Chương 34: Rung động
Khói Ảo
05/04/2024
Cả buổi tiệc ấy Lan Anh không thể không suy nghĩ về Hoàng Phong, cô lại càng dành tình cảm cho anh dù chỉ là vô tình Hoàng Phong ôm lấy mình. Ngọc Khánh vẫn chưa hết khó chịu khi gặp phải một kẻ như vậy. Cô luôn miệng dặn Lan Anh phải cẩn thận không được động lòng trước người kia.
Riêng Hoàng Phong, để bình tĩnh mà anh rời buổi tiệc từ sớm. Trên xe, Hoàng Phong kể lại cho Tường Quân nghe về việc khi nãy, Tường Quân nghe xong thì ngờ vực hỏi lại.
"Anh chắc là cô ấy?"
"Tôi ngửi được mùi hương kia, dù không đậm nhưng thật sự là có."
Tường Quân không nói gì thêm, ánh mắt anh lặng lẽ nhìn vào khoảng đường bên ngoài. Lòng Tường Quân nặng trĩu khi nghĩ về những gì đã xảy ra, đã bao nhiêu kiếp, Tường Quân cũng đã chọn không uống canh Mạnh Bà, vong hồn của vị tướng ấy không đi xuống âm giới mà lưu lạc chốn trần gian. Thân là tướng đã giết không ít mạng người nên hắn cũng khiến không ít âm hồn phải e sợ.
Một lần kẻ ấy lưu lại tại một góc sân chùa, thấy hình bóng Thanh Vân thì liền đi theo. Đến gần cầu Nại Hà thì hắn thấy nàng uống canh bước lên cầu. Hắn muốn gọi nàng quay lại, đừng uống chén canh ấy, hãy chờ đợi kẻ dưới dòng Vong Xuyên nhưng không được...
"Tường Quân! Tường Quân!"
Hoàng Phong gọi đến lần thứ ba thì Tường Quân mới giật mình trả lời, lúc này mới nhận ra mình đã dừng xe trước nhà. Người bên trong nhà ra mở cửa, Hoàng Phong đi vào trong, Tường Quân bấy giờ mới dựa người ra sau thở dài.
Vị quân vương ấy đã tìm ra người thương, còn bản thân hắn luôn ở bên cạnh nhưng lại không dám đối mặt với người mà hắn thương đến tận xương tủy.
Trông thấy sắc mặt của Tường Quân không tốt, Hoàng Phong rót nước đưa cho cậu.
"Nhìn cậu không khỏe, uống nước đi!"
"Cảm ơn anh!"
Tường Quân nhận lấy ly nước, những ngón tay dài gầy cầm in hằn lên chiếc ly. Hoàng Phong nở nụ cười nói.
"Tôi mới phải cảm ơn cậu. Cảm ơn vì lúc nào cậu cũng bên cạnh giúp sức cho tôi!"
Tường Quân hơi giật mình, cậu ta nhìn người trước mắt, trái tim tưởng đâu đập nhanh hết cỡ. Gương mặt nam nhân kia ấy vậy mà đỏ lên, Tường Quân lập tức cúi xuống quỳ một chân nói lớn.
"Xin người đừng nói vậy. Dù thế nào người vẫn là vị quân vương của thần!"
Hoàng Phong khẽ lắc đầu, anh thả cơ thể rơi tự do ngồi xuống ghế sofa.
"Hừm, nhưng tôi lại không thể giữ được người tôi yêu, mãi mãi không thể bảo vệ nàng."
Nói rồi Hoàng Phong đứng dậy quay bước đi về phòng, không quên nhắc Tường Quân đứng lên đi nghỉ sớm. Anh không hề hay rằng đôi mắt của kẻ kia vừa ánh xanh dịu, đau lòng nhìn theo bóng lưng của mình.
Lan Anh sau lần chạm mặt với Hoàng Phong, cô luôn muốn được gặp anh nhiều hơn. Trái tim cô sinh viên mới lớn từ khi nào lại trở nên vui tươi rộn rã. Ngọc Khánh khuyên bạn nhiều rồi thấy không có ích gì lại thôi, mặc kệ cô bạn. Bản thân cô luôn muốn tìm hiểu thêm về những gì đã xảy ra trong lịch sử.
Ngọc Khánh về nhà sau buổi học, mẹ cô từ trong bếp nghe tiếng xe thì nhìn ra thấy con gái. Bà nhẹ lên tiếng nhắc cô rửa tay rồi vào chuẩn bị ăn cơm.
Bố của cô vẫn đang tập trung làm nốt công việc, nhìn thấy bố, Ngọc Khánh nhanh chóng sà vào làm nũng.
Bố của cô vẫn đang tập trung làm nốt công việc, nhìn thấy bố, Ngọc Khánh nhanh chóng sà vào làm nũng.
Ông Minh vui vẻ đưa tay xoa đầu con gái, đứa con ông yêu quý hết mực. Bữa cơm gia đình rộn ràng tiếng cười nói, Ngọc Khánh vô tư không biết rằng cuộc sống của cô sẽ bắt đầu có những bước ngoặt rẽ đầy sóng gió sau này.
Riêng Hoàng Phong, để bình tĩnh mà anh rời buổi tiệc từ sớm. Trên xe, Hoàng Phong kể lại cho Tường Quân nghe về việc khi nãy, Tường Quân nghe xong thì ngờ vực hỏi lại.
"Anh chắc là cô ấy?"
"Tôi ngửi được mùi hương kia, dù không đậm nhưng thật sự là có."
Tường Quân không nói gì thêm, ánh mắt anh lặng lẽ nhìn vào khoảng đường bên ngoài. Lòng Tường Quân nặng trĩu khi nghĩ về những gì đã xảy ra, đã bao nhiêu kiếp, Tường Quân cũng đã chọn không uống canh Mạnh Bà, vong hồn của vị tướng ấy không đi xuống âm giới mà lưu lạc chốn trần gian. Thân là tướng đã giết không ít mạng người nên hắn cũng khiến không ít âm hồn phải e sợ.
Một lần kẻ ấy lưu lại tại một góc sân chùa, thấy hình bóng Thanh Vân thì liền đi theo. Đến gần cầu Nại Hà thì hắn thấy nàng uống canh bước lên cầu. Hắn muốn gọi nàng quay lại, đừng uống chén canh ấy, hãy chờ đợi kẻ dưới dòng Vong Xuyên nhưng không được...
"Tường Quân! Tường Quân!"
Hoàng Phong gọi đến lần thứ ba thì Tường Quân mới giật mình trả lời, lúc này mới nhận ra mình đã dừng xe trước nhà. Người bên trong nhà ra mở cửa, Hoàng Phong đi vào trong, Tường Quân bấy giờ mới dựa người ra sau thở dài.
Vị quân vương ấy đã tìm ra người thương, còn bản thân hắn luôn ở bên cạnh nhưng lại không dám đối mặt với người mà hắn thương đến tận xương tủy.
Trông thấy sắc mặt của Tường Quân không tốt, Hoàng Phong rót nước đưa cho cậu.
"Nhìn cậu không khỏe, uống nước đi!"
"Cảm ơn anh!"
Tường Quân nhận lấy ly nước, những ngón tay dài gầy cầm in hằn lên chiếc ly. Hoàng Phong nở nụ cười nói.
"Tôi mới phải cảm ơn cậu. Cảm ơn vì lúc nào cậu cũng bên cạnh giúp sức cho tôi!"
Tường Quân hơi giật mình, cậu ta nhìn người trước mắt, trái tim tưởng đâu đập nhanh hết cỡ. Gương mặt nam nhân kia ấy vậy mà đỏ lên, Tường Quân lập tức cúi xuống quỳ một chân nói lớn.
"Xin người đừng nói vậy. Dù thế nào người vẫn là vị quân vương của thần!"
Hoàng Phong khẽ lắc đầu, anh thả cơ thể rơi tự do ngồi xuống ghế sofa.
"Hừm, nhưng tôi lại không thể giữ được người tôi yêu, mãi mãi không thể bảo vệ nàng."
Nói rồi Hoàng Phong đứng dậy quay bước đi về phòng, không quên nhắc Tường Quân đứng lên đi nghỉ sớm. Anh không hề hay rằng đôi mắt của kẻ kia vừa ánh xanh dịu, đau lòng nhìn theo bóng lưng của mình.
Lan Anh sau lần chạm mặt với Hoàng Phong, cô luôn muốn được gặp anh nhiều hơn. Trái tim cô sinh viên mới lớn từ khi nào lại trở nên vui tươi rộn rã. Ngọc Khánh khuyên bạn nhiều rồi thấy không có ích gì lại thôi, mặc kệ cô bạn. Bản thân cô luôn muốn tìm hiểu thêm về những gì đã xảy ra trong lịch sử.
Ngọc Khánh về nhà sau buổi học, mẹ cô từ trong bếp nghe tiếng xe thì nhìn ra thấy con gái. Bà nhẹ lên tiếng nhắc cô rửa tay rồi vào chuẩn bị ăn cơm.
Bố của cô vẫn đang tập trung làm nốt công việc, nhìn thấy bố, Ngọc Khánh nhanh chóng sà vào làm nũng.
Bố của cô vẫn đang tập trung làm nốt công việc, nhìn thấy bố, Ngọc Khánh nhanh chóng sà vào làm nũng.
Ông Minh vui vẻ đưa tay xoa đầu con gái, đứa con ông yêu quý hết mực. Bữa cơm gia đình rộn ràng tiếng cười nói, Ngọc Khánh vô tư không biết rằng cuộc sống của cô sẽ bắt đầu có những bước ngoặt rẽ đầy sóng gió sau này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.