Trưởng Thành Giống Y Hệt Thái Tử Xinh Đẹp Thô Bạo
Chương 33: Minh Li
Hoa Tâm Giả
08/04/2024
Editor: Dung Chiêu
“Minh Li”. Đây là một cái tên rất quen thuộc.
Minh Li là nữ tử nhà quan, được nuông chiều từ bé, khi bị bán đi mới có bảy tuổi, nhưng mà nhìn ngũ quan nàng, mơ hồ có thể thấy được là một mỹ nhân tương lai. Liễu Tam Nương trả giá nàng 600 lượng.
Hôm đó cũng có người bị bán, người nọ mặc một bộ quần áo màu trắng đơn giản, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến dung mạo tinh xảo của nàng. Liễu Tam Nương nhìn gia đình họ xuất thân nghèo khó, chưa thấy qua tiền bạc bao giờ, chỉ nghĩ trả nàng có một trăm lượng.
Nhưng nữ hài tử bị bán đột nhiên nói chuyện, nàng chỉ chỉ về phía Minh Li, nói:
“Ta lớn lên đẹp hơn nàng, vì cái gì mà giá cả lại thấp hơn nàng nhiều như vậy?”
Liễu Tam Nương sửng sốt, Minh Li cũng ngốc lăng. Nhưng mà Liễu Tam Nương là người trải qua việc đời, rất nhanh bình tĩnh lại, nói rằng nhân gia xuất thân cành vàng lá ngọc, từ nhỏ đã tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, ngươi có thể so sánh được với người ta sao?
Nữ hài tử kia nói, bây giờ thì không so sánh được, nhưng sau này có thể, sau này ta sẽ đẹp hơn nàng, cầm kỳ thư họa đều vượt qua nàng.
Nàng rất mạnh miệng, bộ dáng vô cùng tự tin, không phải là tự cao, mà là vững vàng bình tĩnh, làm cho mọi người đều ngẩn ra.
Nàng thông minh mà cò kè mặc cả với Liễu Tam Nương, cuối cùng bán mình với giá 500 lượng.
Nàng ấy mới năm tuổi, Minh Li nghĩ, so với nàng còn nhỏ hơn hai tuổi. Nàng thì đang vô cùng hoảng sợ, nữ hài kia lại có thể bình tĩnh lạnh nhạt an bài mọi thứ, nói với người nhà của nàng rằng, số tiền này là tiền mua đứt, từ đây nàng và gia đình kia ân đoạn nghĩa tuyệt, không có một chút quan hệ nào nữa.
Sau khi người nhà rời đi, Minh Li và nữ hài kia, và mấy nữ hài khác được cho vào ở cùng một gian phòng. Con người luôn có xu hướng tới gần người có quyền lực có thể kiểm soát mọi thứ, không biết vì sao, nếu bên trong các nàng có một người lãnh đạo, Minh Li cảm thấy đó chính là nữ hài kia.
Tên Minh Li rất dễ nghe, Liễu Tam Nương nói không cần sửa nữa. Còn cô nương kia sửa lại tên, gọi là Cơ Ngọc.
Minh Li thích khóc, nhát gan, thích làm nũng làm nịu, Cơ Ngọc lại an tĩnh, yên lặng, giống như búp bê vải tinh xảo, không khóc cũng không nháo.
Cơ Ngọc nói được thì làm được, ban đầu nàng hoàn toàn không theo kịp mọi người. Rốt cuộc thì những nữ hài tử vào cùng nàng, đều là tiểu thư nhà quan, có một chút kiến thức cơ sở, nhưng mà rất nhanh Cơ Ngọc đã đuổi kịp, sau đó nàng hung hăng vượt xa tất cả mọi người.
Theo như bình thường, Cơ Ngọc sẽ trở thành lãnh đạo của các nàng, được bồi dưỡng để trở thành hoa khôi đứng đầu, hoặc là nói, nàng căn bản không ở trong tứ đại hoa khôi.
Tứ đại hoa khôi dựa vào cầm, kỳ, thư, họa, chia làm tứ đại tài nữ. Một người phụ trách phát triển một loại tài năng thôi, đã rất mệt mỏi, không thể học thứ khác được nữa. Nhưng Cơ Ngọc thì học được hết, hơn nữa tài năng nào cũng vô cùng nổi bật, lĩnh vực nào cũng đứng đầu, bỏ lại các nàng xa xa ở phía sau.
Nàng lớn lên cũng giống như lời nàng nói, được cẩm y ngọc thực nuôi dưỡng, nàng lớn lên càng ngày càng đẹp. Ban đầu mọi người còn có thể so sánh với nàng một lần, sau đó, mặc dù đều là nữ tử, nhưng mà cũng không nhịn được mà nhìn nàng chằm chằm đến xuất thần.
Cơ Ngọc không giống như những hài tử khác, nàng không hoạt bát, không vui sướng, mỗi lần mọi người túm tụm lại chơi cùng nhau, nàng đều ở đứng ở một bên nhìn, không tham dự, nhưng cũng không rời đi, giống như là đang bảo vệ các nàng.
Thỉnh thoảng Cơ Ngọc nhắc nhở các nàng một tiếng, chỗ nào nguy hiểm không thể đi. Những lúc nàng không để ý, chân bước hụt, thì Cơ Ngọc đều có thể nhìn thấy trước tiên, sau đó đến đỡ nàng.
Trong đám nữ hài tử, Minh Li là người ngốc nghếch nhất, Cơ Ngọc đã giúp đỡ nàng rất nhiều, tuy rằng Cơ Ngọc nhỏ tuổi hơn, nhưng mà lại giống như đại tỷ, thong dong ôn hòa, không giống một nữ hài tử nhỏ tuổi chút nào.
Ở thanh lâu, các nàng dần dần trở thành những người từng trải. Có một lần có đại gia nọ đùa giỡn nói rằng, Cơ Ngọc giống như một quý công tử được bồi dưỡng tỉ mỉ. Trong số người ở đó, có một vị quan chức vị rất cao, nhà hắn cũng có tỷ tỷ đạt đến chức tam phẩm trong triều, hắn nói rằng nếu luận về khí chất, những vị vương gia hoàng tử kia còn không khí thế bằng Cơ Ngọc.
Thế là trong lòng các nàng nổi lên tâm tư nhỏ, đi tìm Liễu Tam Nương hỏi mượn nam trang, rồi trang điểm cho Cơ Ngọc.
Cơ Ngọc ngồi ở giữa mọi người, giống như dung túng, mặc kệ các bạn nhỏ chơi đùa, để các nàng tùy ý búi tóc kiểu nam cho nàng.
Kiểu búi tóc của nam tử không giống kiểu búi tóc của nữ hài tử, không có ai biết làm cả, các nàng vừa mày mò, vừa lơ đãng chơi đùa đến hơn một canh giờ, Cơ Ngọc cũng không hề tức giận.
Nàng tốt tính đến mức khó tin, từ trước đến nay chưa thấy nàng giận dỗi bao giờ, hay là có thể nói rằng, chưa thấy nàng quá để ý đến điều gì, kiên nhẫn giống như bà cố nội vậy.
Sau khi lăn lộn hai canh giờ, rốt cuộc đã chuẩn bị xong, quả nhiên giống như tưởng tượng của mọi người. Ngũ quan của Cơ Ngọc hài hòa, sau khi giả nam trang thì trở thành công tử cao quý nhất, khiến cho người ta sinh ra ý nghĩ cao quý không thể với tới được.
Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Trong thời gian mọi người cùng nhau luyện tập kỹ năng cầm kỳ thư họa, thì niềm vui lớn nhất chính là lại đây lăn lộn trang điểm cho Cơ Ngọc.
Cơ Ngọc chưa bao giờ từ chối, kiên nhẫn chờ các nàng chơi mệt rồi đi ngủ, sau đó nàng mới tự mình đi tẩy rửa.
Mọi người cùng nhau trải qua một đoạn thời gian vui vẻ, thoáng cái các nàng đã mười tuổi, Cơ Ngọc bắt đầu xuất hiện hai vấn đề.
Vấn đề thứ nhất là chiều cao của nàng, càng ngày càng cao, mà không thể khống chế được. Cho dù Liễu ma ma cố tình bỏ đói nàng, không cho nàng ăn no, cũng không có tác dụng gì, năm ấy nàng đã cao đến một mét tám, nhìn có vẻ sẽ còn cao hơn nữa.
Vấn đề thứ hai là nàng không chịu cười, không lấy lòng khách nhân, dạy bảo như thế nào đều không được. Nụ cười trên mặt nàng trông rất giả tạo, giống như đeo một tấm mặt nạ, đừng nói là khách nhân, ngay cả các nàng cũng không nhìn được.
Khi luyện tập kĩ năng, các thành tích của nàng cũng bắt đầu có vấn đề. Lúc đầu mọi người rất vui vẻ, rốt cuộc có một người có thể vượt qua nàng, nhưng dần dần phát hiện nàng bị nữ phu tử trách phạt, thì mọi người không cười nổi nữa.
Mọi người bắt đầu ra sức chỉ bảo nàng, phải cười như thế nào thì mới giống cười thật tình, ở phương diện này Minh Li rất tự tin, nàng và Cơ Ngọc là bổ sung cho nhau. Cơ Ngọc đứng đầu ở các hạng mục kĩ năng, còn nàng thì kĩ năng nào cũng là người kéo chân sau, chỉ có nụ cười là nàng có thể làm tốt.
Minh Li vốn dĩ nhát gan, nữ phu tử bảo nàng làm cái gì thì nàng làm cái đó, không dám ngỗ nghịch, cho nên ở phương diện nở nụ cười lấy lòng khách nhân, nàng học rất nhanh.
Còn Cơ Ngọc, bảo nàng ấy làm gì thì nàng ấy cũng làm, bị đánh cũng không oán giận, an an tĩnh tĩnh mà nhận đòn roi, nhưng mà không có cách nào học được.
“Minh Li”. Đây là một cái tên rất quen thuộc.
Minh Li là nữ tử nhà quan, được nuông chiều từ bé, khi bị bán đi mới có bảy tuổi, nhưng mà nhìn ngũ quan nàng, mơ hồ có thể thấy được là một mỹ nhân tương lai. Liễu Tam Nương trả giá nàng 600 lượng.
Hôm đó cũng có người bị bán, người nọ mặc một bộ quần áo màu trắng đơn giản, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến dung mạo tinh xảo của nàng. Liễu Tam Nương nhìn gia đình họ xuất thân nghèo khó, chưa thấy qua tiền bạc bao giờ, chỉ nghĩ trả nàng có một trăm lượng.
Nhưng nữ hài tử bị bán đột nhiên nói chuyện, nàng chỉ chỉ về phía Minh Li, nói:
“Ta lớn lên đẹp hơn nàng, vì cái gì mà giá cả lại thấp hơn nàng nhiều như vậy?”
Liễu Tam Nương sửng sốt, Minh Li cũng ngốc lăng. Nhưng mà Liễu Tam Nương là người trải qua việc đời, rất nhanh bình tĩnh lại, nói rằng nhân gia xuất thân cành vàng lá ngọc, từ nhỏ đã tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, ngươi có thể so sánh được với người ta sao?
Nữ hài tử kia nói, bây giờ thì không so sánh được, nhưng sau này có thể, sau này ta sẽ đẹp hơn nàng, cầm kỳ thư họa đều vượt qua nàng.
Nàng rất mạnh miệng, bộ dáng vô cùng tự tin, không phải là tự cao, mà là vững vàng bình tĩnh, làm cho mọi người đều ngẩn ra.
Nàng thông minh mà cò kè mặc cả với Liễu Tam Nương, cuối cùng bán mình với giá 500 lượng.
Nàng ấy mới năm tuổi, Minh Li nghĩ, so với nàng còn nhỏ hơn hai tuổi. Nàng thì đang vô cùng hoảng sợ, nữ hài kia lại có thể bình tĩnh lạnh nhạt an bài mọi thứ, nói với người nhà của nàng rằng, số tiền này là tiền mua đứt, từ đây nàng và gia đình kia ân đoạn nghĩa tuyệt, không có một chút quan hệ nào nữa.
Sau khi người nhà rời đi, Minh Li và nữ hài kia, và mấy nữ hài khác được cho vào ở cùng một gian phòng. Con người luôn có xu hướng tới gần người có quyền lực có thể kiểm soát mọi thứ, không biết vì sao, nếu bên trong các nàng có một người lãnh đạo, Minh Li cảm thấy đó chính là nữ hài kia.
Tên Minh Li rất dễ nghe, Liễu Tam Nương nói không cần sửa nữa. Còn cô nương kia sửa lại tên, gọi là Cơ Ngọc.
Minh Li thích khóc, nhát gan, thích làm nũng làm nịu, Cơ Ngọc lại an tĩnh, yên lặng, giống như búp bê vải tinh xảo, không khóc cũng không nháo.
Cơ Ngọc nói được thì làm được, ban đầu nàng hoàn toàn không theo kịp mọi người. Rốt cuộc thì những nữ hài tử vào cùng nàng, đều là tiểu thư nhà quan, có một chút kiến thức cơ sở, nhưng mà rất nhanh Cơ Ngọc đã đuổi kịp, sau đó nàng hung hăng vượt xa tất cả mọi người.
Theo như bình thường, Cơ Ngọc sẽ trở thành lãnh đạo của các nàng, được bồi dưỡng để trở thành hoa khôi đứng đầu, hoặc là nói, nàng căn bản không ở trong tứ đại hoa khôi.
Tứ đại hoa khôi dựa vào cầm, kỳ, thư, họa, chia làm tứ đại tài nữ. Một người phụ trách phát triển một loại tài năng thôi, đã rất mệt mỏi, không thể học thứ khác được nữa. Nhưng Cơ Ngọc thì học được hết, hơn nữa tài năng nào cũng vô cùng nổi bật, lĩnh vực nào cũng đứng đầu, bỏ lại các nàng xa xa ở phía sau.
Nàng lớn lên cũng giống như lời nàng nói, được cẩm y ngọc thực nuôi dưỡng, nàng lớn lên càng ngày càng đẹp. Ban đầu mọi người còn có thể so sánh với nàng một lần, sau đó, mặc dù đều là nữ tử, nhưng mà cũng không nhịn được mà nhìn nàng chằm chằm đến xuất thần.
Cơ Ngọc không giống như những hài tử khác, nàng không hoạt bát, không vui sướng, mỗi lần mọi người túm tụm lại chơi cùng nhau, nàng đều ở đứng ở một bên nhìn, không tham dự, nhưng cũng không rời đi, giống như là đang bảo vệ các nàng.
Thỉnh thoảng Cơ Ngọc nhắc nhở các nàng một tiếng, chỗ nào nguy hiểm không thể đi. Những lúc nàng không để ý, chân bước hụt, thì Cơ Ngọc đều có thể nhìn thấy trước tiên, sau đó đến đỡ nàng.
Trong đám nữ hài tử, Minh Li là người ngốc nghếch nhất, Cơ Ngọc đã giúp đỡ nàng rất nhiều, tuy rằng Cơ Ngọc nhỏ tuổi hơn, nhưng mà lại giống như đại tỷ, thong dong ôn hòa, không giống một nữ hài tử nhỏ tuổi chút nào.
Ở thanh lâu, các nàng dần dần trở thành những người từng trải. Có một lần có đại gia nọ đùa giỡn nói rằng, Cơ Ngọc giống như một quý công tử được bồi dưỡng tỉ mỉ. Trong số người ở đó, có một vị quan chức vị rất cao, nhà hắn cũng có tỷ tỷ đạt đến chức tam phẩm trong triều, hắn nói rằng nếu luận về khí chất, những vị vương gia hoàng tử kia còn không khí thế bằng Cơ Ngọc.
Thế là trong lòng các nàng nổi lên tâm tư nhỏ, đi tìm Liễu Tam Nương hỏi mượn nam trang, rồi trang điểm cho Cơ Ngọc.
Cơ Ngọc ngồi ở giữa mọi người, giống như dung túng, mặc kệ các bạn nhỏ chơi đùa, để các nàng tùy ý búi tóc kiểu nam cho nàng.
Kiểu búi tóc của nam tử không giống kiểu búi tóc của nữ hài tử, không có ai biết làm cả, các nàng vừa mày mò, vừa lơ đãng chơi đùa đến hơn một canh giờ, Cơ Ngọc cũng không hề tức giận.
Nàng tốt tính đến mức khó tin, từ trước đến nay chưa thấy nàng giận dỗi bao giờ, hay là có thể nói rằng, chưa thấy nàng quá để ý đến điều gì, kiên nhẫn giống như bà cố nội vậy.
Sau khi lăn lộn hai canh giờ, rốt cuộc đã chuẩn bị xong, quả nhiên giống như tưởng tượng của mọi người. Ngũ quan của Cơ Ngọc hài hòa, sau khi giả nam trang thì trở thành công tử cao quý nhất, khiến cho người ta sinh ra ý nghĩ cao quý không thể với tới được.
Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Trong thời gian mọi người cùng nhau luyện tập kỹ năng cầm kỳ thư họa, thì niềm vui lớn nhất chính là lại đây lăn lộn trang điểm cho Cơ Ngọc.
Cơ Ngọc chưa bao giờ từ chối, kiên nhẫn chờ các nàng chơi mệt rồi đi ngủ, sau đó nàng mới tự mình đi tẩy rửa.
Mọi người cùng nhau trải qua một đoạn thời gian vui vẻ, thoáng cái các nàng đã mười tuổi, Cơ Ngọc bắt đầu xuất hiện hai vấn đề.
Vấn đề thứ nhất là chiều cao của nàng, càng ngày càng cao, mà không thể khống chế được. Cho dù Liễu ma ma cố tình bỏ đói nàng, không cho nàng ăn no, cũng không có tác dụng gì, năm ấy nàng đã cao đến một mét tám, nhìn có vẻ sẽ còn cao hơn nữa.
Vấn đề thứ hai là nàng không chịu cười, không lấy lòng khách nhân, dạy bảo như thế nào đều không được. Nụ cười trên mặt nàng trông rất giả tạo, giống như đeo một tấm mặt nạ, đừng nói là khách nhân, ngay cả các nàng cũng không nhìn được.
Khi luyện tập kĩ năng, các thành tích của nàng cũng bắt đầu có vấn đề. Lúc đầu mọi người rất vui vẻ, rốt cuộc có một người có thể vượt qua nàng, nhưng dần dần phát hiện nàng bị nữ phu tử trách phạt, thì mọi người không cười nổi nữa.
Mọi người bắt đầu ra sức chỉ bảo nàng, phải cười như thế nào thì mới giống cười thật tình, ở phương diện này Minh Li rất tự tin, nàng và Cơ Ngọc là bổ sung cho nhau. Cơ Ngọc đứng đầu ở các hạng mục kĩ năng, còn nàng thì kĩ năng nào cũng là người kéo chân sau, chỉ có nụ cười là nàng có thể làm tốt.
Minh Li vốn dĩ nhát gan, nữ phu tử bảo nàng làm cái gì thì nàng làm cái đó, không dám ngỗ nghịch, cho nên ở phương diện nở nụ cười lấy lòng khách nhân, nàng học rất nhanh.
Còn Cơ Ngọc, bảo nàng ấy làm gì thì nàng ấy cũng làm, bị đánh cũng không oán giận, an an tĩnh tĩnh mà nhận đòn roi, nhưng mà không có cách nào học được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.