1 Cái Nick Và Một Tấm Ảnh Xinh
... - Oài, xinh thế. Em ơi cho anh làm quen nhé!
Chưa kịp rep lại đã 1 tin nhắn khác ào tới.Cũng chỉ vì một bức ảnh của đứa bạn thân mà nó vừa up lên.
- Hihi. Làm quen nhé em.
....
Và còn nhiều tin nhắn khác chỉ trong một vài giờ đã chứa mỏi cả tay nick của nó.
Một cái thở dài. Trả lời lại mấy chục cái tin nhắn.
- Không phải mình. Là đứa bạn thân mình đấy, mình chỉ up hộ nó thui.
Có cái nick im lặng, một vài cái cười nhạt "vậy à", vài cái khác đùa cợt "lăng xê bạn thân ác thế. Nick bạn em là gì cho anh" hay như " bạn thân xinh thế này chắc em cũng xinh lắm nhỉ, cho anh xem mặt đi". Chán ngán, buồn bã chẳng muốn rep lại.
Rồi... Sự im lặng bị nhiều kẻ phản đối bằng tiếng chửi "kiêu vãi", "mày nghĩ mày là ai thế? Cũng chỉ là cave thui, tỏ ra kiêu căng với bố mày à?".... Sợ hãi, vội out ngay cái nick và kể cho đứa bạn thân. Nó không những không được an ủi mà còn bị đứa bạn thân nói cho một trận. " Lần sau đừng có post ảnh tao nữa. Mày giỏi thì đi mà post ảnh mày xem có ai thèm làm quen không!"
Tình Yêu Nhỏ
Lời nói của đứa bạn thân làm nó bị tổn thương rất nhiều. Hai năm trước vì sơ ý nên nó bị bỏng, nửa khuôn mặt của nó bị biến dạng, nhăn nheo xù xì trong rất khó coi. Từ đó tính nó cũng thay đổi, hay cáu kỉnh khó chịu. Mọi người đều ghét nó, chỉ duy nhất có đứa bạn thân của nó, luôn bên cạnh động viên, an ủi. Nhưng mỗi lần so sánh khuôn mặt của nó và khuôn mặt của đứa bạn thân, nó lại ôm mặt khóc. Từ căm ghét, ghen tị chuyển sang sự ngưỡng mộ trẻ con nhưng chẳng thể khiến nó hết suy nghĩ, hết giận vì câu nói ấy của đứa bạn thân. Nó cho rằng đó là lời xúc phạm, không bao giờ có thể tha thứ được.
Hết bạn, hết bè. Chẳng còn gì nữa. Nó quyết định lấy những bức ảnh của đứa bạn thân mà n có được. Up lên mạng và tự nhận đó là nó. Cuộc sống của nó thay đổi từng ngày. Lúc trước điện thoại chỉ để gọi cho. 1 là bố mẹ. 2 là anh trai. 3 là đứa bạn thân nhưng đã bị gạch tên ra khỏi danh sách. Nhưng lúc này, nó bận rộn trong hàng chục tin nhắn ảo. Quan tâm, yêu thương vỗ về nó mà không phải nó, là kẻ ở cái nick kia thui, là kẻ ở trong bức ảnh kia thui. Nó cứ chìm đắm trong tình yêu, sự quan tâm ảo của đủ thể loại người.
Đến một ngày, nó cứ nghĩ hạnh phúc đang ở ngay trước mắt. Bước xuống xe taxi....
- Haha ra mà xem đi. Con búp bê, thiên thần của mày đấy. Xinh thế kia cơ mà.haha ảo lòi ra mà cũng tin.
Đỏ chín mặt, quay về phía hạnh phúc của nó với một tia hi vọng.
... Hai tháng trước,
- Thật ra đó không phải ảnh của em.
- Vậy à. Không sao đâu em.
- Anh còn muốn nói chuyện với em không?
- Người bạn mà anh muốn quen không phải người trong ảnh, mà là người đang dùng nick này nói chuyện với anh....
......
Anh cúi gằm mặt xuống. Nó tiến về phía anh. Gần hơn, gần hơn chút nữa.
- Anh.
Anh chàng vội lùi lại.
- Anh xin lỗi. Anh... Đừng tiến gần về phía anh nữa. Anh có người yêu rồi.
Chạy đi, chạy đi mất rồi. Thì ra hạnh phúc mà nó chọn là kẻ như thế. Óc ngắn đến mức có thể chối bỏ tất cả trong thời gian ngắn ngủi như chính bên trong của anh ta vậy.
Nó đau khổ, đã nhiều lần muốn tìm tới cái chết nhưng không thành công. Lần này cũng thế. Uể oải bước ra khỏi giường bệnh, chẳng biết nó đã ngủ mất mấy ngày rồi nữa, chỉ biết cái bụng đang kêu lên sùng sục. Nó định mở của đi kiếm đồ ăn thì mẹ nó bước vào. Khuôn mặt bà rạng rỡ nhìn nó trìu mến.
- Con thấy có gì thay đổi không?
Nó thấy lạ lắm, vì mỗi lần mẹ n thấy nó sẽ khóc rất nhiều. Nó im lặng, như những lần hối hận khác. Chết cũng không thể chết nổi.
- Con nhìn vào gương đi.
Nó bước từ từ tới gương. Không dám nhìn vào khuôn mặt của mình. Nó đã yếu đuối suốt năm tháng qua.
- Là sao mẹ?
- Con vẫn chưa nhận ra sao.
À, phải rồi những vết sẹo. Nó đã biến mất. Khuôn mặt ngày xưa của nó hiện ra.
- Mẹ. Sao lại.
- Trong thời gian con nghỉ ngơi.Bác sĩ đã làm lại khuôn mặt cho con. Mẹ xin lỗi vì đã không làm thế sớm hơn.
Đáng lẽ phải như mẹ nó mong chờ, nó sẽ hét lên vì sung sướng, ôm lấy mẹ và chẳng bao giờ nghĩ tới cái chết được nữa. Nhưng.... Nó gào ầm lên.
- Mẹ làm gì thế này. Con không muốn khuôn mặt này, không muốn nó lành lặn. Mẹ biết mà. Sao mẹ lại làm thế? Đi ra, mẹ đi ra đi, con không muốn thấy mặt mẹ nữa....
Hai tuần sau...
- Em post nhiều ảnh thế? Em là ai trong những người kia vậy?
- Vậy anh muốn tôi là ai trong những người kia?
- Người xinh nhất.
- Haha các người chỉ cần có thế thôi mà. Một cái nick, một bức ảnh xinh. Chấm hết.
- ...
......
- Anh nhớ em.
Nó biết đó mới là hạnh phúc. Một con người thật, một tình cảm thật. Nhưng, có lẽ nếu là lúc trước thì anh sẽ chẳng bao giờ nói thế.
- Anh tin không? Chỉ cần một bức ảnh, tôi cũng hiểu anh là người như thế nào.
P/s:
Khi mà em nói:
- " Em không xinh "
Thì câu trả lời của anh là:
" Anh không như những thằng đàn ông khác "
...Rồi khi anh nhận ra sức hút cái gọi là " xinh " của những cô gái khác, thì câu trả lời của anh lại là :
- " Xin lỗi! Anh cũng là đàn ông "
Chưa kịp rep lại đã 1 tin nhắn khác ào tới.Cũng chỉ vì một bức ảnh của đứa bạn thân mà nó vừa up lên.
- Hihi. Làm quen nhé em.
....
Và còn nhiều tin nhắn khác chỉ trong một vài giờ đã chứa mỏi cả tay nick của nó.
Một cái thở dài. Trả lời lại mấy chục cái tin nhắn.
- Không phải mình. Là đứa bạn thân mình đấy, mình chỉ up hộ nó thui.
Có cái nick im lặng, một vài cái cười nhạt "vậy à", vài cái khác đùa cợt "lăng xê bạn thân ác thế. Nick bạn em là gì cho anh" hay như " bạn thân xinh thế này chắc em cũng xinh lắm nhỉ, cho anh xem mặt đi". Chán ngán, buồn bã chẳng muốn rep lại.
Rồi... Sự im lặng bị nhiều kẻ phản đối bằng tiếng chửi "kiêu vãi", "mày nghĩ mày là ai thế? Cũng chỉ là cave thui, tỏ ra kiêu căng với bố mày à?".... Sợ hãi, vội out ngay cái nick và kể cho đứa bạn thân. Nó không những không được an ủi mà còn bị đứa bạn thân nói cho một trận. " Lần sau đừng có post ảnh tao nữa. Mày giỏi thì đi mà post ảnh mày xem có ai thèm làm quen không!"
Tình Yêu Nhỏ
Lời nói của đứa bạn thân làm nó bị tổn thương rất nhiều. Hai năm trước vì sơ ý nên nó bị bỏng, nửa khuôn mặt của nó bị biến dạng, nhăn nheo xù xì trong rất khó coi. Từ đó tính nó cũng thay đổi, hay cáu kỉnh khó chịu. Mọi người đều ghét nó, chỉ duy nhất có đứa bạn thân của nó, luôn bên cạnh động viên, an ủi. Nhưng mỗi lần so sánh khuôn mặt của nó và khuôn mặt của đứa bạn thân, nó lại ôm mặt khóc. Từ căm ghét, ghen tị chuyển sang sự ngưỡng mộ trẻ con nhưng chẳng thể khiến nó hết suy nghĩ, hết giận vì câu nói ấy của đứa bạn thân. Nó cho rằng đó là lời xúc phạm, không bao giờ có thể tha thứ được.
Hết bạn, hết bè. Chẳng còn gì nữa. Nó quyết định lấy những bức ảnh của đứa bạn thân mà n có được. Up lên mạng và tự nhận đó là nó. Cuộc sống của nó thay đổi từng ngày. Lúc trước điện thoại chỉ để gọi cho. 1 là bố mẹ. 2 là anh trai. 3 là đứa bạn thân nhưng đã bị gạch tên ra khỏi danh sách. Nhưng lúc này, nó bận rộn trong hàng chục tin nhắn ảo. Quan tâm, yêu thương vỗ về nó mà không phải nó, là kẻ ở cái nick kia thui, là kẻ ở trong bức ảnh kia thui. Nó cứ chìm đắm trong tình yêu, sự quan tâm ảo của đủ thể loại người.
Đến một ngày, nó cứ nghĩ hạnh phúc đang ở ngay trước mắt. Bước xuống xe taxi....
- Haha ra mà xem đi. Con búp bê, thiên thần của mày đấy. Xinh thế kia cơ mà.haha ảo lòi ra mà cũng tin.
Đỏ chín mặt, quay về phía hạnh phúc của nó với một tia hi vọng.
... Hai tháng trước,
- Thật ra đó không phải ảnh của em.
- Vậy à. Không sao đâu em.
- Anh còn muốn nói chuyện với em không?
- Người bạn mà anh muốn quen không phải người trong ảnh, mà là người đang dùng nick này nói chuyện với anh....
......
Anh cúi gằm mặt xuống. Nó tiến về phía anh. Gần hơn, gần hơn chút nữa.
- Anh.
Anh chàng vội lùi lại.
- Anh xin lỗi. Anh... Đừng tiến gần về phía anh nữa. Anh có người yêu rồi.
Chạy đi, chạy đi mất rồi. Thì ra hạnh phúc mà nó chọn là kẻ như thế. Óc ngắn đến mức có thể chối bỏ tất cả trong thời gian ngắn ngủi như chính bên trong của anh ta vậy.
Nó đau khổ, đã nhiều lần muốn tìm tới cái chết nhưng không thành công. Lần này cũng thế. Uể oải bước ra khỏi giường bệnh, chẳng biết nó đã ngủ mất mấy ngày rồi nữa, chỉ biết cái bụng đang kêu lên sùng sục. Nó định mở của đi kiếm đồ ăn thì mẹ nó bước vào. Khuôn mặt bà rạng rỡ nhìn nó trìu mến.
- Con thấy có gì thay đổi không?
Nó thấy lạ lắm, vì mỗi lần mẹ n thấy nó sẽ khóc rất nhiều. Nó im lặng, như những lần hối hận khác. Chết cũng không thể chết nổi.
- Con nhìn vào gương đi.
Nó bước từ từ tới gương. Không dám nhìn vào khuôn mặt của mình. Nó đã yếu đuối suốt năm tháng qua.
- Là sao mẹ?
- Con vẫn chưa nhận ra sao.
À, phải rồi những vết sẹo. Nó đã biến mất. Khuôn mặt ngày xưa của nó hiện ra.
- Mẹ. Sao lại.
- Trong thời gian con nghỉ ngơi.Bác sĩ đã làm lại khuôn mặt cho con. Mẹ xin lỗi vì đã không làm thế sớm hơn.
Đáng lẽ phải như mẹ nó mong chờ, nó sẽ hét lên vì sung sướng, ôm lấy mẹ và chẳng bao giờ nghĩ tới cái chết được nữa. Nhưng.... Nó gào ầm lên.
- Mẹ làm gì thế này. Con không muốn khuôn mặt này, không muốn nó lành lặn. Mẹ biết mà. Sao mẹ lại làm thế? Đi ra, mẹ đi ra đi, con không muốn thấy mặt mẹ nữa....
Hai tuần sau...
- Em post nhiều ảnh thế? Em là ai trong những người kia vậy?
- Vậy anh muốn tôi là ai trong những người kia?
- Người xinh nhất.
- Haha các người chỉ cần có thế thôi mà. Một cái nick, một bức ảnh xinh. Chấm hết.
- ...
......
- Anh nhớ em.
Nó biết đó mới là hạnh phúc. Một con người thật, một tình cảm thật. Nhưng, có lẽ nếu là lúc trước thì anh sẽ chẳng bao giờ nói thế.
- Anh tin không? Chỉ cần một bức ảnh, tôi cũng hiểu anh là người như thế nào.
P/s:
Khi mà em nói:
- " Em không xinh "
Thì câu trả lời của anh là:
" Anh không như những thằng đàn ông khác "
...Rồi khi anh nhận ra sức hút cái gọi là " xinh " của những cô gái khác, thì câu trả lời của anh lại là :
- " Xin lỗi! Anh cũng là đàn ông "