu gì !?
“Hắn phải đi với ta hôm nay, các người còn cản trở, đừng trách ta gặp thần sát thần, gặp phật sát phật” Giọng cô gái lúc này chỉ còn là một mảnh băng hàn, sát ý trần trụi, trái ngược hắn với vẻ phiêu diêu khinh đạm lúc trước.
Tiểu hòa thượng vẫn như cũ, giữ vẻ mặt ôn hòa, đối diện với ánh mắt nhìn sang của Thần tiễn, nói :
“A di đà phật, xét thấy thí chủ có duyên với tạo hóa, sau này sẽ còn gặp những kỳ ngộ lớn không thể tưởng tượng được, bần tăng muốn mời thí chủ đến phật giới một chuyến, chẳng hay ý thí chủ thế nào !? Nếu đồng ý, tại hạ sẽ ngăn cản vị cô nương đây hộ ngài, chắc hẳn ngài cũng nhìn ra, cô ấy không có ý tốt đẹp gì… “
Hắn còn chưa dứt lời…
“Không được, cậu ấy phải đi với bọn ta “ Hai thiên sứ cũng đồng thanh nói. Hai cặp cánh trắng cùng bùng lên, bắn ra những cọng lông vũ trắng toát về phía tiểu hòa thượng và cô gái. Một trong hai người dùng tốc độ nhanh nhất có thể lao về phía thần tiễn. Hiển nhiên là cướp trước nói đạo lý sau.
“Các người muốn chết hết sao !?” Cô gái cũng quát lên một tiếng trong trẻo, tay bấm quyết, thanh kiếm bỗng nhiên tỏa ra từng đợt ánh sáng bảy màu rồi diễn hóa ra chín chín tám mốt hư ảnh, ngoại trừ 9 thanh xoay quanh người bảo vệ cô ta, còn lại chia làm 2 phần, mỗi hướng 36 thanh kết thành một kiếm trận nhỏ rồi bắn sang hai hướng khác nhau.
Một bộ phận cản lại loạt đạn lông vũ ánh sáng kia, một bộ phận còn lại phi về phía thiên sứ đang lao đến chỗ thần tiễn. Tất nhiên cũng có phần của tiểu hòa thượng, chỉ là tên này nhẹ nhàng đạp lên vòng ánh sáng kết bằng những chữ màu vàng kim óng ánh, nhẹ nhàng thoát khỏi lớp phi kiếm này.
Uỳnh Uỳnh Uỳnh.
Những tiếng nổ vang lên không ngớt, làm bốc lên một mảng bụi mù.
Bụi đất tan đi, hiện ra thân hình của thiên sứ cao gầy đang không ngừng lùi về sau, hai chân để lại những vết trượt dài trên mặt đất, mặt với biểu tình kinh ngạc nhìn về phía trước, cùng với hắn, những người ở đây cũng có vẻ mặt tương tự, cùng nhìn về phía Thần tiễn.
Vì trên tay hắn lúc này đang cầm chính là:
Hậu nghệ cung.
Bảo vật mạnh nhất trên thực nghiệm đảo, có thể huy động thiên địa linh khí nơi này, có thứ này trên tay, người sử dụng sẽ có được một nguồn linh khí vô hạn tuần hoàn, giống như một khẩu barret bắn hoài không hết đạn vậy.
Với Thần tiễn thì đạn của hắn sử dụng, chính là ánh sáng hủy diệt, đứng đầu về tính sát thương trong các loại thuộc tính. Sự kết hợp hai thứ này lại tạo thành một tổ hợp gần như hoàn mỹ. Không chỉ thế, từ cây cổ cung ấy, họ cảm nhận được long uy đầy áp lực. Khí linh bên trong cây cung rất mạnh.
Chỉ là không hiểu sao vật này lại có thể trở lại trên tay hắn.
“Các người tưởng ông đây là hàng khuyến mãi, ai thích thì đem đi hả !? Để lại tý huyết đi đã.”
Thần tiễn nổi giận gầm lên, cha sinh mẹ đẻ, lần đầu tiên hắn bị người ta coi như món hàng tranh qua giật lại như vậy, dù biết 4 kẻ trước mắt thực lực đều sâu không thấy đáy, nhưng hắn cũng muốn thử uy lực của mình lúc đột phá một phen.
Lập tức, hắn giương cung bắn thẳng lên trời, ánh sáng ngưng tụ một quả cầu như mặt trời nhỏ giữa màn đêm đen, nhanh tróng lan tỏa ra thành từng đám mây trắng, sau từng trận rung động trầm đục, từng tia từng tia sáng bắt đầu thi nhau rơi xuống, hệt như một cơn mưa nhỏ.
“Hậu nghệ cung sát chiêu, vạn tiễn triều tịch.”
Chiêu này mạnh hơn lần thi triển trước đây rất nhiều, nếu lần trước chỉ là những tia sáng nhỏ như hạt mưa, thì bây giờ những gì giáng xuống đều là những cột sáng to bằng cổ tay người, được thiên địa linh khí không ngừng cung cấp. Thật sự tạo thành một tràng cảnh như pháo laze của phi thuyền quân liên hiệp quốc oanh kích mặt đất.
Uỳnh Uỳnh Uỳnh…
Cơn mưa ánh sáng không ngừng trút xuống cũng làm những kẻ ở dưới gà bay chó chạy một phen.
Shirayuki từ lúc thấy Thần tiễn giơ cung lên trời đã ngay lập tức ôm Takeshi chạy biến ra vùng an toàn, uy lực của cây cung này cô vẫn còn nhớ rõ, may mắn là thể chất vừa mới được cải thiện giúp cô có thể đẩy nhanh tốc độ, sức mạnh cũng như sự phản ứng, nếu không chắc bây giờ cũng đang nằm trong lớp bụi mù không ngừng bị ánh sáng dập xuống kia.
Pháp sư và Anacharka cũng hít sâu một hơi, đặc biệt là Anacharka, nghĩ đến vừa nãy mình còn khiêu khích thằng khủng bố dưới kia, không khỏi thấy may mắn vì được ông bà phù hộ.
Thê thảm nhất là đám ruồi máy của Ji Jine, tốc độ 1 con ruồi tuy nhanh, nhưng so với phản ứng của các cao thủ vẫn có vẻ quá chậm, quá nửa số ruồi vẫn nằm trong phạm vi công kích của mưa ánh sáng, tất nhiên là cặn bã cũng chẳng còn.
“Á á, đừng bắn nữa, đều là tài sản quốc gia hết đó, đừng bắn nữa mà !! “ Ji Jine kêu gào thảm thiết trước màn hình, trong khi đó, thiếu niên Ji Won đứng sau lưng cô, hai bàn tay đã nắm chặt lại, phát ra những tiếng kêu răng rắc.
Còn 4 người trực tiếp đứng dưới mưa tên, chăng còn thấy chút tăm hơi nào.
Cơn mưa ánh sáng vẫn cứ thế ầm ầm trút xuống, cả một vùng dưới khói bụi cứ như vậy mà bị san thành bình địa, Thần tiễn không định dừng tay, hắn phải bắn cho đến khi nào thiên địa linh khí cạn kiệt, hoặc cơ thể hắn không chịu được nữa mới thôi, dù sao Hậu nghệ cung với khả năng điều khiển linh khí trên đảo tuần hoàn vô hạn cũng cho phép hắn làm điều này.
Bỗng từ trong đám khói bụi, một thanh kiếm bằng ngọc bắn thẳng về phía thần tiễn, không khí trên đường bay của thứ này vang lên từng tiếng nổ ầm ầm biểu thị đã đột phá giới hạn bức tường âm thanh.
Vẫn đang tận hứng phát tiết nên Thần tiễn đương nhiên phản ứng không kịp, chỉ là hắn cũng không mấy lo lắng, bởi vì…
Keeng…
Không khí trước mặt thần tiễn như được cứng hóa, xếp hành hư ảnh một chiếc mai rùa, chắn trước người thần tiễn, tiếp lấy 1 kiếm mạnh mẽ kia.
Thanh kiếm đột nhiên như va vào một bức tường bằng cực kỳ kiên cố, vang lên một tiếng chát chúa rồi bắn ngược ra đằng sau.
Một bàn tay trắng nõn từ sau lưng thần tiễn đưa ra, hiển nhiên là của một cô gái, Thần tiễn mỉm cười, nhẹ giọng nói, thái độ còn hơi có phần cung kính:
“Cám ơn cô, Ren tiểu thư.”
Bới bên cạnh hắn lúc này, một cô gái với mái tóc màu hạt dẻ buộc vát sang một bên vai , mặc chiếc áo T-shirt màu trắng, quần sooc, trông đầy vẻ năng động trẻ trung, với chiếc balo to đùng gấp 3 -4 lần cơ thể trên lưng, đang nhè nhẹ phủi phủi lớp bụi dính trên áo, khẽ lẩm bẩm.
“Cuối cùng cũng đến nơi, cái đồ cổ đó mà xài tốt thật, không hiểu chị Shaorin làm sao bắt nó nghe lời nữa !?”
Thần tiễn tất nhiên nhận ra cô gái này, đến chết có lẽ hắn cũng không thể quên được. Cuộc đời hắn, số phận hắn hoàn toàn thay đổi kể từ khi gặp được cô.
Lilith Ren, còn được biết đến dưới danh hiệu:
Queen thứ 3 của trường sinh đảo.
...
“Yo, Thần tiễn, mới không gặp một ngày mà tiến bộ quá nhỉ !?” Ren quay sang, cười hì hì vỗ vai hắn, hoàn toàn coi những người còn lại chỗ này như là không khí.
Thần tiễn không phủ nhận, đồng thời nở một nụ cười hiếm hoi, đứng trước mặt cô gái này, sự cao ngạo thường ngày của hắn đều bị đá sang một bên, nhẹ giọng nói:
“Hậu nghệ cung là do cô mang đến cho tôi !?”
“Hở, thừa hơi nói nhảm sao !? Ngoài chị đây còn ai có thể làm thế chứ !? “ Ren bắt đầu vênh mặt tự đắc.
Thần tiễn đang định nói tiếp thì bị ngắt lời, bởi trận mưa tên của hắn đang bị phá hoại.
Từ ba phía dưới làn mưa tên, trong lớp khói bụi mịt mù, 3 luồng sức mạnh như 3 cây cột chống trời được dựng lên.
Một luồng kiếm khí kinh thiên bắn thẳng lên trời, trực tiếp bắn tan đám mây ánh sáng do linh khí của Thần tiễn tạo thành, vạn tiễn triều tịch, vậy mà lại bị một kiếm này chặn đứng.
Từ hướng thứ hai cũng có luồng sức mạnh khác cũng không kém phần phí thế, một hư ảnh đại phật hiện ra, nặng nề tung ra một đấm nhìn tưởng như rất hời hợt, nhưng vừa đụng vào những đám mây ánh sáng lại làm thứ này phát ra những tiếng bùng bùng không ngớt rồi trực tiếp phân giải.
Luồng sức mạnh thứ 3, lại là một trận mưa tên ánh sáng, đối kháng lại với cơn mưa ánh sáng của thần tiễn, tuy yếu hơn một chút, nhưng do hai luồng sức mạnh trước đã làm trận mưa tên bị lung lay, vì vậy cũng có thể đánh tan được một mảng mây. Giải thoát cho hai người bên dưới.
Từ cách phá chiêu cũng đã cho thấy chênh lệch thực lực giữa 3 nhóm người này. Tuy vậy cũng không phải do 2 thiên sứ quá kém cỏi, mà là thuộc tính sức mạnh của họ sử dụng là ánh sáng, lại bị ánh sáng hủy diệt hay còn gọi là định phách thần quang hấp thu đi liên tục, nên chỉ còn 1 nửa uy lực bình thường, mới làm cho 2 vị này chật vật như vậy
Khói bụi tan đi, cô gái mặc cung tranh toàn thân nguyên vẹn không một vết xước, chỉ là ánh mắt dè chừng nhìn về phía người vừa chặn một kiếm đột kích thần tiễn của mình. Dù rằng kiếm đó không hề có sát ý, chỉ mang tính uy hiếp, nhưng có thể dễ dàng chặn lại như vậy, cô gái đứng bên cạnh thần tiễn kia, chỉ sợ không đơn giản.
“A di đà phật, chiêu thức của thí chủ nhìn qua thì thanh thế rất mạnh, nhưng thực tế lại đem lực lương dàn trải ra trên diện rộng, đánh với người yếu hơn thì được, muốn đấu với người hơn hoặc cùng cấp, rất dễ ăn thiệt thòi lớn, thí chủ có muốn theo ta… “
Tiểu hòa thượng vẫn đang khép hờ mắt, thao thao bất tuyệt, nhưng được nửa chừng thì hắn dừng lại, kinh ngạc nhìn vào cô gái đứng bên cạnh thần tiễn.
“Cô là… !? “ Hắn thốt lên kinh ngạc
“Ồ, tiên giới, phật giới, Vatican, vẫn còn thiếu ma giới, nhưng thôi cũng tạm được rồi, cái bẫy từ 32 năm trước của King, cuối cùng cũng dụ được các người ra mặt. “ Ren đón nhận ánh mắt kinh ngạc của toàn trường, không trả lời tiểu hòa thường mà chỉ bẻ bẻ đốt ngón tay, mìm cười tinh nghịch.
Rồi quay sang nói với Thần tiễn :
“Không ngờ lại gặp đám này sớm như vậy, thôi kệ, giải quyết luôn. Thần tiễn, chuẩn bị đi, tránh xa chỗ này ra một chút, sắp có đánh nhau to đấy. “
Nói rồi không hề giữ lại mà tận lực phóng thích uy áp của mình ra làm toàn trường một phen kiếp sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.