Trưởng Thành Giống Y Hệt Thái Tử Xinh Đẹp Thô Bạo
Chương 34: Minh Li Và Cơ Ngọc
Hoa Tâm Giả
08/04/2024
Editor: Dung Chiêu
Lại một lần nữa Cơ Ngọc bị treo ở trong chăn, bị đánh, Minh Li rốt cuộc không nhịn được nữa, muốn dạy Cơ Ngọc cười, dạy nàng lấy lòng khách nhân.
Cơ Ngọc giống như một búp bê sứ, khuôn mặt là giả, trước sau đều không thể cười được.
Còn chưa giải quyết được vấn đề này, lại xảy ra vấn đề mới. Có một lần các nàng lén chạy đi tìm hoa khôi tỷ tỷ, tỷ tỷ này luôn chỉ dạy các nàng nên hầu hạ khách nhân như thế nào. Vừa mở cửa phòng ra, thì phát hiện thi thể của nàng ấy.
Nàng ấy bị khách nhân quyền quý chơi đùa đến chết, móng tay và móng chân đều bị nhổ ra, chết trong tình trạng vô cùng thê thảm.
Mọi người đều bị dọa sợ hãi, hoảng loạn không biết làm sao. Một thời gian sau khi xảy ra chuyện này, Minh Li phát hiện Cơ Ngọc thay đổi.
Cơ Ngọc bắt đầu thích đứng dưới ánh nắng mặt trời, ngửa mặt lên phơi nắng, càng phơi càng đen.
Chiều cao của nàng cũng đã hơn hai mét, tay dài chân dài, nên thường xuyên bị va vào khung cửa nhỏ, để lại một vết sẹo trên trán của nàng.
Liễu ma ma rốt cuộc phát hiện nàng không có khả năng được khách nhân thích nữa, vì thế từ bỏ nàng, an bài cho nàng đi hầu hạ hoa khôi.
Năm ấy Cơ Ngọc mười một tuổi, Minh Li mười ba. Minh Li thường xuyên đến chỗ Cơ Ngọc, phát hiện trên người nàng có thêm một số vết sẹo và dấu vết khác, nàng bị người ta đánh.
Nhưng Cơ Ngọc chưa bao giờ để ý, mỗi lần đều giấu đi, thỉnh thoảng không cẩn thận lộ ra khiến cho nàng nhìn thấy được. Nàng muốn đi tìm Liễu ma ma, bảo ma ma để cho Cơ Ngọc đi hầu hạ vị hoa khôi khác, nhưng cũng bị Cơ Ngọc từ chối.
Tuy rằng Cơ Ngọc thích giúp đỡ người khác, yên lặng chăm sóc bảo vệ mọi người, nhưng chính bản thân nàng lại không thích nhận được sự trợ giúp của mọi người, đối xử với các nàng như người xa lạ, vô cùng xa cách.
Cảm giác thế này thật khó chịu, không giúp được gì cho nàng, mọi người cũng rất sốt ruột. Lúc này hoa khôi tỷ tỷ đã mất, Liễu ma ma muốn sắp xếp cho một người mới thay vào, Minh Li có vận khí tốt, chính là người được Liễu ma ma chọn.
Đó là một lần mà Minh Li ra sức cố gắng, tranh thủ hầu hạ tốt một người vừa quyền quý vừa giàu có, thế là nàng an ổn ngồi ở vị trí hoa khôi, muốn đem Cơ Ngọc đến chỗ nàng, để nàng ấy an ổn làm việc.
Cơ Ngọc vẫn có dáng vẻ kia, an an tĩnh tĩnh, không thích nói chuyện, nhìn bên ngoài thì rất thân cận nàng, bảo Cơ Ngọc làm gì thì Cơ Ngọc cũng làm theo, nhưng mà vẫn có cảm giác xa cách vạn dặm.
Cơ Ngọc vẫn chưa học được cách cười, mỗi lần cười thì nhìn rất miễn cưỡng, cũng may nàng ấy không cần phải cười nữa, không ai muốn nàng cười làm gì.
Minh Li thì muốn, nhưng nàng biết Cơ Ngọc không cười nổi, Cơ Ngọc trời sinh khuyết thiếu cảm xúc này, giống như một con rối gỗ, chỉ biết đứng ở trong góc, bình tĩnh nhìn các nàng.
Tuy Cơ Ngọc không cười, nhưng Minh Li biết, nếu Cơ Ngọc cười rộ lên thì sẽ đẹp lắm.
Nàng vốn tưởng rằng thời gian còn dài, có thể chậm rãi chờ Cơ Ngọc học được cách nở nụ cười, nhưng mà trời cao lại trêu đùa nàng, nàng bị theo dõi bởi cái vị khách quyền quý kia, người mà đã chơi đùa vị hoa khôi tỷ tỷ đến chết.
Người kia là biến thái, các cô nương đều sợ hắn, nàng cũng sợ, mỗi ngày đều không ngủ được. Nàng sợ một ngày nào đó cũng bị hắn đùa chết, mỗi lần nửa đêm nàng tỉnh dậy, Cơ Ngọc cũng sẽ bò dậy xem nàng, sau đó thong dong ngồi bên cạnh nàng, thắp một ngọn đèn cho nàng.
Rất kì lạ, mỗi lần nhìn thấy Cơ Ngọc, khủng hoảng trong lòng nàng đều biến mất hết, cả người trở nên yên tĩnh bình an, giống như Cơ Ngọc vậy.
Số lần tên biến thái kia đến tìm nàng càng ngày càng nhiều, từ đó, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt Cơ Ngọc, nàng đều cảm thấy sợ hãi, nàng bắt đầu rụng tóc, trở nên nghi thần nghi quỷ, dần dần giống vị hoa khôi kia, trở thành người xấu. Nhiều lần quát tháo Cơ Ngọc, còn có lần ném bình hoa về phía nàng ấy.
Cơ Ngọc chảy rất nhiều máu, đỏ bừng một mảnh, càng làm cho nàng cảm thấy nôn nóng và sợ hãi. Nàng không muốn như vậy, nàng làm hoa khôi chính là muốn cho Cơ Ngọc sống nhẹ nhàng hơn, không ai bắt nạt nàng ấy, thế mà hiện tại chính nàng lại là người làm tổn thương Cơ Ngọc.
Nhưng Cơ Ngọc trước sau vẫn thế, vẫn không trách nàng, yên tĩnh giống như không hề tồn tại, có đôi khi Cơ Ngọc bước đến gần, mà nàng không hề nghe được tiếng bước chân.
Cơ Ngọc không có tính cách, không hề nổi giận, đây là chuyện mà ai cũng biết.
Nghe nói có liên quan đến thời thơ ấu của nàng ấy, mẫu thân của Cơ Ngọc là một vị hoa khôi, tuy rằng chạy trốn ra khỏi thanh lâu, còn thành công gả cho người.
Nhưng mà mẫu thân nàng có thói quen cẩm y ngọc thực, không thích ứng được với cơm canh đạm bạc, cứ mỗi lần nhìn thấy quần áo đẹp là không bước chân đi nổi. Nhiều lần lấy tiền công tích cóp được của trượng phu, đem đi mua son phấn và quần áo, làm cho Cơ Ngọc thường xuyên bị đói, không có cơm ăn.
Sau đó Cơ Ngọc tìm được đường sống cho chính mình, nàng đi cắt cỏ cho nhân gia, trông hài tử, từ nhỏ đã làm những việc vất vả mà người lớn cần phải làm, cho nên nàng quá mức trưởng thành, không ngây thơ và thích chơi đùa như những hài tử khác.
Mỗi ngày đều nỗ lực sống sót, cho nên không có thời gian để cười nhỉ?
Nếu Minh Li nàng có thể sống sót, thì nàng rất muốn nhìn thấy Cơ Ngọc cười.
Bỗng một ngày Cơ Ngọc nói với nàng, không cần phải lo lắng nữa, cái vị Quận Vương thế tử thích đùa chết người kia, chẳng bao lâu nữa cũng sẽ chết.
Lúc đó nàng không tin. Sau đó nàng mới nghe được tin, quận vương thế tử bị người ta đánh một trận, sau đó mới phát hiện ra người đó là do Hầu Vương sai khiến. Hầu Vương chính là đối thủ một mất một còn của Quận Vương thế tử. Quận Vương thế tử không cam lòng, tìm về nhà, hai nhà càng nháo càng lớn, cuối cùng gặp nhau khi mà đã uống say, thành ra đánh chết người.
Người chết chính là Hầu Vương thế tử, thế tử này cũng không phải là người tốt lành gì. Cả hai người bọn họ đều là mối nguy hại đối với thanh lâu, so với những người khác, rất nhiều cô nương trong lâu đã bị hai người bọn họ đùa chết.
Không bao lâu sau khi Hầu Vương thế tử mất, Quận Vương thế tử ở trong nhà lao, thân thể ốm yếu, cũng đã mất đi.
Hai người gây hại nhất cho thanh lâu đã không còn nữa, cuộc sống của mọi người lại trôi qua nhẹ nhàng. Minh Li cũng bắt đầu từng bước từng bước tích cóp tiền, muốn chuộc thân cho Cơ Ngọc.
Cơ Ngọc bán mình với giá 500 lượng, gấp mười lần lên, hiện tại giá sẽ là 5000 lượng. Cảm giác không phải là không làm được, vẫn còn có cơ hội, giá chuộc thân của Minh Li nàng là giá cả trên trời, không thể nào chuộc nổi, thôi thì đem cơ hội chuộc thân cho Cơ Ngọc.
Bạc mới tích cóp được một nửa, nàng lại xảy ra chuyện, một khách nhân có thân phận tôn quý, họ uống thuốc trợ hứng, chết ở trên người nàng.
Ông trời dường như không muốn nàng được sống tốt, thích đùa giỡn nàng, rõ ràng cuộc sống mỗi ngày đã rất khó khăn, thế mà vẫn luôn có chuyện rắc rối xảy ra.
Lúc nàng phát hiện hắn chết, cũng luống cuống một chút, sau đó cũng nhận ra rằng chính mình cũng sắp chết, sẽ phải chôn theo cùng với khách nhân tôn quý kia.
Nàng ngồi yên một đêm, không chạy trốn, cũng không phí công giãy dụa, bởi vì cũng chỉ vô ích mà thôi.
Lại một lần nữa Cơ Ngọc bị treo ở trong chăn, bị đánh, Minh Li rốt cuộc không nhịn được nữa, muốn dạy Cơ Ngọc cười, dạy nàng lấy lòng khách nhân.
Cơ Ngọc giống như một búp bê sứ, khuôn mặt là giả, trước sau đều không thể cười được.
Còn chưa giải quyết được vấn đề này, lại xảy ra vấn đề mới. Có một lần các nàng lén chạy đi tìm hoa khôi tỷ tỷ, tỷ tỷ này luôn chỉ dạy các nàng nên hầu hạ khách nhân như thế nào. Vừa mở cửa phòng ra, thì phát hiện thi thể của nàng ấy.
Nàng ấy bị khách nhân quyền quý chơi đùa đến chết, móng tay và móng chân đều bị nhổ ra, chết trong tình trạng vô cùng thê thảm.
Mọi người đều bị dọa sợ hãi, hoảng loạn không biết làm sao. Một thời gian sau khi xảy ra chuyện này, Minh Li phát hiện Cơ Ngọc thay đổi.
Cơ Ngọc bắt đầu thích đứng dưới ánh nắng mặt trời, ngửa mặt lên phơi nắng, càng phơi càng đen.
Chiều cao của nàng cũng đã hơn hai mét, tay dài chân dài, nên thường xuyên bị va vào khung cửa nhỏ, để lại một vết sẹo trên trán của nàng.
Liễu ma ma rốt cuộc phát hiện nàng không có khả năng được khách nhân thích nữa, vì thế từ bỏ nàng, an bài cho nàng đi hầu hạ hoa khôi.
Năm ấy Cơ Ngọc mười một tuổi, Minh Li mười ba. Minh Li thường xuyên đến chỗ Cơ Ngọc, phát hiện trên người nàng có thêm một số vết sẹo và dấu vết khác, nàng bị người ta đánh.
Nhưng Cơ Ngọc chưa bao giờ để ý, mỗi lần đều giấu đi, thỉnh thoảng không cẩn thận lộ ra khiến cho nàng nhìn thấy được. Nàng muốn đi tìm Liễu ma ma, bảo ma ma để cho Cơ Ngọc đi hầu hạ vị hoa khôi khác, nhưng cũng bị Cơ Ngọc từ chối.
Tuy rằng Cơ Ngọc thích giúp đỡ người khác, yên lặng chăm sóc bảo vệ mọi người, nhưng chính bản thân nàng lại không thích nhận được sự trợ giúp của mọi người, đối xử với các nàng như người xa lạ, vô cùng xa cách.
Cảm giác thế này thật khó chịu, không giúp được gì cho nàng, mọi người cũng rất sốt ruột. Lúc này hoa khôi tỷ tỷ đã mất, Liễu ma ma muốn sắp xếp cho một người mới thay vào, Minh Li có vận khí tốt, chính là người được Liễu ma ma chọn.
Đó là một lần mà Minh Li ra sức cố gắng, tranh thủ hầu hạ tốt một người vừa quyền quý vừa giàu có, thế là nàng an ổn ngồi ở vị trí hoa khôi, muốn đem Cơ Ngọc đến chỗ nàng, để nàng ấy an ổn làm việc.
Cơ Ngọc vẫn có dáng vẻ kia, an an tĩnh tĩnh, không thích nói chuyện, nhìn bên ngoài thì rất thân cận nàng, bảo Cơ Ngọc làm gì thì Cơ Ngọc cũng làm theo, nhưng mà vẫn có cảm giác xa cách vạn dặm.
Cơ Ngọc vẫn chưa học được cách cười, mỗi lần cười thì nhìn rất miễn cưỡng, cũng may nàng ấy không cần phải cười nữa, không ai muốn nàng cười làm gì.
Minh Li thì muốn, nhưng nàng biết Cơ Ngọc không cười nổi, Cơ Ngọc trời sinh khuyết thiếu cảm xúc này, giống như một con rối gỗ, chỉ biết đứng ở trong góc, bình tĩnh nhìn các nàng.
Tuy Cơ Ngọc không cười, nhưng Minh Li biết, nếu Cơ Ngọc cười rộ lên thì sẽ đẹp lắm.
Nàng vốn tưởng rằng thời gian còn dài, có thể chậm rãi chờ Cơ Ngọc học được cách nở nụ cười, nhưng mà trời cao lại trêu đùa nàng, nàng bị theo dõi bởi cái vị khách quyền quý kia, người mà đã chơi đùa vị hoa khôi tỷ tỷ đến chết.
Người kia là biến thái, các cô nương đều sợ hắn, nàng cũng sợ, mỗi ngày đều không ngủ được. Nàng sợ một ngày nào đó cũng bị hắn đùa chết, mỗi lần nửa đêm nàng tỉnh dậy, Cơ Ngọc cũng sẽ bò dậy xem nàng, sau đó thong dong ngồi bên cạnh nàng, thắp một ngọn đèn cho nàng.
Rất kì lạ, mỗi lần nhìn thấy Cơ Ngọc, khủng hoảng trong lòng nàng đều biến mất hết, cả người trở nên yên tĩnh bình an, giống như Cơ Ngọc vậy.
Số lần tên biến thái kia đến tìm nàng càng ngày càng nhiều, từ đó, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt Cơ Ngọc, nàng đều cảm thấy sợ hãi, nàng bắt đầu rụng tóc, trở nên nghi thần nghi quỷ, dần dần giống vị hoa khôi kia, trở thành người xấu. Nhiều lần quát tháo Cơ Ngọc, còn có lần ném bình hoa về phía nàng ấy.
Cơ Ngọc chảy rất nhiều máu, đỏ bừng một mảnh, càng làm cho nàng cảm thấy nôn nóng và sợ hãi. Nàng không muốn như vậy, nàng làm hoa khôi chính là muốn cho Cơ Ngọc sống nhẹ nhàng hơn, không ai bắt nạt nàng ấy, thế mà hiện tại chính nàng lại là người làm tổn thương Cơ Ngọc.
Nhưng Cơ Ngọc trước sau vẫn thế, vẫn không trách nàng, yên tĩnh giống như không hề tồn tại, có đôi khi Cơ Ngọc bước đến gần, mà nàng không hề nghe được tiếng bước chân.
Cơ Ngọc không có tính cách, không hề nổi giận, đây là chuyện mà ai cũng biết.
Nghe nói có liên quan đến thời thơ ấu của nàng ấy, mẫu thân của Cơ Ngọc là một vị hoa khôi, tuy rằng chạy trốn ra khỏi thanh lâu, còn thành công gả cho người.
Nhưng mà mẫu thân nàng có thói quen cẩm y ngọc thực, không thích ứng được với cơm canh đạm bạc, cứ mỗi lần nhìn thấy quần áo đẹp là không bước chân đi nổi. Nhiều lần lấy tiền công tích cóp được của trượng phu, đem đi mua son phấn và quần áo, làm cho Cơ Ngọc thường xuyên bị đói, không có cơm ăn.
Sau đó Cơ Ngọc tìm được đường sống cho chính mình, nàng đi cắt cỏ cho nhân gia, trông hài tử, từ nhỏ đã làm những việc vất vả mà người lớn cần phải làm, cho nên nàng quá mức trưởng thành, không ngây thơ và thích chơi đùa như những hài tử khác.
Mỗi ngày đều nỗ lực sống sót, cho nên không có thời gian để cười nhỉ?
Nếu Minh Li nàng có thể sống sót, thì nàng rất muốn nhìn thấy Cơ Ngọc cười.
Bỗng một ngày Cơ Ngọc nói với nàng, không cần phải lo lắng nữa, cái vị Quận Vương thế tử thích đùa chết người kia, chẳng bao lâu nữa cũng sẽ chết.
Lúc đó nàng không tin. Sau đó nàng mới nghe được tin, quận vương thế tử bị người ta đánh một trận, sau đó mới phát hiện ra người đó là do Hầu Vương sai khiến. Hầu Vương chính là đối thủ một mất một còn của Quận Vương thế tử. Quận Vương thế tử không cam lòng, tìm về nhà, hai nhà càng nháo càng lớn, cuối cùng gặp nhau khi mà đã uống say, thành ra đánh chết người.
Người chết chính là Hầu Vương thế tử, thế tử này cũng không phải là người tốt lành gì. Cả hai người bọn họ đều là mối nguy hại đối với thanh lâu, so với những người khác, rất nhiều cô nương trong lâu đã bị hai người bọn họ đùa chết.
Không bao lâu sau khi Hầu Vương thế tử mất, Quận Vương thế tử ở trong nhà lao, thân thể ốm yếu, cũng đã mất đi.
Hai người gây hại nhất cho thanh lâu đã không còn nữa, cuộc sống của mọi người lại trôi qua nhẹ nhàng. Minh Li cũng bắt đầu từng bước từng bước tích cóp tiền, muốn chuộc thân cho Cơ Ngọc.
Cơ Ngọc bán mình với giá 500 lượng, gấp mười lần lên, hiện tại giá sẽ là 5000 lượng. Cảm giác không phải là không làm được, vẫn còn có cơ hội, giá chuộc thân của Minh Li nàng là giá cả trên trời, không thể nào chuộc nổi, thôi thì đem cơ hội chuộc thân cho Cơ Ngọc.
Bạc mới tích cóp được một nửa, nàng lại xảy ra chuyện, một khách nhân có thân phận tôn quý, họ uống thuốc trợ hứng, chết ở trên người nàng.
Ông trời dường như không muốn nàng được sống tốt, thích đùa giỡn nàng, rõ ràng cuộc sống mỗi ngày đã rất khó khăn, thế mà vẫn luôn có chuyện rắc rối xảy ra.
Lúc nàng phát hiện hắn chết, cũng luống cuống một chút, sau đó cũng nhận ra rằng chính mình cũng sắp chết, sẽ phải chôn theo cùng với khách nhân tôn quý kia.
Nàng ngồi yên một đêm, không chạy trốn, cũng không phí công giãy dụa, bởi vì cũng chỉ vô ích mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.