Trưởng Thành Giống Y Hệt Thái Tử Xinh Đẹp Thô Bạo
Chương 40: Vẽ Đại Hoa Hoa Cỏ Cỏ Gì Đó
Hoa Tâm Giả
08/04/2024
Editor: Dung Chiêu
Có thông phòng thì có nghĩa là đã dùng qua rồi hay sao? Nhìn xem tình huống thường ngày của hắn, đến cả nữ nha hoàn hầu hạ, hắn cũng không cho tới gần, hễ ai mà nhìn hắn nhiều thêm một cái, hắn đã hận không thể đào đôi mắt của người ta ra, hơn nữa hắn bận rộn như thế, chắc chắn không có thời gian hưởng thụ.
Đương nhiên Cơ Ngọc sẽ không vạch trần hắn, bởi vì kể cả hắn chưa từng làm qua, thì cũng sẽ hiểu biết một chút, vì từ lúc nhỏ, đã có người dạy dỗ các hoàng tử tri thức ở phương diện này.
Lúc nãy nàng nói, chính là cách câu dẫn người, Thái Tử chắc chắn sẽ không làm được.
Hắn một hai khẳng định bản thân có thể, vậy để hắn thắng đi, trong lòng nàng hiểu rõ hắn sẽ không câu dẫn người ở trên giường, như vậy là được rồi.
Thái Tử cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, hỏi đến chuyện khác.
“Trên người ngươi có vết bớt, hay vết sẹo gì không?”
Cơ Ngọc suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu: “Không có.”
Đúng là lúc trước nàng thường xuyên bị đánh, nhưng ở thanh lâu người ta đánh người đều không để lại dấu vết. Đánh qua chăn, đánh tới gần chết mới thôi, hoặc là sẽ bị treo lên. Trước đây nàng không học được cách cười, cứ ba ngày thì có hai ngày bị bọc chăn rồi treo lên, một lần một ngày, lúc nàng được hạ xuống dưới đất, lòng bàn chân tê, giống như là đang dẫm lên bông.
Sau này hầu hạ các cô nương, nhiều nhất cũng chỉ là bị véo, hay là dùng chổi lông gà đánh vài cái thôi, phần lớn thời gian, họ vẫn đối xử với nàng không tồi, bởi vì dù khuôn mặt nàng đen nhẻm, vẽ lên nốt tàn nhang lấm tấm, nhưng ngũ quan vẫn rất tinh xảo xinh đẹp, cho nên họ luyến tiếc đánh nàng.
Cơ Ngọc cũng không hiểu rõ lắm, nhưng nàng mơ hồ cảm giác được, trong số những người nàng hầu hạ, dường như có mấy người có ý tưởng không bình thường đối với nàng.
Trước đây nàng thấy kì quái, vì sao lại thích nàng, trong khi nàng đã cố tình trang điểm lôi thôi, dơ hề hề, hơn nữa nàng là nữ tử cơ mà.
Bây giờ nhìn thấy gương mặt của Thái Tử điện hạ, nàng đã hiểu rõ, bởi vì ngũ quan này của nàng, đúng là có lực hấp dẫn rất lớn đối với nữ nhân.
Nàng nhìn khuôn mặt chính mình thì không cảm thấy gì, nhưng khi nhìn gương mặt này ở người khác, thì mới phát hiện mức độ tinh xảo của nó, giống như trời cao cực kì dụng công tạo ra, còn tạo người khác thì như nghịch bùn, tùy tiện ném ra ngoài.
Khen chính mình như vậy thì hơi kì quặc, nhưng nhìn thấy gương mặt kia của Thái Tử điện hạ, nàng lại có cảm giác như vậy.
Cơ Ngọc nhìn nhìn hắn, đến tận bây giờ nàng vẫn cảm thấy thần kì, cư nhiên có hai người giống nhau đến mức độ này, thật không thể tưởng tượng nổi.
Có phải sau này nàng sờ sờ chính mình, có nghĩa là tương đương với sờ Thái Tử điện hạ hay không?
“Ở trên ngực ta có vết sẹo.” Bàn tay Thái Tử để ở vạt áo trước ngực, hơi hơi kéo ra, lộ ra một mảng da trắng, quả thực trên đó có một vết sẹo.
Cơ Ngọc lại gần nhìn, vết sẹo không lớn, nhưng vị trí lại ở phía trên, chỉ dưới vạt áo một chút, nếu cử động mạnh thì áo sẽ xộc xệch, để lộ ra vết sẹo.
Thái Tử điện hạ có sẹo, nàng không có, vậy thì sẽ sớm bị bại lộ.
Cơ Ngọc hỏi hắn: “Cái này làm sao bây giờ?”
Dường như Thái Tử đã chuẩn bị từ trước.
“Đi đến đầu giường, mở ngăn tủ đầu tiên, rồi lấy đồ vật ở bên trong ra đây.”
Cơ Ngọc thành thành thật thật làm theo lời Thái Tử, nhắc đến chuyện lớn thì nàng vẫn nghe lời lắm, chỉ là những lần Thái Tử dỗi nàng, nàng nhịn không được muốn dỗi trở lại, đương nhiên là dưới điều kiện không ảnh hưởng đến toàn cục, nếu là chuyện thực sự chọc giận Thái Tử, nàng sẽ không bao giờ làm.
Mạng nhỏ là quan trọng.
Trong ngăn tủ có một cái hộp gỗ nhỏ, Cơ Ngọc dứt khoát lấy tất cả ra, đặt ở trong tầm tay của Thái Tử điện hạ, ý là cho hắn mở, nhưng mà hắn lại bảo nàng mở ra.
Cơ Ngọc mở nắp ra xem xét, bên trong có hai tầng, chứa đầy bình sứ nhỏ, bên cạnh đó còn có mấy cây châm nhỏ, phía đuôi cây châm không có sợi chỉ, cho nên không phải dùng để may quần áo.
Nàng cảm thấy tò mò, đây là định làm gì?
Nàng vẫn đang nghĩ, thì bỗng nhiên Thái Tử điều chỉnh tư thế, ngồi đối mặt với nàng, rồi kéo toàn bộ vạt áo của hắn xuống, để lộ ra bờ vai mượt mà.
Da hắn rất trắng, không phải trắng khỏe mạnh, mà là trắng do lâu ngày không ở dưới ánh mặt trời, nhưng mà cũng xinh đẹp như viên minh châu thượng hạng, phát ra ánh sáng ở nơi tối tăm.
Cơ Ngọc nhìn hắn để lộ vết sẹo ra trước mắt nàng, rồi lại nhìn hộp gỗ nhỏ, nàng chớp chớp mắt, một lúc sau mới phản ứng trở lại, cẩu nam nhân này muốn dùng hình xăm che giấu vết sẹo đi?
Nhưng hắn vẫn im lặng, cũng chưa nói câu nào. Không hỏi nàng có làm được hay không, mà đã lớn mật giao cho nàng làm, hắn cảm thấy yên tâm sao?
Không sợ nàng vẽ hình con rùa đen cho hắn à?
Hoặc là vẽ hình rồng hay hình con sâu, cũng là một cái vấn đề, thế mà hắn không lo lắng gì sao.
Do hắn lớn mật, hay là do yên tâm với nàng?
Cơ Ngọc biết vẽ tranh, lại còn vẽ rất đẹp, nhưng từ trước tới nay, nàng chưa từng vẽ ở trên người, chắc là cũng không khác nhau lắm, chỉ là thay đổi cây bút, thay đổi bức vải vẽ tranh mà thôi.
Nàng dịch chuyển đầu gối, đến ngồi cạnh Thái Tử, cách hắn rất gần. Nàng quan sát vết sẹo kia của hắn, vết sẹo hơi thon dài, giống như là bị kiếm cắt qua.
Chắc là bị thương từ lâu rồi, vết sẹo cũng mờ nhạt đi rất nhiều, nhưng vẫn nhìn thấy được, là bởi vì làn da hắn quá trắng, trên người có thêm vết sẹo nhỏ thôi, là cũng nhìn thấy rõ ràng.
Cơ Ngọc mở vài bình sứ nhỏ ra xem, bên trong quả nhiên là thuốc màu, có nhiều màu khác nhau, còn cái châm kia là để dùng đâm thủng mặt ngoài da, để cho thuốc màu đi vào trong.
Sau khi nàng hiểu đại khái cách làm, thì lại bắt đầu suy nghĩ xem nên vẽ thứ gì cho Thái Tử. Thái Tử là mỹ nhân như thế này, đương nhiên nàng sẽ không thật sự vẽ cho hắn hình con rùa đen, như vậy vấn đề bây giờ là vẽ hình con gì mới được.
Nàng định vẽ con hạc, nhưng cảm thấy hạc không thích hợp với hắn, tuy rằng hắn có tiên khí, nhưng cũng có mặt âm trầm, cảm giác giống như là một bà mẹ nuôi con, bị con hành hạ cho suy sút, héo hon cả người.
Cơ Ngọc nghĩ mãi không ra cái gì thích hợp với hắn, nên dứt khoát hỏi cho nhanh.
“Thái Tử điện hạ muốn vẽ cái gì?”
Dường như Thái Tử đối với chuyện này không để ý lắm, giọng điệu hắn không kiên nhẫn: “Tùy tiện vẽ hoa hoa cỏ cỏ là được rồi.”
Cơ Ngọc bó tay.
Ngươi cũng qua loa quá đi.
Thái Tử điện hạ có thân hình xinh đẹp, giống như miếng vải tốt nhất để vẽ tranh, nếu tùy tiện vẽ hoa hoa cỏ cỏ, thì cũng hơi đáng tiếc.
Cơ Ngọc nghiêm túc suy nghĩ, quyết định vẽ cho hắn hình con chim ưng. Nàng cảm giác Thái Tử giống với chim ưng, khí chất trầm ổn lại có chút kiêu ngạo, có trí khí vươn thẳng tới trời cao, vương giả chi phong, nhưng thỉnh thoảng cũng để lộ ra chút tính khí trẻ con, vừa mâu thuẫn lại vừa hòa hợp, bổ sung cho nhau để trở nên hoàn hảo.
Có thông phòng thì có nghĩa là đã dùng qua rồi hay sao? Nhìn xem tình huống thường ngày của hắn, đến cả nữ nha hoàn hầu hạ, hắn cũng không cho tới gần, hễ ai mà nhìn hắn nhiều thêm một cái, hắn đã hận không thể đào đôi mắt của người ta ra, hơn nữa hắn bận rộn như thế, chắc chắn không có thời gian hưởng thụ.
Đương nhiên Cơ Ngọc sẽ không vạch trần hắn, bởi vì kể cả hắn chưa từng làm qua, thì cũng sẽ hiểu biết một chút, vì từ lúc nhỏ, đã có người dạy dỗ các hoàng tử tri thức ở phương diện này.
Lúc nãy nàng nói, chính là cách câu dẫn người, Thái Tử chắc chắn sẽ không làm được.
Hắn một hai khẳng định bản thân có thể, vậy để hắn thắng đi, trong lòng nàng hiểu rõ hắn sẽ không câu dẫn người ở trên giường, như vậy là được rồi.
Thái Tử cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, hỏi đến chuyện khác.
“Trên người ngươi có vết bớt, hay vết sẹo gì không?”
Cơ Ngọc suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu: “Không có.”
Đúng là lúc trước nàng thường xuyên bị đánh, nhưng ở thanh lâu người ta đánh người đều không để lại dấu vết. Đánh qua chăn, đánh tới gần chết mới thôi, hoặc là sẽ bị treo lên. Trước đây nàng không học được cách cười, cứ ba ngày thì có hai ngày bị bọc chăn rồi treo lên, một lần một ngày, lúc nàng được hạ xuống dưới đất, lòng bàn chân tê, giống như là đang dẫm lên bông.
Sau này hầu hạ các cô nương, nhiều nhất cũng chỉ là bị véo, hay là dùng chổi lông gà đánh vài cái thôi, phần lớn thời gian, họ vẫn đối xử với nàng không tồi, bởi vì dù khuôn mặt nàng đen nhẻm, vẽ lên nốt tàn nhang lấm tấm, nhưng ngũ quan vẫn rất tinh xảo xinh đẹp, cho nên họ luyến tiếc đánh nàng.
Cơ Ngọc cũng không hiểu rõ lắm, nhưng nàng mơ hồ cảm giác được, trong số những người nàng hầu hạ, dường như có mấy người có ý tưởng không bình thường đối với nàng.
Trước đây nàng thấy kì quái, vì sao lại thích nàng, trong khi nàng đã cố tình trang điểm lôi thôi, dơ hề hề, hơn nữa nàng là nữ tử cơ mà.
Bây giờ nhìn thấy gương mặt của Thái Tử điện hạ, nàng đã hiểu rõ, bởi vì ngũ quan này của nàng, đúng là có lực hấp dẫn rất lớn đối với nữ nhân.
Nàng nhìn khuôn mặt chính mình thì không cảm thấy gì, nhưng khi nhìn gương mặt này ở người khác, thì mới phát hiện mức độ tinh xảo của nó, giống như trời cao cực kì dụng công tạo ra, còn tạo người khác thì như nghịch bùn, tùy tiện ném ra ngoài.
Khen chính mình như vậy thì hơi kì quặc, nhưng nhìn thấy gương mặt kia của Thái Tử điện hạ, nàng lại có cảm giác như vậy.
Cơ Ngọc nhìn nhìn hắn, đến tận bây giờ nàng vẫn cảm thấy thần kì, cư nhiên có hai người giống nhau đến mức độ này, thật không thể tưởng tượng nổi.
Có phải sau này nàng sờ sờ chính mình, có nghĩa là tương đương với sờ Thái Tử điện hạ hay không?
“Ở trên ngực ta có vết sẹo.” Bàn tay Thái Tử để ở vạt áo trước ngực, hơi hơi kéo ra, lộ ra một mảng da trắng, quả thực trên đó có một vết sẹo.
Cơ Ngọc lại gần nhìn, vết sẹo không lớn, nhưng vị trí lại ở phía trên, chỉ dưới vạt áo một chút, nếu cử động mạnh thì áo sẽ xộc xệch, để lộ ra vết sẹo.
Thái Tử điện hạ có sẹo, nàng không có, vậy thì sẽ sớm bị bại lộ.
Cơ Ngọc hỏi hắn: “Cái này làm sao bây giờ?”
Dường như Thái Tử đã chuẩn bị từ trước.
“Đi đến đầu giường, mở ngăn tủ đầu tiên, rồi lấy đồ vật ở bên trong ra đây.”
Cơ Ngọc thành thành thật thật làm theo lời Thái Tử, nhắc đến chuyện lớn thì nàng vẫn nghe lời lắm, chỉ là những lần Thái Tử dỗi nàng, nàng nhịn không được muốn dỗi trở lại, đương nhiên là dưới điều kiện không ảnh hưởng đến toàn cục, nếu là chuyện thực sự chọc giận Thái Tử, nàng sẽ không bao giờ làm.
Mạng nhỏ là quan trọng.
Trong ngăn tủ có một cái hộp gỗ nhỏ, Cơ Ngọc dứt khoát lấy tất cả ra, đặt ở trong tầm tay của Thái Tử điện hạ, ý là cho hắn mở, nhưng mà hắn lại bảo nàng mở ra.
Cơ Ngọc mở nắp ra xem xét, bên trong có hai tầng, chứa đầy bình sứ nhỏ, bên cạnh đó còn có mấy cây châm nhỏ, phía đuôi cây châm không có sợi chỉ, cho nên không phải dùng để may quần áo.
Nàng cảm thấy tò mò, đây là định làm gì?
Nàng vẫn đang nghĩ, thì bỗng nhiên Thái Tử điều chỉnh tư thế, ngồi đối mặt với nàng, rồi kéo toàn bộ vạt áo của hắn xuống, để lộ ra bờ vai mượt mà.
Da hắn rất trắng, không phải trắng khỏe mạnh, mà là trắng do lâu ngày không ở dưới ánh mặt trời, nhưng mà cũng xinh đẹp như viên minh châu thượng hạng, phát ra ánh sáng ở nơi tối tăm.
Cơ Ngọc nhìn hắn để lộ vết sẹo ra trước mắt nàng, rồi lại nhìn hộp gỗ nhỏ, nàng chớp chớp mắt, một lúc sau mới phản ứng trở lại, cẩu nam nhân này muốn dùng hình xăm che giấu vết sẹo đi?
Nhưng hắn vẫn im lặng, cũng chưa nói câu nào. Không hỏi nàng có làm được hay không, mà đã lớn mật giao cho nàng làm, hắn cảm thấy yên tâm sao?
Không sợ nàng vẽ hình con rùa đen cho hắn à?
Hoặc là vẽ hình rồng hay hình con sâu, cũng là một cái vấn đề, thế mà hắn không lo lắng gì sao.
Do hắn lớn mật, hay là do yên tâm với nàng?
Cơ Ngọc biết vẽ tranh, lại còn vẽ rất đẹp, nhưng từ trước tới nay, nàng chưa từng vẽ ở trên người, chắc là cũng không khác nhau lắm, chỉ là thay đổi cây bút, thay đổi bức vải vẽ tranh mà thôi.
Nàng dịch chuyển đầu gối, đến ngồi cạnh Thái Tử, cách hắn rất gần. Nàng quan sát vết sẹo kia của hắn, vết sẹo hơi thon dài, giống như là bị kiếm cắt qua.
Chắc là bị thương từ lâu rồi, vết sẹo cũng mờ nhạt đi rất nhiều, nhưng vẫn nhìn thấy được, là bởi vì làn da hắn quá trắng, trên người có thêm vết sẹo nhỏ thôi, là cũng nhìn thấy rõ ràng.
Cơ Ngọc mở vài bình sứ nhỏ ra xem, bên trong quả nhiên là thuốc màu, có nhiều màu khác nhau, còn cái châm kia là để dùng đâm thủng mặt ngoài da, để cho thuốc màu đi vào trong.
Sau khi nàng hiểu đại khái cách làm, thì lại bắt đầu suy nghĩ xem nên vẽ thứ gì cho Thái Tử. Thái Tử là mỹ nhân như thế này, đương nhiên nàng sẽ không thật sự vẽ cho hắn hình con rùa đen, như vậy vấn đề bây giờ là vẽ hình con gì mới được.
Nàng định vẽ con hạc, nhưng cảm thấy hạc không thích hợp với hắn, tuy rằng hắn có tiên khí, nhưng cũng có mặt âm trầm, cảm giác giống như là một bà mẹ nuôi con, bị con hành hạ cho suy sút, héo hon cả người.
Cơ Ngọc nghĩ mãi không ra cái gì thích hợp với hắn, nên dứt khoát hỏi cho nhanh.
“Thái Tử điện hạ muốn vẽ cái gì?”
Dường như Thái Tử đối với chuyện này không để ý lắm, giọng điệu hắn không kiên nhẫn: “Tùy tiện vẽ hoa hoa cỏ cỏ là được rồi.”
Cơ Ngọc bó tay.
Ngươi cũng qua loa quá đi.
Thái Tử điện hạ có thân hình xinh đẹp, giống như miếng vải tốt nhất để vẽ tranh, nếu tùy tiện vẽ hoa hoa cỏ cỏ, thì cũng hơi đáng tiếc.
Cơ Ngọc nghiêm túc suy nghĩ, quyết định vẽ cho hắn hình con chim ưng. Nàng cảm giác Thái Tử giống với chim ưng, khí chất trầm ổn lại có chút kiêu ngạo, có trí khí vươn thẳng tới trời cao, vương giả chi phong, nhưng thỉnh thoảng cũng để lộ ra chút tính khí trẻ con, vừa mâu thuẫn lại vừa hòa hợp, bổ sung cho nhau để trở nên hoàn hảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.