Chương 9: Hồn ma
Prologue
10/03/2013
Đêm đầu tiên của hai con người tham gia cuộc trọn lọc bất đắc dĩ trên thực nghiệm đảo không hề được yên bình như mong đợi, dù King đã mở một trận pháp trên dải đất bao quanh căn nhà, ngăn cách tiếng thác nước đang không ngừng ầm ầm đổ xuống kia, tạo thành một dải tĩnh lặng bao quanh ngôi nhà này. Linh vẫn bị mất ngủ.
Không phải vì lần đầu ngủ trên một chiếc giường lạ lẫm, cũng không phải vì đã động xuân tình với chàng trai bên bia bức vách, mà là cô không thể khống chế được những suy nghĩ toán loạn trong đầu mình, một người bình thường, có bạn bè, có cha mẹ, có nhiều người theo đuổi như cô, đột nhiên bị đấy đển một nơi hoang vu, chém giết máu me thế này, có cố mấy cũng không thể nào mà bình tĩnh đối mặt được.
Nhất là hình ảnh thiếu niên tóc vàng tàn nhẫn đá bay đầu của một thiếu niên khác, làm tim cô như muốn rụng rời lúc đó, bây giờ nghĩ lại vẫn còn run rẩy, nếu không phải được chứng kiến cảnh sắc tuyệt vời nơi đây làm cô phần nào cũng được thả lỏng, còn có một người có thể tin tưởng được ở cùng với cô lúc đó, nếu không chỉ sợ đầu óc của cô bé này sẽ hỏng mất.
Nhận biết càng nhiều sự việc thì càng cần phải phân tích thật nhiều, phân tích thật nhiều thì suy nghĩ miên man, và vì thế, cô mất ngủ.
Bên kia bức vách, King cũng không ngủ, không phải vì những lý do tâm lý như của Linh, mà là do hắn đột nhiên cảm nhận được cấm chế mình đặt trên vùng trời thung lũng chợt rung lên nhè nhẹ, tuy chỉ rung động rất nhỏ thôi, nhưng một con kiến bị gãy chân hắn cũng có thể cảm nhận được trong pháp trận này. Rung động nhỏ này, chắc chắn là có chuyện.
Nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng mà không làm ảnh hưởng đến cô gái phòng kế bên, King đứng ra trước khoảng sân trước cửa căn nhà, khẽ nhắm mắt lại, sử dụng thần thức để cảm ứng, nếu có kẻ đột nhập qua vòng bảo vệ phía trên thung lũng, chắc chắn sẽ nhìn thấy căn nhà rất nổi bật này, trốn tránh cũng vô dụng, chi bằng trực tiếp đối mặt.
Chỉ là trong phạm vi cảm nhận của mình, King không thấy bất cự hiện tượng dị thường nào, không khí cũng vẫn lưu chuyển từ từ đúng quy luật, không hề có sự sáo trộn nào.
Hắn khẽ nhíu mày.
Triệu tập ra ánh sáng quyền trượng, sức mạnh ánh sáng không ngừng truyền vào trong cơ thể, đấy sức mạnh của hắn lên tương đương với người có thể kết nối sử dụng 1% sức mạnh cube, phạm vi cảm nhận của hắn đột nhiên tăng mạnh, thần thức gần như thực thể bao trùm cả thung lũng.
Từng nhánh cây, ngọn cỏ đều thể hiện rõ ràng trong óc của King, không một vật chất nào có thể trốn thoát được luồng thần thức cực mạnh này tra xét. Hắn cẩn thận cảm nhận mọi sự vật trong thung lũng.
Thế nhưng, vẫn không có gì.
King chưa bao giờ nghi ngờ tầng cấm chế cũng như khả năng cảm ứng của mình, vật hắn không thể cảm ứng được, lại có thể nhẹ nhàng xuyên qua cấm chế của hắn, có lẽ chỉ có thể là…
Á Á Á !!!
Rất nhanh, suy nghĩ của hắn bị cắt đứt bởi tiếng hét của một cô gái, trong cái thung lũng nho nhỏ này, khỏi cần nghĩ cũng biết chủ nhân tiếng hét là ai, King khẽ nhún chân, cả người hắn như được bọc trong một vầng ánh sáng nhè nhẹ, lao thẳng về phía căn phòng Linh đang ở.
Tay khẽ phất, cánh cửa phòng vốn đang đóng chợt mở ra như thể khóa cửa không tồn tại vậy, một tiếng động cũng không có, khóa cũng không hề bị tổn hại, cho thấy trình độ sử dụng lực xảo diệu cùng bàn tay tinh tế đến cỡ nào. Bản lĩnh này nếu dùng để nửa đêm thâu hương trộm ngọc hay xông vào tiệm vàng chắc chắn sẽ có thể làm đạo tặc nổi danh một thời.
Trên thực tế, đây cũng là một lần hắn tìm được trong chân lý kỹ năng này, của một tên vua trộm mấy trăm năm về trước.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, làm hai nhân vật trong căn phòng nhất thời chưa kịp chú ý đến người mới đến, cô gái thì vẫn đang trùm chăn ôm đầu mà hét, còn cái bóng trắng đang lơ lửng cách cô chưa đến nửa mét kia, vẫn đang không ngừng làm đủ mọi loạt biểu cảm mà nó cho là đáng sợ nhất, để… dọa ma cô ta.
Đúng vậy, cảnh tượng đập vào mắt King lúc nhẹ nhàng xông vào phòng là một màn kì dị trên, sở dĩ hắn lặng lẽ vào phòng vì muốn tận mắt xem nhân vật có thể giấu được thần thức cảm ứng của mình là kẻ ba đầu sáu tay nào, nhưng không ngờ đó lại chỉ là một con…ma.
…
Linh đã sống mười tám năm trên cuộc đời này, có vui buồn hờn giận, có may mắn đen đủi, nhưng cô thật sự cảm thấy ngày hôm nay là ngày đen đủi nhất trong cuộc đời mình, có lẽ bất hạnh mấy chục năm nữa của mình đã được dồn hết vào ngày hôm nay mất rồi.
Đang nằm suy nghĩ miên man về những kinh biến trải qua trong ngày, cô trằn trọc mất ngủ, nên dự định ra ngoài ngắm cảnh một chút cho khuây khỏa, ai ngờ vừa đứng dậy khỏi giường. Bỗng cánh cửa sổ bên nhà từ từ mở ra.
K....ẹ...ẹ....t....t
Một luồng gió lạnh lùa vào làm cô đột nhiên cảm thấy sống lưng lành lạnh.
Mà quả thật là lạnh, từng luồng gió âm u thổi dít vào làm cho người ta cảm thấy dựng tóc gáy. Linh run rẩy tiến đến nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thì cánh cửa bỗng đập liên hồi, rồi một bàn tay trắng toát nhô ra bám vào thành cánh cửa...
Gió cũng mạnh hơn, tiếng cửa kêu cọt kẹt....cọt kẹt......hòa vào tiếng gió thét gào khiến ai cũng phải run lên vì sợ....Một tiếng nói run run vọng lại từ phía cửa sổ...
“Sống....s...ố...ng....”
Bên phía cửa sổ đối diện, đột nhiên hiện ra một hình bóng mơ hồ, một cô gái, không, cũng chẳng nhìn rõ là nam hay nữ, nhưng với mái tóc dài che phủ phần lớn khuôn mặt đó, có lẽ là nữ, tà áo trắng đung đưa trong gió bồng bềnh lấp đi tứ chi, đôi mắt không có lòng trắng, cũng chẳng có lòng đen, đập vào mắt người xem là một mảnh u tối, đen đặc, không có chút sinh khí nào.
Ngũ quan của bóng trắng này mờ mờ ảo ảo, không thấy được rõ ràng, nhưng chính vì không rõ ràng mới làm cho người nhìn vào có một cảm giác sợ hãi không thành lời, có lẽ con người luôn có những nỗi sợ hãi vô danh với những gì mình không biết rõ được.
Bóng trắng hiện ra chưa được nửa giây thì đã biến mất, để lại cô gái ngơ ngác, mặt trắng bệch đứng đó.
Chỉ còn cánh cửa sổ mở toang toác với từng cơn gió lạnh ùa vào...
Linh không phải là người quá nhát gan, nhưng cũng giống như những cô gái bình thường, cô sợ chuột, sợ rắn, mối, côn trùng các loạt, và nhất là sợ ma, nhưng hôm nay gặp quá nhiều chuyện kì quái rồi, đang đau hết cả đầu, nên cô theo bản năng nghĩ là mình bị đả kích quá nhiều rồi bị sinh ảo giác, chán nản, cô quay đầu định lên giường ngủ cho yên chuyện, dẹp hẳn sang một bên cái suy nghĩ ra ngoài ngắm cảnh. Dù tim vẫn đang đập tango, nhưng nếu lúc này không ngủ được thì thần hồn sẽ nát thần tính, trực tiếp thành người điên mất cũng nên.
Vừa kéo được cái chăn lên ngang người, đột nhiên cô thoáng thấy có một cơn rét lạnh chạy dọc sống lưng, theo bản năng, cô ngẩng đầu, hoang mang nhìn ra xung quanh, nhớ lại cái bóng trắng vừa rồi, nỗi sợ vừa được bỏ qua lại âm ỉ trở lại với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
Linh cũng không phải nhìn quanh quá lâu, vì ngay khi cô quay đầu sang bên trái, một khuôn mặt kinh dị, với hốc mắt đen ngòm, cái lưỡi dài ngoằng đỏ lòm phủ trên gương mặt trắng bệch, đang đung đưa trước mắt cô nửa mét.
Đại não Linh chợt ngừng hoạt động, nhưng tay, chân, miệng của cô vẫn hoạt động mà không cần thứ này chỉ huy, và thế là mới có một hồi kể trên, chàng trai xông vào căn phòng nơi mà cô gái đang chùm chăn ôm đầu, chân giẫy giãy đạp đạp, miệng không ngừng la hét và con ma lơ lửng cách đó nửa mét.
…
Xác định nhân vật có thể vô thanh vô thức xuyên qua cấm chế của mình chỉ là một con ma, King cũng thả lỏng đi phần nào, với đủ loại kiến thức kỳ quái trong đầu, hắn có vô số cách để đối phó với thứ này.
Dù có huyền ảo và đáng sợ thế nào trong mắt người thường, với King, thứ này chỉ là một đám hỗn hợp các electron âm được kết nối lại với nhau bằng sóng điện người chết lỡ phóng ra nhiều quá khi không cam tâm ra đi thôi.
Gặp phải ánh sáng hủy diệt với khả năng dao động phân tử không ngừng của hắn, thì sẽ lập tức tan rã như bong bóng xà phòng.
Trong khi đối phương muốn phản kích lại mình chỉ có một cách cổ lỗ sĩ, nguyền rủa và trù ếm... Chỉ là với thần kinh thép như của King, những cách này đều vô dụng.
Có câu giữ lòng trong sáng vô tạp niệm thì nửa đêm quỷ cũng phải tránh xa ba thước mà.
Nguyên nhân con ma này xuất hiện tại đây hắn cũng đoán được phần nào, những tồn tại dạng linh thể như thế này rất mẫn cảm với linh lực, cho nên cấm chế mà hắn đặt ra dù chỉ phát ra một phần nhỏ linh lực cũng là một sự hấp dẫn lớn đến loại hình sinh vật này.
Chỉ là, trên thực nghiệm đảo không hề có xác chết nào, thì con ma này từ đâu mà ra !? Tất cả những gì còn sót lại của những kẻ xấu số mất mạng trên đảo đều sẽ trở thành dinh dưỡng cho nơi đây, kể cả linh hồn, nên không thể có chuyện một con ma nho nhỏ có thể may mắn thoát khỏi.
Vậy chỉ có một cách giải thích là chủ thể của con ma này vẫn còn sống, và có lẽ đang ở nơi nào đó gần đây.
Nghĩ thì cứ nghĩ, nhưng hắn vẫn nhanh chóng hành động, ngón tay khẽ búng, một luồng ánh sáng nho nhỏ từ trong người Linh bay ra, chính là cái quang cầu lúc trước hắn đưa cho cô, đây cũng là một thực thể được kết tinh bởi ánh sáng hủy diệt mức độ đậm đặc, có tính kháng tà chống ma rất mạnh.
Thứ này vừa bay ra chợt lóe lên một luồng ánh sáng mãnh liệt, cả căn phòng bỗng chốc chìm trong một thế giới màu trắng.
Tại sao ma quỷ lại thích ở những chỗ tối tăm âm u !? Đơn giản là vì chúng ghét ánh sáng mặt trời, thế nhưng những hạt ánh sáng đang ở khắp nơi trong căn phòng này, về mặt khả năng chiếu sáng còn mạnh hơn ánh sáng mặt trời rất nhiều, ngay cả Linh đang chùm chăn, hai mắt nhắm chặt còn cảm thấy có phần đau nhức, thì kết quả của con ma lúc nhìn thấy ánh sáng này không cần nói cũng biết, thảm không nỡ nhìn.
Thứ này thậm chí còn chưa biết có chuyện gì xảy ra thì đã bị luồng ánh sáng bất ngờ suất hiện chiếu vào, lập tức tan rã, một mảnh nhỏ cũng không còn. Ánh sáng hủy diệt của King, đứng đầu trong mọi loại ánh sáng, không chỉ vì tính công kích mãnh liệt, còn vì khả năng tiêu trừ mọi loại tà ma, ác khí trên đời.
Chỉ là ánh sáng dùng càng nhiều, thì cơ thể người sử dụng càng phải chịu nhiều gánh nặng, cũng chỉ có người không còn cảm giác như King mới có thể nhẹ nhàng vận dụng như thế mà thôi.
King không bao giờ nói thừa một câu với những người mà hắn nhận định là kẻ địch, nhưng cũng biết những thủ pháp bức cung sao cho hiệu quả nhất, sở dĩ hắn ngay lập tức làm cho con ma mình nhìn thấy bị tịnh hóa, cũng bởi vì hắn biết, đây không phải là con ma duy nhất xâm nhập vào cấm chế của mình, nên sử dụng một luồng sáng mãnh liệt, tiện tay tiêu diệt nó luôn đồng thời bức những con khác phải ra mặt.
Grào… grào…
Quả nhiên, đúng như hắn đoán, ánh sáng mãnh liệt tỏa ra, không chỉ trực tiếp xóa xổ con ma xấu số, mà còn đốt cháy một bộ phận của mấy con ma cách đó khá xa, lập tức làm chúng lộ nguyên hình.
4 cái bóng trắng hiện ra giữa không trung, đang không ngừng kêu gào thảm thiết muốn bỏ chạy, vồn mỗi con ma đều mặc một bộ đồ trắng dài, nhưng bây giờ đều bị đốt tả tơi, chật vật bay đi.
Nhưng cả 4 con tuyệt vọng phát hiện ra, không biết từ khi nào, mình đã bị giam trong một khối lập phương bằng ánh sáng, chỉ chạm nhẹ vào vách tường thôi, đã có một con ma trực tiếp bốc hơi. Nếu không thể thoát ra thì sau vài phút nữa, cả bọn sẽ cùng bị phân giải, nhưng có gương của con ma xấu số, 3 con còn lại thành thật bay lòng vòng trong hộp ánh sáng này.
King bắt 3 con ma lại không phải để làm kiểng, mà là vì hắn cần tìm ra người thao túng những con ma này. Đôi mắt màu vàng chợt lóe, tập trung nhìn kỹ vào 3 con ma, hắn mơ hồ thấy được một tia sáng mảnh như sợi chỉ kết nối đến đầu mỗi con, bên kia tia sáng này có lẽ chính là chủ thể đây.
Hắn khẽ búng tay, một dải sáng cũng mảnh như sợi chỉ mò theo sợi dây sáng kết nối đến đầu mỗi con ma kia, đi đến đâu, đốt cháy đến đó, như người ta đốt dây thuốc nổ vậy.
Nửa phút sau, 3 con ma không ngừng ôm đầu kêu gào thống khổ, rồi chầm chậm tan biến, có lẽ thuốc nổ ở đầu bên kia cũng đã nổ rồi.
…
Thấy có người vỗ nhẹ lên vai mình, Linh giật bắn lên, môi run rẩy, đầu khẽ ngẩng, khi nhận ra người đến là ai, cô không kềm được cảm xúc của mình nữa, nhào vào người hắn òa khóc.
King không biết phải làm sao với cơ thể mềm mại đang không ngừng run rẩy trong vòng tay của mình này, hắn cứ đơ ra để mặc Linh ôm lấy mình mà khóc, trong đầu đang suy nghĩ xem bị dọa đến mức này, không biết thần kinh của cô gái này có xảy ra vấn đề gì không, đừng có hồn xiêu phách lạc luôn chứ.
Chỉ là 2 phút sau, cấm chế mà hắn đặt trên đỉnh thung lũng không ngừng rung động, với đôi mắt kết nối với chân lý, xuyên qua mái nhà, hắn nhìn rõ ràng được, có cả trăm con ma đang không ngừng ầm ầm lao xuống, hệt như dòng thác bên vách núi đang trút xuống mạnh mẽ kia.
Trăm con ma cùng đồng thanh kêu lên thê lương ai oán, giọng hét nghe có vẻ vô cùng căm hận...
“ĐỒ KHỐN, TA GIẾT NGƯƠI !!!!”
Khẽ điểm nhẹ tay vào gáy Linh để cô ngủ thiếp đi, King nhanh chóng lao ra khỏi căn phòng, ngưng thần nhìn đạo quân áo trắng phiêu diêu trên không trung, cây gậy trên tay hắn không ngừng tỏa ra những tia sáng mãnh liệt
Không phải vì lần đầu ngủ trên một chiếc giường lạ lẫm, cũng không phải vì đã động xuân tình với chàng trai bên bia bức vách, mà là cô không thể khống chế được những suy nghĩ toán loạn trong đầu mình, một người bình thường, có bạn bè, có cha mẹ, có nhiều người theo đuổi như cô, đột nhiên bị đấy đển một nơi hoang vu, chém giết máu me thế này, có cố mấy cũng không thể nào mà bình tĩnh đối mặt được.
Nhất là hình ảnh thiếu niên tóc vàng tàn nhẫn đá bay đầu của một thiếu niên khác, làm tim cô như muốn rụng rời lúc đó, bây giờ nghĩ lại vẫn còn run rẩy, nếu không phải được chứng kiến cảnh sắc tuyệt vời nơi đây làm cô phần nào cũng được thả lỏng, còn có một người có thể tin tưởng được ở cùng với cô lúc đó, nếu không chỉ sợ đầu óc của cô bé này sẽ hỏng mất.
Nhận biết càng nhiều sự việc thì càng cần phải phân tích thật nhiều, phân tích thật nhiều thì suy nghĩ miên man, và vì thế, cô mất ngủ.
Bên kia bức vách, King cũng không ngủ, không phải vì những lý do tâm lý như của Linh, mà là do hắn đột nhiên cảm nhận được cấm chế mình đặt trên vùng trời thung lũng chợt rung lên nhè nhẹ, tuy chỉ rung động rất nhỏ thôi, nhưng một con kiến bị gãy chân hắn cũng có thể cảm nhận được trong pháp trận này. Rung động nhỏ này, chắc chắn là có chuyện.
Nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng mà không làm ảnh hưởng đến cô gái phòng kế bên, King đứng ra trước khoảng sân trước cửa căn nhà, khẽ nhắm mắt lại, sử dụng thần thức để cảm ứng, nếu có kẻ đột nhập qua vòng bảo vệ phía trên thung lũng, chắc chắn sẽ nhìn thấy căn nhà rất nổi bật này, trốn tránh cũng vô dụng, chi bằng trực tiếp đối mặt.
Chỉ là trong phạm vi cảm nhận của mình, King không thấy bất cự hiện tượng dị thường nào, không khí cũng vẫn lưu chuyển từ từ đúng quy luật, không hề có sự sáo trộn nào.
Hắn khẽ nhíu mày.
Triệu tập ra ánh sáng quyền trượng, sức mạnh ánh sáng không ngừng truyền vào trong cơ thể, đấy sức mạnh của hắn lên tương đương với người có thể kết nối sử dụng 1% sức mạnh cube, phạm vi cảm nhận của hắn đột nhiên tăng mạnh, thần thức gần như thực thể bao trùm cả thung lũng.
Từng nhánh cây, ngọn cỏ đều thể hiện rõ ràng trong óc của King, không một vật chất nào có thể trốn thoát được luồng thần thức cực mạnh này tra xét. Hắn cẩn thận cảm nhận mọi sự vật trong thung lũng.
Thế nhưng, vẫn không có gì.
King chưa bao giờ nghi ngờ tầng cấm chế cũng như khả năng cảm ứng của mình, vật hắn không thể cảm ứng được, lại có thể nhẹ nhàng xuyên qua cấm chế của hắn, có lẽ chỉ có thể là…
Á Á Á !!!
Rất nhanh, suy nghĩ của hắn bị cắt đứt bởi tiếng hét của một cô gái, trong cái thung lũng nho nhỏ này, khỏi cần nghĩ cũng biết chủ nhân tiếng hét là ai, King khẽ nhún chân, cả người hắn như được bọc trong một vầng ánh sáng nhè nhẹ, lao thẳng về phía căn phòng Linh đang ở.
Tay khẽ phất, cánh cửa phòng vốn đang đóng chợt mở ra như thể khóa cửa không tồn tại vậy, một tiếng động cũng không có, khóa cũng không hề bị tổn hại, cho thấy trình độ sử dụng lực xảo diệu cùng bàn tay tinh tế đến cỡ nào. Bản lĩnh này nếu dùng để nửa đêm thâu hương trộm ngọc hay xông vào tiệm vàng chắc chắn sẽ có thể làm đạo tặc nổi danh một thời.
Trên thực tế, đây cũng là một lần hắn tìm được trong chân lý kỹ năng này, của một tên vua trộm mấy trăm năm về trước.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, làm hai nhân vật trong căn phòng nhất thời chưa kịp chú ý đến người mới đến, cô gái thì vẫn đang trùm chăn ôm đầu mà hét, còn cái bóng trắng đang lơ lửng cách cô chưa đến nửa mét kia, vẫn đang không ngừng làm đủ mọi loạt biểu cảm mà nó cho là đáng sợ nhất, để… dọa ma cô ta.
Đúng vậy, cảnh tượng đập vào mắt King lúc nhẹ nhàng xông vào phòng là một màn kì dị trên, sở dĩ hắn lặng lẽ vào phòng vì muốn tận mắt xem nhân vật có thể giấu được thần thức cảm ứng của mình là kẻ ba đầu sáu tay nào, nhưng không ngờ đó lại chỉ là một con…ma.
…
Linh đã sống mười tám năm trên cuộc đời này, có vui buồn hờn giận, có may mắn đen đủi, nhưng cô thật sự cảm thấy ngày hôm nay là ngày đen đủi nhất trong cuộc đời mình, có lẽ bất hạnh mấy chục năm nữa của mình đã được dồn hết vào ngày hôm nay mất rồi.
Đang nằm suy nghĩ miên man về những kinh biến trải qua trong ngày, cô trằn trọc mất ngủ, nên dự định ra ngoài ngắm cảnh một chút cho khuây khỏa, ai ngờ vừa đứng dậy khỏi giường. Bỗng cánh cửa sổ bên nhà từ từ mở ra.
K....ẹ...ẹ....t....t
Một luồng gió lạnh lùa vào làm cô đột nhiên cảm thấy sống lưng lành lạnh.
Mà quả thật là lạnh, từng luồng gió âm u thổi dít vào làm cho người ta cảm thấy dựng tóc gáy. Linh run rẩy tiến đến nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thì cánh cửa bỗng đập liên hồi, rồi một bàn tay trắng toát nhô ra bám vào thành cánh cửa...
Gió cũng mạnh hơn, tiếng cửa kêu cọt kẹt....cọt kẹt......hòa vào tiếng gió thét gào khiến ai cũng phải run lên vì sợ....Một tiếng nói run run vọng lại từ phía cửa sổ...
“Sống....s...ố...ng....”
Bên phía cửa sổ đối diện, đột nhiên hiện ra một hình bóng mơ hồ, một cô gái, không, cũng chẳng nhìn rõ là nam hay nữ, nhưng với mái tóc dài che phủ phần lớn khuôn mặt đó, có lẽ là nữ, tà áo trắng đung đưa trong gió bồng bềnh lấp đi tứ chi, đôi mắt không có lòng trắng, cũng chẳng có lòng đen, đập vào mắt người xem là một mảnh u tối, đen đặc, không có chút sinh khí nào.
Ngũ quan của bóng trắng này mờ mờ ảo ảo, không thấy được rõ ràng, nhưng chính vì không rõ ràng mới làm cho người nhìn vào có một cảm giác sợ hãi không thành lời, có lẽ con người luôn có những nỗi sợ hãi vô danh với những gì mình không biết rõ được.
Bóng trắng hiện ra chưa được nửa giây thì đã biến mất, để lại cô gái ngơ ngác, mặt trắng bệch đứng đó.
Chỉ còn cánh cửa sổ mở toang toác với từng cơn gió lạnh ùa vào...
Linh không phải là người quá nhát gan, nhưng cũng giống như những cô gái bình thường, cô sợ chuột, sợ rắn, mối, côn trùng các loạt, và nhất là sợ ma, nhưng hôm nay gặp quá nhiều chuyện kì quái rồi, đang đau hết cả đầu, nên cô theo bản năng nghĩ là mình bị đả kích quá nhiều rồi bị sinh ảo giác, chán nản, cô quay đầu định lên giường ngủ cho yên chuyện, dẹp hẳn sang một bên cái suy nghĩ ra ngoài ngắm cảnh. Dù tim vẫn đang đập tango, nhưng nếu lúc này không ngủ được thì thần hồn sẽ nát thần tính, trực tiếp thành người điên mất cũng nên.
Vừa kéo được cái chăn lên ngang người, đột nhiên cô thoáng thấy có một cơn rét lạnh chạy dọc sống lưng, theo bản năng, cô ngẩng đầu, hoang mang nhìn ra xung quanh, nhớ lại cái bóng trắng vừa rồi, nỗi sợ vừa được bỏ qua lại âm ỉ trở lại với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
Linh cũng không phải nhìn quanh quá lâu, vì ngay khi cô quay đầu sang bên trái, một khuôn mặt kinh dị, với hốc mắt đen ngòm, cái lưỡi dài ngoằng đỏ lòm phủ trên gương mặt trắng bệch, đang đung đưa trước mắt cô nửa mét.
Đại não Linh chợt ngừng hoạt động, nhưng tay, chân, miệng của cô vẫn hoạt động mà không cần thứ này chỉ huy, và thế là mới có một hồi kể trên, chàng trai xông vào căn phòng nơi mà cô gái đang chùm chăn ôm đầu, chân giẫy giãy đạp đạp, miệng không ngừng la hét và con ma lơ lửng cách đó nửa mét.
…
Xác định nhân vật có thể vô thanh vô thức xuyên qua cấm chế của mình chỉ là một con ma, King cũng thả lỏng đi phần nào, với đủ loại kiến thức kỳ quái trong đầu, hắn có vô số cách để đối phó với thứ này.
Dù có huyền ảo và đáng sợ thế nào trong mắt người thường, với King, thứ này chỉ là một đám hỗn hợp các electron âm được kết nối lại với nhau bằng sóng điện người chết lỡ phóng ra nhiều quá khi không cam tâm ra đi thôi.
Gặp phải ánh sáng hủy diệt với khả năng dao động phân tử không ngừng của hắn, thì sẽ lập tức tan rã như bong bóng xà phòng.
Trong khi đối phương muốn phản kích lại mình chỉ có một cách cổ lỗ sĩ, nguyền rủa và trù ếm... Chỉ là với thần kinh thép như của King, những cách này đều vô dụng.
Có câu giữ lòng trong sáng vô tạp niệm thì nửa đêm quỷ cũng phải tránh xa ba thước mà.
Nguyên nhân con ma này xuất hiện tại đây hắn cũng đoán được phần nào, những tồn tại dạng linh thể như thế này rất mẫn cảm với linh lực, cho nên cấm chế mà hắn đặt ra dù chỉ phát ra một phần nhỏ linh lực cũng là một sự hấp dẫn lớn đến loại hình sinh vật này.
Chỉ là, trên thực nghiệm đảo không hề có xác chết nào, thì con ma này từ đâu mà ra !? Tất cả những gì còn sót lại của những kẻ xấu số mất mạng trên đảo đều sẽ trở thành dinh dưỡng cho nơi đây, kể cả linh hồn, nên không thể có chuyện một con ma nho nhỏ có thể may mắn thoát khỏi.
Vậy chỉ có một cách giải thích là chủ thể của con ma này vẫn còn sống, và có lẽ đang ở nơi nào đó gần đây.
Nghĩ thì cứ nghĩ, nhưng hắn vẫn nhanh chóng hành động, ngón tay khẽ búng, một luồng ánh sáng nho nhỏ từ trong người Linh bay ra, chính là cái quang cầu lúc trước hắn đưa cho cô, đây cũng là một thực thể được kết tinh bởi ánh sáng hủy diệt mức độ đậm đặc, có tính kháng tà chống ma rất mạnh.
Thứ này vừa bay ra chợt lóe lên một luồng ánh sáng mãnh liệt, cả căn phòng bỗng chốc chìm trong một thế giới màu trắng.
Tại sao ma quỷ lại thích ở những chỗ tối tăm âm u !? Đơn giản là vì chúng ghét ánh sáng mặt trời, thế nhưng những hạt ánh sáng đang ở khắp nơi trong căn phòng này, về mặt khả năng chiếu sáng còn mạnh hơn ánh sáng mặt trời rất nhiều, ngay cả Linh đang chùm chăn, hai mắt nhắm chặt còn cảm thấy có phần đau nhức, thì kết quả của con ma lúc nhìn thấy ánh sáng này không cần nói cũng biết, thảm không nỡ nhìn.
Thứ này thậm chí còn chưa biết có chuyện gì xảy ra thì đã bị luồng ánh sáng bất ngờ suất hiện chiếu vào, lập tức tan rã, một mảnh nhỏ cũng không còn. Ánh sáng hủy diệt của King, đứng đầu trong mọi loại ánh sáng, không chỉ vì tính công kích mãnh liệt, còn vì khả năng tiêu trừ mọi loại tà ma, ác khí trên đời.
Chỉ là ánh sáng dùng càng nhiều, thì cơ thể người sử dụng càng phải chịu nhiều gánh nặng, cũng chỉ có người không còn cảm giác như King mới có thể nhẹ nhàng vận dụng như thế mà thôi.
King không bao giờ nói thừa một câu với những người mà hắn nhận định là kẻ địch, nhưng cũng biết những thủ pháp bức cung sao cho hiệu quả nhất, sở dĩ hắn ngay lập tức làm cho con ma mình nhìn thấy bị tịnh hóa, cũng bởi vì hắn biết, đây không phải là con ma duy nhất xâm nhập vào cấm chế của mình, nên sử dụng một luồng sáng mãnh liệt, tiện tay tiêu diệt nó luôn đồng thời bức những con khác phải ra mặt.
Grào… grào…
Quả nhiên, đúng như hắn đoán, ánh sáng mãnh liệt tỏa ra, không chỉ trực tiếp xóa xổ con ma xấu số, mà còn đốt cháy một bộ phận của mấy con ma cách đó khá xa, lập tức làm chúng lộ nguyên hình.
4 cái bóng trắng hiện ra giữa không trung, đang không ngừng kêu gào thảm thiết muốn bỏ chạy, vồn mỗi con ma đều mặc một bộ đồ trắng dài, nhưng bây giờ đều bị đốt tả tơi, chật vật bay đi.
Nhưng cả 4 con tuyệt vọng phát hiện ra, không biết từ khi nào, mình đã bị giam trong một khối lập phương bằng ánh sáng, chỉ chạm nhẹ vào vách tường thôi, đã có một con ma trực tiếp bốc hơi. Nếu không thể thoát ra thì sau vài phút nữa, cả bọn sẽ cùng bị phân giải, nhưng có gương của con ma xấu số, 3 con còn lại thành thật bay lòng vòng trong hộp ánh sáng này.
King bắt 3 con ma lại không phải để làm kiểng, mà là vì hắn cần tìm ra người thao túng những con ma này. Đôi mắt màu vàng chợt lóe, tập trung nhìn kỹ vào 3 con ma, hắn mơ hồ thấy được một tia sáng mảnh như sợi chỉ kết nối đến đầu mỗi con, bên kia tia sáng này có lẽ chính là chủ thể đây.
Hắn khẽ búng tay, một dải sáng cũng mảnh như sợi chỉ mò theo sợi dây sáng kết nối đến đầu mỗi con ma kia, đi đến đâu, đốt cháy đến đó, như người ta đốt dây thuốc nổ vậy.
Nửa phút sau, 3 con ma không ngừng ôm đầu kêu gào thống khổ, rồi chầm chậm tan biến, có lẽ thuốc nổ ở đầu bên kia cũng đã nổ rồi.
…
Thấy có người vỗ nhẹ lên vai mình, Linh giật bắn lên, môi run rẩy, đầu khẽ ngẩng, khi nhận ra người đến là ai, cô không kềm được cảm xúc của mình nữa, nhào vào người hắn òa khóc.
King không biết phải làm sao với cơ thể mềm mại đang không ngừng run rẩy trong vòng tay của mình này, hắn cứ đơ ra để mặc Linh ôm lấy mình mà khóc, trong đầu đang suy nghĩ xem bị dọa đến mức này, không biết thần kinh của cô gái này có xảy ra vấn đề gì không, đừng có hồn xiêu phách lạc luôn chứ.
Chỉ là 2 phút sau, cấm chế mà hắn đặt trên đỉnh thung lũng không ngừng rung động, với đôi mắt kết nối với chân lý, xuyên qua mái nhà, hắn nhìn rõ ràng được, có cả trăm con ma đang không ngừng ầm ầm lao xuống, hệt như dòng thác bên vách núi đang trút xuống mạnh mẽ kia.
Trăm con ma cùng đồng thanh kêu lên thê lương ai oán, giọng hét nghe có vẻ vô cùng căm hận...
“ĐỒ KHỐN, TA GIẾT NGƯƠI !!!!”
Khẽ điểm nhẹ tay vào gáy Linh để cô ngủ thiếp đi, King nhanh chóng lao ra khỏi căn phòng, ngưng thần nhìn đạo quân áo trắng phiêu diêu trên không trung, cây gậy trên tay hắn không ngừng tỏa ra những tia sáng mãnh liệt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.