Trường Sinh Đảo

Chương 6: Sau màn

Prologue

10/03/2013

“Cái của nợ đấy, đúng là hàng khủng mà ! Nổ mạnh vậy mà chỉ dừng nó lại được 1 giây ! “ Thiếu niên kị sĩ nhìn theo bóng cây cung đang dần biến mất đằng xa lắp bắp nói.

4 thiếu niên thiên tài giờ này chỉ còn biết trơ mắt ếch nhìn hậu nghệ cung mang thần tiễn chạy đi ngày càng xa. Hết cách, đánh mạnh như vậy nó còn chẳng xi nhê gì, vậy thì vừa đuổi vừa đánh chắc cũng chẳng làm cho nó tróc được tý mạt gỗ nào ra.

“Lần này tính sai rồi, không ngờ thần khí có thể chứa chủ nhân vào trong để bao bọc, mà lại còn cứng như vậy” Pháp sư vốn yên lặng, đột nhiên lại lên tiếng nói.

“Thì ra tên này không bị câm, mà mẹ nó, tiếng khó nghe quá, là trai hay gái vậy nhỉ !? “ Kỵ sĩ mắt lóe lên, cẩn thận liếc qua, thầm nghĩ.

“Thiếu chủ, giờ chúng ta tính sao đây !? “ Nữ ninja hỏi, giọng có chút lo lắng.

“Ngu ngốc, đuổi theo chứ sao ! Không có chủ nhân, tự thân thần khí cũng chẳng thế công kích được, phải nhanh lên trước khi có đứa khác phát hiện ra” Takeshi mất kiên nhẫn quát, hắn cũng ném ra một tấm bùa, biến thành một cỗ xe do 4 con ngựa không đầu kéo, lập tức leo lên, không buồn ngoảnh lại.

“Takeshi ! “ Pháp sư nói, giọng vang lên từ tứ phía, vô cùng quái dị.

“Gì, còn không nhanh lên, dùng năng lực không gian của ngươi, tạo một thông đạo cho cỗ xe này của ta đi, chúng ta sẽ đuổi kịp nhanh thôi”

“Ta nghĩ hợp tác của chúng ta chấm dứt ở đây được rồi, ta chỉ cần các người giúp ta đối phó với Thần tiễn, việc đuổi theo hắn, tự ta sẽ có biện pháp ! “

“Ngươi, qua cầu rút ván” Nữ ninja tức giận quát, tay cũng không chậm, một chiếc phi tiêu nhằm thẳng cổ họng của pháp sư bắn tới. Góc độ xảo quyệt, nhanh, chuẩn, độc. Cô ta chỉ thuận tay ném một tiêu mà đã được như vậy, có lẽ đã làm chuyện này nhiều lần rồi, xe nhẹ đường quen, tác phong trôi chảy.

Nhưng thứ này không chạm được đến một sợi lông của pháp sư. Rất nhanh, chiếc phi tiêu đã bị tường không gian dao động ảnh hưởng, đột nhiên đổi hướng, bay ngược lại, làm nữ ninja phải rút đoản kiếm gạt nó đi. Lùi lại mấy bước, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập nộ ý cùng cảnh giác.

Pháp sư cũng chẳng buồn công kích tiếp, chỉ khinh miệt liếc cô ta một cái, nhàn nhạt nói:

“Do các người quá vô dụng thôi !” Vừa dứt lời, thân hình hắn mờ mờ ảo ảo dần rồi trực tiếp biến mất trước mặt 3 người.

Kỵ sĩ thấy 1 màn này, cũng không nói gì, nhưng trong đầu thì tiếc muốn chết, sao mấy tên này không bem nhau đi nhỉ, chỉ cần cho hắn đủ thời gian, hắn cũng sẽ tìm được cách giải cấm chú trong linh hồn của mình. Đỡ phải làm khổ sai cho thằng châu á này, nhìn mặt mà thấy ngứa hết cả mắt.

Nuốt khan 1 ngụm nước bọt, hắn thầm nghĩ : “ mẹ nó, pháp sư ngu ngốc, sao không đổi hướng phi tiêu về phía Takeshi ấy, thằng này không dùng bùa thì yếu nhớt, trúng 1 phát có phải là xong rồi không, à mà đéo được, con nhỏ kia cũng nhanh tay đéo tả, hazz… xem ra còn phải làm culi cho chúng nó dài dài rồi !! “

Pháp sư biến mất, Kakeshi sắc mặt âm trầm, cũng không nói gì thêm, hắn xoa nhẹ lá bùa, 4 con ngựa không đầu vang lên tiếng hý kì dị, lao vút đi, xuyên qua cánh rừng, như không hề có vật cản nào.

Chiếc xe này không ngờ là chạy trên 1 không gian song song khác, không hề bị rừng cây ảnh hưởng, đuổi theo hướng hậu nghệ cung bay đi.



Bên trong hậu nghệ cung, Thần tiễn đang thở dốc từng ngụm.

“Lũ chết tiệt, đừng để ta gặp lại các người ! “ Hắn nghiếng răng nghiến lợi nói.

“Thần tiễn, người làm hỏng nhiệm vụ Queen giao cho rồi ! “ Không gian bên trong hậu nghệ cung chợt vang lên một âm thanh già nua nói với hắn.

“Bị bọn chúng vây công la lỗi của ta chắc, hậu nghệ cung, ngươi còn có thể ở trên đảo này bao lâu nữa !? “



“Khoảng nửa giờ đồng hồ nữa, phong ấn sức mạnh của ta đã được mở, hòn đảo này bắt đầu bài xích ta rồi ! Ngươi chuẩn bị tự lo đi ! “

“Tiếc thật, hai tay ta tạm thời bị phế rồi, nếu không có thể tranh thủ phong ấn đang mở, giết thêm vài tên nữa. Chỉ là nhiệm vụ của Ren tiểu thư giao có lẽ không cách nào hoàn thành được ! Ta bây giờ tự bảo vệ bản thân còn khó khăn, muốn đi tìm kiếm cái tên King đó, thật là lực bất tòng tâm rồi. “

Âm thanh cổ lão trong hậu nghệ cung tạm thời yên lặng lại, hồi lâu sau mới tiếp tục nói:

“Chỉ sợ ngay từ đầu ngươi đã không hề có ý định bảo vệ King, ngươi thích Queen, có thể qua mắt được ta sao !? “

Nghe những lời này xong, hai mắt thần tiễn chợt lóe, môi hắn nhếch lên, cười lạnh một cái.

“Hừ, King gì chứ, bây giờ chỉ là một tên phế vật, 1% sức mạnh cube cũng không thể sử dụng được, nhưng ta cũng muốn gặp thử hắn 1 lần, người mà Ren tiểu thư thích, nghe nói hắn là thiên tài chiến đấu hả… Để xem ai mới là thiên tài thật sự! “

“Việc của con người, ta không muốn quản, nhưng ngươi cũng nên cẩn thận 1 chút, đừng quá cuồng vọng, tránh việc như hôm nay lặp lại, dù sao ngươi cũng là 1 nửa chủ nhân của ta. Được rồi, tranh thủ hồi phục đi, nửa giờ nữa ta sẽ bị trục xuất khỏi đảo. Ngươi vẫn còn đang bị truy sát đấy, thu liễm một chút ! “



Tiếng nổ mạnh mẽ với lực phá hoại lên đến 10% sức mạnh cube vừa rồi cũng làm King phải nhíu mày, nhưng hắn lại tiếp tục nhắm mắt vào, cảm nhận tình huống nơi đó. Có 5 luồng khí tức mạnh mẽ, 4 va chạm với nhau, tạo lên vụ nổ vừa rồi, sau đó 1 phóng đi, có vẻ đã bị thương và đào tẩu. Tố chất các thí sinh tham gia lần tuyển chọn này cũng thật tốt, sức mạnh cube 10% cũng tương đương với lực phá hoại của một dàn tên lửa đạn đạo rồi, vậy mà vẫn còn sống để đào tẩu được. Xem ra con người ngày càng mạnh lên. Nhớ hồi trước kháng thần chiến, con người yếu ớt vô cùng, phải dựa vào đám robot công nghệ cực cao mà hắn cung cấp mới miễn cưỡng chặn đứng được chúng thần ngoài không gian... xưa khác nay khác... thời đại của hắn có lẽ đã qua rồi.

Hướng chạy của luồng sức mạnh lớn nhất ngược lại với hướng đến nơi ở của hắn và Linh, nên tạm thời hắn cũng không để ý gì nhiều, chỉ âm thầm đặt thêm 1 vài cảnh giới trận pháp theo hướng này.

Từ trên cây nhảy xuống, hắn chậm rãi trở về gốc cổ thụ chỗ Linh và quang cầu nhỏ đang ở đó. Trên đường cũng tiện tay hái mấy quả cây kì lạ. Cây cối trên đảo được tinh hoa của những kẻ xấu số lại mang thực lực mạnh mẽ nuôi dưỡng, nên đa phần đều rất sai quả. Thường thì không có độc, trái lại còn khá bổ dưỡng. Ngon hay không thì King không rõ, vì hắn chẳng có vị giác. Nhưng lúc này có ăn là tốt rồi, đây cũng là lý do tại sao cả đống thí sinh được chuyển lên hòn đảo thông qua cổng không gian ở mỗi nước, mà chẳng cần mang vác nặng nề hay chờ tiếp tế.

Đi vào gốc cây, Linh vẫn đang say sưa nói chuyện với quang cầu kia, có vẻ cô gái này cũng là loại to gan lớn mật, sau khi thích nghi với hoàn cảnh lập tức hồi phục và bản tính tò mò cũng từ đó mà phát tiết ra.

“Cậu về rồi à !? “ Nhìn thấy hắn trở về, Linh tạm thời bỏ qua quang cầu nhỏ, quay qua chào hắn.

King gật đầu ừm một tiếng rồi tiếp tục nói:

“Trong khoảng thời gian này, tốt nhất cậu không nên đi cách gốc cây này 500m, và giữ lấy quả cầu này, nếu có người khác ngoài tôi tiếp cận vùng này, nó sẽ phát tín hiệu cảnh báo, nếu có, cố gắng hết sức chạy về đây. Tôi sẽ có mặt sớm nhất có thể ! “

King dứt lời cũng không nói thêm gì nữa, hắn ngồi tựa vào gốc cây nhắm mắt dưỡng thần. Không khí trong gốc cây lại yên lặng trở lại, Linh ngồi im, tay khẽ nghịch quang cầu đang trôi qua trôi lại trước mắt cô. Cái gì cần hỏi cũng đã hỏi rồi, cái gì muốn biết thêm thì nó lại không nói.

Cứ như thế được nửa tiếng thì cô bắt đầu khó chịu, không phải vì tên đầu đá trước mặt nhắm mắt bơ mình, mà là vì cô đói rồi ! Cách đây vài tiếng còn vừa mới đang trên đường đi học về, nếu tính thời gian thì lúc này cũng đã là bữa tối ở nhà rồi.

“Này ! “ Linh khẽ gọi.

“Ừm ! “ kinh đáp, nhưng mắt hắn cũng chả buồn mở.

“Có gì để ăn không !? tớ đói !”

King không nói tiếp, hắn chỉ xòe tay, mang những quả kỳ lạ vừa hái được trên đường về cho Linh. Cô cũng không khách khí nữa, nhận lấy, bắt đầu ăn ngấu nghiến, chút hình tượng thục nữ cũng bị quăng sang 1 bên. Vừa ăn, vừa ấm ức nói.



“Đã sớm biết là cậu rất không bình thường mà ! chỉ không ngờ lại đến mức này, giờ thì hay rồi… được đi nghỉ mát trên đảo, ăn hoa quả như thần tiên thế này đây !! “

Người đẹp bắt đầu nổi bão, King cũng không còn nhắm mắt dưỡng thần được nữa, hắn quay qua, nhìn cô gái đương vừa ăn vừa ngăn nước mắt kia, chỉ khẽ nói 1 câu:

“Xin lỗi, nhưng chắc chắn tôi sẽ đưa cậu trở về ! “

“Bỏ đi, là do số tớ đen…” Linh khoát khoát tay nói, hỏi ra thì cô cũng biết được tại sao mình có mặt ở đây rồi, chỉ có thể nói là xui xẻo, tự dưng làm người tốt không đúng ngày đó mà.

King không đáp, hắn cũng chẳng biết nói gì cho phải, chẳng lẽ lại an ủi bằng mấy câu kinh điển như là: "gặp họa không chết tất có phúc, hay đừng lo, rồi tương lai sẽ tươi sáng hơn !?" - Chẳng có căn cứ gì cả, nói ra cũng chỉ là nói nhảm thôi.

Ngẫm lại thì hai người vốn cũng toàn đối thoại như vậy, Linh nói, còn hắn nghe, thỉnh thoảng trả lời mấy chỗ mấu chốt thôi. Trong mắt King thì cô gái này rất kỳ lạ, rõ ràng nhiều thứ đã biết rồi, nhưng vẫn cứ muốn hỏi lại, chẳng bao giờ thấy chán. Chẳng hạn như mấy câu này đây:

"Mà nè, cậu thật sự là chủ tịch của tập đoàn IMI đó hả !?"

"Ừ."

"Điêu, chủ tịch của IMI chỉ có một người, từ 32 năm trước xuất hiện lúc họp hội đồng liên hợp quốc, với đẩy lùi sóng thần ở Nhật bản, cậu mà là ông ta, thì năm nay bao nhiêu tuổi rồi !?"

"1098 tuổi."

"Điêu."



Trong một hang động âm u, có hai thiếu niên ngồi đối diện nhau, một người hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt trắng bệch như xác chết, mặc áo mỏng màu trắng, từ đầu đến chân, hốc mắt hắn thâm đen, tóc xõa ra buông dài xuống vai, nhìn chẳng khác mấy con ma tóc dài áo trắng trong phim ma Nhật. Người còn lại đội một chiếc mũ kỳ quái trên đầu, chiếc mũ hình dáng như một cây kem đang tan chảy, nhìn lụp xụp và quái đản vô cùng. Quanh người hắn, các loại rắn rết, sâu độc bò lổm ngổm, nhìn rất đáng sợ.

Thiếu niên có khuôn mặt trắng bệch đột nhiên mở mắt nói :

“Thần tiễn bị người ta vây công, đột nhiên biến mất rồi.“

“Ồ, sao vậy !? Chúng ta theo dõi hắn từ khi lên đảo mới báo được chính xác cho tên người Nhật kia, có sự chuẩn bị kỹ như vậy, dù hắn là người mạnh nhất trên đảo lúc này cũng khó thoát mới phải chứ !? “ Thiếu niên đang chơi với rắn rết ngẩng mặt lên hiếu kỳ hỏi.

“Có lẽ là do cây cung đó, nhưng đệ không thể giám sát thêm được, hồn ma của đệ chỉ cần lại gần là bị bách quỷ dạ hành của Takeshi cuốn đi ngay, một đi không về luôn“ Thiếu niên kia nói.

“Không sao, bị cả đám đánh hôi như vậy, Thần tiễn không chết cũng trọng thương, ánh sáng hủy diệt chắc cũng chẳng còn phát ra được mấy tia đâu. Chúng ta có thể tìm mà thịt hắn được rồi, thả hết hồn ma của đệ đi, giám sát mọi nơi có linh lực quanh đây, đừng để Takeshi cướp hàng nhé. “ Người còn lại cười nói.

“Ánh sáng hủy diệt quá lợi hại, hồn ma vừa bị chiếu vào đã tan như bóng xà phòng, đệ chỉ tìm hắn thôi, huynh thịt hắn nhé“ Thiếu niên kia nhăn nhó nói.

“Ừ, đương nhiên, làm nhanh đi, hòn đảo này quá bất công với người Thái chúng ta, trên đảo không có một sinh vật nào để ta nuôi trùng, sức sống của mấy con sâu này còn không ngừng bị hút đi nữa, cả hồn ma của đệ chắc cũng chỉ chịu được khoảng 1 tháng nữa, nếu không nhanh tìm được năng lực mới, hai chúng ta sẽ thành dê béo trên đảo mất. “

“Được rồi, đệ bắt đầu tìm đây. “

Thiếu niên có khuôn mặt trắng bệch vừa dứt lời, hắn đột nhiên mở mắt, từ trong cơ thể hắn bay ra từng đợt bóng trắng, tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, không gặp bất cứ trở ngại gì, xuyên qua vách đá, rừng cây, bay đi khắp nơi. Mỗi khi có một bóng trắng bay ra, khuôn mặt hắn lại có thêm vài phần huyết sắc, càng giống người bình thường hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trường Sinh Đảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook