Trường Sinh Đảo

Chương 23: Nghi vấn

Prologue

10/03/2013

“Ji Won, mỏi lưng quá à… đấm lưng cho em cái coi”

Ji Jine vươn vai ngáp dài 1 tiếng rồi nhõng nhẽo nói với Ji Won, lúc này hắn vẫn đang loay hay với mấy mạch điện nhỏ trong một cánh tay máy khổng lồ.

Nghe thấy tiếng gọi của Ji Jine, Lee Ji Won đành bỏ dở công việc của mình, vỗ vỗ hai tay vào nhau để tan đi lớp mùi khó chịu rồi cũng đứng lên. Đành chịu thôi, cản trở em yêu xem thần tượng mà, giờ này cô nói gì hắn đều phải nghe nấy.

“Ừm, đúng rồi, sang phải một chút… nào nào, đừng có sờ loạn….” Ji Jine thoải mái kêu lên mấy tiếng rồi rất nhanh giữ lấy bàn tay đang không an phận của Ji Won, thấy hắn cũng không phản ứng, ngẩng mặt lên nhìn mới thấy ánh mắt Ji Won lúc này đang rất mông lung, dường như đang suy nghĩ gì đó, bị cô giữ tay, hắn mới chợt sực tỉnh.

“Xin lỗi, anh mất tập trung một chút.”

“Không sao, anh đang nghĩ gì vậy !?” Ji Jine tò mò hỏi.

“Về mấy người chúng ta thấy lúc trước, máy đo của ruồi máy có ghi lại được chỉ số sức mạnh của họ không !?” Ji Won giải thích.

“Không có, ruồi máy chỉ đo được sức mạnh đến 7% cube thôi, chỉ số của bọn họ không hiển thị chút nào, có lẽ đã cách xa đẳng cấp này rồi.” Ji Jine đưa tay lên mồm ấn ấn mấy cái rồi nói. Đôi mắt đen láy dưới cặp kính dày cộp chớp chớp nhìn hết sức sinh động.

“Hình như họ không phải thí sinh lên đảo, cả cô gái tên Lilith Ren đó nữa, cấp bậc sức mạnh cô ta thể hiện mạnh hơn một thí sinh xuất sắc như Thần tiễn rất nhiều.” Ji Won đưa ra suy đoán của mình, đây cũng là điều mà hắn băn khoăn từ khi điều chỉnh đám ruồi máy rút lui.

“Có lẽ là vậy, nhưng nghe mấy tiếng nổ ầm ầm chỗ đó, có lẽ bọn họ cũng đang đánh nhau chí chóe rồi, chốc nữa em sẽ cử ruồi máy quay lại điều tra xem sao.” Ji Jine ngẫm nghĩ một chút rồi nói.

“Cái anh muốn nói là cuộc tuyển chọn này không đơn giản như chúng ta tưởng tượng, với cấp bậc sức mạnh như thế, mấy người này có thể dễ dàng giết hết tất cả thí sinh trên đảo, vậy thì có mấy ai chống lại được họ để làm người thắng cuộc đây !?” Ji Won dùng giọng lo lắng nói.

“Ý anh muốn nói là cuộc thi này vốn không thể có người thắng cuộc.” Ji Jine chỉnh chỉnh lại gọng kính của mình kinh ngạc thốt lên.

“Ừ, em còn nhớ chuyện gì xảy ra cho người thắng cuộc lần thứ nhất và hai không !?”

“Còn nhớ chứ, mỗi khi chỉ có 5 người còn sống thì tình trạng của họ đều được công bố mà.”

“Ah… anh muốn nói là…” Ji Jine bụm tay che miệng kêu lên.



Nửa năm sau sự biến mất của King, trận chiến tranh giành quyền kiểm soát trường sinh đảo lần đầu tiên diễn ra, nhưng có vẻ vì thế giới chưa khôi phục sau trận chiến với liên minh chúng thần, các nhân tuyển tham dự lần đầu này không lấy gì làm mạnh mẽ cho lắm, phần lớn đều là đặc công của các nước. Con số các siêu năng lực gia tham dự ít đến đáng thương. Học viện pháp thuật lúc này mới có một mớ tân sinh, tất nhiên không muốn cho họ đi tìm chết. Công hội hiệp sĩ còn đang tất bất xây dựng lại lực lượng của mình. Nhìn chung, chỉ có các quốc gia hăng hái đấu đá với nhau.

Có lẽ thế giới đã xem nhẹ điều kiện để có thể ra khỏi đảo,là phải đạt được 10% sức mạnh cube. Nhưng những thí sinh tham gia lần đầu tiên, đến cube là gì cũng chẳng biết, nên số những người đột phá cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, và vì người tham gia đa phần vẫn chỉ là người thường, vậy nên người thắng cuộc chỉ đạt được những kỹ năng chiến đấu và một số siêu năng lực lẻ tẻ, không có ích gì cho việc cảm ngộ sức mạnh tỏa ra từ khối lập phương vĩ đại kia.

Kết quả của người thắng cuộc lần thứ nhất : Sau 10 năm, hòn đảo bắt đầu tiến hành reset lại, và tất nhiên, người thắng cuộc xấu số cũng vì thế mà bị xóa sổ. Bị xóa sổ thì tư cách thử tiếp xúc với chân lý để điều hành trường sinh đảo cũng không cánh mà bay. Không ai có dị nghị gì, có chăng mấy thế lực lớn tha hồ tiếc hận là sao lần đó mình không cử một đệ tử xuất sắc đi, tất cả lúc này còn đang bán tín bán nghi với lời hứa của thiếu niên gọi là King đó.

12 năm sau ngày King biến mất, thực nghiệm đảo lần thứ 2 mở cửa, lần này với sự chuẩn bị kỹ càng hơn, các thí sinh tham dự đều là những thành phần xuất sắc, không chỉ với nhiều năng lực đặc biệt, mỗi người còn cầm theo rất nhiều trang bị công nghệ cao quốc gia đã chuẩn bị sẵn, hừng hực khí thế.

Trận chiến lần thứ 2 thảm liệt hơn lần thứ nhất rất nhiều, sau hơn 1 năm tranh đấu, cuối cùng cũng xác định được hai người mạnh nhất còn sống sót là Marik của Ai Cập, và Kim Dan Soon của Triều tiên, hai thiếu niên thiên tài này đã quyết chiến một trận cuối cùng ở trung tâm hòn đảo. Với những thiết bị giám sát mạnh mẽ mà IMI cung cấp, khi nào xác định chỉ còn 5 người cuối cùng, sẽ có thể bắt đầu theo dõi những hành động của các thi sinh này.

Và Marik trong trận chiến này đã đột phá, thực sự sở hữu được 10% sức mạnh cube. Dễ dàng đánh bại Kim Dan Soon.

Chỉ là hắn cũng rất không may mắn, tận lực cảm ngộ sức mạnh nên chưa kịp xuống tay hoàn toàn với Kim Dan Soon, Thiếu niên người triều tiên lúc này đã bị phế tứ chi, vốn cũng không có sức mà phản kháng, nhưng vẫn còn kịp cắn công tắc giấu trong hàm răng của mình, và thế là một quả bom nguyên tử xuất hiện, với sức công phá là 100 triệu tấn thì có thể phá hủy một vùng với bán kính 100 - 160 km trên trái đất, nhưng trên thực nghiệm đảo vụ nổ chỉ áp chế trong vòng 10km,

Tuy vậy vẫn đủ để nổ cho hai thiếu niên thiên tài một chút cặn bã cũng chẳng còn.

Vì sự việc lần này, phía triều tiên bị một phen chỉ trích thậm tệ của liên hiệp quốc, nhưng cũng chẳng ai làm gì được, vì IMI đâu có quy định cấm mang vũ khí hạt nhân lên đảo, họ chỉ giới hạn số người của mỗi quốc gia thôi, còn lại phụ kiện mang theo có thể tùy ý, dù sao truyền tống trận cố định cũng rất rộng, có thể chứa được cả một con robot khổng lồ, thì mang theo một quả bom cũng không có gì quá khó khăn.

Chỉ là hành động này có vẻ quá mức vô sỉ, vì mấy chính khách cũng rõ ràng, cái đất nước này chỉ sợ nếu không phải người nước mình thắng cuộc, sẽ bất chấp tất cả mà nổ bom, bằng mọi giá cá chết lưới rách. Nói thì nói vậy, nhưng không ít người ngồi trên bàn chửi bới cũng thầm chột dạ, mang bom hủy diệt hạng nặng lên đảo cũng không phải chỉ có mỗi Triều tiên.



Ông không được thì cũng đừng hòng thằng nào được. Đa phần những người ngồi trên bàn đàm pháp hăng say chém gió đều nghĩ vậy.

Nhưng cũng chỉ đến đây thôi, vì sau lần này, phía liên hiệp quốc đã đưa ra kiến nghị với IMI, và kết quả, cấm mọi loại vũ khí có tính hủy diệt quá 500m vuông được đem lên đảo. Và vì thế lần thứ 3 diễn ra cuộc chiến này, sẽ không có cảnh các phe phái dội bom tứ tung vào nhau nữa. Thay vào đó họ triển khai ám đấu với nhau kịch liệt trên đủ loại chiến trường lớn nhỏ. Thần tiễn và Takeshi cũng trưởng thành từ những trận chiến như vậy.

Nhưng thiên tài chiến lần thứ 3 này lại diễn ra sớm hơn dự kiến 2 năm, cũng làm cho các phe phái có chút rối loạn, công tác chuẩn bị cũng vì thế mà không hoàn toàn đẩy đủ.

Nguyên nhân của việc này thì là do King đã trở về, các trưởng lão của IMI không muốn để cỗ máy này tiếp tục thống trị mình, nên cắn răng mở ra truyền tống trận ngay khi phát hiện ra Queen thứ nhất của IMI – Stellar muốn đưa King đến đây.

King đã biến mất 22 năm, cũng đủ để một vài người rục rịch dã tâm. Các trưởng lão vốn đã âm thần sắp xếp kết quả của cuộc chiến này với vi vọng King mới sẽ là người của mình, để họ có đủ vốn liếng tranh quyền điều hành với 3 người phụ nữ đứng đầu IMI hiện tại.



“Ừ, ý anh muốn nói là quả bom của Triều tiên đó chỉ sợ cũng là người của IMI ngầm cho phép đưa lên.”

“Họ vốn không muốn có người thắng cuộc.”

“Thực nghiệm đảo cùng thiên tài chiến này chỉ sợ là có mục đích khác, và chúng ta chỉ như đám đồ chơi hay quân cờ được đưa lên đảo này mỗi 12 năm để tẩm bổ cho nó mà thôi.”

Ji Won liên tiếp đưa ra 3 khẳng định của mình làm Ji Jine chợt thấy lạnh người, vốn bọn họ tự tin với những công nghệ cực cao mang theo bao nhiêu, bây giờ đột nhiên cảm thấy mất phương hướng là sợ hãi bấy nhiêu.

Mục tiêu bây giờ có lẽ phải thay đổi, không còn là chiến thắng nữa mà là làm thế nào để sống sót rời khỏi đảo.

Nói hết những nghi vấn của mình Ji Won thở dài ra một hơi. Hắn cảm thấy cái tương lai của mình nó đen tối như cái tiền đồ của mấy thằng xã hội đen bị công an nhắm vậy.

“Ji Jine, anh thấy áp lực quá, muốn phát tiết một chút…!”

“Làm gì !? Đừng làm bậy nha…” Ji Jine bị câu này của bạn trai đánh thức khỏi sự sợ hãi, quay ra đỏ mặt hỏi.

“Tương lai đen tối kệ xác nó, chúng ta cứ sung sướng trước đã…”

Nói rồi Ji Won đẩy Ji Jine xuống đất, thành thạo cởi áo mình ra. Nhìn qua cũng biết hắn muốn làm chuyện hay ho gì rồi.

“Ưm… không được, đừng làm ở đây mà, khoan….”

Ji Jine phản đối vô hiệu, vì đôi môi của cô đã bị một vật tương tự khóa chặt.



Trong khu rừng cách địa điểm Thần tiễn gặp đám người Takeshi không xa, một thiếu niên với mái tóc vàng óng, cùng khuôn mặt anh tuấn nhưng đang phủ đầy bùn cát cùng những giọt máu vương lại nơi khóe miệng, khẽ cử động cơ thể.

Đau.

Toàn thân đau ê ẩm, mảnh vụn của bộ giáp còn đang găm trên người, khẽ trở mình một chút là nó lại cắm sâu vào thêm.

Mẹ kiếp thật.

Đường đường là một trong mười ba hiệp sĩ bàn tròn danh tiếng, là người trẻ nhất và có tiền đồ rộng mở nhất, vậy mà lên đảo mới được một ngày đã phải nằm bẹp dí ở đây.

Thật mất mặt.



Robert Mullins cảm thán mấy câu rồi lồm cồm bò dậy. Nằm nghỉ cả nửa ngày, hắn cuối cùng cũng khôi phục được một chút khả năng hoạt động, dù toàn thân vẫn đau nhức như vừa bị người ta nắn gân chỉnh hình.

Mà phải đau hơn thế ấy chứ, mũi tên ánh sáng Thần tiễn toàn lực bắn ra sau thời gian tích tụ lâu như vậy, uy lực cũng phải bằng một đầu tên lửa đối không hạng nặng. Hắn có thể cản lại, chỉ hi sinh mất bộ giáp đặc biệt được làm cho mười ba hiệp sĩ bàn tròn mà vẫn còn sống là may mắn lắm rồi.

Thực tế thì hắn cũng chỉ bị bất tỉnh mấy chục phút, vừa lơ mơ tỉnh lại thì thấy Thần tiễn đang được chăm sóc bởi một đám nhân vật lạ hoắc, hắn sáng suốt nằm ngủ tiếp một giấc, tranh thủ giải trừ luôn cái cấm chế mà Takeshi đặt vào sau gáy của mình.

May mà thằng ôn này đang bị đám kia dọa cho khiếp vía, quên luôn sự tồn tại của mình. Roberts cảm thán nghĩ.

Đến khi cái kén của Thần tiễn vỡ ra, hắn cũng đã thành công giải được cái thứ vẫn kềm chế mình cả ngày nay, còn chưa kịp sung sướng thì…

Vạn tiễn triều tịch xuất hiện, hắn có muốn giả vờ ngủ cũng không cần nữa, phần vì đám khói bụi mù bốc lên, phần vì những người khác đang chạy chối chết cả. Robert cũng nhanh cả 4 chi bò ra ngoài vùng ảnh hưởng, nuốt một ngụm nước bọt lớn rồi lôi hết các thần thánh mà hắn biết ra cám ơn một lượt. Đồng thời ân cần hỏi han mười tám đời tổ tông cũng như toàn thể họ hàng hang hốc nhà Thần tiễn.

Không tỉnh dậy sớm thì ông đây thành tương thịt rồi, may quá.

Liếc mắt sang thấy Shirayuki đang ôm Takeshi đứng cách đó không xa, hắn cũng muốn len lén lại gần chọc cho thằng lỏi kia mấy cái vì nhìn qua nó cũng có vẻ kiệt sức rồi, nhưng tính cảnh giác của Shirayuki khá cao, đột nhiên liếc về phía này làm hắn đành phải úp mặt xuống đất giả vờ hôn mê tiếp.

Đến khi Ren xuất hiện, hắn vẫn giả vờ nằm đó nên quan sát được hết một màn hành hung hai người tiên phật giới của cô, cũng muốn len lén bò đi thì sóng trọng lực đột nhiên xuất hiện, đè nửa thân dưới của hắn xuống đất.

Robert đáng thương đang quá yếu ớt nên không nhúc nhích được chút nào, nửa thân dưới bị ép chặt xuống mặt đất vì áp lực lần này cao hơn lúc Ren mới xuất hiện rất nhiều, thằng em của hắn đau muốn chết nhưng cũng cắn răng mà không dám khóc, trời mới biết con nhỏ thô bạo kia có tiện chân chạy ra dẫm cho hắn vài cái không.

Bị con bé này đạp cho hai nhát thì có là siêu khổ d*m chắc cũng phải đau thấy má. Thấy cái đầu trọc của hòa thượng như một quả dưa hấu bị búa sắt nện vào, tan nát mà nhão nhoẹt, Robert cũng thấy bủn rủn cả người, cái gì có thể soắn dc là soắn hết cả lại.

Robert âm thầm than vãn, đồng thời cố quay người he hé mắt xem cho nốt trận coi như hoạt động giải trí hiếm hoi lúc này.

Nhìn thấy Ren dễ dàng đánh bại hai người của tiên phật giới rồi bỏ cùng Thần tiễn sau khi ra lệnh gì đó cho cây cung thần khí, hắn mới thở ra một hơi, xoa xoa con tim cùng thằng em bé nhỏ lồm cồm bò dậy.

Toàn thân vẫn đau ê ẩm, mấy mảnh giáp vụn bị trọng lực ép xuống, cắm đầy lên mông và đùi hắn, chút nữa thì hắn thành liệt nửa người rồi.

May mắn là kết thúc sớm rồi.

Robert lê cái thân xác tàn tạ đi kiếm nguồn nước gần đó, nhịn ăn uống cả ngày trời, lại tiêu hao năng lượng quá độ, hắn cần phải bổ xung thể lực gấp.

Được cái là đảo này nguồn nước và trái cây với nồng độ dinh dưỡng cao luôn có, nên hắn cũng không khó khăn gì để tìm được.

Nào ngờ khi vất vả kiếm ra được một con suối lớn, nước trong veo nhìn thấy cả lớp đá cuội cùng những viên sỏi nhỏ bên dưới thì lại có biến cố xảy ra. Không biết hôm nay là ngày đen đủi hay may mắn của Robert nữa.

Khi hắn vừa rửa xong cái mặt, đang định làm vài ngụm cho đỡ khát thì chợt thấy trên đầu nguồn gần đó xuất hiện hai người,

Chửi thầm một câu khiếm nhã, Robert rất thành thật kiếm chỗ núp.

Chịu thôi, giờ ông yếu quá mà, ra đó tìm củ hành chắc…

Ý, nhìn đứa kia trông quen quá.

Là tên pháp sư đó, đi cùng ai kia !? Người gì mà đầy rắn rết, tởm thấy ớn.

Mẹ ơi, chúng nó đổ cái gì xuống nước thế kia !? Không ổn, ông còn chưa uống.

Robert lảm nhảm mấy câu rồi cởi 1 mảnh giáp vai ra múc lấy múc để nước dưới suối lên, hắn biết chỉ vài phút nữa, nếu thứ mà hai người kia đổ xuống sông là chất độc gì đó, à không, trăm phần trăm là chất độc thì cả con suối này chắc chắn là hết uống được rồi, vì thế hắn vừa làm, vừa hung hăng nghiến răng ken kén.

“Mẹ chúng mày chứ, ông múc, ông múc…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Sinh Đảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook