Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Chương 89
Dũng
30/12/2022
Chương 89
Phùng Minh Lăng cau mày, chín người cùng lúc phát lực, anh ta hiểu đó là một sức mạnh như thế nào. Nhưng nhìn bộ dạng trước mặt của Tần Trạm thì lại giống như không hề có chút ảnh hưởng nào cả.
“Tôi thật muốn nhìn xem anh có thể chịu đựng bao lâu nữa.” Phùng Minh Lăng gầm lên, nội kình trong cơ thể vận chuyển tới cực hạn. Khí kình khủng bố đã trực tiếp khiến cho những người qua đường phun ra máu.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Trạm nhướng mày, lạnh lùng nói: “Cần gì phải làm liên lụy tới người vô tội chứ?”
Nói rồi Tần Trạm vung tay lên, áp lực trên người những người xung quanh biến mất trong nháy mắt. Mọi người không khỏi thở hổn hển, sôi nổi chắp tay nói: “Cảm ơn anh Tần.”
“Né ra xa một chút đi.” Tần Trạm nhắc nhở nói.
Mọi người nghe vậy thì đều lui lại phía sau vài chục bước, rồi từ xa lấy điện thoại ra quay lại. Nhìn thấy một màn này khiến cho Phùng Minh Lăng càng tức giận hơn.
Anh ta không những không khiến cho người khác cảm thấy kinh hãi mà còn ngược lại khiến cho Tần Trạm càng thêm được lòng người.
“Cậu chủ Phùng, hình như Tần Trạm này không hề đơn giản.” Bên cạnh có người nhắc nhở nói.
Phùng Minh Lăng hừ một tiếng: “Thế thì sao? Chỉ cần bây giờ anh ta không đạt tới cấp bậc nội kình tông sư thì chín chúng ta liên thủ lại có thể nhẹ nhàng nghiền áp anh ta.”
Mà đúng lúc này, từ trên người Tần Trạm đột nhiên toát ra một loại khí tức khủng bố.
Mà trình độ của luồng khí tức này hoàn toàn có thể bỏ xa sự hợp lực của cả chín người về độ khủng bố, giống như một toà núi lớn trực tiếp đè lên người bọn họ.
Sắc mặt Phùng Minh Lăng trở nên tái mét, thấp giọng nói: “Tại sao anh ta có thể có khí tức đáng sợ như vậy?” Luồng khí tức này anh ta đã từng thấy rồi chính là ở trên người của cha anh ta, Phùng Công.
Tân Trạm, đừng có mà kiêu ngạo cho dù anh một chiêu đánh bại Tất Tiêu Dao thì sao, chín người chúng tôi hợp sức lại vẫn có thể giết chết anh!”
Phùng Minh Lăng nén lại ngụm máu tươi chuẩn bị phun ra trong cổ họng, lạnh lùng nói.
Tần Trạm lạnh giọng: “Xem ra tình báo của cậu cũng không đáng tin cho lắm. Cậu có biết tôi đánh thắng Tất Tiêu Dao như thế nào không?”
“Liên quan gì đến tôi?” Phùng Minh Lăng tức giận quát. Mà anh ta vừa dứt lời thì Tần Trạm đã đột nhiên biến mất, trong nháy mắt đã lại xuất hiện trước mặt Phùng Minh Lăng.
Ngay sao đó, Tần Trạm nhẹ nhàng vẫy tay một cái, khí kình đáng sợ kia đã đánh bay Phùng Minh Lăng ra xa.
Tần Trạm từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống Phùng Minh Lăng nói: “Chính là đánh bại như thế.”
“Phụt!” Trong cổ họng bỗng dưng dâng lên một vị tanh ngọt, Phùng Minh Lăng rốt cuộc không nhịn nổi nữa, mở miệng nhổ ra một búng máu.
“Sao có thể?” Phùng Minh Lăng từ mặt đất bò dậy, trong ánh mắt tràn ngập sự không thể tin nổi. Từ lúc bắt đầu luyện võ tới giờ anh ta chưa bao giờ thua, chưa một lần thất bại.
Ngay cả Tất Tiêu Dao cũng chỉ đánh ngang tay với anh ta chứ không thắng. Mà lần thất bại duy nhất trong ba mươi năm cuộc đời anh ta bây giờ lại một phát đánh nát lòng tự tin của anh ta.
“Không thể nào!” Phùng Minh Lăng gầm lên sau đó lao vào một cái về phía Tần Trạm.
Quanh thân hiện lên một màng nội kình, là thuộc dạng nội kình mật độ vô cùng cao, nhìn thoáng qua trông gần giống với một loại giáp bảo vệ.
Thân hình Tần Trạm chợt lóe lên, nhẹ nhàng né qua một bên khiến cho một đấm này của Phùng Minh Lăng rơi vào bức tường phía sau lưng. Trong nháy mắt bức tường kia đã sập xuống. Tám người còn lại vừa định động thủ thì Phùng Minh Lăng bỗng hô lớn: “Đứng lại hết cho tôi! Hôm nay tôi muốn tự mình phế đi tên ôn con này.”
“Ha ha! Tần Trạm!” Phùng Minh Lăng điên cuồng cười lớn: “Đây chính là bí pháp độc môn của nhà họ Phùng, tên là Nội Ngưng Giáp! Ngay cả súng đạn cũng không thể xuyên qua được.”
“Nội Ngưng Giáp ư?” Tần Trạm nghe anh ta nói vậy thì trong đầu bỗng nảy ra ý tưởng, anh dùng ý chí điều khiển linh khí bên trong cơ thể xuyên qua tế bào đi đến bên ngoài làn da, nhất nhanh chóng quanh thân thể anh cũng toát ra một luồng khí tức màu xanh nhạt.
Luồng khí tức này nhanh chóng vây quanh thân thể của Tần Trạm, bao lấy cả người anh.
“Quả nhiên, không chỉ có nội kình mà Linh khí cũng có thể sử dụng như thế được.” Tần Trạm thầm nghĩ.
Đúng lúc này Phùng Minh Lăng lại lao tới. Nội kình đang bao quanh nắm đấm phía bên phải của anh ta bỗng nhiên hóa thành một lưỡi dao nhắm thẳng vào ấn đường của Tần Trạm. Tần Trạm lại nhẹ nhàng nghiêng người, tránh đi.
“Lại trốn? Tần Trạm, bản lĩnh của anh chỉ tới vậy thôi sao?” Phùng Minh Lăng cười ha ha nói. “Chỉ cần không thể đánh vỡ Nội Ngưng Giáp thì tôi chính là vô địch!”
“Được, thoả mãn cậu vậy.” Tần Trạm nhàn nhạt nói, trong nháy mắt, Tần Trạm đã xuất hiện ở trước mặt của Phùng Minh Lăng.
Phùng Minh Lăng biến sắc, vừa định tránh đi thì nắm đấm của Tần Trạm đã đánh vào bụng anh ta.
“Rắc!” Một tiếng nứt giòn tan vang lên, Phùng Minh Lăng phải lùi lại mấy chục bước, đập mạnh vào tường xi măng phía sau.
“Ha ha, Tần Trạm, có Nội Ngưng Giáp bảo vệ, anh không thể làm tôi bị thương!” Phùng Minh Lăng bò dậy từ đám phế tích, cười lớn.
Nhưng nói tới đây: “phốc” một tiếng, đột nhiên tiếng cười của Phùng Minh Lăng im bặt lại, một cơn đau đớn đau thấu tim truyền tới từ bụng anh ta.
Ngay sau đó vết nứt lan ra khắp Nội Ngưng giáp, cuối cùng “bịch” một tiếng, Nội Ngưng giáp lập tức vỡ nát ra như thuỷ tinh.
“Á!” Phùng Minh Lăng ôm bụng, nửa quỳ trên mặt đất. Anh ta đau đớn nhìn Tần Trạm, thấp giọng nói: “Sao lại như thế… Ba đã nói chỉ cần không gặp phải Tông sư thì Nội Ngưng giáp hoàn toàn có thể bảo vệ tôi… Sao lại thế này…”
Bụng bị trúng đòn mạnh mẽ khiến nội kình của anh ta bắt đầu tiêu tán. Cơn đau thấu tim làm Phùng Minh Lăng không ngừng nôn ra máu, anh ta quỳ trên mặt đất, biểu tình quằn quại, đau như chết.
“Mọi người cùng xông lên, giết chết cậu ta!” Tám người còn lại thấy tình hình không ổn thì lập tức hét lớn.
Tần Trạm lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, linh lực trong cơ thể lập tức bạo động, khí tức khủng bố trong nháy mắt tràn ra, trực tiếp đánh bay tám người đi ra ngoài.
“Ai nói rằng tôi không phải là nội kình tông sư?” Tần Trạm nhàn nhạt đảo mắt nhìn từng người một, uy áp đáng sợ lập tức ùa tới.
“Nội kình tông sư!” Mấy người này lập tức tái mét mặt mày. Thân là võ giả, bọn họ tất nhiên hiểu rõ sự chênh lệch giữa hai chữ đại sư và tông sư. Đây là sự chênh lệch mà dù cho có bản lĩnh lớn tới đâu cũng không ai có thể vượt qua được.
“Anh… Anh thế mà lại là nội kình tông sư!” Phùng Minh Lăng trong lúc nhất thời tạm quên đi đau đớn của bản thân, vẻ mặt vô cùng kinh hãi, nói.
“Vèo!” Ngón tay của Tần Trạm chỉ về phía trước, một luồng khí lực nháy mắt đánh về phía bụng của Phùng Minh Lăng.
Bụng tiếp tục bị trúng đòn khiến cho nội kình mà Phùng Minh Lăng tu hành bao nhiêu năm trong nháy mắt tiêu tán không còn một mảnh. Phùng Minh Lăng ngây người, mặt xám ngoét như tro tàn.
“Anh… Anh phế tu vi của tôi?” Vẻ mặt tuyệt vọng lan ra khắp khuôn mặt của Phùng Minh Lăng.
Phùng Minh Lăng khàn giọng gào lên, nước mắt giàn dụa. “Tần Trạm, anh lại dám phế tu vi của tôi!” Công sức tu luyện hơn hai mươi năm, nội kình mới hôm qua vẫn còn ở trình độ nội kình đại sư cấp chín, chỉ còn một chút nữa thôi thì đạt tới cấp bậc nội kình tông sư thế mà trong nháy mắt đã hóa thành hư vô.
Việc này đối với Phùng Minh Lăng mà nói còn đau hơn cả bị giết chết.
“Lần này giữ lại một mạng cho cậu, lần sau nếu còn mạo phạm tôi, tôi không ngại đưa cậu đi gặp Diêm Vương đâu.” Tần Trạm nhàn nhạt nói.
“Tôi liều chết với anh!” Phùng Minh Lăng như phát điên lên lao về phía Tần Trạm.
“Mau ngăn cậu hai lại!” Tám hộ vệ vội vàng hô lên, giữ chặt cánh tay của Phùng Minh Lăng lại, nói: “Mau rút lui!”
Mấy người bọn họ không dám dừng lại, ôm theo Phùng Minh Lăng đã gần như tuyệt vọng nhanh chóng biến mất giữa màn đêm.
Tần Trạm thấy vậy thì cũng nhanh chóng thu lại khí thế của bản thân. Cả thế giới trở lại bình tĩnh như thường, mà một trận chiến này toàn bộ đều đã bị mọi người xung quanh quay lại được.
Tần Trạm liếc mắt nhìn bọn họ, lập tức doạ bọn họ chết khiếp, tất cả đều quay người chạy mất. Tần Trạm lắc đầu, ngẩng lên nhìn vầng trăng trên bầu trời đêm, thấp giọng nói: “Cần phải quay về rồi.”
Vừa dứt lời thì có một chiếc xe màu đen nhanh chóng dừng lại ngay sát bên cạnh anh. Sau khi dừng xe, Tô Uyên mới ló đầu ra khỏi cửa kính trách móc: “Anh ở đây làm gì? Lang thang bên ngoài suốt vài tiếng đồng hồ?”
Nói xong, cô lập tức chú ý tới cảnh tượng sụp nát xung quanh, sắc mặt của Tô Uyên thay đổi, vội vàng xuống xe hỏi: “Anh… Anh gặp được người của nhà họ Phùng?”
“Ừ.” Tần Trạm gật đầu nói: “Bọn họ vừa đi.”
“Nhà họ Phùng phái ai tới? Một trong tám đại hộ vệ hay là Phùng Minh Lăng?” Tô Uyên vừa kiểm tra toàn bộ thân thể của Tần Trạm xem có vết thương nào không, vừa hỏi.
“Tất cả chín người bọn họ đều tới.”
Phùng Minh Lăng cau mày, chín người cùng lúc phát lực, anh ta hiểu đó là một sức mạnh như thế nào. Nhưng nhìn bộ dạng trước mặt của Tần Trạm thì lại giống như không hề có chút ảnh hưởng nào cả.
“Tôi thật muốn nhìn xem anh có thể chịu đựng bao lâu nữa.” Phùng Minh Lăng gầm lên, nội kình trong cơ thể vận chuyển tới cực hạn. Khí kình khủng bố đã trực tiếp khiến cho những người qua đường phun ra máu.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Trạm nhướng mày, lạnh lùng nói: “Cần gì phải làm liên lụy tới người vô tội chứ?”
Nói rồi Tần Trạm vung tay lên, áp lực trên người những người xung quanh biến mất trong nháy mắt. Mọi người không khỏi thở hổn hển, sôi nổi chắp tay nói: “Cảm ơn anh Tần.”
“Né ra xa một chút đi.” Tần Trạm nhắc nhở nói.
Mọi người nghe vậy thì đều lui lại phía sau vài chục bước, rồi từ xa lấy điện thoại ra quay lại. Nhìn thấy một màn này khiến cho Phùng Minh Lăng càng tức giận hơn.
Anh ta không những không khiến cho người khác cảm thấy kinh hãi mà còn ngược lại khiến cho Tần Trạm càng thêm được lòng người.
“Cậu chủ Phùng, hình như Tần Trạm này không hề đơn giản.” Bên cạnh có người nhắc nhở nói.
Phùng Minh Lăng hừ một tiếng: “Thế thì sao? Chỉ cần bây giờ anh ta không đạt tới cấp bậc nội kình tông sư thì chín chúng ta liên thủ lại có thể nhẹ nhàng nghiền áp anh ta.”
Mà đúng lúc này, từ trên người Tần Trạm đột nhiên toát ra một loại khí tức khủng bố.
Mà trình độ của luồng khí tức này hoàn toàn có thể bỏ xa sự hợp lực của cả chín người về độ khủng bố, giống như một toà núi lớn trực tiếp đè lên người bọn họ.
Sắc mặt Phùng Minh Lăng trở nên tái mét, thấp giọng nói: “Tại sao anh ta có thể có khí tức đáng sợ như vậy?” Luồng khí tức này anh ta đã từng thấy rồi chính là ở trên người của cha anh ta, Phùng Công.
Tân Trạm, đừng có mà kiêu ngạo cho dù anh một chiêu đánh bại Tất Tiêu Dao thì sao, chín người chúng tôi hợp sức lại vẫn có thể giết chết anh!”
Phùng Minh Lăng nén lại ngụm máu tươi chuẩn bị phun ra trong cổ họng, lạnh lùng nói.
Tần Trạm lạnh giọng: “Xem ra tình báo của cậu cũng không đáng tin cho lắm. Cậu có biết tôi đánh thắng Tất Tiêu Dao như thế nào không?”
“Liên quan gì đến tôi?” Phùng Minh Lăng tức giận quát. Mà anh ta vừa dứt lời thì Tần Trạm đã đột nhiên biến mất, trong nháy mắt đã lại xuất hiện trước mặt Phùng Minh Lăng.
Ngay sao đó, Tần Trạm nhẹ nhàng vẫy tay một cái, khí kình đáng sợ kia đã đánh bay Phùng Minh Lăng ra xa.
Tần Trạm từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống Phùng Minh Lăng nói: “Chính là đánh bại như thế.”
“Phụt!” Trong cổ họng bỗng dưng dâng lên một vị tanh ngọt, Phùng Minh Lăng rốt cuộc không nhịn nổi nữa, mở miệng nhổ ra một búng máu.
“Sao có thể?” Phùng Minh Lăng từ mặt đất bò dậy, trong ánh mắt tràn ngập sự không thể tin nổi. Từ lúc bắt đầu luyện võ tới giờ anh ta chưa bao giờ thua, chưa một lần thất bại.
Ngay cả Tất Tiêu Dao cũng chỉ đánh ngang tay với anh ta chứ không thắng. Mà lần thất bại duy nhất trong ba mươi năm cuộc đời anh ta bây giờ lại một phát đánh nát lòng tự tin của anh ta.
“Không thể nào!” Phùng Minh Lăng gầm lên sau đó lao vào một cái về phía Tần Trạm.
Quanh thân hiện lên một màng nội kình, là thuộc dạng nội kình mật độ vô cùng cao, nhìn thoáng qua trông gần giống với một loại giáp bảo vệ.
Thân hình Tần Trạm chợt lóe lên, nhẹ nhàng né qua một bên khiến cho một đấm này của Phùng Minh Lăng rơi vào bức tường phía sau lưng. Trong nháy mắt bức tường kia đã sập xuống. Tám người còn lại vừa định động thủ thì Phùng Minh Lăng bỗng hô lớn: “Đứng lại hết cho tôi! Hôm nay tôi muốn tự mình phế đi tên ôn con này.”
“Ha ha! Tần Trạm!” Phùng Minh Lăng điên cuồng cười lớn: “Đây chính là bí pháp độc môn của nhà họ Phùng, tên là Nội Ngưng Giáp! Ngay cả súng đạn cũng không thể xuyên qua được.”
“Nội Ngưng Giáp ư?” Tần Trạm nghe anh ta nói vậy thì trong đầu bỗng nảy ra ý tưởng, anh dùng ý chí điều khiển linh khí bên trong cơ thể xuyên qua tế bào đi đến bên ngoài làn da, nhất nhanh chóng quanh thân thể anh cũng toát ra một luồng khí tức màu xanh nhạt.
Luồng khí tức này nhanh chóng vây quanh thân thể của Tần Trạm, bao lấy cả người anh.
“Quả nhiên, không chỉ có nội kình mà Linh khí cũng có thể sử dụng như thế được.” Tần Trạm thầm nghĩ.
Đúng lúc này Phùng Minh Lăng lại lao tới. Nội kình đang bao quanh nắm đấm phía bên phải của anh ta bỗng nhiên hóa thành một lưỡi dao nhắm thẳng vào ấn đường của Tần Trạm. Tần Trạm lại nhẹ nhàng nghiêng người, tránh đi.
“Lại trốn? Tần Trạm, bản lĩnh của anh chỉ tới vậy thôi sao?” Phùng Minh Lăng cười ha ha nói. “Chỉ cần không thể đánh vỡ Nội Ngưng Giáp thì tôi chính là vô địch!”
“Được, thoả mãn cậu vậy.” Tần Trạm nhàn nhạt nói, trong nháy mắt, Tần Trạm đã xuất hiện ở trước mặt của Phùng Minh Lăng.
Phùng Minh Lăng biến sắc, vừa định tránh đi thì nắm đấm của Tần Trạm đã đánh vào bụng anh ta.
“Rắc!” Một tiếng nứt giòn tan vang lên, Phùng Minh Lăng phải lùi lại mấy chục bước, đập mạnh vào tường xi măng phía sau.
“Ha ha, Tần Trạm, có Nội Ngưng Giáp bảo vệ, anh không thể làm tôi bị thương!” Phùng Minh Lăng bò dậy từ đám phế tích, cười lớn.
Nhưng nói tới đây: “phốc” một tiếng, đột nhiên tiếng cười của Phùng Minh Lăng im bặt lại, một cơn đau đớn đau thấu tim truyền tới từ bụng anh ta.
Ngay sau đó vết nứt lan ra khắp Nội Ngưng giáp, cuối cùng “bịch” một tiếng, Nội Ngưng giáp lập tức vỡ nát ra như thuỷ tinh.
“Á!” Phùng Minh Lăng ôm bụng, nửa quỳ trên mặt đất. Anh ta đau đớn nhìn Tần Trạm, thấp giọng nói: “Sao lại như thế… Ba đã nói chỉ cần không gặp phải Tông sư thì Nội Ngưng giáp hoàn toàn có thể bảo vệ tôi… Sao lại thế này…”
Bụng bị trúng đòn mạnh mẽ khiến nội kình của anh ta bắt đầu tiêu tán. Cơn đau thấu tim làm Phùng Minh Lăng không ngừng nôn ra máu, anh ta quỳ trên mặt đất, biểu tình quằn quại, đau như chết.
“Mọi người cùng xông lên, giết chết cậu ta!” Tám người còn lại thấy tình hình không ổn thì lập tức hét lớn.
Tần Trạm lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, linh lực trong cơ thể lập tức bạo động, khí tức khủng bố trong nháy mắt tràn ra, trực tiếp đánh bay tám người đi ra ngoài.
“Ai nói rằng tôi không phải là nội kình tông sư?” Tần Trạm nhàn nhạt đảo mắt nhìn từng người một, uy áp đáng sợ lập tức ùa tới.
“Nội kình tông sư!” Mấy người này lập tức tái mét mặt mày. Thân là võ giả, bọn họ tất nhiên hiểu rõ sự chênh lệch giữa hai chữ đại sư và tông sư. Đây là sự chênh lệch mà dù cho có bản lĩnh lớn tới đâu cũng không ai có thể vượt qua được.
“Anh… Anh thế mà lại là nội kình tông sư!” Phùng Minh Lăng trong lúc nhất thời tạm quên đi đau đớn của bản thân, vẻ mặt vô cùng kinh hãi, nói.
“Vèo!” Ngón tay của Tần Trạm chỉ về phía trước, một luồng khí lực nháy mắt đánh về phía bụng của Phùng Minh Lăng.
Bụng tiếp tục bị trúng đòn khiến cho nội kình mà Phùng Minh Lăng tu hành bao nhiêu năm trong nháy mắt tiêu tán không còn một mảnh. Phùng Minh Lăng ngây người, mặt xám ngoét như tro tàn.
“Anh… Anh phế tu vi của tôi?” Vẻ mặt tuyệt vọng lan ra khắp khuôn mặt của Phùng Minh Lăng.
Phùng Minh Lăng khàn giọng gào lên, nước mắt giàn dụa. “Tần Trạm, anh lại dám phế tu vi của tôi!” Công sức tu luyện hơn hai mươi năm, nội kình mới hôm qua vẫn còn ở trình độ nội kình đại sư cấp chín, chỉ còn một chút nữa thôi thì đạt tới cấp bậc nội kình tông sư thế mà trong nháy mắt đã hóa thành hư vô.
Việc này đối với Phùng Minh Lăng mà nói còn đau hơn cả bị giết chết.
“Lần này giữ lại một mạng cho cậu, lần sau nếu còn mạo phạm tôi, tôi không ngại đưa cậu đi gặp Diêm Vương đâu.” Tần Trạm nhàn nhạt nói.
“Tôi liều chết với anh!” Phùng Minh Lăng như phát điên lên lao về phía Tần Trạm.
“Mau ngăn cậu hai lại!” Tám hộ vệ vội vàng hô lên, giữ chặt cánh tay của Phùng Minh Lăng lại, nói: “Mau rút lui!”
Mấy người bọn họ không dám dừng lại, ôm theo Phùng Minh Lăng đã gần như tuyệt vọng nhanh chóng biến mất giữa màn đêm.
Tần Trạm thấy vậy thì cũng nhanh chóng thu lại khí thế của bản thân. Cả thế giới trở lại bình tĩnh như thường, mà một trận chiến này toàn bộ đều đã bị mọi người xung quanh quay lại được.
Tần Trạm liếc mắt nhìn bọn họ, lập tức doạ bọn họ chết khiếp, tất cả đều quay người chạy mất. Tần Trạm lắc đầu, ngẩng lên nhìn vầng trăng trên bầu trời đêm, thấp giọng nói: “Cần phải quay về rồi.”
Vừa dứt lời thì có một chiếc xe màu đen nhanh chóng dừng lại ngay sát bên cạnh anh. Sau khi dừng xe, Tô Uyên mới ló đầu ra khỏi cửa kính trách móc: “Anh ở đây làm gì? Lang thang bên ngoài suốt vài tiếng đồng hồ?”
Nói xong, cô lập tức chú ý tới cảnh tượng sụp nát xung quanh, sắc mặt của Tô Uyên thay đổi, vội vàng xuống xe hỏi: “Anh… Anh gặp được người của nhà họ Phùng?”
“Ừ.” Tần Trạm gật đầu nói: “Bọn họ vừa đi.”
“Nhà họ Phùng phái ai tới? Một trong tám đại hộ vệ hay là Phùng Minh Lăng?” Tô Uyên vừa kiểm tra toàn bộ thân thể của Tần Trạm xem có vết thương nào không, vừa hỏi.
“Tất cả chín người bọn họ đều tới.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.