Trưởng Thành Giống Y Hệt Thái Tử Xinh Đẹp Thô Bạo
Chương 27: Tướng Ăn Gì Mà Khó Coi
Hoa Tâm Giả
08/04/2024
Editor: Dung Chiêu
Nhưng chắc chắn chủy thủ vẫn còn ở trong tay hắn, cho nên Cơ Ngọc thành thành thật thật làm theo lời hắn bảo, đi dọn dẹp căn phòng một chút, làm thế nào dọn dẹp, dọn dẹp từ chỗ nào?
Nàng vừa suy nghĩ, vừa đi dạo một vòng quanh căn phòng, phát hiện thứ không vừa mắt nàng nhất, chính là cái chăn của nàng, và mấy món quần áo mà Thái Tử điện hạ vừa vứt xuống đất.
Ý của Thái Tử, “sạch sẽ”, chắc hẳn là nhìn phải thoải mái, Cơ Ngọc chấp nhận số mệnh mà bê lên đống chăn của mình, tạm thời đặt ở đâu đó, hừm, đặt ở đâu bây giờ.
Nàng nhìn khắp nơi xung quanh, nơi này có 3 gian phòng, bên trái là thư phòng, ở giữa là nhà chính, bên phải là phòng của Thái Tử điện hạ, phía sau nữa là Thiên điện.
Toàn bộ nhà ở tạo thành hình vuông, hai phòng hai bên cũng có thể cho người ở được, chính điện thì có 3 phòng, là khu vực riêng tư của Thái Tử điện hạ.
Ngày hôm qua Thái Tử ngủ ở trong phòng ngủ, còn Cơ Ngọc thì nằm ngủ ở gian nhà chính.
Hai bên chỉ cách nhau bởi một tấm bình phong, gian nhà chính trống rỗng, cái gì cũng không có, cho nên không có chỗ nào cất giấu đồ được. Cơ Ngọc đi vào thư phòng, những cái giá đỡ cũng trống không, không có chỗ cất giấu. Chẳng nhẽ cất chăn vào phòng ngủ của Thái Tử điện hạ?
Trong phòng của hắn có ngăn tủ, cũng có thể nhét đồ ở dưới gầm giường của hắn.
Cơ Ngọc ôm hai cái chăn, quanh minh chính đại đi vào phòng Thái Tử bên kia. Vừa mở ngăn tủ ra, nàng phát hiện mình vẫn còn xem nhẹ mức độ bừa bộn của Thái Tử, trước đây chỉ nghĩ hắn thích ném vài cái áo quần mà thôi, kì thực tủ quần áo của nhân gia cũng quá mức lộn xộn. Nàng có thể nhìn ra được những cái quần áo kia vẫn mới, chưa từng mặc qua, nhưng là bị Thái Tử vo tròn ném lung tung, nhìn đã không còn mới tinh tươm nữa.
Nghĩ lại cũng đúng thôi, lúc hắn đi ra khỏi cửa vội vàng, thế mà cũng kịp chỉnh sửa lại quần áo cho chỉnh tề, nghiêm trang, cái gì cũng không quên đem theo, như vậy cũng rất không dễ dàng rồi. Làm gì còn thời gian mà đi dọn dẹp gọn gàng tủ quần áo nữa?
Tuy rằng lộn xộn, nhưng quần áo của hắn cũng không có nhiều, ngăn tủ cũng không còn thừa nhiều chỗ trống, Cơ Ngọc vừa vặn đủ chỗ để nhét cái chăn vào.
Nhưng mà như vậy thì hắn không còn chỗ để thêm quần áo, Cơ Ngọc vừa mới nhặt mấy cái quần áo mà hắn ném xuống đất lúc nãy, đang định đem cất ở phía dưới gầm giường, thì nghe thấy tiếng nói của Nam Phong.
“Thái Tử điện hạ, Minh Vương điện hạ cầu kiến.”
Cơ Ngọc quay đầu lại nhìn Thái Tử, Thái Tử không nói chuyện, nhưng nàng vẫn đang ở cạnh mép giường, cách một tầng mành che, Thái Tử đạp nàng một cái, chuẩn không trượt phát nào, giống như bảo nàng đáp lại.
Nhân gia hỏi chính là ngươi, ngươi bảo ta đáp lại là ý tứ gì?
Cơ Ngọc lại liếc về phía giường một cái, nhớ tới điều gì, nàng đột nhiên sửng sốt.
Cái này cẩu nam nhân, nàng mới học thay đổi giọng được nửa ngày, thế mà hắn đã kiểm tra nàng rồi?
Cũng không thèm hỏi kết quả nàng học ra sao? Trực tiếp bảo nàng lên như thế này hả?
Hắn đã nói rất rõ ràng lúc nãy, có thể không lộ mặt thì không cần lộ mặt, hơn nữa quần áo mà nàng đang mặc, vẫn là quần áo của Thái Tử điện hạ ngày hôm qua. Hắn tìm người dạy nàng khẩu kĩ, vừa vặn học thay đổi giọng nói giống như giọng Thái Tử, học điệu bộ và thanh âm của hắn.
Sau khi Cơ Ngọc hiểu ra, tâm đều lạnh một nửa, thật là cẩu nam nhân.
Vẫn còn may, nàng đã luyện tập nửa buổi sáng, luyện đến giọng nói khàn khàn đi, cũng có phần giống giọng của Thái Tử.
Cơ Ngọc kêu khụ một tiếng, đè thấp thanh âm xuống, lại đè thấp thêm nữa, đến mức rất trầm, cảm thấy đã phù hợp, nàng đang định mở miệng thì cửa đã bị mở ra, Minh Vương điện hạ chui đầu vào trong, thử gọi một tiếng.
“Hoàng huynh?”
Cơ Ngọc không biết nên nói cái gì, nhất thời không đáp lại ngay được, bóng người xảo quyệt kia đã to gan lớn mật chui hẳn vào trong phòng, đóng cửa lại, đôi mắt nhìn quanh khắp nơi, cuối cùng đem tầm mắt để trên bàn.
Trên bàn có để chút điểm tâm, là cái bàn mà Cơ Ngọc ngồi ăn lúc nãy, sau khi nàng thu dọn chăn thì đem điểm tâm đặt trên bàn.
Minh Vương tiểu điện hạ muốn ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, vừa ngồi xuống đã nhe răng nhếch miệng kêu đau.
Xem ra ngày hôm qua bị đánh roi, vết thương vẫn chưa lành, hắn chỉ có thể đổi tư thế, ngồi lệch, một bên dựa vào ghế dựa, một bên dựa vào cái bàn. Tay cầm lấy điểm tâm trên bàn, tùy tiện đưa vào miệng.
Vừa ăn vừa nhìn khắp nơi.
Cơ Ngọc ngồi ở vị trí tương đối khéo, ở mép giường, màu sắc của quần áo trùng với màu của tấm mành che, hòa làm một, không dễ dàng nhìn thấy. Cho nên Minh Vương tiểu điện hạ không phát hiện ra nàng, nhưng nàng ở phía bên này nhìn rất rõ tình huống chỗ Minh Vương.
Thằng nhãi này, ngày thường đi dạo thanh lâu, mặc quần áo ba tầng trong ba tầng ngoài, bọc kín không có kẽ hở, ngay cả tay áo cũng gắt gao nắm chặt, cái gì cũng không cho người ta nhìn thấy, còn khoác thêm áo choàng, bày ra bộ dạng một thiếu nữ trinh tiết.
Khi hắn đến chỗ ca ca, thế mà thả lỏng, không những không mặc áo khoác, đến đai lưng cũng thắt tùy ý, buộc nút thòng lọng, còn mỗi lần đến thanh lâu, hắn đều buộc nút chết, là nút thắt mà không thể cởi ra được.
Trên cổ tay và cánh tay đều là nút thắt như thế, toàn thân không có chỗ nào cởi được, trừ khi là cầm dao cắt các nút thắt ra.
Minh Vương tiểu điện hạ tôn quý, đệ đệ ruột của Thái Tử, ai dám cầm dao cắt quần áo của hắn đây?
Cơ Ngọc siết chặt tay áo, giận sôi máu.
“Ngươi còn có mặt mũi ăn?”
Ban đầu nàng không hiểu được Thái Tử điện hạ bảo nàng nhớ kĩ cái gì? Bây giờ nàng hiểu rồi, các động tác của Minh Vương lúc này, không phải là giống y đúc nàng lúc nãy hay sao?
Thái Tử điện hạ bảo nàng nhớ kĩ lời đối đáp của hai người.
“Có phải Đông Cung không cho ngươi ăn đủ no? Ăn gì mà tướng ăn khó coi chết được.”
Vừa bị người khác mắng xong, quay đầu liền có thể mắng người khác y như vậy, còn có chuyện gì sảng khoái hơn sao?
Ánh mắt của Thái Tử điện hạ thật tốt.
Không biết là có phải do Minh Vương tiểu điện hạ vừa bị ăn đòn, vẫn còn sợ Thái Tử một chút, hay là làm sao, hắn thế mà không phát hiện giọng ca ca hắn có hơi chút không giống bình thường.
Cơ Ngọc nhìn thấy Minh Vương ở phía đối diện cười lấy lòng một chút.
“Là vì điểm tâm ở chỗ hoàng huynh quá thơm ngon, đệ nhịn không được nên mới ăn hấp tấp như vậy.”
Cơ Ngọc cảm thấy nghẹn nghẹn ở cổ.
Hắn không dám trả lời khác nàng à?
Khó trách Thái Tử điện hạ bảo nàng nhớ kĩ, tình huống này cơ hồ giống nhau như đúc.
Hay là vì nàng và Minh Vương giống nhau, đều là một dạng nhát gan thỏ đế?
Nhưng chắc chắn chủy thủ vẫn còn ở trong tay hắn, cho nên Cơ Ngọc thành thành thật thật làm theo lời hắn bảo, đi dọn dẹp căn phòng một chút, làm thế nào dọn dẹp, dọn dẹp từ chỗ nào?
Nàng vừa suy nghĩ, vừa đi dạo một vòng quanh căn phòng, phát hiện thứ không vừa mắt nàng nhất, chính là cái chăn của nàng, và mấy món quần áo mà Thái Tử điện hạ vừa vứt xuống đất.
Ý của Thái Tử, “sạch sẽ”, chắc hẳn là nhìn phải thoải mái, Cơ Ngọc chấp nhận số mệnh mà bê lên đống chăn của mình, tạm thời đặt ở đâu đó, hừm, đặt ở đâu bây giờ.
Nàng nhìn khắp nơi xung quanh, nơi này có 3 gian phòng, bên trái là thư phòng, ở giữa là nhà chính, bên phải là phòng của Thái Tử điện hạ, phía sau nữa là Thiên điện.
Toàn bộ nhà ở tạo thành hình vuông, hai phòng hai bên cũng có thể cho người ở được, chính điện thì có 3 phòng, là khu vực riêng tư của Thái Tử điện hạ.
Ngày hôm qua Thái Tử ngủ ở trong phòng ngủ, còn Cơ Ngọc thì nằm ngủ ở gian nhà chính.
Hai bên chỉ cách nhau bởi một tấm bình phong, gian nhà chính trống rỗng, cái gì cũng không có, cho nên không có chỗ nào cất giấu đồ được. Cơ Ngọc đi vào thư phòng, những cái giá đỡ cũng trống không, không có chỗ cất giấu. Chẳng nhẽ cất chăn vào phòng ngủ của Thái Tử điện hạ?
Trong phòng của hắn có ngăn tủ, cũng có thể nhét đồ ở dưới gầm giường của hắn.
Cơ Ngọc ôm hai cái chăn, quanh minh chính đại đi vào phòng Thái Tử bên kia. Vừa mở ngăn tủ ra, nàng phát hiện mình vẫn còn xem nhẹ mức độ bừa bộn của Thái Tử, trước đây chỉ nghĩ hắn thích ném vài cái áo quần mà thôi, kì thực tủ quần áo của nhân gia cũng quá mức lộn xộn. Nàng có thể nhìn ra được những cái quần áo kia vẫn mới, chưa từng mặc qua, nhưng là bị Thái Tử vo tròn ném lung tung, nhìn đã không còn mới tinh tươm nữa.
Nghĩ lại cũng đúng thôi, lúc hắn đi ra khỏi cửa vội vàng, thế mà cũng kịp chỉnh sửa lại quần áo cho chỉnh tề, nghiêm trang, cái gì cũng không quên đem theo, như vậy cũng rất không dễ dàng rồi. Làm gì còn thời gian mà đi dọn dẹp gọn gàng tủ quần áo nữa?
Tuy rằng lộn xộn, nhưng quần áo của hắn cũng không có nhiều, ngăn tủ cũng không còn thừa nhiều chỗ trống, Cơ Ngọc vừa vặn đủ chỗ để nhét cái chăn vào.
Nhưng mà như vậy thì hắn không còn chỗ để thêm quần áo, Cơ Ngọc vừa mới nhặt mấy cái quần áo mà hắn ném xuống đất lúc nãy, đang định đem cất ở phía dưới gầm giường, thì nghe thấy tiếng nói của Nam Phong.
“Thái Tử điện hạ, Minh Vương điện hạ cầu kiến.”
Cơ Ngọc quay đầu lại nhìn Thái Tử, Thái Tử không nói chuyện, nhưng nàng vẫn đang ở cạnh mép giường, cách một tầng mành che, Thái Tử đạp nàng một cái, chuẩn không trượt phát nào, giống như bảo nàng đáp lại.
Nhân gia hỏi chính là ngươi, ngươi bảo ta đáp lại là ý tứ gì?
Cơ Ngọc lại liếc về phía giường một cái, nhớ tới điều gì, nàng đột nhiên sửng sốt.
Cái này cẩu nam nhân, nàng mới học thay đổi giọng được nửa ngày, thế mà hắn đã kiểm tra nàng rồi?
Cũng không thèm hỏi kết quả nàng học ra sao? Trực tiếp bảo nàng lên như thế này hả?
Hắn đã nói rất rõ ràng lúc nãy, có thể không lộ mặt thì không cần lộ mặt, hơn nữa quần áo mà nàng đang mặc, vẫn là quần áo của Thái Tử điện hạ ngày hôm qua. Hắn tìm người dạy nàng khẩu kĩ, vừa vặn học thay đổi giọng nói giống như giọng Thái Tử, học điệu bộ và thanh âm của hắn.
Sau khi Cơ Ngọc hiểu ra, tâm đều lạnh một nửa, thật là cẩu nam nhân.
Vẫn còn may, nàng đã luyện tập nửa buổi sáng, luyện đến giọng nói khàn khàn đi, cũng có phần giống giọng của Thái Tử.
Cơ Ngọc kêu khụ một tiếng, đè thấp thanh âm xuống, lại đè thấp thêm nữa, đến mức rất trầm, cảm thấy đã phù hợp, nàng đang định mở miệng thì cửa đã bị mở ra, Minh Vương điện hạ chui đầu vào trong, thử gọi một tiếng.
“Hoàng huynh?”
Cơ Ngọc không biết nên nói cái gì, nhất thời không đáp lại ngay được, bóng người xảo quyệt kia đã to gan lớn mật chui hẳn vào trong phòng, đóng cửa lại, đôi mắt nhìn quanh khắp nơi, cuối cùng đem tầm mắt để trên bàn.
Trên bàn có để chút điểm tâm, là cái bàn mà Cơ Ngọc ngồi ăn lúc nãy, sau khi nàng thu dọn chăn thì đem điểm tâm đặt trên bàn.
Minh Vương tiểu điện hạ muốn ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, vừa ngồi xuống đã nhe răng nhếch miệng kêu đau.
Xem ra ngày hôm qua bị đánh roi, vết thương vẫn chưa lành, hắn chỉ có thể đổi tư thế, ngồi lệch, một bên dựa vào ghế dựa, một bên dựa vào cái bàn. Tay cầm lấy điểm tâm trên bàn, tùy tiện đưa vào miệng.
Vừa ăn vừa nhìn khắp nơi.
Cơ Ngọc ngồi ở vị trí tương đối khéo, ở mép giường, màu sắc của quần áo trùng với màu của tấm mành che, hòa làm một, không dễ dàng nhìn thấy. Cho nên Minh Vương tiểu điện hạ không phát hiện ra nàng, nhưng nàng ở phía bên này nhìn rất rõ tình huống chỗ Minh Vương.
Thằng nhãi này, ngày thường đi dạo thanh lâu, mặc quần áo ba tầng trong ba tầng ngoài, bọc kín không có kẽ hở, ngay cả tay áo cũng gắt gao nắm chặt, cái gì cũng không cho người ta nhìn thấy, còn khoác thêm áo choàng, bày ra bộ dạng một thiếu nữ trinh tiết.
Khi hắn đến chỗ ca ca, thế mà thả lỏng, không những không mặc áo khoác, đến đai lưng cũng thắt tùy ý, buộc nút thòng lọng, còn mỗi lần đến thanh lâu, hắn đều buộc nút chết, là nút thắt mà không thể cởi ra được.
Trên cổ tay và cánh tay đều là nút thắt như thế, toàn thân không có chỗ nào cởi được, trừ khi là cầm dao cắt các nút thắt ra.
Minh Vương tiểu điện hạ tôn quý, đệ đệ ruột của Thái Tử, ai dám cầm dao cắt quần áo của hắn đây?
Cơ Ngọc siết chặt tay áo, giận sôi máu.
“Ngươi còn có mặt mũi ăn?”
Ban đầu nàng không hiểu được Thái Tử điện hạ bảo nàng nhớ kĩ cái gì? Bây giờ nàng hiểu rồi, các động tác của Minh Vương lúc này, không phải là giống y đúc nàng lúc nãy hay sao?
Thái Tử điện hạ bảo nàng nhớ kĩ lời đối đáp của hai người.
“Có phải Đông Cung không cho ngươi ăn đủ no? Ăn gì mà tướng ăn khó coi chết được.”
Vừa bị người khác mắng xong, quay đầu liền có thể mắng người khác y như vậy, còn có chuyện gì sảng khoái hơn sao?
Ánh mắt của Thái Tử điện hạ thật tốt.
Không biết là có phải do Minh Vương tiểu điện hạ vừa bị ăn đòn, vẫn còn sợ Thái Tử một chút, hay là làm sao, hắn thế mà không phát hiện giọng ca ca hắn có hơi chút không giống bình thường.
Cơ Ngọc nhìn thấy Minh Vương ở phía đối diện cười lấy lòng một chút.
“Là vì điểm tâm ở chỗ hoàng huynh quá thơm ngon, đệ nhịn không được nên mới ăn hấp tấp như vậy.”
Cơ Ngọc cảm thấy nghẹn nghẹn ở cổ.
Hắn không dám trả lời khác nàng à?
Khó trách Thái Tử điện hạ bảo nàng nhớ kĩ, tình huống này cơ hồ giống nhau như đúc.
Hay là vì nàng và Minh Vương giống nhau, đều là một dạng nhát gan thỏ đế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.