Trưởng Thành Giống Y Hệt Thái Tử Xinh Đẹp Thô Bạo
Chương 23: Sở thích ăn uống của Thái Tử
Hoa Tâm Giả
07/04/2024
Editor: Dung Chiêu
Nghiêm khắc mà nói, Thái Tử điện hạ mới có 17 tuổi, chắc là như vậy, nàng nhớ không rõ, chuyện này cũng không phải bí mật gì. Thế là Cơ Ngọc thuận miệng hỏi hắn:
“Thái Tử điện hạ, ngài năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Thái Tử ngước mắt liếc nàng một cái, thế mà không từ chối, nói cho nàng biết: “Mười chín.”
Hả? Không phải ngài mới mười bảy tuổi sao?
Minh Vương điện hạ năm nay mười lăm tuổi, sang năm là mười sáu, ngài lớn hơn hắn 2 tuổi, năm nay vừa vặn là mười bảy mà, như thế nào mà ngài còn nói dối nữa?
Nói tuổi mình lớn hơn tuổi thực, ngoài việc làm cho hắn già hơn, thì còn có chỗ tốt gì mà nàng không biết sao?
Cơ Ngọc bỗng nhiên nhớ đến lúc còn nhỏ, nàng đi giúp người khác cắt cỏ cho heo để đổi lấy tiền, người ta nhìn tay chân nhỏ gầy của nàng, nghi ngờ không biết nàng có thể làm được hay không?
Thế là nàng liền nói dối rằng mình đã bảy tuổi, nhìn nàng gầy như vậy thôi, nhưng rất có sức lực, có thể chịu được vất vả khổ nhọc, cho nên có thể làm được việc.
Thực ra lúc đó nàng mới năm tuổi, bởi vì từ nhỏ nàng đã cao, nên có thể miễn cưỡng giả mạo bảy tuổi, không bị người kia và người nhà của họ phát hiện ra.
Không phải Thái Tử cũng giống như thế chứ?
Tuổi nhỏ quá sẽ bị coi thường, sẽ luôn có người nói rằng, ngoài miệng không có râu, thì làm việc sẽ không chỉn chu đứng đắn. Thái Tử ở tuổi này, trên cằm trơn bóng, cái gì cũng không có.
Thế mà hắn cần phải thượng triều, đối mặt với các mệnh quan triều đình, có người nào không phải là lão cáo già xảo quyệt đâu. Ngoài miệng thì nịnh hót hắn, nhưng không biết bọn họ sẽ nghĩ gì sau lưng hắn.
Hắn cảm thấy tuổi mình quá trẻ, không đáng tin cậy, muốn người khác coi trọng hắn hơn, vì thế hắn nói dối tuổi của mình?
Thấy hắn nói thuận miệng như thế, chắc là ngày thường cũng nói với người khác như vậy, chỉ là nói lớn hơn hai tuổi mà thôi, vẫn có thể bịa ra lí do biện minh được.
Ví dụ như là nói tính cả tuổi mụ, lại vừa vặn sinh ra vào ngày đầu năm, thì cũng có thể tính thêm tuổi được.
Nếu không phải Minh Vương tiểu điện hạ uống say, lại vừa lúc cãi nhau với Thái Tử, Minh Vương buột miệng nói, nói chỉ kém hai tuổi mà thôi, dựa vào cái gì mà quản lí ta, thì bây giờ Cơ Ngọc cũng đã bị Thái Tử lừa gạt.
Nàng giương mắt nhìn Thái Tử điện hạ ở bên trong, càng cảm thấy hắn sống không dễ dàng, mới 17 tuổi, có khi đã tính cả tuổi mụ rồi, trên thực tế mới có 16 mà thôi?
Khó trách mà Minh Vương rất sùng bái, kính nể hắn, quả thực là hắn đáng được tôn kính.
Cơ Ngọc vẫn đang trầm tư, bỗng thình lình nhìn thấy Thái Tử điện hạ lấy hai cái xiên tre, gắp từng miếng nhỏ khoai lang lên ăn.
Món này hình như rất hợp với sở thích ăn uống của hắn. Hắn vừa xử lí tấu chương, vừa đưa khoai lên miệng nhai nhai, cứ chốc lát lại đưa một miếng nhỏ vào miệng, rất nhanh đã hết nửa củ khoai.
Cơ Ngọc nhìn củ khoai được hắn sủng hạnh nhiều lần, lại nhìn nhìn món nướng BBQ hương vị màu sắc đầy đủ bị bỏ lại một bên, không hiểu hắn sao lại thế này?
Không phải người trẻ tuổi đều thích món nướng BBQ hơn sao?
Hắn thì lại thích khoai lang đỏ hơn, một bàn đồ nướng, ban đầu hắn ăn một chút, sau đó thì dừng lại không ăn nữa. Nếu cứ để giấy dầu mở ra mà lại không ăn, thì chắc chắn sẽ bị nguội mất.
Cơ Ngọc muốn nhắc hắn một chút, đừng chỉ ăn mỗi khoai lang đỏ, món nướng BBQ cũng muốn được sủng hạnh một chút. Nàng hơi há miệng, lời nói đến miệng rồi lại dừng lại, bởi vì nàng nhìn thấy Thái Tử điện hạ nhíu mày, tay che che bụng.
Hình như hắn không được thoải mái.
Cơ Ngọc nhìn nhìn món nướng và khoai lang đỏ để ở trên bàn, lại nhìn hắn, trong lòng hiểu được một chút.
Dạ dày của hắn đúng là không tốt, rốt cuộc hắn thường xuyên giận dỗi cáu kỉnh, khi tức giận thì dễ dàng làm tổn thương tì vị, đây là nguyên nhân thứ nhất. Thêm nữa, lúc nào giận dỗi thì hắn lại không ăn cơm, nhịn một lần là nhịn luôn ba bốn bữa. Hôm nay nếu không phải có nàng khuyên bảo, cứ giữ thói quen như hiện tại, thì hắn không bị đau dạ dày mới lạ.
Đã ba bốn bữa hắn không ăn gì, đột nhiên ăn đồ kích thích như thịt nướng, làm cho dạ dày khó chịu, vì thế hắn mới nói là khó ăn, có lẽ là thế.
Chủ tử là người có bệnh đau dạ dày, hơn nữa lúc nào cáu kỉnh sẽ không ăn cơm, cấp dưới của hắn chắc chắn sẽ chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ nhỉ?
Cơ Ngọc đột nhiên nói:
“Thái Tử điện hạ, ngài lại đi nhà xí một lần nữa đi.”
Ngu Dung nheo mắt lại, “Để làm gì?”
“Có kinh hỉ nha.” Cơ Ngọc đành phải lừa gạt hắn.
Không biết có phải là do chờ mong điều bất ngờ hay là cái gì khác, Thái Tử suy nghĩ một lát, rồi thật sự đứng dậy, trước khi đi còn không quên uy hiếp nàng.
“Nếu không phải kinh hỉ, thì ngươi chờ nhận kinh hách đi.”
Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, dưới mũ rèm, khóe miệng hắn cong lên, nở nụ cười mỉa mai nàng.
“Chuẩn bị tốt vào, có thể bảo vệ được cái đầu của ngươi không thì ngươi phải xem chính mình.”
Cơ Ngọc chớp chớp mắt, trong lòng thầm nói, rốt cuộc ngươi cũng có đổi mới một chút, lần này không phải là “cắt lưỡi của ngươi”, “muốn chết thì cứ nói”. Thật là không dễ dàng, nói đi nói lại, làm cho nàng nghi ngờ, không biết có phải Thái Tử điện hạ rất nghèo từ ngữ hay không?
Có lẽ nhìn thấy nàng không thèm để ý lắm, Thái Tử điện hạ hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đi ra khỏi cửa.
Cơ Ngọc chờ hắn vừa rời đi, lập tức theo sau lưng đi ra ngoài, hướng về phía phòng bếp. Nam Phong đi theo Thái Tử, không thể nhờ cậy được, chỉ có thể tự mình đến phòng bếp một chuyến.
May mắn là lúc nãy chuẩn bị nguyên liệu đồ nướng, Nam Phong đã đưa nàng đến đây một lần, thái độ cung kính với nàng, dọa cho những người khác cũng không dám chậm trễ nàng. Lần này nàng đến, cũng không ai khó xử nàng.
Quả nhiên nàng đoán chuẩn, những thuộc hạ trung thành quả thực đã chuẩn bị cơm nước đầy đủ, Cơ Ngọc thuận lợi bưng chén cầm thìa, đi thẳng một đường trở về nhà chính.
Cẩu nam nhân quay trở về sớm, đã ngồi vững vàng ở phòng trong, giống như ông lão tăng nhập định. Nhìn thấy nàng đi vào phòng, hắn lạnh lùng hỏi:
“Kinh hỉ đâu?”
Cơ Ngọc đành phải đem cơm nước đặt ở bên cạnh bình phong, chỉ chỉ vào cái chén, lắp bắp nói:
“Ở chỗ này đây.”
Bên trong vang lên tiếng quần áo sột soạt, Thái Tử điện hạ đứng dậy, đi chân trần, bước vài bước đã đến chỗ tấm bình phong, hơi hơi cúi người ngồi xổm. Tư thế này không được thuận tiện lắm, hắn dựa một bàn tay trên khung của bình phong.
Bàn tay kia thật sự xinh đẹp, trắng nõn thon dài, các khớp ngón tay rõ ràng, giống như tác phẩm kiệt xuất nhất của đại sư, nên buộc thêm cái nơ, rồi cất giữ cẩn thận trong hộp gấm, phía dưới lót vải nhung trân quý, đặt ở nơi dễ nhìn thấy nhất, giống như bảo vật trấn cửa tiệm, để cho mọi người tới tới lui lui nhìn thưởng thức.
Không biết vì sao Cơ Ngọc lại đột nhiên nghĩ vậy.
Nàng rùng mình một cái, cảm thấy chính mình có chút biến thái.
Tay có đẹp đi nữa thì vẫn là tay, vẫn nên khỏe mạnh ở trên người mới tốt.
Bàn tay kia hơi siết chặt bình phong, một tay khác thì mở nắp chén ra, nhìn vào bên trong, giọng điệu giống như không vừa lòng lắm:
“Đây là điều bất ngờ mà ngươi nói sao?”
Bàn tay mở nắp chén, có đeo một chiếc nhẫn bạc khảm đá quý, ánh sáng chiếu vào viên đá quý hơi lấp lánh. Thái Tử rụt tay lại, không có ý định cầm chén lên.
“Cái này thì làm sao tính là bất ngờ?”
Âm cuối hắn kéo dài, mang theo hàn ý nhè nhẹ.
“đối với mệnh lệnh của bổn cung, mà ngươi dám làm qua loa hay sao?”
Cơ Ngọc căn bản không sợ, nhân tiện vạch trần Thái Tử điện hạ:
“Điện hạ, dạ dày của ngài không khỏe, lại không ăn cơm mấy bữa rồi, tạm thời chỉ có thể uống cái này.”
Thái Tử điện hạ bị nàng nói trúng tâm sự, chỉ trừng mắt liếc nàng một cái, cái gì cũng chưa nói, bàn tay trắng ngọc lại vươn ra từ phía sau bình phong.
Năm ngón tay mở ra, đặt ở chén, ngón cái và ngón giữa dùng lực, cầm chén lên, không dùng cái thìa, hắn uống một ngụm.
Độ ấm vừa phải, trước khi đưa cho hắn thì Cơ Ngọc đã uống thử một ngụm, không lạnh cũng không nóng, món này vẫn luôn được để ở trong lồng giữ ấm. Ở phòng bếp có vài chén cháo, Cơ Ngọc chọn những phần ngon nhất trong từng chén, cho tất cả vào chung trong một chén, nhìn thấy có vẻ nhiều.
Điểm khác biệt rõ ràng này, Thái Tử cũng nhìn ra, hắn giả vờ vô tình hỏi:
“Cháo ngày hôm nay không giống với cháo thường ngày.”
Cơ Ngọc rất hài lòng khi hắn phát hiện ra, nàng nói:
“Bởi vì thiếp đã lấy hết tinh hoa trong mấy chén kia, rồi để tất cả vào một chén đưa cho điện hạ.”
Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, mỗi lần nàng nói là tốt nhất, nhiều nhất, ngon nhất, thì Thái Tử điện hạ sẽ rất phối hợp với nàng, đây cũng không phải lần đầu tiên.
Lúc nàng để lại tờ giấy nhắn, nàng chưa hiểu được vì sao Thái Tử điện hạ không ăn cơm. Nàng mạnh dạn đem thịt nướng để trên bàn của hắn, hắn cũng không vứt đi.
Sau đó nàng nướng khoai lang, đem củ to nhất ngon nhất cho hắn, hắn cũng thành thành thật thật nhận lấy, ăn cũng không ít. Bây giờ cũng an an tĩnh tĩnh uống được rất nhiều cháo loãng.
Thế mà hắn lại thích kiểu này.
Nghiêm khắc mà nói, Thái Tử điện hạ mới có 17 tuổi, chắc là như vậy, nàng nhớ không rõ, chuyện này cũng không phải bí mật gì. Thế là Cơ Ngọc thuận miệng hỏi hắn:
“Thái Tử điện hạ, ngài năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Thái Tử ngước mắt liếc nàng một cái, thế mà không từ chối, nói cho nàng biết: “Mười chín.”
Hả? Không phải ngài mới mười bảy tuổi sao?
Minh Vương điện hạ năm nay mười lăm tuổi, sang năm là mười sáu, ngài lớn hơn hắn 2 tuổi, năm nay vừa vặn là mười bảy mà, như thế nào mà ngài còn nói dối nữa?
Nói tuổi mình lớn hơn tuổi thực, ngoài việc làm cho hắn già hơn, thì còn có chỗ tốt gì mà nàng không biết sao?
Cơ Ngọc bỗng nhiên nhớ đến lúc còn nhỏ, nàng đi giúp người khác cắt cỏ cho heo để đổi lấy tiền, người ta nhìn tay chân nhỏ gầy của nàng, nghi ngờ không biết nàng có thể làm được hay không?
Thế là nàng liền nói dối rằng mình đã bảy tuổi, nhìn nàng gầy như vậy thôi, nhưng rất có sức lực, có thể chịu được vất vả khổ nhọc, cho nên có thể làm được việc.
Thực ra lúc đó nàng mới năm tuổi, bởi vì từ nhỏ nàng đã cao, nên có thể miễn cưỡng giả mạo bảy tuổi, không bị người kia và người nhà của họ phát hiện ra.
Không phải Thái Tử cũng giống như thế chứ?
Tuổi nhỏ quá sẽ bị coi thường, sẽ luôn có người nói rằng, ngoài miệng không có râu, thì làm việc sẽ không chỉn chu đứng đắn. Thái Tử ở tuổi này, trên cằm trơn bóng, cái gì cũng không có.
Thế mà hắn cần phải thượng triều, đối mặt với các mệnh quan triều đình, có người nào không phải là lão cáo già xảo quyệt đâu. Ngoài miệng thì nịnh hót hắn, nhưng không biết bọn họ sẽ nghĩ gì sau lưng hắn.
Hắn cảm thấy tuổi mình quá trẻ, không đáng tin cậy, muốn người khác coi trọng hắn hơn, vì thế hắn nói dối tuổi của mình?
Thấy hắn nói thuận miệng như thế, chắc là ngày thường cũng nói với người khác như vậy, chỉ là nói lớn hơn hai tuổi mà thôi, vẫn có thể bịa ra lí do biện minh được.
Ví dụ như là nói tính cả tuổi mụ, lại vừa vặn sinh ra vào ngày đầu năm, thì cũng có thể tính thêm tuổi được.
Nếu không phải Minh Vương tiểu điện hạ uống say, lại vừa lúc cãi nhau với Thái Tử, Minh Vương buột miệng nói, nói chỉ kém hai tuổi mà thôi, dựa vào cái gì mà quản lí ta, thì bây giờ Cơ Ngọc cũng đã bị Thái Tử lừa gạt.
Nàng giương mắt nhìn Thái Tử điện hạ ở bên trong, càng cảm thấy hắn sống không dễ dàng, mới 17 tuổi, có khi đã tính cả tuổi mụ rồi, trên thực tế mới có 16 mà thôi?
Khó trách mà Minh Vương rất sùng bái, kính nể hắn, quả thực là hắn đáng được tôn kính.
Cơ Ngọc vẫn đang trầm tư, bỗng thình lình nhìn thấy Thái Tử điện hạ lấy hai cái xiên tre, gắp từng miếng nhỏ khoai lang lên ăn.
Món này hình như rất hợp với sở thích ăn uống của hắn. Hắn vừa xử lí tấu chương, vừa đưa khoai lên miệng nhai nhai, cứ chốc lát lại đưa một miếng nhỏ vào miệng, rất nhanh đã hết nửa củ khoai.
Cơ Ngọc nhìn củ khoai được hắn sủng hạnh nhiều lần, lại nhìn nhìn món nướng BBQ hương vị màu sắc đầy đủ bị bỏ lại một bên, không hiểu hắn sao lại thế này?
Không phải người trẻ tuổi đều thích món nướng BBQ hơn sao?
Hắn thì lại thích khoai lang đỏ hơn, một bàn đồ nướng, ban đầu hắn ăn một chút, sau đó thì dừng lại không ăn nữa. Nếu cứ để giấy dầu mở ra mà lại không ăn, thì chắc chắn sẽ bị nguội mất.
Cơ Ngọc muốn nhắc hắn một chút, đừng chỉ ăn mỗi khoai lang đỏ, món nướng BBQ cũng muốn được sủng hạnh một chút. Nàng hơi há miệng, lời nói đến miệng rồi lại dừng lại, bởi vì nàng nhìn thấy Thái Tử điện hạ nhíu mày, tay che che bụng.
Hình như hắn không được thoải mái.
Cơ Ngọc nhìn nhìn món nướng và khoai lang đỏ để ở trên bàn, lại nhìn hắn, trong lòng hiểu được một chút.
Dạ dày của hắn đúng là không tốt, rốt cuộc hắn thường xuyên giận dỗi cáu kỉnh, khi tức giận thì dễ dàng làm tổn thương tì vị, đây là nguyên nhân thứ nhất. Thêm nữa, lúc nào giận dỗi thì hắn lại không ăn cơm, nhịn một lần là nhịn luôn ba bốn bữa. Hôm nay nếu không phải có nàng khuyên bảo, cứ giữ thói quen như hiện tại, thì hắn không bị đau dạ dày mới lạ.
Đã ba bốn bữa hắn không ăn gì, đột nhiên ăn đồ kích thích như thịt nướng, làm cho dạ dày khó chịu, vì thế hắn mới nói là khó ăn, có lẽ là thế.
Chủ tử là người có bệnh đau dạ dày, hơn nữa lúc nào cáu kỉnh sẽ không ăn cơm, cấp dưới của hắn chắc chắn sẽ chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ nhỉ?
Cơ Ngọc đột nhiên nói:
“Thái Tử điện hạ, ngài lại đi nhà xí một lần nữa đi.”
Ngu Dung nheo mắt lại, “Để làm gì?”
“Có kinh hỉ nha.” Cơ Ngọc đành phải lừa gạt hắn.
Không biết có phải là do chờ mong điều bất ngờ hay là cái gì khác, Thái Tử suy nghĩ một lát, rồi thật sự đứng dậy, trước khi đi còn không quên uy hiếp nàng.
“Nếu không phải kinh hỉ, thì ngươi chờ nhận kinh hách đi.”
Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, dưới mũ rèm, khóe miệng hắn cong lên, nở nụ cười mỉa mai nàng.
“Chuẩn bị tốt vào, có thể bảo vệ được cái đầu của ngươi không thì ngươi phải xem chính mình.”
Cơ Ngọc chớp chớp mắt, trong lòng thầm nói, rốt cuộc ngươi cũng có đổi mới một chút, lần này không phải là “cắt lưỡi của ngươi”, “muốn chết thì cứ nói”. Thật là không dễ dàng, nói đi nói lại, làm cho nàng nghi ngờ, không biết có phải Thái Tử điện hạ rất nghèo từ ngữ hay không?
Có lẽ nhìn thấy nàng không thèm để ý lắm, Thái Tử điện hạ hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đi ra khỏi cửa.
Cơ Ngọc chờ hắn vừa rời đi, lập tức theo sau lưng đi ra ngoài, hướng về phía phòng bếp. Nam Phong đi theo Thái Tử, không thể nhờ cậy được, chỉ có thể tự mình đến phòng bếp một chuyến.
May mắn là lúc nãy chuẩn bị nguyên liệu đồ nướng, Nam Phong đã đưa nàng đến đây một lần, thái độ cung kính với nàng, dọa cho những người khác cũng không dám chậm trễ nàng. Lần này nàng đến, cũng không ai khó xử nàng.
Quả nhiên nàng đoán chuẩn, những thuộc hạ trung thành quả thực đã chuẩn bị cơm nước đầy đủ, Cơ Ngọc thuận lợi bưng chén cầm thìa, đi thẳng một đường trở về nhà chính.
Cẩu nam nhân quay trở về sớm, đã ngồi vững vàng ở phòng trong, giống như ông lão tăng nhập định. Nhìn thấy nàng đi vào phòng, hắn lạnh lùng hỏi:
“Kinh hỉ đâu?”
Cơ Ngọc đành phải đem cơm nước đặt ở bên cạnh bình phong, chỉ chỉ vào cái chén, lắp bắp nói:
“Ở chỗ này đây.”
Bên trong vang lên tiếng quần áo sột soạt, Thái Tử điện hạ đứng dậy, đi chân trần, bước vài bước đã đến chỗ tấm bình phong, hơi hơi cúi người ngồi xổm. Tư thế này không được thuận tiện lắm, hắn dựa một bàn tay trên khung của bình phong.
Bàn tay kia thật sự xinh đẹp, trắng nõn thon dài, các khớp ngón tay rõ ràng, giống như tác phẩm kiệt xuất nhất của đại sư, nên buộc thêm cái nơ, rồi cất giữ cẩn thận trong hộp gấm, phía dưới lót vải nhung trân quý, đặt ở nơi dễ nhìn thấy nhất, giống như bảo vật trấn cửa tiệm, để cho mọi người tới tới lui lui nhìn thưởng thức.
Không biết vì sao Cơ Ngọc lại đột nhiên nghĩ vậy.
Nàng rùng mình một cái, cảm thấy chính mình có chút biến thái.
Tay có đẹp đi nữa thì vẫn là tay, vẫn nên khỏe mạnh ở trên người mới tốt.
Bàn tay kia hơi siết chặt bình phong, một tay khác thì mở nắp chén ra, nhìn vào bên trong, giọng điệu giống như không vừa lòng lắm:
“Đây là điều bất ngờ mà ngươi nói sao?”
Bàn tay mở nắp chén, có đeo một chiếc nhẫn bạc khảm đá quý, ánh sáng chiếu vào viên đá quý hơi lấp lánh. Thái Tử rụt tay lại, không có ý định cầm chén lên.
“Cái này thì làm sao tính là bất ngờ?”
Âm cuối hắn kéo dài, mang theo hàn ý nhè nhẹ.
“đối với mệnh lệnh của bổn cung, mà ngươi dám làm qua loa hay sao?”
Cơ Ngọc căn bản không sợ, nhân tiện vạch trần Thái Tử điện hạ:
“Điện hạ, dạ dày của ngài không khỏe, lại không ăn cơm mấy bữa rồi, tạm thời chỉ có thể uống cái này.”
Thái Tử điện hạ bị nàng nói trúng tâm sự, chỉ trừng mắt liếc nàng một cái, cái gì cũng chưa nói, bàn tay trắng ngọc lại vươn ra từ phía sau bình phong.
Năm ngón tay mở ra, đặt ở chén, ngón cái và ngón giữa dùng lực, cầm chén lên, không dùng cái thìa, hắn uống một ngụm.
Độ ấm vừa phải, trước khi đưa cho hắn thì Cơ Ngọc đã uống thử một ngụm, không lạnh cũng không nóng, món này vẫn luôn được để ở trong lồng giữ ấm. Ở phòng bếp có vài chén cháo, Cơ Ngọc chọn những phần ngon nhất trong từng chén, cho tất cả vào chung trong một chén, nhìn thấy có vẻ nhiều.
Điểm khác biệt rõ ràng này, Thái Tử cũng nhìn ra, hắn giả vờ vô tình hỏi:
“Cháo ngày hôm nay không giống với cháo thường ngày.”
Cơ Ngọc rất hài lòng khi hắn phát hiện ra, nàng nói:
“Bởi vì thiếp đã lấy hết tinh hoa trong mấy chén kia, rồi để tất cả vào một chén đưa cho điện hạ.”
Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, mỗi lần nàng nói là tốt nhất, nhiều nhất, ngon nhất, thì Thái Tử điện hạ sẽ rất phối hợp với nàng, đây cũng không phải lần đầu tiên.
Lúc nàng để lại tờ giấy nhắn, nàng chưa hiểu được vì sao Thái Tử điện hạ không ăn cơm. Nàng mạnh dạn đem thịt nướng để trên bàn của hắn, hắn cũng không vứt đi.
Sau đó nàng nướng khoai lang, đem củ to nhất ngon nhất cho hắn, hắn cũng thành thành thật thật nhận lấy, ăn cũng không ít. Bây giờ cũng an an tĩnh tĩnh uống được rất nhiều cháo loãng.
Thế mà hắn lại thích kiểu này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.