Chương 2: Cậu học sinh lập dị
Prologue
10/03/2013
…
…
Vô thần lịch (non-god calendar) năm 32
Đã 22 năm trôi qua kể từ trận chiến một năm với chúng thần liên minh. Loài người đã giành chiến thắng dù phải trả giá bằng xương máu của mấy triệu phi công ưu tú cùng hàng tỉ tấn kim loại, những thứ mà trước đây từng là những con robot đời mới nhất, mang trên mình niềm tin và hi vọng của cư dân trái đất.
Lớp không gian bên ngoài mặt trăng được bao phủ bới một vành đai kim loại, nhìn từ xa như những lớp bụi sao xung quanh các hành tinh lớn nào đó. Mặc dù đã được quét dọn nhiều năm, nhưng số lượng quả thật quá lớn, nên các nhà lãnh đạo cũng đành để mặc xác những robot, chiến hạm này ở đấy.
Năm tháng qua đi, những mảnh kim loại vỡ vụn này không ngừng quay xung quanh mặt trăng, kéo theo vô số thiên thạch nhỏ, thật sự đã trở thành 1 phần của ngôi sao đặc biệt này. Cứ điểm đầu tiên của con người ở ngoài vũ trụ.
Mặt trăng. Khu dân cư số 5
Do có những thiết bị lọc oxi cao cấp mà tập đoàn IMI đưa ra, những khu dân cư trên mặt trăng ít thấy có cây cối, dù sao vai trò lá phổi xanh của thực vật cũng không lại được với thiết bị nhân tạo mà con người làm ra. Có chăng cũng chỉ là mỗi nhà cố gắng trồng lấy 1, 2 cây gì đó trang trí cho có mà thôi.
Khu dân cư số 5 cũng chẳng phải địa phương cao cấp gì, những người ở đây đều là lớp người đầu tiên tình nguyện lên mặt trăng sống thử những năm mới xây dựng. Những đại gia nhà giàu bỏ tiền ra mời họ lên đây, kiểm tra chất lượng cuộc sống trước khi bỏ tiền ra xây những biệt thự tiện nghi cho riêng mình ở khu dân cư số 1.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu không có những nhà giàu đó bỏ tiền ra, những người sống ở khu dân cư số 5 này có lẽ cả đời này cũng đừng bao giờ mơ đến cuộc sống tốt như bây giờ. Dù cảnh vật có hơi đơn điệu, khắp nơi đều ánh lên màu kim loại, trắng xám, nhìn rất nặng nề, kết hợp với màu bê tông trên đường, thật sự cũng chẳng phải là cảnh vật đẹp đẽ gì cho cam.
Tuy vậy, có chỗ mà sống là được rồi, nhất là ở đây cũng không thiếu thốn thứ gì. Trẻ em vẫn được đi học, người lớn vẫn có chỗ làm. Tất cả vẫn an ổn sống dưới lớp bảo vệ do cây cột to lớn mà tập đoàn IMI dựng lên từ lúc xây khu dân cư này tỏa ra.
Dù lớp bảo vệ có thể cách ly được với môi trường chân không bên ngoài, chặn được những tia độc hại của ánh mặt trời, ngăn không cho oxi thất thoát. Nhưng nó cũng không thay thế được những tia nắng mà mặt trời vĩ đại tỏa ra, người dân ở đây lúc nào cũng sống trong điều kiện thiếu ánh sáng mặt trời nên làn da của ai cũng có chút trắng bất thường.
Tuy vậy, nhiều người vẫn rất thích làn da này, hơn nữa, vitamin D cũng được cung cấp đầy đủ thông qua những viên nén mà tập đoàn IMI bán ra với giá rẻ như những viên kẹo dừa trên trái đất.
Không có nắng, nhưng vẫn có mưa, tất nhiên là để gột rửa đường phố, nhà cửa sau nhiều ngày tích lũy bụi bẩn.
Và dưới cơn mưa này, là nhân vật chính của chúng ta
...
Cơn mưa có vẻ càng lúc càng nặng hạt, kèm theo những cơn gió lạnh rít qua làm hai con người dưới mưa dù đang vất vả nép vào nhau che ô cũng chẳng thấy đỡ hơn chút nào.
Tường sóng vai cùng Linh, hai người nép sát vào cái ô nho nhỏ của cô, mặc dù hắn đã cố gắng đấy chiếc ô sang che cho Linh nhiều hơn, làm nửa người bên trái của hắn ướt đẫm, tuy vậy cũng không có tác dụng là bao, thân hình nhỏ nhắn của Linh thỉnh thoảng vẫn run lên vì lạnh.
Tường là một tên đầu gỗ, đương nhiên, nếu không có lẽ hắn đã cố gắng ép sát vào cô nàng hơn, dù không ôm ấp gì được, nhưng cũng phần nào sưởi ấm hơn cho cô. Khốn nỗi với bộ não vô cảm của mình, hắn chỉ nghĩ được thế này :
“Hay là cậu cứ cầm ô đi một mình đi” Dù sao hắn có gặp mưa đá cũng chẳng ngại, có lẽ nên nhường chiếc ô trả cô ấy.
“Hừ, nếu thế thì công tôi chịu ướt suốt từ nãy giờ là vô ích à !? Ở yên đó đi, đầu gỗ.”
Linh đáng thương, thấy hắn đi dưới mưa một mình, đã không ngại khổ, chịu ướt, mời hắn đi cùng, nếu biết được giờ này trong đầu hắn đang nghĩ gì, chắc cũng tức đến xỉu mất, tuy vậy, người này thật sự rất ấm, bên phải thì lạnh lẽo do nước mưa đã thấm ướt tay áo của cô. Bên trái lại có cảm giác ấm áp ôn hòa, rất dễ chịu, điều này làm cho cô không tự chủ được mà nép vào hắn sát hơn. Thầm nghĩ, con người nhạt nhẽo chẳng có gì thú vị này nhưng trong nhiều hoàn cảnh lại đem cho người ta cảm giác rất ấm áp, an tâm, hơn nữa, cái gì hắn cũng biết, thật sự rất thần bí.
“Cậu lúc nào cũng vậy, làm ra cái vẻ ngầu ngầu khinh đời, có biết là bị nhiều người lên án lắm không !?” Linh bắt đầu kéo chuyện.
“Họ nói gì !?” Tường hỏi.
“Nói cậu là đầu gỗ, máy tính biết đi, không giống con người.”
Quả thật, Tường đúng là một tên đầu đá, hắn phản ứng lãnh đạm với tất cả những ai muốn lại gần, kết thân với mình, không phải hắn cố ý bơ người ta, trên thực tế, hắn đối xử với ai cũng như nhau, chỉ là khuôn mặt không cảm xúc ấy của hắn làm người ta xa cách mà thôi.
Linh biết rõ những điều này, bất cứ ai đến bắt chuyện với Tường, hắn đều không cự tuyệt, nhưng chỉ là người ta hỏi gì, hắn đáp nấy, không bao giờ có ý định kéo dài câu chuyện một chút nào. Nhưng hắn luôn kiên nhẫn trả lời tỷ mỉ từng câu hỏi của người ta. Thậm chí cả việc tình cảm, hắn cũng đưa ra những giải thích dưới góc độ logic, hợp lý rồi đưa ra những phương án hợp lý nhất cho người hỏi, những lúc này, ai cũng cảm thấy hắn như là một bác sĩ tâm lý vậy. Dù vậy, lâu dần, người ta cũng cụt hứng với hắn, mọi người trong lớp lúc này chỉ xem hắn như một cái bách khoa toàn thư sống, có gì không hiểu, cứ tìm mr.biết tuốt này chắc chắn sẽ có câu trả lời.
Dần dần, hắn chỉ còn ở đó, lặng lẽ như một tảng đá nơi góc lớp, một tên tự kỉ toàn tập.
“Ồ, nói gì là việc của họ chứ.” Tường đáp với điệu bộ chẳng hề quan tâm.
“Nè, nói xem, cậu nhạt nhẽo như thế, làm sao sống được vậy !?” Linh chu cái mồm nhỏ nhắn lên hỏi.
Ngồi cạnh hắn một năm rồi, Linh có thể nói cũng hiểu rõ một phần nào tính cách của Tường, cô luôn cảm thấy hắn đến trường chỉ để ngắm nhìn, đúng vậy, là ngắm nhìn, hắn thích nhìn mọi người qua lại, đối thoại với nhau, thích nhìn các thầy cô giảng bài, thích nhìn mọi người họp nhóm chơi đùa, những lúc hắn xuất thần nhìn xa xa, ánh mắt hắn như là lóe lên những điểm tinh mang vậy, không còn lạnh băng như thường lệ, mà rất lấp lánh.
Nhưng hình như chỉ có mỗi Linh là hiểu được Tường không phải lúc nào cũng tỏ ra đầu đá như vậy, hắn đến ngôi trường này vì một việc gì đó, chắc chắn thế. Vì với khả năng của hắn, các thầy cô cũng phải tự nhận là không bằng. Đã được đại học IMI tuyển thẳng, hắn cũng chẳng cần đến trường làm gì. Nhưng hắn vẫn cứ đến, rồi cả ngày ngồi trơ ra như gỗ đá.
“Ăn cơm, đọc sách, ngủ.”
“Sặc, vậy còn chơi bời và đi vệ sinh !?”
“Không nằm trong danh sách chính sự phải kể.”
“Nói chuyện bực mình thật, đúng là… thảo nào bị người ta gọi như vậy !?”
“Nói gì vậy !?” Tường muốn kết thúc việc nói nhảm này ngay nhưng không thể, cô gái này thật biết cách gợi chuyện.
“Nói cậu là là siêu não, siêu máy tính, Wikipedia sống, người ngoài hành tinh, mr.biết tuốt… Thiên tài trong lốt thằng quái dị… nói chung là tự kỉ toàn tập.”
Đây đều là những gì mà mọi người xung quanh ác ý ghép cho hắn, những biệt danh này cũng phần làm cho một vài người để ý đến hắn, nhưng cũng làm mọi người xa cách hắn hơn.
“Ồ, nói gì là việc của họ chứ.” Tường đáp với điệu bộ chẳng hề quan tâm lần 2.
“Chính vì thế mới không ai thèm ngồi cạnh cậu đó.” Linh thật muốn đánh cho tên này 1 trận.
“Chẳng phải cậu vẫn ngồi cạnh tôi sao !?”
“Là do tôi cần chép bài thôi.”
Chiếc bàn của Linh và Tường gần như bị dồn vào góc tường, khoảng cách đến bàn trên, bàn bên cạnh xa đến cả nửa mét, làm Linh có nhiều lần xúc động muốn chuyển chỗ đi cho rồi ! Nhưng ngẫm lại, thì cô cũng chẳng muốn nói chuyện trong giờ học cho lắm, nên bàn trên bàn dưới có cách xa thì cũng mặc thôi. Hơn nữa, cô phải ngồi cạnh đầu đá này với lý do đơn giản, cô học không được tốt lắm.
Cô ngồi cạnh Tường chủ yếu chỉ để thi qua kỳ thi sắp tới thôi, người này đúng là siêu nhân, dù hai đề khác nhau, nhưng hắn làm xong đề của mình chưa tới 1 phần tư thời gian, hình như chả cần nghĩ, cứ thế mà viết ra thôi, xong đâu đấy, hắn tiện tay làm luôn bài hộ Linh, vài lần như thế, điểm số của cô cao lên rõ rệt.
Linh còn phát hiện ra một điều, tên này ăn gian cũng rất biết cách, hắn tráo bài rất nhanh tay và nhẹ nhàng, cứ như đã làm thế cả trăm lần rồi vậy, mà hắn cũng biết nên sai những chỗ nên sai, không làm cho bài cô có điểm cao chót vót, nên cũng chả có ai nghi ngờ gì, hắn còn đoán được tâm lý giáo viên, những lúc cô sắp bị gọi lên bảng kiểm tra, hắn đều rỉ tai cho cô những thông tin quan trọng, lên bảng chỉ cần đọc hay chép thuộc ra là được.
“Lý do chính đáng thật.” Tường nhàn nhạt nói.
“Đương nhiên, nếu không thì tôi hết người để nói chuyện sao mà phải ngồi với cậu !?” Linh bĩu môi.
“Nhưng nếu tôi không ở đây nữa thì cậu đinh làm sao !?”
“Xời, tìm một tên dại gái học giỏi nào đó là xong.”
Trái ngược với Tường, Linh có rất nhiều bạn. Dù sức học của cô không tốt lắm ( nên mới phải ngồi cạnh tên đầu đá này), nhưng cô đối xử với bạn bè rất cởi mở, tính tình lại dễ chịu, tâm lý, quan trọng hơn, cô là 1 trong 5 người đẹp nhất trường này, số lượng thư tình nhận được hằng ngày cũng đủ đem đi bán đồng nát mỗi tháng, nhiều đến mức cô chả muốn đọc hết nữa.
Cũng chả có mấy đứa dám đến tán cô, Lớp này có tính bài ngoại rất mạnh, có tên nào muốn vào dắt gà nhà, là mấy tên con trai nhào ra ý kiến ngay, mà con trai trong lớp tên nào có ý, cô cũng đều từ chối hết rồi. Cũng chẳng có ai dám lai rai lâu với cô, vì tên ôn thần ngồi cạnh, đừng tưởng Tường đầu đá là một tên mọt sách, trên thực tế, body hắn có thể đi thi chuẩn quốc gia cũng nên, có thể nói, hắn hoàn mỹ về mọt mặt, trừ dây thần kinh tình cảm.
Ngoài ra, hắn còn có một ánh mắt rất sắc bén, mấy tên choai choai chỉ cần bị hắn nhìn thẳng vào thôi cũng mất hết cam đảm, xoay đầu đi thẳng rồi. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn không có bạn ở lớp này. Chẳng ai muốn qua lại với một kẻ lúc nào cũng mặt lạnh như tiền, nói chuyện luôn nhìn thằng vào mắt bạn, khiến bạn nổi da gà cả.
Lớp này phân chia chỗ ngồi tự do theo quyền của học sinh, mà bàn cuối là lãnh địa của lũ con trai, mà hai bàn bên trên, bên cạnh Linh và Tường, trùng hợp đều là bàn của mấy tên mà Linh đã cắt đuôi, nên chúng cố ý ngồi cách xa, tạo cho hai người cảm giác bị cô lập chăng ?
Nhưng điều này có vẻ chẳng có tác dụng gì cho lắm, Tường thì khỏi nói rồi, dù lớp này có còn mỗi hắn và giáo viên thì hắn cũng chả quan tâm, còn Linh thì trước giờ cũng không nói chuyện nhiều với con trai. Trừ khi có việc cần nhờ vả =.=
Trong ấn tượng của Linh, ngoại trừ hơi lập dị, còn lại Tường như là siêu nhân vậy…
“Hắn chắc chắn không phải người thường…” Linh thầm nghĩ.
Tường lại bắt đầu im lặng, Linh cũng chẳng biết nói gì thêm.
Cơn mưa rào cũng không làm Linh ngừng suy nghĩ miên man về người con trai bên cạnh, nhưng bất ngờ, hắn dừng chân lại, Linh cũng từ trong hồi tưởng tỉnh lại, đảo mắt nhìn quanh, họ vẫn đang ở giữa đường mà !? Siêu nhân lập dị này lại muốn gì đây ta !? Không lẽ trời mưa, thấy là cảnh đẹp để tỏ tình !? Linh hoảng loạn thầm nghĩ, trên thực tế, cô cũng có ấn tượng rất tốt về đầu gỗ này, nhưng yêu thì chưa đến, cô chỉ cảm thấy hắn rất đặc biệt mà thôi, chẳng qua, vừa nghĩ mông lung về hắn, bất thình lình bị cắt cảm xúc, nên bộ não có đôi chút đi chệch đường.
Ngừng cơn tự sướng, Linh mới ngạc nhiên phát hiện, trước mặt họ giờ đây có thêm ba người, hai nam đẹp trai cao ráo, khí chất kiên nghị, bộ vest bó sát làm những nét nam tính đầy đủ hiện ra, đứng chắn trước mặt một cô gái cực kỳ xinh đẹp, nhưng lại ăn mặc theo kiểu đồ cổ trang của trung quốc. Hai người con trai hoàn mỹ kia lại đang bắt đầu cung kính quỳ một gối xuống trước mặt họ. âm thanh trầm thấp, nhưng rất nam tính đồng thanh phát ra:
-King, xin hãy trở về !
Nói xong, đầu hai người lại cúi thấp hơn nữa.
Linh khiếp sợ rồi ! đây là phim trường sao !? hai người này là diễn viên điện ảnh !? đẹp trai quá, không, không phải… xung quanh không có camera, mình và đầu đá cũng không phải diễn viên hợp tác… Nghĩ nhanh, tự phản biện cũng nhanh, cô ngạc nhiên quay sang bên cạnh muốn hỏi Tường, Linh đã có thói quen chuyện gì không hiểu cũng hỏi hắn, hắn biết tuốt mà !
Khuôn mặt Tường vẫn lạnh băng như vậy, nhưng nhìn vào mắt hắn, một áp lực khó hiểu xuất hiện, làm cô cảm thấy lo sợ, bắt đầu tức ngực, khó thở ! Cảm giác ấy đến nhanh, nhưng đi cũng nhanh, nhưng có một điều Linh biết chắc, Tường đang tức giận, dù mặt hắn không biểu lộ ra, nhưng một năm nay, cô đã quen đọc ánh mắt của hắn, đây cũng là một thói quen hình thành gần đây, vì muốn biết tâm trạng của Tường thật sự khó, rất khó. Cô rất thông minh, nuốt ngược tất cả những điều muốn hỏi hắn lại, chắc chắn những người này quen biết nhau, mình chỉ cần xem một lúc là hiểu ngay thôi. Linh tự nhủ.
-Làm sao các người biết ta ở đây !?
Tường nhẹ giọng hỏi, nhưng giọng nói lại mang theo một áp lực khiến cho người ta có cảm giác không thể kháng cự
Hai người nghe được câu hỏi, không trả lời ngay mà bắt đầu nghiến răng, cơ thể trùng xuống như đang phải thừa nhận một áp lực rất lớn, cả Linh cũng đột nhiên cảm thấy cơ thể mình không có sức lực, muốn cứ động như ý cũng khó khăn nữa. Uy áp đột nhiên xuất hiện này không trực tiếp nhắm vào cô, nhưng chỉ một phần nhỏ cũng làm một người thường như Linh chật vật. Hai đầu gối của cô cũng không tự chủ được, mềm nhũn xuống, cô cảm thấy mình sắp bất tỉnh rồi…
ah…
Đúng lúc Linh cảm thấy đã đến cực hạn của mình, cơ thể gục xuống, thì một bàn tay ấm áp quàng qua eo cô, đỡ cho cô không phủ phục xuống đường… Linh vô thức, chẳng còn nghĩ được gì nữa, cô cứ vậy mà ngủ mất… chút trí nhớ về Tường, về người phụ nữ đẹp tuyệt trần trước mắt cùng hai hộ vệ, cảm giác ấm áp nơi lồng ngực của Tường này cứ thế dần dần trôi đi…
…
Vô thần lịch (non-god calendar) năm 32
Đã 22 năm trôi qua kể từ trận chiến một năm với chúng thần liên minh. Loài người đã giành chiến thắng dù phải trả giá bằng xương máu của mấy triệu phi công ưu tú cùng hàng tỉ tấn kim loại, những thứ mà trước đây từng là những con robot đời mới nhất, mang trên mình niềm tin và hi vọng của cư dân trái đất.
Lớp không gian bên ngoài mặt trăng được bao phủ bới một vành đai kim loại, nhìn từ xa như những lớp bụi sao xung quanh các hành tinh lớn nào đó. Mặc dù đã được quét dọn nhiều năm, nhưng số lượng quả thật quá lớn, nên các nhà lãnh đạo cũng đành để mặc xác những robot, chiến hạm này ở đấy.
Năm tháng qua đi, những mảnh kim loại vỡ vụn này không ngừng quay xung quanh mặt trăng, kéo theo vô số thiên thạch nhỏ, thật sự đã trở thành 1 phần của ngôi sao đặc biệt này. Cứ điểm đầu tiên của con người ở ngoài vũ trụ.
Mặt trăng. Khu dân cư số 5
Do có những thiết bị lọc oxi cao cấp mà tập đoàn IMI đưa ra, những khu dân cư trên mặt trăng ít thấy có cây cối, dù sao vai trò lá phổi xanh của thực vật cũng không lại được với thiết bị nhân tạo mà con người làm ra. Có chăng cũng chỉ là mỗi nhà cố gắng trồng lấy 1, 2 cây gì đó trang trí cho có mà thôi.
Khu dân cư số 5 cũng chẳng phải địa phương cao cấp gì, những người ở đây đều là lớp người đầu tiên tình nguyện lên mặt trăng sống thử những năm mới xây dựng. Những đại gia nhà giàu bỏ tiền ra mời họ lên đây, kiểm tra chất lượng cuộc sống trước khi bỏ tiền ra xây những biệt thự tiện nghi cho riêng mình ở khu dân cư số 1.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu không có những nhà giàu đó bỏ tiền ra, những người sống ở khu dân cư số 5 này có lẽ cả đời này cũng đừng bao giờ mơ đến cuộc sống tốt như bây giờ. Dù cảnh vật có hơi đơn điệu, khắp nơi đều ánh lên màu kim loại, trắng xám, nhìn rất nặng nề, kết hợp với màu bê tông trên đường, thật sự cũng chẳng phải là cảnh vật đẹp đẽ gì cho cam.
Tuy vậy, có chỗ mà sống là được rồi, nhất là ở đây cũng không thiếu thốn thứ gì. Trẻ em vẫn được đi học, người lớn vẫn có chỗ làm. Tất cả vẫn an ổn sống dưới lớp bảo vệ do cây cột to lớn mà tập đoàn IMI dựng lên từ lúc xây khu dân cư này tỏa ra.
Dù lớp bảo vệ có thể cách ly được với môi trường chân không bên ngoài, chặn được những tia độc hại của ánh mặt trời, ngăn không cho oxi thất thoát. Nhưng nó cũng không thay thế được những tia nắng mà mặt trời vĩ đại tỏa ra, người dân ở đây lúc nào cũng sống trong điều kiện thiếu ánh sáng mặt trời nên làn da của ai cũng có chút trắng bất thường.
Tuy vậy, nhiều người vẫn rất thích làn da này, hơn nữa, vitamin D cũng được cung cấp đầy đủ thông qua những viên nén mà tập đoàn IMI bán ra với giá rẻ như những viên kẹo dừa trên trái đất.
Không có nắng, nhưng vẫn có mưa, tất nhiên là để gột rửa đường phố, nhà cửa sau nhiều ngày tích lũy bụi bẩn.
Và dưới cơn mưa này, là nhân vật chính của chúng ta
...
Cơn mưa có vẻ càng lúc càng nặng hạt, kèm theo những cơn gió lạnh rít qua làm hai con người dưới mưa dù đang vất vả nép vào nhau che ô cũng chẳng thấy đỡ hơn chút nào.
Tường sóng vai cùng Linh, hai người nép sát vào cái ô nho nhỏ của cô, mặc dù hắn đã cố gắng đấy chiếc ô sang che cho Linh nhiều hơn, làm nửa người bên trái của hắn ướt đẫm, tuy vậy cũng không có tác dụng là bao, thân hình nhỏ nhắn của Linh thỉnh thoảng vẫn run lên vì lạnh.
Tường là một tên đầu gỗ, đương nhiên, nếu không có lẽ hắn đã cố gắng ép sát vào cô nàng hơn, dù không ôm ấp gì được, nhưng cũng phần nào sưởi ấm hơn cho cô. Khốn nỗi với bộ não vô cảm của mình, hắn chỉ nghĩ được thế này :
“Hay là cậu cứ cầm ô đi một mình đi” Dù sao hắn có gặp mưa đá cũng chẳng ngại, có lẽ nên nhường chiếc ô trả cô ấy.
“Hừ, nếu thế thì công tôi chịu ướt suốt từ nãy giờ là vô ích à !? Ở yên đó đi, đầu gỗ.”
Linh đáng thương, thấy hắn đi dưới mưa một mình, đã không ngại khổ, chịu ướt, mời hắn đi cùng, nếu biết được giờ này trong đầu hắn đang nghĩ gì, chắc cũng tức đến xỉu mất, tuy vậy, người này thật sự rất ấm, bên phải thì lạnh lẽo do nước mưa đã thấm ướt tay áo của cô. Bên trái lại có cảm giác ấm áp ôn hòa, rất dễ chịu, điều này làm cho cô không tự chủ được mà nép vào hắn sát hơn. Thầm nghĩ, con người nhạt nhẽo chẳng có gì thú vị này nhưng trong nhiều hoàn cảnh lại đem cho người ta cảm giác rất ấm áp, an tâm, hơn nữa, cái gì hắn cũng biết, thật sự rất thần bí.
“Cậu lúc nào cũng vậy, làm ra cái vẻ ngầu ngầu khinh đời, có biết là bị nhiều người lên án lắm không !?” Linh bắt đầu kéo chuyện.
“Họ nói gì !?” Tường hỏi.
“Nói cậu là đầu gỗ, máy tính biết đi, không giống con người.”
Quả thật, Tường đúng là một tên đầu đá, hắn phản ứng lãnh đạm với tất cả những ai muốn lại gần, kết thân với mình, không phải hắn cố ý bơ người ta, trên thực tế, hắn đối xử với ai cũng như nhau, chỉ là khuôn mặt không cảm xúc ấy của hắn làm người ta xa cách mà thôi.
Linh biết rõ những điều này, bất cứ ai đến bắt chuyện với Tường, hắn đều không cự tuyệt, nhưng chỉ là người ta hỏi gì, hắn đáp nấy, không bao giờ có ý định kéo dài câu chuyện một chút nào. Nhưng hắn luôn kiên nhẫn trả lời tỷ mỉ từng câu hỏi của người ta. Thậm chí cả việc tình cảm, hắn cũng đưa ra những giải thích dưới góc độ logic, hợp lý rồi đưa ra những phương án hợp lý nhất cho người hỏi, những lúc này, ai cũng cảm thấy hắn như là một bác sĩ tâm lý vậy. Dù vậy, lâu dần, người ta cũng cụt hứng với hắn, mọi người trong lớp lúc này chỉ xem hắn như một cái bách khoa toàn thư sống, có gì không hiểu, cứ tìm mr.biết tuốt này chắc chắn sẽ có câu trả lời.
Dần dần, hắn chỉ còn ở đó, lặng lẽ như một tảng đá nơi góc lớp, một tên tự kỉ toàn tập.
“Ồ, nói gì là việc của họ chứ.” Tường đáp với điệu bộ chẳng hề quan tâm.
“Nè, nói xem, cậu nhạt nhẽo như thế, làm sao sống được vậy !?” Linh chu cái mồm nhỏ nhắn lên hỏi.
Ngồi cạnh hắn một năm rồi, Linh có thể nói cũng hiểu rõ một phần nào tính cách của Tường, cô luôn cảm thấy hắn đến trường chỉ để ngắm nhìn, đúng vậy, là ngắm nhìn, hắn thích nhìn mọi người qua lại, đối thoại với nhau, thích nhìn các thầy cô giảng bài, thích nhìn mọi người họp nhóm chơi đùa, những lúc hắn xuất thần nhìn xa xa, ánh mắt hắn như là lóe lên những điểm tinh mang vậy, không còn lạnh băng như thường lệ, mà rất lấp lánh.
Nhưng hình như chỉ có mỗi Linh là hiểu được Tường không phải lúc nào cũng tỏ ra đầu đá như vậy, hắn đến ngôi trường này vì một việc gì đó, chắc chắn thế. Vì với khả năng của hắn, các thầy cô cũng phải tự nhận là không bằng. Đã được đại học IMI tuyển thẳng, hắn cũng chẳng cần đến trường làm gì. Nhưng hắn vẫn cứ đến, rồi cả ngày ngồi trơ ra như gỗ đá.
“Ăn cơm, đọc sách, ngủ.”
“Sặc, vậy còn chơi bời và đi vệ sinh !?”
“Không nằm trong danh sách chính sự phải kể.”
“Nói chuyện bực mình thật, đúng là… thảo nào bị người ta gọi như vậy !?”
“Nói gì vậy !?” Tường muốn kết thúc việc nói nhảm này ngay nhưng không thể, cô gái này thật biết cách gợi chuyện.
“Nói cậu là là siêu não, siêu máy tính, Wikipedia sống, người ngoài hành tinh, mr.biết tuốt… Thiên tài trong lốt thằng quái dị… nói chung là tự kỉ toàn tập.”
Đây đều là những gì mà mọi người xung quanh ác ý ghép cho hắn, những biệt danh này cũng phần làm cho một vài người để ý đến hắn, nhưng cũng làm mọi người xa cách hắn hơn.
“Ồ, nói gì là việc của họ chứ.” Tường đáp với điệu bộ chẳng hề quan tâm lần 2.
“Chính vì thế mới không ai thèm ngồi cạnh cậu đó.” Linh thật muốn đánh cho tên này 1 trận.
“Chẳng phải cậu vẫn ngồi cạnh tôi sao !?”
“Là do tôi cần chép bài thôi.”
Chiếc bàn của Linh và Tường gần như bị dồn vào góc tường, khoảng cách đến bàn trên, bàn bên cạnh xa đến cả nửa mét, làm Linh có nhiều lần xúc động muốn chuyển chỗ đi cho rồi ! Nhưng ngẫm lại, thì cô cũng chẳng muốn nói chuyện trong giờ học cho lắm, nên bàn trên bàn dưới có cách xa thì cũng mặc thôi. Hơn nữa, cô phải ngồi cạnh đầu đá này với lý do đơn giản, cô học không được tốt lắm.
Cô ngồi cạnh Tường chủ yếu chỉ để thi qua kỳ thi sắp tới thôi, người này đúng là siêu nhân, dù hai đề khác nhau, nhưng hắn làm xong đề của mình chưa tới 1 phần tư thời gian, hình như chả cần nghĩ, cứ thế mà viết ra thôi, xong đâu đấy, hắn tiện tay làm luôn bài hộ Linh, vài lần như thế, điểm số của cô cao lên rõ rệt.
Linh còn phát hiện ra một điều, tên này ăn gian cũng rất biết cách, hắn tráo bài rất nhanh tay và nhẹ nhàng, cứ như đã làm thế cả trăm lần rồi vậy, mà hắn cũng biết nên sai những chỗ nên sai, không làm cho bài cô có điểm cao chót vót, nên cũng chả có ai nghi ngờ gì, hắn còn đoán được tâm lý giáo viên, những lúc cô sắp bị gọi lên bảng kiểm tra, hắn đều rỉ tai cho cô những thông tin quan trọng, lên bảng chỉ cần đọc hay chép thuộc ra là được.
“Lý do chính đáng thật.” Tường nhàn nhạt nói.
“Đương nhiên, nếu không thì tôi hết người để nói chuyện sao mà phải ngồi với cậu !?” Linh bĩu môi.
“Nhưng nếu tôi không ở đây nữa thì cậu đinh làm sao !?”
“Xời, tìm một tên dại gái học giỏi nào đó là xong.”
Trái ngược với Tường, Linh có rất nhiều bạn. Dù sức học của cô không tốt lắm ( nên mới phải ngồi cạnh tên đầu đá này), nhưng cô đối xử với bạn bè rất cởi mở, tính tình lại dễ chịu, tâm lý, quan trọng hơn, cô là 1 trong 5 người đẹp nhất trường này, số lượng thư tình nhận được hằng ngày cũng đủ đem đi bán đồng nát mỗi tháng, nhiều đến mức cô chả muốn đọc hết nữa.
Cũng chả có mấy đứa dám đến tán cô, Lớp này có tính bài ngoại rất mạnh, có tên nào muốn vào dắt gà nhà, là mấy tên con trai nhào ra ý kiến ngay, mà con trai trong lớp tên nào có ý, cô cũng đều từ chối hết rồi. Cũng chẳng có ai dám lai rai lâu với cô, vì tên ôn thần ngồi cạnh, đừng tưởng Tường đầu đá là một tên mọt sách, trên thực tế, body hắn có thể đi thi chuẩn quốc gia cũng nên, có thể nói, hắn hoàn mỹ về mọt mặt, trừ dây thần kinh tình cảm.
Ngoài ra, hắn còn có một ánh mắt rất sắc bén, mấy tên choai choai chỉ cần bị hắn nhìn thẳng vào thôi cũng mất hết cam đảm, xoay đầu đi thẳng rồi. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn không có bạn ở lớp này. Chẳng ai muốn qua lại với một kẻ lúc nào cũng mặt lạnh như tiền, nói chuyện luôn nhìn thằng vào mắt bạn, khiến bạn nổi da gà cả.
Lớp này phân chia chỗ ngồi tự do theo quyền của học sinh, mà bàn cuối là lãnh địa của lũ con trai, mà hai bàn bên trên, bên cạnh Linh và Tường, trùng hợp đều là bàn của mấy tên mà Linh đã cắt đuôi, nên chúng cố ý ngồi cách xa, tạo cho hai người cảm giác bị cô lập chăng ?
Nhưng điều này có vẻ chẳng có tác dụng gì cho lắm, Tường thì khỏi nói rồi, dù lớp này có còn mỗi hắn và giáo viên thì hắn cũng chả quan tâm, còn Linh thì trước giờ cũng không nói chuyện nhiều với con trai. Trừ khi có việc cần nhờ vả =.=
Trong ấn tượng của Linh, ngoại trừ hơi lập dị, còn lại Tường như là siêu nhân vậy…
“Hắn chắc chắn không phải người thường…” Linh thầm nghĩ.
Tường lại bắt đầu im lặng, Linh cũng chẳng biết nói gì thêm.
Cơn mưa rào cũng không làm Linh ngừng suy nghĩ miên man về người con trai bên cạnh, nhưng bất ngờ, hắn dừng chân lại, Linh cũng từ trong hồi tưởng tỉnh lại, đảo mắt nhìn quanh, họ vẫn đang ở giữa đường mà !? Siêu nhân lập dị này lại muốn gì đây ta !? Không lẽ trời mưa, thấy là cảnh đẹp để tỏ tình !? Linh hoảng loạn thầm nghĩ, trên thực tế, cô cũng có ấn tượng rất tốt về đầu gỗ này, nhưng yêu thì chưa đến, cô chỉ cảm thấy hắn rất đặc biệt mà thôi, chẳng qua, vừa nghĩ mông lung về hắn, bất thình lình bị cắt cảm xúc, nên bộ não có đôi chút đi chệch đường.
Ngừng cơn tự sướng, Linh mới ngạc nhiên phát hiện, trước mặt họ giờ đây có thêm ba người, hai nam đẹp trai cao ráo, khí chất kiên nghị, bộ vest bó sát làm những nét nam tính đầy đủ hiện ra, đứng chắn trước mặt một cô gái cực kỳ xinh đẹp, nhưng lại ăn mặc theo kiểu đồ cổ trang của trung quốc. Hai người con trai hoàn mỹ kia lại đang bắt đầu cung kính quỳ một gối xuống trước mặt họ. âm thanh trầm thấp, nhưng rất nam tính đồng thanh phát ra:
-King, xin hãy trở về !
Nói xong, đầu hai người lại cúi thấp hơn nữa.
Linh khiếp sợ rồi ! đây là phim trường sao !? hai người này là diễn viên điện ảnh !? đẹp trai quá, không, không phải… xung quanh không có camera, mình và đầu đá cũng không phải diễn viên hợp tác… Nghĩ nhanh, tự phản biện cũng nhanh, cô ngạc nhiên quay sang bên cạnh muốn hỏi Tường, Linh đã có thói quen chuyện gì không hiểu cũng hỏi hắn, hắn biết tuốt mà !
Khuôn mặt Tường vẫn lạnh băng như vậy, nhưng nhìn vào mắt hắn, một áp lực khó hiểu xuất hiện, làm cô cảm thấy lo sợ, bắt đầu tức ngực, khó thở ! Cảm giác ấy đến nhanh, nhưng đi cũng nhanh, nhưng có một điều Linh biết chắc, Tường đang tức giận, dù mặt hắn không biểu lộ ra, nhưng một năm nay, cô đã quen đọc ánh mắt của hắn, đây cũng là một thói quen hình thành gần đây, vì muốn biết tâm trạng của Tường thật sự khó, rất khó. Cô rất thông minh, nuốt ngược tất cả những điều muốn hỏi hắn lại, chắc chắn những người này quen biết nhau, mình chỉ cần xem một lúc là hiểu ngay thôi. Linh tự nhủ.
-Làm sao các người biết ta ở đây !?
Tường nhẹ giọng hỏi, nhưng giọng nói lại mang theo một áp lực khiến cho người ta có cảm giác không thể kháng cự
Hai người nghe được câu hỏi, không trả lời ngay mà bắt đầu nghiến răng, cơ thể trùng xuống như đang phải thừa nhận một áp lực rất lớn, cả Linh cũng đột nhiên cảm thấy cơ thể mình không có sức lực, muốn cứ động như ý cũng khó khăn nữa. Uy áp đột nhiên xuất hiện này không trực tiếp nhắm vào cô, nhưng chỉ một phần nhỏ cũng làm một người thường như Linh chật vật. Hai đầu gối của cô cũng không tự chủ được, mềm nhũn xuống, cô cảm thấy mình sắp bất tỉnh rồi…
ah…
Đúng lúc Linh cảm thấy đã đến cực hạn của mình, cơ thể gục xuống, thì một bàn tay ấm áp quàng qua eo cô, đỡ cho cô không phủ phục xuống đường… Linh vô thức, chẳng còn nghĩ được gì nữa, cô cứ vậy mà ngủ mất… chút trí nhớ về Tường, về người phụ nữ đẹp tuyệt trần trước mắt cùng hai hộ vệ, cảm giác ấm áp nơi lồng ngực của Tường này cứ thế dần dần trôi đi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.