Trưởng Thành Giống Y Hệt Thái Tử Xinh Đẹp Thô Bạo
Chương 50: Thu Phục Từ Hạc Thành Công
Hoa Tâm Giả
08/04/2024
Editor: Dung Chiêu
Xe ngựa chở Cơ Ngọc kêu “hư” một cái, bánh xe bị thủng một lỗ nhỏ, Nam Phong đang dẫn người đến vá, “vừa vặn” cho Từ Hạc có cơ hội đuổi kịp.
Hai người nói chuyện, một người ở trong xe, một người đứng ở ngoài xe, tỉ mỉ nói mấy câu, cụ thể nói chuyện gì thì Ngu Dung không nghe rõ, do khoảng cách xa, mà lại đang có gió lớn, gió thổi thanh âm tan hết trong không trung. Nhưng mà Ngu Dung biết, Cơ Ngọc đã thành công.
Đôi đồng tử xinh đẹp hiện lên tia dị sắc.
Vốn dĩ hắn không có hi vọng gì, bởi vì Từ Hạc từng là học trò của thừa tướng, kể cả có theo phe phái, cũng sẽ chọn theo phe của thừa tướng, dù người khác có đưa ra thiện chí, thì hắn cũng sẽ không tiếp nhận. Chỉ cần có thừa tướng che chở, thì hắn cũng đã không cần phải lo lắng người khác sẽ ngấm ngầm hay là công khai tấn công hắn.
Ban đầu Ngu Dung chỉ ôm thái độ thử một lần mà thôi, cũng là để cho nàng luyện tập, nhưng không ngờ nàng có thể bắt được cơ hội, thu mua được Từ Hạc.
Hắn hiểu rõ con người của Từ Hạc, là người ghi nhớ ân tình, chuyện hôm nay tất nhiên Từ Hạc sẽ nhớ rõ trong lòng, kể cả Từ Hạc không theo phe phái của hắn, thì cũng sẽ giúp đỡ hắn được rất nhiều.
Thực ra Ngu Dung cũng có thể gặp Phụ Hoàng khi cần thiết, nhưng cũng không thể lúc nào cũng đi theo bên cạnh như Từ Hạc. Nếu Phụ Hoàng có chút chuyện muốn giấu hắn, mà hắn quen biết Từ Hạc, thì chắc chắn Từ Hạc sẽ nói cho hắn biết.
Kì thực, tin tức có giá trị hơn bất cứ thứ gì.
Ngu Dung nhìn hai người bọn họ nói chuyện hòa hợp với nhau, Từ Hạc vẫn ôm áo choàng đứng tại chỗ, còn xe ngựa của Cơ Ngọc đã lắc lư, bắt đầu rời đi.
Hắn cũng đang định đi ra khỏi chỗ ẩn thân, thì đột nhiên một bên mặt tê rần, bị người khác va vào.
Lúc nãy hắn dồn lực chú ý nhìn phía trước, không nhìn bên cạnh, hơn nữa vị trí này cũng trùng hợp, ở ngay đầu ngõ nhỏ, hắn vừa bước ra đầu ngõ thì bị người ở phía góc khuất va chạm vào, là sự trùng hợp, không phải cố tình.
Ngu Dung thò hai ngón tay ra ngoài tay áo, ra hiệu cho ám vệ thả lỏng, không cần khẩn trương.
Đám người phía trước chỉ có hai, ba người, hơn nữa bước chân lộn xộn, không hề có võ công, chỉ cần mình hắn cũng có thể xử lí được.
“Tiểu cô nương ở đâu ra, mà trên người thơm thế?”
Ánh mắt Ngu Dung lạnh lùng.
Trên xiêm y hắn có mùi huân hương, vì để che giấu, nên là hắn dùng một loại đàn hương khác, mùi hương cũng hơi nồng, nhưng vẫn là mùi hương lành lạnh dành cho nam tử, thằng nhãi này đúng là không có mắt nhìn hàng.
“Ôi, nhìn kĩ thì hóa ra là một mỹ nhân đấy.”
Người nọ bỗng nhiên vươn tay, sờ mặt hắn, thế là bị hắn tát cho một cái.
“Tính tình lại còn nóng nảy, bản công tử thích!”
Đôi mắt hẹp dài của Ngu Dung nheo lại, hắn vẫn chưa mặc nữ trang, vẫn là trang điểm theo kiểu nam tử, nhưng do ngũ quan tinh xảo, cho nên dù đã dịch dung cái mũi và đôi mắt khác đi một chút, nhưng ngũ quan vẫn rất xinh đẹp.
Chỉ cần hình dáng đẹp, muốn làm cho xấu đi cũng không được.
Từ trong tay áo Ngu Dung bỗng trượt ra một phen chủy thủ, hắn giận dữ tột cùng, thành ra lại nở nụ cười, giống như là đang quyến rũ, ý như đang bảo người nọ đuổi kịp hắn, đi vào trong ngõ nhỏ.
Người nọ không nghi ngờ gì, quả thực bước đi theo hắn, đi vào chỗ góc khuất. Ngu Dung cầm chắc chủy thủ, vừa muốn ra tay thì đột nhiên có một khối điểm tâm màu trắng bay tới, ném trúng vào tên lưu manh kia, không trượt tí nào.
Tên lưu manh kia bị đau, ôm đầu nhìn “hung khí” ở dưới mặt đất, lại nhìn bên ngoài, hắn tức giận mắng: “Ai ném, ra đây cho bổn thiếu gia!”
Đương nhiên là không có ai trả lời, nhưng rất nhanh hắn đã nhìn thấy chiếc xe ngựa dừng ở ven đường, một cánh tay trắng ngọc vẫn còn để trên cửa sổ xe.
Bàn tay kia cực kì xinh đẹp, làm cho hắn lại nổi lên ý nghĩ xấu xa, thế là mang theo người đi qua, chuẩn bị gây “phiền toái”. Nhưng mà vừa tiến gần đến xe, đã nghe thấy một tiếng “xoạch”, các thị vệ ở gần đó đồng thời rút kiếm, dọa cho hắn sợ mất mật.
Đối phương đông người, hơn nữa còn đem theo vũ khí, hình như là có võ công, cho nên hắn không thể chiếm được chút tiện nghi nào, mà còn có khả năng bị đánh, trong đầu hắn so sánh như vậy, chân bắt đầu di chuyển chạy ra xa để giữ cái mạng nhỏ.
Chủ nhân xe ngựa không cho người đuổi theo, Ngu Dung cũng mặc kệ, tự khắc sẽ có người xử lí, hắn đứng ở góc tối quan sát, đột nhiên thấy người trên xe ngựa giật giật ngón tay, hướng về phía hắn mà ngoéo ngoéo ngón tay.
Muốn gọi hắn qua sao?
Tính xấu của người này quả nhiên không thay đổi, nhìn thấy thiếu niên có diện mạo xinh đẹp thì giả vờ làm anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó lại “sủng hạnh”.
Có lẽ là do hắn không nhúc nhích, thị vệ xung quanh xe ngựa lại đồng loạt rút kiếm, tất cả đều gắt gao nhìn chằm chằm hắn, giống như chỉ cần hắn “vi phạm” mệnh lệnh của “chủ nhân”, thì sẽ dùng một đao thọc chết hắn.
Ánh mắt Ngu Dung lạnh đi, nghĩ đến việc ở đây đông người qua lại, mà bọn họ lại là người một nhà, nếu nổi lên xung đột, chết một người thì thiếu mất một người, thế là hắn kiềm chế lại, đem chủy thủ trong tay áo cất đi, vẻ mặt không tình nguyện mà bước chân đi qua.
Người đó có thể làm gì hắn? Đơn giản cũng chỉ là nhìn kĩ hình dáng của hắn mà thôi.
Quả nhiên, hắn vừa đi đến bên cạnh, thì bàn tay kia liền hướng về phía cằm hắn mà sờ.
Hắn nghiêng người tránh thoái, không để cho nàng thực hiện được mưu đồ.
“Rầm” một tiếng, thị vệ ở bốn phía lại rút đao ra, vẫn như cũ, hướng mũi kiếm về phía hắn.
Ngu Dung cạn lời.
Cửa sổ xe ngựa nhỏ, người ở bên trong vươn tay ra đã chiếm hơn nửa cái cửa sổ, cho nên không thể nhìn rõ bên ngoài như lúc bình thường, cho nên cũng không nhìn thấy hành vi “trốn tránh” của hắn, bàn tay kia vẫn đang sờ soạng giữa không trung.
Ngu Dung liếc nhìn thị vệ ở hai bên, bọn họ vẫn nhìn chằm chằm, hắn bất đắc dĩ đành phải tiến lên phía trước một bước, hơi hơi nâng cằm, chủ động gác lên bàn tay kia.
Rốt cuộc Cơ Ngọc cũng đã sờ được, cảm giác mềm mịm sạch sẽ, hơi lạnh lạnh, làm cho năm ngón tay của nàng hơi nắm lại, thành ra véo đau, làm cho người kia kêu lên một tiếng.
Ngoài dự đoán của nàng, thanh âm rất dễ nghe.
Cơ Ngọc cúi đầu xuống nhìn, từ trong khe hở nhìn ra ngoài, là một thiếu niên tuổi trẻ, nhưng khuôn mặt trắng nõn thuần khiết, ngũ quan tinh xảo, nhìn không giống nam tử chút nào.
Nàng chần chờ một chút, hỏi: Nữ giả nam trang?”
Ngu Dung cạn lời!
………………………………………………………………………………………
Tác giả có lời muốn nói.
Thái Tử điện hạ muốn mắng người: Nàng ta, Tuổi còn trẻ mà mắt đã mù.
Xe ngựa chở Cơ Ngọc kêu “hư” một cái, bánh xe bị thủng một lỗ nhỏ, Nam Phong đang dẫn người đến vá, “vừa vặn” cho Từ Hạc có cơ hội đuổi kịp.
Hai người nói chuyện, một người ở trong xe, một người đứng ở ngoài xe, tỉ mỉ nói mấy câu, cụ thể nói chuyện gì thì Ngu Dung không nghe rõ, do khoảng cách xa, mà lại đang có gió lớn, gió thổi thanh âm tan hết trong không trung. Nhưng mà Ngu Dung biết, Cơ Ngọc đã thành công.
Đôi đồng tử xinh đẹp hiện lên tia dị sắc.
Vốn dĩ hắn không có hi vọng gì, bởi vì Từ Hạc từng là học trò của thừa tướng, kể cả có theo phe phái, cũng sẽ chọn theo phe của thừa tướng, dù người khác có đưa ra thiện chí, thì hắn cũng sẽ không tiếp nhận. Chỉ cần có thừa tướng che chở, thì hắn cũng đã không cần phải lo lắng người khác sẽ ngấm ngầm hay là công khai tấn công hắn.
Ban đầu Ngu Dung chỉ ôm thái độ thử một lần mà thôi, cũng là để cho nàng luyện tập, nhưng không ngờ nàng có thể bắt được cơ hội, thu mua được Từ Hạc.
Hắn hiểu rõ con người của Từ Hạc, là người ghi nhớ ân tình, chuyện hôm nay tất nhiên Từ Hạc sẽ nhớ rõ trong lòng, kể cả Từ Hạc không theo phe phái của hắn, thì cũng sẽ giúp đỡ hắn được rất nhiều.
Thực ra Ngu Dung cũng có thể gặp Phụ Hoàng khi cần thiết, nhưng cũng không thể lúc nào cũng đi theo bên cạnh như Từ Hạc. Nếu Phụ Hoàng có chút chuyện muốn giấu hắn, mà hắn quen biết Từ Hạc, thì chắc chắn Từ Hạc sẽ nói cho hắn biết.
Kì thực, tin tức có giá trị hơn bất cứ thứ gì.
Ngu Dung nhìn hai người bọn họ nói chuyện hòa hợp với nhau, Từ Hạc vẫn ôm áo choàng đứng tại chỗ, còn xe ngựa của Cơ Ngọc đã lắc lư, bắt đầu rời đi.
Hắn cũng đang định đi ra khỏi chỗ ẩn thân, thì đột nhiên một bên mặt tê rần, bị người khác va vào.
Lúc nãy hắn dồn lực chú ý nhìn phía trước, không nhìn bên cạnh, hơn nữa vị trí này cũng trùng hợp, ở ngay đầu ngõ nhỏ, hắn vừa bước ra đầu ngõ thì bị người ở phía góc khuất va chạm vào, là sự trùng hợp, không phải cố tình.
Ngu Dung thò hai ngón tay ra ngoài tay áo, ra hiệu cho ám vệ thả lỏng, không cần khẩn trương.
Đám người phía trước chỉ có hai, ba người, hơn nữa bước chân lộn xộn, không hề có võ công, chỉ cần mình hắn cũng có thể xử lí được.
“Tiểu cô nương ở đâu ra, mà trên người thơm thế?”
Ánh mắt Ngu Dung lạnh lùng.
Trên xiêm y hắn có mùi huân hương, vì để che giấu, nên là hắn dùng một loại đàn hương khác, mùi hương cũng hơi nồng, nhưng vẫn là mùi hương lành lạnh dành cho nam tử, thằng nhãi này đúng là không có mắt nhìn hàng.
“Ôi, nhìn kĩ thì hóa ra là một mỹ nhân đấy.”
Người nọ bỗng nhiên vươn tay, sờ mặt hắn, thế là bị hắn tát cho một cái.
“Tính tình lại còn nóng nảy, bản công tử thích!”
Đôi mắt hẹp dài của Ngu Dung nheo lại, hắn vẫn chưa mặc nữ trang, vẫn là trang điểm theo kiểu nam tử, nhưng do ngũ quan tinh xảo, cho nên dù đã dịch dung cái mũi và đôi mắt khác đi một chút, nhưng ngũ quan vẫn rất xinh đẹp.
Chỉ cần hình dáng đẹp, muốn làm cho xấu đi cũng không được.
Từ trong tay áo Ngu Dung bỗng trượt ra một phen chủy thủ, hắn giận dữ tột cùng, thành ra lại nở nụ cười, giống như là đang quyến rũ, ý như đang bảo người nọ đuổi kịp hắn, đi vào trong ngõ nhỏ.
Người nọ không nghi ngờ gì, quả thực bước đi theo hắn, đi vào chỗ góc khuất. Ngu Dung cầm chắc chủy thủ, vừa muốn ra tay thì đột nhiên có một khối điểm tâm màu trắng bay tới, ném trúng vào tên lưu manh kia, không trượt tí nào.
Tên lưu manh kia bị đau, ôm đầu nhìn “hung khí” ở dưới mặt đất, lại nhìn bên ngoài, hắn tức giận mắng: “Ai ném, ra đây cho bổn thiếu gia!”
Đương nhiên là không có ai trả lời, nhưng rất nhanh hắn đã nhìn thấy chiếc xe ngựa dừng ở ven đường, một cánh tay trắng ngọc vẫn còn để trên cửa sổ xe.
Bàn tay kia cực kì xinh đẹp, làm cho hắn lại nổi lên ý nghĩ xấu xa, thế là mang theo người đi qua, chuẩn bị gây “phiền toái”. Nhưng mà vừa tiến gần đến xe, đã nghe thấy một tiếng “xoạch”, các thị vệ ở gần đó đồng thời rút kiếm, dọa cho hắn sợ mất mật.
Đối phương đông người, hơn nữa còn đem theo vũ khí, hình như là có võ công, cho nên hắn không thể chiếm được chút tiện nghi nào, mà còn có khả năng bị đánh, trong đầu hắn so sánh như vậy, chân bắt đầu di chuyển chạy ra xa để giữ cái mạng nhỏ.
Chủ nhân xe ngựa không cho người đuổi theo, Ngu Dung cũng mặc kệ, tự khắc sẽ có người xử lí, hắn đứng ở góc tối quan sát, đột nhiên thấy người trên xe ngựa giật giật ngón tay, hướng về phía hắn mà ngoéo ngoéo ngón tay.
Muốn gọi hắn qua sao?
Tính xấu của người này quả nhiên không thay đổi, nhìn thấy thiếu niên có diện mạo xinh đẹp thì giả vờ làm anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó lại “sủng hạnh”.
Có lẽ là do hắn không nhúc nhích, thị vệ xung quanh xe ngựa lại đồng loạt rút kiếm, tất cả đều gắt gao nhìn chằm chằm hắn, giống như chỉ cần hắn “vi phạm” mệnh lệnh của “chủ nhân”, thì sẽ dùng một đao thọc chết hắn.
Ánh mắt Ngu Dung lạnh đi, nghĩ đến việc ở đây đông người qua lại, mà bọn họ lại là người một nhà, nếu nổi lên xung đột, chết một người thì thiếu mất một người, thế là hắn kiềm chế lại, đem chủy thủ trong tay áo cất đi, vẻ mặt không tình nguyện mà bước chân đi qua.
Người đó có thể làm gì hắn? Đơn giản cũng chỉ là nhìn kĩ hình dáng của hắn mà thôi.
Quả nhiên, hắn vừa đi đến bên cạnh, thì bàn tay kia liền hướng về phía cằm hắn mà sờ.
Hắn nghiêng người tránh thoái, không để cho nàng thực hiện được mưu đồ.
“Rầm” một tiếng, thị vệ ở bốn phía lại rút đao ra, vẫn như cũ, hướng mũi kiếm về phía hắn.
Ngu Dung cạn lời.
Cửa sổ xe ngựa nhỏ, người ở bên trong vươn tay ra đã chiếm hơn nửa cái cửa sổ, cho nên không thể nhìn rõ bên ngoài như lúc bình thường, cho nên cũng không nhìn thấy hành vi “trốn tránh” của hắn, bàn tay kia vẫn đang sờ soạng giữa không trung.
Ngu Dung liếc nhìn thị vệ ở hai bên, bọn họ vẫn nhìn chằm chằm, hắn bất đắc dĩ đành phải tiến lên phía trước một bước, hơi hơi nâng cằm, chủ động gác lên bàn tay kia.
Rốt cuộc Cơ Ngọc cũng đã sờ được, cảm giác mềm mịm sạch sẽ, hơi lạnh lạnh, làm cho năm ngón tay của nàng hơi nắm lại, thành ra véo đau, làm cho người kia kêu lên một tiếng.
Ngoài dự đoán của nàng, thanh âm rất dễ nghe.
Cơ Ngọc cúi đầu xuống nhìn, từ trong khe hở nhìn ra ngoài, là một thiếu niên tuổi trẻ, nhưng khuôn mặt trắng nõn thuần khiết, ngũ quan tinh xảo, nhìn không giống nam tử chút nào.
Nàng chần chờ một chút, hỏi: Nữ giả nam trang?”
Ngu Dung cạn lời!
………………………………………………………………………………………
Tác giả có lời muốn nói.
Thái Tử điện hạ muốn mắng người: Nàng ta, Tuổi còn trẻ mà mắt đã mù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.