Trưởng Thành Giống Y Hệt Thái Tử Xinh Đẹp Thô Bạo
Chương 38: Thất Bại
Hoa Tâm Giả
08/04/2024
Editor: Dung Chiêu
Đây là chuyện thứ nhất, còn có chuyện khác khiến trong lòng hắn hoảng sợ hơn, cơ thể không khống chế được mà căng chặt lên: “Thái Tử điện hạ, ngài hoài nghi Cơ Ngọc cô nương là huyết mạch của Hạ gia?”
Cơ Ngọc gật đầu, tránh nói nhiều sai nhiều, không nói thêm gì. Nàng dẫm chân lên ghế đẩu, chưa kịp làm gì khác, thì bỗng thấy cổ chợt lạnh, thanh kiếm đã đặt lên cổ nàng.
Cơ Ngọc nhíu mày: “Đây là ý gì?”
Nam Phong cầm kiếm vững vàng: “Ngươi tự hiểu rõ.”
Cơ Ngọc bước xuống ghế, xoay người lại về phía trường kiếm, đôi mắt lạnh lùng nhìn, nói: “Bổn cung không rõ.”
Giọng nói của nàng âm lãnh: “Bổn cung chỉ biết ngươi lấy kiếm chỉ vào bổn cung.”
Khi nói chuyện, nàng di chuyển bước chân, tiến lên một bước, chất vấn hỏi:
“Nam Phong, ngươi không muốn sống nữa sao?”
Khí thế của “hắn” quá mạnh, giống y đúc với Thái Tử điện hạ, làm cho Nam Phong trong nháy mắt cũng bắt đầu hoài nghi phán đoán của chính mình, đó chính là Thái Tử điện hạ, không có khả năng là Cơ Ngọc.
Nhưng mà, thật sự không giống nhau, có điểm quái lạ, hơn nữa sáng nay Thái Tử cũng đã nhắc nhở qua.
Cơ Ngọc không thể có khí phách thượng giả cường thế như vậy được.
Hắn do dự hồi lâu, cắn chặt răng, quyết định tin tưởng trực giác của mình.
“Thái Tử điện hạ thứ tội, Nam Phong có lí do cần thiết phải làm như vậy, nếu thật là Nam Phong sai, xong việc Nam Phong xin nhận phạt.”
Xung quanh còn có rất nhiều người, thị vệ, thái giám và cung nữ, hắn không thể nói trắng ra, người này có khả năng là giả được, không thể nói người này là Cơ Ngọc, nên hắn chỉ có thể nói như vậy.
“Xin Thái Tử điện hạ phối hợp một chút.”
Thái Tử điện hạ bỗng dưng ra tay, rút trường kiếm của thị vệ bên cạnh, chỉ thẳng vào Nam Phong.
“Nam Phong, ngươi dĩ hạ phạm thượng, tội ác tày trời, người đâu, bắt hắn lại cho ta!”
Loạch xoạch mấy tiếng, tất cả thị vệ xung quanh đều rút trường kiếm ra, nhưng bọn hắn nhìn nhìn Thái Tử điện hạ, lại nhìn về phía Nam Phong chủ sự. Ngươi nhìn sang ta, ta nhìn ngươi, hai bên nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu được ý gì.
Nơi họ đang đứng, cách chủ điện không quá xa. Ở bên trong tẩm điện, Ngu Dung nghe được động tĩnh, nhắm mắt lại, chờ thiếu nữ kia trở về.
Cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, cánh cửa bị người mở ra, một người bị đẩy vào, “phanh” một tiếng, người kia ngã ngồi xuống đất, cánh cửa lần thứ hai đóng lại, bị khóa từ bên ngoài.
Cơ Ngọc vén tóc mai bị rối loạn lúc nãy, không chút nào để ý, nàng bò dậy, đi về phía phòng trong, vừa vui vẻ cười nói.
“Thái Tử điện hạ, Cơ Ngọc đi dạo một vòng, giờ đã trở về rồi.”
Ngu Dung ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy vết đỏ bừng ở giữa cổ nàng, là do lúc nãy bị kiếm cắt một vết nhỏ.
“Bổn cung đã nói rồi, ngươi không chạy thoát được đâu.”
Cơ Ngọc không phủ nhận, bởi vì đúng là nàng không trốn được, hơn nữa, không nghĩ tới nàng thế mà thất bại vì nói quá nhiều. Theo hiểu biết của Nam Phong, Thái Tử sẽ không giải thích lí do hắn đi đâu, Thái Tử có thể nói địa điểm cần đi, đã là tốt lắm rồi.
Lúc đó nàng sợ nói đi Túy Tâm Lâu thì quá ngắn gọn, nên cố ý nói thêm chuyện “họ Hạ”, chính câu nói đó làm Nam Phong nghi ngờ, những câu sau là Nam Phong thử nàng.
Mỗi lần Nam Phong nói đến nhà mẹ đẻ của Thái Tử, đều sẽ nói là quốc trượng gia, hoặc nhà ông ngoại bà ngoại. Nói là nhà họ “Hạ” thì quả thực quá xa lạ.
Cơ Ngọc không có biểu hiện khác thường, giọng nói cũng chỉ chênh lệch một chút so với Thái Tử điện hạ, thế mà đã bị Nam Phong phát hiện không phải Thái Tử.
Loại người hầu hạ bên cạnh như thế này, là khó lừa gạt nhất. Cơ Ngọc hiểu được mình thất bại không hề oan ức, nàng đã cố gắng hết sức, nhưng không thành công thì nàng cũng đành chịu.
Nàng bước lại vài bước, thành thành thật thật mở trói cho Thái Tử điện hạ, tay nàng vừa mới sờ đến dây buộc tóc, đã nghe thấy Thái Tử nói:
“Còn nhớ rõ những lời Bổn Cung đã nói chứ?”
Động tác của Cơ Ngọc dừng lại.
Đương nhiên nàng nhớ rõ, hắn nói nàng sẽ quay trở lại, ngoan ngoãn cởi trói, sau đó cầu xin hắn.
Cơ Ngọc đột nhiên dây cột tóc này khó cởi quá, nàng cũng không miễn cưỡng chính mình, thả lỏng tay. Nàng vòng ra phía chính diện, đối mặt với Thái Tử điện hạ, cách một cái bàn, nhìn xem hắn.
“Thái Tử điện hạ đúng là liệu sự như thần, thế bây giờ ngài có muốn thử đoán nữa không, đoán xem Cơ Ngọc đang muốn làm gì?”
Lần nào cũng bị hắn đoán trúng, thật là khó chịu.
Đôi mắt Ngu Dung dần dần phủ sương lạnh, hàng mi dài rũ xuống, nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi đánh giá nàng.
“Ngươi muốn đánh ta?”
Cơ Ngọc trợn tròn đôi mắt, khóe miệng nàng nhếch lên, cười rất là vui vẻ.
“Đoán sai rồi, Cơ Ngọc chỉ là muốn lại gần Ngài một chút, để nhìn xem Thái Tử và Cơ Ngọc có gì khác nhau hay không ấy mà.”
Quả nhiên nàng lại gần sát, gần đến nỗi trong con ngươi của mỗi người, có xuất hiện hình ảnh của người kia.
“Nếu nhìn kĩ thì chúng ta vẫn có điểm khác nhau.”
Một ngón tay trắng ngà, chạm vào đuôi mắt của Ngu Dung, cảm xúc lạnh như băng khiến cho thân hình Ngu Dung hơi lùi nghiêng về phía sau.
Cơ Ngọc không để ý, nàng vẫn cười nói:
“Đôi mắt của Thái Tử hẹp dài hơn so với Cơ Ngọc, đuôi mắt hơi nhếch lên, giống như một thiếu niên mới lớn đầy khí phách hăng hái.”
Trên người hắn vẫn còn có thể tìm được một chút tinh thần phấn chấn mơ hồ, chứng minh hắn cũng đã từng là một thiếu niên bừa bãi khinh cuồng.
“Thử cũng đã thử qua, thu mua cũng thu mua xong rồi, Thái Tử điện hạ, có phải bây giờ chúng ta nên nói chuyện chính sự hay không?”
Chuyện chính sự, tất nhiên là việc làm thế thân của hắn.
Chuyện lúc nãy cũng không phải là hắn muốn giết nàng, chỉ là thử nàng mà thôi, xem nàng có đủ năng lực để làm chuyện này hay không.
“Thu mua sao?” Ngu Dung kéo dài âm cuối, mang theo chút ý vị thâm trường.
“Ngài để cho Cơ Ngọc nhìn thấy Minh Vương, chẳng phải là thu mua Cơ Ngọc hay sao?”
Trước đó, Minh Vương điện hạ tới phòng để làm gì? Tới cứu nàng, cố ý lớn tiếng cho nàng biết, kì thực là có ý nhờ nàng giúp đỡ.
Thái Tử vẫn im lặng. Cơ Ngọc nói tiếp.
“Cơ Ngọc làm thế thân của ngài, từ nay về sau Thái Tử không bao giờ phải lo lắng về chuyện dậy sớm nữa, Cơ Ngọc có thể thay ngài vào triều sớm, chúng ta mỗi người một ngày.”
“Cũng không cần ngài phải lo lắng buồn rầu vì Minh Vương nữa, Ngài cũng biết đến, Cơ Ngọc chăm nuôi hài tử, là chuyên nghiệp rồi đấy.”
“Sau này chuyện học hành của Minh Vương điện hạ, Cơ Ngọc có thể giúp đỡ sửa bài cho nha.”
“Về chuyện tấu chương, nếu ngài nguyện ý, Cơ Ngọc cũng có thể học cách phê duyệt, nếu điện hạ không muốn làm, chỉ cần đẩy cho Cơ Ngọc làm là được.”
Đôi mắt dài hẹp của Thái Tử hơi híp lại, nói: “Mỗi người một ngày?”
Cơ Ngọc hiểu chuyện mà sửa lại lời nói.
“Cơ Ngọc đi hết cũng được, lúc nào điện hạ muốn thượng triều thì lên thượng triều, lúc nào không muốn đi thì Cơ Ngọc sẽ đi.”
Thái Tử không nói gì, xem ra rất vừa lòng với chuyện này.
Hắn cảm thấy vừa lòng, Cơ Ngọc còn vừa lòng hơn, cuối cùng cũng không cần phải lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình nữa rồi.
Đây là chuyện thứ nhất, còn có chuyện khác khiến trong lòng hắn hoảng sợ hơn, cơ thể không khống chế được mà căng chặt lên: “Thái Tử điện hạ, ngài hoài nghi Cơ Ngọc cô nương là huyết mạch của Hạ gia?”
Cơ Ngọc gật đầu, tránh nói nhiều sai nhiều, không nói thêm gì. Nàng dẫm chân lên ghế đẩu, chưa kịp làm gì khác, thì bỗng thấy cổ chợt lạnh, thanh kiếm đã đặt lên cổ nàng.
Cơ Ngọc nhíu mày: “Đây là ý gì?”
Nam Phong cầm kiếm vững vàng: “Ngươi tự hiểu rõ.”
Cơ Ngọc bước xuống ghế, xoay người lại về phía trường kiếm, đôi mắt lạnh lùng nhìn, nói: “Bổn cung không rõ.”
Giọng nói của nàng âm lãnh: “Bổn cung chỉ biết ngươi lấy kiếm chỉ vào bổn cung.”
Khi nói chuyện, nàng di chuyển bước chân, tiến lên một bước, chất vấn hỏi:
“Nam Phong, ngươi không muốn sống nữa sao?”
Khí thế của “hắn” quá mạnh, giống y đúc với Thái Tử điện hạ, làm cho Nam Phong trong nháy mắt cũng bắt đầu hoài nghi phán đoán của chính mình, đó chính là Thái Tử điện hạ, không có khả năng là Cơ Ngọc.
Nhưng mà, thật sự không giống nhau, có điểm quái lạ, hơn nữa sáng nay Thái Tử cũng đã nhắc nhở qua.
Cơ Ngọc không thể có khí phách thượng giả cường thế như vậy được.
Hắn do dự hồi lâu, cắn chặt răng, quyết định tin tưởng trực giác của mình.
“Thái Tử điện hạ thứ tội, Nam Phong có lí do cần thiết phải làm như vậy, nếu thật là Nam Phong sai, xong việc Nam Phong xin nhận phạt.”
Xung quanh còn có rất nhiều người, thị vệ, thái giám và cung nữ, hắn không thể nói trắng ra, người này có khả năng là giả được, không thể nói người này là Cơ Ngọc, nên hắn chỉ có thể nói như vậy.
“Xin Thái Tử điện hạ phối hợp một chút.”
Thái Tử điện hạ bỗng dưng ra tay, rút trường kiếm của thị vệ bên cạnh, chỉ thẳng vào Nam Phong.
“Nam Phong, ngươi dĩ hạ phạm thượng, tội ác tày trời, người đâu, bắt hắn lại cho ta!”
Loạch xoạch mấy tiếng, tất cả thị vệ xung quanh đều rút trường kiếm ra, nhưng bọn hắn nhìn nhìn Thái Tử điện hạ, lại nhìn về phía Nam Phong chủ sự. Ngươi nhìn sang ta, ta nhìn ngươi, hai bên nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu được ý gì.
Nơi họ đang đứng, cách chủ điện không quá xa. Ở bên trong tẩm điện, Ngu Dung nghe được động tĩnh, nhắm mắt lại, chờ thiếu nữ kia trở về.
Cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, cánh cửa bị người mở ra, một người bị đẩy vào, “phanh” một tiếng, người kia ngã ngồi xuống đất, cánh cửa lần thứ hai đóng lại, bị khóa từ bên ngoài.
Cơ Ngọc vén tóc mai bị rối loạn lúc nãy, không chút nào để ý, nàng bò dậy, đi về phía phòng trong, vừa vui vẻ cười nói.
“Thái Tử điện hạ, Cơ Ngọc đi dạo một vòng, giờ đã trở về rồi.”
Ngu Dung ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy vết đỏ bừng ở giữa cổ nàng, là do lúc nãy bị kiếm cắt một vết nhỏ.
“Bổn cung đã nói rồi, ngươi không chạy thoát được đâu.”
Cơ Ngọc không phủ nhận, bởi vì đúng là nàng không trốn được, hơn nữa, không nghĩ tới nàng thế mà thất bại vì nói quá nhiều. Theo hiểu biết của Nam Phong, Thái Tử sẽ không giải thích lí do hắn đi đâu, Thái Tử có thể nói địa điểm cần đi, đã là tốt lắm rồi.
Lúc đó nàng sợ nói đi Túy Tâm Lâu thì quá ngắn gọn, nên cố ý nói thêm chuyện “họ Hạ”, chính câu nói đó làm Nam Phong nghi ngờ, những câu sau là Nam Phong thử nàng.
Mỗi lần Nam Phong nói đến nhà mẹ đẻ của Thái Tử, đều sẽ nói là quốc trượng gia, hoặc nhà ông ngoại bà ngoại. Nói là nhà họ “Hạ” thì quả thực quá xa lạ.
Cơ Ngọc không có biểu hiện khác thường, giọng nói cũng chỉ chênh lệch một chút so với Thái Tử điện hạ, thế mà đã bị Nam Phong phát hiện không phải Thái Tử.
Loại người hầu hạ bên cạnh như thế này, là khó lừa gạt nhất. Cơ Ngọc hiểu được mình thất bại không hề oan ức, nàng đã cố gắng hết sức, nhưng không thành công thì nàng cũng đành chịu.
Nàng bước lại vài bước, thành thành thật thật mở trói cho Thái Tử điện hạ, tay nàng vừa mới sờ đến dây buộc tóc, đã nghe thấy Thái Tử nói:
“Còn nhớ rõ những lời Bổn Cung đã nói chứ?”
Động tác của Cơ Ngọc dừng lại.
Đương nhiên nàng nhớ rõ, hắn nói nàng sẽ quay trở lại, ngoan ngoãn cởi trói, sau đó cầu xin hắn.
Cơ Ngọc đột nhiên dây cột tóc này khó cởi quá, nàng cũng không miễn cưỡng chính mình, thả lỏng tay. Nàng vòng ra phía chính diện, đối mặt với Thái Tử điện hạ, cách một cái bàn, nhìn xem hắn.
“Thái Tử điện hạ đúng là liệu sự như thần, thế bây giờ ngài có muốn thử đoán nữa không, đoán xem Cơ Ngọc đang muốn làm gì?”
Lần nào cũng bị hắn đoán trúng, thật là khó chịu.
Đôi mắt Ngu Dung dần dần phủ sương lạnh, hàng mi dài rũ xuống, nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi đánh giá nàng.
“Ngươi muốn đánh ta?”
Cơ Ngọc trợn tròn đôi mắt, khóe miệng nàng nhếch lên, cười rất là vui vẻ.
“Đoán sai rồi, Cơ Ngọc chỉ là muốn lại gần Ngài một chút, để nhìn xem Thái Tử và Cơ Ngọc có gì khác nhau hay không ấy mà.”
Quả nhiên nàng lại gần sát, gần đến nỗi trong con ngươi của mỗi người, có xuất hiện hình ảnh của người kia.
“Nếu nhìn kĩ thì chúng ta vẫn có điểm khác nhau.”
Một ngón tay trắng ngà, chạm vào đuôi mắt của Ngu Dung, cảm xúc lạnh như băng khiến cho thân hình Ngu Dung hơi lùi nghiêng về phía sau.
Cơ Ngọc không để ý, nàng vẫn cười nói:
“Đôi mắt của Thái Tử hẹp dài hơn so với Cơ Ngọc, đuôi mắt hơi nhếch lên, giống như một thiếu niên mới lớn đầy khí phách hăng hái.”
Trên người hắn vẫn còn có thể tìm được một chút tinh thần phấn chấn mơ hồ, chứng minh hắn cũng đã từng là một thiếu niên bừa bãi khinh cuồng.
“Thử cũng đã thử qua, thu mua cũng thu mua xong rồi, Thái Tử điện hạ, có phải bây giờ chúng ta nên nói chuyện chính sự hay không?”
Chuyện chính sự, tất nhiên là việc làm thế thân của hắn.
Chuyện lúc nãy cũng không phải là hắn muốn giết nàng, chỉ là thử nàng mà thôi, xem nàng có đủ năng lực để làm chuyện này hay không.
“Thu mua sao?” Ngu Dung kéo dài âm cuối, mang theo chút ý vị thâm trường.
“Ngài để cho Cơ Ngọc nhìn thấy Minh Vương, chẳng phải là thu mua Cơ Ngọc hay sao?”
Trước đó, Minh Vương điện hạ tới phòng để làm gì? Tới cứu nàng, cố ý lớn tiếng cho nàng biết, kì thực là có ý nhờ nàng giúp đỡ.
Thái Tử vẫn im lặng. Cơ Ngọc nói tiếp.
“Cơ Ngọc làm thế thân của ngài, từ nay về sau Thái Tử không bao giờ phải lo lắng về chuyện dậy sớm nữa, Cơ Ngọc có thể thay ngài vào triều sớm, chúng ta mỗi người một ngày.”
“Cũng không cần ngài phải lo lắng buồn rầu vì Minh Vương nữa, Ngài cũng biết đến, Cơ Ngọc chăm nuôi hài tử, là chuyên nghiệp rồi đấy.”
“Sau này chuyện học hành của Minh Vương điện hạ, Cơ Ngọc có thể giúp đỡ sửa bài cho nha.”
“Về chuyện tấu chương, nếu ngài nguyện ý, Cơ Ngọc cũng có thể học cách phê duyệt, nếu điện hạ không muốn làm, chỉ cần đẩy cho Cơ Ngọc làm là được.”
Đôi mắt dài hẹp của Thái Tử hơi híp lại, nói: “Mỗi người một ngày?”
Cơ Ngọc hiểu chuyện mà sửa lại lời nói.
“Cơ Ngọc đi hết cũng được, lúc nào điện hạ muốn thượng triều thì lên thượng triều, lúc nào không muốn đi thì Cơ Ngọc sẽ đi.”
Thái Tử không nói gì, xem ra rất vừa lòng với chuyện này.
Hắn cảm thấy vừa lòng, Cơ Ngọc còn vừa lòng hơn, cuối cùng cũng không cần phải lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.