Trường Sinh Trong Cuốn Tiểu Thuyết Võng Du
Chương 3: Cô Gái Nhà Bên 1
Cực Địa Phong Nhận
21/02/2024
Cách đó không xa, Tô Khải Hạo nhìn hai bóng dáng càng lúc càng xa, sắc mặt bình tĩnh.
“Đúng là hiện thực.” Hắn không nhịn được mà cảm thán một tiếng.
Trước kia Lý Dao với hắn chẳng khác nào như hình với bóng, một câu anh Khải Hạo, hai câu anh Khải Hạo, nhưng hiện giờ quan hệ của hai người lại chẳng khác gì những người bạn bình thường.
Lòng người dễ thay đổi, hơn nửa năm này, Tô Khải Hạo đã hoàn toàn hiểu được chuyện đó.
Hắn bấm vào công tắc trên xe lăn, toàn bộ chiếc xe lăn lập tức hướng về phía thang máy.
Nhà Tô Khải Hạo ở lầu bảy, vừa về đến nhà, Tô Khải Hạo đã nhìn thấy mẹ mình đang đọc một số loại sách Y học.
Nhà của Tô Khải Hạo có diện tích 120 mét vuông, gia đình hắn trước kia cũng xem như một nhà khá giả. Cha hắn còn mở một xưởng may quần áo, có tới hàng chục công nhân.
Chẳng qua là bởi vì hắn tự nhiên mắc bệnh nên cha mẹ hắn đã bán xưởng may đi để có tiền chạy chữa cho hắn. Hiện giờ, cha Tô trở thành nhân viên của xưởng may, còn mẹ Tô thì ở nhà chăm sóc Tô Khải Hạo.
"Mẹ." Tô Khải Hạo đẩy xe lăn đi đến.
Hắn kể cho mẹ chuyện bài viết của mình được đăng trên tập san: “Bài viết của con được tập san Văn Học Thiếu Niên chọn trúng, mấy ngày nữa xuất bản họ sẽ gửi cho con vài quyển, tiền nhuận bút là 1500 tệ.”
Mẹ Tô nghe vậy thì gương mặt mang theo nụ cười, khích lệ nói: “Con trai mẹ đúng là có bản lĩnh.”
Mẹ Tô khen ngợi hắn vài câu, sau đó lại nói: “Khải Hạo, chuyện con viết lách thì cha mẹ cũng không phản đối, nhưng con nhất định không được làm ảnh hưởng đến thân thể mình, biết không? Mệt mỏi thì không cần viết nữa.”
Bà nhìn con mình ngồi trên xe lăn thì đau lòng vô cùng.
Dựa vào thành tích học tập của con trai bà thì hoàn toàn có thể thi đỗ đại học Thanh Bắc, nhưng mà một chuyện này đã hủy hoại hết thảy.
Hiện giờ, những bạn học của Tô Khải Hạo đều đã học đại học rồi, khai giảng được hơn một tháng, còn Tô Khải Hạo thì vẫn ngồi nguyên trên xe lăn.
“Mẹ, chỉ là viết văn thôi mà, 3000 chữ viết trong mấy ngày, tính ra mỗi ngày chỉ viết có vài trăm chữ, không ảnh hưởng gì đâu ạ.”
Tô Khải Hạo mang theo ý cười, nói tiếp: “Hiện giờ thân thể con đang không ngừng chuyển biến tốt đẹp, nói không chừng qua một thời gian nữa là có thể hoàn toàn phục hồi như bình thường.
Gương mặt hắn tràn đầy vẻ lạc quan, tâm trạng cũng rất tốt, hoàn toàn không có bất cứ suy nghĩ cam chịu nào.
Mẹ Tô cũng nhìn con trai mình, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên có một cô gái đi đến.
“Anh Khải Hạo.”
Cô gái này buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo phông xanh và mặc quần jean dài, dáng người rất cao, chắc phải tới mét bảy, nhưng gương mặt lại rất nhỏ nhắn, nhìn chỉ bằng lòng bàn tay.
Cô gái vừa bước vào thì đã nhìn về phía Tô Khải Hạo, tươi cười chào hỏi hắn, chào xong thì lại nhìn thấy mẹ Tô, thế là vội vàng chào: “Dì Dương.”
“Tiểu Vũ.”
Nhìn thấy Lâm Hi Vũ, mẹ Tô- Dương Tố Lan lập tức tươi cười, bảo cô ngồi xuống.
Nhà Lâm Hi Vũ ở ngay đối diện nhà Tô Khải Hạo.
“Hai đứa cứ nói chuyện đi.”
Sau đó, mẹ Tô đi ra ngoài, để không gian lại cho hai người.
Tô Khải Hạo nhìn cô gái trước mắt, hỏi: “Em về lúc nào thế?”
Lâm Hi Vũ nghỉ quốc khánh, mấy ngày nay luôn ru rú trong nhà, chiều hôm qua mới tới nhà bà nội chơi.
“Em vừa mới về.” Lâm Hi Vũ nhìn Tô Khải Hạo, cười hì hì nói. Đôi mắt của cô rất lớn, cười rộ lên để lộ ra đôi lúm đồng tiền.
“Bao giờ quay lại trường học?” Tô Khải Hạo lại hỏi.
Trong lòng hắn, một mực coi Lâm Hi Vũ như em gái của mình.
“Em phải đi ngay bây giờ đây.” Giọng điệu của Lâm Hi Vũ ỉu xìu.
Một lát sau, bên nhà sát vách có người hô: “Tiểu Vũ, con thu dọn đồ đạc xong chưa? Cha con sắp quay về rồi đấy.”
“Vâng, con xong ngay đây.” Lâm Hi Vũ đáp lại một tiếng.
“Anh Khải Hạo, em về thu dọn đồ đạc đã.”
"Ừm." Tô Khải Hạo nhẹ gật đầu.
Hôm nay Lâm Hi Vũ cũng phải quay lại trường học rồi, chẳng mấy chốc sẽ đi.
Mười mấy phút sau, Lâm Hi Vũ kéo theo một vali to, lại tới nhà Tô Khải Hạo.
“Anh Khải Hạo, em đi nhé, tới trường rồi em sẽ gửi tin nhắn cho anh.”
Sau lưng Lâm Hi Vũ chính là cha mẹ của cô, Lâm Đại Dương và Lưu Hồng Mai, bọn họ đích thân lái xe đưa Lâm Hi Vũ tới trường.
Tô Khải Hạo chào hỏi cha Lâm mẹ Lâm, sau đó lại nói thêm với Lâm Hi Vũ hai câu. Mẹ Tô thậm chí còn nhiệt tình dúi một túi đồ ăn lớn vào tay Lâm Hi Vũ.
Sau đó, Lâm Hi Vũ xách vali và túi đồ ăn rời khỏi tiểu khu, vẻ mặt lộ rõ sự buồn bã.
“Đúng là hiện thực.” Hắn không nhịn được mà cảm thán một tiếng.
Trước kia Lý Dao với hắn chẳng khác nào như hình với bóng, một câu anh Khải Hạo, hai câu anh Khải Hạo, nhưng hiện giờ quan hệ của hai người lại chẳng khác gì những người bạn bình thường.
Lòng người dễ thay đổi, hơn nửa năm này, Tô Khải Hạo đã hoàn toàn hiểu được chuyện đó.
Hắn bấm vào công tắc trên xe lăn, toàn bộ chiếc xe lăn lập tức hướng về phía thang máy.
Nhà Tô Khải Hạo ở lầu bảy, vừa về đến nhà, Tô Khải Hạo đã nhìn thấy mẹ mình đang đọc một số loại sách Y học.
Nhà của Tô Khải Hạo có diện tích 120 mét vuông, gia đình hắn trước kia cũng xem như một nhà khá giả. Cha hắn còn mở một xưởng may quần áo, có tới hàng chục công nhân.
Chẳng qua là bởi vì hắn tự nhiên mắc bệnh nên cha mẹ hắn đã bán xưởng may đi để có tiền chạy chữa cho hắn. Hiện giờ, cha Tô trở thành nhân viên của xưởng may, còn mẹ Tô thì ở nhà chăm sóc Tô Khải Hạo.
"Mẹ." Tô Khải Hạo đẩy xe lăn đi đến.
Hắn kể cho mẹ chuyện bài viết của mình được đăng trên tập san: “Bài viết của con được tập san Văn Học Thiếu Niên chọn trúng, mấy ngày nữa xuất bản họ sẽ gửi cho con vài quyển, tiền nhuận bút là 1500 tệ.”
Mẹ Tô nghe vậy thì gương mặt mang theo nụ cười, khích lệ nói: “Con trai mẹ đúng là có bản lĩnh.”
Mẹ Tô khen ngợi hắn vài câu, sau đó lại nói: “Khải Hạo, chuyện con viết lách thì cha mẹ cũng không phản đối, nhưng con nhất định không được làm ảnh hưởng đến thân thể mình, biết không? Mệt mỏi thì không cần viết nữa.”
Bà nhìn con mình ngồi trên xe lăn thì đau lòng vô cùng.
Dựa vào thành tích học tập của con trai bà thì hoàn toàn có thể thi đỗ đại học Thanh Bắc, nhưng mà một chuyện này đã hủy hoại hết thảy.
Hiện giờ, những bạn học của Tô Khải Hạo đều đã học đại học rồi, khai giảng được hơn một tháng, còn Tô Khải Hạo thì vẫn ngồi nguyên trên xe lăn.
“Mẹ, chỉ là viết văn thôi mà, 3000 chữ viết trong mấy ngày, tính ra mỗi ngày chỉ viết có vài trăm chữ, không ảnh hưởng gì đâu ạ.”
Tô Khải Hạo mang theo ý cười, nói tiếp: “Hiện giờ thân thể con đang không ngừng chuyển biến tốt đẹp, nói không chừng qua một thời gian nữa là có thể hoàn toàn phục hồi như bình thường.
Gương mặt hắn tràn đầy vẻ lạc quan, tâm trạng cũng rất tốt, hoàn toàn không có bất cứ suy nghĩ cam chịu nào.
Mẹ Tô cũng nhìn con trai mình, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên có một cô gái đi đến.
“Anh Khải Hạo.”
Cô gái này buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo phông xanh và mặc quần jean dài, dáng người rất cao, chắc phải tới mét bảy, nhưng gương mặt lại rất nhỏ nhắn, nhìn chỉ bằng lòng bàn tay.
Cô gái vừa bước vào thì đã nhìn về phía Tô Khải Hạo, tươi cười chào hỏi hắn, chào xong thì lại nhìn thấy mẹ Tô, thế là vội vàng chào: “Dì Dương.”
“Tiểu Vũ.”
Nhìn thấy Lâm Hi Vũ, mẹ Tô- Dương Tố Lan lập tức tươi cười, bảo cô ngồi xuống.
Nhà Lâm Hi Vũ ở ngay đối diện nhà Tô Khải Hạo.
“Hai đứa cứ nói chuyện đi.”
Sau đó, mẹ Tô đi ra ngoài, để không gian lại cho hai người.
Tô Khải Hạo nhìn cô gái trước mắt, hỏi: “Em về lúc nào thế?”
Lâm Hi Vũ nghỉ quốc khánh, mấy ngày nay luôn ru rú trong nhà, chiều hôm qua mới tới nhà bà nội chơi.
“Em vừa mới về.” Lâm Hi Vũ nhìn Tô Khải Hạo, cười hì hì nói. Đôi mắt của cô rất lớn, cười rộ lên để lộ ra đôi lúm đồng tiền.
“Bao giờ quay lại trường học?” Tô Khải Hạo lại hỏi.
Trong lòng hắn, một mực coi Lâm Hi Vũ như em gái của mình.
“Em phải đi ngay bây giờ đây.” Giọng điệu của Lâm Hi Vũ ỉu xìu.
Một lát sau, bên nhà sát vách có người hô: “Tiểu Vũ, con thu dọn đồ đạc xong chưa? Cha con sắp quay về rồi đấy.”
“Vâng, con xong ngay đây.” Lâm Hi Vũ đáp lại một tiếng.
“Anh Khải Hạo, em về thu dọn đồ đạc đã.”
"Ừm." Tô Khải Hạo nhẹ gật đầu.
Hôm nay Lâm Hi Vũ cũng phải quay lại trường học rồi, chẳng mấy chốc sẽ đi.
Mười mấy phút sau, Lâm Hi Vũ kéo theo một vali to, lại tới nhà Tô Khải Hạo.
“Anh Khải Hạo, em đi nhé, tới trường rồi em sẽ gửi tin nhắn cho anh.”
Sau lưng Lâm Hi Vũ chính là cha mẹ của cô, Lâm Đại Dương và Lưu Hồng Mai, bọn họ đích thân lái xe đưa Lâm Hi Vũ tới trường.
Tô Khải Hạo chào hỏi cha Lâm mẹ Lâm, sau đó lại nói thêm với Lâm Hi Vũ hai câu. Mẹ Tô thậm chí còn nhiệt tình dúi một túi đồ ăn lớn vào tay Lâm Hi Vũ.
Sau đó, Lâm Hi Vũ xách vali và túi đồ ăn rời khỏi tiểu khu, vẻ mặt lộ rõ sự buồn bã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.